ZingTruyen.Store

│EDIT - ĐM│Trùng đực không phải Omega.

29. Vật đối chiếu.

Shalii_00

Cảm xúc của Minh Phạn ổn định lại rất nhanh, chủ yếu là vì anh thấy vẻ mặt ngây người của Úc Đình khi buông hắn ra.

"... Không có chuyện gì xảy ra à?" Minh Phạn cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Úc Đình lắc đầu.

Pháp Ni đang uống rượu cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: "Mấy tên ngu xuẩn kia rất lịch sự với tên này đó. Tôi và Văn Trạch đều bị chĩa súng, chỉ có cậu ta được Omega nắm tay, họ còn cảm thấy rất có lỗi với cậu ta, ngài Úc sao có thể chịu thiệt gì chứ? Người chịu thiệt là chúng tôi, anh nói có đúng không?" Nói xong anh ta nghiêng đầu nhìn Văn Trạch, muốn tìm đồng minh cùng chung chiến tuyến.

Văn Trạch không hiểu ý của Pháp Ni, vì Văn Trạch không biết Úc Đình không phải là Omega, y chỉ nghĩ Úc Đình tuy tính cách hơi hoang dã, nhưng chỉ cần tiết chế một chút thì không có khác biệt bản chất so với Omega khác.

Bản thân Omega thể chất kém hơn Alpha, vào những thời điểm cụ thể, họ chính là đối tượng cần được bảo vệ và đối xử tử tế.

Úc Đình đột nhiên nhớ ra điều gì, ho nhẹ một tiếng: "Cũng không phải là hoàn toàn không sao, một chút khó chịu vẫn có. Tôi không thích ánh mắt đó, nó khiến tôi nhớ đến một vài tr-, à, thứ không tốt." Cụ thể là điều tồi tệ gì, Úc Đình không nói được.

Dù sao hắn cũng chỉ đang nói bừa.

"Bây giờ cậu ta đang diễn kịch à?" Pháp Ni lại hỏi nhỏ Văn Trạch: "Diễn xuất này quá tệ phải không? Nói còn vấp nữa."

Tuy nhiên, Minh Phạn tin, Úc Đình thấy Minh Phạn thò tay vào túi, rồi lấy ra hai viên kẹo.

Quả nhiên! Úc Đình tinh thần lên hẳn, nhận lấy hai viên kẹo từ tay Minh Phạn, rồi cất vào thiết bị nén, Úc Đình chỉ muốn biết Minh Phạn rốt cuộc có bao nhiêu kẹo.

Được rồi, chuyện này khá vô vị, nhưng Úc Đình thích.

Minh Phạn nhìn khuôn mặt Úc Đình chuyển mây thành nắng ngay lập tức, có chút nghi hoặc.

Úc Đình vốn không thích vị ngọt gắt, sao đột nhiên lại hứng thú với kẹo vị cam? Bị anh làm hư rồi chăng?

Không đợi anh suy nghĩ rõ, Úc Đình lại mở lời: "Vừa nãy Pháp Ni bị người ta chĩa súng."

Minh Phạn: "Ừm?"

Pháp Ni đang uống rượu bên cạnh cũng nhìn qua, rồi lập tức gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, thảm lắm."

"Ồ." Minh Phạn gật đầu, bày tỏ đã biết.

Úc Đình tiếp tục: "Anh ta sợ đến phát hoảng."

Pháp Ni ngẩn ra, hồi tưởng lại phản ứng của mình, mình bị sợ... ư? Hình như không có.

Minh Phạn hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu: "Tôi biết rồi, đáng thương thật."

Không hề có ý định lấy kẹo ra an ủi người khác.

Xem ra muốn kích hoạt thành tựu "Sự an ủi của Tiểu Tướng Quân" vẫn khó khăn hơn một chút.

"Thôi được rồi, đi xem người bạn cũ cơ giáp của cậu đi, lát nữa tôi phải tháo dỡ nó." Úc Đình vỗ nhẹ vào lưng Minh Phạn.

"Ồ, được."

Nhìn thấy hai người cùng nhau đi ra, Pháp Ni nghiêng đầu: "Chúng ta có được đi xem không? Hay đây là bí mật không được tiết lộ ra ngoài?"

【Đi xem đi.】 Thất Thất đột nhiên lên tiếng, làm Pháp Ni giật mình.

Thất Thất tiếp tục: 【Cứ yên tâm đi xem.】 Dù sao cũng chỉ là tháo dỡ cơ giáp, hơn nữa cho dù cần chế tạo cơ giáp mới, việc Văn Trạch và Pháp Ni xem toàn bộ quá trình cũng không sao, họ không thể học được gì.

Pháp Ni và Văn Trạch nhìn nhau, cả hai cùng đứng dậy và đi ra ngoài.

Bất kể có học được hay không, việc nhìn thấy cơ giáp của Tiểu Tướng Quân Minh Phạn đã là một cơ hội hiếm có ngàn năm.

Pháp Ni vẫn còn hơi tiếc nuối, nói rằng mình chưa kịp thấy Tiểu Tướng Quân tự mình lái cơ giáp thì nó đã bị tháo dỡ chỉ còn lại linh kiện.

Dù sao thì trước đó Minh Phạn đã lên cơ giáp và lái nó rời khỏi chiến, nếu bây giờ còn chưa nhận ra thân phận thật của Minh Phạn, thì Pháp Ni sẽ thành thằng ngốc thực sự.

...

"Cơ giáp của Tiểu Tướng Quân Minh Phạn bị cướp rồi ư? Mấy tên ngu xuẩn của tinh cầu Cạp Tháp rốt cuộc ăn cái gì mà làm việc vậy?" Một Alpha tóc đen dài ngả nghiêng tựa vào ghế, gác cả hai chân lên bảng điều khiển, và còn rung rung chân.

Khi lướt đến trang băng nhóm bắt cóc, hắn phì cười, vụn bánh quy rơi đầy sàn: "Trang bị của tên cướp này buồn cười quá."

"Hừm." Một Beta nữ tóc đuôi ngựa cao có vẻ mặt rất ghét bỏ. Cô cố nhịn một lúc, nhưng không nhịn được, cuối cùng vẫn nhắc nhở gã đàn ông: "Mảnh vụn dưới sàn thì robot quét dọn có thể giúp anh xử lý, còn trên quần áo anh thì không, với lại, Đại ca, nếu anh không bỏ chân xuống, mẫu hạm của chúng ta sẽ quay đầu lại mất."

"Ôi ôi, xin lỗi." Gã đàn ông vội vàng bỏ chân xuống, sau đó ho khan một tiếng: "Tên ngu ngốc Tương Nam Thính ở Tinh Hệ Lam Chu thế nào rồi?"

"Gã bị đưa đi điều tra rồi." Một Alpha khác đứng cạnh hắn lên tiếng: "Các đại diện quân đội trong Nội các đã muốn xử lý gã ta lâu rồi, vì cái chết của Tiểu Tướng Quân có liên hệ trực tiếp với gã mà."

"Toàn bộ nhân viên của Dự án Z đã bị tiêu diệt, bị người của Tinh hệ Tử Vong giết sạch." Beta nữ bổ sung: "Có lẽ là do ai đó bị lộ, sau khi bị tra tấn đã khai ra toàn bộ danh sách nhân sự."

"Không, cái đám tâm thần đó thà chết chứ không bao giờ khai ra đồng bọn, khả năng duy nhất khiến họ bán đứng đồng bọn là thí nghiệm này đã được chứng minh là không có tương lai."

"Vậy họ chỉ cần dừng thí nghiệm là được." Beta nữ cau mày.

"Không, dù Tinh hệ Tử Vong không ra tay, Chính phủ Liên minh Nhân loại cũng sẽ không bỏ qua họ. Những tổ chức bí mật không thể nhìn thấy ánh sáng này, cho dù kết quả cuối cùng thành công, cũng không thoát khỏi số phận bị hủy diệt." Alpha vươn vai: "Nếu không thì cô nghĩ tại sao Nguyên soái Bách Côn lại cực lực phản đối thí nghiệm này? Chỉ vì tương lai của nhân loại thôi sao?"

Beta nữ nhíu mày chặt hơn.

Thực tế, việc họ có thể biết được những thông tin này là nhờ có "tai mắt" của riêng họ trong Chính phủ Liên minh Nhân loại. Nhưng họ chỉ là một băng đẳng cướp biển không gian, công việc hàng ngày là cướp bóc các chiến hạm qua lại và bị chính phủ các tinh hệ vây quét.

Băng cướp Bóng Ma của họ thậm chí không có một căn cứ ra hồn, không như Tinh hệ Tử Vong, mặc dù Tinh hệ Tử Vong không bằng chính phủ tinh hệ chính thống, nhưng họ đã lớn mạnh theo thời gian.

Và chắc chắn Tinh hệ Tử Vong không có nội gián trong Chính phủ Liên minh Nhân loại, nếu không thì đã không mù tịt về Dự án Z, bị Chính phủ Liên minh Nhân loại biến thành bãi thử nghiệm.

"Tôi đi trước đây, các cô nhớ canh chừng." Gã đàn ông đứng dậy, rồi nháy mắt với hai thuộc hạ: "Gặp chiến hạm ngu ngốc nào đi qua thì nhớ cướp nhé."

Sau khi gã đàn ông rời đi, hai người vốn đứng hai bên ghế hắn nhìn nhau.

"Đại ca đi đâu vậy?" Beta nữ hỏi: "Mỗi ngày anh ta chỉ ở phòng chỉ huy ba tiếng thôi." Công việc chính cũng chẳng làm mấy, gã chưa bị lật đổ quả là kỳ tích.

Alpha nam lắc đầu: "Đừng hỏi những chuyện dư thừa, cứ làm việc đi."

Vị Alpha được gọi là Đại ca sau khi ra khỏi phòng lái thì phủi phủi vụn bánh quy trên người, cười với những người chào hỏi mình, rồi chui vào văn phòng riêng.

Trong văn phòng có thư ký của hắn đang ngồi, khi vị đại ca này trở về, cô thư ký cũng đứng dậy.

Cô thư ký là một Omega nữ, số lượng Omega trong băng cướp rất ít, vì chẳng mấy ai trong băng cướp tuân theo quy tắc nghiêm chỉnh. Vị Omega này cũng là người duy nhất trong băng cướp của họ, bị người của Băng cướp Bóng Ma nghi là chị dâu của họ, nên không ai dám có ý đồ xấu.

Omega nữ định mở lời khi đại ca bước tới, nhưng vị đại ca này cười toe toét với cô, khiến cô nhăn mày: "Tôi nghĩ lần sau tôi giao tiếp với anh phải đeo mặt nạ phòng độc."

"Làm gì mà khoa trương thế?" Hắn đưa tay ra trước mặt, lòng bàn tay hướng về mình, thở ra một hơi: "Tôi thấy vẫn ổn mà."

"Anh đã ăn gì?"

"Rau diếp cá trộn, sầu riêng, đừng làm vẻ mặt phóng đại thế, tôi đã cố ý ăn bánh quy vị bạc hà để làm thơm miệng rồi." Alpha kêu lên.

"Thôi được rồi, Hoàng Tây Tắc." Omega nữ không chịu nổi nữa, lấy ra một chai xịt thơm miệng từ túi và ném cho hắn, đồng thời bật hệ thống lọc không khí trong phòng.

"Làm gì mà khoa trương thế." Alpha được gọi là Hoàng Tây Tắc nhún vai, nhưng vẫn khử mùi cho miệng. Cuối cùng, hắn ném chai xịt thơm miệng lại cho Omega nữ, rồi cười nói thêm một câu: "Nhiều tật xấu như vậy, coi chừng không gả được đó, cô Thu Minh."

Thu Minh tặc lưỡi.

Hai người họ không giống quan hệ cấp trên và cấp dưới, thực tế Thu Minh là em họ của Hoàng Tây Tắc.

Mặc dù sức mạnh của Băng cướp Bóng Ma chỉ là mức trung bình trong số các băng cướp không gian. Họ dường như không có lý tưởng nào khác ngoài việc làm cướp biển, không muốn thành lập chính phủ, cũng ngoan ngoãn không gây rối.

Nhưng Băng cướp Bóng Ma lại là băng cướp tồn tại lâu đời nhất trong lịch sử nhân loại. Thế giới bên ngoài cũng có suy đoán về việc họ có thể tồn tại lâu như vậy, và kết luận được rút ra là: họ quá vô dụng.

Họ không gây ra chuyện lớn, mỗi lần cướp xong là chuồn, cũng không giết người, gặp chiến hạm nào thực sự không có tiền và có người bị thương thì họ còn không cướp, mà còn tặng thêm tài nguyên cho người ta.

Đã là băng cướp một nghìn năm rồi, mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ vừa đủ để duy trì tàu mẹ và hơi dư dả một chút, đánh họ cũng chỉ lãng phí lực lượng cảnh sát.

Nói chung, với tư cách là một băng cướp, họ sống rất hài hước.

Hoàng Tây Tắc mở cửa bí mật trong văn phòng, rồi cùng Thu Minh lần lượt bước vào.

"Cơ giáp của Tiểu Tướng Quân bị cướp rồi, khá thú vị, những kẻ cướp là bốn tên ngốc cực kỳ giỏi giang." Hoàng Tây Tắc vui vẻ bước qua các lớp kiểm tra của hành lang, đi vào thang máy: "Thật thú vị."

"Có thể đột phá phòng ngự của tinh cầu Cạp Tháp, họ không phải là những 'kẻ ngu xuẩn' bình thường." Thu Minh nhẹ giọng nói khi đi theo sau hắn.

"Thì ai mà biết được." Hoàng Tây Tắc nhún vai: "Đây là chuyện Chính phủ Liên minh Nhân loại cần quản, không phải chúng ta. À, đúng rồi, người của Dự án Z đã bị diệt khẩu rồi."

Thu Minh đã biết tin này từ lâu, chỉ lạnh nhạt nói: "Giống như những gì họ đã từng làm sao?"

"Lần này hẳn là triệt để hơn lần trước, dù sao lần trước nếu diệt khẩu sạch sẽ..." Hoàng Tây Tắc đang nói, cửa thang máy mở ra. Đập vào mắt là một bình nuôi cấy khổng lồ, rộng khoảng hơn 30 mét vuông, cao tới 15 mét.

Và bên trong cái bình nuôi cấy khổng lồ đó chỉ chứa một người.

Đó là một cô bé trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, toàn thân cô bé có làn da trắng sáng, như thể được quét một lớp sơn trắng, rõ ràng là không bình thường. Trên cơ thể cô bé có những hình xăm vàng đỏ bao quanh tứ chi một cách có quy luật.

Tóc cô bé cũng màu trắng, đôi mắt nhắm nghiền, giống như đã chết, lại như đang ngủ say.

Hoàng Tây Tắc nhìn bình nuôi cấy khổng lồ và cười: "Nếu diệt khẩu sạch sẽ, làm gì còn có Băng cướp Bóng Ma nữa? Và làm sao chúng ta có thể tìm thấy 'Bảo vật' mà tiền bối chúng ta để lại."

"Một con Quân Trùng." Thu Minh đặt tay lên bình nuôi cấy.

Đúng vậy, họ sở hữu một con Quân Trùng, một loại Trùng tộc cấp cao nằm trên Thị Trùng. Chúng có hình thái gần giống con người hơn so với Thị Trùng, nhưng vẫn có những điểm khác biệt, như những hình xăm, và nếu nhìn kỹ, ngoài những hình xăm trên người, loại Quân Trùng này khi lớn lên sẽ mọc thêm cánh cứng trên lưng.

"Chúng ta đã phát hiện ra cô bé từ mộ địa của tổ tiên chúng ta. Lúc đó con người vẫn chưa tranh giành hành tinh với Trùng tộc, khi hệ gen bị hủy diệt, họ không nỡ giết con quái vật giống đứa trẻ loài người này." Hoàng Tây Tắc đi sang một bên để kiểm tra dữ liệu của con quái vật này, xác nhận nó vẫn còn sống.

Con Quân Trùng này thực chất không liên quan đến lứa Trùng tộc hiện tại. Trải qua bao nhiêu năm, Trùng tộc đã phát triển và thay đổi.

Trùng Hoàng cũng có tuổi thọ. Khi sắp chết, Trùng Hoàng sẽ đẻ trứng, và một phần Trùng tộc được dùng để phò tá Trùng Hoàng mới, sau đó chết.

Tuy nhiên, những "Cựu thần" này sau khi nuôi lớn Trùng Hoàng mới sẽ bị thuộc hạ của Trùng Hoàng mới giết chết, vì họ không thuộc cùng một "Mạng lưới Tinh thần".

Nói tóm lại, con quái vật trước mặt này là Quân Trùng của Trùng Hoàng thuộc vô số thế hệ trước. Ngay cả khi được thả ra bây giờ, nó cũng không thể hòa nhập với xã hội Trùng tộc, và sẽ bị đồng loại tấn công.

Gene của Trùng tộc và con người không tương thích. Điều này thực ra họ đã biết từ sớm, dù sao thí nghiệm trước đây đã bị con người hiểu lầm là sự tiến hóa "ABO".

Họ đã cố gắng sử dụng trực tiếp gene Trùng tộc, nhưng thất bại. Cuối cùng, họ mô phỏng theo Trùng tộc và sửa đổi một phần gene con người, từ đó có được Pheromone, cùng với sức mạnh và tinh thần lực được tăng cường.

Con Quân Trùng toàn thân trắng muốt trước mặt chính là vật đối chiếu.

Nó đã ngủ say từ khi còn là ấu trùng, cho đến tận bây giờ, là một cổ vật sống.

Vì sau khi thí nghiệm thành công, Chính phủ Liên minh Nhân loại vội vàng xóa bỏ vết nhơ này, nên một phần người phụ trách đã bị giết sạch. Một số ít người đã chạy trốn, mang theo một phần tư liệu quá trình và thành quả thí nghiệm, cộng thêm vật đối chiếu.

Đến khi Dự án Z xuất hiện, họ lại vọng tưởng con người có thể giữ lý trí trong trạng thái bị Trùng tộc bám vào, thật là điên rồ.

"Họ mù quáng mô phỏng gen của đối phương, nhưng con người đã bị viết lại gen rồi, chúng ta đang mô phỏng một quái vật, một con thú chỉ biết ăn uống." Hoàng Tây Tắc đấm vào bình nuôi cấy.

"Khi Pheromone mất kiểm soát, chúng ta cũng giống như quái vật." Hoàng Tây Tắc nói tiếp.

Thu Minh đang xem dữ liệu của Quân Trùng, cô cúi đầu, tóc trượt xuống để lộ cổ. Trên cổ cô có một vết sẹo, đó là bằng chứng cô đã cắt bỏ tuyến thể.

Thời đại tinh tế, phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể không phải vấn đề khó, cũng không để lại sẹo. Nhưng vết sẹo ở sau cổ Thu Minh là do cô tự tay cắt bỏ, để chứng minh niềm tin của mình, là bằng chứng cô thoát ly khỏi 'quái thú', vết sẹo trên cổ là vinh quang của cô.

Hoàng Tây Tắc cũng vậy.

Họ muốn vứt bỏ thân phận Alpha, Beta, Omega, trở lại làm con người, chỉ có nam và nữ.

Những thành viên nội bộ trong Băng cướp Bóng Ma đều làm như vậy.

Sau khi biết được hành động của tổ tiên, một phần trong số họ đã thành lập băng cướp không gian, tìm thấy "bảo vật" này, hy vọng có thể sửa chữa sai lầm của tổ tiên, để con người trở lại làm người "nguyên thủy", chứ không phải quái thú.

"Thế còn Omega đội mũ bảo vệ đã giết Thị Trùng thì sao? Chính phủ Liên minh Nhân loại hoàn toàn không có tin tức?" Thu Minh hỏi tiếp.

"Không, rất kỳ lạ." Hoàng Tây Tắc xoa cằm: "Tôi đang nghi ngờ, nghi ngờ rốt cuộc cậu ta có phải là người không, dù sao trước đây chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của cậu ta."

"Ý anh là gián điệp của Trùng tộc?" Thu Minh hỏi.

"Không loại trừ khả năng này."

...

"Cậu thực sự không đau lòng?" Úc Đình trải đầy xác cơ giáp dưới sàn.

Chiến hạm của họ đủ lớn, toàn bộ không gian bên dưới được dùng để chứa cơ giáp.

Úc Đình mất khoảng một ngày để tháo dỡ cái vật khổng lồ này, nhờ có Minh Phạn giúp đỡ nữa.

"Cũng ổn." Minh Phạn đặt tấm giáp ngực xuống sàn: "Chỉ là công cụ chiến đấu thôi, nó không có tư duy riêng, tôi cố tình gán cho nó ý nghĩa cũng vô vị."

"Cậu thật vô tình." Úc Đình nhảy xuống từ khung xương khổng lồ, sau đó quay đầu nhìn: "Nhiều thứ dùng được phết, chỉ là vỏ ngoài tổng hợp này quá giòn."

"Quá giòn ư?! Giòn ở đâu?!" Pháp Ni vừa xem vừa ôm tim, Úc Đình tháo cơ giáp quá mạnh bạo, cơ giáp huyền thoại biến mất chỉ trong một ngày, anh ta cảm thấy tim mình đang co thắt.

Úc Đình không thèm để ý đến Pháp Ni: "Nhiều thứ bên trong khá cũ nát, nhưng may mắn là bản thân nó là cơ giáp, những thứ dùng được chỉ cần nâng cấp là xong, nhưng khá tốn thời gian."

Nói xong, Úc Đình nói thêm một câu: "Mệt quá, quả nhiên người ta hễ mệt là dễ có tâm trạng không tốt."

Hắn hoàn toàn không mệt, điều này ngay cả Thất Thất cũng rõ. Khi làm việc mình thích, Úc Đình có thể không ăn uống vài ngày, sống nhờ thứ dung dịch dinh dưỡng mà hắn ghét, cho dù cơ thể mệt mỏi, tinh thần hắn chắc chắn vẫn phấn chấn.

"Cậu vất vả rồi." Minh Phạn nhét một viên kẹo vào tay Úc Đình.

Pháp Ni nhìn thấy cảnh này, lại thúc Văn Trạch: "Anh nói xem từ hai mươi lăm tiếng trước đến giờ, cái thứ mà Minh Phạn đưa cho Úc Đình năm mươi lần là gì?"

Văn Trạch vốn đang ngồi yên lặng một bên, không làm ồn, nghe vậy kinh ngạc nhìn Pháp Ni: "Cậu đã đếm à?"

Pháp Ni gật đầu.

"Vậy cậu vô vị thật đấy." Văn Trạch lắc đầu, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.

"Anh đi đâu?"

"Ngủ, đã quá giờ rất lâu rồi." Văn Trạch sờ sờ sau gáy mình, thể lực hiện tại của y còn kém hơn cả Pháp Ni đã bị thoái hóa. Văn Trạch đã trải qua nhiều ca phẫu thuật: cắt bỏ tuyến thể, cố gắng khâu lại tuyến thể Omega, và cuối cùng là cấp cứu ở Thiên Xu Tinh.

Cơ thể y đã bị phá hủy đến mức không còn hình dạng gì rồi, nếu y không chú trọng sức khỏe, sẽ chết sớm hơn.

Pháp Ni bĩu môi nhún vai nhìn bóng lưng Văn Trạch, sau đó ánh mắt lại rơi vào Úc Đình và Minh Phạn: "Ê, Tiểu Tướng Quân!"

Minh Phạn quay lại nhìn anh ta.

"Tôi cũng khó chịu lắm!" Pháp Ni la lớn: "Cái thứ đó của cậu có thể cho tôi một cái không?"

Minh Phạn sầm mặt, rõ ràng là không vui.

Minh Phạn không vui, nhưng Úc Đình lại đi tới.

Không chỉ đi tới, mà còn ngồi xuống bên cạnh Pháp Ni, làm Pháp Ni giật mình: "Làm gì? Tôi bán nghệ không bán thân nha, có nhìn trúng tôi cũng không được, chúng ta có cách ly chủng tộc mà."

"Tôi không có ý đó." Úc Đình ho khan một tiếng, sau đó hỏi nghiêm túc: "Trước đây thể lực của anh là 2S?" Pháp Ni đang cảnh giác Văn Trạch, mặc dù trong bốn người Pháp Ni chỉ có thể gần gũi với Văn Trạch, nhưng anh ta vẫn cảnh giác.

Pháp Ni ngẩn ra, không trả lời, chỉ cười cười.

"Lý do bị giảm cấp là gì?" Úc Đình hỏi.

"Cậu thẳng thắn thật." Pháp Ni cau mày: "Tôi còn tưởng cậu sẽ ý tứ hơn một chút."

"Tôi đang ý tứ mà." Úc Đình nói.

"Nếu tôi không trả lời, cậu sẽ buộc tôi nói sao?" Pháp Ni hỏi lại.

"Sẽ." Úc Đình gật đầu: "Tôi không có hóng hớt, tôi chỉ muốn đảm bảo anh không gây nguy hiểm cho chúng tôi."

Minh Phạn cũng bước lại.

Pháp Ni chìm vào im lặng, Úc Đình không vội vàng, hắn đang chờ đợi phản hồi của Pháp Ni.

"Tôi chỉ có thể nói, may mà Tiểu Tướng Quân cậu chưa từng đến trường quân đội." Pháp Ni gãi đầu: "Nếu không, kết cục của cậu có lẽ sẽ giống tôi."

Minh Phạn ngẩn người.

"Cậu đã ở Chính phủ Liên minh Nhân loại lâu như vậy, hẳn cũng biết, có người muốn cậu chết." Pháp Ni thở dài: "Không thể để cậu biết Dự án Z là một trong số đó, nhưng cậu không thấy, việc giết một 3S chỉ để không bại lộ Dự án Z là hơi vô lý sao? Dù sao cậu cũng không ở Liên minh lâu năm, họ giấu kỹ hơn không phải được rồi à?"

"Chính phủ Liên minh Nhân loại có thể có Trùng tộc, đây là một tầng ý nghĩa, và một tầng khác là: Họ không muốn xuất hiện Alpha quá xuất sắc." Pháp Ni nói xong điều này, thấy cả hai đều mở to mắt, anh ta gật đầu: "Rất vô lý đúng không? Nhưng sự thật lại vô lý đến vậy đó."

"Trường quân đội nơi tôi học đã bị xâm nhập." Pháp Ni có chút bất lực: "Những năm qua tôi đã điều tra ra một số thứ."

"Những năm qua?" Úc Đình mở to mắt: "Tôi cứ tưởng anh ngày nào cũng chỉ ở Tinh hệ Tử Vong ăn chơi chờ chết và cặp kè Omega."

"Này, không chỉ Omega, thỉnh thoảng tôi cũng cặp kè Beta, nhưng đó không phải trọng điểm." Pháp Ni ngẩng đầu hỏi Minh Phạn: "Cậu có thấy trên mạng những luận điệu tương tự như 'Sự tồn tại của Pheromone là tội lỗi nguyên thủy', hay 'khi phát tình cảm thấy mình không phải là người mà là một con thú hoang' không?"

"Thỉnh thoảng còn xen lẫn những lời nói về mong muốn trở thành con người thuần túy hơn." Pháp Ni nói tiếp.

Úc Đình ngắt lời: "Con người thuần túy hơn là cái gì? Nghe kỳ lạ quá, tín ngưỡng tôn giáo còn sót lại à? Không được làm chuyện 'vàng', phải giữ thân đồng trinh?"

"Đương nhiên không phải, nếu là thế, họ ra tay với tôi còn hợp lý, nhưng ra tay với Minh Phạn thì hoàn toàn vô lý, phải biết là Minh Phạn chưa từng có bất kỳ scandal nào." Pháp Ni vươn tay lấy ly rượu bên cạnh, nhấp một ngụm: "Cái mà họ nói là con người trước khi tiến hóa ra ba giới tính phụ ABO."

"Đó là từ bao lâu trước rồi?"

"Đúng vậy, rất vô lý, nhưng họ thực sự là chủ nghĩa con người tối thượng, bất cứ ai quá nổi bật ở một khía cạnh nào đó, ví dụ như tinh thần lực, ví dụ như thể lực, trong mắt họ không còn là người nữa, mà là Trùng." Pháp Ni cũng bất lực: "Ngay cả khi gen của chúng ta khác biệt hoàn toàn với Trùng tộc, trong mắt họ, chúng ta cũng là 'quái vật', không phải con người."

"Tôi rời trường quân đội là vì tôi giết Sư phụ tôi." Pháp Ni lại uống một ngụm rượu: "Ông ấy rất tốt với tôi, đã dạy tôi rất nhiều thứ, ông ấy nói tôi là tương lai của nhân loại, sau này tôi phát hiện ra, ông ấy cũng là người muốn giết tôi."

Úc Đình và Minh Phạn im lặng.

"Đó, cậu biết không? Tôi tưởng mình là tương lai của nhân loại, tôi là người ham sắc mà, tôi thích những Omega đó, lăng nhăng đến chết đi được. Nhưng tôi hy vọng những đối tượng tình một đêm của tôi đều sống tốt, tôi cũng có chút chủ nghĩa Alpha."

"Tôi tưởng mình là anh hùng, nhưng cuối cùng tôi chưa kịp ra tiền tuyến đã bị hủy hoại bởi chính đồng đội." Mắt Pháp Ni thẫn thờ, lời nói chậm rãi: "Trước khi tôi giết Sư phụ, ông ấy nói, ông ấy thà chết với tư cách là con người, chứ không muốn sống với tư cách là một 'quái vật'."

"Tôi thực sự không hiểu nổi." Pháp Ni tặc lưỡi: "Tôi muốn bảo vệ nhân loại, tôi muốn ngăn chặn Trùng tộc, rồi, tôi thành quái vật."

"Tài liệu bị phong tỏa là vì chính họ chưa xử lý sạch sẽ, trong lòng có quỷ, tôi phải bỏ đi vì tôi vẫn còn tinh thần lực cấp S, không đi nữa thì sẽ gặp nạn."

"Tôi nghi ngờ có Trùng tộc chỉ là một chút hy vọng nhỏ của cá nhân tôi." Pháp Ni cười khổ: "Nếu cấp cao hoàn toàn không có Trùng tộc, mà chỉ có 'Chủ nghĩa con người cực đoan' thì quá châm biếm."

"Vậy, anh bỏ đi là vì cái 'Chủ nghĩa con người cực đoan' đó?" Văn Trạch đột nhiên lên tiếng ở cửa.

"WTF?!" Pháp Ni giật mình: "Anh ngủ rồi cơ mà?!"

【Anh ấy muốn đến xem tiến độ, tiện thể giục các cậu đừng thức khuya nữa. Lối sống thất thường, tuổi già sẽ không tốt cho cơ thể.】 Thất Thất giải thích thay Văn Trạch, đây là những gì Văn Trạch lẩm bẩm khi đi tới.

"Đúng vậy, nếu không có Trùng tộc, mà chỉ có một đám ngu xuẩn tự xưng là con người tối thượng." Văn Trạch tức đến mức run rẩy: "Thì quá địch châm biếm rồi!" Nói xong, y đấm vào cửa cabin.

Ba người còn lại đồng loạt im lặng.

Úc Đình... chủng tộc của Úc Đình đã không đúng rồi, hắn chỉ là một Trùng đực đến từ thế giới khác, cảm thấy nói gì vào lúc này cũng không hợp, chỉ có thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.

Minh Phạn vốn không giỏi ăn nói, anh chỉ nói nhiều hơn khi giao tiếp với Úc Đình, còn lại thì ba gậy đánh không ra một lời. Mặc dù bản thân anh cũng là nạn nhân, nhưng vì phản ứng của Văn Trạch lúc này quá lớn, khiến Tiểu Tướng Quân ngơ ngác.

Pháp Ni ngây người nhìn một lúc, thấy Văn Trạch tức đến đỏ mặt, lại bị dọa: "Anh đừng tự làm mình tức chết!"

"Không đâu, tôi sẽ sống tốt cho đến khi cái đám chó má đó chết hết." Văn Trạch quay đầu bỏ đi, chắc là đi chuẩn bị kế hoạch mới.

"Họ không xâm nhập Tinh Hệ Thiên Xu?" Úc Đình hỏi Pháp Ni.

"Những tinh hệ chính quyền tập trung như thế này họ ít khi xâm nhập, kẻ nào có thể gây dựng Hoàng thất trong tinh tế thì đều là người mạnh." Pháp Ni gật đầu: "Ít nhất bây giờ, cái tên chồn hôi này vẫn còn ổn."

"Ừm." Úc Đình gật đầu: "Tôi có một câu hỏi nữa, nếu chuyện tôi là Trùng đực bị bại lộ, bọn họ có truy sát tôi không?"

"Không." Pháp Ni bất lực nói: "So với Trùng tộc thuần chủng, họ căm ghét những đồng loại bị coi là có đặc điểm Trùng tộc trong mắt họ hơn nhiều."

"Oh." Úc Đình hít một hơi lạnh, nhất thời không biết đánh giá thế nào.

"Nói thật nhé." Pháp Ni lại vò vò mái tóc đỏ trên đầu mình: "Tôi và cậu, có gì khác biệt?"

"Hả?"

"Mâu thuẫn chính giữa Nhân loại và Trùng tộc là vì sự xâm lấn của chúng ảnh hưởng đến không gian sinh sống của con người, đúng không. Vậy nếu Trùng tộc đều giống cậu thì sao? Cậu và tôi có gì khác biệt về bản chất không?" Pháp Ni hỏi: "Sự khác biệt giữa cậu và tôi đã nhỏ như vậy, tại sao họ lại nghĩ rằng tôi và họ khác nhau?"

"Cái này anh phải hỏi họ, nhưng hỏi cũng vô ích, họ chỉ ước gì sẽ có cơ hội làm thịt anh thôi." Úc Đình ân cần an ủi: "Tôi và anh khác biệt, không chỉ có, mà còn rất lớn, tôi đẹp trai hơn."

Pháp Ni cười khúc khích hai tiếng, cả người cũng thả lỏng khỏi sự căng thẳng: "Cái đó thì đúng thật, để lớn lên đẹp như cậu cũng cần thực lực."

"Thôi được rồi, đi ngủ đi." Pháp Ni cầm chai rượu đứng dậy: "Mấy chuyện khác đợi tỉnh dậy rồi tính."

Đợi Pháp Ni đi ra, Úc Đình nhìn Minh Phạn: "Đi thôi? Đi ngủ?"

"Ừm, được." Minh Phạn gật đầu, anh và Úc Đình cùng nhau bước ra ngoài.

Họ đều không nói gì, Minh Phạn theo thói quen sờ túi, định lấy kẹo ra ăn, nhưng không thấy.

"Của cậu đây." Úc Đình đưa cho anh.

"Ồ, cảm ơn." Minh Phạn nhận lấy viên kẹo cam. Sau khi nhìn thấy bao bì quen thuộc, anh đột nhiên cảm thấy sai sai, tại sao kẹo của mình lại chuyển hết sang tay Úc Đình rồi?!

˚˖🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆

° ᡣ𐭩 . ° .𝕾𝖍𝖆𝖑𝖎𝖎° ᡣ𐭩 . ° .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store