ZingTruyen.Store

"Giữa Những Khoảng Lặng" (The Silence Between Us)

CHƯƠNG 4: ĐÔI CÁNH TỰ DO VÀ NHỮNG SỢI DÂY TRÓI BUỘC (PHẦN 2)

TrungHieuTran174


Tiếng gào thét của hơn hai vạn khán giả lấp đầy không gian vận động trường, tạo thành một biển ánh sáng lung linh từ những chiếc lightstick. Không khí nóng hầm hập, sặc mùi pháo bông và mồ hôi. Trên sân khấu, BTS đang cháy hết mình với những giai điệu bùng nổ.

Đây là lúc Jungkook cảm thấy tự do nhất. Dưới sự bao phủ của âm nhạc và ánh đèn màu, cậu có thể công khai nhìn Jimin bằng ánh mắt tình tứ nhất mà không sợ các quản lý nhắc nhở. Cậu có thể tự nhiên đi đến bên cạnh Jimin, quàng tay qua vai anh, hoặc trêu chọc anh bằng những cử chỉ thân mật.

Trong tiết mục "21st Century Girl", có một đoạn Jungkook phải tương tác với Jimin. Thay vì chỉ đập tay như lúc tập, Jungkook bất ngờ vòng tay ôm ngang eo Jimin từ phía sau, nhấc bổng anh lên một chút rồi xoay nhẹ.

Jimin giật mình, tiếng cười của anh vang qua micro, trong trẻo và rạng rỡ. Anh ngả đầu ra sau, chạm vào vai Jungkook, đôi mắt híp lại hạnh phúc. Các fan bên dưới như nổ tung trong những tiếng thét phấn khích. Họ gọi đó là "moment", là "thính", nhưng đối với Jungkook, đó là giây phút cậu thực sự được sở hữu Jimin trước mặt cả thế giới.

Sau cánh gà – Khi ánh đèn vụt tắt.

Trái ngược với sự náo nhiệt ngoài kia, phía sau sân khấu là một thế giới của sự kiệt sức. Jungkook ngồi bệt xuống sàn phòng thay đồ ngay khi vừa bước xuống. Chiếc áo sơ mi lụa ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào cơ bắp, hơi thở cậu nặng nề.

Jimin bước lại gần, tay cầm một chai nước đã mở nắp. Anh không nói gì, chỉ đưa cho Jungkook rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai đều quá mệt để có thể duy trì hình tượng "ngầu" như trên sân khấu.

"Jungkook-ah, lúc nãy em làm hơi quá đấy," Jimin thì thầm, tay lau đi những giọt mồ hôi đang chảy dài trên cổ mình. "Các anh quản lý sẽ lại soi video cho mà xem."

Jungkook uống một ngụm nước lớn, rồi quay sang nhìn Jimin. Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng ở hậu trường, Jimin trông nhỏ bé và mong manh hơn bao giờ hết. "Em chỉ làm những gì em muốn thôi. Hơn nữa, fan thích nó mà."

"Em luôn lấy fan ra làm cái cớ," Jimin cười khổ, nhưng trong ánh mắt anh lại tràn ngập sự dung túng.

Jungkook đặt chai nước xuống, bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jimin, đan những ngón tay dài của mình vào giữa kẽ tay anh. Một hành động âm thầm dưới lớp khăn tắm đang khoác trên đùi họ.

"Trên sân khấu đó, giữa hàng vạn người... em đã ước gì lúc đó chỉ có hai chúng ta," Jungkook nói, giọng trầm và đặc biệt nghiêm túc. "Em ghét việc phải chia sẻ nụ cười của anh cho tất cả mọi người ngoài kia."

Jimin im lặng. Anh cảm nhận được sức nóng từ bàn tay Jungkook và cả sự rung động từ chính trái tim mình. Sự nghiệp của họ đang bay cao như những đôi cánh, nhưng chính tình cảm này lại là sợi dây trói buộc họ lại với mặt đất, với những thực tế nghiệt ngã rằng họ không thể công khai, không thể nắm tay nhau dạo phố, không thể nói "anh yêu em" một cách đường hoàng.

"Chúng ta đã chọn con đường này mà, Jungkookie," Jimin khẽ siết lại bàn tay cậu. "Đôi cánh này mang chúng ta đi xa, nhưng nó cũng giam cầm chúng ta. Chỉ cần... ở trong không gian riêng tư này, chúng ta thuộc về nhau là đủ rồi, đúng không?"

Jungkook không trả lời bằng lời nói. Cậu kéo tay Jimin lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhưng sâu đậm vào mu bàn tay anh – nơi có những đốt xương thanh tú. Một lời thề nguyền không thành tiếng trong bóng tối của hậu trường.

Đêm đó, họ trở về khách sạn trong trạng thái kiệt sức nhưng lòng lại bình yên lạ thường. Jungkook nằm trong phòng mình, nhìn lên trần nhà và nghĩ về chặng đường sắp tới. Cậu biết, khi BTS càng nổi tiếng, áp lực sẽ càng lớn, và bí mật của họ sẽ càng khó giữ. Nhưng nhìn vào sợi dây liên kết không thể phá vỡ với Jimin, Jungkook cảm thấy mình có đủ sức mạnh để chống lại cả thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store