(EDIT) GẢ VÀO QUỐC CÔNG PHỦ - NGUYỆT MINH CHÂU
Chương 18 - Gặp mày một lần, đánh mày một lần!
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, trên cành cây còn chưa vang lên tiếng chim hót, trong phòng đã vang lên tiếng sột soạt nhẹ.
Hạ Tấn Viễn vén chăn ngồi dậy, đưa tay sờ bên cạnh, đã trống không, chỉ còn lại chút hơi ấm thoảng qua.
Hắn vén chăn xuống giường, dựa vào trí nhớ đi đến bên giá áo, khoác áo ngoài rồi bước ra.
"Phu quân, chàng tỉnh rồi, sao sớm vậy!"
Dứt lời, Khương Ức An đặt đồ trong tay xuống, cười tươi nhảy lên bậc thềm đá dưới mái hiên, vài bước đã đi đến bên cạnh hắn.
Gió sớm dịu dàng lướt qua, chim chóc líu lo ríu rít như một giai điệu du dương.
Hạ Tấn Viễn chắp tay sau lưng đứng trong sân, Khương Ức An ngẩng đầu nhìn hắn, thần bí hỏi: "Phu quân đoán xem vừa rồi ta đang làm gì?"
Hắn không nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nhưng nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe của nàng, liền có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cố ra vẻ thần bí của nàng lúc này.
"Là đang..." Hạ Tấn Viễn nhớ lại động tĩnh vừa nghe được, mày dài hơi nhíu lại, "Mài dao?"
Hắn nhớ nàng có một rương dao mổ lợn, trên đường rước dâu trong xe ngựa luôn có tiếng sắt va vào đáy rương, ước chừng cũng phải có bảy tám con. Hắn tự hỏi giờ nàng không mổ lợn nữa, sao còn mang theo những con dao này làm gì.
Bị hắn đoán trúng, Khương Ức An có chút bất ngờ, nếu không phải chắc chắn hắn vừa ngủ đủ giấc mới tỉnh, nàng thật sự nghi ngờ là tiếng mài dao đã đánh thức hắn.
Khóe môi Hạ Tấn Viễn cong lên một đường cong rất nhạt, ôn tồn hỏi: "Nương tử, những con dao này cần phải mài mỗi ngày sao?"
"Cũng không cần, cứ cách năm ba ngày lại phải mài một lần, nếu không sẽ bị gỉ, tám con dao mổ lợn này của ta đều là bảo bối, không thể hỏng được."
"Mổ lợn cần nhiều dao vậy sao?" Hạ Tấn Viễn khẽ nhướng mày dài, có chút tò mò.
Là đích trưởng tôn của Quốc Công phủ, hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có người hầu kẻ hạ chăm sóc mà lớn lên, tuy có những điều không được như ý, nhưng về phương diện ăn mặc chi tiêu đều là người khác không thể sánh bằng, những việc vặt vãnh trong cuộc sống đương nhiên cũng không cần tự mình lo.
Hắn ngay cả nhà bếp cũng rất ít khi đến, càng chưa từng để ý đến cảnh mổ lợn bán thịt, dù là một trạng nguyên, nhưng mổ lợn cần mấy con dao, hắn lại hoàn toàn không biết.
Khương Ức An bẻ ngón tay đếm, kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên rồi, chọc tiết cần dao dài, lóc xương dùng dao nhọn, thái thịt thì dùng dao thẳng, băm thịt còn cần dao nặng. Mỗi loại một con còn chưa đủ, còn phải chuẩn bị thêm một bộ dự phòng, những con dao này đều là ta dùng quen rồi, mỗi con ta đều nhớ rất rõ."
Tập trung nghe xong, Hạ Tấn Viễn gật đầu như đã được thỉnh giáo, ôn tồn khen ngợi: "Nghề nào cũng có chuyên môn, nương tử hiểu rõ những con dao này như lòng bàn tay, chắc hẳn tay nghề mổ lợn cũng đã thuần thục điêu luyện."
Khương Ức An rất hưởng thụ lời khen của hắn, vui vẻ cất hết những con dao mổ lợn đã mài xong vào rương, khi dao chạm đáy rương, ngoài tiếng leng keng của dao, còn vang lên tiếng giấy lật sột soạt.
Nàng đá chân đóng nắp rương lại, Hạ Tấn Viễn có chút giật mình.
Hình như trong chiếc rương bảo bối của nàng, còn chứa cả cuốn sách về chuyện viên phòng, vì sao nàng lại để dưới đáy rương?
Hắn im lặng một lúc, đưa nắm tay lên môi ho nhẹ, lên tiếng nhắc nhở: "Nương tử, trong rương còn có một cuốn sách."
Khương Ức An nhớ ra, cuốn sách bìa xanh dạy người ta động phòng được đặt dưới đáy rương.
Đêm tân hôn nàng đã lật xem rồi, cũng đã làm theo sách rồi, đã động phòng xong, cuốn sách này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
"Ừ, ta xem qua một lần rồi, không có tác dụng gì, để dưới đáy rương lót dao vậy."
Hạ Tấn Viễn ngẩn người, một lúc lâu sau mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng tốt, không có cuốn sách đó, hắn và nàng sau này có thể ngủ chung giường, mà không cần phải lo lắng về chuyện động phòng nữa.
~~~
Chưa đến giờ Thìn, hai người bắt đầu dùng bữa điểm tâm.
Bữa điểm tâm hôm nay, Hạ Tấn Viễn vẫn dặn nhà bếp lớn chuẩn bị.
Ngoài hai đĩa rau dưa thanh đạm, còn có thịt đông pha lê, củ sen nhồi hoa, háo cảo phỉ thúy, bánh bao đậu đỏ uyên ương, bánh bao vỏ đậu phụ, thêm hai bát cháo yến phù dung, thịnh soạn hơn ngày hôm trước một chút.
Nhìn bàn đầy đồ ăn ngon, mắt Khương Ức An sáng lên, vui vẻ cầm đũa, nếm thử mấy miếng củ sen nhồi.
Nàng đang ăn, Hạ Tấn Viễn đã gắp mấy cái há cảo và bánh bao vào đĩa trước mặt nàng, nói: "Nương tử mài dao vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
Khương Ức An ăn xong bánh bao, cúi đầu nếm thử cháo yến, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Hạ Tấn Viễn đã dùng xong bữa điểm tâm, một bát cháo cũng sắp thấy đáy, khẩu vị còn tốt hơn hôm qua.
Nàng ăn ngon miệng, trong lòng cũng vui vẻ, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy ý cười.
"Phu quân ăn no chưa?"
Hạ Tấn Viễn gật đầu, đặt muỗng canh vào bát, đẩy bát về chỗ cũ.
Khương Ức An đã quan sát kỹ.
Bát đĩa trên bàn này mỗi lần đều được đặt ở vị trí cố định, hắn không nhìn thấy, nhưng lại nhớ rõ vị trí, vì vậy hắn mới có thể dùng bữa như người bình thường, còn có thể dễ dàng tự tại múc cơm gắp thức ăn cho nàng.
Sau khi bị mù, cuộc sống có nhiều bất tiện, cho nên mỗi một món đồ bài trí trong căn phòng này, đều được sắp đặt theo thói quen của hắn.
Nàng rất chú ý đến những chi tiết này, vì vậy ngoài việc đặt chiếc rương bảo bối của mình dưới gầm giường thì không thay đổi bố cục trong phòng.
Dùng bữa xong, Khương Ức An nhớ ra một chuyện, của hồi môn của nàng lúc vào cửa được đặt trong kho ở ngoại viện, phải đi kiểm kê một chút.
"Phu quân, kho ở đâu vậy?"
Kho của Tĩnh Tư viện ở trong một tiểu viện khác bên cạnh, khoảng cách không xa.
Hạ Tấn Viễn chỉ đại khái vị trí, hai người sánh vai bước ra khỏi cửa bán nguyệt của viện, Khương Ức An nói: "Phu quân, hôm nay ra ngoài chàng đừng ngồi kiệu nữa, đi bộ cùng ta đi."
Dứt lời, chợt nhớ ra tối qua nàng đã nói "làm cây gậy của chàng", Hạ Tấn Viễn im lặng đứng tại chỗ, ngón tay dài không tự nhiên nắm lại.
Trong lúc hắn còn đang im lặng, Khương Ức An không nói một lời đã kéo tay hắn ra khỏi cửa.
Chủ tử muốn ra ngoài, Thạch Tùng trước nay đều bảo vệ bên cạnh không rời nửa bước.
Thế nhưng, lần này chỉ trong một cái chớp mắt, đợi hắn quay đầu lại, đã kinh ngạc phát hiện, đại thiếu phu nhân đã dắt tay đại thiếu gia đi ra ngoài Tĩnh Tư viện!
Đại thiếu gia vậy mà không ngồi kiệu!
Đại thiếu phu nhân thật sự suy nghĩ không chu toàn, lỡ như thiếu gia trên đường vấp ngã, hoặc gặp phải mèo hoang rắn rết thì làm sao?
Thạch Tùng bất đắc dĩ nhíu chặt đôi mày rậm, chân như có gió, nhanh bước đuổi theo.
Chưa đến nửa tuần hương, Khương Ức An đã cùng Hạ Tấn Viễn tay trong tay đến kho ở ngoại viện.
Lúc Thạch Tùng đuổi kịp, thấy chủ tử không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trái tim căng thẳng suốt một đường mới hơi thả lỏng một chút.
Trong viện có nha hoàn trông coi kho, Hương Thảo cũng đã sớm ở đây chờ.
Ngày đại tiểu thư gả đi trên đường gặp phải chó ngao, có mấy rương của hồi môn bị lật đổ, lo lắng có người nhân cơ hội trộm đồ trong rương, cô đã kiểm đi kiểm lại mấy lần, thấy số lượng đều khớp, lúc này mới yên tâm.
Khương Ức An lướt mắt qua đồ đạc trong kho, mày liễu hơi nhíu lại.
Tuy đồ trong rương không thiếu, nhưng những thứ sanh mẫu để lại, nàng chỉ đòi lại được một phần nhỏ từ tay phụ thân và kế mẫu, sau này, nàng còn phải nghĩ cách từ từ đòi lại hết mới được!
Ở trong kho một lúc, mặt trời cũng dần lên cao, Khương Ức An và Hạ Tấn Viễn tay trong tay ra khỏi ngoại viện.
Ai ngờ, vừa ra khỏi ngoại viện không bao lâu, đột nhiên từ trên hòn non bộ bên cạnh nhảy ra một con mèo toàn thân trắng như tuyết.
Con mèo trắng đó từ trên cao nhìn xuống người qua đường, oai vệ rũ bộ lông trắng muốt mượt mà, đột nhiên từ trên tảng đá cao nửa người nhảy xuống, lao thẳng về phía Hạ Tấn Viễn.
Sự việc xảy ra trong nháy mắt.
Thạch Tùng đi theo bảo vệ bên cạnh chủ tử, đứng cách mấy bước, vốn là khoảng cách rất gần, nhưng khi hắn phản ứng lại thì đã không kịp bắt con mèo đó.
Động tác của con mèo kia vô cùng nhẹ nhàng, không phát ra một chút tiếng động nào, dù thính lực của Hạ Tấn Viễn nhạy bén, cũng nhất thời không chú ý đến động tĩnh bất thường bên cạnh.
"Thiếu gia cẩn thận!" Trong lúc cấp bách, Thạch Tùng vừa lao tới, vừa dùng hết sức hét lớn một tiếng!
Hạ Tấn Viễn đột ngột dừng bước, Khương Ức An cũng buông tay hắn ra.
Bên tai chợt lướt qua một luồng gió mạnh, dường như có dư âm của quyền cước sắc bén chưa tan, Hạ Tấn Viễn hơi sững người, theo tiếng nhìn sang bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Nương tử, nàng có sao không?"
"Ta không sao." Khương Ức An mỉm cười, giọng điệu thư thái.
Cách đó vài bước, Thạch Tùng chỉ thấy trước mắt lóe lên một bóng hình mảnh mai, khi nhìn kỹ lại, đại thiếu phu nhân đã di chuyển sang phía bên kia của đại thiếu gia, trong tay còn xách con mèo trắng định tấn công thiếu gia!
Khương Ức An dùng hai ngón tay kẹp lấy gáy con mèo, bốn chân mèo lơ lửng giữa không trung, giãy giụa vô ích, phát ra tiếng kêu meo meo thảm thiết.
"Mày mà cũng muốn cào người?"
Nàng giơ tay đánh mạnh vào mông con mèo.
Đồng tử mèo hơi co lại, sợ hãi thu móng vuốt, ngoan ngoãn co người, không dám vũng vẫy nữa.
Thạch Tùng từ từ nở nụ cười, nắm đấm siết chặt cũng thả lỏng ra.
Không ngờ, đại thiếu phu nhân là một nữ tử mà phản ứng lại nhanh nhẹn, thân thủ cũng linh hoạt như vậy!
Trước đây hắn còn cảm thấy đại thiếu phu nhân chế ngự chó ngao hoàn toàn là do may mắn, giờ đây tận mắt chứng kiến phản ứng nhanh của thiếu phu nhân, dường như còn có chút võ công, khiến hắn không khỏi nhìn nhận nàng bằng con mắt khác.
Sau này có thiếu phu nhân ở bên cạnh thiếu gia, hắn không cần phải lo thiếu gia ra ngoài sẽ bị thương nữa!
Khương Ức An nhìn con mèo một lúc, quay sang Thạch Tùng, hỏi: "Thạch hộ vệ, con mèo này không giống mèo hoang, mà giống mèo nhà nuôi, ngươi có biết đây là mèo của viện nào nuôi không?"
Thạch Tùng gãi đầu nhìn con mèo mấy cái, cảm thấy có chút quen mắt, hình như là con mèo mà Liễu di nương thường ôm, nhưng lại không chắc chắn lắm.
Vừa hay có một tiểu nha hoàn đi qua sau hòn non bộ, Khương Ức An định gọi cô ta lại hỏi, ai ngờ cô ta đột nhiên xách váy chạy, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng, nàng đành bỏ qua.
Nàng đặt con mèo trở lại hòn non bộ, nghiêm khắc cảnh cáo: "Sau này không được duỗi móng vuốt vồ người nữa, nếu không ta gặp mày một lần, sẽ đánh mày một lần, nhớ chưa?"
Con mèo cẩn thận rụt cổ, như hiểu như không kêu meo meo mấy tiếng.
Khương Ức An tự mình gật đầu, nói: "Được rồi, hôm nay tha cho mày một lần, đi đi."
Con mèo vẫy vẫy đuôi, nhảy lên hòn non bộ cao, quay đầu nhìn nàng một cái, kêu meo meo vài tiếng rồi nhảy đi, trong chớp mắt đã biến mất.
~~~
Nha hoàn nhìn thấy Khương Ức An bắt mèo sau hòn non bộ tên là Lục Tiêu, là nha hoàn quét dọn trong viện của Tứ phu nhân Thôi thị.
Sau khi rời khỏi đó, cô ta chạy như bay về viện, gặp được Hồng Lăng, liền kể cho Hồng Lăng nghe chuyện vừa thấy.
"Lăng tỷ tỷ, ta thấy vị đại thiếu phu nhân mới vào cửa kia bắt con mèo của Liễu di nương, xách trong tay mà đánh đó, đáng sợ lắm!"
Hồng Lăng giật mình, rồi kinh ngạc nhướng mày – con mèo của Liễu di nương là thú cưng yêu quý của bà ta, đại thiếu phu nhân kia lại dám đánh mèo của bà ta, thật là không biết trời cao đất dày!
Hồng Lăng vội dẫn Lục Tiêu vào nhà, bảo cô ta kể chi tiết cho Tứ phu nhân nghe chuyện vừa thấy.
Thôi thị nghe xong lời của Lục Tiêu, vội hỏi: "Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?"
Lục Tiêu gật đầu lia lịa, nói: "Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, không sai chút nào."
Thôi thị hỏi: "Đại thiếu phu nhân có thấy ngươi không, có hỏi ngươi gì chưa?"
Lục Tiêu lắc đầu, thành thật kể lại: "Đại thiếu phu nhân có gọi nô tỳ, nhưng nô tỳ sợ tên hộ vệ mặt đen trong viện của đại thiếu gia nên giả vờ không nghe thấy, chạy mất."
Thôi thị khen Lục Tiêu làm tốt vài câu, từ trong túi tiền lấy ra một vốc tiền xu, suy nghĩ một lúc, lại bỏ vào, mò mẫm mãi mới cắn răng lấy ra một đồng xu thưởng cho Lục Tiêu mua quà ăn.
Thôi thị cho Lục Tiêu lui, Hồng Lăng nhìn trong phòng không có người khác, hạ thấp giọng nói: "Phu nhân, may mà lần này Lục Tiêu lanh lợi, hôm qua trước mặt cả nhà, phu nhân bị đại thiếu phu nhân làm cho mất mặt, phu nhân không nên dễ dàng bỏ qua cơ hội này."
Thôi thị nhướng mày, mỉm cười nhìn nha hoàn tâm phúc của mình, đắc ý nói: "Đương nhiên, Liễu di nương là người như thế nào? Tiểu Khương thị kia đã đánh mèo của bà ta, nếu bà ta biết chuyện này, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tiểu Khương thị!"
Liễu di nương đến viện của đại tẩu đòi vòng tay, lại bị một bụng tức trở về, nếu là trước đây, đại tẩu dám không đưa vòng tay của Tiêu thị sao? Chẳng phải là vì tiểu Khương thị kia xen vào, Liễu di nương mới thất bại trở về sao!
Khỏi phải nói, trong lòng Liễu di nương cũng có oán hận tiểu Khương thị kia, lần này tiểu Khương thị đánh con mèo của bà ta, Liễu di nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Thôi thị chậm rãi uống một ngụm trà, mụn nước ở khóe miệng vẫn chưa tan bị nước trà nóng làm đau đến mức bà ta phải hít một hơi thật sâu.
Bà ta sờ môi, cười gằn đầy hận ý.
Tiểu Khương thị kia vừa mới gả vào cửa đã không biết trời cao đất dày, thật sự không biết quy củ!
Đợi lần này nàng nhận một bài học cho nhớ đời, biết được phủ Quốc Công này rốt cuộc ai sang ai hèn, ai lớn ai nhỏ, về sau sẽ không dám bất kính với bậc trưởng bối nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store