│EDIT - ĐM│Trùng đực không phải Omega.
27. Chúng ta là những tên cướp hung hãn.
Văn Trạch hành động rất nhanh, khiến Úc Đình phải cảm thán đối phương không hổ danh là hoàng thất chuyên bóc lột đáng ghét, y đã kiếm được một chiến hạm không gian cỡ trung A-TR, được coi là một trong những tàu vũ trụ dân dụng tốt nhất hiện nay của nhân loại.
Với lại, không rõ Văn Trạch đã thương lượng gì với Nguyên Đế An, mà Nguyên Đế An lại cho phép chiến hạm không gian này, vốn được cải tạo và trang bị đầy đủ vũ khí, tiến vào Tinh chủ, thậm chí còn vào được cả phòng thí nghiệm tạm thời.
"Anh ấy nói với tôi là bị anh cưỡng chế bắt cóc." Ánh mắt Nguyên Đế An không rời khỏi chiến hạm đó, nhìn lớp sơn tuyệt đẹp, nhìn những đường nét tinh xảo, những thứ mà Tinh hệ Tử Vong của họ tạm thời không làm được.
Mặc dù họ đã có bản vẽ cao cấp hơn, nhưng việc chế tạo bản vẽ thành vật thể thật là một quá trình dài tốn công tốn của, giờ đây có một chiến hạm không gian cao cấp bày ra trước mặt, Nguyên Đế An thậm chí còn muốn mặt dày đưa tay ra sờ lớp sơn bề mặt của nó.
"Cưỡng chế bắt cóc?" Úc Đình đứng bên cạnh Nguyên Đế An, nghe vậy liền liếc nhìn Văn Trạch mặt không cảm xúc đi theo sau họ.
"Tôi được thừa kế tước hiệu Thân vương của cha, khá vui vẻ nên muốn thả lỏng bản thân." Văn Trạch âm thầm giới thiệu về bối cảnh nhân vật mà mình tự tạo ra, "Lúc đó ngài đang nhảy múa, tôi để ý đến ngài, tiến lên bắt chuyện nhưng ngài từ chối, tôi bèn nói ra thân phận của mình, sau đó thì bị bắt cóc."
"Ông tin thật sao?!" Úc Đình ngạc nhiên hỏi Nguyên Đế An, "Ông không thấy những gì anh ta nói không hề phù hợp với tính cách của anh ta sao?"
"Sau khi bị Omega bắt cóc thì tính tình thay đổi 180 độ không phải là chuyện rất bình thường sao?" Nguyên Đế An giả vờ đặt tay lên cằm mình.
Úc Đình không nói nên lời, hắn không tin lão cáo già Nguyên Đế An này lại ngu ngốc đến mức tin vào lời nhảm nhí không đáng tin cậy của Văn Trạch.
"Dù sao thì bây giờ anh ấy cũng là người của ngài." Nguyên Đế An nhún vai, "Thực ra, việc kiểm soát người nên là vấn đề của ngài, không phải của tôi."
"Vậy giờ là tình huống gì?" Pháp Ni đầu tóc rối bù như "tổ chim đỏ", mặt mũi ngơ ngác nhìn chiến hạm không gian khổng lồ trước mắt. Sáng sớm hắn ta nhận được điện thoại của Úc Đình, sau đó bị vài đồng nghiệp Tinh hệ Tử Vong lôi ra khỏi giường, ép mặc quần áo rồi đưa đến đây.
Minh Phạn kiên nhẫn giải thích: "Úc Đình đã nhận được máy dò của anh, bây giờ anh cần đi cùng chúng tôi, về việc tìm kiếm vật liệu và phân bố chợ đen, anh hiểu rõ hơn chúng tôi."
"Ồ~" Phàm Ni gật đầu như vừa hiểu ra, sau đó quay lưng bỏ chạy.
Chạy chưa được hai bước, Pháp Ni đã bị người của Tinh hệ chặn lại.
"Tôi không đi!! Tôi không đi đâu hết!" Pháp Ni liều mạng giãy giụa, vặn vẹo như một con sâu bướm, "Tôi sẽ chết mất! Tiền thưởng treo đầu tôi đã lên đến năm triệu Tinh tệ rồi! Giờ tôi là kẻ thù chung của toàn dân!"
Nguyên Đế An nhẹ nhàng an ủi: "Cậu là đại diện cho Tinh hệ Tử Vong chúng tôi, Ngài Úc nói rồi, ngài ấy sẽ bảo vệ cậu thật tốt."
"Bảo vệ cái quái gì, sao ông không tự đi? Trước đây cần tôi thì cung phụng tôi ăn ngon uống tốt, bây giờ bám được đùi Úc Đình rồi thì coi tôi như món đồ để tặng! Không có chuyện thất đức như thế đâu!" Pháp Ni thề sống chết không chịu khuất phục, "Đừng ép tôi! Cẩn thận tôi chết cho các người xem! Cho dù lũ khốn các người có được cơ thể tôi thì cũng mãi mãi không có được linh hồn tôi."
"Không nghiêm trọng đến mức đó đâu." Nguyên Đế An gãi đầu một cách ngại ngùng.
"Tôi chỉ muốn ở lại Tinh chủ dưỡng già thôi!" Pháp Ni la hét om sòm.
Úc Đình "chậc" một tiếng, hắn vẫy tay gọi Minh Phạn: "Giải quyết anh ta."
"Ừm." Minh Phạn lạnh lùng nhìn về phía Pháp Ni, Pháp Ni đang la hét om sòm lập tức im bặt, giống như một con gà bị siết cổ.
Minh Phạn từng bước tiến lại gần, Pháp Ni cười gượng hai tiếng: "Cái đó, đại ca à, không cần nghiêm túc đến thế đâu, tôi cũng không phải là không thể chấp nhận việc các cậu có được cả cơ thể lẫn linh hồn tôi đâu."
Minh Phạn lạnh lùng không đáp lại bất cứ điều gì, chỉ đi nhanh hơn một chút để đề phòng Pháp Ni bỏ trốn.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng như vậy! Có gì từ từ nói." Pháp Ni căng thẳng, cuối cùng khi Minh Phạn chạm vào anh ta, anh ta phát ra một tiếng thét chói tai không giống người.
Tiếng hét cuối cùng kết thúc trong tay Minh Phạn, Minh Phạn tháo sợi dây bên hông thành viên Tinh hệ, trói Pháp Ni lại, tiện thể bịt miệng anh ta.
Cuối cùng thì cũng yên tĩnh.
"Xem ra không ai phản đối nữa." Úc Đình không nhìn Pháp Ni nữa, hắn chỉ vào chiến hạm không gian: "Tôi muốn đổi lớp sơn rồi mới xuất phát."
"Nhưng màu đen rất ngầu mà." Nguyên Đế An sờ cằm.
"Tôi thích có hình vẽ graffiti." Úc Đình không thích màu đen, hắn thấy màu sắc phong phú thì thú vị hơn.
Cuối cùng, chiến hạm không gian này bị Úc Đình biến thành "phong cách chuyên dụng cho trẻ em" với hàng loạt hình vẽ hoạt hình. Nhìn qua, thậm chí không thể nhận ra đây là chiến hạm A-TR nữa.
Khi rời đi, Úc Đình và đồng bọn được các cấp cao Tinh hệ Tử Vong tiễn đưa nồng nhiệt.
Họ đứng ở cửa chiến hạm vẫy tay chào tạm biệt các vị trong Tinh hệ Tử Vong. Đương nhiên, Pháp Ni vẫn bị trói, không thể làm bất cứ hành động gì, đầu kia của sợi dây trói vẫn còn nằm trong tay Minh Phạn.
Mãi đến khi cửa chiến hạm đóng lại, Úc Đình và Minh Phạn dùng tinh thần lực và thể lực của mình để khởi động tàu, Pháp Ni mới được thả ra.
Pháp Ni ngồi trong khoang lái, tiều tụy như mất đi xương sống, dưới ánh sáng đó, mái tóc hơi đỏ rượu của anh ta dường như cũng mất đi độ bóng: "Các người muốn trang bị, thì cứ để tôi giúp, khoan nói đến vấn đề tồn đọng của bản thân tôi, nếu những trang bị các người cần nằm trong tay Chính phủ Liên minh Nhân loại thì sao?"
"Họ đông người, lại còn có quân đội." Pháp Ni gãi đầu, "Úc Đình, cho dù cậu có bộ não giỏi nhất đi chăng nữa, cũng không thể chịu nổi đối phương có lực lượng mạnh hơn, cậu không thấy chuyến đi này của chúng ta rất nguy hiểm sao?"
Văn Trạch đang xem bảng điều khiển bản đồ sao, Thất Thất liên tục thu thập thông tin để hoàn thiện bản đồ sao.
Nghe vậy, Văn Trạch "Ừm" một tiếng: "Nói đúng ra, tôi là bị bắt cóc, hơn nữa là Hoàng thất Tinh Hệ Thiên Xu, họ khả năng sẽ không công khai làm gì tôi."
Pháp Ni lại gầm gừ một tiếng đầy giận dữ: "Đế quốc chết tiệt, tôi vĩnh viễn phản đối chế độ quân chủ chuyên chế!"
"Chúng ta sẽ đi tinh cầu Cạp Tháp thuộc Tinh Hệ Lam Chu trước, để lấy cơ giáp của Minh Phạn ra." Úc Đình chỉ vào vị trí Tinh Hệ Lam Chu trên bản đồ sao, "Đó là chiếc cơ giáp cao cấp nhất hiện có, gần nhất với 2S, rất nhiều vật liệu trên đó có thể tháo ra và sử dụng."
"Đại ca! Đó là vật phẩm trưng bày trong bảo tàng Tinh hệ Lam Chu!! Có người giám sát 24/24! Là người thật giám sát! Chứ không phải máy móc!" Pháp Ni lại suy sụp, anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục tuyệt vọng như thế này, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tự nhổ hết tóc trên đầu mình.
Cơ giáp của Minh Phạn được đo ni đóng giày cho anh, nếu lần truy kích đó, Minh Phạn mang theo cơ giáp, có lẽ đã không đến mức toàn quân bị tiêu diệt, nhưng truyền tin lúc đó đã xảy ra sai sót.
Tóm lại, vì không có người thứ hai nào có thể tương thích với cơ giáp của Minh Phạn, vũ khí này cuối cùng chỉ có thể được trưng bày trong bảo tàng như là di vật của Minh Phạn.
Ở đó có người giám sát, điều này có nghĩa là chỉ vô hiệu hóa thiết bị công nghệ cao là vô ích, vì họ không thể tàng hình vật lý. Còn câu nói của Úc Đình rằng "lấy ra", cứ như thể là đi hái một bông hoa trong vườn sau nhà vậy.
Pháp Ni biết Úc Đình bản thân là Trùng tộc, vậy những người Trùng tộc họ đều có máu liều như vậy sao?
"Cảm ơn, tôi nghĩ đã đến lúc lấy tiền tiết kiệm ra mua một lô đất an táng cao cấp rồi, lát nữa tôi sẽ khắc trên bia mộ mình: Chết vì bị bắt cóc và hãm hại." Nói rồi, Pháp Ni quả nhiên giả vờ chuẩn bị mở quang não, nhưng chưa kịp chọn "phòng ngủ chính" sau khi chết của mình, anh ta lại kêu lên.
Phàm Ni ôm đầu, rên rỉ hai tiếng, vặn vẹo qua lại, trông như bị táo bón: "Tôi quên mất mình không có bạn bè, không có cả người thu thập thi thể, thảm quá, thảm quá... A Á Á! Cậu làm gì đó!"
Úc Đình thu kim tiêm lại, nhẹ nhàng vỗ vào gáy Pháp Ni: "Anh là tội phạm bị truy nã, không đổi cho anh cái ngoại hình khác thì tôi khó mà làm việc được."
"Hửm?" Pháp Ni sờ mặt mình, sau đó vội vàng dùng chức năng tự chụp ảnh của quang não làm gương, đánh giá khuôn mặt mình.
Ngoại hình vốn hơi thiếu sức sống giờ đây trở nên dễ nhìn hơn hẳn, ngũ quan đoan chính, dáng người thẳng tắp. Mặc dù tóc vẫn là màu đỏ nhưng mái tóc hơi đỏ rượu này trên khuôn mặt mới trông tươi trẻ hơn.
Pháp Ni nhìn ngắm khuôn mặt mình từ trái sang phải, cuối cùng thật lòng cảm thán: "Tôi thấy mình đã tìm được chính mình rồi."
"Xin hãy chấp nhận hiện thực." Úc Đình không nể mặt.
Pháp Ni chỉ vào Văn Trạch bên cạnh: "Vậy còn con chồn hôi này thì sao? Hắn không đổi mặt à?"
"Lý lịch của tôi rất sạch sẽ." Văn Trạch lười nhấc mắt nhìn anh, "Pháp Ni, cậu đã thay đổi rất nhiều."
Minh Phạn và Úc Đình đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.
"Nói cứ như anh quen tôi vậy." Pháp Ni vẫn đang thưởng thức khuôn mặt tuấn tú vừa có được.
"Cậu là sinh viên tốt nghiệp trường quân sự chính quy, năm nay 69 tuổi, từng có Tinh thần lực S, Thể lực song S. Trước khi Tiểu Tướng Quân xuất hiện, cậu được trường trọng điểm bồi dưỡng, là Hy vọng của nhân loại." Văn Trạch nói như đang đọc một bản thảo.
"Hửm?" Úc Đình ngạc nhiên nhìn Minh Phạn, kết quả phát hiện Minh Phạn cũng rất kinh ngạc, rõ ràng, Minh Phạn vừa mới biết tin này.
"Cậu bị khai trừ." Văn Trạch nhìn Pháp Ni, "Trước khi tốt nghiệp, vì tự ý đào ngũ đi cứu người, cuối cùng gây ra sai sót, dẫn đến một vụ nổ lớn, cậu sống sót, nhưng Thể lực từ song S thoái hóa thành..."
"Thoái hóa thành D." Pháp Ni tiếp lời, "Rốt cuộc anh là thân phận gì hả anh bạn? Một Hoàng thất Tinh hệ Thiên Xu lại biết nhiều chuyện đến vậy? Phải biết rằng hồ sơ của tôi đã bị niêm phong rồi."
"Tại sao lại bị niêm phong? Dù Thể lực không đạt, nhưng tinh thần lực của cậu cũng là hiếm thấy trên đời." Văn Trạch hỏi.
Pháp Ni nghe xong lời này, theo bản năng nhìn Úc Đình, thầm nghĩ, cái gọi là độc nhất vô nhị của mình, nếu hắn ta biết "người cầm đầu" cùng chiến hạm với chúng ta là một con Trùng tộc e rằng sẽ sợ chết khiếp, hơn nữa Pháp Ni rất chắc chắn rằng tinh thần lực của Úc Đình hoàn toàn vượt xa mình.
Pháp Ni than thở: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là trước đây ỷ vào thể chất 2S của mình nên cảm thấy mình rất giỏi, sau đó móc nối quá nhiều Omega và Beta, ừm, còn có vài Alpha nữa, vốn dĩ tôi kiểm soát rất tốt, nhưng sau khi nhập viện thì bị lật xe rồi."
Mấy người: ...
"Mấy vị tri kỷ tím nhan đó có vài người lý lịch rất khủng, tôi quá mất mặt đi, bệnh còn chưa chữa xong, đêm đó đã bị đuổi đi rồi." Pháp Ni tiếp tục thở dài.
"Tại sao lại là tri kỷ tím nhan?"
"Này, nghiêm túc một chút, hồng nhan (Omega/nữ) và lam nhan (Beta/nam) đều có, gộp lại chẳng phải là tím nhan rồi sao? Cậu chưa học qua mỹ thuật sao?" Pháp Ni nói vẫn không đáng tin cậy.
Úc Đình im lặng tiến lại gần Minh Phạn, hạ giọng bên tai cậu: "Anh ta đang nói dối."
Minh Phạn ngạc nhiên, cũng dùng âm lượng tương tự thì thầm bên tai Úc Đình: "Cậu phóng thích tinh thần lực ra ngoài à? Chỉ để xác định lời chém gió của anh ta là thật hay giả?"
Phóng thích tinh thần lực ra ngoài rất tốn sức, trong khi họ chỉ cần xác định Pháp Ni thực sự chỉ có thể hợp tác với họ là được, cùng lắm Úc Đình có thể dùng "thuốc nói thật" phiên bản tinh thần lực.
Việc phóng thích tinh thần lực để kiểm tra tính xác thực trong lúc Pháp Ni đang khoe khoang mình từng là 'Vua Tình Trường' này, hành vi này giống như đang hóng chuyện hơn.
Sự thật chứng minh, Úc Đình thực sự chỉ đang hóng chuyện, hắn lại hạ giọng: "Phóng ra rồi, tôi nghĩ vận đào hoa của tên này trước đây chắc chắn không ít, cậu nhìn cái vẻ yếu ớt của anh ta xem."
"Phóng thích tinh thần lực không mệt sao?" Minh Phạn có chút bất đắc dĩ.
"Cũng ổn, từ lúc lên chiến hạm, tinh thần lực của tôi đã trải ra rồi, không mệt như cậu nghĩ đâu." Úc Đình cần xác nhận không ai đang thực hiện hành động đáng ngờ dưới mũi hắn, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng hai người còn lại.
Minh Phạn lại xác nhận một lần nữa: "Thật sự không mệt chứ?"
"Không." Úc Đình có chút không hài lòng vì Minh Phạn không hưởng ứng chuyện hóng hớt của mình: "Tại sao lại cứ xoáy vào chuyện mệt hay không mệt thế?" Nếu mệt, hắn đã giao quyền giám sát cho Thất Thất rồi.
"Tôi muốn xác nhận cậu an toàn." Minh Phạn nói nghiêm túc, "Nếu là phải trả giá bằng việc làm tổn hại chính mình..."
"Được rồi, được rồi." Úc Đình cắt ngang anh, "Bây giờ cậu cứ như bề trên của tôi ấy, quá lải nhải rồi."
"Tôi không muốn cậu xảy ra chuyện gì." Minh Phạn có chút ngượng ngùng, anh cố gắng nhớ lại xem mình có thực sự lải nhải như Úc Đình nói không.
Úc Đình đột nhiên im lặng, hắn nhìn thẳng vào mắt Minh Phạn, Úc Đình biết Minh Phạn không phải là người chỉ nói những lời dễ nghe, lời anh nói thật lòng đang lo lắng.
"Thực ra, việc trải tinh thần lực ra ngoài bình thường giống như giăng lưới nhện vậy, chỉ khi họ có hành động kỳ lạ nào đó thì mới kéo động tinh thần lực của tôi." Úc Đình vẫn giải thích, để tránh Minh Phạn tiếp tục lo lắng.
Hơn nữa, Úc Đình cảm thấy hơi kỳ lạ, ở một mức độ nào đó, Minh Phạn rất nghiêm túc. Theo lẽ thường, Úc Đình hoàn toàn không cần phải trả lời những câu hỏi riêng tư kiểu này, chỉ cần một câu "Tôi tự rõ tinh thần lực của mình thế nào" là xong.
Nhưng hắn không những không thấy Minh Phạn mạo phạm, mà còn cố gắng giải thích vì thấy Minh Phạn thật lòng đang lo lắng.
Úc Đình không thể diễn tả được tâm trạng của mình là gì, nhưng chắc chắn không phải là tiêu cực.
"Này, cặp tình nhân kia." Pháp Ni gọi Úc Đình, "Lát nữa hẵng tình tứ nhé, bây giờ mặt tôi đã đổi rồi, nhưng thân phận vẫn là Pháp Ni của Tinh hệ Tử Vong, không cân nhắc cấp cho tôi một thân phận mới sao?"
"Thất Thất sẽ giải quyết vấn đề." Úc Đình "chậc" một tiếng, không hài lòng với việc Pháp Ni đột nhiên lên tiếng.
"Vậy cậu có kế hoạch gì không?" Phàm Ni lại hỏi, "Về chuyện chúng ta đi trộm cơ giáp."
Úc Đình sửa lời Pháp Ni: "Không phải trộm, là cướp, nơi đó có người thật canh gác suốt ngày, chúng ta không thể che mắt người sống được."
Pháp Ni im lặng, cuối cùng vỗ tay tán thưởng: "Có dũng khí đấy, tôi thích cái tính cách nóng bỏng này của cậu. Nhưng cậu có nghĩ đến không, nếu họ được trang bị thiết bị cao cấp nhất thì sao? Chúng ta có khả năng bị bắn nổ đầu đấy."
Văn Trạch thầm ho khan một tiếng: "Tôi cũng đã chuẩn bị được vài bộ trang bị, nằm trong kho chứa, điểm này yên tâm đi. Ít nhất là về mặt trang bị, chúng ta ngang sức ngang tài."
"Nhân lực không tương xứng, nhưng tôi có niềm tin vào chúng ta." Văn Trạch nói đến đây, gật đầu một cách nghiêm túc.
"......" Pháp Ni không biết nên nói gì nữa, anh im lặng ủ ê một lúc lâu, rồi nói: "Cướp có vũ trang? Vậy là chúng ta sắp trở thành cướp liên sao rồi?"
Úc Đình cười: "Chúng ta phải đóng vai hải tặc không gian, chúng ta là một nhóm thanh niên bốc đồng bất mãn với Chính phủ Liên minh Nhân loại, nên chúng ta sẽ cướp đi chiếc cơ giáp từng đại diện cho vinh quang của nhân loại."
Văn Trạch chớp thời cơ: "Là một nhóm thanh niên bốc đồng được trang bị tốt nhưng chiến hạm này phải đậu ở cảng, nên lát nữa chúng ta còn phải cướp thêm một chiếc khác để vận chuyển cơ giáp."
Họ không thể khởi động cơ giáp trực tiếp, vì theo lý thuyết, chỉ có Tiểu Tướng Quân Minh Phạn mới có thể kích hoạt nó. Nếu kích hoạt cơ giáp, thân phận của họ sẽ không còn là côn đồ bình thường nữa.
Minh Phạn bổ sung: "Sẽ không có vấn đề, có thể cướp được, tôi nhớ trong bảo tàng có một chiến hạm không gian kiểu cũ."
"...Cảm ơn, ở cùng với các cậu đột nhiên trở nên máu lửa quá." Pháp Ni nói bằng một giọng nửa sống nửa chết: "Tuyệt vời thật đấy, vừa có thân phận mới, sắp tới lại bị truy nã nữa sao? Anh chồn hôi có mang theo vớ đen không? Cho tôi một chiếc, tôi trùm lên đầu."
...
Trước khi họ hạ cánh xuống tinh cầu Cạp Tháp thuộc Tinh hệ Lam Chu, Úc Đình đã thu gọn các trang bị vào thiết bị nén, sau đó bảo Thất Thất ẩn đi vũ khí trên chiến hạm.
Cạp Tháp là một hành tinh phát triển, nơi họ hạ cánh chính là Thành phố Chủ của Cạp Tháp Tinh.
Cảng hàng không ở đây hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Tinh hệ Tử Vong, với những tượng đài đẹp, và cây xanh. Từ khi họ xuống chiến hạm cho đến khi đi về phía xe buýt liên sao, con đường đều được lát bằng gạch phù điêu.
Robot tiếp tân ở đây cũng rất mới, và có cả nhân viên kiểm tra là người thật.
Chẳng qua, việc sàng lọc Trùng tộc ở đây dường như không nghiêm ngặt như Tinh hệ Tử Vong.
Cũng phải, họ quá xa Trùng tộc, nếu Úc Đình và đồng bọn không nhảy vọt không gian, ước tính phải mất nửa năm mới tới được hành tinh này.
Người dân Tinh hệ Tử Vong sùng bái việc ở trong nhà vì đó là an toàn nhất, và tất cả nhu cầu ăn uống giải trí đều được sản phẩm công nghệ cao giải quyết, không cần thiết phải ra ngoài.
Còn người dân ở các hành tinh phát triển thì ưu chuộng lối sống tích cực "giao tiếp giữa người với người", luôn thích ra ngoài đi dạo, trung tâm thương mại và đường phố đều đầy người. Đây là một biểu hiện của cái mà họ cho là phong thái tinh thần cao cấp.
"Thực ra chỉ là rảnh rỗi thôi." Văn Trạch giải thích chung khi lên xe buýt liên sao, "Khi công nghệ mới phát triển, việc ở nhà mà sở hữu mọi thứ là đặc quyền của công dân các hành tinh phát triển. Sau đó công nghệ trở nên phổ biến hơn, giờ đây việc ra ngoài ăn uống giải trí lại trở thành một biểu hiện tinh thần khác biệt, phần lớn là bắt chước theo trào lưu."
"Này, không thể nói như vậy." Một Alpha ngồi ghế trước nhíu mày quay lại, "Chỉ là chúng tôi không muốn bị công nghệ cao biến thành nô lệ, biến thành phế nhân chẳng biết làm gì. Vơ đũa cả nắm là không thỏa đáng."
"Ồ, được rồi." Văn Trạch không muốn tranh cãi với người khác, bèn dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Pháp Ni "Ha" một tiếng, nhún vai với Alpha kia: "Rất dễ gây khó chịu đúng không, tôi hiểu anh bạn, tôi thực sự lúc nào cũng muốn dùng súng bắn nổ đầu hắn ta."
"Quái nhân." Alpha nhíu mày chặt hơn, sau đó gã ta chạm phải đôi mắt màu xanh lục. Alpha sửng sốt một chút.
Đây tuyệt đối là Omega đẹp nhất mà gã từng thấy. Ngay khi nhìn thấy đối phương, tất cả lời nói của Alpha đều mắc kẹt trong cổ họng, cảm thấy mình không thể phát ra tiếng.
Úc Đình và Alpha này nhìn nhau một lúc rồi cười, mặt của Alpha kia đỏ bừng lên, lập tức quay đầu đi không dám nhìn nữa.
"Ngoại hình của tôi luôn mang lại phiền phức cho người khác mà." Úc Đình cười thầm vài tiếng.
"Cậu có thể đừng trêu chọc người khác nữa được không?" Minh Phạn có chút bất đắc dĩ.
"Không phải tôi muốn trêu, là người ta tự không nhịn được mà nhìn về phía tôi." Úc Đình tựa đầu vào người Minh Phạn, sau đó, vài người đang lén lút nhìn hắn đều lộ ra vẻ thất vọng, có lẽ họ nghĩ Minh Phạn là Alpha của hắn.
"Tôi quá được yêu thích là lỗi của tôi sao?" Úc Đình hỏi.
Pháp Ni đang ngồi phía trước nghe thấy Úc Đình nói thì quay đầu lại: "Đó quả thực không phải lỗi của cậu, nhưng nếu những người thèm muốn cậu biết rằng ở bên cậu, họ chỉ có thể ở thế dưới, e rằng họ sẽ không dám có ý đồ gì nữa."
Văn Trạch đang nhắm mắt giả vờ ngủ mở mắt ra, quay đầu nhìn Úc Đình và Minh Phạn, chủ yếu là nhìn Minh Phạn.
Ánh mắt của y vô cùng phức tạp, bởi vì y biết thân phận của Minh Phạn, nhưng lại không biết mối quan hệ giữa Minh Phạn và Úc Đình lại là như thế này.
Với tư cách là một nửa bề trên của Minh Phạn, tâm trạng của Văn Trạch khó có thể diễn tả: "Quản nhiên tôi chưa hiểu đủ về cậu, Minh Phạn."
Minh Phạn: "......" Có một khoảnh khắc, anh muốn vặn cổ cái miệng to của Pháp Ni.
Khi họ xuống xe buýt liên sao, ánh mắt đổ dồn vào Úc Đình càng nhiều hơn.
Thực ra, ngoại hình hiện tại của Minh Phạn cũng không tệ, mặc dù không xuất sắc như ngoại hình vốn có của anh. Sự ngụy trang của Pháp Ni thậm chí còn tốt hơn nhiều lần so với khuôn mặt thiếu sức sống ban đầu.
Văn Trạch thì đẹp trai sẵn, dù Pháp Ni thích gọi y là "chồn hôi", nhưng kiểu tóc đen trắng này đối với người bình thường trông vẫn rất ngầu.
Nhưng điều này càng kỳ lạ hơn! Hai Alpha, một người đàn ông không rõ Alpha hay Beta, và một Omega quá đỗi xinh đẹp.
Omega đi chơi riêng với Alpha không phải chuyện hiếm, nhưng hai Alpha và một người không rõ giới tính dường như đều rất quan tâm đến Omega kia.
Nhìn cảnh này, chính là tu la tràng rồi! Omega xinh đẹp kia chắc là Vua Tình Trường.
Pháp Ni bị nhìn một cách khó hiểu thì "Sịt" một tiếng: "Hay là tôi đội vớ đen lên đầu trước đi, ánh mắt của họ nhìn tôi khó chịu quá."
"Anh mà dám đội vớ đen lên đầu, số ánh mắt anh nhận được chắc chắn nhiều hơn bây giờ." Úc Đình tìm một khách sạn để nghỉ lại. Bây giờ trời đã gần tối, Úc Đình chuẩn bị ngủ một giấc.
Dù sao cướp kiểu gì cũng là cướp, chi bằng quang minh chính đại giữa ban ngày.
Pháp Ni bày tỏ sự hoang mang về điều này, nhưng hai người kia lại không hề đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Tuy nhiên, họ cần lên kế hoạch kỹ lưỡng về tuyến đường chạy trốn, không cần thiết phải gây ra thương vong vô nghĩa, dù là bên mình hay đối phương. Úc Đình chỉ cần linh kiện bên trong cơ giáp mà thôi.
Khách sạn là do Minh Phạn đặt, Minh Phạn vốn xuất thân từ Tinh hệ Lam Chu nên khá quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Để tiện lợi, họ đặt một phòng VIP lớn, có phòng khách và ba phòng ngủ.
Khi họ vào khách sạn, nhân viên phục vụ kiểm tra phòng cho họ bằng ánh mắt cũng vô cùng kỳ lạ.
Khi lên thang máy, cửa thang máy đóng lại, Pháp Ni không nhịn được: "Mẹ nó, tôi cảm thấy vừa nãy tôi đặc biệt giống như vợ lẽ của Úc Đình, cùng với những bà vợ lẽ khác trong hậu viện đi chơi với ông chủ vậy."
"Làm ơn đừng tự nâng cao giá trị bản thân." Úc Đình bày tỏ sự khinh thường: "Tôi không có hứng thú với Hồng Anh Thương (Mũi thương đỏ)."
"Hồng Anh Thương là cái gì?" Pháp Ni không kịp phản ứng.
"Ý là cậu quá gầy yếu đó, cứ như cái cán, tóc trên đầu cậu giống như cái chùm tua rua màu đỏ phía trên vậy." Văn Trạch giải thích.
"Đây là màu sắc của nhiệt huyết!" Pháp Ni la lên.
Tuy nhiên, không ai để ý đến Alpha đầy nhiệt huyết này.
Vào phòng xong, họ bắt đầu lên kế hoạch tuyến đường sau khi cướp cơ giáp.
Việc này không cần họ phải tự làm, giao cho Thất Thất là được, tốc độ của Thất Thất nhanh hơn và chính xác hơn con người.
"Vậy tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi đúng không?" Pháp Ni hỏi.
"Đúng vậy." Úc Đình nói, "Ngày mai chúng ta sẽ trở thành côn đồ rồi, hôm nay anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng."
"Vậy đổi chủ đề đi, bây giờ chỉ có ba phòng, phân chia thế nào?" Văn Trạch hỏi.
"Còn phải hỏi?" Pháp Ni cười một tiếng, "Đôi tình nhân này một phòng, hai chúng ta mỗi người một phòng là được. Tội nghiệp cho chúng ta, ai biết tối nay họ có gây ra động tĩnh gì không."
"Chúng tôi không phải mối quan hệ đó." Úc Đình làm rõ: "Tình bạn của chúng tôi rất thuần khiết."
Minh Phạn gật đầu theo.
Văn Trạch hỏi: "Vậy Minh Phạn ngủ với ai? Hay là tôi và Pháp Ni chung một giường?"
"Minh Phạn đương nhiên ngủ với tôi rồi, anh đang nghĩ gì vậy?" Úc Đình ngạc nhiên, hắn ôm Minh Phạn ngủ là thoải mái nhất, sao có thể đẩy cậu ấy ra ngoài được.
Văn Trạch: ......
"Các cậu chỉ là bạn bè trong sáng?" Văn Trạch không nhịn được hỏi.
"Bạn bè có mối quan hệ vô cùng tốt." Úc Đình đính chính.
Văn Trạch và Pháp Ni nhìn nhau, xét theo một khía cạnh nào đó, hai người họ thực sự là những người từng trải, ít nhiều gì Pháp Ni đã quan hệ với nhiều đối tượng.
Nên nói thế nào đây.
Cảm giác này giống như một con mèo và một con cá ngày nào cũng chơi với nhau.
Họ nói họ chỉ là bạn bè, nhưng nhìn thế nào đi nữa! Cuối cùng con cá cũng sẽ bị con mèo ăn mất thôi!
Còn ai là mèo, ai là cá, thì chưa rõ.
𓇼𓏲*ੈ✩‧₊˚🎐𓇼𓏲*ੈ✩‧₊˚
⁺‧₊˚ ཐི⋆𝕾𝖍𝖆𝖑𝖎𝖎⋆ཋྀ ˚₊‧⁺
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store