ZingTruyen.Store

│EDIT - ĐM│Trùng đực không phải Omega.

18. Sự ổn định và sự đố kỵ (2)

Shalii_00

Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, Minh Phạn thậm chí còn khẽ lùi lại một bước.

Cuối cùng, sự im lặng kéo dài cũng bị Minh Phạn phá vỡ: "Tại sao cậu không có vỏ giáp xác." Anh muốn nói là cậu đẹp trai quá, nhưng câu đầu tiên bật ra sau khi mở miệng lại là câu này.

Thật ra lúc cơ giáp của Úc Đình bị vỡ, anh đã biết rồi, Úc Đình trông rất giống con người, hắn có đôi mắt xanh lục xinh đẹp, còn là màu xanh lạnh hơi ngả xanh lam.

Mà vừa rồi tinh thần lực Minh Phạn căng thẳng tuyệt đối, hoàn toàn không chú ý khuôn mặt Úc Đình, cũng vì thế mà không ý thức được... Úc Đình lớn lên quá đẹp.

Vốn dĩ Minh Phạn tuy không có nhiều biểu cảm trên mặt, nhưng sự thay đổi nhẹ của cơ mặt vẫn có thể khiến người ta nhận ra cảm xúc của anh, vào lúc này, sự im lặng của anh giống như bị hàn chặt vào khuôn mặt, không thể gỡ ra được.

Thật lòng mà nói, sau khi nhận ra Úc Đình rất đẹp trai, Minh Phạn có chút bị choáng.

"Vậy tại sao người không phải là người đầy lông lá treo trên cây gặm trái cây?" Úc Đình cạn lời, "Tiến hóa đó đại lão, ngươi tiến hóa ta cũng tiến hóa mà, có thể đừng có thành kiến không."

Họ nói chuyện bên này, AI sẽ không nghe thấy, Úc Đình đã bảo Thất Thất thay thế một phần chức năng.

"Cá nhân ta thấy ngươi bây giờ mới phản ứng lại cũng khá kỳ lạ." Úc Đình thở dài, "Ta luôn tự tin vào ngoại hình của mình, bây giờ ngươi không nên kinh ngạc như gặp thiên nhân, rồi cảm thán rằng người luôn ăn ngủ cùng ngươi bấy lâu nay lại là một anh chàng đẹp trai?"

"Rất kinh ngạc." Minh Phạn gật đầu, sau đó cậu lại nói, "Nhưng cậu là Trùng đực, theo lẽ thường, chúng ta hai người ở bên nhau, cậu mới là người đánh dấu."

"Ngươi làm sao mà biết được?" Úc Đình có chút kinh ngạc.

"Cậu lúc đó đã nói với An Nguyên Na, bằng cách nói đùa." Minh Phạn hồi tưởng lại, sau đó khi nhắc đến An Nguyên Na lại im bặt, có chút cẩn thận nhìn sắc mặt Úc Đình, ừm, bây giờ anh cuối cùng cũng có thể nhìn rõ sắc mặt Úc Đình rồi.

"Này, ngươi coi ta là đứa trẻ có tâm lý chịu đựng kém sao?" Úc Đình có chút cạn lời, sau đó hắn nhắc nhở Minh Phạn, "Ngươi tốt nhất nên tắm rửa sạch sẽ đi, bây giờ trên người người toàn là máu của trùng tộc."

"Á? Ồ." Minh Phạn hơi ngơ ngác quay người đi vào phòng tắm, anh đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Đợi Minh Phạn đi vào phòng tắm, Úc Đình cũng tìm một chỗ ngồi xuống, tiếp tục ngẩn người.

Cho đến khi cơ giáp của hắn tự ý biến hình, đẩy một viên kẹo cam đến bên miệng hắn.

Minh Phạn đã tặng Úc Đình hai viên, Úc Đình không ăn miếng nào, hắn không thích đồ ngọt ngấy, hắn thích loại đồ cay nồng hơn, kẹo là thứ hắn đã không ăn kể từ khi tốt nghiệp mẫu giáo.

"Làm gì?" Úc Đình lạnh mặt hỏi AI của mình.

【Ăn đồ ngọt tốt cho tâm trạng.】Thất Thất giải thích,【Tâm trạng của ngài bây giờ quá tệ.】

"Ta không thích thứ này." Úc Đình nhíu mày.

【Vậy ngài muốn ăn không?】Thất Thất lại hỏi.

Úc Đình bất lực thở dài một hơi: "Ăn thử xem."

Thất Thất chu đáo bóc vỏ giấy kẹo, sau đó đưa viên kẹo đến bên miệng Úc Đình.

Úc Đình chỉ cần há miệng ăn kẹo.

Khi viên kẹo chạm đầu lưỡi, Úc Đình vẫn không nhịn được nhíu mày một cái, sau đó lại giãn ra.

Vẫn ổn, kẹo vị cam không quá ngọt, có vị chua, không thể nói là khó ăn.

Nhưng việc ăn kẹo khiến Trùng tộc tâm trạng tốt hơn thì chắc chắc là điều vô lý.

Úc Đình cởi bỏ toàn bộ cơ giáp của mình, để cơ giáp biến đổi hình thái áp sát vào cửa, sau đó lấy ra một bộ quần áo từ thiết bị nén và mặc vào.

Lúc này, ít nhất đối với Minh Phạn, hắn có thể tin tưởng.

Minh Phạn tắm xong đi ra thì thấy Úc Đình đã thay quần áo xong đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn vẫn còn đặt đồ ăn chưa động đến.

"Cơ giáp của cậu?" Minh Phạn có chút kinh ngạc.

Úc Đình sau khi thay quần áo xong, khí chất toàn thân lại càng tăng thêm một bậc, dù sao người đẹp vì lụa. Tuy nhiên, trọng tâm mà Minh Phạn quan tâm là, vào lúc này, Úc Đình lại cởi bỏ cả cơ giáp khi ở chung với người có thể chất 3S như anh.

"Ta có thể tin tưởng ngươi." Úc Đình nói thẳng, "Ngươi đáng tin hơn con AI vô dụng của ta."

【Thưa ngài, không được công kích thân nhân của Trùng tộc.】Thất Thất nhắc nhở chủ nhân của mình,【Thiết lập tính cách của tôi là dựa theo sở thích của ngài.】

"Vậy ngươi chắc chắn không hiểu rõ sở thích của ta." Úc Đình chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình, sau đó nghiêm túc nhìn Minh Phạn, "Ta nghĩ ta có thể tin tưởng ngươi, mối quan hệ của chúng ta cũng có thể tiến thêm một bước."

Minh Phạn ngồi xuống bên cạnh Úc Đình: "Tiến thêm một bước?"

"Đúng vậy, trước đây ngươi là con tin của ta, bây giờ ngươi có thể là thuộc hạ của ta." Úc Đình vỗ vỗ vai Minh Phạn, "Ta sẽ chịu trách nhiệm cho sinh mệnh của ngươi."

Minh Phạn ngẩn người, sau đó, tên mặt liệt vạn năm lại cong môi cười rộ lên.

Úc Đình không vui: "Có gì mà cười? Ngươi không tin năng lực của ta." Hắn nhíu mày hung dữ khi nói, cứ như thể chỉ cần Minh Phạn thừa nhận một câu là phải, hắn sẽ cho Tiểu tướng quân không biết điều này một bài học nhớ đời.

"Không phải." Minh Phạn lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người sẽ chịu trách nhiệm cho mạng sống của tôi, rất mới lạ."

Minh Phạn từ khi được kiểm tra có thể chất 3S, anh đã định sẵn phải cống hiến cả đời cho cuộc chiến giữa nhân loại và trùng tộc.

Anh phải chịu trách nhiệm cho toàn thể nhân loại, chịu trách nhiệm cho tinh hệ của mình, chịu trách nhiệm cho thuộc hạ của mình, chịu trách nhiệm cho mối thù của cha mẹ mình.

Minh Phạn chưa từng nghĩ tới, có một ngày có người... không, có trùng sẽ bá đạo tuyên bố với anh rằng, sẽ chịu trách nhiệm với sinh mệnh của anh.

"Ồ, vậy ngươi cảm kích ta đi." Úc Đình không hề khiêm tốn, nhưng khi nói lời này, Úc Đình thảo bỏ vòng tay cưỡng chế trên tay Minh Phạn, "Cái này ta gỡ ra, coi như bằng chứng cho sự tin tưởng của ta đối với ngươi."

"Cảm ơn." Minh Phạn nghiêm túc gật đầu, "Tôi sẽ giúp cậu tìm thấy năng lượng S-I1."

"Phí lời, ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi đương nhiên phải giúp ta tìm." Úc Đình nói xong khẽ ho một tiếng, sau đó chỉ vào thức ăn trước mặt, "Ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi đã, cũng mệt rồi."

Bất kể là thể chất hay tinh thần, cả hai người bây giờ đều đang trong trạng thái mệt mỏi.

Tâm trạng Úc Đình không tốt, vì lần đầu tiên hắn đối mặt trực tiếp với sự xâm lược của trùng tộc, những người đó chết quá nhanh, thậm chí không đủ thời gian để Úc Đình chuẩn bị tâm lý.

Ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ đều biến mất.

Minh Phạn không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng đội Quân đoàn Liên phòng Số Một mà anh dẫn đi đã bị xóa sổ toàn bộ, trong đó chắc chắn có thuộc hạ, bạn bè thân thiết của anh.

Minh Phạn hoàn toàn không có ý định liên lạc với cấp dưới cũ của mình, một là bên trong tổ chức đã bị xâm nhập, mấy vị cấp cao của Chính phủ Liên minh Nhân loại đều không muốn anh trở về; hai là Minh Phạn gặp chuyện chưa được bao lâu.

Ai mà ngờ được cấp cao ra tay nhanh đến vậy, giết địch tám trăm tự tổn một ngàn, hoặc họ đã xét đến hậu quả rồi, chỉ là hành tinh Hắc Vũ đối với họ mà nói là một lựa chọn có thể vứt bỏ.

Minh Phạn bây giờ chắc đã hoàn toàn thất vọng về Chính phủ Liên minh Nhân loại, thân cận của Minh Phạn đều tử trận, Chính phủ đã dứt khoát loại bỏ vị trí của Tiểu Tướng Quân Minh Phạn, thậm chí họ đang phá vỡ hình tượng hoàn hảo họ từng xây dựng cho anh, để dân chúng tin rằng, dù không có Tiểu tướng quân, họ vẫn làm được.

Những chiến thắng trước đây không liên quan nhiều đến Tiểu tướng quân.

Ai biết được tương lai của Minh Phạn sẽ thế nào? Ít nhất bây giờ, trong khuôn khổ thế giới nhân loại, đã không còn chỗ cho anh.

"Nếu ngươi không thể sống tiếp ở đây, ta có thể đưa ngươi đi." Úc Đình hào phóng tuyên bố với Minh Phạn, "Ngươi có thể tiếp tục làm thuộc hạ của ta, còn về phía Nhân loại, họ mất đi ngươi chính là tổn thất của họ."

"Ta đã nói chịu trách nhiệm với ngươi thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ta chưa bao giờ lừa người, nếu ngươi không may chết, ta tuyệt đối sẽ báo thù cho ngươi."

"Tuy không may mắn, nhưng cảm ơn." Minh Phạn và Úc Đình cùng nhau ăn xong bữa tối này.

Bát đĩa đã có robot bảo mẫu lo, còn Úc Đình tắm xong thì trực tiếp nằm lên giường.

Minh Phạn nhìn thoáng qua giường.

Chỗ này không gian khá lớn, còn có phòng khách, nhưng phòng ngủ chỉ có một, giường cũng chỉ có một cái.

Có lẽ những người đó đã nhầm anh và Úc Đình là một cặp.

Minh Phạn vốn định ra sofa phòng khách ngủ một giấc, nhưng Úc Đình lại rất hào phóng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngại gì chứ, qua đây ngủ chung đi."

Úc Đình đã trải qua những cung bậc cảm xúc lớn, sau khi đột ngột trải qua một biến cố, hắn lại cảm thấy mình đã thiết lập một tình bạn mới với con tin của mình.

Hai cảm xúc đau buồn và dâng trào đang đánh nhau trong lòng hắn, Úc Đình cũng không muốn ở một mình.

Minh Phạn vốn dĩ muốn đi sô pha phòng khách ngủ một giấc, kết quả Úc Đình phi thường hào phóng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngại ngùng cái gì, lại đây cùng nhau nằm ngủ đi."

Biết đâu Minh Phạn còn khó chịu hơn cả mình, như vậy khi an ủi Minh Phạn tiện thể có sự so sánh, hắn cũng sẽ không còn khó chịu nữa.

Kết quả là Minh Phạn sau khi cứng ngắc trèo lên giường thì nằm thẳng đơ, anh nằm ngay ngắn, mắt nhìn trần nhà, hai tay đan lại đặt trên bụng.

Úc Đình cảm thấy trạng thái này của Minh Phạn đặc biệt thích hợp để nằm trong quan tài nhắm mắt, chờ người khác đặt những bông cúc trắng xung quanh.

"Ngươi chưa từng ngủ với người khác à?" Uất Đình hỏi cậu.

"Lúc huấn luyện chiến đấu thường xuyên ngủ chung với đồng đội và cấp dưới." Minh Phạn nghiêm túc trả lời, "Đôi khi cơ giáp bị bắn hạ quá nhiều, mọi người chỉ có thể chen chúc ngủ cùng nhau." Một đám Alpha huyết khí phương cương chen chúc nhau, mùi vị tuyệt đối không dễ chịu, mỗi lần lại luôn có một hai người không cẩn thận rò rỉ pheromone của mình.

Nhưng lúc đó họ thực sự mệt mỏi, có thể ngủ được là tốt rồi, vừa nhắm mắt là có thể đi vào giấc ngủ nông, họ không dám ngủ say, bởi vì chẳng ai đảm bảo lần nữa mở mắt ra sẽ thấy đám đồng đội nằm ngổn ngang hay là miệng của trùng tộc?

"Ồ, vậy ngươi bây giờ đang căng thẳng gì?" Úc Đình lại hỏi, "Vì ta trông quá giống Omega à? Ngươi chưa từng ngủ với Omega đúng không? Ta có thể hiểu được."

Dù sao Minh Phạn là một Alpha còn trinh, kiến thức ít, chắc cũng chưa từng gặp người nào đẹp trai như mình, Úc Đình thấu hiểu Minh Phạn một cách sâu sắc.

"Cậu không giống Omega lắm, tôi cũng biết cậu không phải. Tính cách của cậu cũng không liên quan gì đến Omega." Minh Phạn tự nhủ, anh cũng không biết mình đang căng thẳng điều gì.

Theo lý thuyết, một Đực Trùng Alpha chen chúc với một Alpha và hai Alpha chen chúc với nhau không có gì khác biệt.

Còn về khuôn mặt của Úc Đình... quả thật rất đẹp trai, nhưng Minh Phạn thực sự không quá để tâm đến điều kiện bên ngoài như khuôn mặt, dù sao anh cũng không hẹn hò với Úc Đình, Úc Đình quá đẹp, đôi khi lại mang đến phiền phức, dễ bị người khác nhắm tới.

Sau cùng, Minh Phạn không dám chạm vào Úc Đình, anh nghĩ lý do chính là thiếu đi lớp bảo vệ của cơ giáp, mà bản thân anh lại có thể lực 3S, sợ không cẩn thận chạm làm tổn thương Úc Đình.

Hơn nữa, theo lời đồng đội cũ của Minh Phạn miêu tả, Minh Phạn ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, không ngáy, không nghiến răng, không nói mơ, không mộng du. Nằm ngoan ngoãn, nếu không có gì bất ngờ thì có thể giữ nguyên một tư thế cho đến sáng, so với những đồng đội khác, anh thực sự rất nhã nhặn, giống như một Omega quý tộc tao nhã.

Đương nhiên, đồng đội giỏi ăn nói này cuối cùng đã bị Minh Phạn thưởng cho bộ mười bài tập huấn luyện, tối hôm đó, đồng đội cũng ngủ rất an ổn.

Vì vậy, anh không thể vô ý làm người khác bị thương khi ngủ, nhưng Minh Phạn vẫn không dám cử động, giống như bị ai đó niệm một câu thần chú định thân cổ xưa, biến thành người gỗ.

Minh Phạn vẫn còn đang băn khoăn, anh đang suy nghĩ có nên mở lời để Úc Đình cứ cho anh ra sofa ngủ không, anh nằm sofa cũng tốt, anh không có chấp niệm gì với việc ngủ giường.

Nhưng mà ngay lúc anh đang băn khoăn, Úc Đình, người đã tiêu hao một lượng tinh thần lực nhất định, đã ngủ thiếp đi.

Hắn thích nghi khá tốt, hoặc có thể nói là thích nghi quá tốt.

Theo lẽ thường, Đại thiếu gia Úc Đình là một con trùng lạ giường, khi đến một môi trường mới, chắc là hắn sẽ không ngủ được.

Úc Đình vốn đã sẵn sàng, định trò chuyện với Minh Phạn suốt đêm, cho đến tận sáng hôm sau.

Nhưng chiếc giường lớn cỡ này, bị Minh Phạn, cái "tấm ván quan tài" cứng đờ chiếm mất một nửa, Úc Đình kỳ diệu có được một cảm giác bình yên và an toàn.

Tư thế ngủ của Úc Đình không hề đẹp.

Minh Phạn cảm giác như chuông cảnh báo vang lên khi Úc Đình vươn tay về phía mình.

Úc Đình dựa vào sự mềm mại của giường, một tay luồn xuống dưới người Minh Phạn, tay kia trực tiếp vòng qua cơ thể anh, sau đó gác chân lên người Minh Phạn, Úc thấy dễ chịu, thậm chí còn thỏa mãn mà than khẽ một tiếng.

Úc Đình nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy mình đang ôm một cái chăn cuộn siêu lớn, đặc biệt lớn, kiểu mà hai tay không thể ôm hết.

Cảm giác thỏa mãn này giống như một phần thức ăn siêu nhiều và ngon miệng, sau khi cố gắng mở hàm cắn được một miếng, trên tay vẫn còn lại rất nhiều, thực sự quá đã.

Cái chăn cuộn lớn này nhét đầy vào lòng hắn, thật sự quá thoải mái, Úc Đình quyết định sau khi ngủ dậy ngày mai sẽ mua cái chăn cuộn này, mang theo dùng để ngủ trên đường.

Nghĩ vậy, hắn lại vô thức vỗ vỗ lên cái chăn cuộn, thầm khen ngợi, khen ngợi cái chăn cuộn tuyệt vời này.

Minh Phạn không dám cử động, càng không dám giãy giụa, anh nhìn trần nhà thở dài một hơi thật nặng.

Lúc sau Úc Đình không cử động nữa, Minh Phạn lại yên tĩnh nhìn trần nhà một lúc.

Anh buộc mình chuyển sự chú ý, nghĩ về những điều khác.

Chẳng hạn như...

Minh Phạn cẩn thận nhích cánh tay của mình, anh muốn mở quang não.

Thất Thất nhận ra ý đồ của anh, trực tiếp mở bảng điều khiển của anh ra, đặt trước mặt, Minh Phạn đã thấy tin tức mới.

Chuyện Hắc Vũ Tinh đã xảy ra đã được đưa tin, tốc độ rất nhanh.

Và nguyên nhân cho sự kiện Hắc Vũ Tinh là Quân đoàn Liên phòng Số Một bị xóa sổ, còn lý do Quân đoàn Một bị xóa sổ là do thông tin sai lệch mà người chỉ huy cũ, Minh Phạn, để lại

Minh Phạn không nhớ mình đã để lại thông tin gì.

Nhưng điều này không ngăn cản mọi người trên Tinh Võng bắt đầu chỉ trích anh, tranh cãi không dứt.

Có người nói, nhân vô thập toàn, người chết là lớn. Có người phản bác chính vì sai lầm lần này, mà khiến nhiều người như vậy mất mạng.

Minh Phạn bảo Thất Thất tắt bảng điều khiển.

Thà không xem, thà tiếp tục băn khoăn chuyện Úc Đình ôm anh ngủ còn hơn.

Mặc kệ, dù sao Tiểu tướng quân Minh Phạn đã tuyên bố tử vong rồi, anh bị trùng tộc giết chết. Từ đầu, vị tiểu tướng quân kiên nghị đó đã được tạo ra, kết cục của anh cũng được tạo ra, tất cả sự thật họ cũng không cần phải hiểu.

Kể từ thời điểm này, Minh Phạn và Quân đoàn Liên phòng Số Một của anh nên trở thành một phần của lịch sử.

Cha mẹ anh nói, Minh Phạn phải báo thù cho họ, vì Minh Phạn là chiến binh sinh ra để chống lại trùng tộc, anh phải bảo vệ tốt đồng loại của mình.

Còn bây giờ, Chính phủ Liên minh Nhân loại nói với anh rằng, họ không cần một Tiểu tướng quân nữa, vì vậy anh nên chết đi.

Dường như có chút bi thảm nhỉ.

Minh Phạn cảm thấy nếu lúc này Úc Đình còn thức, nghe anh nói những điều này nhất định sẽ chỉ vào mũi anh mà mắng chửi.

Úc Đình sẽ nói chút bi thảm là cái gì? Ngươi thảm tuyệt đối rồi, đương nhiên những bi kịch của ngươi không thể tách rời khỏi cái tư tưởng ngu xuẩn hy sinh bản thân vì người khác mà ngươi giữ vững, ta rất thất vọng về ngươi, ngươi muốn làm đệ tử của ta thì nhất định phải thay đổi cái logic chết tiệt đó.

Minh Phạn nghĩ thầm, nhìn sang Úc Đình đang sắp sửa dúi cả đầu vào ngực mình, không nhịn được lại thở dài một hơi. Anh cảm thấy số lần mình thở dài hôm nay hình như đã tăng lên.

Sau đó, Minh Phạn lại bất lực kéo kéo khóe miệng, như thể cười một cái: "Úc Đình, cậu ấy có từng nghĩ đến cái chết không?" Cậu hỏi Thất Thất.

【Có.】Thất Thất đáp lại, giọng nó rất nhỏ, để tránh đánh thức Úc Đình, 【Sau khi tạo ra tôi, ngài ấy đã suy nghĩ về điều đó không chỉ một lần. Ngài nghĩ rằng sau khi chết vẫn có thể tạo ra của cải.】

"Rất vĩ đại, nhưng không giống cậu ấy lắm."

【Ý ngài là, thuê quảng cáo trên bia mộ của mình, với danh tiếng của ngài chắc chắn có thể kiếm được một khoản lớn, nhưng nếu ngài không có người thân còn sống thì sẽ không làm thế, để tránh người khác đớp túi tiền của cậu ấy.]mình.】

"Ồ, bây giờ thì giống cậu ấy rồi." Tâm trạng Minh Phạn đột nhiên thả lỏng một cách khó hiểu, dường như bị cái mạch suy nghĩ kỳ quặc của Úc Đình làm cho vui lên.

Cuối cùng, trong những ảo tưởng bay bổng của Úc Đình về cái chết mà Thất Thất mô tả, Minh Phạn đã ngủ thiếp đi.

Anh còn có một giấc mơ đẹp, anh mơ thấy mình ở bên cha mẹ hồi nhỏ.

Gia đình họ là một gia đình truyền thống, mẹ hiền lành nhân hậu, cha nghiêm nghị ít nói.

Khi cha mẹ anh một lần nữa bảo anh, nhắc anh nhớ về trách nhiệm của mình, Minh Phạn đã ngắt lời họ.

Cậu nói: "Cha mẹ tự đi giải cứu đi, liên quan gì đến con." Sau đó anh chuồn đi, trong mơ anh đã tự do.

Minh Phạn chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, anh cảm thấy không có thứ gì có thể đuổi kịp mình. Lúc này Minh Phạn chợt nhận ra, hóa ra anh ghen tị với Úc Đình, ghen tị với sự phóng khoáng, tự tại đó của Úc Đình.

Minh Phạn đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Anh nhìn thoáng qua , Úc Đình đã quấn chặt lấy anh như một con bạch tuộc rồi. Minh Phạn cẩn thận đặt tay lên lưng Úc Đình, lại nhắm mắt lại.

Lần này Úc Đình tỉnh giấc, hắn nhìn thoáng qua Minh Phạn đã ngủ say, hít một hơi: "Sao cậu ấy lại ôm tôi? Có phải cậu ấy ngủ không được ngoan lắm không?"

Thất Thất: 【Ngài tốt nhất nên tự mình tìm nguyên nhân.】

Úc Đình coi như không nghe thấy: "Ây, thôi đi, ai bảo ta lại dung túng cậu ấy cơ chứ."

Nói rồi, hắn tiếp tục nhắm mắt ngủ, hắn rất ít khi ngủ được bình yên như vậy.

✩₊.⋆☾⋆⁺₊💤✧

˚₊‧꒰ა 𝕾𝖍𝖆𝖑𝖎𝖎  ໒꒱ ‧₊˚

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store