(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 63: Cha Con
Hashimoto Hiroaki, người điều tra và giải quyết vụ án của Matsuda Jotaro, làm ông bị oan 22 năm trước, có một chút quan hệ nên vẫn chưa bị tước hoàn toàn chức vụ cảnh sát, chỉ là không thể thăng tiến thêm được nữa.
Sau một thời gian dài bị tạm đình chỉ công tác, ông ta trở về khi sóng gió đã lắng xuống.
Nghe những lời vừa rồi, ông ta vô cùng khó chịu.
Không để tâm đến cơn giận của Hashimoto, Matsuda trầm mặc một lát, sau đó dứt khoát và bình tĩnh nói: “Uchiumi Chiyuki không phải hung thủ.”
Uchiumi Chiyuki đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Matsuda, trong mắt hắn chứa đựng cảm xúc phức tạp.
“Cậu là ai? Tên nhóc ranh mới ra đời thì biết cái gì?!” Hashimoto vẫn giữ thái độ kiêu ngạo và trơ trẽn.
“Tổ Điều tra Số 1, Sở Cảnh sát Đô thị” Thanh niên tóc xoăn tùy tiện đưa ra thẻ cảnh sát. Hoa văn hoa anh đào màu vàng kim dường như phát sáng dưới ánh đèn. “Matsuda Jinpei.”
Những người không biết chuyện xung quanh đều ngơ ngác, còn Hashimoto Hiroaki thì kinh hãi.
Người gây ra sóng gió lại có khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ trong đầu anh.
“Cậu...” Trên mặt Hashimoto đan xen sự căng thẳng, kinh ngạc và một chút sợ hãi. “Cậu là con trai của Matsuda Jotaro?!”
— Giọng Hashimoto Hiroaki giận đến phun máu, kinh hãi đan xen.
Ngược lại, Uchiumi Chiyuki không có phản ứng lớn như Hashimoto, hắn trở nên ủ dột.
“Đúng vậy.” Matsuda không hề tỏ ra tôn kính với tiền bối, nhưng cũng không bám riết không tha. Thái độ bình tĩnh, làm việc rõ ràng của anh lại khiến Hashimoto trông như một tên hề đang nhảy nhót.
Anh nhớ lại lời Nanali nói, và trình bày một cách có bằng chứng: “Ba nạn nhân trước đó mất tích khi Uchiumi có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa, người đáng ngờ hơn hắn, là Nakagawa Masaharu.”
Trong lúc chờ Nanali ở dưới lầu, Sato đã trao đổi thông tin với anh.
Nakagawa Masaharu, người phụ trách chính mảng đông lạnh của Iwanami, là người đã sắp xếp công việc lái xe đường dài cho Uchiumi. Hơn nữa, vào ngày đổi ca, hắn ta đã tự mình lái xe đông lạnh ra ngoài. Qua điều tra, hắn ta không có mối quan hệ xã hội nào khác với bốn nạn nhân, nhưng trong thời điểm các nạn nhân tử vong, hắn ta đều không có bằng chứng ngoại phạm.
“Hừ” Hashimoto cười khẩy một cách yếu ớt. “Chỉ bằng điều này thì có thể chứng minh được gì?”
Nanali không muốn Matsuda lại phải nhìn thấy ông ta để rước bực vào người, cô lập tức đi đến bên anh, tay đặt lên bàn, nhìn xuống Hashimoto đang ngồi trên ghế: “Tôi khuyên ông nên quản cái miệng của mình đi. Bây giờ không phải là 22 năm trước, người chống lưng cho ông thậm chí đã qua đời rồi, phải không?”
Không hề tức giận, ngữ khí của cô lạnh đến mức như sắp đóng băng.
Phải nói là Higurashi Nanali nói rất đúng. Mấy năm nay ông ta căn bản không tham gia vụ án nào, lần này là do sở cảnh sát thiếu người nên mới cho ông ta cơ hội ở bên cạnh nói ra nói vào.
Nữ cảnh sát tiếp tục nói về vụ án, “Bằng chứng đương nhiên không chỉ có vậy. Dựa trên kiểm tra dấu vết và mô phỏng hiện trường, tên hung thủ đã cắt cổ nạn nhân ước chừng chiều cao tầm 180 centimet, hoàn toàn phù hợp với chiều cao của Nakagawa Masaharu.”
Cô quét mắt nhìn xung quanh, “Quan trọng hơn là, trong văn phòng của hắn, chúng tôi đã phát hiện ra bức họa được vẽ trong hoạt động câu lạc bộ của Oda Saori.”
Thật khéo, bức họa này rơi trên sàn văn phòng hắn, vốn dĩ không ai phát hiện, nhưng Thanh tra Yokomizo đã tiện tay cầm về, đặt chung với các vật chứng Sato mang về. Nanali luôn cẩn thận đã nảy ra suy nghĩ, cho giám định chữ viết, quả nhiên là khớp.
Đến đây, có thể triệu tập Nakagawa Masaharu.
Đợi tất cả những người không liên quan và không đáng tin cậy rời đi, Sato, Yokomizo và Matsuda cùng nhau thảo luận về chuyện Nanali bị tấn công.
“Có thể khẳng định, tuyệt đối có liên quan đến vụ án này.” Sato Miwako kết luận.
Điều này quả thật rõ ràng. Nanali trước đây chưa từng đến Kanagawa, con đường đó cũng tương đối an toàn. Nếu là cướp bóc thông thường, hai người kia sẽ không im miệng không nói.
Qua điều tra, nghi phạm là thành viên của một tổ chức xã hội đen đã bị tan rã tại địa phương, hiện đang rải rác. Mối liên hệ của họ với ai đó vẫn còn đang chờ điều tra.
“Không cần suy nghĩ nữa.” Nhân vật chính trong vụ tấn công mở miệng, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt hình như có thâm ý. “Em biết là ai.”
Cô mở thông tin chủ căn biệt thự ở Natsukiyama, quay sang cảnh sát tỉnh Kanagawa, “Thanh tra Yokomizo, xin hãy liên hệ Sếp của các anh, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Trên tài liệu, chình ình viết: Iwanami Tomoi.
———————
Higurashi Nanali và Matsuda Jinpei đi đến ngân hàng, tìm thông tin giao dịch gửi tiền của hai kẻ đã tấn công Nanali.
——————
Nakagawa Masaharu trong phòng thẩm vấn, ngoại trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Yokomizo đặt tất cả manh mối lên bàn trước mặt hắn.
“Nếu anh cảm thấy mình bị oan, chúng tôi cho anh cơ hội chứng minh.” Khuôn mặt cảnh sát nghiêm túc, nhưng lời nói lại khiến người ta tin phục.
“Anh chỉ cần nói rõ, trong những khoảng thời gian chúng tôi nói, rốt cuộc anh ở đâu?”
Vẫn cứ trầm mặc.
Thanh tra Yokomizo lấy ra một đoạn băng ghi hình, “Đây là camera giám sát trên quốc lộ Tokyo tháng trước vào ngày 6. Người lái xe đông lạnh kia, là anh phải không?”
Con đường đó, dẫn đến khu trại nơi thi thể ba nạn nhân đầu tiên được tìm thấy.
Ban đầu, việc tìm kiếm chiếc xe đi qua camera giám sát không dễ dàng, vì chỗ vứt xác không có camera. Nhưng một khi đã có đối tượng nghi ngờ và đi xác minh, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Họ đã thẩm vấn hắn vài tiếng đồng hồ trong phòng, hắn ta dường như luôn ở trong trạng thái mâu thuẫn.
Lần này đổi Sato vào, “Chúng tôi đã hỏi cấp trên của anh, tuyến đường phân phối của Công ty đông lạnh Iwanami vốn đã cố định, cho đến một tháng trước, bắt đầu thay đổi từ anh.”
Hắn vốn không có phản ứng, cho đến khi nghe thấy hai chữ “Cấp trên”, môi hắn mấp máy.
Sau một hồi gặng hỏi, hắn ta cuối cùng cũng chịu nói, “Là tôi làm, tôi...”
Hắn ta đột nhiên trở nên có chút điên loạn, “Tôi không thể kiểm soát tôi... Các người có bao giờ có cảm giác đó không, như thể có một ác quỷ trong lòng đang thúc giục, đang kiểm soát các người...”
Thanh tra Yokomizo nghe không nổi nữa, đập bàn trong phòng.
Còn Nanali và Matsuda qua cửa kính, càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước.
“Hắn ta đang diễn kịch với chúng ta.” Bàn về kỹ thuật diễn, hắn ta không thể vượt qua diễn viên Nanali.
Matsuda gật đầu, “Chính xác. Hai chữ cấp trên chính là tín hiệu.”
Không sai, đủ loại bằng chứng và dấu vết đều cho thấy, Nakagawa Masaharu chính là hung thủ.
Có thể hắn ta tìm đến Uchiumi Chiyuki đã mãn hạn tù, hy vọng biến người đã từng giết người này thành vật tế thần, nên nhiều lần muốn nhờ Uchiumi hỗ trợ, và cử Uchiumi đi qua tuyến đường vứt xác.
Nhưng, từ những việc Nakagawa đã trải qua, họ không thể tìm thấy động cơ của hắn.
Hắn ta có một cô con gái, năm nay 16 tuổi, là một đứa trẻ rất ngoan, thành tích xuất sắc, đa tài đa nghệ, khuôn mặt xinh xắn, lớn lên có chút giống Nanali.
Dựa trên lời hàng xóm, giáo viên, bao gồm cả vợ hắn, Nakagawa Masaharu là một người cha rất tốt, nỗ lực kiếm tiền, có thể nói là nghe lời con gái, bản thân tính cách cũng rất tốt, chưa từng cãi vã hay lớn tiếng với ai.
Trong lúc chờ thẩm vấn, Nanali đã đến nhà hắn. Con gái hắn đang ở trường học. Trong nhà Nakagawa thậm chí còn có những bức tranh khắc gỗ hắn tự tay làm cho con gái, có giấy chứng nhận công tác xã hội tình nguyện, thậm chí cả giấy chứng nhận quyên góp tiền.
Quả thật không thể vì nghi phạm đối xử tốt với người thân mà xác định hắn không phải là hung thủ, nhưng, từ góc độ tâm lý học, một người đàn ông như vậy đi hãm hiếp/giết những cô gái giống con gái mình, khả năng là cực thấp.
Trừ cái này ra, Nanali còn có một bằng chứng quan trọng, đó là vầng sáng quanh hắn là màu trắng không quá trong suốt, trộn lẫn một chút màu tím còn ít hơn Uchiumi Chiyuki.
Vẫn cứ giằng co.
Higurashi Nanali đã có suy đoán.
Cô nhờ Yokomizo đi bố trí một chút, sau đó nhìn đồng hồ, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
“Con gái anh sắp tan học rồi.” Nữ cảnh sát đột nhiên thay đổi chủ đề, sắc mặt ôn hòa, “Không muốn gặp con bé sao?”
Thần sắc hắn dường như càng thêm dao động.
Nanali thấy thế thừa thắng xông lên, lộ vẻ khiêu khích, “Chẳng lẽ, anh cũng không phải là một người cha tốt? Hành hạ đến chết những cô bé khác có thể làm anh cảm thấy vui sướng, lẽ nào anh đối với con gái mình cũng —”
“Đừng nói nữa!” Hắn đột nhiên nâng cao giọng, một người làm cha không thể nghe được lời này.
Nanali có âm lượng cao hơn và khí thế mạnh hơn, đột nhiên đập mạnh xuống bàn, “Nếu con bé xảy ra chuyện, chính là anh tự hại con gái mình! Anh nghĩ anh không nói, anh đứng ra nhận tội, hắn ta có thể buông tha con gái anh sao?! Đừng có nằm mơ! Nếu chúng ta không đi truy bắt, con gái anh có khả năng sẽ giống như mấy cô bé kia, sau khi chịu tra tấn biến thành một đống xương trắng!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái rắm!” Nanali không nhịn được thốt ra lời thô tục, “Hắn ta có mánh khóe thông thiên thì có thể giỏi hơn cảnh sát chúng tôi sao? Có thể tiếp tục làm hại con gái anh sau khi bị bắt không?”
Hắn ta dường như thực sự nghĩ như vậy.
Nanali bực bội, “Tôi nói thật cho anh biết, người của chúng tôi đã mai phục trên đường tan học của con gái anh. Anh nói ra sớm một bước, chúng tôi có thể điều tra bắt giữ sớm một bước, làm hắn ta vĩnh viễn không có ngày ra ngoài!”
“Được, tôi nói, là hắn ta sai khiến tôi...”
————————
Đêm khuya.
Khu biệt thự Natsukiyama.
Một cô gái mặc đồng phục học sinh được khiêng vào phòng ngủ của Iwanami Tomoi.
Cô bé này có kiểu tóc hơi khác với con gái Nakagawa Masaharu trên ảnh — tóc cô bé uốn xoăn.
Bị thuốc mê làm choáng, có chút nhìn không ra dung nhan ban đầu.
Iwanami Tomoi tiến lên, xé rách quần áo cô gái.
— Trên vai cô bé có một vết bầm tím đen.
Cô gái đang "ngủ" đột nhiên ngồi dậy khi hắn không chú ý, từ phía sau rút súng ra chĩa vào đầu hắn.
Quả nhiên, trên người Iwanami có luồng tà khí dày đặc.
“Là cô?!” Nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt, Iwanami hít một hơi lạnh.
“Không sai, là tôi.” Nanali cười lạnh, “Khoảng cách lần trước anh dùng kính viễn vọng nhìn tôi còn chưa đủ 20 tiếng đồng hồ. Ngài đúng là quý nhân hay quên, cũng không biết hỏi thăm xem thuộc hạ của mình đi đâu rồi.”
Iwanami hoàn toàn ngây người. Hắn ta toan kêu gọi bảo an, nhưng bước vào lại là toàn bộ cảnh sát vũ trang.
Thanh tra Yokomizo dẫn đầu, trong mắt tràn đầy sự khinh thường, đưa cho hắn một lệnh điều tra — phần lớn nhờ vào Nakagawa Masaharu có thể làm nhân chứng.
“Iwanami Tomoi.” Nữ cảnh sát mặc đồng phục thủy thủ lấy còng tay còng hắn, “23 giờ 34 phút, bị bắt vì tội hãm hiếp và giết người.”
Matsuda Jinpei đưa cho cô một chiếc áo khoác vest.
“Tôi muốn gặp luật sư của tôi!” Hắn ta kêu la.
Matsuda xách cổ áo hắn ta, nhắc hắn đứng dậy, “Anh vẫn nên đi âm phủ mà tạ tội với người bị hại thì hơn.”
Iwanami Tomoi, con trai độc nhất của giám đốc Công ty Thực phẩm Iwanami.
Hắn hoàn toàn là một kẻ biến thái.
Hắn ta dọn đến căn biệt thự này hai tháng trước. Nhìn thấy những cô gái trẻ đến cắm trại, hắn ta nảy sinh ý tưởng biến thái. Hắn điều tra lý lịch của họ, chọn ra một cô gái để ra tay, rồi sai thuộc hạ bắt về, thực hiện hành vi bạo hành.
Không sai, chuyện như vậy bọn họ làm không chỉ một lần. Gia đình hắn ta ban đầu chính là xuất thân từ tổ chức xã hội đen.
Nanali giam giữ hắn, những người khác tiến hành điều tra kỹ lưỡng toàn bộ căn biệt thự. Quả nhiên, trong tầng hầm, phát hiện vết máu đỏ thẫm đã chuyển thành màu đen, nhuộm toàn bộ thảm thành màu máu.
Đây chính là hiện trường gây án của hắn.
Gây án xong, hắn sẽ đông lạnh thi thể trong tủ đông, sau đó chọn ngày tự mình đi vứt xác, và sai khiến Nakagawa Masaharu không hiểu rõ chuyện đi lặp lại tuyến đường hắn đã đi qua.
Lần này, khi Nanali khám nghiệm hiện trường, hắn ta đã phát hiện ra cô. Ánh sáng phản xạ mà Higurashi Nanali nhìn thấy tại khu biệt thự, chính là sự phản xạ từ kính viễn vọng của hắn.
Cũng chính điểm này đã giúp Nanali xác định hắn là hung thủ.
Sau khi rút quân, bầu không khí u ám trong văn phòng vẫn khó có thể tan đi.
Giọng thanh tra Yokomizo vang lên một cách khó khăn, “Nạn nhân, còn có ba người nữa.”
Bị hắn đông lạnh trong tủ lạnh, vẫn còn ba người nữa.
Nếu hắn không ra ngoài vứt xác, rất có thể qua nhiều năm, ba nạn nhân này sẽ không bao giờ được tìm thấy.
Khi được hỏi về nguyên nhân vứt xác, tên súc sinh này thậm chí còn đắc ý nói: “Tôi muốn cho các cô gái ấy nhường chỗ cho những người đến sau. Được chôn ở nơi non xanh nước biếc, cũng coi như không phụ lòng các cô ấy.”
May mà Matsuda Jinpei lúc đó không có mặt ở đó, nếu không anh có thể bị tạm thời đình chỉ công tác vì đánh phạm nhân. Thật sự là tội ác trời không dung đất không tha.
—————
Ra khỏi sở cảnh sát, Uchiumi Chiyuki chờ Matsuda ở cửa.
Hắn cúi mình thật sâu, gần như dán mặt xuống đất: “Cảm ơn cậu.”
Matsuda trầm mặc hồi lâu, “Làm người tốt thôi.”
Âm thanh tan theo gió, thanh niên tóc xoăn không quay đầu lại mà rời đi.
————
Nanali ngồi vào ghế phụ của xe Matsuda, có chút lo lắng nhìn anh.
“Làm sao em cảm thấy hắn ta sẽ là hung thủ?” Matsuda hỏi về vụ án.
“Hai nghi phạm lúc đó đều không phải là hung thủ, vì họ không có liên hệ với cả bốn nạn nhân. Nên em liền nghĩ, các nạn nhân rốt cuộc bị theo dõi từ đâu, vừa lúc vị trí nhà Iwanami trên đồi cao rất thích hợp để quan sát phía dưới.”
“Hơn nữa, công ty của Uchiumi và Nakagawa lại vừa thuộc sở hữu của gia đình Iwanami, không khỏi có chút trùng hợp.”
Mạnh dạn giả định, cẩn thận xác minh, chân tướng cuối cùng cũng được phơi bày.
“Ơ? Đây không phải là đường về Tokyo mà!” Nanali ngạc nhiên nói.
Không ngờ, người mà cô đang lo lắng lại bật cười, “Đưa em về nhà anh!”
————
Nanali đứng trước nhà Matsuda, cùng Matsuda Jotaro nhìn nhau.
Người đàn ông trước mắt tuy có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn còn phong độ, thân hình cao ráo.
“Chào cháu, chào cháu, là Nanali phải không?”
Có thể thấy, Matsuda Jotaro rất cố gắng tỏ ra nhiệt tình.
“Mời vào, mời vào đây.” Thái độ của ông Matsuda hoàn toàn khác so với thường ngày đối với con trai, rất hòa nhã và dễ gần.
Khi mời Nanali vào cửa, ông lùi lại nửa bước trừng mắt với con trai, “Mày dẫn bạn gái về mà không nói trước một tiếng?!”
“Làm sao? Về nhà mình mà cũng cần thông báo sao. Với lại, không phải con cho cha một tiếng để tự dọn dẹp sao” Matsuda xách túi, “Đồ tiếp đãi cô ấy con đã chuẩn bị rồi. Tốt hơn cha mua nhiều.”
Là mua trên đường đi. Đương nhiên, Nanali cũng tiện thể trang điểm lại một chút. Lần đầu gặp phụ huynh mà bị kéo đi thẳng, không mang quà, sao có thể được?
Nếu theo kế hoạch ban đầu của cô, sẽ không nhanh như vậy.
Nhưng, cô rất rõ ràng lý do Matsuda Jinpei muốn đưa cô về nhà.
Đột nhiên nhớ đến chuyện xưa, tâm trạng anh hẳn là không yên tĩnh, rất muốn có cô đồng hành, nhìn thấy người thân thiết, người thân duy nhất của mình.
Tuy nhiên, cô đã gửi một lá đơn tố cáo, ném thẳng lên bàn của Sếp sở cảnh sát Kanagawa, hoàn toàn đứng tên thật, tố cáo Hashimoto Hiroaki bỏ bê nhiệm vụ và lợi dụng quyền hạn.
— Mặc dù chuyện này Matsuda chỉ biết được khi gần về đến nhà.
Càng vui vẻ hơn.
Trong bữa cơm, mọi người nói chuyện vui vẻ và thoải mái, tài nấu nướng của ông Matsuda rất tốt.
Sau đó, Nanali để lại không gian riêng cho hai cha con.
Hai cha con nói gì, cô không biết, nhưng tóm lại, khi họ bước ra, cả hai như đã trút bỏ được một gánh nặng đã mang vác rất lâu.
————
Nghĩa địa công cộng.
Người đàn ông đặt trước bia mộ một bó hoa tươi.
“Aki, Jinpei đã trưởng thành rồi...”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, làm mái tóc rối bù của người đàn ông bay lên, để lộ đôi mắt ửng đỏ của ông.
Và ngày hôm sau, Matsuda Jotaro cạo sạch râu, lấy ra bộ đồng phục võ thuật của mình, đi đến võ đường dành cho trẻ em nơi ông làm việc.
Phía sau ông, ở nơi ông không chú ý, cậu trai trẻ tuổi khẽ mỉm cười.
Cha anh có thể là một người thầy tốt.
Matsuda Jinpei nghĩ như vậy.
Giống như nhiều năm trước, ông đã từng là một người thầy tốt đối với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store