ZingTruyen.Store

│EDIT - ĐM│Trùng đực không phải Omega.

30. Nằm vùng và an ủi.

Shalii_00

Sau khi cướp cơ giáp thành công, Úc Đình và những người khác vẫn lang thang bên ngoài nửa tháng, chủ yếu là xử lý cơ giáp, lấy đi những bộ phận có thể sử dụng được, sau đó vứt phần còn lại vào vũ trụ làm rác không gian, phi tang chứng cứ.

Sau đó họ mới quay về Tinh chủ Tinh hệ Tử Vong, đặt những bộ phận hữu dụng vào phòng thí nghiệm, đặt đồ xong lại tiếp tục lên đường, dù sao thời gian cũng gấp gáp.

"Họ không xuống uống chén trà sao?" Nguyên Đế An vừa nói vừa dùng tay vuốt ve những vật liệu họ để lại.

Trần Giai Dao nhắc nhở thủ lĩnh nhà mình: "Ngài đừng có mà sờ hư."

"Vật liệu do cậu ta xử lý, tôi sờ tí sao mà hư được?" Nguyên Đế An nhìn những vật liệu đó, cảm thấy cả người mình đều phấn chấn hẳn lên.

Đặc biệt là gần đây Tinh hệ của họ đã có những đột phá mới, Nguyên Đế An cảm thấy cả người mình trẻ ra rất nhiều.

"Ngài trông như một kẻ biến thái ấy." Trần Giai Dao thở dài, "Tôi thấy ngài hận không thể chạy đến hôn chúng một cái."

"Có sao?" Nguyên Đế An đột ngột nhướng mày, "Tôi không thấy thế." Tay ông ta qua lại xoa nắn những linh kiện đó, hận không thể đánh bóng chúng đến mức lên lớp gỉ bóng.

Úc Đình và đồng bọn lại tiếp tục khởi hành, chuẩn bị đi đến đích đến tiếp theo.

"Ánh mắt của Nguyên Đế An vừa rồi nhiệt tình quá." Úc Đình nhớ lại, rùng mình nổi cả da gà.

"Ông ta sẽ không phát hiện ra vật liệu của chúng ta đến từ cơ giáp của Minh Phạn chứ." Pháp Ni cũng thấy ghê người.

"Chắc chắn đã biết rồi." Văn Trạch nói, "Nguyên Đế An có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh Tinh hệ Tử Vong, không phải là người đơn giản."

"Nhưng ông ấy sẽ chọn giả vờ như không thấy." Minh Phạn bổ sung, "Ông ấy cần tiếp tục hợp tác với chúng ta."

Úc Đình gật đầu: "Đến khi chúng ta quay lại, những linh kiện đã qua xử lý đó nhất định sẽ bị ông ta đánh bóng đến mức phản chiếu ánh sáng."

Hắn biết Nguyên Đế An khao khát vũ khí trang bị, cũng biết gần đây Tinh hệ của ông ta đã có đột phá nhưng đối phương lại cười ngoác miệng lộ cả hàm răng trắng, có chút đáng sợ.

Nếu không phải đã rõ tính cách của Nguyên Đế An từ trước, Úc Đình thật sự phải nghi ngờ ông lão nhìn mình cười khúc khích là vì đã để mắt đến mình.

"Được rồi, được rồi, mục tiêu tiếp theo là tinh cầu Gia Á." Pháp Ni chỉ vào một hành tinh trên bản đồ sao nói, "Nơi này rất giàu quặng kim loại, kim loại đặc sản của Gia Á thường được dùng để chế tạo vũ khí. Vì số lượng tương đối ít, và giá cả vô cùng đắt đỏ, nên việc trực tiếp dùng nó làm một trong những nguyên liệu để chế tạo cơ giáp là rất hiếm thấy."

"Đi xem thử đã, có lẽ có thể dùng làm một trong những vật liệu hợp nhất." Cơ giáp 3S mà Úc Đình muốn chế tạo chắc chắn phải giống như bộ đồ của hắn, có đặc tính phỏng sinh học, một phần có thể biến hình.

Cơ giáp của hắn được tạo ra với Thất Thất làm trung tâm, nếu là cơ giáp mới, chắc chắn phải trang bị một AI chủ não mới, loại có thể liên kết với Thất Thất.

Thất Thất vốn không có ý kiến gì, cho đến khi biết Úc Đình chuẩn bị đặt tên cho AI mới, và hỏi Thất Thất xem tên "Úc Đức Hạnh" thế nào.

Sau đó Thất Thất bắt đầu phản đối, tại sao cùng một chủ mà phong cách đặt tên lại khác nhau? Nhìn lại cái tên AI của chiếc cơ giáp kia, rõ ràng là một cái tên nghiêm chỉnh.

Hơn nữa ma quỷ biết Úc Đình có xem Bát tự cho nó không? Mặc dù Úc Đình không biết Bát tự là gì, nhưng sau này khi giới thiệu AI với người khác, Úc Đình sẽ nói: "Cái này gọi là Úc Đức Hạnh, tôi hy vọng nó có đức hạnh tốt, tương lai sẽ trở thành một AI hữu ích chống lại Trùng tộc. Còn cái kia tên là Thất Thất, bởi vì nó là AI thứ bảy của tôi."

Thực ra Úc Đình không nghĩ nhiều đến vậy, hắn chỉ đơn thuần thấy việc đặt tên AI cơ giáp là Đức Hạnh mang lại cảm giác đứng trên cao đạo đức để đánh người, dùng nắm đấm sắt của Đức Hạnh để đập nát lũ khốn nạn.

Điều này chẳng phải rất sảng khoái sao?

Hơn nữa, AI của mình mang họ của mình thì rất hợp lý mà. Cuối cùng, chuyện này tranh luận không có kết quả, Úc Đình và Thất Thất ngầm hiểu không nhắc đến nữa.

Những ngày này, quan hệ giữa Pháp Ni và Văn Trạch lại khá tốt. Hai người thường xuyên cùng nhau mắng chửi Chính phủ Liên minh Nhân loại không phải là người, và cho rằng đám "Chủ nghĩa con người Tối thượng" đó là đồ ngu xuẩn.

Dù sao nếu không có sự tiến hóa năm đó, nhân loại có lẽ đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, không thể tồn tại đến bây giờ.

Hơn nữa, con người và Trùng tộc vốn không thể dung hợp, mối quan hệ của họ mãi mãi là kẻ săn và con mồi, cố gắng dung hợp cuối cùng chỉ khiến phe con người bị phe Trùng tộc nuốt chửng.

Tóm lại, hai người này đã đạt được sự đồng thuận trong việc mắng chửi Chính phủ Liên minh Nhân loại. Sau khi có chung kẻ thù, hai người đã tạm thời thiết lập một loại tình bạn bè "nhậu nhẹt".

Nói chung, tiểu đội kỳ lạ này bất ngờ hòa hợp khá tốt.

"An ninh của Gia Á Tinh cũng rất tệ." Pháp Ni giới thiệu: "Tôi từng ở đó một thời gian, Chính phủ tinh hệ của họ không có nhiều quyền lực, cơ bản là phân quyền cho các hành tinh con, khó quản lý."

"Gia Á Tinh sở hữu số lượng lớn quặng kim loại hiếm, đã sớm bị các tinh hệ khác can thiệp sâu, nên cũng rất hỗn loạn." Văn Trạch giải thích: "Trên đó có nhiều băng đảng chiếm cứ, còn có 'quân kháng chiến' thuộc các phe phái khác nhau, và một đám tín đồ cuồng nhiệt tôn giáo đầu óc có vấn đề."

"Cụm từ cuồng nhiệt tôn giáo đã rất hiếm thấy trong xã hội ngày nay." Minh Phạn nói: "Bây giờ đa số mọi người đều là nhà duy vật."

"Dù gì nhân loại vẫn chưa khám phá hết mọi ngóc ngách của vũ trụ, bên ngoài vũ trụ có gì, chúng ta cũng không biết." Văn Trạch ngược lại bày tỏ sự thông cảm.

Úc Đình, người đến từ vũ trụ khác, không muốn giải thích cho Văn Trạch, điều hắn quan tâm là chuyện khác: "Pháp Ni, mấy năm anh ở hành tinh này đã làm gì?"

"Buôn bán kim loại hiếm, hẹn hò, và điều tra Băng cướp Bóng Ma." Pháp Ni nhún vai: "Tôi phát hiện ra băng cướp hèn nhát đó hơi kỳ lạ."

"Hả?" Úc Đình nghi ngờ nhìn Pháp Ni.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Pháp Ni chỉ vào đầu mình: "Tôi có tinh thần lực cấp S đấy, tôi đã điều tra kỹ lưỡng hồ sơ mua sắm của Băng cướp Bóng Ma, phát hiện đá năng lượng họ mua hoàn toàn không đủ để duy trì mẫu hạm, và cũng xác nhận họ không lén giao dịch đá năng lượng cao cấp nào."

"Vậy tại sao anh lại nghi ngờ họ?"

"Thực ra là khi tôi ở hành tinh khác, tôi từng cố gắng tán tỉnh Omega của băng cướp đó, nhưng lại bị chê bai." Pháp Ni gãi đầu, cười có chút ngượng nghịu: "Cậu ấy nói mùi trên người tôi rất ghê tởm."

Ba người còn lại đồng loạt nhìn anh.

"Anh thất tình nên trả thù à?" Úc Đình hỏi, Minh Phạn gật đầu.

"Với loại người như cậu, người ta không thèm mới là bình thường." Văn Trạch tiếp lời.

"Uống rượu à? Tư tưởng của anh có thể tích cực hơn chút không?" Úc Đình tiếp tục, Minh Phạn cũng tiếp tục gật đầu.

"Không không không, các cậu hiểu lầm rồi. Lúc đó tôi không hề lộ diện bên ngoài, có đeo mặt nạ mà, tôi cũng rất chắc chắn mình không uống rượu, hơn nữa những lời cậu nhóc đó nói khi từ chối tôi có chút kỳ quái." Pháp Ni không thể để mình mang tiếng là Alpha tồi được: "Cậu ta nói tôi đang phát ra mùi pheromone thối rữa và hôi hám, người đó còn nhắc nhở cậu ta là đàn ông."

"Tôi càng quan sát cậu nhóc nhiều hơn, phát hiện sau gáy người nọ có một vết sẹo, có lẽ là cắt bỏ tuyến thể." Pháp Ni xoa cằm: "Thật thú vị, loại sẹo nhỏ đó lúc nào cũng có thể xóa bỏ, tại sao cậu ta lại giữ lại? Phải biết rằng cộng đồng Omega không có gu thẩm mỹ lấy vết sẹo làm đẹp, tôi nghi ngờ vết sẹo đó tượng trưng cho một điều gì đó đặc biệt, ví dụ như vinh dự, vinh quang gì đó."

"Vậy anh điều tra được gì rồi?" Úc Đình rất mong đợi.

Pháp Ni quả thật có tinh thần lực cấp S, hơn nữa đã ẩn mình nhiều năm, làm được không ít chuyện, tài liệu anh ta nắm chắc chắn nhiều hơn Úc Đình.

"Ờ, ngoài việc đá năng lượng của họ có vấn đề, chẳng có gì khác cả." Pháp Ni có chút ngượng ngùng, còn có chút ngại ngùng vì bị vạch trần chuyện khó nói, dù cảm xúc ngại ngùng này xuất hiện trên mặt anh ta rất không hợp: "Họ giấu quá sâu, nhưng ít nhất tôi xác định được họ có vấn đề."

"Thế thì chẳng có ích gì." Úc Đình chê bai.

Pháp Ni tiếp tục e thẹn: "Đừng có thẳng thừng như vậy mà, dù gì tôi cũng nắm được một số quy luật hành trình của họ. Hiện tại, tàu mẹ của họ chắc chắn đã quay về hành tinh đó."

"Quy luật hoạt động thế nào?" Úc Đình hỏi.

"Sau khi xảy ra chuyện lớn, chắc chắn sẽ quay về sào huyệt ở lại một hai tháng, việc cơ giáp của Tiểu Tướng Quân Minh Phạn bị cướp là chuyện lớn, việc Tiểu Tướng Quân tử vong và sự xuất hiện đột ngột của cậu cũng là chuyện lớn, nhưng lúc đó họ đang bị Tinh hệ Thiên Xu bao vây, không kịp quan tâm." Pháp Ni nói xong, nhìn về phía Văn Trạch.

"Đúng là có chuyện đó." Văn Trạch gật đầu: "Vì Tinh hệ Thiên Xu phát hiện một số thành viên của họ có thói quen cắt bỏ tuyến thể, nên xác định coi đó là tà giáo và đàn áp họ, nhưng không truy đuổi quá lâu, họ quá giỏi ẩn nấp. Sau khi đã xác định trục xuất họ khỏi phạm vi Thiên Xu Tinh, chúng tôi không quản họ nữa."

Cắt bỏ tuyến thể, pheromone sẽ là thứ yếu dần đi, chủ yếu vẫn là cơ thể con người sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, rối loạn hormone, tóm lại không hề có lợi cho việc sống sót.

Tinh hệ Thiên Xu không cho phép loại cướp biển nguy hiểm như vậy lảng vảng gần họ. Nếu trẻ con trong tinh hệ của họ bị bắt và bị ép buộc cắt bỏ tuyến thể thì sao?

Mặc dù Băng cướp Bóng Ma chưa từng làm điều đó, nhưng đó chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm, Tinh hệ Thiên Xu vốn là quân chủ chuyên chế, Băng cướp Bóng Ma chỉ là một tổ chức cướp biển, đánh thì cứ đánh, không cần phải giải thích lý do.

"Bảo sao Tinh hệ Thiên Xu không có người của họ." Pháp Ni cười hề hề hai tiếng: "Làm tốt lắm."

"Tôi cũng không có tuyến thể." Văn Trạch đột nhiên nói: "Nếu tôi tạo một vết sẹo sau gáy, có lẽ tôi có thể vào đó tìm hiểu một vòng."

"Anh mạnh mẽ vậy sao?" Úc Đình ngạc nhiên.

"Cũng tạm, công việc cũ thôi, vốn dĩ tôi là người nằm vùng mà." Văn Trạch nói đến đây thở dài một hơi: "Nếu hồi đó đồng nghiệp không đủ mạnh bị bắt rồi khai ra tôi, tôi chắc chắn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo."

"Nhưng họ có thể nhận ra mặt anh." Úc Đình nói.

"Vậy thì đổi một khuôn mặt khác." Văn Trạch nhìn Úc Đình: "Ngài Úc, tôi sẽ cung cấp đủ kinh phí để ngài mua những kim loại quý hiếm, mong ngài giúp tôi thay đổi dung mạo."

Úc Đình không nói gì, hắn chỉ coi chuyện này là chuyện phiếm để nghe, không định quản. Hắn là một Trùng tộc đến từ vũ trụ khác, làm sao quản được chuyện của nhân loại thế giới này? Đặc biệt là vấn đề quyền lợi nhân loại cực kỳ phức tạp, Úc Đình không thấy cần thiết phải xen vào.

Văn Trạch cũng hiểu Úc Đình sẽ không quản, nhưng y là cựu Phó Bộ trưởng Bộ Phản tình báo của Tổ chức SC thuộc Chính phủ Liên minh Nhân loại, đồng thời là Hoàng thất Tinh hệ Thiên Xu, y không thể làm ngơ. Y đi theo Úc Đình là để tìm kiếm một lối thoát mới.

Từ đầu đến cuối, y đều vì tương lai của nhân loại.

"Được thôi." Úc Đình gật đầu. Cho dù những người này có làm gì đi nữa, Úc Đình cũng sẽ không ngăn cản, nhất là người như Văn Trạch, đã lớn tuổi và làm nhiều công việc quan trọng, y rất rõ mình muốn gì. "Ý anh là muốn tách khỏi chúng tôi, hay là..."

"Tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trước khi các vị rời Gia Á Tinh." Văn Trạch nói, lần này họ không thể như lần trước, cứ trộm cơ giáp rồi chạy là xong, những vật liệu kia có hữu dụng hay không còn phải để Úc Đình tự mình kiểm tra, nên họ sẽ lưu lại Tinh hệ Gia Á một khoảng thời gian khá dài.

Văn Trạch cũng không định kéo dài quá lâu, y không phải muốn giải tán Băng cướp Bóng Ma, mà chỉ muốn làm rõ họ đang che giấu điều gì, có lẽ sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Trước khi đổ bộ Gia Á Tinh, họ đã chia làm hai đường. Văn Trạch thả họ xuống cảng ở trung tâm, sau đó lái chiến hạm đến thành phố có Băng cướp Bóng Ma trú đóng.

Úc Đình, Minh Phạn và Pháp Ni dõi theo người nọ rời đi.

Pháp Ni không khỏi cảm thán: "Người có lý tưởng khác hẳn chúng ta, bản thân còn không biết sống được bao lâu, lại cứ phải bận tâm đến vấn đề của toàn nhân loại, tinh thần lực của hắn có phải không cao không?" Pháp Ni tặc lưỡi một cái.

"Anh đang châm biếm người ta à?" Úc Đình hỏi.

"Không, tôi đang tâng bốc hắn." Pháp Ni nhún vai, nói không mấy thật lòng.

"Tóm lại..." Úc Đình định nói là tìm chỗ ở tạm thời, nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị ngắt.

"Anh Omega đằng kia!" Có người lớn tiếng gọi.

Úc Đình nhíu mày nhìn sang, thấy Omega lên tiếng đang nhìn chằm chằm mình. Thấy Úc Đình quay lại nhìn, người này lập tức lộ ra hàm răng trắng bóng và cười rạng rỡ.

"Cậu nổi tiếng thật đấy." Pháp Ni nhìn khuôn mặt cười toe toét của Omega kia, hơi cạn lời. Anh ta không hiểu tại sao Úc Đình lại được yêu thích như vậy, nhiều Omega thích cậu đến thế sao?

Omega này trông cũng ổn, chỉ là bị rám đen, da và răng có sự đối lập rõ rệt, khiến nụ cười của người này có vẻ rất chất phác. Thành thật mà nói, nhìn thoáng qua, người này không giống một O.

"À." Minh Phạn nãy giờ im lặng đột nhiên ngẩn người: "Giả Tiểu Đường à."

"Cậu quen ư?!" Úc Đình và Pháp Ni nhìn về phía Minh Phạn.

"Cô ấy là một phóng viên rất giỏi, từng làm phóng viên chiến trường một thời gian, sau đó hình như bị điều đi. Là một Omega nữ có tư tưởng tiên tiến." Minh Phạn từng được cô ấy phỏng vấn, cô ấy  từng ở tiền tuyến khá lâu, về sau thì bị chuyển công tác.

"Khoan đã." Úc Đình và Pháp Ni đồng loạt ngắt lời Minh Phạn.

Úc Đình ngạc nhiên: "Cậu nói cô ấy là một người phụ nữ?!"

Minh Phạn gật đầu.

Việc Úc Đình không nhận ra cũng không có gì lạ, vóc dáng của nữ Alpha trong thế giới này đều rất tuyệt vời, và nữ Omega cũng vậy. Hai thuộc tính này cộng lại khiến họ đứng đầu thị trường xem mắt. Da dẻ họ mịn màng hơn, ngoại hình dễ thương hoặc tinh tế hơn, đó là những đặc điểm phụ kèm theo giới tính nguyên thủy mang lại.

Nhưng Omega trước mặt này hầu như chẳng liên quan gì đến sự tinh tế. Tóc cô ấy cũng cạo trọc, rất ít Omega tự cạo trọc. Cô ấy mặc quần áo rộng thùng thình, không hề gọn gàng, ngay cả giọng nói cũng không được nhẹ nhàng.

Giả Tiểu Đường chạy lon ton đến, cười với Úc Đình rất vui vẻ, cô thẳng thắn khen ngợi: "Ngài thật đẹp trai, tôi có thể chụp một bức ảnh của ngài và đăng lên trang chủ tin tức của tôi được không?"

Úc Đình nhìn Omega có vẻ ngoài xám xịt trước mặt, nói thật, hắn không hiểu.

Quá... khó coi. Nhưng nụ cười của Giả Tiểu Đường lại rất dễ rung động lòng người, đôi mắt cô như có ánh sáng.

"Tư thế chạy của cô hơi kỳ lạ." Úc Đình nhắc nhở cô ấy.

Giả Tiểu Đường gãi đầu có chút ngượng nghịu: "Tôi vừa mới được xuất viện, haha."

"Xin lỗi, tôi không thích người khác chụp ảnh mình." Úc Đình từ chối đối phương. Nói xong, hắn đánh giá Giả Tiểu Đường từ trên xuống dưới: "Cô nói cô vừa được xuất viện? Trước đó bị thương sao?"

Giả Tiểu Đường hơi tiếc nuối, cô muốn có một bảng tin mới vì đột nhiên thấy một Omega đẹp như Úc Đình. Tuy nhiên, cô không cố chấp, chỉ nói một câu làm phiền rồi mới trả lời câu hỏi của Úc Đình: "Trước đây tôi ở Hắc Vũ Tinh của Tinh hệ Tử Vong, mà trước đó Hắc Vũ Tinh đột nhiên bị Trùng tộc tấn công, tôi đi theo đội cứu hộ ở thành phố chúng tôi, nhưng tôi đã bị Trùng tộc giẫm nát cột sống."

Hóa ra lúc đó, họ ở cùng một hành tinh Hắc Vũ Tinh, nhưng không cùng một thành phố?

"Thế thì, xin lỗi! Đã làm phiền." Giả Tiểu Đường vẫy tay với họ, quay đầu rời đi.

Pháp Ni nhìn bóng lưng Omega này, hiếm khi mở lời không phải về chuyện yêu đương: "Không đơn giản đâu."

Omega này chắc chắn được coi là hào kiệt trong số Omega. Nếu cô ấy từng là phóng viên chiến trường phỏng vấn Minh Phạn, điều đó chứng tỏ cô đã từng ở tuyến đầu nguy hiểm nhất.

"Đúng vậy, nhưng việc cô ấy xuất hiện ở đây có hơi kì lạ." Minh Phạn cau mày: "Vài ngày trước khi được điều đi, cô ấy biểu hiện không được bình thường lắm, nghe đồng đội tôi kể lại, Tiểu Đường nói bạn mình làm phóng viên điều tra bí mật rồi chết. Sau đó cô ấy còn bị dẫn đi hỏi cung, cụ thể hỏi cung gì thì tôi không rõ."

"Ồ, vậy có lẽ bạn cô ta đã biết điều gì đó nên bị diệt khẩu?" Úc Đình đoán: "Nhưng tỷ lệ trùng lặp hành trình của chúng ta với cô gái này có phải là hơi cao không?"

"Cô ấy có thể đang điều tra thứ gì đó." Minh Phạn suy đoán.

...

Ba giờ sau, ở một đầu khác của Gia Á Tinh.

Văn Trạch sau khi đặt phòng khách sạn liền tìm một quán bar, ngồi ở quầy bar, một mình uống cạn năm sáu ly rượu.

Phải nói rằng, mỗi con chip ngụy trang của Úc Đình đều tạo ra vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc. Chỉ trong thời gian Văn Trạch ngồi ở quầy bar, đã có không dưới ba người bắt chuyện với y.

Dù sao Văn Trạch trông giống một Alpha rất đẹp trai, hơn nữa sau khi vào quán bar, vẻ mặt y có chút buồn bã, cứ nhấp môi sau mỗi ngụm rượu, lông mày luôn nhíu chặt không hề thả lỏng.

Loại Alpha nhìn qua đã thấy có chuyện đời như vậy đặc biệt được yêu thích.

Nơi đây không quá hoang dã như những người ở Tinh hệ Tử Vong, những người bắt chuyện cũng dễ dàng xua đi.

Văn Trạch uống rượu một mình trong im lặng. Y tự đặt cho mình nhân vật là một thiếu gia giàu có có người yêu là Beta nữ, nhưng bị gia đình ép cưới một Omega, và gia đình đã làm gì đó với người bạn gái đó mà y không tìm thấy nữa.

Vì vậy, trước khi đính hôn, y đã tự cắt bỏ tuyến thể của mình rồi bỏ nhà ra đi trong cơn thịnh nộ của gia đình.

Khí chất cô độc tự nhiên của Văn Trạch càng làm tăng thêm cảm giác bi thương cho vai diễn này.

"Này, chào anh, đi một mình?" Một Omega xinh đẹp cười tươi chào Văn Trạch.

Chiếc vòng tay Văn Trạch đang đeo biến dạng nhẹ, châm vào cổ tay y.

Đây là ám hiệu của Thất Thất, Omega đối diện không có bất kỳ mùi pheromone nào.

Ngay cả khi bị đánh dấu, Omega và Alpha vẫn mang một phần nhỏ pheromone, loại có thể bỏ qua, và hoàn toàn trong lành, sạch sẽ thì chỉ Beta mơi có.

Văn Trạch liếc nhìn đối phương, nhíu mày, mang theo hơi men, hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Xin lỗi, tôi không thích uống rượu với người khác."

"Ha ha ha, đừng hiểu lầm." Nụ cười của Omega xinh đẹp càng lớn hơn: "Sau gáy anh có một vết sẹo, trông có vẻ là sẹo mới, anh bị thương sao?"

Đương nhiên là sẹo mới, đây là vết sẹo Úc Đình nhờ Thất Thất điều khiển khoang trị liệu xử lý, hoàn toàn không đau, và tuyệt đối qua mặt người khác dễ dàng.

Văn Trạch cười một tiếng, nụ cười có chút rợn người: "Đúng vậy, cậu tốt nhất nên tránh xa tôi ra, tôi đã tự mình cắt tuyến thể, là một kẻ tâm thần không thể kiểm soát."

Omega xinh đẹp đó không hề rời đi, ngược lại còn hỏi: "Tại sao lại làm như vậy?"

"Không liên quan đến cậu." Văn Trạch đứng dậy ngay lập tức, dường như không kiên nhẫn với câu hỏi của đối phương, dứt khoát đứng lên, chuẩn bị đổi chỗ, chỉ thiếu nước in dòng chữ "Omega tránh xa tôi ra" lên người.

Sau khi Văn Trạch đổi chỗ, Omega đó lại đi theo: "Anh đã cắt bỏ tuyến thể của mình sao?"

Tay Văn Trạch nắm chặt ly rượu, nếu không phải vì vết thương cắt tuyến thể còn nặng, có lẽ chiếc ly trong tay anh ta đã bị bóp nát: "Cậu là người của lão già đó?" Sắc mặt Văn Trạch trở nên u ám.

"Lão già anh nói là ai tôi không biết." Omega mỉm cười nhẹ, quay lưng lại, để Văn Trạch nhìn thấy sau gáy mình: "Tôi chỉ có thể nói, chúng ta là đồng loại."

Omega là người của Băng cướp Bóng Ma.

Lý do Omega không nghi ngờ Văn Trạch có thể là gián điệp đến gần băng cướp, chủ yếu là vì không có điệp viên nào lại tự cắt bỏ tuyến thể của mình, đặc biệt là Alpha, chỉ để tiếp cận một băng cướp không gian cấp trung yếu ớt.

Văn Trạch sau khi nhìn thấy vết sẹo sau gáy đối phương liền lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Ngược lại với tình hình của Văn Trạch, bên Úc Đình lại cực kỳ thoải mái và tự tại.

Hiện tại họ không cần đi cướp nữa, mặc dù tài chính của Úc Đình không nhiều, nhưng Văn Trạch, một thành viên Hoàng thất giàu có, đã chuyển một khoản tiền lớn cho Úc Đình sau khi Úc Đình giúp y thay đổi diện mạo.

Và sau khi nhận được số tiền này, Úc Đình không hành động ngay mà lại ở trong khách sạn... xem phim thần tượng.

【Chủ nhân, Văn Trạch đã tiếp xúc được với người của Băng cướp Bóng Ma rồi.】 Thất Thất nhắc nhở Úc Đình.

Úc Đình chỉ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu, xem hai người từ từ hôn nhau, rồi cảnh tượng bắt đầu xoay tròn.

Úc Đình nắm một nắm bắp rang bơ, nhét vào miệng mình.

Minh Phạn liếc nhìn Úc Đình đang chăm chú xem phim, không khỏi thở dài.

Anh nghi ngờ, Úc Đình đang gián tiếp an ủi mình.

Khi Úc Đình tháo banh cơ giáp, Minh Phạn đã ở bên cạnh Úc Đình, anh thích ngồi bên cạnh đống "rác rưởi" đã được xác nhận là vô dụng, nhìn cơ giáp từng là của mình dần dần bị tháo rời.

Không có luyến tiếc, mà là nỗi buồn man mác.

Minh Phạn cũng có trách nhiệm, dù không mãnh liệt như Văn Trạch, nhưng hiện tại anh không thể làm gì được. Khi nhìn cơ giáp bị tháo dỡ, anh nghĩ đến những gì cơ giáp này từng trải qua, sẽ không còn ai biết nữa, đội quân mang theo quá khứ của Minh Phạn, đã hoàn toàn biến mất trong vũ trụ bao la.

Và thể lực 3S từng được kỳ vọng lớn, trong tình thế này cũng bất lực, những gì anh có thể làm còn không nhiều bằng Úc Đình.

Úc Đình dường như đã nhận ra sự dao động cảm xúc của anh, mặc dù sau khi hỏi Minh Phạn có tiếc không thì không bao giờ nhắc đến chủ đề cơ giáp nữa, nhưng từ đó đến nay, trong bữa ăn của họ chủ yếu là món tráng miệng vị cam, kiểu dáng khác nhau, tuy đều do máy nấu nướng làm ra, nhưng các món ăn khác nhau vẫn mang lại trải nghiệm mới lạ.

Nói sao nhỉ, ăn lâu như vậy, Minh Phạn cảm thấy mình sắp biến thành một quả cam rồi.

Tóm lại, Úc Đình không nói gì, nhưng hắn quả thật đang thường xuyên chăm sóc cảm xúc của Minh Phạn.

"Tôi có một vấn đề." Pháp Ni ở góc sofa, thực sự không nhịn được: "Tôi biết chúng ta không gấp gáp, có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng cái thứ này."

Pháp Ni chỉ vào hai nhân vật chính trên hình chiếu ba chiều: "Loại cướp biển hung hãn như chúng ta, lại ngồi đây xem loại phim thần tượng này, các cậu thấy có bình thường không?!"

"Thư giãn đi." Úc Đình an ủi anh ta: "Anh thấy đề tài này không phù hợp à? Tôi vừa thấy một bộ có yếu tố băng đảng, kể về đàn em yêu đại ca cướp biển, tương ái tương sát, có lẽ anh dễ nhập vai hơn."

"Nhập vai cái gì?! Tôi đi yêu lão già Nguyên Đế An sao? Ông ta chỉ là một lão già máy móc! Cho dù tôi có hứng thú với loại lão nhân soái ca đầy dã tính như ông ta, nhưng cơ thể ông ta toàn là máy móc mà!"

"Trước đây anh từng có ý nghĩ này?" Minh Phạn ngạc nhiên: "Nếu cơ thể ông ấy không phải là máy móc..."

"Thế thì cũng được." Pháp Ni trả lời rất dứt khoát.

"Đáng đời anh thận hư." Úc Đình chê bai.

Pháp Ni "chậc" một tiếng, sau đó tựa vào lưng ghế sofa, nhìn cảnh tượng yêu đương thân mật trên phim, rồi lại liếc nhìn hai "người bạn tốt" bên cạnh đang ăn chung một túi bỏng ngô, rồi Pháp Ni cúi đầu nhìn phần bỏng ngô của mình.

Ừm, hai người họ ăn chung một túi, còn mình anh ta ăn một túi, rõ ràng là mình lời hơn, nhưng Pháp Ni lại cảm thấy đặc biệt chua chát, có lẽ là vì bỏng ngô vị cam.

Cuối cùng Pháp Ni không chịu đựng nổi nữa, anh ta đột ngột đứng dậy, muốn hét lớn một câu "Ông đây không chơi nữa!", nhưng may mắn là kịp kiềm chế: "Các cậu cứ xem đi, tôi xuống dưới đi dạo một lát."

"Cũng được." Úc Đình không giữ lại: "Nhớ chiếc vòng tay trên tay anh đấy nhé, đừng có ý định bỏ trốn, sẽ chết đấy."

"Biết rồi, biết rồi." Pháp Ni xua tay, sau đó nhanh như chớp chạy vụt ra khỏi cửa.

Khi cánh cửa đóng lại, Pháp Ni dừng lại rất lâu, anh nhìn cánh cửa phòng trước mặt, thở dài một hơi thật dài.

Anh cho hai người kia thời gian riêng tư, tiện cho hai người họ phá vỡ bức tường chắn đó, làm rõ mối quan hệ giữa nhau. Đây cũng coi như là làm việc thiện rồi.

Sau khi nghĩ thông, Pháp Ni không hề quay đầu lại, đi xuống khách sạn, nhìn đường phố tương đối nhộn nhịp, cảm thấy mình cuối cùng cũng được tự do.

Pháp Ni đứng bên hông cổng lớn khách sạn, nhưng đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.

Vai anh khòng xuống, trừ khi cần thiết, anh tuyệt đối sẽ không đứng thẳng lưng. Đứng chênh vênh giữa phố, trông không giống người đàng hoàng cho lắm.

Pháp Ni nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai đang nhìn mình, anh cố gắng nắn thẳng thẳng lưng một chút, giống như anh đã từng làm ở trường quân đội.

Tuy nhiên, tư thế đó chỉ duy trì được hai hoặc ba giây, sau đó lại chuyển từ "tinh thần phấn chấn" sang "còng lưng gù vai".

"Khó chịu, chết tiệt." Pháp Ni lầm bầm, đút hai tay vào túi, rẽ trái đi về phía trước.

⋆.˚🦋༘⋆

°❀⋆.ೃ࿔*:・ 𝕾𝖍𝖆𝖑𝖎𝖎 °❀⋆.ೃ࿔*:・ 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store