Chương 2 . Vận hạn (1)
Đêm khuya, ánh sáng của những tòa nhà sáng rực trong đêm, tựa những ngọn hải đăng của đô thị. Xuyên qua khe cửa sổ tầng trệt, rọi những vệt vàng lờ mờ trên nền gạch cũ kỹ của con hẻm nhỏ. Tầng dưới lầu không biển hiệu, nhưng bên trong, căn phòng ấm áp được bày trí đơn giản : một chiếc bàn gỗ truyền thống, vài chiếc ghế, và tấm rèm mờ căng giữa cô và người tìm kiếm lời giải đáp về vận mệnh.
Tống Cẩm Y ngồi sau tấm rèm, áo choàng trùm kín người, mũ che gần hết gương mặt. Mọi thứ trông như một buổi lễ nghiêm trang, nhưng cũng đầy bí ẩn. Bạch Kiều Bách bước vào căn phòng đơn sơ, đi cùng là bà Uyển Li, mẹ của anh. Lý Uyển Li - một quý bà của gia đình danh giá, ăn mặc chỉnh tề, nét mặt điềm đạm nhưng ánh mắt đầy quan tâm. Bà nổi tiếng luôn tin vào tâm linh, bói toán và các dấu hiệu của vận mệnh.
- Cho hỏi, người đến đây xem bói là ai thế ? – cô hỏi, giọng êm nhưng dứt khoát.
Bạch Kiều Bách khẽ nhún vai, nụ cười vừa đủ lịch sự:
- Vâng... Quý bà Uyển Li này bảo tôi phải đến đây, nhưng tôi không biết liệu có tin được những điều này hay không.
Kiều Bách hít sâu, nửa muốn cười, nửa bất lực. Anh không tin vào bói toán, nhưng đối diện với ánh mắt trầm tĩnh, kiên định của mẹ, anh biết sẽ không trốn thoát được.
Cẩm Y chỉ cười khẽ, không đáp lời ngay. Cô lướt tay qua một tấm thảm trải trên bàn, trên đó là vài con số, vài lá bài và vài nét ký hiệu kỳ lạ. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Bà Lý ngồi cạnh anh, đôi tay đan vào nhau, mắt dõi theo từng cử chỉ của Cẩm Y.
- Mẹ nghe nói cô ấy rất nổi tiếng... nhưng là thầy bói bí ẩn, đúng không? – bà hỏi, giọng vừa tò mò vừa thầm thì để không ai nghe thấy
Kiều Bách cười khẽ, nửa trêu, nửa bực:
- Không phải mẹ cứ tin hết mọi thứ sao?
Bà Lý nghiêng người, nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt vẫn rất chắc chắn:
- Mẹ thấy vị thầy bói này trông có vẻ trẻ tuổi mà lại rất có tài, người quen của mẹ đã từng xem ở đây rồi, những lời cô ấy nói rất linh nghiệm đấy ! Mẹ muốn con có lựa chọn đúng. Duyên phận và hôn nhân là quan trọng nhất trong đời.
Cậu em đứng sau anh, nhún vai nhìn quanh phòng, tỏ ra hơi e ngại:
- Anh hai, có chắc không? Mình đứng đây nhìn là đủ rồi...
Kiều Bách quay sang em, gằn giọng:
- Câm mồm một chút. Nếu không có chuyện gì, cậu cứ đứng ngoài.
Cẩm Y cuối cùng mở mắt, giọng trầm hơn:
- Anh Bạch, hôm nay tôi không đoán chuyện cỏn con, tôi nhìn thấy... vận hạn.
Bất giác, một luồng căng thẳng nhẹ lan tỏa. Anh ngồi xuống ghế, hơi nghiêng người, cố giữ bình tĩnh:
- Vận hạn? – giọng anh nửa trêu, nửa nghi ngờ.
Cô lướt tay trên những tấm lá bài, ánh mắt tập trung:
- Anh sắp phải đối mặt với những quyết định quan trọng trong công việc... và cả trong tình cảm. Một số chuyện, nếu không cẩn thận, sẽ không thể sửa được.
Kiều Bách nhún mày, lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm những gì cô nói.
Cẩm Y khẽ nhếch môi, nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh:
- Tôi chỉ nhìn thấy điều có thể xảy ra. Quyết định vẫn nằm ở anh.
Hưng Nguyên lách người, hớn hở pha chút tinh nghịch:
- Anh hai, nghe vậy mà có vẻ... căng thẳng quá đấy.
Anh chỉ lặng nhìn tấm rèm mờ, như muốn giấu cảm giác đang dâng lên trong lòng. Một thoáng thoáng quen thuộc trong ánh mắt cô khiến anh có cảm giác lạ nhưng quen, như một ký ức mơ hồ. Một khoảng lặng lơ lửng giữa ba người. Bà Lý lại nhẹ nhàng hỏi thêm:
- Cô có thể xem giúp con trai tôi... liệu bao giờ nó mới cưới vợ cho tôi có cháu ẵm bồng?
Cẩm Y đặt tay lên tấm bài, ánh mắt thoáng nghiêm nghị:
- "Vạn sự tuỳ duyên"
Kiều Bách nhíu mày, đôi mắt lướt nhìn tấm rèm, muốn dò xem ai đang che giấu bên trong. Cảm giác vừa căng thẳng vừa tò mò trỗi dậy – như một sợi dây vô hình đang kéo anh về phía người phụ nữ bí ẩn.
Uyển Li lại mỉm cười, đôi bàn tay khẽ vuốt chồng tay mình:
- Được. Cảm ơn !
Buổi xem bói kết thúc, không lời khẳng định nào được nói ra. Kiều Bách bước ra khỏi căn phòng, trong lòng vừa tò mò vừa bực bội. Anh biết chắc, người đứng sau tấm rèm ấy chính là... người anh đã gặp cách đây vài hôm. Nhưng chứng cứ để xác nhận thì không hề có.
Cẩm Y đứng yên, hít sâu. Khi cửa phòng khép lại, cô mới thở ra, tay khẽ chạm vào tấm rèm. Có điều gì đó về anh chàng lạnh lùng này, khiến cô cảm thấy vừa tò mò, vừa bất an.
Bên ngoài, ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước mưa còn sót lại, lung linh và mờ ảo. Không khí yên lặng nhưng dường như chứa đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store