(EDIT) GẢ VÀO QUỐC CÔNG PHỦ - NGUYỆT MINH CHÂU
Chương 17 - Chuyện viên phòng, hắn không muốn nàng chủ động như vậy
Đợi Khương Ức An rời khỏi Nguyệt Hoa viện, Giang thị nhớ đến chuyện thêm nha hoàn cho Tĩnh Tư viện, liền nói với Tôn ma ma: "Ma ma đi nói với tam đệ muội một tiếng, từ bên ngoài chọn hai nha hoàn chăm chỉ tháo vát, đưa người đến Tĩnh Tư viện."
Việc quản lý chuyện nội bộ của Quốc Công phủ do tam phu nhân Tạ thị đảm nhiệm, Giang thị chỉ lo việc phát tiền tháng cho chủ tử và hạ nhân trong phủ. Theo lệ, mỗi viện nên có bốn nha hoàn làm việc vặt, Tĩnh Tư viện chỉ thêm hai người vẫn còn thiếu hai, số còn lại đợi con dâu muốn rồi từ từ thêm vào.
Mấy năm nay tinh thần của bà ngày càng sa sút, việc bên cạnh đa số đều giao cho người tin cậy làm.
Hạ Hà là nha hoàn đắc lực của bà, biết chữ biết tính toán, việc phát tiền tháng giao cho cô ấy quản lý.
Tôn ma ma là nhũ mẫu của bà, theo bà nhiều năm, trước khi xuất giá đã dạy bà quy củ hành sự, những việc ngoài tiền tháng, bà đa số đều giao cho Tôn ma ma làm.
Tôn ma ma khoanh tay suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Phu nhân, hà tất phải mua từ bên ngoài? Viện của đại thiếu phu nhân đang thiếu người gấp, ở bên ngoài nhất thời chưa chắc tìm được người phù hợp, hơn nữa dù có chọn về, có dùng được hay không lại là chuyện khác, chi bằng chọn hai nha hoàn sẵn có trong phủ là được."
Nha hoàn của Quốc Công phủ hiểu quy củ trong phủ, đỡ mất công dạy dỗ, Giang thị gật đầu, nói: "Nếu đã vậy, ngươi đi chọn mấy người đến, nếu Ức An ưng ý thì giữ lại, nhớ kỹ không được lấy nha hoàn đang làm việc ở các viện khác, cứ chọn hai nha hoàn làm việc vặt tưới nước quét dọn trông coi vườn ở phía sau là được."
Tôn ma ma gật đầu nhận lời, nhếch mép cười nói: "Phu nhân yên tâm, lão nô biết nặng nhẹ."
Nghĩ đến con dâu vừa mới gả vào, Giang thị mỉm cười, nói: "Ma ma, người xem, nhi tức này của ta thế nào?"
"Phu nhân không hỏi, lão nô cũng đang định nói, dung mạo đương nhiên là tốt," Tôn ma ma ngồi đó uống một ngụm trà, khuôn mặt già nua căng thẳng mấy phần, "Nhưng mà, tính tình lại không tốt, miệng lưỡi sắc bén, thích tranh giành, vừa gả vào ngày đầu tiên đã đắc tội với tứ phu nhân, lão thái thái tuy không nói nhưng trong lòng có thể vui được sao? Còn nữa, vừa rồi Liễu di nương đến một chuyến cũng bị nàng chọc tức bỏ đi, chuyện phu nhân và Liễu di nương mất hòa khí, nếu để Thế tử gia biết, sợ rằng ngài ấy lại tức giận rồi!"
Sắc mặt Giang thị dần dần trầm xuống, mím môi không lên tiếng.
Bà vốn cảm thấy con dâu không hung hãn chua ngoa, có thể nói là lanh lợi ứng biến nhanh, nhưng Tôn ma ma nói như vậy, lại khiến lòng bà dần dần chùng xuống.
"Theo lão nô thấy, đại thiếu phu nhân chỉ lo thỏa mãn nhất thời, chứ không phải là người hành sự chu toàn, đã gả cho người ta, vẫn nên hầu hạ tốt phu quân, hiếu thuận với trưởng bối, làm một thê tử đoan trang hiền huệ, để người ta không chê vào đâu được, mới có thể lâu dài."
Giang thị cúi đầu không nói, những năm nay bà ở Quốc Công phủ hành sự cẩn trọng, cũng làm như vậy, ngay cả Thế tử gia cũng không chê được gì, nhưng lại không có một ngày nào yên ổn.
Bà buồn bã thở dài, trong lòng có chút nghẹn ngào, "Nàng tuổi còn nhỏ, vừa mới gả vào, sau này từ từ sửa đổi, ma ma về sau cũng nên chịu khó, thường xuyên đến khuyên bảo."
Tôn ma ma khoanh tay ngồi ngay ngắn, khuyên nhủ: "Phu nhân, lão nô thấy đại thiếu phu nhân không phải là người đáng tin cậy, chưa chắc đã biết hầu hạ người khác. Nếu nàng chăm sóc không tốt cho thiếu gia, có lẽ phu nhân phải sớm tính toán, nạp cho thiếu gia một người thiếp dịu dàng hiểu chuyện."
Chuyện này Giang thị chưa từng nghĩ tới, con dâu vừa mới về nhà chồng, dù thế nào bà cũng không thể lúc này nhét người vào Tĩnh Tư viện.
"Ma ma, sao có thể được chứ? Không vội lúc này, cứ để sau này xem sao đã."
Hầu hạ bên cạnh đại phu nhân nhiều năm, đây là lần đầu tiên, ý kiến đưa ra bị bà từ chối.
Tôn ma ma nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại.
~~~
Đêm xuống, khác với sự tối đen như mực thường lệ, trong chính phòng Tĩnh Tư viện thắp đèn, ánh nến sáng rực.
Sau khi tắm rửa, Hạ Tấn Viễn mặc trung y màu trắng, dáng người thẳng tắp ngồi trên mép giường, đôi bàn tay to lớn gầy gò trắng bệch đặt trên đầu gối.
Mái tóc đen như mực xõa trên vai, dải lụa đen che đôi mắt, dưới ánh nến sáng rực, chiếc cằm nhợt nhạt hơi siết chặt.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn từ tịnh phòng vọng lại, ngón tay thon dài của hắn lặng lẽ cuộn lại, không tự nhiên mà quay đầu đi.
Khương Ức An vừa lau mái tóc đen như lụa, vừa ngân nga một khúc hát đi tới.
"Phu quân, tối nay chàng ngủ bên trong hay bên ngoài?"
Tối qua thành hôn ngủ chung một giường, nàng động phòng xong mệt quá ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ngủ ở bên trong giường, cũng chưa hỏi hắn thường thích ngủ bên nào.
Trước mắt tuy là một mảng tối đen, nhưng chiếc giường này là nơi mình đã ngủ nhiều năm, Hạ Tấn Viễn đã quen ngủ ở phía ngoài.
Những đêm trằn trọc khó ngủ, hắn thường ngồi ở mép giường, hoặc đi lang thang không mục đích trong phòng.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Nương tử thích ngủ bên nào?"
Khương Ức An suy nghĩ một lúc, "Bên ngoài."
Nàng có thói quen ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng thức dậy còn quen mài dao mổ lợn trong hòm, nếu nàng ngủ bên trong, sợ sẽ đánh thức hắn.
Hạ Tấn Viễn khẽ mím môi, ôn tồn nói: "Được, vậy ta ngủ bên trong."
Hắn nói xong, nhưng vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn bên mép giường, không có ý định lên giường chút nào.
Tóc của Khương Ức An đã lau khô, quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Nàng thấy có chút kỳ lạ, liền hỏi: "Phu quân sao không lên giường nằm?"
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, không nói gì, bàn tay to không tự nhiên kéo lại vạt áo, vén màn rồi lên giường.
Hắn vừa nằm xuống, Khương Ức An liền đá đôi giày mềm dưới chân, nóng lòng leo lên giường.
Nệm giường bên cạnh hơi lún xuống, cảm nhận được nàng đột nhiên áp sát về phía mình, Hạ Tấn Viễn bỗng kéo chặt chăn, che kín cơ thể mình.
"Trời không còn sớm nữa..." Ánh sáng trong màn giường mờ tối, hắn lặng lẽ nhíu mày, môi mím chặt thành một đường thẳng, "Nương tử ngủ sớm đi."
Chuyện động phòng, hắn không muốn nàng chủ động như vậy.
Nếu không sau này khi nàng có ý định hòa ly, sẽ chỉ hối hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình hôm nay.
Khương Ức An gật đầu, cúi người sát lại gần mặt hắn, nhặt một sợi chỉ đen dính trên mái tóc của hắn lên.
"Sao lại dính vào đây?"
Nàng nghi hoặc nhìn sợi chỉ, không biết hắn quệt phải ở đâu, hơn nữa nàng cũng không biết làm nữ công, trong phòng này ngay cả một cái giỏ kim chỉ cũng không có, sao lại có sợi chỉ chứ?
Khoảnh khắc nàng đến gần, hương hoa tường vi thoang thoảng sau khi tắm của nàng ập vào mặt, Hạ Tấn Viễn lặng lẽ hít một hơi nhẹ, đôi môi mỏng mím chặt.
"Có lẽ là sợi chỉ từ dải lụa bị tuột ra."
Hắn đưa tay chỉ vào dải lụa che mắt, Nam Trúc tay chân vụng về, lúc giặt dải lụa cho hắn có lẽ đã vò hỏng.
Khương Ức An tạm thời chưa buồn ngủ, mái tóc đen dày rậm tùy ý xõa trên vai, nàng nghiêng người chống cằm nhìn chằm chằm vào dải lụa đen trên mắt hắn.
Tảng đá cứng rắn này không thích nói chuyện, tuy họ đã động phòng thành phu thê, nhưng vẫn chưa nói được bao nhiêu lời.
Chuyện của hắn, còn có chuyện của Quốc Công phủ, nàng biết không nhiều, phu thê trò chuyện đêm khuya, nàng đang định hỏi hắn.
"Mắt của phu quân rốt cuộc là bị làm sao?"
Hạ Tấn Viễn im lặng.
Từ khi mắt hắn bị mù, không ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt hắn, hắn cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Hắn im lặng rất lâu không lên tiếng, nếu là người khác có lẽ sẽ cảm thấy bị lạnh nhạt và khó xử, nhưng Khương Ức An không có chút nào tức giận, nàng cúi mắt nhìn hắn chăm chú, nói: "Đại phu nói sao? Phu quân còn có thể chữa khỏi không?"
Gió từ ngoài màn thổi vào, mang theo một tia lạnh lẽo, Hạ Tấn Viễn không nói gì, ngón tay thon dài đang nắm góc chăn lặng lẽ siết chặt.
Có lẽ nàng sẽ sớm nhận ra, gả cho một phu quân mù lòa như hắn khó chịu đến mức nào, và ở bên cạnh hắn, nhàm chán và mệt mỏi ra sao.
"Khả năng rất mong manh." Một lúc lâu sau, hắn nói bằng giọng bình tĩnh và lãnh đạm.
Khương Ức An đăm chiêu nghịch một lọn tóc đen của mình, ánh mắt dịu dàng rơi trên dải lụa trước mắt hắn.
"Vậy vì sao phu quân lại phải che dải lụa trên mắt?"
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: "Thái y nói có lợi cho mắt."
Dải lụa đen che chắn ánh sáng mặt trời, sẽ không để mắt bị kích thích, hơn nữa còn được ngâm qua nước thuốc, có chút lợi ích cho mắt. Chỉ là lợi ích này có cũng như không, hắn cũng không muốn mở một đôi mắt vô hồn, gây ra sự chú ý quá mức của người khác, cho dù nàng là người chung chăn gối, hắn cũng không muốn để nàng nhìn thấy.
Khương Ức An ghé sát lại nhìn dải lụa của hắn, lại ngửi thấy một mùi hương rất thanh nhã, giống như mùi bạc hà, là mùi hương nàng thích.
Nhưng nàng lại không phát hiện trên người hắn có đeo túi thơm hay thứ gì tương tự, thế là nàng cúi đầu khẽ ngửi trung y màu trắng của hắn, thì ra là mùi bạc hà thanh nhã từ y phục của hắn.
"Là ai giúp phu quân ướp hương y phục vậy?" Nàng tò mò hỏi.
Cơ thể Hạ Tấn Viễn căng cứng, im lặng một lúc, không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy.
Tĩnh Tư viện không có nha hoàn, y phục do Nam Trúc đưa đến phòng giặt, do nha hoàn làm việc ở đó xử lý, còn về hương ướp trên y phục, là thói quen hắn đã dùng nhiều năm, các nha hoàn ở phòng giặt đương nhiên đều biết.
"Là nha hoàn ở phòng giặt, có gì không ổn sao?" Hắn khẽ hỏi, giọng khàn khàn không rõ lý do.
Khương Ức An lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy mùi hương này dễ chịu, có hơi lạ mà thôi.
Nàng nhìn dải lụa đen che mắt trên mắt hắn, nhớ đến chuyện hắn đi lại phải ngồi kiệu, lại hỏi: "Vậy vì sao phu quân không dùng gậy dò đường?"
Người mù khi ra ngoài thường dựa vào gậy dò đường, nàng phát hiện hắn ra ngoài chỉ ngồi kiệu, trong viện lại không có gậy dò đường, như vậy ra ngoài sẽ rất bất tiện.
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, mím chặt môi, nói: "Ta không quen."
Sử dụng gậy dò đường sẽ khiến hắn nhận thức một cách vô cùng rõ ràng rằng, hắn là một phế nhân mù lòa.
Khương Ức An: "Ồ."
Nàng tưởng tượng một chút, rồi tự mình gật đầu.
Một công tử trẻ tuổi dáng người thẳng tắp như hắn, nếu chống gậy dò đường run rẩy như một ông lão mù, bộ dạng đó quả thật có chút xấu.
"Không quen thì không cần dùng, không sao đâu." Nàng nhẹ nhàng nói.
Hạ Tấn Viễn hơi sững sốt, vì nàng không khuyên hắn dùng gậy dò đường mà cảm thấy có chút bất ngờ.
Khương Ức An mỉm cười nhìn hắn, bàn tay thon thả đặt lên mu bàn tay hắn, khẽ nắm lấy ngón tay thon dài của hắn, nói: "Vậy sau này ta sẽ làm cây gậy của phu quân, chàng muốn đi đâu, ta sẽ đưa chàng đến đó."
Hơi thở của Hạ Tấn Viễn lặng lẽ nghẹn lại.
Nàng không đọc nhiều sách, tuy lanh lợi hoạt bát, nhưng lời nói ra lại không có nhiều văn vẻ, nếu nàng có chút học vấn, có lẽ sẽ nói "sau này ta sẽ làm đôi mắt của chàng", chứ không phải "làm một cây gậy".
Nhưng những lời mộc mạc thẳng thắn như vậy, lại khiến trái tim hắn không thể kìm nén mà đập thình thịch.
Trong màn giường mờ tối, hắn bất giác nín thở, không biết nên trả lời nàng thế nào.
Là nên nói với nàng rằng hắn rất cảm kích nàng? Hay là bảo nàng không cần làm chuyện thừa thãi, hắn đã sớm quen với cách sống trước đây...
Nhưng Khương Ức An chỉ nói với hắn câu đó, chứ không phải đợi hắn đáp lại, giống như nếu sáng mai phải ra sạp bán thịt, nàng sẽ nói với hắn một cách đơn giản rằng trước giờ Thìn phải dậy mổ lợn, bình thường như vậy.
Hai người không nằm sát nhau, mỗi người một chiếc chăn gấm, ở giữa có một khoảng cách đủ xa xôi lạnh nhạt, nhưng lại như có một dòng nhiệt ấm áp đang từ từ bao trùm không gian này.
Hạ Tấn Viễn mấp máy môi muốn nói gì đó, một đôi tay thon thả mà mạnh mẽ đã đắp lại chăn cho hắn, giọng vui vẻ nói với hắn: "Phu quân ngủ sớm đi."
Hạ Tấn Viễn im lặng mím môi.
Bình thường hắn rất ít khi mở miệng.
Những lời nói với nàng trong ngày thành hôn này, quả thật còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.
Câu nói "cây gậy" của nàng cứ lởn vởn trong đầu hắn một lúc lâu, hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng vứt nó ra khỏi đầu.
Hắn không nên vì điều này mà tâm thần bất an, cũng không nên dao động.
Họ sẽ không ở bên nhau lâu dài, nàng chỉ là chưa nhận ra điều đó, đợi khi nàng tỉnh táo lại, sớm muộn gì họ cũng sẽ đi đến bước hòa ly. Có lẽ là quá mệt mỏi, hắn cũng có chút buồn ngủ, khi tiếng hít thở đều đặn bên cạnh vang lên, hắn cũng dần dần kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store