ZingTruyen.Store

[EDIT|ĐM] TRIỆU HOÁN NGƯỜI CHƠI, KIẾN THIẾT ĐẠI NGUỴ (C200-Hết)

Chương 208: Kế hoạch của Doãn Vân Ảnh

banhcrepesaurieng

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Mang theo tâm lý may mắn, Tây Nam Vương đã không rút quân khỏi thành Giang Thanh. Nhưng cục diện tiếp theo lại chuyển biến xấu đi nhanh chóng, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Sau khi Hình Tang dẫn quân tiến sâu vào nội địa Lăng Châu, cựu Thứ sử Tô Miên từng được Bùi Tân "đặt kỳ vọng lớn" chỉ chống cự được vỏn vẹn nửa tháng, liền phái sứ giả gửi thư đầu hàng. Sau đó, hắn còn quay ngược lại xuất quân bao vây quận Trần Nam.

Biết được tin này, Bùi Tân đã nổi cơn thịnh nộ ngay trước mặt các mưu sĩ.

Trong lòng hắn hiểu rõ, Tô Miên và hắn đã có hiềm khích từ lâu.

Từ việc liên tục nhắm vào hắn sau khi Khổng thị thất thế, cho đến việc sau này Bùi Tân bãi miễn chức Thứ sử Lăng Châu của Tô Miên, ép hắn phải làm phản, Tô Miên chắc chắn đã ôm hận.

Vì vậy, những hành động hiện tại của đối phương khiến Bùi Tân khó mà không nghi ngờ đây là sự trả đũa có chủ đích.

Nếu chỉ là thế lực của riêng Tô Miên, hắn còn có thể chống đỡ, nhưng giờ đối phương đã đầu quân cho tộc Đê, bất kể là kế sách tạm thời hay thật lòng quy phục, điều này đều cực kỳ bất lợi cho Bùi Tân.

Trước nguy cơ, hắn không còn bận tâm đến ân oán hay cục diện gì nữa, lập tức nhân danh Thiên tử, hạ chiếu thư khẩn cấp đến các châu gần nhất là Thương Châu, Nghi Châu và Ung Châu, yêu cầu các Thứ sử của ba châu này nhanh chóng "cần vương".

Chỉ là Thứ sử của ba châu đều không phải kẻ ngốc, Thiên tử cố nhiên là ở thành Giang Thanh, nhưng người nắm quyền thực sự lại là kẻ nghịch thần Tây Nam Vương. Việc cần vương rốt cuộc là giúp vị vương nào thì ai cũng rõ.

Nếu thực sự phái binh, khó tránh khỏi liên lụy đến Tây Nam Vương. Đến lúc đó, nếu cứu được Thiên tử thì tốt, dù sao cũng là công lớn, nhưng nếu thất bại, đây hoàn toàn là một việc tốn công vô ích.

Kết quả là sau khi lệnh cần vương được ban ra, không một ai xuất binh.

*

Khi Khương Thư nhận được tin tức từ phương nam, y không khỏi lắc đầu.

Theo y thấy, Tây Nam Vương rõ ràng là "có bệnh vái tứ phương*" rồi.

*có bệnh vái tứ phương: ý chỉ việc mang tâm lý cầu may, tìm mọi cách hoặc nhờ vả khắp nơi khi rơi vào bế tắc

Dựa vào lợi thế địa hình của quận Trần Nam với sông ngòi chằng chịt, kênh rạch đan xen bao quanh, cho dù bị Tô Miên phái binh bao vây, nếu Bùi Tân có lòng chống cự, cầm cự được một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần hắn bình tĩnh một chút, cầu viện riêng Nghi Châu hoặc Ung Châu, nể mặt Thiên tử, Liễu Lãng và Tuân Lăng đều có khả năng phái binh. Kết quả là hắn đồng thời phát lệnh cần vương đến ba nơi, ai cũng không muốn ra tay trước, nên mới dẫn đến cục diện kỳ quái như hiện nay.

Điều đáng xấu hổ nhất trong chuyện này có lẽ là tiểu hoàng đế, bị Tây Nam Vương mượn danh nghĩa để trương uy thế, cuối cùng lại không một ai hưởng ứng. Không những vấn đề an toàn không được giải quyết, còn phải chịu nhục, hẳn là cậu có nỗi khổ cũng không thể nói ra.

Tuy nhiên, Khương Thư cũng chỉ cảm khái đôi chút. Lăng Châu cách y quá xa, vì không bị điểm danh đến đầu, y sẽ không chủ động nhúng tay vào vũng nước đục này.

Hiện tại, so với Tây Nam Vương, y vẫn quan tâm đến cục diện của tộc Đê hơn.

Khương Thư chuyển sự chú ý đến mẩu tin cuối cùng trong mật thư, nhìn chằm chằm vào mấy chữ "Đê Vương trọng bệnh", ánh mắt hơi sâu lại.

Xem ra, Doãn Vân Ảnh chuẩn bị hành động rồi.

*

Lăng Châu, quận Lạc Du, thành Ôn Cốc.

Trời đang đổ mưa lất phất, gió lạnh cuối thu thổi vào mặt, mang theo hơi ẩm nặng nề, lạnh buốt.

Doãn Vân Ảnh cọ sạch bùn đất dưới đế giày trên bậc thềm, xuyên qua màn mưa tí tách rơi từ mái hiên, đi đến trước cửa điện.

Vừa cởi áo tơi giao cho người tùy tùng phía sau, hắn vừa theo lệ thường hỏi tỳ nữ đứng bên cửa: "Thiền Vu có khá hơn chút nào không?"

"Bẩm Dật Dương Công, Thiền Vu hôm nay dùng cơm được nhiều hơn một chút."

Doãn Vân Ảnh gật đầu, nói: "Đi thông báo đi."

Tỳ nữ lập tức vào trong thông báo với Khất Diệp về sự có mặt của Dật Dương Công. Một lát sau lại đi ra mời Doãn Vân Ảnh vào.

Doãn Vân Ảnh thay đôi giày do thị nữ mang đến, nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa.

Có lẽ vì tẩm điện này quá rộng lớn, cho dù trong phòng có thắp đèn, đốt lò sưởi, vẫn có vẻ tối tăm và trống trải.

Gió lạnh lùa vào từ khe cửa sổ buốt giá, xung quanh tĩnh mịch không tiếng động.

Hắn đi thẳng đến bên giường, khi nhìn thấy Khất Diệp đang nằm trên giường, khóe mắt khẽ nheo lại.

Hắn nghĩ, bất kỳ ai quen biết Đê Vương, khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của đối phương cũng sẽ kinh ngạc và sửng sốt. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, tại sao lại thay đổi nhiều đến vậy.

Nam nhân cường tráng, vạm vỡ ngày xưa, giờ đã gầy thành da bọc xương.

Dưới ánh sáng lờ mờ, da thịt của nam tử xám xịt, già nua, xương vai nhô lên sắc nhọn lộ ra ngoài chăn.

"Đệ đến rồi." Khất Diệp từ từ ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của tỳ nữ.

Doãn Vân Ảnh hơi nhíu mày, làm ra vẻ lo lắng bước đến bên giường hỏi: "Huynh trưởng hôm nay cảm thấy tốt hơn chưa?"

Khất Diệp lộ vẻ cực kỳ mệt mỏi, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy thì tốt." Doãn Vân Ảnh vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy một quả quýt, bóc vỏ.

Khất Diệp gầy đến mức hốc mắt và má lõm sâu, trông như một bộ xương khô, dáng vẻ bệnh tật đến mức sắp chết này khiến những người xung quanh đều có chút sợ hãi, không dám đến quá gần.

Chỉ có "Dật Dương Công" là ngoại lệ, không những không tránh né, ngược lại ngày nào cũng đến thăm hỏi, thường ngồi bên giường vài canh giờ.

Doãn Vân Ảnh đương nhiên không sợ hãi, Khất Diệp sở dĩ trở nên như hiện tại, tất cả đều do một tay hắn sắp đặt.

Hồi ở hôn lễ của Hình Tang, hắn giả vờ say rượu, bộc lộ với Hình Tang dã tâm tranh giành vị trí thủ lĩnh của mình, đồng thời hứa hẹn, chỉ cần hắn lên làm Đại Thiền Vu, sẽ chia cho đối phương một nửa quyền lực.

Và điều hắn muốn Hình Tang làm chỉ có một, chính là sau khi Khất Diệp chết, ủng hộ hắn kế nhiệm vị trí thủ lĩnh.

Có lẽ vì đây là một thương vụ không mất vốn, hoặc có lẽ Hình Tang căn bản không bận tâm hắn có giết được Khất Diệp hay không, tóm lại, sau ngày hôm đó, hai người đã đạt được thỏa thuận hợp tác.

Để hoàn thành nhiệm vụ, nửa năm nay Doãn Vân Ảnh chưa từng ngừng nghỉ.

Hắn tự tạo cho mình một hình tượng là người thích uống rượu, thỉnh thoảng mời người khác đến trướng của mình uống rượu, sau đó dùng cách đơn giản nhất là "say rượu nói lời thật lòng" để âm thầm lôi kéo những thuộc hạ của Khất Diệp.

Các tướng lĩnh của tộc Đê hay các tộc trưởng bộ lạc của hắn, những người này quả thực trung thành với Khất Diệp, nhưng khi thế lực Khất Diệp thu thập được ngày càng nhiều, luôn sẽ nảy sinh một vấn đề—không sợ ít mà chỉ sợ không đều.

Cũng là giúp Khất Diệp đánh giang sơn, tại sao phần thưởng và đất phong họ nhận được lại nhiều hơn?

Rõ ràng là bộ lạc đầu tiên quy phục Khất Diệp, vậy tại sao những kẻ đến sau lại được trọng dụng hơn?

Doãn Vân Ảnh bắt đầu từ những góc độ này, từng chút một chia rẽ mối quan hệ giữa các bộ tướng và tộc trưởng mà không để Khất Diệp phát hiện.

Đồng thời, mặt khác hắn lại âm thầm hạ độc Khất Diệp.

Kế hoạch hạ độc, hắn đã từng sử dụng trên người vị Hung Nô Vương tiền nhiệm Hô Diên Du.

Hô Diên Du cực kỳ thận trọng, gần như không có điểm yếu nào, chỉ có một tật xấu là mất ngủ có thể lợi dụng, hắn liền nhắm vào bệnh này, hạ độc vào viên hương liệu giúp ngủ ngon.

Việc hạ độc Khất Diệp bây giờ còn dễ dàng hơn Hô Diên Du.

Thứ nhất, thân phận đệ đệ Thiền Vu mang lại cho hắn sự tiện lợi rất lớn. Thứ hai, theo quan sát của Doãn Vân Ảnh, Khất Diệp có nhiều thói quen xấu có thể lợi dụng, trong đó điểm yếu lớn nhất chính là ham mê sắc đẹp.

Hậu viện của Đê Vương có vô số thê thiếp, lên đến cả trăm người. Hơn nữa, gần như mỗi khi công hạ một thành trì, Khất Diệp đều ra lệnh cho người tìm kiếm những cô gái khuê các dòng dõi quý tộc xinh đẹp để đưa vào hậu cung của mình. Suốt những năm qua, không biết hắn đã làm hại bao nhiêu nữ nhân vô tội.

Chính vì thế, con cháu của Đê Vương cũng đặc biệt nhiều, nhưng chỉ có ba người con trai do chính thê đã mất sinh ra là được Khất Diệp công nhận và phong tước vị chính thức.

Vì Khất Diệp có điểm yếu rõ ràng như vậy, Doãn Vân Ảnh đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Hắn dâng cho Khất Diệp một loại đan dược tráng dương, nói là bí dược cung đình vô tình có được khi ở Ngụy quốc trước đây, uống vào có thể tăng cường uy lực, hơn nữa không hề có tác dụng phụ nào.

Để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, Doãn Vân Ảnh còn cố ý bịa ra một câu chuyện về việc mình khi còn trẻ chìm đắm trong tửu sắc, cơ thể suy kiệt, sau này nhờ uống thuốc mới lấy lại được tự tin.

Khất Diệp dù sao cũng đã có tuổi, những năm này trong việc giường chiếu càng ngày càng cảm thấy bất lực, nhưng lòng yêu thích mỹ nhân của hắn vẫn không hề thay đổi. Nghe nói đệ đệ có loại đan dược này, tự nhiên liền nhận lấy và dùng.

Ban đầu, hắn thử dùng vài lần, phát hiện thuốc quả nhiên có hiệu nghiệm rất mạnh, có lúc còn khiến hắn cảm thấy như trở lại thời kỳ trẻ tuổi đỉnh cao. Sau khi dùng xong, quả thực như Khất Huy đã nói, không có tác dụng phụ nào như các loại thuốc tráng dương khác.

Vì thế, hắn dùng loại thuốc này càng ngày càng thường xuyên hơn. Dần dần, cơ thể hắn cũng bắt đầu suy yếu, xuất hiện các vấn đề nhỏ.

Thực ra, thứ Doãn Vân Ảnh đưa chỉ là thuốc tráng dương phổ thông nhất, dùng ngắn hạn không có tác dụng phụ, dùng thường xuyên và lâu dài sẽ làm hao tổn cơ thể.

Nếu Khất Diệp kịp thời dừng lại khi cảm thấy có dấu hiệu thể lực suy giảm thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng trớ trêu thay, khoảng thời gian đó, đại quân tộc Đê đang tiến về phía đông, chuẩn bị tấn công quận Lạc Du.

Hành quân vốn đã mệt mỏi, Khất Diệp nghĩ là do tuổi tác đã cao, không chịu nổi cường độ hành quân lớn như vậy, liền không để tâm đến sự mệt mỏi nhất thời. Mỗi đêm, hắn còn gọi các thị thiếp xinh đẹp đến xoa bóp cho mình, sau đó thường không tránh khỏi việc phải dùng thêm một viên đan dược.

Dưới sự sử dụng không có chừng mực như vậy, thể chất của Khất Diệp ngày càng tệ đi.

Cuối cùng, vào ngày tộc Đê hạ được thành quận Lạc Du, Khất Diệp đột nhiên phát sốt cao, sau đó nằm liệt trên giường bệnh.

Sau khi bệnh, Khất Diệp cho người tìm nhiều danh y đến chữa trị. Không cần nói cũng biết, những danh y này đều là người bị Doãn Vân Ảnh mua chuộc, thậm chí có người chính là gián điệp của Ngọa Long Các.

Các gián điệp phối hợp diễn kịch, lại kê cho Khất Diệp vài loại thuốc chỉ chữa ngọn không chữa gốc.

Doãn Vân Ảnh đã trộn chất độc mãn tính vào thuốc. Khất Diệp uống vào, trong thời gian ngắn sẽ cảm thấy tinh thần tốt hơn, nhưng trên thực tế, cơ thể hắn vẫn đang bị chất độc trong thuốc đó từng chút một xâm nhập và phá hủy.

Cho đến nay, dĩ nhiên vị thủ lĩnh tộc Đê này đã rơi vào tình trạng có thể qua đời bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, kế hoạch không phải từ đầu đến cuối đều thuận lợi.

Khất Diệp có thể làm thủ lĩnh, chắc chắn không phải là người không có đầu óc. Ban đầu, hắn cũng nghi ngờ loại thuốc mà đệ đệ đưa có vấn đề, nhưng khi hắn cho người điều tra các thê thiếp phục vụ bên cạnh Khất Huy, lại nhận được câu trả lời là Khất Huy quả thực thường dùng một loại đan dược trước khi hành phòng, vì vậy đã loại bỏ nghi ngờ đối với đan dược.

Nếu không liên quan đến đan dược, vậy thì quả thực là vấn đề của chính mình.

Vì đã lén lút điều tra đệ đệ mình, Khất Diệp nảy sinh cảm giác hổ thẹn với Khất Huy.

Thêm vào đó, sau khi hắn ngã bệnh, Khất Huy thường xuyên đến thăm hỏi, bóc hoa quả cho hắn, kể chuyện bên ngoài xảy ra. Khất Diệp vô cùng cảm động, càng thêm tin tưởng người đệ đệ này. Mỗi khi nhìn thấy Khất Huy đến, hắn đều lộ ra vẻ mặt thư thái.

Hôm nay cũng vậy.

Doãn Vân Ảnh ngồi bên giường, cùng Khất Diệp trò chuyện về cục diện chiến trường Lăng Châu, không biết từ lúc nào đã đến chiều tối.

Thấy trời bên ngoài dần tối, Doãn Vân Ảnh chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, trước khi rời đi nói với Khất Diệp: "Huynh trưởng không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần an tâm dùng thuốc dưỡng bệnh là được, nhất định sẽ có ngày khỏe lại.

"Giờ Bình Giang Quốc đã bị đánh bại, Hình tướng quân cũng chuẩn bị dẫn quân tấn công quận Trần Nan. Đợi khi hắn công hạ thành Giang Thanh, giết chết Thiên tử Ngụy quốc, thiên hạ này sẽ là của huynh trưởng."

Khất Diệp bị viễn cảnh đối phương phác họa làm rung động tâm trí, nhưng trong lòng còn nhiều sự bất lực hơn, hắn cảm thấy mình có lẽ khó mà sống được đến lúc đó.

Nhưng dưới ánh mắt rực lửa đầy khích lệ của đối phương, Khất Diệp cuối cùng cũng gật đầu, yếu ớt nói: "Mong là như vậy."

Khi Doãn Vân Ảnh bước ra khỏi tẩm điện, mưa đã tạnh, mây đen vần vũ trên không, tối tăm đến mức khó phân biệt được giờ giấc.

Hắn thong thả trở về phòng của mình, cho người ngoài lui hết, rồi ngồi trước bàn viết thư gửi cho Hình Tang.

Hôm nay đi gặp Khất Diệp, trạng thái của đối phương quá tệ, đã như một người sắp chết.

Doãn Vân Ảnh ước tính người nọ không sống được bao lâu nữa. Đã như vậy, trước khi đối phương chết, hắn phải gọi Hình Tang đến đây, phối hợp hành động theo kế hoạch của hắn.

Sau khi phái người bí mật gửi thư đi, Doãn Vân Ảnh nhìn bảng điều khiển người chơi của mình, ngày tháng hiển thị đã là đầu tháng mười một.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là hết hạn sử dụng đạo cụ "Giấy tờ tùy thân có hiệu lực một năm" của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store