[ Edit] Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Phần 1
Chương 53: Nhà Cổ Của Nhà Họ Diệp
Ngày hôm đó, chính Lôi Phi đưa tôi về, rõ ràng anh ta rất kiêng kỵ nơi này. Vậy mà hôm nay lại kiên nhẫn đứng chờ ở đây, chẳng lẽ là do “sức hấp dẫn” của đại phu nhân quá lớn sao?
Anh ta vốn là người đi theo Diệp Thu Mặc, sao giờ lại nghe lệnh đại phu nhân? Hôm đó, người tinh mắt đều thấy rõ, quan hệ giữa đại phu nhân và Diệp Thu Mặc chẳng mấy hòa thuận.
Từ khi tôi bước lên xe, Lôi Phi chỉ lặng lẽ lái xe, không nói một lời. Tôi mấy lần định tìm đề tài để phá tan bầu không khí nặng nề, nhưng vừa quay sang nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia, lại đành nuốt xuống.
Chiếc xe lướt đi ổn định trên đường, vừa đúng lúc tan tầm, người xe đông nghịt. Nhìn qua ô cửa sổ, những tòa cao ốc, dòng người và dòng xe dần lùi về phía sau, tôi lại thấy cảnh tượng ấy thật xa lạ, như thể mình vốn không thuộc về nơi này.
Đang ngây người nhìn dòng người qua lại, Lôi Phi bỗng nói: “Thiếu gia hai hôm nay không có ở đây, tôi được sắp xếp ở lại trông coi cổ trạch.”
“Hả?” Câu nói đột ngột chẳng đầu chẳng đuôi khiến tôi không biết đáp lại sao. Nghĩ ngợi một chút, tôi mới gật gù: “À, đúng rồi, hôm nay anh ấy có gọi cho tôi, hẹn gặp vài hôm nữa.”
Lôi Phi liếc tôi một cái, hiển nhiên chúng tôi đang nói hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cứ như hai người đứng ở hai thế giới chẳng liên quan gì.
Đúng lúc xe rẽ cua, anh ta bình thản vặn tay lái, một cú drift hoàn hảo. Tôi ngẩn người, hèn gì lần trước Diệp Thu Mặc cua xe toàn suýt mất lái, thì ra thầy dạy chính là ở đây.
Lôi Phi hờ hững liếc tôi, lạnh lùng buông một câu: “Cổ trạch rất phức tạp, cô phải theo sát tôi.”
“Giống mê cung à?” Tôi lỡ miệng thốt ra, rồi lại bắt gặp gương mặt lạnh như băng của anh ta, liền lúng túng ngậm miệng.
Tôi nghi ngờ cơ mặt của Lôi Phi chẳng thể nào cử động nổi, cứ như được nặn từ đất sét mà thành.
Anh ta tiếp tục giọng lạnh tanh: “Hào môn không đơn giản như cô tưởng. Tốt nhất cô đừng nghe, đừng nhìn, đừng nhiều lời. Nếu thiếu gia không ở đây, sẽ chẳng ai bảo vệ nổi cô đâu. Trong mắt họ, tôi cũng chỉ là một kẻ hầu, không có tư cách lên tiếng.”
“Ờ…” Dĩ nhiên tôi hiểu điều này. Nhưng vấn đề là đại phu nhân đích thân gọi tôi đến, lại thêm anh ta đợi sẵn ở đầu ngõ, tôi nào dám không đi? Giờ thành ra cứ như tôi chủ động chạy theo nịnh bợ vậy.
Xe chạy suốt một tiếng đồng hồ, tôi sắp ngồi không yên, xem ra cổ trạch quả thật ẩn sâu.
Chẳng mấy chốc, trước mắt tôi hiện ra một con đường núi quanh co xoắn ốc. Ngay dưới chân núi đã thấy những vòng đường tròn ôm sát, gần như bao lấy cả quả núi.
Khóe miệng Lôi Phi hơi nhếch lên, lần đầu tiên tôi thấy anh ta có biểu cảm. Nhưng tim tôi lại thắt chặt, chẳng lẽ anh ta định khoe bản lĩnh drift thần sầu cho tôi xem?
Quả nhiên, mười mấy phút sau, tôi loạng choạng bước xuống xe, đôi chân mềm nhũn suýt quỳ rạp xuống đất.
Cái dốc vừa cao vừa hiểm, vậy mà mỗi lần cua, anh ta đều dán sát mép đường mà drift! Kỹ thuật thì đẹp, nhưng trái tim bé nhỏ này nào chịu nổi!
Lôi Phi bước xuống xe với vẻ đầy hài lòng, chỉnh lại bộ vest đen, gương mặt trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Trước mắt chúng tôi là một khu vườn rộng lớn được chăm chút tinh xảo, diện tích gần bằng cả khu phố cổ. Hai hàng cây xanh rợp bóng, chính giữa còn có một đài phun nước ba tầng đang phun tung bọt trắng xóa.
Xa xa, một tòa biệt thự ba tầng kiểu Tây hiện ra, xung quanh còn có nhiều tòa nhà nhỏ rải rác, hình dáng, phong cách mỗi cái mỗi khác. Có căn trước cửa là vườn hoa, có căn lại có cả hồ bơi.
Nếu không phải đi qua cổng lớn, tôi còn tưởng mình lạc vào khu biệt thự cao cấp nào đó ở nước ngoài.
Lôi Phi hạ giọng nói với tôi: “Đây chính là nhà cổ của nhà họ Diệp. Tòa biệt thự trước mặt đã có lịch sử mấy trăm năm. Còn những căn xung quanh đều là nơi ở của các chi tộc không thuộc dòng chính. Nhưng đã được sống ở đây, tức là cũng đủ tư cách dựa vào quan hệ. Chỉ riêng phu nhân thôi đã có tới bảy người, cô phải cẩn thận lời nói.”
“Bảy… bảy người?” Tôi sững sờ. Tôi nhớ rõ bây giờ đâu phải chế độ đa thê nữa mà?
Lôi Phi nhìn tôi đầy vẻ chán ghét, rồi nói tiếp: “Từ giờ trở đi, dù có thắc mắc gì cô cũng phải nuốt vào trong. Còn nữa, tôi nhắc trước, tôi biết đại phu nhân gọi cô chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ. Bà ta rất hiếm khi sai khiến tôi. Cô tự lo cho mình đi.”
Tôi biết anh ta là muốn tốt cho tôi, nhưng nghe xong lời này, tôi càng thêm căng thẳng. Đứng trước một tòa trạch viện to lớn, đối diện với những mối quan hệ rối ren, tôi bỗng thấy bản thân nhỏ bé đến mức thảm hại.
“Tòa nhà của đại phu nhân ở bên kia.” Lôi Phi tiện tay chỉ hướng.
Tôi nhìn theo, thấy tòa nhà của đại phu nhân mang phong cách cổ phục thời Trung cổ, rộng lớn hơn những căn khác, nằm yên tĩnh ở một góc.
Ơ? Đại phu nhân nghe cái danh thôi cũng biết là vợ cả, sao lại phải sống ở nơi ngoài chính trạch thế này?
Tôi vừa định mở miệng hỏi, thì Lôi Phi lạnh lùng cắt lời: “Tôi vừa nói gì?”
“Tuyệt đối không được hỏi gì cả.” Tôi ngoan ngoãn trả lời, thuận tiện nuốt ngược câu hỏi của mình xuống bụng.
Lôi Phi hiển nhiên rất hài lòng với sự thức thời của tôi. Quả thực, anh ta không thể bảo vệ tôi được. Một khi tôi đã bước vào lãnh địa của đại phu nhân, thì anh ta chẳng còn chút quyền lên tiếng nào.
Tôi hơi hối hận vì trước khi đến đây đã không báo cho Diệp Thu Mặc một tiếng. Dù sao đi nữa, anh ta cũng… coi như là một chỗ dựa.
Lôi Phi đưa chiếc Bentley cho một người mặc vest đen khác lái đi đỗ, còn anh ta thì từ gara lái ra một chiếc xe điện du lịch hai chỗ màu trắng, ra hiệu cho tôi ngồi lên.
Tôi liếc vào gara một cái, chỉ riêng xe du lịch đã đủ loại: hai chỗ, ba chỗ, nhiều chỗ, màu sắc thì đa dạng. Thế giới của người có tiền quả nhiên là điều mà phàm phu tục tử như tôi không thể tưởng tượng nổi.
Tòa nhà của đại phu nhân nằm ở tận trong cùng, muốn đến đó ít nhất phải đi ngang bảy, tám căn tòa nhà khác.
Lôi Phi lái xe chở tôi đi qua, những lúc ngang qua các tòa nhà ấy, luôn có người đứng ở cửa sổ hoặc ngay trước cửa nhà, ánh mắt chăm chăm nhìn tôi, khiến tôi có cảm giác bản thân giống như con mồi của một đàn dã thú đang rình rập bữa tối.
Tôi quay sang nhìn Lôi Phi mấy lần, nhưng nhớ lời cảnh cáo của anh ta nên không dám mở miệng. Ngay cả việc quan sát kỹ các tòa nhà cũng không dám, chỉ cảm thấy nơi khóe mắt mình liên tục thoáng hiện bóng người, nam nữ chẳng rõ, chỉ biết ánh mắt lạnh lẽo lướt qua.
Cuối cùng, Lôi Phi dừng xe lại, tôi mới thở phào một hơi.
Anh ta quay sang nói: “Khi nào ra thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ ở trong tòa nhà này.”
Tôi nhìn anh ta, bĩu môi gật đầu. Chắc hẳn vẻ mặt tôi lúc đó rất đáng thương, bởi Lôi Phi bất lực nhìn tôi, cuối cùng dịu giọng hơn một chút: “Nếu có chuyện gì thì cũng gọi cho tôi, tôi sẽ tìm cách cứu cô. Đừng sợ.”
Tôi thật không ngờ anh ta lại nói thế, trong lòng thoáng được an ủi, nhìn anh ta đầy cảm kích.
Thế nhưng, ngay giây sau, Lôi Phi đã không khách khí lái xe đi mất, bỏ tôi lại một mình trước cửa tòa nhà của đại phu nhân. Thôi, thế là chút cảm kích vừa dấy lên trong lòng tôi cũng tan biến sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store