ZingTruyen.Store

(EDIT) GẢ VÀO QUỐC CÔNG PHỦ - NGUYỆT MINH CHÂU

Chương 34 - Ý tưởng của nương tử, trùng hợp với ta

BatThapTu

Khương Ức An ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ.

Khi tỉnh dậy, người bên cạnh đã dậy từ lâu.

Nàng sờ vào chiếc giường trống không bên cạnh, không khỏi ngẩn người một lúc.

Mấy ngày nay, Hạ Tấn Viễn đều thức dậy cùng nàng, tuy hắn ngủ không được đẹp lắm, đôi khi còn giật chăn của nàng, nhưng nàng cũng không để ý.

Sao hôm nay hắn lại không đợi nàng tỉnh dậy, cũng không nhẹ nhàng gọi nàng dậy mà đã tự mình thức dậy rồi?

Khương Ức An gãi gãi mái tóc đen rối bời, vén chăn xuống giường.

Vết thương trên người con mèo Lão Hổ đã lành, khi tỉnh dậy nó liền kêu meo meo v nàng, nàng ôm Lão Hổ trêu đùa một lúc, Hương Thảo bưng một chén trà nóng vào, muốn chải tóc cho nàng.

"Tiểu thư, cô gia đã ra ngoài từ sớm, không biết đi đâu." Trong lúc chải tóc, Hương Thảo vừa làm vừa tranh thủ dùng thủ ngữ để nói chuyện với nàng.

Khương Ức An cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: "Chàng có để lại lời nhắn gì không?"

Hương Thảo gật đầu, mỉm cười, ra hiệu nói: "Cô gia nói tiểu thư cứ tự mình dùng bữa, không cần đợi cô gia, tối nay cô gia mới về."

Khương Ức An ngạc nhiên, không biết hắn đi đâu, theo bản năng nhìn ra ngoài vài lần, bên ngoài đương nhiên không có bóng dáng Hạ Tấn Viễn, nhưng Cao ma ma lại bước vào.

Từ khi gả vào Quốc Công phủ, tuy có mang Cao ma ma theo, nhưng Khương Ức An bình thường rất ít khi dùng đến bà ta, lần này thấy bà ta không gọi mà tự đến, nàng liền để bà ta đợi một lúc, đối diện với gương âm thầm quan sát bà ta định làm gì.

Cao ma ma nhíu mày, kín đáo đánh giá căn phòng một lượt.

Mấy ngày nay, bà ta chú ý đến động tĩnh của chính viện, đại tiểu thư gả vào cũng không phải là ngắn ngày, ban đêm chưa từng gọi nước, cũng không cho nha hoàn vào phòng hầu hạ, lẽ nào vẫn chưa động phòng?

Khương Ức An liếc thấy hành động của bà ta, liền bình tĩnh dời mắt đi, hỏi: "Ma ma đến làm gì?"

Cao ma ma hoàn hồn, vội vàng hắng giọng, nói: "Đại tiểu thư gả vào cũng đã hơn hai tháng rồi, lão thân không thể không nhắc nhở đại tiểu thư, tiểu thư vẫn chưa về nhà mẹ đẻ, chắc hẳn lão phu nhân, phu nhân và tiểu thư thiếu gia đều nhớ đại tiểu thư rồi."

Khương Ức An nhướng mày, chợt hiểu ra gật đầu.

Thì ra là thấy nàng vẫn chưa bị khắc chết, mẹ kế sợ rằng có chuyện khác muốn nói, thúc giục nàng về nhà.

Khương Ức An cười nhạt, nói: "Vội gì? Lúc xuất giá, phụ thân cùng mẫu thân ta không phải đã nói, đợi phụ thân ta đi công vụ về, mới cho ta về nhà mẹ đẻ sao."

Nét mặt già nua của Cao ma ma cứng lại, im lặng.

Lúc đó phu nhân đúng là nói như vậy, chẳng phải là nghĩ đại tiểu thư gả vào chưa đầy hai tháng sẽ bị khắc chết sao! Hơn nữa việc lão gia đi công vụ cũng là sự thật.

Nhưng nhìn thấy đã nhiều ngày trôi qua, đại tiểu thư lại không có chuyện gì cả, nếu không sớm về Khương gia, phu nhân sẽ sốt ruột mất.

Chưa kể, nếu người của Quốc Công phủ biết được, sợ rằng sẽ nói phu nhân là mẹ kế khắc nghiệt, con gái lớn xuất giá rồi cũng không cho về nhà mẹ đẻ.

Khương Ức An liếc nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Ma ma cũng không cần sốt ruột, dù sao phụ thân ta cũng sẽ về sau nửa năm hoặc một năm nữa, lúc đó ta về Khương gia cũng không muộn."

Cao ma ma hít một hơi lạnh.

Nếu đại tiểu thư nửa năm hoặc một năm nữa mới về Khương gia, vậy phu nhân chẳng phải sẽ sốt ruột đến phát điên sao!

Bà ta bây giờ bị buộc phải theo nàng đến Quốc Công phủ, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, liền gượng cười nói: "Đại tiểu thư, sao có thể đợi lâu như vậy mới về nhà mẹ đẻ được? Dù lão gia không ở nhà, cũng nên về nhà mẹ đẻ thăm nom, hơn nữa, lão phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi, còn nhớ tiểu thư nữa."

Khương Ức An bình tĩnh uống một ngụm trà, cười nói: "Ma ma nói ra những lời này, không thấy hổ thẹn sao? Trong mắt tổ mẫu chỉ có tôn nhi bảo bối của bà, khi nào thì sẽ nhớ ta?"

Cao ma ma bị nghẹn, cười gượng gạo, "Đại tiểu thư sao có thể nói như vậy? Tiểu thư là trưởng nữ của Khương gia, trong lòng lão phu nhân đương nhiên có tiểu thư."

Khương Ức An nhìn bà ta một cái, ý tứ sâu xa nói: "Ma ma cũng không cần phí công khuyên ta, cứ yên tâm ở đây bầu bạn với ta đi, khi nào phụ thân ta về, ta sẽ về nhà mẹ đẻ."

Cao ma ma không biết nói gì nữa, chỉ đành gượng cười, hành lễ rồi lui xuống.

Khương Ức An một mình dùng điểm tâm.

Không biết vì sao, bình thường nàng ăn uống rất ngon miệng, những món ăn trong bếp nhỏ làm cũng đều là món nàng yêu thích, nhưng hôm nay một mình ngồi trước bàn, nhìn những chiếc bánh bao đậu phụ thơm ngon, lại không cảm thấy có chút thèm ăn nào, chỉ ăn ba cái lót dạ mà thôi.

Vừa dùng điểm tâm xong, Hạ Gia Nguyệt sai Hồng Liên đến, mời nàng đến Tử Vi viện một chuyến.

Khương Ức An đang định tìm cô ấy có chuyện muốn nói, liền dặn Hương Thảo trông chừng sân viện cẩn thận, đừng để Lão Hổ nhảy lên giàn hoa phượng tiên đang nở rộ, nếu đôi chim én làm tổ dưới mái hiên phía đông bay về, hãy lấy trúc làm tổ cho chúng, để chúng khỏi phải vì làm tổ không tốt mà vỗ cánh líu lo cãi nhau, cãi đến đau đầu.

Trong Tử Vi viện, Hạ Gia Nguyệt đứng dưới mái hiên, khoác một chiếc áo choàng mỏng, đang ngắm nhìn những bông hoa tử vi nở rộ trong sân.

Thấy Khương Ức An đến, cô khẽ mỉm cười, vén vạt áo choàng nhẹ nhàng bước ra khỏi mái hiên, nói: "Đại tẩu."

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, đôi mắt cô long lanh những tia sáng nhỏ.

Khương Ức An cười gật đầu, hỏi: "Muội muội đã khỏe chưa? Bên ngoài có gió, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Hạ Gia Nguyệt mím môi cười nói: "Đại tẩu, không sao đâu, muội đã khỏe hơn trước rất nhiều rồi."

Những bông hoa tử vi trong sân lại tràn đầy sức sống, hôm nay đặc biệt nở rộ, cô mời Khương Ức An đến là để thưởng thức những bông hoa tử vi rực rỡ như ráng chiều đang nở đầy sân này.

Hạ Gia Nguyệt đã sai nha hoàn hái vài cành tươi, cắm vào bình hoa, đặt trên bàn đá trong đình trúc giữa sân.

Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn đá, Hạ Gia Nguyệt sai nha hoàn dâng trà, vén tay áo, tự tay pha hai chén trà.

Hai chị em vừa ngắm hoa, vừa uống trà, Hạ Gia Nguyệt nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, lấy hết can đảm nói: "Đại tẩu, muội đã quyết định sẽ hòa hòa ly với Thẩm Thiệu Tổ."

Khương Ức An gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng nhìn Hạ Gia Nguyệt.

Chuyện Hạ Gia Nguyệt muốn hòa ly với Thẩm Thiệu Tổ, hôm qua bà mẫu đã nói trước với nàng, nàng không ngạc nhiên, đại muội muội ở Thẩm gia bị giày vò ba năm, có thể hạ quyết tâm hòa ly với Thẩm Thiệu Tổ, dũng khí này rất đáng khen.

Hạ Gia Nguyệt khẽ mím môi, vẻ mặt lộ rõ sự áy náy.

Nữ tử hòa ly trong triều đại này không phải là hiếm, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nữ tử hòa ly không tránh khỏi bị người khác chỉ trỏ, thậm chí còn ảnh hưởng đến hôn nhân của các chị em chưa gả trong phủ, nếu không có mẫu thân và huynh trưởng, chị dâu ủng hộ, cô cũng khó có thể hạ quyết tâm hòa ly.

Hạ Gia Nguyệt mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Đại tẩu, cảm ơn tẩu."

Nếu không phải đại tẩu đưa cô về nhà, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không thoát khỏi vũng lầy.

Lời cô vừa dứt, Hồng Liên liền vội vàng chạy vào sân, có chút hoảng sợ nói: "Đại tiểu thư, Thẩm đại gia đến rồi, nói muốn đón tiểu thư về phủ, hiện giờ đang đợi ở hoa sảnh."

Nghe thấy Thẩm Thiệu Tổ đến, tim Hạ Gia Nguyệt đập mạnh.

Cô lo lắng nhìn Khương Ức An một cái, cắn môi nói: "Đại tẩu, muội phải làm sao đây?"

Khương Ức An gật đầu với cô, nói: "Đi gặp hắn đi, nói chuyện hòa ly với hắn, đừng sợ, bây giờ muội đang ở Quốc Công phủ, hắn không dám làm gì đâu."

Hạ Gia Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, dẫn Hồng Liên đến hoa sảnh gặp Thẩm Thiệu Tổ.

~~~~~~

Trong Vãn Hương viện, Thôi thị đang làm công việc thêu thùa trong phòng, Hồng Lăng đột nhiên vén rèm bước vào, thần thần bí bí nói: "Phu nhân, vừa nãy nô tỳ thấy vị cô gia họ Thẩm đến, đại tiểu thư cũng không cho hắn vào viện, hai người cứ thế nói chuyện ở hoa sảnh, nô tỳ đứng xa, không nghe thấy họ nói gì, nhưng sắc mặt của vị cô gia họ Thẩm không được tốt lắm, còn đá vào ghế một cái, đại tiểu thư cũng lấy khăn tay lau nước mắt nữa!"

Thôi thị nghe xong, hai mắt sáng rực nhìn cô ta, nói: "Ngươi đi dò la thêm đi, hỏi Hồng Liên bên cạnh Gia Nguyệt, xem rốt cuộc họ đã nói gì."

Hồng Lăng lắc đầu, bĩu môi nói: "Phu nhân, các nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư đều kín miệng lắm, đề phòng nô tỳ, nửa chữ cũng không hỏi ra được."

Thôi thị nghĩ cũng đúng, Hạ Gia Nguyệt về phủ ở nửa tháng rồi, bà ta cũng đã sai người đi thăm nom, chỉ nghe nói cô sức khỏe không tốt cần dưỡng bệnh, chứ không dò la được gì cả.

Nhưng vị cô gia họ Thẩm này đến Quốc Công phủ, nhất định là đến đón cô, cô không về thì thôi, có lẽ là muốn ở thêm vài ngày, nhưng sao hai người lại cãi nhau chứ?

"Chẳng lẽ phu thê họ cãi nhau? Trận cãi vã này xem ra không nhỏ chút nào!"

Thôi thị lẩm bẩm một mình, trong lòng âm thầm có chút vui mừng.

Phu quân của cháu gái lớn có tốt hơn phu quân của Gia Oánh thì sao, tuy phu quân của con gái bà là một người bệnh tật, nhưng chưa bao giờ cãi nhau với Gia Oánh!

Hồng Lăng cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, Thôi thị suy nghĩ một lúc, đặt kim chỉ trong tay vào giỏ, sai cô ta đi tìm Hạ Tấn Xuyên.

Hạ Tấn Xuyên vừa từ thư viện về viện không lâu, đang cầm ná bắn chim sẻ trên cây trong sân phụ, Hồng Lăng đến mời cậu đi, cậu không tình nguyện đặt ná xuống, vào phòng hỏi: "Mẫu thâm tìm con có chuyện gì?"

Thôi thị vẫy tay bảo cậu đến gần, vỗ vỗ vào cái lưng dính đầy bụi bẩn không biết từ đâu ra, hạ giọng nói: "Mẫu thân nói cho con một chuyện, con đến Tĩnh Tư viện tìm đại tẩu con chơi, hỏi đại tẩu con vì sao lại đón đường tỷ Gia Nguyệt về nhà?"

Hạ Tấn Xuyên nhíu mày nhìn bà ta một cái, lầm bầm nói: "Con không đi! Mẫu thân đừng gây rắc rối cho đại tẩu nữa!"

Nói xong, cậu vén rèm rồi bỏ đi.

Thôi thị tức giận trợn mắt, mắng: "Đồ thỏ con không hiểu chuyện, giống hệt phụ thân ngươi, bảo làm gì thì không làm cái đó!"

Trong phòng mắng vài câu, Thôi thị nguôi giận.

Con trai không trông cậy được, bà ta đành phải tự mình đi dò la, nhưng trực tiếp đi hỏi người trong viện của chị dâu, chắc chắn là không hỏi ra được gì, nghĩ đi nghĩ lại, mắt bà sáng lên, vội vàng đến Thu Thủy viện của Liễu di nương.

Lúc đó Ngọc Thoa vừa từ ngoài viện về, đang nói với Liễu di nương chuyện Thẩm Thiệu Tổ đón người không thành, tức giận bỏ đi, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói của Tứ phu nhân truyền vào.

Liễu di nương và cô ta nhìn nhau, hai người lập tức ngừng nói chuyện.

Thôi thị đến phòng, Liễu di nương mời bà ta ngồi, cười nói: "Phu nhân đã lâu không đến rồi, đang bận gì vậy?"

Thôi thị cười nói: "Còn bận gì nữa, chẳng qua là ngồi rảnh rỗi làm chút công việc thêu thùa thôi, Gia Oánh tháng mười một sẽ sinh rồi, chuẩn bị cho con bé vài bộ y phục mặc trong tháng ở cữ."

Liễu di nương cười nói: "Gia Oánh có phúc khí, đứa bé trong bụng cũng ổn định. Nhưng phu nhân còn chưa biết đúng không, Gia Nguyệt bị sảy thai, còn chưa ở cữ đủ tháng đã về nhà mẹ đẻ rồi."

Thôi thị nghe vậy kinh ngạc che miệng.

Đại phòng giấu kín tin tức này, bà ta dù thế nào cũng không ngờ đến chuyện này.

May mà bà ta đến viện của Liễu di nương, nếu không thì không dò la được gì cả!

"Con bé mang thai đứa con đầu lòng của Thẩm gia, các ma ma và nha hoàn bên cạnh không phải nên cẩn thận chăm sóc sao, sao lại sảy thai được?"

Nguyên nhân Hạ Gia Nguyệt sảy thai, Liễu di nương lười nói chuyện với Thôi thị, nhưng hôm đó Thế tử gia bị Giang thị đánh ra khỏi viện, đích thân than phiền với bà ta, Giang thị định cho Hạ Gia Nguyệt hòa ly với Thẩm gia!

Bây giờ Thẩm Thiệu Tổ đến Quốc Công phủ đón người, Hạ Gia Nguyệt không chỉ về nhà mẹ đẻ, còn cãi nhau với hắn ở hoa sảnh, khiến Thẩm Thiệu Tổ tức giận bỏ đi, chuyện hai người sắp hòa ly, vậy là đã chắc chắn rồi!

Thôi thị đến đúng lúc, Liễu di nương mím môi cười, uống một ngụm trà làm ẩm cổ họng, nói: "Phu nhân đừng bận tâm con bé sao lại sảy thai, bây giờ còn một chuyện nữa, phu nhân nghe xong sợ rằng còn kinh ngạc hơn, Gia Nguyệt muốn hòa ly với cô gia!"

Thôi thị nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, gần như nhảy dựng lên khỏi ghế.

Cháu gái lớn gả vào một gia đình tốt như vậy, không biết quý trọng phúc phận, sao lại muốn hòa ly một cách vô cớ như vậy chứ?

Hơn nữa, dù cô muốn hòa ly, cũng phải suy nghĩ đến các chị em chưa gả trong phủ, chưa kể nhị muội Hạ Gia Thư sau khi hủy hôn vẫn chưa đính hôn, còn đường muội của tam phòng là Hạ Gia Vân vừa tròn mười lăm tuổi, năm nay nên bàn chuyện hôn sự rồi, có đường tỷ đã hòa ly ở phía trước, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của con bé sao?

Thôi thị lập tức không ngồi yên được, vội vàng rời khỏi Thu Thủy viện, đến Cẩm Tú viện của Tạ thị.

~~~

Trong Cẩm Tú viện, nghe Thôi thị nói xong chuyện Hạ Gia Nguyệt muốn hòa ly với Thẩm gia, Tạ thị bưng chén trà nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Chuyện hòa ly, lão phu nhân đã biết chưa?"

Thôi thị vội nói: "Đại tẩu sao lại nói cho lão phu nhân, tẩu ấy giấu chúng ta, định xong chuyện rồi mới báo cáo, nếu không phải ta đi dò la, nào có thể biết được!"

Tạ thị "pát" một tiếng đặt chén trà xuống, nhíu mày lạnh lùng nói: "Đại tẩu càng ngày càng ghê gớm, chuyện lớn như vậy lại tự mình quyết định, lại không nói cho lão phu nhân một tiếng!"

Thôi thị phụ họa nói: "Đúng vậy, gần đây ta lặng lẽ quan sát, từ khi Tôn ma ma đi rồi, đại tẩu quả thật không giống trước đây nữa."

Tạ thị suy nghĩ một lúc, nói: "Chuyện hôn sự với Thẩm gia lúc trước, là Thế tử gia làm chủ quyết định, lẽ nào huynh ấy cũng có ý này?"

Nhắc đến chuyện này, Thôi thị vội quay đầu nhìn xung quanh không có người ngoài, không khỏi hạ giọng nói: "Tam tẩu, đừng nhắc đến Thế tử gia nữa, hôm đó nha hoàn của ta thấy huynh ấy ôm mặt từ viện của đại tẩu ra, mặt mũi bầm tím, còn có mấy vết máu, có lẽ bị đại tẩu đánh ra khỏi viện rồi!"

Tạ thị giật mình, nhíu mày: "Là đại tẩu đánh, không thể nào chứ?"

Thôi thị bĩu môi nói: "Ngoài đại tẩu ra, còn ai vào đây nữa? Ban đầu ta cũng không dám tin, trông đại tẩu cũng không phải loại nữ tử đanh đá như vậy, nhưng nghĩ lại thì tiểu Khương thị đó đúng là hung hãn, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đại tẩu bị tiểu Khương thị ảnh hưởng cũng là điều có thể xảy ra."

Tạ thị liếc nhìn bà ta một cái, cười lạnh gật đầu: "Nếu đã nói như vậy, thì cũng có lý."

Thôi thị bĩu môi, nói nhỏ: "Tam tẩu, không phải ta máu lạnh vô tình, nói thật lòng, đại tẩu bây giờ tự ý làm chủ như vậy, để Gia Nguyệt và Thẩm gia hòa ly, thật sự không ổn chút nào! Tẩu ấy tổng cộng có hai nữ nhi, bên cạnh đã có một người bị hủy hôn, bây giờ lại có thêm một người hòa ly trở về, tẩu ấy thì không thấy có gì, nhưng cũng không nghĩ đến Gia Vân còn chưa đính hôn!"

Tạ thị có con trai và một con gái, trưởng tử Hạ Tấn Hành cùng thê nhi đi nhậm chức ở địa phương, Hạ Tấn Thừa nhỏ nhất đang học ở trường tư, Hạ Gia Vân xếp thứ hai, năm nay mười lăm tuổi, đúng là lúc nên bàn chuyện hôn sự.

Lời của Thôi thị vừa dứt, Hạ Gia Vân đột nhiên vén rèm châu bước vào.

Cô đã nghe ở ngoài một lúc rồi, lúc này nghe thấy tứ thẩm nhắc đến chuyện đính hôn của mình, lập tức cảm thấy bực bội trong lòng, vừa vào phòng liền bĩu môi nói: "Mẫu thân, danh tiếng của các đường tỷ càng ngày càng tệ, cứ thế này thì con còn có thể đính hôn với ai tốt được nữa!"

Tạ thị kéo cô vào lòng, dỗ dành: "Con đừng lo lắng, trong phủ này còn có tổ mẫu con làm chủ, hôn sự của con, đương nhiên là quan trọng nhất."

Thôi thị cũng vội vàng cười phụ họa vài câu, Tạ thị an ủi Hạ Gia Vân xong, liền đứng dậy đi đến Vinh Hỉ Đường của lão phu nhân.

Lão phu nhân ngày thường ăn chay niệm Phật, thích sự thanh tịnh, mọi việc trong phủ đều giao cho Tạ thị lo liệu, bà rất ít khi hỏi đến, ngay cả quy tắc vấn an sáng tối trong phủ cũng miễn, chỉ yêu cầu các con dâu mỗi tháng đến Vinh Hỉ Đường thỉnh an vài lần.

Tạ thị kể chuyện Hạ Gia Nguyệt muốn hòa ly với Thẩm gia, lão phu nhân mân mê chuỗi hạt Phật trong tay, hàng lông mày thưa thớt trầm xuống, nói: "Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ hỏi rõ đại tẩu con, nếu quả thật có ý đó, ta tuyệt đối sẽ không dung túng cho nó làm như vậy."

Có lời nói này của lão phu nhân, Tạ thị liền yên tâm, đợi bà ta rời đi, lão phu nhân nói với Lưu ma ma: "Ngươi lập tức sai người đến Nguyệt Hoa viện, gọi Giang thị đến đây."

Lưu ma ma trước tiên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão phu nhân, nếu Quốc Công gia ở nhà, chắc là sẽ đồng ý cho đại tiểu thư hòa ly, lão phu nhân hay là gửi thư cho Quốc Công gia, hỏi ý kiến của Quốc Công gia?"

Lão phu nhân liếc nhìn bà ta một cái, nói: "Ngươi lắm lời làm gì, hỏi ông ta làm gì! Ông ta làm sao biết nghĩ cho nhà lão tam? Chính là phải nhân lúc ông ta không ở nhà, ta mới phải làm chủ chuyện này!"

Lưu ma ma biết mình đã lỡ lời, liền làm bộ vả vào miệng mình – bình thường bà ta sẽ không thất thố như vậy, chỉ là đại thiếu phu nhân mấy ngày trước vì một nha hoàn nhỏ mà ra mặt nói lời chính nghĩa, không khỏi khiến bà ta, một lão nô, phải nhìn bằng con mắt khác, liền vô thức suy nghĩ thêm vài phần cho đại phòng.

Giang thị đến Vinh Hỉ Đường, còn chưa kịp nói gì, lão phu nhân nhìn thấy bà, đột nhiên đập mạnh chuỗi hạt Phật trong tay xuống bàn, lạnh lùng nói: "Ngươi đúng là làm chuyện tốt, ngay cả danh tiếng của phủ cũng không cần nữa!"

Giang thị giật mình, định thần lại, mới biết lão phu nhân nói về chuyện con gái hòa ly, không khỏi mắt cay xè, nói: "Mẫu thân, Gia Nguyệt ở Thẩm gia sống khổ sở, nhi tức không thể để con bé ở trong hố lửa nữa!"

Lão phu nhân nhíu mày nhìn bà một cái, quát: "Phu thê mới thành thân có mấy ai không cãi vã, chẳng qua là cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, qua vài ngày là ổn thôi, đâu đáng để hòa ly!"

Giang thị mắt ngấn lệ, nói: "Mẫu thân không hỏi, con cũng đang định nói đây, đâu chỉ là cãi vã. Gia Nguyệt vừa mới gả vào Thẩm phủ, Thẩm Thiệu Tổ đã nạp biểu muội vào cửa, một mực thiên vị biểu muội của hắn, chuyện này chưa nói, trên cánh tay của Gia Nguyệt, còn có......"

Bà nghẹn ngào một lúc, mới nói: "Dấu vết bị tên khốn đó dùng roi quất!"

Lão phu nhân nghe vậy cũng ngẩn người một lúc, sau đó lại nói: "Thẩm gia cũng là thế gia, cũng có tình nghĩa với Quốc Công phủ chúng ta. Tế tôn là độc đinh được nuông chiều từ nhỏ, nạp thiếp để khai chi tán diệp (*) vốn là chuyện bình thường, dù có nóng tính một chút cũng không sao. Sao có thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà để Gia Nguyệt hòa ly? Hôm nay ngươi muốn con bé hòa ly, sau này nó tái giá, còn có thể gả vào một gia đình tốt như vậy nữa không?"

(*) tế tôn – cháu rể, khai chi tán diệp – mở rộng dòng dõi

Lão phu nhân nói như vậy, Giang thị thấy khó chịu trong lòng, lau nước mắt nói: "Nhi tức còn chưa nghĩ đến chuyện Gia Nguyệt tái giá, chỉ muốn con bé nhanh chóng rời khỏi Thẩm gia, về nhà sống vài ngày thoải mái."

Lão phu nhân trừng mắt nhìn bà, mắng: "Ngươi thật hồ đồ! Thẩm gia dù có lỗi, gọi tế tôn đến Quốc Công phủ, bắt hắn đảm bảo sau này không tái phạm tật đánh người là được rồi! Uổng cho ngươi là trưởng tức của đại phòng, ngươi chỉ lo cho Gia Nguyệt, sao không nghĩ đến trong phủ còn có Gia Thư, Gia Vân chưa gả! Dù Gia Thư không quan tâm đại tỷ của nàng có hòa ly hay không, ngươi cũng không thể không nghĩ đến Gia Vân!"

Giang thị cúi đầu lau nước mắt. Lão phu nhân tưởng con dâu sẽ như trước đây, bị mắng vài câu liền cúi đầu nhận lỗi, không dám cãi lại một lời nào, nào ngờ chưa được bao lâu, chỉ thấy bà lau khô nước mắt, ngẩng đầu nói: "Thưa mẫu thân, hôm nay mẫu thân nói gì đi nữa, con cũng sẽ không để Gia Nguyệt đến Thẩm gia chịu khổ nữa."

Lão phu nhân nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn thái độ kiên quyết của con dâu, suy nghĩ một lúc, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã có chủ ý như vậy, thì ta cũng không tiện ép buộc ngươi. Nhưng, ta chỉ nói một câu, nếu ngươi còn nhận ta là bà mẫu, thì ngươi đừng vì Gia Nguyệt hòa ly mà ảnh hưởng đến danh tiếng của cả Quốc Công phủ, liên lụy Gia Vân không tìm được nhà chồng tốt!"

Giang thị nén nước mắt trở về Nguyệt Hoa viện, toàn thân lập tức cảm thấy như bị rút hết sức lực, nằm vật ra giường lặng lẽ rơi lệ.

Bà muốn con gái hòa ly, nhưng cũng không thể không nghe lời lão phu nhân, thứ nhất, chống đối trưởng bối là bất hiếu lớn, bà không gánh nổi tiếng xấu này, hơn nữa, cháu gái Gia Vân cũng nên đính hôn rồi, bà cũng không thể không nghĩ đến hôn sự của cháu gái.

Hạ Hà bưng thuốc vào phòng, thấy Giang thị mắt đỏ hoe, liền hỏi: "Phu nhân sao rồi?"

Giang thị thở dài, lau nước mắt nói: "Ngươi đến Tĩnh Tư viện, tìm đại thiếu phu nhân đến đây, ta có chuyện muốn nói với nàng."

Lời của lão phu nhân, bà không biết phải làm sao, một mình thật sự không thể quyết định, cần phải bàn bạc với con dâu.

Khương Ức An đến Nguyệt Hoa viện, Giang thị bảo nàng ngồi xuống, mắt rưng rưng nói: "Ức An, chuyện Gia Nguyệt hòa ly, lão phu nhân rất tức giận, nói không thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Quốc Công phủ. Ta suy nghĩ kỹ rồi, lời lão phu nhân nói cũng không phải không có lý, con nghĩ chuyện này phải làm sao đây?"

Khương Ức An vô cùng ngạc nhiên, Giang thị thấy nàng có chút kinh ngạc, liền giải thích: "Đường muội Gia Vân của tam phòng nên bàn chuyện hôn sự rồi, lão phu nhân sợ Gia Nguyệt đề nghị hòa ly với Thẩm gia, khiến người ngoài cảm thấy nữ nhi Quốc Công phủ không dễ hòa hợp, không tốt cho hôn sự của con bé."

Khương Ức An nhíu mày, cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, định đi nói chuyện với lão phu nhân, Giang thị giật mình, vội vàng kéo nàng ngồi xuống, nói: "Con đừng có bốc đồng, lão phu nhân là trưởng bối, dù thế nào cũng không thể vô lễ với trưởng bối."

Là con dâu của đại phòng, chữ hiếu đứng đầu, bà mẫu kính sợ lão phu nhân, đây là chuyện không thể thay đổi trong chốc lát, Khương Ức An bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nói: "Mẫu thân đã không cho con đi tìm lão phu nhân, vậy con chỉ có thể nghĩ cách khác thôi."

Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng.

Gia Nguyệt vừa mới đề cập chuyện hòa ly với Thẩm Thiệu Tổ, chưa được nửa ngày, lão phu nhân sống ẩn dật, sao lại biết chuyện Gia Nguyệt muốn hòa ly?

Trong đó chắc chắn có người truyền tin.

Quốc Công phủ nhiều người mắt tạp, nhưng người biết rõ mọi chuyện ở Nguyệt Hoa viện, ngoài Liễu di nương, sẽ không có ai khác.

Chỉ là, bà ta là một thiếp thất, lão phu nhân không thích bà ta đến Vinh Hỉ Đường, người chạy đến trước mặt lão phu nhân để tố cáo sẽ không phải là bà ta, vậy thì chỉ có thể là tứ thẩm nhiều chuyện đã đến viện của bà ta hỏi thăm, rồi lại đi nói với tam thẩm, nên lão phu nhân mới biết chuyện sau này.

Nghĩ đến đây, khóe môi Khương Ức An không khỏi nở một nụ cười lạnh.

"Con nói xem, bây giờ phải làm sao đây?"

Giang thị trong lòng sốt ruột, thân thể lại yếu, vừa nói xong câu này, liền lại tái phát bệnh ho cũ, ôm ngực ho khan trầm đục.

Khương Ức An đỡ bà vào gian trong, lên giường nằm, an ủi: "Mẫu thân đừng vội, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi."

Giang thị sao có thể không vội, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù Thẩm Thiệu Tổ có đến Quốc Công phủ chịu tội, thề thốt sẽ không ngược đãi con gái nữa, bà cũng không tin! Nhưng con gái hòa ly, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Quốc Công phủ, chuyện này thật sự khiến bà khó xử!

Hạ Hà bưng thuốc đến, Khương Ức An hầu hạ Giang thị uống thuốc, nhìn chén thuốc đen sì đó, lông mày không tự chủ nhíu lại.

Khi nàng ở quê nhà trấn Thanh Thủy, đường thẩm cũng có bệnh ho, thuốc thang ngày ngày bồi bổ, thân thể cũng dần dần khỏe lại. Thuốc của bà mẫu đều do danh y kê đơn, theo lý mà nói thì thân thể nên ngày càng tốt lên mới phải, nhưng bệnh ho tức ngực này, trông có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả lúc nàng mới gả vào phủ.

Giang thị đang uống thuốc, Hạ Gia Nguyệt cũng đến Nguyệt Hoa viện, nhìn thấy sắc mặt mẫu thân tái nhợt ốm yếu, mũi cô cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống.

Hôm nay cô đề nghị hòa ly với Thẩm Thiệu Tổ, hắn không đồng ý, còn nói, Thẩm gia từ trước đến nay không có quy tắc hòa ly, cô đã gả cho hắn, sống là người của hắn chết là quỷ của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ký giấy hòa ly với cô!

Người ngoài nghe vậy, còn tưởng hắn là vì tình nghĩa phu thê, muốn dùng cách này để giữ cô lại, nhưng cô lại biết rất rõ rằng hắn lo lắng hòa ly sẽ làm tổn hại danh tiếng của Thẩm gia, sau này không tiện nâng biểu muội của hắn lên làm chính thê. Nếu sau này cô bị giày vò chết ở Thẩm gia, người khác chỉ thở dài cô mệnh bạc, hắn không có chính thê, nâng biểu muội của hắn là chuyện thuận lý thành chương.

Nhưng cô muốn hòa ly, lại khiến mẫu thân khó xử.

Hạ Gia Nguyệt nắm tay Giang thị lặng lẽ rơi lệ, Khương Ức An nhẹ nhàng vỗ vai cô, ra hiệu cô ra ngoài nói chuyện.

Đến gian ngoài, còn chưa đợi Khương Ức An mở lời, Hạ Gia Nguyệt cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đại tẩu, ta không thể để mẫu thân khó xử, cũng không thể quá ích kỷ, không nghĩ đến hôn sự của các muội muội. Hay là, ta cứ về Thẩm gia trước, nhịn nhục nửa năm một năm, đợi sau này các muội muội đều đã đính hôn gả chồng, ta sẽ lại đề cập chuyện hòa ly..."

Khương Ức An suýt chút nữa bị cô chọc tức đến bật cười.

"Muội về đó, với thái độ của tên khốn Thẩm gia hôm nay, đừng nói muội chịu đựng được một năm rưỡi, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải giao ra rồi."

Hạ Gia Nguyệt mắt lệ nhòa nhìn nàng, Khương Ức An thầm thở dài, an ủi vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của cô.

Cái vỗ này, Hạ Gia Nguyệt liền không nhịn được nhào vào vai nàng, khóc nức nở.

Đợi cô khóc một lúc, Khương Ức An vỗ vai cô nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thôi được rồi, muội đừng khóc nữa, ta chỉ hỏi muội một câu, muội còn muốn hòa ly với tên họ Thẩm đó không?"

Hạ Gia Nguyệt ngừng khóc, mắt ngấn lệ gật đầu mạnh mẽ, "Đại tẩu, ta muốn hòa ly, nhưng ta không muốn làm mẫu thân khó xử, cũng không muốn làm tổ mẫu tức giận, càng không muốn ảnh hưởng đến hôn sự của đường muội Gia Vân."

Khương Ức An cong môi cười, nói: "Được rồi, chuyện hòa ly có thể làm được, cứ giao cho đại huynh đại tẩu lo. Muội đừng khóc nữa, cũng an ủi mẫu thân thật tốt, sau này ngày vui còn nhiều lắm, không đáng vì chuyện nhỏ nhặt này mà tổn hại sức khỏe."

Chị dâu nói có cách, lòng Hạ Gia Nguyệt liền ổn định lại, hỏi: "Đại tẩu, vậy rốt cuộc phải làm sao đây?"

Khương Ức An suy tư nhìn cô một lúc, nói: "Muội đừng vội, trước tiên cứ yên tâm dưỡng sức khỏe. Ta sẽ bàn bạc với đại huynh của muội, nhất định có thể tìm ra một cách vẹn cả đôi đường."

~~~~~~

Khi mặt trời lặn về phía tây, Hạ Tấn Viễn vẫn chưa về phủ, Khương Ức An một mình đi dạo vài vòng trong sân, rồi một mình ngồi trên xích đu thất thần.

Cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc và trầm ổn đến gần, nàng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Tấn Viễn đã đứng trước mặt nàng.

Hoàng hôn rực rỡ, thân hình cao lớn của hắn đứng ngược sáng, toàn thân như được phủ một lớp hào quang mờ ảo, dù đôi mắt bị che bởi lụa đen, cũng không che giấu được dung mạo anh tuấn.

Khương Ức An nhìn hắn cười rạng rỡ, dịch sang một chút, kéo tay hắn để hắn ngồi xuống bên cạnh.

"Phu quân hôm nay đi đâu vậy?"

Hắn ra ngoài từ sáng sớm, cả ngày không có tin tức nào gửi về, nàng tuy bận rộn cả ngày, nhưng trong lúc rảnh rỗi vẫn nhớ đến hắn vài lần.

Hạ Tấn Viễn cúi mắt nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: "Đi thăm một bằng hữu cũ."

Lòng Khương Ức An đột nhiên thắt lại, liên tục hỏi hắn: "Bằng hữu cũ? Họ tên là gì? Nhà ở đâu?"

Hạ Tấn Viễn khẽ nhíu mày.

Hắn chỉ là đi thăm bằng hữu, không biết vì sao, giọng nói của nàng nghe có vẻ căng thẳng lo lắng.

"Ta và hắn cũng đã bốn năm không gặp rồi, hắn họ Tần, tên Bỉnh Chính, hiện đang nhậm chức ở Hình bộ, sống ở ngõ Lạc Cổ, Nam phường."

Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Ức An cuối cùng cũng hơi thả lỏng một chút.

Không biết vì sao, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu nàng lúc nãy, lại là lo lắng hắn tái phát tâm bệnh, một mình đi tế bái vị Lâm công tử đã khuất kia.

Vì là đi thăm một bằng hữu cũ khác của hắn, nàng liền yên tâm.

Nàng cười tươi lộ cả răng, nhanh chóng chuyển chủ đề, nói về vấn đề khó khăn của Gia Nguyệt và việc hòa ly.

Đợi nàng nói xong một hơi, Hạ Tấn Viễn dường như đã sớm đoán được sự việc sẽ như vậy, thần sắc không hề có chút bất ngờ nào, chỉ ôn tồn nói với nàng: "Nương tử định xử lý chuyện này thế nào?"

Khương Ức An khẽ nhíu mày, nói: "Tổ mẫu và mẫu thân đều lo lắng chuyện Gia Nguyệt hòa ly truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Quốc Công phủ, ta ngược lại cảm thấy chuyện này không thể che giấu. Chi bằng không cần nói gì thêm với Thẩm gia, trực tiếp nộp một lá đơn hòa ly lên nha môn, để người dân kinh thành đều thấy rõ, cái tên Thẩm Thiệu Tổ rốt cuộc là thứ gì. Thứ nhất, hắn có thể nhận được hình phạt thích đáng; thứ hai, người ngoài đều biết Gia Nguyệt ở Thẩm gia chịu ủy khuất, thì sẽ không còn đồn đại lung tung nữa, đương nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện cưới gả của muội muội."

Ý tưởng này có thể nói là táo bạo, bởi vì tuy việc hòa ly vào thời điểm đó không phải là chuyện mới mẻ, nhưng rất ít khi xảy ra đến mức phải ra nha môn, hơn nữa, các gia đình quyền quý đều coi trọng thể diện và danh tiếng, sẽ không dễ dàng để chuyện riêng tư của gia đình mình trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau bữa trà.

Nói xong, Khương Ức An nhìn Hạ Tấn Viễn một cái, hỏi ý kiến của hắn: "Phu quân thấy thế nào?"

Hạ Tấn Viễn khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, bàn tay to lớn nắm lấy những ngón tay thon thả của nàng, nhẹ nhàng siết chặt hơn một chút.

"Ý tưởng của nương tử, trùng hợp với ta." Hắn ôn tồn nói.

————————!!————————

Tiểu kịch trường:

Phu thê tâm sự đêm khuya.

Hạ Tấn Viễn: Nương tử hôm nay đã làm gì?

Khương Ức An (mở hộp thoại, nói rất nhiều): Bận rộn cả ngày, vừa an ủi mẫu thân vừa an ủi muội muội, còn phải nghĩ cách, mệt chết ta rồi.

Hạ Tấn Viễn (im lặng một lát): ......Chỉ có thế thôi sao?

Khương Ức An: Ừm!

Hạ Tấn Viễn (tiếp tục im lặng, khẽ nhắc nhở): Hôm nay ta cả ngày không ở nhà.

Khương Ức An (chống cằm cười tủm tỉm nhìn hắn, bẻ ngón tay đếm): Đúng rồi, còn tranh thủ lúc bận rộn nhớ chàng, nhớ một, hai, ba, bốn, năm...... không đếm xuể bao nhiêu lần!

Hạ Tấn Viễn (khóe môi khẽ cong lên, vành tai ửng hồng): ......Lời đường mật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store