ZingTruyen.Store

[EDIT] Loạn Nhịp

Chương 11: Have you forgiven me?

KeoDeo21289

Edit: Kẹo dẻo (KeoDeo21289) |Wattpad

Hứa Tinh Dã đi một mạch đến ký túc xá, nhìn 3 chiếc giường đặt cạnh nhau trong không gian nhỏ hẹp, mới phát hiện bản thân mình không chỗ nào để đi, bây giờ nơi duy nhất anh có thể ở chỉ có mỗi gian phòng ký túc xá chật chội này.

Dư Xa sà tới: "Này, không có chuyện gì chứ? Không phải ông thích —— vừa rồi sao lại nói với chị ấy mấy lời như vậy."

Hứa Tinh Dã cầm điếu thuốc ra ban công, theo thói quen còn chưa châm thuốc đã nhìn về phía ban công nhỏ lầu trên, ở đó đang phơi một chiếc váy ngủ là chiếc váy mà cô đã mặc tối qua.

Đầu óc anh trống rỗng, không biết bản thân mấy ngày qua tới khách sạn đã làm những chuyện gì, ngày nào cũng vất vưởng quanh quẩn như vậy thì có ý nghĩa gì.

Dư Xa đặt mông ngồi xuống đuôi giường, gác chân từ bên ngoài lớn giọng nói: "Cũng không biết ông nghĩ như nào nữa, lúc ông nói với chị ấy 'nhìn thấy chị thì khó chịu', tôi cảm thấy chị ấy thật sự bị ông làm cho tức giận rồi đấy."

Hứa Tinh Dã cúi đầu quẹt bật lửa, bàn tay rỗng không khép lại, rít vào, khói thuốc nồng nặc hít vào phổi, phiền muộn và hậm hực tưởng chừng như bị thiêu rụi.

Giọng nói của Dư Xa lại vọng tới: "Haizz, lời tôi nói với ông hôm qua ông nghe không lọt tai à? Đừng có tự mình ở đó ấm , cứ khiêm tốn coi chị ấy là người thầy dẫn dắt ông làm việc không được hả?"

"Nhân lúc đang cãi nhau căng thẳng, ông im lặng cũng tốt, nói không chừng cũng chỉ là nảy sinh nhất thời." Dư Xa lẩm bẩm hồi lâu, Hứa Tinh Dã cũng mặc kệ cậu ta, một mình dựa lưng vào lan can, ở đó hút thuốc. Tay áo sơ mi trắng được xắn lên, cà vạt buông lỏng, từ từ nghiêng về hướng Tây, người anh đứng ngược sáng, vẻ đẹp có phần điêu tàn, giống như nam chính đau khổ vì tình trong phim nghệ thuật vậy.

Hứa Tinh Dã hút xong một điếu thuốc, đi vào ký túc xá, hỏi: "Xe ông đỗ ở chỗ nào thế?"

"Xe nào?"

"Xiali. " Dư Xa: "... Cái xe nát ấy đang để ở bãi đậu xe công cộng."

"Chìa khóa xe. "

Dư Xa chổng mông lục lọi tìm chìa khóa xe khắp nơi, Hứa Tinh Dã cầm khăn tắm vào phòng vệ sinh, gột sạch mùi mồ hôi và khói thuốc rồi lái xe đến viện dưỡng lão ở vùng ngoại ô.

Ông nội từ khi cấp cứu tai biến mạch máu não về vẫn luôn ở đây dưỡng bệnh, lúc Hứa Tinh Dã và Dư Xa đến, y tá đang đẩy ông lão đi dạo bên hồ nhân tạo.

Từ khi cấp cứu tai biến mạch máu não về vẫn luôn ở dây dưỡng bệnh

Chỗ này dân cư thưa thớt, không khí trong lành, đình hóng gió liễu xanh hồ nhỏ, một ông lão ngồi trên xe lăn, trên gối chùm một chiếc chăn nhỏ, miệng và mũi ông có chút méo mó, dường như không thể cử động. Khi nhìn thấy Hứa Tinh Dã đang đến gần, trong ánh mắt đục ngầu hiện lên những tia sáng, miệng phát ra những tiếng ô ô ô.

Hứa Tinh Dã sải bước tới: "Ông nội."

Dư Xa cũng vui vẻ: "Ông ơi, chúng con đến đây thăm ông đây."

Trên khuôn mặt đờ đẫn của ông cụ, những nếp nhăn khẽ nheo lại, lộ ra một nụ cười xiêu vẹo.

Trời gần chạng vạng, bọn họ cùng nhau ăn tối với ông, trước khi đi, Hứa Tinh Dã ngồi xổm bên chiếc xe lăn, vóc người cao lớn của anh ở bên cạnh ông lão lụi tàn, có một loại cảm giác ngoan ngoãn không tả nổi.

"Ông à, con đi đây."

Ông cụ giơ tay lên một cách khó khăn, run lẩy bẩy, khe khẽ xoa đầu anh rồi trượt xuống dưới. Hốc mắt Hứa Tinh Dã nóng lên, cúi thấp đầu: "Nghỉ con lại đến thăm ông."

Trên đường về, Dư Xa vừa lái xe vừa thở dài: "Con người già đi rồi quả là chẳng còn sức lực nữa. Nhớ năm đó cải cách - mở cửa, kinh tế phát triển, ông thành lập khách sạn Tinh Thần, dựa vào chính sức lực của mình làm cho khách sạn càng ngày càng lớn mạnh, oai phong lẫm liệt, bây giờ ăn cơm cũng cần phải có người bón."

Hứa Tinh Dã ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt dưỡng thần.

Dư Xa liếc nhìn anh: "Nếu không phải là vì ông nội, ông vẫn sẽ cam tâm tình nguyện đến khách sạn làm việc chứ?"

"Không có nếu như."

Dư Xa nhún vai: "Cũng phải. "

Về đến khách sạn, hai người đi vòng qua hành lang, Dư Xa nhìn thoáng qua thấy Quý Tình cùng Cố Yến Dư đang đi tới nhà ăn nhân viên, ghé sang nhìn Hứa Tinh Dã, quả thực cậu ta đang nhìn chằm chằm hai bóng lưng đó không chớp mắt.

"Ê, không phải chúng ta ăn rồi sao?" Dư Xa khẩn trương đuổi theo Hứa Tinh Dã: "Ông vào nhà ăn làm gì?"

"Đói không được à? "

Được, ông quá được luôn.

Sau giờ cơm, nhân viên trong nhà ăn thưa thớt dần, mấy nữ nhân viên và Hạ Hàm vừa vặn ngồi ở một bàn bên cạnh Quý Tình, cô ta trông thấy Dư Xa liền giơ cái thìa lên vẫy vẫy với anh.

Dư Xa bưng khay cơm: "Này, ông ngồi bên trái, tôi bên phải, để ông ngồi cạnh giám đốc Quý. "

Sắc mặt Hứa Tinh Dã không đổi: "Ông muốn ngồi đối diện với Hạ Hàm chứ gì? "

"Ấy, không phải là ông không nhận ra cô ấy à."

Hứa Tinh Dã ngượng ngùng.

Cái vẻ mặt coi thường tất cả này làm cho Dư Xa vô cùng đắc ý: "Bát tự của bọn tôi đã vạch rõ, nếu ông giống tôi, chẳng qua là yêu đương thôi, tìm lấy một người mới trẻ trung xinh đẹp, thích ai mà không theo đuổi được chứ, nếu vẫn khó quá thì tìm kiểu giống giám đốc Quý ấy."

Hứa Tinh Dã nhìn Cố Yến Dư giúp Quý Tình bưng chén canh, cô tự nhiên mà nhận lấy rồi múc một thìa uống. Từng cử chỉ hành động của hai người họ đều rất ăn ý, trông thấy vậy tim anh thắt lại, tiết ra những giọt nước chanh chua chát, bên cạnh còn có một cái miệng luyên thuyên không ngớt.

Anh lạnh lùng nói: "Nói ít thôi có phải là không cần cái mạng chó của ông nữa không? "

"Vâng vâng vâng, thẹn quá hóa giận." Dư Xa mỉm cười ngồi đối diện Hạ Hàm, đem toàn bộ cánh gà trong khay đẩy sang cho cô: "Này, không phải em thích ăn cánh gà sao?"

"Không cần đâu, anh cứ ăn đi." Hạ Hàm cười rất ngọt ngào.

"Tôi nhìn em ăn là được rồi." Dư Xa lại dùng đũa gắp trứng tráng chia thành những miếng nhỏ, lại gắp tiếp cho cô: "Em gầy quá, ăn nhiều một chút."

Sự tinh tế liên tiếp này quả là làm người khác ghen tị, Trần Ý đưa mắt nhìn Hứa Tinh Dã ở trước mặt, thấy anh cũng có vẻ không có mấy khẩu vị, cùng là đàn ông mà sao khác biệt quá trời?

Cô nhìn qua mấy món của anh, hỏi: "Anh uống canh không? Em đi lấy, tiện lấy cho anh luôn một chén."

"Không cần, cảm ơn." Thanh âm nhạt nhẽo đến mức làm người ta muốn rắc cho anh một chút muối.

Trần Ý nói với Hạ Hàm: "Bộ phim điện ảnh 《Khách sạn Xipeier》 của Anh công chiếu rồi, đi xem không?"

Hạ Hàm nhìn về phía Dư Xa, ánh mắt dò hỏi, Dư Xa lập tức nói: "Được thôi, tôi mời." Cánh tay anh huých xuống Hứa Tinh Dã: "Đi cùng đi, ở ký túc xá mãi cũng chán, so với việc ông suốt ngày chơi cái trò "mô phỏng khách sạn"s kia thì vui hơn đấy."

Tay đang cầm đũa của Quý Tình bỗng khựng lại. Hôm đó, cô kiến nghị anh tải trò "mô phỏng khách sạn" xuống, thiết lập của trò chơi này đã được thay đổi theo các tình huống thực tế. Các khách sạn lớn trong nước đều đề xuất nhân viên của họ thử vượt cấp. Hôm đó cậu ta chỉ ậm ừ một tiếng, tưởng là qua quít lấy lệ, không ngờ lại tải xuống một cách âm thầm vậy.

Hứa Tinh Dã lười biếng kéo dài giọng: "Khônggg ——"

Chữ "đi" của anh tắt âm luôn, bởi vì lúc này Cố Yến Dư nói với Quý Tình: "Suýt chút nữa thì quên bộ phim này công chiếu rồi, tối nay không có việc gì, em đi xem không?"

Anh ngừng 2s, lại nói: "Anh nhớ là ký túc xá của em có quyển sách này."

Hạ Hàm chen vào một câu: "Bộ phim này lượt chú ý tương đối ít, lịch chiếu cũng không nhiều, chỉ có khung 8 giờ tối nay, còn không tranh thủ xem không biết chừng mai ngày kia sẽ ngừng chiếu mất."

Trần Ý "Wow~" một tiếng: " Giám đốc Cố đến ký túc xá của giám đốc Quý ư, chúng tôi các cậu nhìn như nào cũng thấy rất xứng đôi nha, hóa ra......"

Hứa Tinh Dã nắm chặt đôi đũa, các đốt ngón tay siết đến trắng bệch, ngồi xuống cả buổi trời nhưng một miếng cơm cũng không ăn.

Quý Tình thoải mái hào phóng: "Anh xem, đã nói là sẽ đưa USB xuống cho anh khỏi cần lên lấy, vào ký túc xá nữ sẽ bị nói rồi mà."

"Rồi, rồi, rồi, anh nhận lỗi, tối nay tôi mời mọi người đi xem phim."

Trần Ý cùng Hạ Hàm đều nói giám đốc Cố thật tốt một cách tâng bốc, Dư Xa lắm chuyện hỏi Hứa Tinh Dã: "Ê, vừa rồi ông nói không ——gì thế?"

Hứa Tinh Dã bình thản nói: " Không nói thì xém chút nữa quên mất tiêu, vừa hay tôi muốn xem bộ phim này."

Dư Xa bật cười, những người còn lại bị thì tiếng cười như tiếng heo kêu của anh làm cho ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Cũng không còn sớm, mọi người ăn tối xong liền tới thẳng rạp chiếu phim, vừa vặn kịp giờ vào phòng chiếu, sáu người bao cả rạp, ngồi tùy ý.

Dư Xa kéo Hạ Hàm ngồi vào hàng cuối cùng, Quý Tình đương nhiên ngồi cùng Cố Yến Dư.

Suốt quãng đường Quý Tình và Hứa Tinh Dã đều không ai nhìn ai, Hứa Tinh Dã vô cùng hậm hực, lẳng lặng đứng chốc lát, sải bước tới, trực tiếp ngồi xuống ngay cạnh Quý Tình.

Quý Tình nhìn anh một cái, không nói gì, như thể cô chỉ đang nhìn xem người bên cạnh là ai thôi.

Bộ phim na ná như phim tài liệu, nói về bối cảnh lịch sử và tinh thần phục vụ của một khách sạn cũ được truyền từ đời này sang đời khác.

Quý Tình và Cố Yến Dư đã làm trong ngành này nhiều năm, cũng đã từng học tập tại các khách sạn mũi nhọn ở Anh và Thụy Sĩ, càng có khả năng nhìn ra được mánh lới, những chỗ có cảm xúc hoặc thú vị, sẽ nghiêng người về phía đối phương nhỏ giọng nói mấy câu.

Trần Ý cũng cố gắng trao đổi với Hứa Tinh Dã: "Anh uống CoCa không? "

"Bắp rang bơ hôm nay giòn lắm."

"Quản lý người Anh này thật có khí chất, ngày trước em xem phim về khách sạn thấy rằng được làm việc ở khách sạn là đẳng cấp, sang trọng nên mới nộp vào ngành này... Bị TV lừa rồi..."

Càng nói giọng cô càng nhỏ đi, không biết là vì sao, cảm giác luồng khí từ Hứa Tinh Dã càng ngày càng lạnh, hơi lạnh từ máy điều hòa của phòng chiếu phim phả tới, lại uống ngụm Coca nước đá, Trần Ý bị đông cứng im bặt như ve sầu mùa đông, không nói nửa lời.

Quý Tình xem rất là say mê, ở Trung Quốc khách sạn Tinh Thần đã được xem là một trong những khách sạn cao cấp được xây dựng sớm nhất. Tuy rằng không thể so sánh với lịch sử lâu đời của một số khách sạn phương Tây nhưng nó cũng có nét đặc trưng độc đáo, đặc biệt mang một phần nhân tình thế thái của phong cách Trung Hoa.

Bộ phim trùng hợp nói về cậu con trai của ông chủ khách sạn không có ý định quản lý khách sạn, qua quýt cho xong chuyện, bố cậu ta dốc lòng dạy bảo cậu.

Quý Tình nghĩ, người kế nhiệm tiếp theo của khách sạn bọn họ đang ngồi bên cạnh cô, cũng là một người tùy hứng, không có ý tiến thủ. Cô không thể tưởng tượng được khi nào cậu sẽ trở lên nghiêm túc, làm người chịu trách nhiệm cho tập đoàn, như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất điều hành khách sạn này.

Đến lúc đó cũng chưa chắc cô còn ở khách sạn này, kẻ đến người đi, duyên vơi sẽ như người xa lạ, đặc biệt là ở một nơi có lượng nhân viên lưu động lớn như khách sạn này, hàng năm công nhân nghỉ việc rồi lại quay lại, số lượng khách hàng chạm trán với họ ngày càng nhiều không sao đếm xuể, thời gian lâu dần, tình cảm cũng trở nên hết sức hời hợt.

Quý Tình nhìn thoáng qua anh, Hứa Tinh Dã dường như cảm nhận được điều gì đó, đưa mắt sang nhìn cô, ánh sáng và bóng tối trên khuôn mặt hai người rong ruổi biến đổi theo những sắc thái của các cảnh quay trong bộ phim, những vụn sáng chuyển động trong đôi mắt, cách phát âm tiếng Anh trôi chảy và dễ nghe thốt lên –––

"The customer may not always be right, but they should be treated right. Learn from mistakes, but never repeat, them."

(Khách hàng không phải lúc nào cũng đúng nhưng họ cần được đối xử đúng đắn. Ta phải rút ra bài học kinh nghiệm từ trong lỗi lầm, nhưng không bao giờ lặp lại chúng.)

Một ánh nhìn thoáng qua này dường như có ý gì đó, bàn tay đặt ở đầu gối Hứa Tinh Dã khẽ cử động, lồng ngực như thể bị gõ một cái.

Nhất thời trong đầu óc anh phảng phất như đầy rẫy những âm thanh, lại phảng phất như cái gì cũng không có, tĩnh lặng.

Yết hầu anh khẽ lăn, một tay đặt lên tay vịn ghế, nghiêng người qua một chút, khẽ thì thầm: "Maybe he need some time to see what he really want for himself."

Quý Tình cảm giác bên tai phả tới một hơi ấm nhè nhẹ –– Có lẽ anh ấy cần một chút thời gian để nghĩ xem bản thân anh ấy thực sự muốn cái gì. –– Cô không biết là cậu là đang nói về người con trai không chịu nghe dạy dỗ trong bộ phim khách sạn đó, hay là đang nói chính bản thân cậu.

Cô ấy cũng mượn lời qua miệng của các nhân vật trong phim, nhỏ giọng nói: "Each day he either get better or worse. The choice is he."

(Mỗi ngày anh ấy trở nên tốt hơn hay tệ hơn. Sự lựa chọn nằm ở anh ấy.)

Hứa Tinh Dã nghĩ mãi đến chiều, anh hỏi cô: "Có chị phải cảm thấy tôi rất vô dụng? "

Cô nói: "Không cần phải là tôi cảm thấy, này là khách sạn nhà cậu, công việc của cậu, cuộc đời của cậu, muốn sống như thế nào đều quyết định ở bản thân cậu."

Lúc đó, anh cảm thấy là cô đang gạt mình sang một bên, vạch ra ranh giới giữa hai người, nhưng bây giờ anh còn nếm trải được một hương vị khác.

Giọng anh rất nhỏ, khe khẽ, mang chút lấy lòng: "Sorry."

Quý Tình hơi ngẩn ra, nhất thời như có một dòng hải lưu ấm áp chảy vào trong lòng, cô như thể trông thấy dưới vẻ ngoài cứng đầu cứng cổ của anh đang cất giấu một đứa trẻ nhạy cảm và hay để tâm, anh có đôi mắt trong veo đen nháy, anh cũng khát vọng được yêu thương, quan tâm cùng công nhận.

Cô nghiêng người về phía anh, không ngờ anh lại gần như vậy, chóp mũi suýt thì chạm vào nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Anh mới ngoài hai mươi tuổi có chút trẻ con, cũng là một người đàn ông 1m88 cao to cường tráng. Dưới ánh sáng lờ mờ, mặt đối mặt kề với nhau như này, nếu nhìn từ vị trí phía sau, có lẽ họ giống như đang hôn nhau vậy.

Nhịp tim của Quý Tình lặng lẽ mất kiểm soát, cô lui về sau một chút, nhưng nghĩ rằng mình không thể bị anh chàng này đè đầu được, bằng không sau này cô ở trước mặt anh lại càng mất hết danh tiếng.

Cô trưng ra vẻ ung dung điềm tĩnh, đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.

Hứa Tinh Dã được nước lấn tới, lại kề sát hơn một chút: "Have you forgiven me? "

Chị đã tha thứ cho tôi rồi ư?

Không hiểu là vì sao, Quý Tình mơ hồ cảm thấy giọng điệu của anh có chút giống như là làm nũng, hỏi xong còn chăm chú nhìn cô, thật giống một con chó lớn, khiến người ta muốn chạm lên mái tóc mềm của anh một phen.

Sau một lúc im lặng, cô không kiềm nổi nữa mà bật cười.

Hứa Tinh Dã nhìn theo độ cong ấy của khóe miệng cô, ôn nhu mềm mại tựa mật ngọt rót vào trong lồng ngực.

Kẹo dẻo (KeoDeo21289) |Wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store