[EDIT|ĐM] TRIỆU HOÁN NGƯỜI CHƠI, KIẾN THIẾT ĐẠI NGUỴ (C200-Hết)
Chương 207: Vì nhân dân phục vụ
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
"Đây là tất cả sách đã được quyên tặng?" Khương Thù hỏi.
"Vâng, đã sàng lọc loại bỏ những cuốn trùng lặp, tổng cộng là năm trăm linh tám cuốn." Lý Ưu đáp, vẻ mặt vừa cung kính lại vừa có chút căng thẳng.
Lý Ưu chính là vị sĩ tử duy nhất đạt hạng ưu trong kỳ thi sĩ tộc trước đây. Sau đó Tần Thương cân nhắc năng lực của hắn, sắp xếp hắn đến sĩ quán giữ chức quận học Đô Giảng, chủ trì nhiều công việc giảng dạy của Sĩ quán, tương đương với Trưởng phòng Giáo vụ thời nay.
Hôm nay Sĩ quán khai giảng, Khương Thư sau khi hoàn thành công việc, thấy thời gian còn sớm, liền nảy ra ý định dẫn theo vài quan lại đến thị sát. Lúc này mọi người đang đi dạo đến Tàng thư thất.
Sĩ quán mới khai giảng nên vẫn bận rộn, đồ đạc vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng. Giá sách trong thư thất được đặt một cách lộn xộn. Đi qua từng gian phòng, trên sàn nhà, trên hành lang đều chất đống các loại sách với nhiều hình thức khác nhau. Trong đó không thiếu những thẻ tre cũ kỹ trông đã có tuổi đời.
Những thẻ tre này không biết đã bao lâu không được mang ra lau chùi bảo dưỡng, xuyên qua ánh nắng, có thể nhìn thấy tầng bụi bay lượn trên đó.
Từ khi nhậm chức đến nay, đây là lần đầu tiên Lý Ưu đối mặt trực tiếp với sự kiểm tra của Thứ sử như thế này. Sự xuất hiện đột ngột của đối phương khiến hắn không kịp chuẩn bị, lúc này thấy Tàng thư thất hỗn loạn như vậy, không khỏi đổ mồ hôi trán, lo lắng sẽ bị đối phương truy cứu trách nhiệm.
Khương Thư quả thật cảm thấy nơi đây hơi bẩn và lộn xộn, nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ này mà trừ điểm hắn. Y biết, phần lớn những sách vở được quyên tặng này mới được gửi đến trong vài ngày gần đây.
Mới khai giảng, công việc bề bộn, chưa kịp sắp xếp cũng là điều bình thường.
Tuy nhiên, số lượng sách này thực sự hơi nằm ngoài dự đoán của y. Y vốn tưởng nhiều lắm cũng chỉ thu được một hai trăm cuốn là cùng.
Những cuốn sách được quyên tặng đến từ các gia tộc đứng sau học sinh lớp sĩ tộc. Bởi vì Khương Thư đã nói học ở học quận không cần trả học phí và tiền sách giáo khoa, chỉ cần trả tiền ăn ở và đồng phục là được, nếu có lòng, cũng có thể quyên tặng một ít sách cho quận học.
Y đưa ra điểm này vốn là để cân nhắc đến thư các Mật Dương đang được xây dựng, dù sao sách là thứ rất hiếm và quý giá, có được sự quyên tặng miễn phí đương nhiên là tốt nhất.
*thư thất và thư các có sự khác nhau nhé. Thư thất chỉ là phòng đọc sách nhỏ. Thư các là kho sách hoặc là thư viện quy mô lớn.
Tất nhiên, y cũng không cầu nhiều. Mỗi nhà có thể gửi một hai cuốn, tám mươi mấy học sinh là đã thu được hơn một trăm cuốn sách, như vậy đã là rất tốt rồi.
Ai ngờ lời này truyền ra, các gia tộc đứng sau học sinh lớp sĩ tộc dường như ganh đua nhau, lũ lượt cử người gửi đến những cuốn sách quý trong nhà. Năm cuốn, mười cuốn là chuyện thường. Có nhà thậm chí gửi đến hai, ba mươi cuốn cùng lúc, những thẻ tre chất cao ngất, vừa nặng vừa cồng kềnh, còn phải dùng xe để chở.
Mặc dù trong số đó có không ít sách trùng lặp, nhưng sau khi sàng lọc loại bỏ những cuốn trùng lặp, họ vẫn thu được hơn năm trăm cuốn sách. Vào thời điểm hiện tại mà nói, đây quả thực là một con số lớn.
Chỉ tiếc là trong số đó có không ít thẻ tre đã cũ kỹ, dùng để sưu tầm thì được, nhưng đặt vào thư các cho mọi người thuê đọc thì không tiện lắm, còn cần phải sai người sắp xếp phân loại lại, sao chép hoặc in ấn bằng giấy, đóng thành sách rồi mới đưa vào thư các.
Lượng nhân lực và vật lực cần thiết cho việc này cũng không nhỏ, phải thành lập một bộ phận chuyên trách việc này mới được.
Khương Thư thầm lên kế hoạch trong lòng, sau đó bước qua ngưỡng cửa, nhìn Lý Ưu hỏi: "Hiện tại các học sinh đang học?"
"Vâng, hiện tại là tiết học thứ sáu."
"Vậy đi xem thử."
"Tuân lệnh."
Sau đó, Khương Thư lần lượt đi tham quan hai học xá.
Để tránh làm phiền học sinh đang học, y không vào lớp, chỉ đứng ở hành lang nhìn vào vài cái.
Y biết Khương Trạch ở sĩ tộc lớp một. Khi đi ngang qua lớp học của lớp một, y không nhịn được nán lại bên cửa sổ một lúc, thấy cháu trai đang chăm chú nghe giảng thì liền hài lòng rời đi.
Ra khỏi Sĩ quán, Khương Thư không về phủ ngay mà đi đến công trường dự án thư các đang được xây dựng ở bên cạnh.
Thư các bắt đầu khởi công từ tháng ba năm nay, đến nay đã được nửa năm.
Tổng công trình sư của dự án là một người chơi tên là Minh Cốc.
Sau khi nhiệm vụ dự án xây dựng thư các được công bố, nó đã từng gây ra sự bàn tán sôi nổi trong giới người chơi. Trong vòng một tháng, hàng trăm phương án được gửi đến quan phủ.
Mặc dù có một số là người chơi tham gia cho vui, nhưng cũng có không ít phương án tốt. Để giành được dự án này, Cốc Minh cũng là trải qua nhiều vòng cạnh tranh gay gắt.
Khi Khương Thư đến, Minh Cốc không có ở đây. Y chỉ đi một vòng quanh công trường dưới sự hướng dẫn của quản đốc.
Sau nửa năm xây dựng, phần vỏ ngoài của tòa nhà này đã hình thành sơ bộ, có được hiệu quả như trên bản thiết kế.
Thư các có diện tích rộng lớn, bao gồm hai tòa nhà chính ba tầng. Một tòa dùng để chứa sách, đọc sách, mượn sách, thư giãn và các chức năng khác. Tòa còn lại dùng làm văn phòng cho hai tòa soạn báo và công việc in ấn.
Hai tòa nhà được nối với nhau bằng hành lang có mái che, sân viện rộng rãi, ở giữa sẽ đào một cái ao nhân tạo. Ngoài ra, hai bên tòa nhà chính còn có các lầu gác nhỏ đối xứng hai tầng, sẽ được dùng làm phòng trà, phòng ăn và các chức năng khác để du khách nghỉ ngơi và ăn uống.
Nghe quản đốc ước tính, theo tiến độ hiện tại, dự án có thể hoàn thành vào cuối mùa hè năm sau. Khương Thư khá mong đợi điều này.
Từ khi Sĩ quán được thành lập, số lượng người đọc sách từ các châu quận lân cận và thậm chí cả phương Nam đến ngày càng nhiều, gần như có xu hướng nhân tài hội tụ trong một thành trì. Đây là một điều tốt đối với Khương Thư.
Bất cứ lúc nào, nhân tài cũng là nguồn tài nguyên hàng đầu cho sự phát triển kinh tế xã hội. Y không ngại dùng tòa thư các lớn này để đào thêm một số tinh anh hiền tài từ nơi khác đến.
*
Sau khi tìm hiểu về tiến độ xây dựng thư các, Khương Thư lên xe trở về châu phủ.
Khi xuống xe, y thấy một người chơi có tên Tiết Tiểu Đào đang nói chuyện với thị vệ ở cổng.
Tiết Tiểu Đào là người chơi tạm thời thay thế chức vụ các chủ Ngọa Long Các sau khi Doãn Vân Ảnh rời đi. Nàng xuất hiện ở đây, phần lớn là lại có mật thư gửi đến.
Khương Thư đi thẳng đến. Thị vệ thấy y đến thì vội vàng hành lễ.
Tiết Tiểu Đào đang lấy ra hai phong mật thư, nghe thấy tiếng động thì theo phản xạ quay người lại, liền thấy vị chủ nhân trận doanh ít khi gặp được đang đứng sau lưng nàng.
Tiết Tiểu Đào ngẩn người, một lúc sau mới nhớ ra phải hành lễ.
Nàng vội vàng lùi lại hai bước, cúi người hành một cái lễ thiên ấp tiêu chuẩn, hỏi thăm: "Bái kiến sứ quân."
"Đến đưa thư?"
"Vâng vâng, là tin tức mới truyền đến, rất quan trọng." Tiết Tiểu Đào cười ngượng nghịu trả lời, đưa hai phong thư cho y.
Khương Thư nhận lấy thư, nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
Tiết Tiểu Đào đang vô cùng xúc động vì tình cờ gặp được Thù ca, nghe vậy không cần suy nghĩ liền đáp lại: "Không vất vả, vì nhân dân phục vụ!"
Khương Thư không khỏi bật cười, nhìn nàng một cái, nói: "Ta thay mặt nhân dân cảm ơn ngươi, mau về đi."
Tiết Tiểu Đào bị nụ cười đột ngột của y làm cho tâm thần xao động, lơ mơ đáp một tiếng "ừm", ba bước một quay đầu bước về phía đường lớn.
Vừa rời khỏi phạm vi phủ nha, Tiết Tiểu Đào liền điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm của Ngọa Long Các.
[Đại lý Các chủ - Tiết Tiểu Đào: A a a, tui, tui đưa mật thư lại gặp phải Thù ca rồi!]
[Đại lý Các chủ - Tiết Tiểu Đào: Lần đầu tiên được nhìn thấy Thù ca gần đến vậy, đẹp trai quá đẹp trai quá, suýt chút nữa không nhịn được muốn nhào tới hôn một cái rồi!]
[Hoa Thanh Lê: Chết tiệt, sao trước đây tôi đi đưa thư lại không gặp được, lần nào cũng phải giải thích với những thị vệ lạnh lùng đó cả nửa ngày rằng tôi là người của Ngọa Long Các.]
[Nguyệt Đại Tử: Vận may của cô đúng là quá tốt rồi, mới đưa có một lần mà đã gặp được người rồi.]
[Đại lý Các chủ - Tiết Tiểu Đào: Xin lỗi nhé, tui quá quá may mắn rồi! Hắc hắc, Thù ca còn cười với tui, nói chuyện cũng rất dịu dàng, tui bị NPC này đánh gục rồi. Đợi Thù ca làm hoàng đế, nếu ảnh tuyển tú, tui là người đầu tiên đi đăng ký!]
[Trương Thiên Nghi: Mơ hão đi, đợi cô rút được lớp da như Tạ mỹ nhân rồi hãy nói.]
[Đại lý Các chủ - Tiết Tiểu Đào: Đáng ghét quá, xem ra tui phải tích lũy mặt nạ da người, chuẩn bị nặn mặt thôi.]
Bên kia, sau trở về công sở, Khương Thư liền mở mật thư ra xem.
Phong thư thứ nhất là tin tức liên quan đến Mộ Dung Liêu do Tạ Âm gửi qua Ngọa Long Các.
Trước đó biết Mộ Dung Liêu trôi dạt đến đảo chưa chết, Khương Thư tạm thời nghĩ ra có thể dùng hắn để trao đổi lãnh thổ Đông Châu với Mộ Dung Tiên Bi, vì thế liền giao cho người chơi nhiệm vụ kỳ ngộ đưa Mộ Dung Liêu trở về Thanh Châu.
Y không lo lắng thả hổ về rừng. Dù sao trong thiết lập của tiểu thuyết gốc, nhiều nhất là mười năm nữa, Mộ Dung Liêu sẽ qua đời vì bệnh tật. Mà với tình hình hiện tại của bộ Mộ Dung, muốn đông sơn tái khởi trong vòng mười năm, gần như là điều không thể.
Thế là y viết thư báo cho Tạ Âm kế hoạch của mình, nhờ hắn thay mặt đàm phán với Mộ Dung Liêu. Nhưng không ngờ Tạ Âm lại làm còn quyết liệt hơn y, không chỉ đòi lãnh thổ của bộ Mộ Dung mà còn đòi luôn người của họ.
Thế này thì tốt rồi, thậm chí còn không cần phải chuyển dân đến Đông Châu, đã có người giúp trồng củ cải đường rồi.
"Quả nhiên, Tạ huynh vẫn là Tạ huynh!" Khương Thư cảm thán một câu, ngay sau đó mở phong thư thứ hai.
Sau khi lướt qua nội dung mật thư, lông mày y chợt cau lại.
—"Ngày hai mươi sáu tháng tám, Đê Vương phái hai tù trưởng, mỗi người dẫn ba vạn đại quân, chia làm hai đường tấn công quận Lạc Du và Bình Giang Quốc."
—"Ngày hai mươi chín tháng tám, Hình Tang dẫn binh tấn công quận Văn Xuyên, giành quyền kiểm soát thành Thái Bình."
*
Lăng Châu, quận Trần Nam, thành Giang Thanh.
"Đại quân Đê tộc tấn công vào Lăng Châu, trong vòng một tháng chiếm được hai quận Văn Xuyên và Lạc Du. Quân uy đại chấn, ngay cả Bình Giang Vương cũng không chống đỡ được đà tấn công của chúng, phái người đến cầu cứu. Nếu cứ để quân Đê tộc thẳng tiến không chút cản trở thế này, e rằng chẳng bao lâu nữa, quận Trần Nam cũng sẽ lâm vào nguy cơ." Tây Nam Vương Bùi Tân vẻ mặt nghiêm trọng nhìn các mưu sĩ: "Chư vị, có kế sách gì đối phó không?"
Sau một hồi im lặng, một văn sĩ trung niên đứng dậy nói: "Điện hạ, thần cho rằng Lăng Châu đã không thể ở lâu hơn được nữa!"
Lông mày Bùi Tân nhăn càng sâu: "Ý ngươi là muốn ta bỏ thành rút lui?"
"Không phải rút lui, mà là tị tránh. Ban đầu Điện hạ chọn Giang Thanh làm kinh đô, là vì nhìn trúng ưu thế tứ thông bát đạt* của nơi này, hướng đông có thể chiếm Hành Xuyên, hướng tây có thể đoạt lại Tây Nam Quốc. Nhưng giờ đây cục diện phía tây đại loạn, phía đông lại có quân của Hoài Dương Vương rình rập, ưu thế của thành Giang Thanh đã mất, lưu lại nơi này tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan."
*tứ thông bát đạt: giao thông thuận lợi
"Vậy ngươi nói, ta nên dời đến đâu?"
"Quan sát cục diện hiện tại, chỉ có phương bắc là ổn định nhất, vì loạn Hung Nô, Tiên Bi đều đã được dẹp yên, Điện hạ hà cớ gì không dời đô về Tốn Dương?" Văn sĩ trung niên nhướng mày nói: "Đó mới là Vương thành của Ngụy Quốc ta!"
Bùi Tân cúi đầu trầm ngâm, dời về kinh đô cũ hắn không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng ít nhiều vẫn có chút e ngại.
Thế lực của hắn phần lớn tập trung ở phương nam, nếu dời đến Tốn Dương, ắt sẽ phải chịu sự kiềm chế của các gia tộc và thế lực địa phương ở phương bắc .
Theo hắn được biết, Khương Thù tuy mới lên làm Thứ sử được hai năm ngắn ngủi, nhưng uy tín của Khương thị ở khu vực Tuân Châu lại khá cao, có thể sánh ngang với sự uy vọng của Cao thị đối với Thương Châu, Tuân thị đối với Ung Châu.
Hơn nữa, Thứ sử hai châu Nghiêu và Thanh đều có chút quan hệ với Khương thị, trong khi chưa rõ Khương Thù đối với hắn có thái độ như thế nào, hắn không dám tùy tiện dời đô về Tốn Dương.
Dù bề ngoài không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm Bùi Tân ít nhiều cũng hiểu rõ tình cảnh của mình. Hắn đã khống chế Hoàng đế rời khỏi Hành Xuyên, trong mắt những kẻ sĩ kia, hắn không khác gì nghịch tặc của triều đình.
Nhưng nếu không đi Tốn Dương, ở lại thành Giang Thanh cũng thực sự nguy hiểm.
Bùi Tân do dự khó đưa ra quyết định.
Lúc này, trong số các mưu sĩ, tên nội gián Thạch Vân còn rối rắm hơn hắn.
Ban đầu hắn chỉ coi cuộc thương nghị này là một buổi tụ tập bình thường, hắn chỉ cần ngồi yên lặng, chọn lọc những thông tin hữu ích gửi cho các chủ là được, cho đến khi nghe thấy mấy chữ "dời đô Tốn Dương", hắn lập tức tỉnh táo.
Trời đất ơi, Tốn Dương đó chính là lãnh địa của Thù ca bọn họ!
Cướp lãnh địa của Thù ca, chẳng phải là cướp lãnh địa của trận doanh bọn họ sao?
Thạch Vân lập tức nghiêm túc, nghĩ rằng mình phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Nhưng đầu óc hắn lại chẳng có gì, cũng không biết phải khuyên Bùi Tân từ bỏ ý định này như thế nào cho tốt, nhất thời luống cuống tay chân.
Đang lúc hắn suy nghĩ nên khuyên can ra sao, một giọng nói từ phía sau đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Điện hạ, không thể dời đô về Tốn Dương."
Nghe thấy tiếng nói, mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cao gầy có râu đang cung kính chắp tay đứng đó.
"Là hắn!" Thạch Vân thầm nghĩ.
Người đứng ra nói chuyện hắn biết, đối phương tên là Lan Xà, là gián điệp giống như hắn. Nhưng khác ở chỗ, Thạch Vân là do tình cờ trở thành gián điệp, còn Lan Xà là sau khi Ngọa Long Các thành lập mới được các chủ cử đến.
Thạch Vân và người chơi tên là Lan Xà này nói thân cũng không thân, bởi vì hắn luôn coi người này là đối thủ cạnh tranh tình báo, tuy ở cùng một phe nhưng cả hai không có thiện cảm gì với nhau.
Không ngờ lúc này đối phương lại nhảy ra trước hắn một bước.
"Vì sao không thể?" Bùi Tân hỏi.
"Quân Hoài Châu vẫn đang đóng tại khu vực Trục Giang, một khi Điện hạ tiến lên phương bắc, ắt sẽ bị họ chặn đánh." Lan Xà trả lời với giọng nói chậm rãi mà mạnh mẽ.
Bùi Tân cau mày.
Quả thật, Bùi Càn luôn muốn phái quân giành lại tiểu Hoàng đế. Bùi Tân trốn ở quận Trần Nam, nhờ vào thành trì và địa hình che chở, đối phương khó lòng tấn công. Còn một khi họ di cư về phía Bắc, những người trong triều đình phương đông kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để chặn đánh hắn.
Đây cũng là một rắc rối lớn không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện tại của mình, Bùi Tân không khỏi nắm chặt tay, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng đành từ bỏ ý định bắc tiến.
Hiện tại vẫn chưa đến mức không thể không dời, giữa tộc Đê và quận Trần Nam vẫn còn có Tô Miên, Thứ sử Lăng Châu trước đây.
Dưới tay Tô Miên dù sao cũng có bốn vạn quân, nếu hắn có chút khí phách, biết đâu có thể chống lại sự xâm lược của tộc Đê.
Với ý nghĩ đó, Bùi Tân ngẩng đầu nhìn mưu sĩ đang đứng ở xa: "Vị này..."
"Lan Xà." Người chơi vội vàng báo tên của mình.
Bùi Tân không hề xấu hổ tiếp lời: "Lan tiên sinh nói không sai, so với tộc Đê, Hoài Dương Vương gần với ta hơn.
Kết thúc cuộc thảo luận, Thạch Vân hiếm hoi nán lại ở cửa một lúc, đợi Lan Xà giao tiếp xong với người khác, liền tiến lại gần nói: "Ngươi được đấy, đầu óc xoay nhanh thật, ta còn chưa nghĩ ra phải khuyên như thế nào."
"Đương nhiên, ta là người đầu tiên cày đầy kỹ năng thuật tung hoành, được Lư lão sư truyền dạy chân truyền." Thoát khỏi vòng vây của NPC, Lan Xà cũng không còn cố ý giả vờ thâm trầm khiêm tốn nữa, khi nói chuyện mang theo vẻ dương dương tự đắc.
Cùng một tổ chức, Thạch Vân đương nhiên biết chuyện Lư Thanh dạy thuật tung hoành ở Ngọa Long Các. Trước đây hắn không quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ lại có chút động lòng, hỏi: "Khóa học này hiệu quả đến vậy sao?"
"Thật sự rất thần kỳ, từ khi học kỹ năng này, khả năng tư duy logic và giao tiếp của ta trong thực tế cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, ta đang cân nhắc có nên chuyển sang làm nhân viên kinh doanh bất động sản không."
"Thật hay giả vậy?"
"Ngươi không tin thì cứ thử xem."
Thạch Vân nửa tin nửa ngờ, vừa muốn học kỹ năng, lại vừa lo lắng đây là mưu kế của Lan Xà, đối phương có lẽ muốn lừa hắn đến Mật Dương, sau đó một mình độc chiếm thông tin bên phía Tây Nam Vương.
Cân nhắc một lúc, Thạch Vân cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này.
Hắn nghĩ đầu óc mình kém cỏi như vậy, dù có học kỹ năng cũng chưa chắc đã vận dụng linh hoạt được, chi bằng cứ ở đây sống qua ngày thôi.
Ít nhất việc tranh giành gửi tình báo với Lan Xà vẫn có thể nhận được không ít phần thưởng. Nếu thực sự quay về, sau này có lẽ ngay cả phần thưởng này cũng không nhận được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store