ZingTruyen.Store

[END] Tôi Cứ Tưởng Tôi Giúp Cậu Ấy Theo Đuổi Nữ Chính

Chương 2: Quân Sư Triển Khai Kế Hoạch Đẩy Thuyền (Và Bắt Gặp Tình Địch Mới)

MacVuThinhPhong


Sáng hôm sau, Lâm Viễn Trình tỉnh dậy với một cảm giác hứng khởi lạ thường. Ký túc xá của Đại học Thanh Giang, vốn chỉ là một nơi nghỉ ngơi, giờ đây đã trở thành Bộ Chỉ Huy Tình Yêu của cậu. Sứ mệnh của một quân sư là phải không ngừng sáng tạo chiến thuật.

Kỷ Từ Châu vừa tắm xong, mái tóc đen còn ướt, khoác một chiếc áo choàng tắm màu xám tro. Thân hình cao ráo, săn chắc của hắn được phô bày một cách quyến rũ.

Từ Châu, lại đây! Viễn Trình ngồi bật dậy trên giường, vẫy vẫy tay.

Từ Châu bước đến, lau tóc một cách hờ hững. Hắn đứng bên mép giường Viễn Trình, bóng đổ xuống che khuất gần như toàn bộ cơ thể cậu. Có chuyện gì mà em phấn khích vậy?

Chúng ta phải thay đổi chiến thuật, Viễn Trình nghiêm túc. Hôm qua cậu đã quá thụ động rồi. Lần này phải chủ động, phải cho Hứa Vân Đình thấy được sự xuất sắc của cậu!

Từ Châu khẽ nhếch môi, đôi mắt phượng hẹp dài lướt qua vẻ mặt hăng hái của Viễn Trình. Chủ động như thế nào?

Phải chiếm lấy ánh mắt của cô ấy! Viễn Trình nhấn mạnh, tay làm động tác nắm chặt. Cậu phải xuất hiện ở những nơi cô ấy có mặt, nhưng đừng nói chuyện ngay. Hãy cứ để cô ấy nhìn thấy vẻ đẹp trai, sự tài giỏi của cậu trước.

Viễn Trình lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, trích dẫn các kịch bản ngôn tình đã thuộc nằm lòng. Cậu khuyên Từ Châu nên khoe khoang một chút, ví dụ như đăng ảnh đang chơi bóng rổ, hoặc đang giải quyết một đề án kinh doanh lớn.

Làm sao để Vân Đình thấy được? Từ Châu hỏi, giả vờ thắc mắc.

Dễ thôi! Lớp chúng ta có một nhóm Wechat chung và nhóm lớp lớn hơn! Cậu cứ đăng lên! Nữ chính thế nào cũng sẽ chú ý! Viễn Trình cười toe toét. Thích là phải chiến đấu, phải mạnh mẽ! Cậu phải cho Bạc An Thành thấy rằng cậu không phải là một đối thủ dễ xơi!

Kỷ Từ Châu trầm ngâm nhìn Viễn Trình, đưa tay nhẹ nhàng gỡ một sợi tóc bướng bỉnh trên trán cậu. Ngón tay thon dài của hắn lướt qua làn da nóng bỏng của Viễn Trình.

Được. Nếu em đã nói như vậy, tôi sẽ áp dụng lời khuyên của em. Giọng hắn dịu dàng, nhưng hàm ý trong lời nói lại hoàn toàn khác. Tôi sẽ chiếm lấy ánh mắt của người tôi yêu, và tôi sẽ cho mọi đối thủ biết, họ không có cửa để dễ dàng tiếp cận.

Viễn Trình không nghe thấy sự thay đổi giọng điệu đầy ẩn ý đó. Cậu chỉ thấy mừng rỡ vì nam phụ đã thông suốt.

Tốt lắm! Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu hành động!

Bữa Trưa Lạnh Lùng và Sự Ngây Thơ

Buổi trưa, Lâm Viễn Trình kéo Kỷ Từ Châu đến nhà ăn lớn của trường, nơi được mệnh danh là Trung tâm Ngôn tình vì luôn là nơi hội tụ của các nhân vật chính.

Và đúng như dự đoán, ở góc bàn hướng ra cửa sổ, nơi có ánh sáng đẹp nhất, Hứa Vân Đình đang ngồi. Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng, đúng chất nữ chính thanh thuần. Nhưng đáng chú ý hơn, bên cạnh cô ấy là Bạc An Thành. Nam chính, cao ráo, phong độ, khuôn mặt sắc nét toát ra vẻ tự tin và quyền lực.

Viễn Trình lập tức trở nên cảnh giác. Ôi không, đây là cảnh nam chính và nữ chính đang phát triển tình cảm! Từ Châu phải nhanh lên!

Từ Châu, nhìn kìa! Viễn Trình đẩy nhẹ vai bạn mình. Nam chính và nữ chính đang ở đó! Hãy theo lời khuyên của tôi, đi đến bàn của họ, nhưng đừng nói chuyện với Hứa Vân Đình. Chỉ cần... ngồi gần đó thôi.

Kỷ Từ Châu liếc nhìn hai người. Ánh mắt hắn lạnh lùng một cách đáng sợ khi nhìn Bạc An Thành, như thể đang nhìn một vật cản không đáng có. Nhưng ngay lập tức, vẻ lạnh lùng đó tan biến, thay bằng sự dịu dàng khi nhìn sang Viễn Trình.

Được, tôi nghe em, Từ Châu nói. Hắn chọn một bàn trống cách bàn của Vân Đình và An Thành không quá xa, đủ để Viễn Trình tin rằng đây là một chiến lược quan sát và chờ thời cơ.

Trong khi Từ Châu đang gọi món, Viễn Trình đã không nhịn được. Cậu thấy Từ Châu đang lãng phí thời gian, và tự nhận thấy mình phải là người tạo ra cầu nối.

Đúng rồi! Mình phải là người đưa thư!

Viễn Trình lấy một chiếc khăn giấy, viết nhanh dòng chữ: Cậu ấy nói cậu hôm nay rất xinh đẹp. và ký tên Bạn thân của cậu ấy.

Cậu len lỏi giữa các bàn ăn, trái tim đập thình thịch vì hồi hộp, và đặt mảnh giấy đó xuống bàn của Hứa Vân Đình rồi nhanh chóng quay về bàn của mình, cúi gằm mặt giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kỷ Từ Châu đang quay lại với hai khay đồ ăn. Hắn thấy Viễn Trình thở dốc, khuôn mặt hơi đỏ.

Em vừa làm gì vậy? Từ Châu hỏi, ánh mắt sắc bén lướt qua bàn của Vân Đình.

Tôi... tôi vừa gửi một lời khen đến Vân Đình, Viễn Trình thầm thì, mắt vẫn dán vào khay đồ ăn. Tôi viết rằng 'cậu ấy' (ý là cậu) thấy cô ấy xinh đẹp. Thế là đã thực hiện được lời khuyên 'chiếm lấy ánh mắt' của tôi rồi nhé!

Kỷ Từ Châu im lặng. Hắn đặt khay đồ ăn xuống, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc rõ ràng. Trong đầu hắn, Viễn Trình thật sự quá ngây thơ, quá đáng yêu. Cậu ta đang dùng mọi cách để đẩy hắn đi, mà không hề biết rằng mọi nỗ lực của cậu ta chỉ khiến hắn càng thêm muốn giữ lấy cậu ta.

Ở bàn bên kia, Hứa Vân Đình và Bạc An Thành cũng đang bối rối nhìn mảnh giấy.

Gì đây? Vân Đình nhặt mảnh giấy lên, đọc xong thì bật cười khe khẽ. Bạn thân của 'cậu ấy'? Ai cơ?

Bạc An Thành, người vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, lại có một cái nhìn đầy hứng thú về phía bàn của Viễn Trình. Anh ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình: một chàng trai với khuôn mặt ngây thơ, hành động vụng về, lại dám làm một việc lãng mạn (và có chút ngốc nghếch) như vậy.

Cậu ấy là... Kỷ Từ Châu, Vân Đình đoán. Người bạn cùng phòng rất nổi tiếng của Lâm Viễn Trình. Cậu ta thường đi cùng nhau. Nhưng... sao lại là Lâm Viễn Trình mang đến?

Bạc An Thành nhìn Kỷ Từ Châu và Lâm Viễn Trình. Anh ta thấy Kỷ Từ Châu đang chăm chú nhìn Viễn Trình ăn, ánh mắt sâu thẳm, hoàn toàn không nhìn Hứa Vân Đình.

Tôi thấy người mang thư thú vị hơn cả người gửi thư, An Thành nhận xét, giọng điệu ẩn chứa sự trêu chọc. Anh chàng Lâm Viễn Trình đó. Anh ta là một 'quân sư' nhiệt huyết, hay chỉ đơn thuần là ngốc nghếch?

Hứa Vân Đình cười khúc khích: Ai biết được. Có lẽ là cả hai. Nhưng Kỷ Từ Châu trông có vẻ thờ ơ, hoàn toàn không nhìn tôi. Chắc cậu ấy đang bận tâm đến... người khác.

An Thành không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh ta vẫn dán vào Viễn Trình một cách khó hiểu. Sự hứng thú của Bạc An Thành với Viễn Trình đã nhen nhóm, một mầm mống ghen tuông mới cho Kỷ Từ Châu.

Sự Xuất Hiện Của Đàn Anh Quá Thân Mật

Buổi chiều, Viễn Trình có một tiết học tự chọn về Lập trình cơ bản. Kỷ Từ Châu, vốn học cùng khoa Tài chính, quyết định đi cùng cậu.

Tôi muốn kiểm tra thư viện, Từ Châu nói lý do, nhưng thực chất là muốn kiểm soát Viễn Trình sau sự kiện Ôn Tông Hạo hôm qua.

Viễn Trình thấy cảm động: Nam phụ chuyên tình thật sự vì tình yêu mà hy sinh thời gian học tập sao? Tình yêu thật vĩ đại!

Giờ tan học, Viễn Trình đang đi bộ một mình trên hành lang, tay ôm một chồng sách dày, thì bị một người vỗ vai rất mạnh.

Này, Viễn Trình! Gặp cậu ở đây thật tình cờ!

Viễn Trình quay lại. Người đứng trước mặt cậu là một đàn anh khóa trên nổi tiếng: Tô Dật Minh. Dật Minh cao ráo, đeo khuyên tai bạc lấp lánh, phong cách năng động, cuốn hút hơn hẳn vẻ thư sinh của Tông Hạo. Dật Minh học trên cậu hai khóa, là bạn của một người bạn cấp ba của Viễn Trình.

Ồ, anh Dật Minh! Viễn Trình vui vẻ chào hỏi.

Anh vừa nghe nói em đang gặp khó khăn với môn Lập trình? Anh vừa hoàn thành một dự án lớn về C++ đấy, nếu em cần, anh có thể dạy riêng cho em. Anh đang làm thêm ở quán cà phê gần trường, sau giờ làm thì rảnh.

Tô Dật Minh nói xong, liền đưa tay ra, xoa mạnh lên đầu Viễn Trình, làm tóc cậu rối bù lên. Hành động quá thân mật này khiến Viễn Trình thoáng đỏ mặt.

Em... em có thể tự học được mà, Viễn Trình lắp bắp.

Ngại ngùng gì chứ! Anh em với nhau! Dật Minh cười sảng khoái, sau đó, anh ta còn tự nhiên đưa tay ra, giúp Viễn Trình ôm chồng sách dày một cách rất tự nhiên.

Khoảnh khắc này, Tô Dật MinhLâm Viễn Trình đứng cạnh nhau, trông giống hệt hai người anh em (hoặc người yêu) đang thân thiết.

Từ một góc khuất, Kỷ Từ Châu đang tiến đến. Hắn vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến và đang tìm Viễn Trình.

Ánh mắt hắn đông cứng lại.

Thấy Viễn Trình bị người khác chạm vào đầu, bị người khác ôm lấy đồ đạc dưới cái danh nghĩa anh em, ngọn lửa ghen tuông độc đoán trong lòng Từ Châu bùng lên dữ dội. Trong đầu hắn, hai người kia giống như hai kẻ trộm đang cố gắng cướp đi tài sản quý giá nhất của hắn.

Tô Dật Minh... đàn anh khoa Báo chí... Kỷ Từ Châu ghi lại cái tên này trong đầu với sự thù hằn lạnh lẽo.

Hắn điềm tĩnh bước đến, khuôn mặt nở nụ cười lịch thiệp nhưng đôi mắt không có chút hơi ấm nào.

Viễn Trình, em ở đây à, Từ Châu gọi, giọng nói rất nhẹ, nhưng đủ lớn để Tô Dật Minh nghe thấy.

Viễn Trình quay lại, mừng rỡ khi thấy Từ Châu. Từ Châu, đây là anh Tô Dật Minh! Anh ấy...

Tôi biết, Kỷ Từ Châu ngắt lời, sự lịch thiệp trong giọng nói dường như có thể đông cứng cả không khí. Hắn chìa tay ra với Tô Dật Minh. Chào anh, tôi là Kỷ Từ Châu, bạn cùng phòng của Viễn Trình. Chúng tôi đang có một buổi thảo luận gấp, nên xin phép đưa cậu ấy đi trước.

Tô Dật Minh mỉm cười, nhưng cảm nhận được sự căng thẳng. Ồ, Kỷ công tử đây. Được, tôi hiểu. Viễn Trình, khi nào rảnh nhớ nhắn tin cho anh nhé. Anh ta vừa nói vừa nháy mắt với Viễn Trình.

Ngay lập tức, Kỷ Từ Châu đưa tay ra, kéo thẳng chồng sách từ tay Tô Dật Minh, và kẹp tay Viễn Trình vào khuỷu tay mình một cách mạnh mẽ, tạo ra một cử chỉ độc chiếm hoàn toàn.

Cảm ơn anh Dật Minh đã giữ hộ sách. Chúc anh một buổi tối tốt lành. Từ Châu gần như kéo Viễn Trình đi, không để cậu kịp nói lời tạm biệt.

Sự Đánh Dấu Chủ Quyền Thể Xác

Hai người đi đến một góc hành lang khuất. Viễn Trình bị kéo đi quá nhanh, cậu hơi bực bội.

Này, Từ Châu, cậu làm gì vậy? Sao lại kéo tôi mạnh như thế?

Kỷ Từ Châu dừng lại, buông lỏng khuỷu tay, nhưng tay hắn vẫn không rời khỏi eo Viễn Trình. Hắn quay lại, ánh mắt nhìn cậu sâu đến mức khiến Viễn Trình phải rùng mình.

Em không thấy cậu ta quá thân mật sao? Giọng Từ Châu khẽ khàng, như thể đang kiềm chế một cơn thịnh nộ. Tô Dật Minh. Cậu ta chạm vào em, anh ta xoa đầu em! Không được phép!

Viễn Trình lại hiểu lầm: Chết tiệt! Hắn ghen rồi! Lần này là ghen vì Hứa Vân Đình! Hắn thấy tôi bị người khác chạm vào, cảm thấy bị mất mặt!

Tôi xin lỗi. Tôi quên mất, Viễn Trình cúi đầu, cố trấn an nam phụ đang bị tình yêu làm cho mù quáng. Anh ấy chỉ là đàn anh tốt bụng thôi mà.

Kỷ Từ Châu không trả lời. Hắn đột nhiên cúi xuống, hít một hơi sâu vào phần tóc Viễn Trình vừa bị Tô Dật Minh xoa. Hắn nhắm mắt lại, như thể đang cố gắng loại bỏ mùi hương của người khác.

Sau đó, hắn đột ngột ôm chầm lấy Viễn Trình, siết chặt đến mức Viễn Trình gần như không thở được.

Từ Châu... cậu làm sao vậy?

Tôi khó chịu, Từ Châu thì thầm vào tai Viễn Trình. Giọng hắn nghe có vẻ yếu ớt và cô đơn, một lần nữa, là sự diễn xuất hoàn hảo. Em biết không, Viễn Trình... khi em thân mật với người khác... tôi cảm thấy như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Viễn Trình lại mềm lòng. Cậu nghĩ, Từ Châu đang vật lộn với tình cảm đơn phương của mình. Cậu ta đang dùng mình làm nơi giải tỏa cảm xúc.

Không sao, không sao mà, Viễn Trình vỗ lưng Từ Châu an ủi. Tôi luôn ở đây với cậu. Cậu vẫn là bạn thân nhất của tôi. Cậu cứ mạnh dạn theo đuổi tình yêu đi, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu.

Kỷ Từ Châu cười thầm trong bóng tối. Hắn buông Viễn Trình ra, nhưng bàn tay hắn trượt xuống, nhẹ nhàng vỗ về hông Viễn Trình, một cử chỉ mang tính đánh dấu chủ quyền mãnh liệt.

Tôi biết. Tôi đang theo đuổi đây, Từ Châu thì thầm. Và tôi sẽ chiếm lấy em... à không, người tôi yêu, bằng mọi cách.

Lâm Viễn Trình hoàn toàn không hiểu rằng, người đang bị Kỷ Từ Châu ám ảnh chiếm lấy không phải là Hứa Vân Đình, mà chính là cậu. Và cậu vừa trao cho hắn một tấm thẻ xanh để hành động.

Và trong túi đồ cá nhân của Kỷ Từ Châu, chiếc quần lót sẫm màu mới của Lâm Viễn Trình cũng đã được thu thập thành công, không một dấu vết.

Chương 2: Hết

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store