ZingTruyen.Store

(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan

Chương 64: Áo Choàng

LilSereneBear

Từ nhà Matsuda ở Kanagawa trở về Tokyo, phải đi qua một khu cắm trại.

Nhìn ra những hàng cây xanh ngoài cửa sổ, Higurashi Nanali ngồi ở ghế phụ, chống cằm, khẽ thở dài.

"Đừng nghĩ nữa." Giọng nói trầm ổn của Matsuda khiến lòng người ta bỗng dưng bình tĩnh lại, "Em đã bắt được hung thủ rồi."

Là một cảnh sát, phần lớn thời gian, khi chứng kiến những người vô tội chết oan, cuộc đời vốn nên viên mãn bỗng chốc tan tành, thường khó lòng bình ổn được nỗi bi thương và thống khổ trong lòng.

Higurashi Nanali tuy kiên cường, nhưng sự đồng cảm đối với nạn nhân cũng rất mạnh, đặc biệt, đối phương lại là những thiếu nữ đang tuổi thanh xuân lẽ ra phải có tương lai tươi đẹp.

Matsuda Jinpei đang an ủi mình, Nanali đương nhiên biết, vì thế mỉm cười đáp lại, "Em hiểu rồi."

Chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Thấy bạn gái vẫn còn tâm trạng không tốt, Matsuda Jinpei nghiêm túc bổ sung một câu, "Họ sẽ được hạnh phúc ở một thế giới khác."

Viên cảnh sát tóc xoăn nhìn thẳng con đường phía trước, ánh mắt kiên định, khuôn mặt bình tĩnh, là sự tin tưởng vững chắc phát ra từ nội tâm vào những lời mình nói.

Vì thế Nanali chớp chớp mắt, "Anh tin có một thế giới khác sao?"

Matsuda Jinpei vốn là người theo chủ nghĩa duy vật cực đoan mà.

- Vốn là như vậy.

Anh cười khẽ một tiếng, trong lời nói có sự bất đắc dĩ và nuông chiều, "Không tin cũng không được mà."

Nanali mắt thấy bạn trai mình lộ ra nụ cười tinh nghịch, cố tình tạm dừng một chút, anh mới bổ sung thêm một tiếng trêu chọc, "Đúng không, miko đại nhân?"

Lần này trên mặt cô gái thật sự hiện ra nụ cười tít mắt, "Không sai."

Nhìn chằm chằm Matsuda một lát, Nanali đột nhiên hiểu ra, "Ha, anh vốn không tin."

Rõ ràng là vì muốn dỗ cô đừng buồn.

Nhưng mà...

"Cảm ơn anh."

Bị nói trúng tim đen nhưng Matsuda cũng không giận, chờ đèn đỏ, một tay cầm vô lăng, một tay vươn qua đột nhiên xoa rối mái tóc cô.

Hôm nay nữ cảnh sát không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc xoăn dài buông lơi trên vai, nhìn trưởng thành hơn vài phần. Tình yêu đang đẹp, bầu trời xanh ngắt, gió nhẹ nhàng thổi tung những đám mây lớn trắng tinh, phảng phất như thổi tan vô vàn khói mù trong lòng.

Nanali vươn vai, "Được rồi, em ổn!"

Lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, "Phía trước không biết là khu nào, bên Kanagawa này thật nhiều nơi cắm trại."

"Thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi dã ngoại đi!"

Matsuda liếc cô một cái, "Chẳng chuẩn bị gì cả, em định hái quả ăn sao?"

Hoàn toàn không phải ngữ khí gây tranh cãi, ai cũng có thể nghe ra anh đang đùa. Tuy nói như vậy, nhưng khi đèn xanh sáng lên, anh vẫn lái chệch khỏi lộ trình đã định, rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần đó.

"Ái chà chà, Cảnh sát Matsuda, quen thuộc đường xá quá nhỉ." Giọng cô bạn gái đầy vẻ trêu chọc.

Cứ như thể bạn gái mình vừa nói điều gì đó đáng tự hào, Matsuda lộ ra nụ cười đắc ý, "Đương nhiên. Anh và Hagiwara từ nhỏ đã chạy khắp Kanagawa, nơi nào cũng rõ như lòng bàn tay."

"Vậy hôm nay xin nhờ ngài sắp xếp nhé, Ngài Matsuda, chuyên gia thông thạo đường xá." Nanali đã vu vẻ trở lại.

Báo cáo về vụ án đã gửi về Sở Cảnh sát Tokyo, thanh tra Megure đã phê cho họ hai ngày nghỉ, không cần phải vội vã chạy về.

"Đây mới là kỳ nghỉ chứ!" Nanali nhẹ nhàng nhảy xuống xe, kéo tay Matsuda đi về phía cửa hàng tiện lợi. Anh nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Sau đó Matsuda, với sức lực dồi dào của một cảnh sát, xách bốn chai nước có ga, một quả dưa hấu, N túi snack, cùng với một phần sandwich.

Bốn chai nước có ga mỗi loại một vị, người nào đó đưa ra lý do mua sắm là, đều muốn nếm thử.

Hai túi đồ lớn, Matsuda một tay một túi, bạn gái mạnh mẽ giành lấy một túi.

"Sao? Chút đồ này còn sợ anh xách không nổi à." Phải nói là, có những lúc Matsuda Jinpei nói chuyện rất thấy ghét.

"Sao có thể." Nanali dùng tay không xách đồ nắm lấy tay trống của anh, mười ngón tay đan chặt, giọng thản nhiên nói: "Đương nhiên là vì muốn như thế này rồi."

Matsuda Jinpei như một đứa trẻ mẫu giáo, nảy sinh lòng hiếu thắng mang tên "không thể để bạn gái vất vả", bàn tay đang xách một túi đồ lại duỗi qua lấy nốt túi của Nanali, vẻ mặt "em có phải là cô bé ngốc không": "Như thế này không phải tốt hơn sao."

Nếu Hagiwara Kenji ở bên cạnh, nhất định là đỡ trán thở dài hai câu: Cậu giờ này mới nhớ ra có thể như vậy! Đắc ý cái gì chứ!

Lúc nắm tay Matsuda Jinpei việc Nanali nghĩ đến chính là, hình như chỉ có trong những chuyện sinh hoạt thường ngày của hai người, Matsuda mới muốn gánh vác nhiều hơn một chút, làm cô chỉ cần nhẹ nhàng đứng bên cạnh.

Mà ở vấn đề công việc, khi Nanali muốn thi triển tài năng, anh ấy luôn sẵn lòng để cô tự mình làm, ủng hộ mọi quyết định và ý tưởng của cô, hơn nữa, từ nội tâm anh ấy tin rằng, cô có thể làm tốt hơn bất cứ ai.

Đôi tình nhân trẻ thong thả đi đến bãi cỏ dành cho khách cắm trại, chọn vị trí dưới một gốc cây. Trải tấm lót dã ngoại mới mua ra ngồi xuống, nhàn nhã tựa đầu vào vai nhau trò chuyện.

Thỉnh thoảng Nanali sẽ múc một muỗng dưa hấu hoặc lấy một miếng khoai lát đút cho Matsuda, hai năm trước anh còn vì chuyện này mà đỏ mặt. Chính xác mà nói là miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật, hiện tại sớm đã mặt không đỏ tim không đập, thậm chí còn muốn hôn lên mặt bạn gái một cái. Chắc hẳn Furuya Rei nhìn thấy sẽ phải kinh ngạc lắm.

Hai người cứ như vậy tựa đầu vào vai ngồi rất lâu. Không có hành động nào quá mức thân mật, nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy, họ là một đôi trai tài gái sắc. Có gió thổi qua, lá cây trên cành xào xạc rung động, thỉnh thoảng một chiếc lá bay xuống, rơi trên đầu hoặc vai ai đó, sẽ được người kia nhẹ nhàng gỡ đi.

Ánh mắt Matsuda Jinpei nhìn cô, vô cùng ôn hòa, không quá tương xứng với gương mặt góc cạnh sắc bén của anh. Nhưng sự lạnh lùng đó kết hợp với tình ý anh dành cho cô, lại hài hòa một cách bất ngờ, và khiến lòng người ấm áp.

Matsuda rất yêu Nanali.

----

Dạo quanh khu cắm trại một vòng, hai người thấy một chỗ có khá đông người. Nanali phát hiện ngay phía trước có một cây đại thụ, bên cạnh lờ mờ có thể thấy bóng dáng một đứa trẻ, dường như đang cố tình trốn đi.

Mà đối diện thẳng với đứa trẻ - nhưng cách một gốc cây, là viên cảnh sát cô quen thuộc, Thanh tra Yokomizo.

Sao án mạng ở Kanagawa cũng nhiều lên thế này? Rõ ràng mới gặp vị tiền bối này hôm qua mà.

Đi về phía trước một chút, cô phát hiện, chà, đứa trẻ trốn sau cây đại thụ kia chính là Conan. Cậu bé cô đã từng gặp mặt một lần trước đây, còn người đang giải mã vụ án xảy ra ngay phía trước, lại không phải Thanh tra Yokomizo, mà là một ông lão mập mạp và hiền lành.

Vụ án đã đi vào hồi kết: "Tiện thể nói luôn, không chỉ ngón tay của người chết dính thuốc độc, mà túi xách của cô cũng đã tố cáo chính cô. Vừa rồi tay cô bị bẩn, trong túi xách cô rõ ràng có một gói khăn giấy, nhưng cô lại không dùng. Bởi vì cô bỏ thuốc độc vào trang sách của Kato-san bằng một chiếc lọ nhỏ có nắp đậy kín sau đó dấu vào gói khăn giấy, tôi nói không sai chứ? Cô Mami?"

Nghe có vẻ là án mạng vì tình, hung thủ bôi thuốc độc dạng bột vào nơi bạn trai thường dùng ngón tay lật trang sách, khiến ngón tay nạn nhân dính thuốc độc. Khi nạn nhân ăn sushi bằng tay, thuốc độc theo đồ ăn đi vào miệng, khiến nạn nhân mất mạng.

Nhưng mà, cái giọng điệu này, cái logic trinh thám này... Sao nghe quen thuộc đến thế.

Mà người đang nói chuyện, trùng hợp thay lại là hàng xóm của "ai đó" - Tiến sĩ Agasa.

Tuy tiếp xúc với Tiến sĩ Agasa không sâu, nhưng Nanali biết, trí tuệ của ông chỉ dành cho nghiên cứu khoa học, hơn nữa, quá trình trinh thám của ông, hình như âm thanh và hình ảnh không đồng bộ, luôn có cảm giác khẩu hình chậm hơn lời nói một chút.

Nanali đi thêm hai bước, tìm được một góc quan sát tốt hơn bóng dáng nhỏ bé sau cây, sau đó đứng lại không hề nhúc nhích. Matsuda tuy khó hiểu, nhưng cũng đi cùng cô.

Bên kia vài câu đối thoại đã kết thúc, Thanh tra Yokomizo quả nhiên lục soát ra một gói khăn giấy trong túi cô ta, bên trong cất giấu vật chứa thuốc độc.

Mà, Higurashi Nanali đứng ở góc quan sát tốt hơn cũng nhìn thấy, đứa trẻ tên là Conan kia, một lần nữa chỉnh lại chiếc nơ bướm, vầng sáng trên đầu vẫn rực rỡ chói mắt, giống hệt Kudo Shinichi.

Trong nháy mắt, vô số ý tưởng xẹt qua trong đầu Nanali. Cô bảo Matsuda tạm thời ở lại chỗ cũ, còn mình tiến lên.

Conan phân tích rõ ràng vụ án xong, còn chưa bước ra khỏi sau thân cây, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần. Một cảnh sát quen mắt khoanh tay dựa vào thân cây, khóe môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén.

- Là người chị tốt kiêm bạn thân của cậu, Higurashi Nanali.

Lần này cô không còn dịu dàng ngồi xổm xuống, mà từ trên cao nhìn xuống, nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tim Edogawa Conan đập thình thịch, thấp thỏm hy vọng lời cô nói tiếp theo sẽ không như cậu nghĩ. Đáng tiếc, hy vọng thất bại.

Nữ cảnh sát bổ sung thêm cái tên gọi kia, âm thanh không lớn, nhưng dứt khoát và chắc chắn vô cùng, "Shinichi."

Nanali dường như nhìn thấy những giọt mồ hôi vô hình chảy dài trên trán thiếu niên nhỏ bé. Người trước mắt cười gượng gạo, trên mặt treo một vẻ mặt chột dạ.

"Ha ha..." Càng nói càng thiếu tự tin, âm lượng dần nhỏ lại, "Mọi người đều nói em rất giống anh Shinichi mà."

Kudo Shinichi không phải là người dễ dàng nhận thua. Đối với những người bên cạnh, cậu cũng tuân thủ nguyên tắc giấu được ai thì giấu, nhưng đối mặt với một cảnh sát ưu tú và vô cùng quen thuộc với mình, cậu rõ ràng biết mình đang giãy giụa vô vọng.

Bởi vì nếu không nắm chắc, chị Nanali không thể có thái độ này.

Quả nhiên, Cảnh sát Higurashi làm ngơ trước lời biện hộ vô lực của cậu.

"Nhưng rõ ràng em chính là Shinichi mà". Cô ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu bé một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm nghị: "Em bị ma nữ nào làm cho teo nhỏ vậy?"

Kudo Shinichi suýt nữa bị lời cô nói làm ngã ngửa, đôi mắt nửa vầng trăng quen thuộc xuất hiện trên mặt cậu. "Ê này, chị thật sự là cảnh sát sao?"

Sao lại có thể nghĩ ra một khả năng phi khoa học như vậy chứ?!

"Ha, quả nhiên." Cô cười đến giảo hoạt.

Một mặt, cô thực sự có chút nghi ngờ như vậy, nhưng nếu là như thế, cậu hẳn sẽ tìm cô giúp đỡ, dù sao cô cũng là một miko lớn lớn bé bé; cho nên khả năng có nguyên nhân khác càng nhiều. Do là Kudo Shinichi và Matsuda Jinpei - nghiêm túc hơn là Matsuda trước đây - phản ứng đầu tiên của họ đối với loại đề tài này chính là: Chị/Em đang nói chuyện quỷ quái gì vậy.

Và muốn phản bác.

Như Kudo đoán, cô quả thật đã nắm chắc, nên không tính là lừa cậu. Nhưng làm như vậy, lại mang hiệu quả buồn cười hơn và có thể nhanh chóng làm Shinichi tự nhận thân phận.

Kudo cũng xác nhận vì cô là cảnh sát, có khả năng tự bảo vệ, và đáng tin cậy, nên không còn ý định giấu giếm bằng mọi giá. Dù sao lúc này, thiếu niên 17 tuổi, đang chiến đấu chống lại thế lực tà ác mạnh mẽ nhất, ngoại trừ cha mẹ và tiến sĩ, cậu không có bất kỳ đồng đội nào.

Nanali thu lại vẻ đùa cợt, trở nên nghiêm túc. "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

Họ di chuyển đến một nơi bí mật, Nanali ngồi đối diện với thiếu niên nhỏ bé, để có thể nhìn thẳng vào cậu.

"Chị cam đoan trước." Thiếu niên trinh thám nhìn chằm chằm người bạn quan trọng của mình: "Sau khi nghe xong không được tùy tiện hành động ở sở cảnh sát."

Giữa việc khao khát tư liệu và sự an toàn của bạn bè, cậu chọn vế sau.

Nanali hiểu ý cậu, nghiêm túc gật đầu. "Chị cam đoan."

Sau đó Conan tóm tắt ngắn gọn những gì cậu gặp gần đây. Nghe đến tên "Rượu", Nanali rõ ràng lộ ra kinh ngạc.

"Chị biết sao?!" Ánh mắt thiếu niên có thể nói là khẩn thiết.

Sắc mặt Nanali trầm xuống, tâm trạng nặng nề. "Chuyện đó, vô cùng nguy hiểm, không phải là chuyện em có thể đối đầu được."

"Nói cho em biết." Đôi mắt xanh lam của Kudo Shinichi hiển lộ sự kiên định không thể lay chuyển, nơi đó cất giấu sự theo đuổi chân tướng không bao giờ ngừng nghỉ, bất kể khó khăn thế nào, thậm chí bất kể sinh tử.

"Chị biết không nhiều lắm." Nanali đối diện với cậu. "Chuyện này, chị cần đi tìm người có liên quan."

Cô nói là "đi tìm", chứ không phải "đi nói cho".

Kudo Shinichi suy tư một lát liền hiểu ý cô. Việc phản lão hoàn đồng là giấc mơ của rất nhiều nhân vật lớn, cô sẽ không tùy tiện đặt cậu vào hiểm địa.

"Là Công an?"

Nanali từ trước đến nay đều biết, khả năng trinh thám của Kudo Shinichi vượt trội hơn cô, "Đúng vậy, trong đó có một người là bạn của tụi chị, bản thân anh ấy rất đáng tin cậy."

Nhưng so với Furuya Rei, xét cho cùng Kudo Shinichi và cô thân cận hơn. "Chị sẽ tìm cách liên hệ."

Mặc dù gấp không chờ nổi, Kudo vẫn đáp "Được", để bày tỏ mình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Trước khi đi, Nanali nhìn cậu bằng một ánh mắt rất có thâm ý khác, "Ran còn chưa biết đúng không."

"À, đúng vậy, xin chị giữ bí mật giúp em."

Higurashi Nanali dừng lại một lát, muốn nói rồi lại thôi, cho đến khi Shinichi lộ ra vẻ khó hiểu, cô mới nặng trĩu lòng nói một tiếng "Được".

Có lẽ làm như vậy là tốt hơn - trong tình huống chưa rõ ràng như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store