Chương 120: Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trước mặt hai người là một biển dung nham rộng lớn. Mà tòa cung điện hùng vĩ kia, lại nằm ở chính trung tâm của biển dung nham màu đỏ đó, chìm chìm nổi nổi, rộng lớn cực kỳ, phù quang lưu chuyển đầy trời, như một hòn đảo của thần linh giữa biển lửa địa ngục.Thạch Hạo nắm lấy tay Hỏa Linh Nhi, điều động bảo cụ, bay tới phía trước. Dung nham như biển, đâu đâu cũng là một màu đỏ rực, không thể thấy được điểm cuối.Nhưng mà, điều khiến cho hai người giật mình chính là, bất kể họ dùng cách nào, bay nhanh đến đâu, cũng không thể nào bay tới gần tòa cung điện đó được. Từ đầu tới cuối, họ giống như bị một lực lượng vô hình nào đó cố ý duy trì ở một khoảng cách nhất định, cơ bản không thể tiến tới được."Chuyện gì thế này?" Thạch Hạo kinh ngạc. Hắn cẩn thận suy nghĩ, rồi nói: "Nơi này có một trận pháp không gian cực lớn, đã bao trùm lấy toàn bộ khu vực dưới lòng đất này, bao phủ cả biển dung nham, dẫn tới việc chúng ta không cách nào tiến tới được."Hỏa Linh Nhi trầm tư nói. "Phụ hoàng ta đã từng nói, muốn tiếp cận được Thánh Hoàng Cung, không phải là chuyện dễ dàng. Người không có vận may lớn, thì không thể nào tới được.""Phải làm cách nào mới được xem là có vận may lớn?" hắn hỏi.Nàng nhíu mày: "Hmm... Tiền đề là phải đạt được sự tán thành của Thánh Hoàng Cung rồi. Có người nói, sẽ có Dương Ngư xuất hiện. Chúng nó sẽ nổi lên trên mặt dung nham, rồi dùng thân thể của mình để hình thành nên một cây cầu hoàng kim, có thể dẫn dắt người có duyên đi tới trước cung điện."Thạch Hạo nghe xong liền méo mặt. Hắn nhớ lại, trên đường đi vào Tổ Địa, hắn đã săn bắt và ăn thịt không biết bao nhiêu con Dương Ngư. Lũ cá đó, chắc chắn căm hận hắn đến tận xương tủy.Quả nhiên, khi hắn dùng một miếng thịt dị thú làm mồi nhử, cả một đàn cá Dương Ngư khổng lồ liền xuất hiện. Nhưng chúng không hề có ý tốt. Chúng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thù hận, rồi cố tình tạo ra một cây cầu vàng lộng lẫy, nhưng khi hắn vừa định bước lên, chúng lại lập tức phá đi, trêu ngươi hắn."Một lũ cá chết tiệt!" hắn tức giận nói. "Sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn sạch các ngươi!"Thạch Hạo quay qua Hỏa Linh Nhi, ra dấu cho nàng thử một lần.Nàng chỉ nhún vai, lắc đầu. "Đừng có trông chờ vào ta. Số lượng Dương Ngư mà ta từng săn giết cũng không thua kém gì ngươi đâu."Suy nghĩ một chút, nàng liền nói. "Còn có một phương pháp nữa." "Chính là tự mình xây dựng nên một cây cầu bằng cầu vồng, nối liền với bờ bên kia. Nhưng mà, cách này vô cùng khó khăn, tương truyền ngay cả các vị Vương Hầu cũng khó mà làm được.""Không thử sao mà biết?" Thạch Hạo ánh mắt đầy kiên quyết. "Nếu không nhận được sự tán thành, thì chỉ có thể dựa vào chính chúng ta, mạnh mẽ xông vào mà thôi!"Thạch Hạo, với khả năng lĩnh ngộ kinh người và sức mạnh từ việc tu luyện "lấy thân làm khí", đã bắt đầu thử. Hắn không dùng bảo thuật, mà dùng chính thần thức của mình. Mười Động Thiên sau lưng hắn hiện ra cộng hưởng với nhau, diễn hóa thần thức thành những chiếc chuông, những cái đỉnh, dùng chúng để tìm kiếm và kết nối các điểm nút không gian yếu nhất.Cuối cùng, sau một hồi nỗ lực, hắn đã thành công. Một cây cầu vồng bảy sắc rực rỡ, được tạo nên từ chính thần hi và pháp tắc dần hiện ra trước mắt họ."Giỏi lắm, Thạch Hạo! Không ngờ ngươi lại có thể thật sự xây dựng được một cây cầu vồng." Hỏa Linh Nhi tán thưởng một cách chân thành."Ta là ai chứ? Lừng lẫy xưa nay, không một ai có thể địch nổi. Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!" Thạch Hạo lên tiếng, trong quá trình này, phù văn lấp lánh, cây cầu cầu vồng đã được hoàn tất.Bên trong vùng hư không này, có một vài ngôi sao lớn đang chìm nổi, trông vô cùng rực rỡ. Thạch Hạo long hành hổ bộ, cất bước đi tới. Tay hắn cũng không quên nắm chặt lấy tay của Hỏa Linh Nhi, kéo nàng sóng bước theo cùng.Cả hai đi qua cây cầu vồng và đến được trước cổng lớn của cung điện.Sương mù mịt mờ phủ xuống, kèm theo đó là những ký hiệu màu đỏ lấp lánh. Một tòa cung điện khổng lồ đang chìm nổi ở trung tâm của biển dung nham trông vô cùng thần dị.Thạch Hạo và Hỏa Linh Nhi bước lên mười bậc thang đầy cổ xưa. Bên dưới là biển dung nham vô tận màu đỏ đậm, nhiệt độ cao đến mức đáng sợ. Một đôi cửa đá khổng lồ được chạm khắc hình Chu Tước đang đóng chặt chắn ở phía trước. Nơi đây cũng không có thiết kế cửa ải nào khác, có thể dễ dàng cất bước vào trong.Thạch Hạo còn tưởng rằng sẽ phải tốn một phen công phu để có thể mở được cánh cửa này. Ai ngờ lại dễ dàng như thế. Bên trong, sương mù mông lung giống như là tiên cảnh, vô cùng rộng lớn, không cách nào có thể nhìn thấy được điểm cuối."Ải này... dễ qua như vậy sao?"Hỏa Linh Nhi lắc đầu. "Đây chưa phải là ải cuối cùng. Cánh cổng này sẽ phun ra 'chân hỏa'. Chỉ có những người mang trong mình huyết mạch hoàng tộc của Hỏa Quốc đủ tinh thuần, mới có thể đi qua mà không bị thiêu chết."Nghe nàng giải thích, Thạch Hạo càng quan sát cánh cửa này cẩn thận hơn. Hắn không sợ mình có chuyện, chỉ lo cho cô gái trước mặt này sẽ phải chịu thêm thương tổn mà thôi.Nàng không nhận ra tâm tình của hắn, khóe môi nhếch lên, nhấc chân bước thẳng về phía trước.Lúc này, Thạch Hạo muốn cản lại cũng đã không còn kịp nữa.Một ngọn lửa thần màu vàng kim rực rỡ từ trong cánh cửa phun ra, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Hỏa Linh Nhi.Đúng lúc này, giọt "Huyết Lệ Phượng Hoàng" mà nàng vẫn luôn đeo trước ngực, bất ngờ rực sáng. Nó đang cộng hưởng với luồng chân hỏa này và từ từ thức tỉnh.Một cảnh tượng kinh người xảy ra. Giọt huyết lệ đó hóa thành một luồng dịch huyết màu đỏ rực, trực tiếp chui vào mi tâm của Hỏa Linh Nhi, sau đó hóa thành ngàn vạn giọt huyết sương li ti chạy khắp các kinh mạch của nàng.Ngay lúc này đây, nàng cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, như bị hàng ngàn ngọn lửa vô hình đốt cháy.Không ổn! nàng kinh hãi. Trong nguyên tác miêu tả, Hỏa Linh Nhi vượt qua ải này vô cùng nhẹ nhàng, không hề chịu một chút thương tổn nào mà. Tại sao... tại sao bây giờ mình lại cảm thấy đau đớn như thế này?Cơn đau càng lúc càng kịch liệt, nó không chỉ thiêu đốt da thịt, mà còn như muốn đốt cháy cả linh hồn của nàng. Nỗi sợ hãi trong lòng nàng mạnh mẽ dâng lên. Chẳng lẽ, vì ta không phải là Hỏa Linh Nhi thực sự, nên đang bị Chân Hỏa ở nơi này bài xích, muốn giết ta tại đây sao? Ta... sắp phải chết ở đây ư?"Nhóc con, đừng sợ."Giọng nói của Nữ Thần Hắc Dạ đột nhiên vang lên trong thần thức đang hỗn loạn của nàng. "Đây không phải là sự bài xích, mà là một cơ duyên. Giọt Huyết Lệ Phượng Hoàng mà ngươi sở hữu đã thức tỉnh. Nó đang nhờ vào Chân Hỏa ở nơi này để giúp ngươi đánh thức hoàn toàn huyết mạch tiềm ẩn của chính mình."Lời nói của Nữ Thần đã phần nào an ủi nàng. Dù cơn đau rát do lửa đốt vẫn đang diễn ra, nhưng nàng đã bớt sợ hãi hơn. Hỏa Linh Nhi cắn chặt răng, không để cho mình phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau đớn. Nàng không muốn Thạch Hạo ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Không muốn nhìn thấy ánh mắt lo lắng nhưng lại bất lực không làm được gì của hắn.Nàng cảm thấy linh hồn mình như bị xé rách ra, rồi lại được một ngọn lửa thần thánh, ấm áp vá lại. Trong cơn đau tột cùng đó, Hỏa Linh Nhi thấy được những mảnh ký ức không thuộc về mình. Nàng thấy hình ảnh một con Phượng Hoàng khổng lồ, lông vũ lộng lẫy, đang bay lượn giữa bầu trời hỗn mang thời khai thiên. Nàng thấy một trận chiến hủy thiên diệt địa của nó và những thực thể hắc ám hùng mạnh. Và nàng thấy, khoảnh khắc con Phượng Hoàng đó gục ngã trong biển lửa niết bàn thất bại, từ khóe mắt nó đã nhỏ xuống một giọt lệ màu đỏ thẫm, một giọt lệ chứa đầy sự không cam lòng và toàn bộ sinh mệnh lực cuối cùng của nó....Ở bên ngoài, tuy không biết thử thách của ải này như thế nào, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa bao bọc lấy Hỏa Linh Nhi càng lúc càng lớn, cuồn cuộn tạo thành một cơn lốc xoáy bằng lửa chọc trời, Thạch Hạo cũng phải nhíu chặt mày. Hắn đang suy nghĩ, có nên xông lên liều mạng lôi nàng ra khỏi biển Chân Hỏa đó hay không.Đúng lúc này, từ trong cơn lốc xoáy, một tiếng kêu trong trẻo, cao vút, mang theo sự uy nghiêm của thần linh bất ngờ vang vọng khắp đất trời.Một hư ảnh Phượng Hoàng khổng lồ hiện ra. Bộ lông vũ của nó như một dải ngân hà rực cháy, lấp lánh ánh vàng kim và sắc đỏ thẫm. Đôi cánh của nó sải rộng, che khuất cả tòa Thiên Cung và đôi mắt nó như chứa đựng cả sự khởi sinh và sự lụi tàn của một thời đại.Hư ảnh đó bay vút lên cao, nó bay một vòng quanh cung điện, một vòng quanh hồ dung nham, như đang tuyên bố sự trở lại của một vị vương giả. Cuối cùng, nó quay trở về trước cánh cổng, đối diện với Thạch Hạo rồi dần dần biến mất.Khi dị tượng dần dần thu lại, Hỏa Linh Nhi chậm rãi mở mắt. Thân ảnh của nàng hiện ra, nhưng... quần áo của nàng đã sớm bị Chân Hỏa thiêu rụi thành tro bụi, chỉ còn lại một cơ thể hoàn mỹ không tì vết, được bao bọc bởi một lớp thần quang mờ ảo.Một sự lột xác kinh người đã diễn ra.Trên vầng trán trắng như tuyết của nàng, một ấn ký hình lông vũ phượng hoàng màu chu sa từ từ hiện ra giữa mi tâm, vừa cao quý lại vừa yêu dị. Làn da trắng như ngọc của nàng, có những vết rạn nứt nhỏ li ti, rồi lại được một luồng ánh sáng vàng kim của thần huyết vá lại, trở nên hoàn mỹ hơn bạch ngọc. Mái tóc dài của nàng tung bay, nổi bật với sắc màu đỏ rực như lửa rồi lại từ từ trở về màu đen nguyên thủy. Nhưng mỗi một sợi tóc giờ đây, đều lấp lánh ánh thần huy.Hỏa Linh Nhi giơ tay lên. Một ngọn lửa thải sắc, lộng lẫy và thần thánh, nhẹ nhàng nhảy múa trên lòng bàn tay của nàng.Đây là... Chân Hỏa Phượng Hoàng?Nói vậy, huyết mạch hiện tại của ta là Phượng Hoàng rồi? Là Phượng Hoàng...? Phượng Hoàng có thể niết bàn trùng sinh, vậy có phải là, ta cũng sẽ có thêm một mạng nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store