[GL] Gió Lặng, Mặt Trời Xa - Mặt Trời Nhỏ
Chương 52: Nơi kết thúc, nơi bắt đầu
"Không phải là trở về, cũng không phải là khởi đầu, tất cả những điều từng tin đều đã hóa tro bụi."
Chiều muộn, ánh hoàng hôn nghiêng dài qua ô kính mờ hơi sương. Thanh Di cầm điện thoại. Ngón tay chạm vào màn hình, lướt tới cái tên quen thuộc.
"Alo? Em cần gì nữa à Di." Giọng chị Linh vang lên, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
"Chị tranh thủ sắp xếp công việc một chút. Tuần sau em xuất viện. Khi đó sẽ bắt đầu kế hoạch mở rộng thị trường về Việt Nam."
Đầu dây bên kia thoáng sững lại.
"Em mới hồi phục chưa được bao lâu mà. Sao muốn lao vào công việc ngay thế?"
"Càng bận rộn càng tốt." Cô đáp, mắt dừng trên bóng mình phản chiếu trong ô kính.
"Chị bắt đầu lọc hồ sơ giúp em đi, tuyển chọn vài người đủ năng lực để theo. Tháng 9 em sẽ dẫn đội về nước."
Bên kia đầu dây im lặng hồi lâu. Rồi giọng chị Linh vang lên cùng một tiếng thở dài:
"Em... thực sự quyết định rồi sao?"
Một thoáng cười khô khốc bật ra.
"Cuộc đời em được sắp sẵn cả rồi. Giờ chỉ còn việc bước tiếp thôi."
Giọng chị Linh chùng xuống:
"Nhưng em không nhất thiết phải sống như thế..."
"Không còn cách nào khác đâu, chị à." Thanh Di ngắt lời. "Ít ra khi vùi đầu vào công việc, em sẽ không phải nghĩ, không phải nhớ nữa."
Cuộc gọi lại chìm trong im lặng. Cô nhắm mắt lại, ngả đầu về sau, thì thầm như nói với chính mình:
"Nếu đã không thể sống cho bản thân... thì sống để hoàn thành nghĩa vụ cũng được."
Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa lặn. Trong ánh chạng vạng ấy có người đã chấp nhận đánh mất chính mình để tồn tại trong thế giới không còn nơi để trở về.
Một tuần sau, Thanh Di xuất viện. Dù bác sĩ dặn cần nghỉ ngơi ở nhà ít nhất một tuần, nhưng sáng nay cô đã đi làm. Mọi thứ diễn ra bình thường như thể cô chưa từng nằm trên giường bệnh.
Tiếng giày cao gót của cô vang vọng khắp cầu thang khiến Lam vội lao ra từ nhà bếp:
"Chị định đi đâu giờ này? Mới xuất viện hôm qua mà."
Dì Thụy An vừa từ vườn vào, nghe thấy cũng bàng hoàng bước tới, gấp gáp nói:
"Con không thể đi đâu hết! Con mới ra viện, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi. Con đừng cố chấp như vậy nữa."
Thanh Di đứng ở đầu cầu thang, ngón tay siết nhẹ quai túi, đáp lại nhàn nhạt không chút ấm áp.
"Ở đâu cũng thế thôi. Với lại con còn việc ở công ty."
Dì Thụy An sững người. Khả Lam tiến lại gần, nắm lấy tay cô, tha thiết nói:
"Nhưng chị còn chưa khỏe hẳn. Chị không thấy mình đang ép bản thân quá sao?"
Cô rút tay khỏi tay Lam, động tác rất nhẹ nhưng dứt khoát, cắt rời tất cả những níu kéo.
"Ép hay không, cũng đâu còn gì quan trọng nữa. Ít ra làm việc thì đầu óc sẽ không cảm thấy quá trống rỗng."
Từ ngày hôm đó, Thanh Di dường như không còn là một con người mà là một người máy, một cơn bão ngầm lạnh giá, cuộn xoáy âm thầm mà tàn khốc.
Suốt mười sáu, mười bảy tiếng đồng hồ trong một ngày, Thanh Di ngồi ở phòng làm việc, lặng lẽ như một tượng đá nhưng hoạt động như một cỗ máy: xử lý hợp đồng, rà soát ngân sách, chỉnh sửa các kế hoạch đầu tư, họp liên tục với ba múi giờ khác nhau. Khi không có lịch họp, cô sẽ kiểm tra từng mục nhỏ trong các báo cáo tuần. Không có gì khác ngoài công việc trong mắt cô, cũng chẳng ai có thể đến gần cô.
Giữa những khoảng trống hiếm hoi trong ngày, khi văn phòng chìm vào yên lặng, có thể nhìn thấy cô đứng trước cửa kính lớn, ánh sáng rọi nghiêng vào mái tóc xoã dài, một tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Khói trắng mỏng cuộn lên, mờ mịt như chính ánh nhìn vô định của cô.
Ban đầu, trong ngăn bàn chỉ có vài bao thuốc lẻ đắt tiền, tinh xảo do đối tác tặng. Sau đó, lại bắt đầu càng ngày càng nhiều lên. Dù chưa từng thích thứ mùi đó nhưng cô dần không thể rời xa. Mỗi lần căng thẳng, mỗi đêm dài không ngủ, mỗi giây phút ký ức ùa về cô đều dựa vào nó để tạm thời lãng quên. Tủ rượu trong văn phòng, cũng được đổi bằng những loại mạnh hơn, tần suất mua mới cũng nhiều hơn.
Buổi tối, thỉnh thoảng cô sẽ tham dự những buổi tiệc doanh nhân, hội thảo, ký kết. Khi kết thúc, chị Linh thường phải đỡ cô ra khỏi hội trường trong trạng thái choáng váng. Nhưng sáng hôm sau, cô lại xuất hiện ở văn phòng, chỉnh tề như thể đêm qua chưa từng ngã quỵ.
Chị Linh từng thở dài, nhẹ giọng trong xe:
"Em còn định tự hành hạ mình đến bao giờ?"
Thanh Di chỉ nhắm mắt, tựa đầu vào ghế xe, đáp nhỏ:
"Chị thấy có người nào trong rừng lửa mà không bị bỏng chưa?"
Ở công ty, người ta vẫn gọi cô là giám đốc, là thiên tài trẻ tuổi, là truyền nhân của chủ tịch Eronwell Capital. Nhưng với chính bản thân, Thanh Di chẳng còn biết mình là ai. Mỗi sáng tỉnh dậy, cô lại tự nhủ rằng hôm nay phải bận hơn hôm qua để quên đi một ngày.
Nhưng làm sao quên được? Khi mỗi lần nhắm mắt, hình bóng của nàng lại hiện về. Khi cơn say qua đi, điều còn lại chỉ là căn phòng trống, chiếc ghế lạnh và tiếng vọng trong lòng rằng: "Chẳng ai đợi nữa đâu."
Cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua như thế. Tháng chín bắt đầu trong sự tĩnh lặng như thể cả Luân Đôn đang nín thở chờ một điều gì đó đang đến gần. Mọi khâu chuẩn bị đã gần hoàn tất. Các kế hoạch được rà soát, hồ sơ được phê duyệt, nhân sự đã ổn định. Và sau nhiều tuần cân nhắc, cô chọn được một CEO đáng tin cậy, người đủ năng lực để gánh vác toàn bộ hệ thống, điều phối chiến lược và thay cô xử lý những việc thường nhật.
Trước khi về nước hai ngày, cô đã tìm chú Geogre để nói chuyện. Tối hôm đó cô gõ cửa phòng làm việc của chú. Ông ngẩng lên, khi thấy bóng cô thì lập tức đứng dậy.
"Cháu vào đi."
Thanh Di bước vào, trong tay là một tập hồ sơ dày được kẹp gọn gàng. Cô đặt lên bàn, giọng đều đều, rành mạch:
"Cháu sẽ rời Anh vào thứ Hai. Mọi thủ công việc ở WindSun đã được sắp xếp xong. CEO mới là người từng giữ vị trí điều hành chiến lược tại Eronwell khu vực Bắc Âu, rất có năng lực. Cháu đã ký uỷ quyền trong 1 năm đầu. Phần còn lại cháu chỉ mong chú giúp cháu trông nom, nếu có điều gì bất thường thì báo lại cháu với ạ."
George nhướng mày, nhận tập hồ sơ, lật xem vài trang. Ánh mắt ông dừng lại nơi phần ghi chú kế hoạch phát triển.
"Cháu định mở rộng thị trường tại Việt Nam?"
Thanh Di gật đầu, không chút chần chừ.
"Dạ phải. Đội ngũ ở đó đã sẵn sàng. Văn phòng, nhân sự, mọi thứ cháu đã triển khai từ mấy tháng trước."
Một tia sáng ánh lên trong mắt chú George. Ông gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Vậy là cuối cùng cháu cũng chịu quay về rồi. Chú vẫn luôn nghĩ, nếu có nơi nào phù hợp để cháu bắt đầu lại thì chính là nơi đó."
Cô im lặng một lát, do dự một chút mới nói tiếp:
"Ngoài ra thì... cháu cũng sẽ đính hôn khi về nước."
George siết nhẹ tài liệu trong tay. Ánh mắt ông nhìn cô, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng rồi lại chỉ thở dài.
"Đây là điều cháu thật sự muốn?"
"Không phải điều cháu muốn nhưng là điều nên làm. Mọi người đều mong đợi điều đó ở cháu. Và cháu nghĩ, mình cũng cần hoàn thành nghĩa vụ khi là một người của nhà họ Lục. Ít nhất, như vậy cháu vẫn thấy mình còn có giá trị."
George chống hai tay lên bàn, vẻ mặt lo lắng nhìn Thanh Di.
"Nếu điều đó khiến cháu cảm thấy sống dễ hơn thì chú không ngăn cản. Nhưng chỉ mong một ngày nào đó, cháu sẽ không quên bản thân mình từng là ai."
Thanh Di nghiêng đầu, khẽ cười.
"Xin lỗi chú. Cháu cũng đang học cách quên dần điều đó."
Cô quay đi, từng bước rời khỏi căn phòng. Chú George đứng yên một lúc lâu, nhìn bóng dáng Thanh Di rời đi rồi lại nhìn tập hồ sơ trên bàn, thở dài đầy xót xa.
"Con bé ấy đã đánh đổi tất cả chỉ để giữ lấy trái tim. Nhưng... ngay cả trái tim cũng lừa dối con bé."
Chiều tối hôm sau, cả biệt thự chìm trong không khí chia ly. Hành lý của Thanh Di đã được sắp xếp gọn gàng, xếp ngay ngắn trong xe từ sáng sớm. Căn phòng cô ở suốt mấy tháng qua giờ đã trở nên trống trải, chỉ còn sót lại mùi thuốc lá nhè nhẹ vương trên rèm cửa và vài chồng giấy còn dang dở trên bàn làm việc.
Lam đứng ở cửa phòng khách, một tay nắm thanh kéo va li của mình, một tay cầm hộ chiếu và vé máy bay đã mua sẵn, ánh mắt nhìn chị đầy kiên quyết.
"Em sẽ đi cùng chị."
Thanh Di đứng bên giá treo áo khoác, chỉnh lại cổ áo, không hề quan tâm gì đến việc Lam nói, chỉ thờ ơ đáp:
"Không cần. Em ở lại đây sẽ tốt hơn."
Lam bước tới, giọng cương quyết hơn:
"Em đã tốt nghiệp. Và mami cũng nói với em chị từng bảo là chỉ cần người có năng lực, thì dù là ai cũng có thể làm việc ở WindSun. Em có năng lực."
Thanh Di quay lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lam.
"Nói vậy thì em tưởng chị cần em à?"
Câu nói đầy tổn thương nhưng Lam không lùi bước. Cô bé cắn môi, lời nói hơi nghẹn ngào nhưng vẫn tự tin, thẳng lưng.
"Không phải vì chị cần em. Mà vì em muốn đi. Em muốn ở bên cạnh chị, chị ở một mình như thế mọi người ai cũng lo lắng cả. Hơn nữa em cũng muốn thử thách mình, trải nghiệm ở một môi trường khác."
Dì Thụy An từ bên ngoài bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con gái, cũng thuyết phục Thanh Di giúp con gái mình.
"Nếu Lam đã muốn đi, con cứ để con bé theo. Dù gì nó cũng chỉ muốn giúp con thôi mà."
Chú George đứng sau lưng vợ, cũng lên tiếng:
"Chú cũng nghĩ như vậy, cháu ở một mình mà có người bên cạnh có khi lại tốt hơn đấy."
Thanh Di im lặng thật lâu. Cuối cùng, cô cũng bất lực cất lời:
"Tùy em vậy."
Lam như trút được gánh nặng, quay ra ôm chặt mẹ. Thanh Di thì lặng lẽ cầm túi tài liệu và bước ra ngoài, chỉ nói một câu, không hề quay lại nhìn.
"Ra xe đi. Đừng khiến chị phải trễ chuyến bay."
Tại sân bay quốc tế, chị Linh đã có mặt từ sớm. Mái tóc búi gọn, áo blazer sẫm màu, dáng vẻ trầm ổn. Vừa thấy chiếc xe đen tiến vào, chị nhận ra biển số xe liền bước nhanh ra đón.
"Em tới rồi à? Mọi giấy tờ, thẻ ưu tiên, hành lý đều đã chuẩn bị xong."
Thanh Di gật đầu nhẹ. Lam xuống xe trước, chạy ra kéo va li. Chị Linh nhìn cô bé, mỉm cười.
"Đây là...?"
"Con bé từ nay sẽ theo chúng ta."
"À... ra là vậy."
Đợi Thanh Di bước đi trước, Lam và chị Linh đập tay với nhau ở phía sau, cười vui vẻ. Vé máy bay của Lam cũng là do chị Linh sắp xếp.
Ba người bước vào khu vực làm thủ tục. Tất cả đã được xử lý nhanh gọn bằng dịch vụ hạng thương gia. Khi đã ngồi yên trên máy bay, Khả Lam nhìn quanh, hào hứng.
"Em chưa từng bay chuyến dài như vậy. Hồi hộp thật đấy. Không biết khi đến Việt Nam sẽ thế nào nhỉ?"
Thanh Di ngồi bên cạnh, tay cầm tờ tài liệu mà mắt chỉ chăm chú nhìn vào đó, chẳng phản ứng gì với lời của Lam, cũng chẳng quan tâm thứ gì khác xung quanh.
Chị Linh ngồi ghế bên cạnh liếc nhìn cô, âm thầm thở dài trong lòng. Cô gái từng lặng lẽ mà ấm áp ấy giờ đã trở thành một người thờ ơ với cả thế giới thậm chí là chính bản thân mình.
Chuyến bay dài trôi qua trong tĩnh lặng. Cho đến khi mặt trời lên lần nữa cũng là lúc máy bay hạ độ cao, hướng về bầu trời đầy nắng của quê nhà.
Dưới bầu trời mây nhẹ của một buổi sáng đầu thu, ba người vừa bước ra từ khu vực nhập cảnh. Những dãy taxi xếp hàng ngay ngắn, âm thanh lẫn lộn giữa tiếng còi xe, tiếng mọi người gọi nhau và giọng loa phát thanh đều đều vọng qua lớp kính.
Thanh Di bước chậm, tay kéo va li đen, áo khoác dài nặng nề phủ gần đến đầu gối. Gương mặt cô gần như không cảm xúc, mắt không nhìn sang đâu cả, chỉ im lặng hướng ra cửa chính. Khả Lam bước kế bên, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò, nhưng vẫn giữ ý quan sát sắc mặt chị mình. Chị Linh đi sau, tay giữ cặp hồ sơ và điện thoại, mắt lia nhanh tìm người đón.
"Đến Việt Nam thật rồi." Lam nói, nhưng giọng hạ dần xuống khi thấy vẻ mặt lạnh băng của chị mình. Cô bé quay sang chị Linh tìm sự đồng cảm.
"Không ngờ là nóng vậy luôn đó, em tưởng mùa này sẽ mát hơn chứ."
"Tháng chín ở đây vẫn còn oi mà." Chị Linh đáp nhỏ, ánh mắt dừng lại khi thấy người đàn ông mặc vest sẫm, cầm bảng tên WindSun Capital tiến lại.
"Kia rồi."
Người đàn ông lịch sự cúi đầu chào.
"Chào Giám đốc. Xe đã đợi sẵn ngoài cổng chính. Mời ba người theo tôi."
Cả ba người kéo hành lý ra khỏi sảnh, ánh nắng bên ngoài không gắt nhưng vẫn khiến Khả Lam phải nheo mắt. Một chiếc xe bảy chỗ màu đen sang trọng đỗ sẵn, cửa được mở tự động. Người đàn ông bước nhanh ra giúp mọi người cất hành lý. Khi cả ba đã yên vị trong xe, điều hòa mát lạnh phả ra như tách biệt hoàn toàn khỏi sự náo động ngoài kia.
"Đưa tôi đến công ty." Thanh Di ra lệnh cho tài xế.
Chị Linh quay sang ngăn cản.
"Em vừa xuống máy bay. Hay là về nhà nghỉ trước đi, chiều hẳn quay lại công ty cũng được mà."
"Không cần. Cứ đến công ty trước, sau đó đưa Lam về nhà. Em không muốn lãng phí thời gian." Giọng cô đều đều, lạnh băng.
Lam rụt vai, không dám lên tiếng. Cô bé đã cảm nhận được tâm trạng của chị mình không tốt kể từ khi đặt chân xuống máy bay rồi. Chị Linh chỉ biết thở ra thật khẽ rồi gật đầu.
Chiếc xe lướt qua những con phố quen thuộc. Khung cảnh thành phố hiện dần qua ô kính: những quán ăn vỉa hè, dòng người chen nhau trong làn đường chật hẹp, những tán cây xà cừ ngả bóng lên mặt đường loang lổ nắng.
Lam nhìn ra ngoài, liên tục trầm trồ:
"Em từng nghe chị kể rồi. Nhưng đến nơi mới thấy khác thật. Đông người quá trời luôn."
Thanh Di không đáp, cô đang chăm chú nhìn một tòa nhà cao tầng hiện lên phía trước là văn phòng mới của WindSun tại Việt Nam. Công ty được đặt tại quận trung tâm, cách không xa khu vực cô từng ôn thi học sinh giỏi ngày xưa. Tòa nhà kính ánh bạc, bảy tầng, đơn giản nhưng hiện đại.
Chiếc xe dừng lại, cô mở cửa bước xuống. Áo khoác tung nhẹ trong gió, bước chân vững vàng dẫm lên nền đá hoa cương sáng bóng. Chị Linh lặng lẽ bước theo, trước khi đi chị cũng không quên dặn dò nhân viên chăm sóc cho Lam.
"Đưa hành lý và cô bé đến địa chỉ này. Chúng tôi sẽ khảo sát ở đây một lúc."
Thanh Di đi tham quan từng tầng, quan sát từng chi tiết từ bàn lễ tân, hệ thống bảo mật, sơ đồ mặt bằng, khu vực họp, cho đến phòng nghỉ nhân viên.
Đến tầng 7, văn phòng của cô nằm ở cuối hành lang. Không gian rộng lớn, tường kính ba mặt nhìn ra thành phố. Bàn làm việc được đặt giữa phòng với ghế da đen, phía sau là giá sách và tủ hồ sơ.
Dưới ánh đèn trắng nhạt phủ kín trần văn, Thanh Di ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính. Những dòng dữ liệu nối tiếp nhau, tay cô lướt nhanh trên bàn phím, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gò má khiến gương mặt càng thêm tái nhợt. Thanh Di điên cuồng làm việc như thể đó là cách duy nhất để giữ bản thân khỏi suy sụp. Cô đã bắt đầu đọc hồ sơ ngay từ lúc bước chân vào văn phòng, hết hợp đồng đến báo cáo rồi lại đến bản thảo chiến lược. Khi ngẩng lên, bên ngoài đã lấp lánh ánh đèn đường, thành phố chuyển sang một giai điệu khác, náo động, nhộn nhịp hơn.
Thanh Di vì ngồi quá lâu nên ê ẩm cả người. Cô đứng dậy, bước đến sát cửa kính. Thành phố về đêm trải dài dưới chân, những con đường rực ánh xe cộ đan xen như mạng nhện. Mỗi ánh đèn là một nhịp sống, một nơi cô từng mơ ước được trở về. Giờ đây, tất cả chỉ là nền cảnh mờ nhạt, không có ý nghĩa gì với cô nữa.
Cô vừa rút một điếu thuốc ra thì cánh cửa khẽ mở. Chị Linh bước vào, tay cầm điện thoại và một túi nhỏ đựng đồ ăn nhẹ.
"Di, trời cũng tối rồi. Cả tối qua trên máy bay em đâu có ngủ chút nào đâu, nên về nhà nghỉ ngơi chút đi. Lam cũng đang ở nhà chờ em đấy."
Cô không quay lại, chỉ dừng tay một nhịp rồi đưa điếu thuốc lên miệng, châm lửa. Cô rít một hơi để làn khói tan ra trước mặt rồi mới lên tiếng đáp lời chị Linh.
"Chị đưa chìa khóa xe cho em."
Chị Linh do dự một chút rồi lấy chìa khóa từ túi áo đặt nhẹ lên bàn.
"Xe em đỗ ở hầm rồi. Không cần chị đưa về thật à?"
Cô gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa kính. Một thoáng lặng đi giữa hai người. Cuối cùng, chị Linh cũng là người lên tiếng trước.
"Vậy... chị đi trước. Nhớ lái xe cẩn thận đó."
"Em biết rồi."
Chị Linh gật nhẹ, ánh mắt hơi xót xa nhưng không nói thêm gì rồi bước ra ngoài. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng điều hòa rì rầm. Thanh Di đứng đó thêm một lúc lâu nữa đến khi hút xong điếu thuốc mới định về nhà. Cô nhìn vào chìa khóa đặt trên bàn, chần chờ một lúc mới chậm rãi vươn tay cầm lấy.
Thanh Di bước vào căn hộ mới khi kim đồng hồ đã chỉ gần chín giờ tối. Tiếng cửa tự động khẽ vang lên một tiếng máy móc khô lạnh.
Căn hộ nằm ở tầng cao của một tòa chung cư sang trọng, thuộc khu tài chính trung tâm thành phố. Thanh Di chọn nơi này vì tính an ninh tuyệt đối và khoảng cách vừa đủ để đến công ty. Nội thất hiện đại, tông xám trắng làm chủ đạo. Tất cả được bài trí tối giản và sạch sẽ. Không có tranh ảnh, không có bình hoa, những bức tường trơn nhẵn và ánh đèn trần trắng nhạt khiến nơi đây lạnh như một chiếc hộp thủy tinh.
Trong gian bếp mở nối liền với phòng khách, một bóng dáng nhỏ đang ngồi trước bàn ăn, miệng lẩm bẩm gì đó trong lúc xếp gọn những hộp đồ ăn nhanh ra đĩa sứ.
Nghe tiếng cửa mở, Khả Lam lập tức ngẩng lên, ánh mắt sáng bừng như cún con vừa thấy chủ về.
"Cuối cùng chị cũng về rồi! Em đói muốn chết đây này. Sao hồi nãy em gọi mà chị không bắt máy."
Thanh Di đặt túi xách xuống ghế sô pha rồi cởi áo vest ngoài vắt lên lưng ghế. Lam chạy lại kéo tay cô, ríu rít nói:
"Em có gọi đồ ăn nè. Bún chả, nem rán, cả nước sấu đá luôn. Chị mau ngồi xuống ăn đi. Bữa đầu tiên ở nhà mới mà, cùng nhau ăn một bữa chúc mừng đi!"
Thanh Di để mặc cô bé kéo ra bàn ăn. Mùi đồ ăn thoang thoảng nhưng chẳng gợi lên chút cảm giác thèm ăn hay đói bụng nào trong cô.
"Chị có ăn gì chưa? Chắc là chưa đúng không? Em biết chị sẽ bận nên gọi sẵn luôn. Quán này người ta khen ngon lắm đó, em cũng thử một miếng rồi còn ngon hơn cả đồ mami nấu nữa."
Lam không đợi Thanh Di trả lời, nhanh tay gắp một miếng nem để vào chén của cô. Cô vẫn chưa đụng đũa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào trong chén của mình.
"Sau này không cần đợi chị. Em đói thì cứ ăn trước đi. Chị ăn một chút thôi, chị mệt rồi muốn đi nghỉ."
Lam cụp mắt rồi lại gượng cười như thể tự động viên mình.
"Ừm, nhưng mai chị phải để em đi cùng nha. Em có chuẩn bị đồ công sở rồi, mai là ngày đầu tiên em đi làm đó!"
Thanh Di chỉ gật đầu nhẹ rồi cầm đũa gắp một miếng thịt, ăn chậm rãi như đang thực hiện nghĩa vụ, hoàn thành một công việc phải làm chứ không phải đang thưởng thức bữa ăn. Cô ăn rất ít, chỉ vài miếng liền dừng lại. Lam nhìn thấy, định lên tiếng nhưng rồi lại thôi. Cô bé chỉ lặng lẽ rót nước sấu ra hai ly thủy tinh, nói nhỏ:
"Nhà rộng quá... cũng lạnh thật. Chị có muốn trang trí thêm gì không? Hay mai em mua thêm hoa về cắm, chị ha?"
Thanh Di nâng ly, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Cô đứng dậy, giọng đều đều, lạnh nhạt:
"Chị mệt rồi. Em dọn dẹp giúp chị đi rồi ngủ sớm."
"Dạ... chị nghỉ ngơi đi."
Lam nhìn bóng lưng chị mình khuất dần về phía phòng ngủ rồi lại buồn bã, một mình giải quyết đống thức ăn trước mặt.
Phòng ngủ lớn nằm sâu trong căn hộ, tách biệt hoàn toàn với không gian sinh hoạt chung. Khi Thanh Di đẩy cửa bước vào, một mùi thơm nhẹ thoảng qua là mùi gỗ mới pha lẫn mùi tinh dầu dịu nhẹ mà người giúp việc đã chuẩn bị sẵn từ chiều.
Đây là căn phòng rộng nhất trong nhà. Bức tường phía bên phải được thay hoàn toàn bằng kính trong suốt, nhìn thẳng xuống dòng xe tấp nập phía dưới và những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn vàng. Ban công rộng chạy dọc, được lát sàn gỗ và đặt một chiếc ghế mây dài cùng bàn nhỏ.
Chiếc giường lớn giữa phòng phủ ga trắng, gối trắng, tất cả đều mới, phẳng phiu và lạnh lẽo. Tủ quần áo kéo dài theo vách trái, cạnh đó là một kệ sách trống và bàn trang điểm tối màu. Phía trong cùng, cửa phòng tắm đang hé mở.
Thanh Di đi đến va li đặt sẵn trong góc, mở ra, lấy một bộ đồ ngủ thoải mái màu xám tro bước vào phòng tắm. Mọi động tác đều cơ học, vô hồn như thể cô không thực sự hiện diện ở đây, chỉ là cái vỏ đang lặp lại những thói quen sinh tồn.
Phòng tắm được lát đá sáng bóng, bồn ngâm tròn nằm ở góc, tiếp đến là vòi sen và gương treo lớn. Cô bước vào, mở nước nóng, gột rửa hết bụi bặm của cả ngày dài. Chưa đầy mười phút sau cô đã trở ra, lau khô tóc sơ sài rồi ngả lưng xuống giường. Chiếc chăn mỏng phủ hờ lên người, tấm đệm mềm êm ái nhưng không khiến cô dễ chịu hơn chút nào.
Vẫn là không ngủ được. Thanh Di xoay người, đưa mắt nhìn về phía ban công. Một lúc sau, cô quyết định ngồi dậy, bước ra đó. Gió đêm tháng chín thổi qua tóc, lùa vào bên trong lớp áo mỏng, mang theo cái lạnh ban đêm của thành phố sau một cơn mưa nhẹ lúc nãy.
Thanh Di pại châm điếu thuốc. Ánh lửa nhỏ hắt lên gương mặt gầy, vẽ một vệt sáng cam mong manh giữa màn đêm đặc quánh. Khói thuốc cuộn qua khóe môi, tan vào gió. Cô tựa người vào lan can, ngón tay kẹp hờ điếu thuốc, nhìn xuống những vệt đèn đỏ vàng đang trôi.
Cô đã trở về nơi từng gọi là quê hương, nhưng mọi thứ ở đây dường như rất xa lạ.
Giờ đây chẳng ai đợi, chẳng ai nhắc, chẳng ai còn để tâm đến sự trở về ấy. Và đáng sợ hơn cả là cô cũng chẳng còn mong ai nhớ đến mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store