Giac Mong The Gioi Hoan My
Cảm thấy Thạch Hạo có chút không đúng, Hỏa Linh Nhi trừng mắt với Tiểu Hồng. Nàng quay qua nhìn hắn, cố gắng tỏ ra bình thường. "Ngươi đừng nghe ngài ấy nói bậy. Không phải bây giờ ta vẫn rất bình thường sao? Vẫn có thể cùng ngươi đấu một trận đó."Hắn nhìn nàng, nhìn vào sự kiên cường trong đôi mắt, nhìn vào nụ cười gượng gạo của nàng. Hắn nhớ lại tất cả. Nhớ lại việc nàng luôn lo lắng cho hắn, luôn đưa cho hắn những món bảo dược tốt nhất, nhớ lại việc nàng đã đứng ra bảo vệ hắn trước mặt cả thiên hạ, nhớ lại việc nàng đã bị hắn vô tình đả thương nhưng lại không một lời oán trách.Nàng đã luôn ở bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn. Nhưng hắn lại không hề hay biết, trong thời gian qua, nàng đã phải một mình gánh chịu một sự đả kích kinh khủng đến như vậy.Hắn chỉ cảm thấy, cô gái trước mặt này, đã phải một mình chịu đựng quá nhiều rồi.Hắn bước tới, đứng bên cạnh nàng. Hắn không nói những lời sáo rỗng. Hắn chỉ lẩm bẩm một câu nói theo đúng phong cách của mình."Đi thôi," hắn nói, giọng có chút khàn đi. "Ta đi tìm cho cô vài con dị thú thật béo, nướng thịt cho cô ăn."Trong thế giới của hắn, đó là một sự quan tâm, một lời an ủi chân thành nhất.Thấy Thạch Hạo muốn dẫn Hỏa Linh Nhi đi, Tiểu Hồng không quan tâm, định trở về cái tổ ấm áp của mình. Ai ngờ, nó bất ngờ bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy rồi trực tiếp bị xách theo, từ trên tổ chim cao vút nhảy thẳng xuống đất."Tên nhóc thối tha! Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra!" Tiểu Hồng tức giận mắng chửi.Hỏa Linh Nhi chỉ biết theo sau mà cười khổ.Thạch Hạo không hề để tâm đến sự phản kháng của Tiểu Hồng. Hắn nói rằng, để ăn mừng sự tái sinh của một vị Tế Linh vĩ đại và cũng là để bồi bổ cho Hỏa Linh Nhi, bọn họ phải mở một bữa tiệc thật linh đình.Hắn săn bắt rất nhiều dị thú, nhưng lại không cho nàng tham gia. Đó là một hành động vụng về nhưng lại chứa đựng sự quan tâm không hề che giấu của hắn. Sau khi đã có được những con mồi ngon ưng ý, họ lại quay về tổ của Tế Linh, bắt đầu nổi lửa lên nướng thịt. Mùi thịt nướng thơm lừng nhanh chóng lan tỏa. Thạch Hạo dành những phần thịt ngon nhất, vàng ruộm nhất cho Hỏa Linh Nhi, cũng không quên đưa một miếng lớn qua cho Tiểu Hồng.Tiểu Hồng khi đang ăn, đã lập tức hỏi Thạch Hạo về Mao Cầu, cho thấy nó vẫn còn nhớ như in về món "Sơn Bảo" năm xưa, thứ mà nó đã muốn có.Thạch Hạo và Tiểu Hồng đã có một màn "thương lượng" đầy hài hước. Hắn dùng "Sơn Bảo" để làm mồi nhử, hy vọng có thể trao đổi lấy một môn thần thông hoặc bảo cụ từ Tiểu Hồng.Tuy nhiên, Tiểu Hồng với tính cách vừa kiêu ngạo lại vừa "keo kiệt" của mình đã thẳng thừng từ chối. Khi bị Thạch Hạo chê bai chiếc lông vũ bảo mệnh mà nó đã tặng hắn năm xưa, nó đã nổi giận trực tiếp ném hắn vào trong bát Hóa Thiên, rồi dùng lửa của mình "nướng" cho hắn một trận.Hỏa Linh Nhi ở một bên, không ngừng cười thầm vì cuộc đối thoại hài hước của bọn họ. Nàng đến thế giới này đã mười mấy năm rồi, những gì nàng nhớ về nguyên tác Thế Giới Hoàn Mỹ cũng đã mai một đi rất nhiều. Ngoài việc nhớ Tiểu Hồng chính là Tế Linh của Hỏa Quốc, đã từng cùng Thạch Hạo chiến đấu với Thất Thần, nàng gần như không nhớ được gì khác trong sự kiện có nó nữa. Lúc này, nàng thật sự rất muốn có một cái "hệ thống" đáng yêu nào đó xuất hiện rồi đọc lại cho nàng nghe toàn bộ nguyên tác một lần.Sau màn trêu chọc, Tiểu Hồng đã tiết lộ một bí mật kinh người về lai lịch của vùng đất này."Nơi này, không phải là Tổ Địa đơn thuần," nó nói, giọng điệu đầy sự kiêu hãnh. "Thực chất, đây là một 'hành cung' của một trong Thập Hung thời thái cổ - Chu Tước. Con Chu Tước nguyên thủy đó đã từng niết bàn tại đây, khiến cho cả vùng đất này được nhuốm đầy thần tính hỏa diễm, trở thành thánh địa của Hỏa tộc."Nó lại nói tiếp: "Tổ tiên của ta, chính là hậu duệ của con Chu Tước nguyên thủy đó. Bà của ta, cũng được sinh ra từ đây, đã thành công đốt lên thần hỏa và trở thành Tế Linh đời trước của Hỏa Quốc. Dòng dõi của ta vô cùng cao quý."Sau đó, khi nghe Thạch Hạo nói muốn tìm nguyên thủy chân vũ để có thể luyện chế ra món bảo cụ Ngũ Cầm Phiến, Tiểu Hồng đã tiết lộ một thông tin còn quan trọng hơn nữa.Nó cho biết, bên trong vùng Tổ Địa này, có một Thánh Hoàng Cung – cung điện của vị Nhân Hoàng đầu tiên của Hỏa Quốc. Và bên trong cung điện đó có cất giữ một chiếc nguyên thủy chân vũ khác của tộc Chu Tước.Thạch Hạo vô cùng mừng rỡ. Tiểu Hồng, sau một hồi "làm giá", cuối cùng đã đồng ý sẽ giúp hắn và Hỏa Linh Nhi tiến vào Thánh Hoàng Cung. Trước đó Hỏa Hoàng đã tặng cho nó một luồng chân thần hỏa và hiện tại Thạch Hạo phải cho nó xem Sơn Bảo.Nàng ngồi một bên nhìn một người một chim đang thương lượng trước mắt, cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút ấm áp. Nàng lên tiếng, trêu chọc. "Tế Linh đại nhân, ngài đã nhận lợi ích từ phụ hoàng của ta rồi, vậy mà lúc trước còn làm giá, lại còn tấn công ta không thương tiếc." "Ngài không biết, phụ hoàng của ta thương con gái như mạng à? Cẩn thận ông ấy tìm ngài tính sổ đó." Nàng nói.Tiểu Hồng nghe vậy, có chút chột dạ, quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm gì đó không rõ."Nơi đó rất nguy hiểm," nàng lại nói, giọng điệu vẫn ẩn chứa một chút trêu đùa bên trong. "Dù có cơ duyên lớn để đi vào, thế nhưng cũng rất ít có người có thể sống sót để đi ra ngoài. Tế Linh đại nhân, ngài đã được nhận lợi ích rồi, thì phải đảm bảo an toàn cho cả hai bọn ta đó~""Ầm!"Tiểu Hồng dường như bị nàng nói trúng tim đen, tức giận vì bị một tiểu nha đầu dạy dỗ. Nó không làm gì nàng, liền trút giận lên Thạch Hạo. Một chùm lửa lớn từ trên trời giáng xuống, nhấn chìm hắn vào bên trong. Hắn bị thiêu đốt, nhe răng nhếch miệng, kêu gào la hét. Việc này vô cùng đau đớn, ngọn lửa đó dường như có thể đốt cháy đến tận cốt tủy của hắn."Cô ấy trêu ghẹo ngươi chứ có phải ta đâu! Sao lại tấn công ta?" hắn gào lên trong biển lửa."Ta cảnh cáo ngươi," giọng của Tiểu Hồng vang lên, đầy vẻ phì phò nhìn vào hai người. "Còn dám nói chuyện không kiêng nể với ta, thì ta sẽ thiêu đốt tên nhóc thối này trong một trăm ngày." "Ha ha ha ha ha!" Nàng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thạch Hạo, không khỏi ôm bụng cười ngặt nghẽo. "Ta cũng nói cho ngươi biết, một khi đã tiến vào Thánh Hoàng Cung, thì sẽ bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Dù có gặp phải nguy hiểm gì, thì Thiên Thần cũng chẳng thể cứu được các ngươi đâu. Đừng có hy vọng ta và Hỏa Hoàng sẽ ra tay."Cuối cùng, Tiểu Hồng cũng thu lại ngọn lửa. Nó bay lên không trung, đôi cánh đỏ rực vỗ một cái. Một thông đạo bằng lửa được mở ra, dẫn thẳng vào trong lòng đất. Nơi đó, dung nham đang cuồn cuộn, ánh lửa dâng trào. Và giữa biển dung nham đó, có một tòa Thiên Cung vô cùng to lớn đang chìm chìm nổi nổi....Sau khi được Tiểu Hồng chỉ dẫn, Thạch Hạo và Hỏa Linh Nhi đã tiến vào trong lòng đất, thẳng đến Thánh Hoàng Cung. Đây là một con đường được xây dựng hoàn toàn từ lửa, lấp lánh ánh đỏ. Dung nham nóng rực chảy cuồn cuộn ở hai bên. Tòa cung điện to lớn kia lượn lờ trong sương mù, ở trung ương của Thiên Cung có những ký hiệu màu đỏ lấp lóe, cứ như là đang ở bên trong Thần giới của Thượng Cổ vậy.Mà Hỏa Linh Nhi lúc này lại vô cùng hưng phấn. Gương mặt trắng hồng của nàng càng thêm rạng rỡ. Nàng nhảy chân sáo một cách vui vẻ như con chim non lần đầu tung cánh rời khỏi tổ. Tốt quá rồi! Thần Hỏa! Cuối cùng cũng đến rồi! Nàng thầm reo hò trong lòng. Bước cuối cùng để chuẩn bị cho con đường tu Thần Đạo sắp được hoàn thành rồi. Từ nay về sau, không cần phải lo lắng sẽ phải chết bất đắc kỳ tử vì sức mạnh bạo phát nữa rồi.Thạch Hạo đi phía sau, thấy dáng vẻ của nàng như thế, không khỏi cười cười trêu ghẹo. "Tiểu Hỏa Lô, vui vậy hả?""Vui chứ! Ngươi không hiểu được Thánh Hoàng Cung có ý nghĩa như thế nào đối với người của Hỏa Tộc bọn ta đâu!" Hỏa Linh Nhi nói. "Trước kia, khi người của Hỏa Tộc tiến vào Thánh Hoàng Cung này, phàm là những ai có thể sống sót đi ra, thì dù không trở thành một người mạnh mẽ tuyệt thế, cũng sẽ trở thành Hỏa Hoàng đời tiếp theo. Rất ít có kẻ nào trở thành vô tích sự."Chưa kể, cơ duyên lần này, sẽ giúp nàng kích hoạt hoàn toàn huyết mạch Chu Tước, ngưng tụ ra Thần Hỏa bản mệnh."Nói vậy, khi cô trở ra, sẽ có cơ hội trở thành Hỏa Hoàng tiếp theo rồi." Thạch Hạo nói. Thật ra, nếu nàng ấy thật sự muốn trở thành Hỏa Hoàng, hắn cũng sẵn sàng giúp nàng."Ta mới không thèm," nàng bĩu môi. "Ta ấy à, cả đời này ta không cầu mong bản thân có thể bước lên đỉnh cao của nhân sinh." Nàng dừng lại, nhìn Thạch Hạo, ánh mắt lấp lánh như sao trời và vô cùng chân thành. "Ta chỉ mong, những người mà ta quan tâm, có thể bình bình an an, cùng ta đi hết một đời."Lời nói này, khiến hắn sững người. Bình bình an an? Một đời? Trong cái thế giới tàn khốc này, đó mới chính là thứ xa xỉ nhất. Thạch Hạo nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ, chân thành của Hỏa Linh Nhi, trong lòng bất giác dâng lên một luồng cảm xúc mãnh liệt, một sự thôi thúc muốn được bảo vệ nụ cười đó, bảo vệ sự đơn thuần đó.Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh nàng, sóng vai cùng nàng tiến về phía tòa cung điện rực lửa kia. Lời nói của nàng, đã khắc sâu vào trong tim hắn. Một cuộc sống bình yên, bên cạnh những người mình quan tâm.Nguyện vọng đơn giản như vậy... ta nhất định sẽ giúp cô thực hiện. Hắn thầm nghĩ.Giờ phút này hắn cũng không biết rằng, vô tận kỷ nguyên về sau, nguyện vọng đơn giản này của nàng đã vô thanh vô thức trở thành khát khao của hắn, là động lực, cũng là sợi dây níu giữ, hết lần này đến lần khác kéo hắn từ cõi chết trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store