ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 18: Lần Đầu Gặp Gỡ

YukikoAiko

Nhìn Kinomoto Sakura có vẻ tò mò, Kinomoto Katsura lần lượt giới thiệu Mori Ran, Suzuki Sonoko và Edogawa Conan với cô bé và Daidouji Tomoyo. Cả hai cô bé cũng rất lịch sự chào hỏi những người lạ.

Kinomoto Sakura thấy Conan nhỏ tuổi hơn mình, cô bé lấy ra một túi kẹo trái cây từ ba lô đưa cho cậu, "Kẹo trái cây này ngọt lắm!"

"Cảm... cảm ơn chị Sakura."

Conan giật giật khóe miệng. Túi kẹo trái cây trong tay khiến cậu nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Kinomoto Katsura. Lúc đó cậu ấy cũng tặng loại kẹo trái cây cùng nhãn hiệu này. Quả nhiên là anh em.

Kinomoto Katsura lợi dụng lúc họ đang làm quen với nhau, lấy ra hai chiếc túi nhỏ từ đống quà, lần lượt đưa vào tay Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo.

"Cái gì vậy ạ?" Kinomoto Sakura nghi hoặc liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong túi, rồi ngẩng đầu hỏi Kinomoto Katsura.

Kinomoto Katsura ra vẻ thần bí, nói: "Mở ra xem thì biết."

Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo nhìn nhau, cẩn thận mở hộp quà. Bên trong hai chiếc hộp trang sức tương tự nhau đang đặt một chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào màu hồng và một chiếc màu trắng. Những cánh hoa anh đào trên đó giống như thật.

"Trước đó em nói muốn một đôi trang sức, em và Tomoyo mỗi người một cái. Lần trước anh vừa hay thấy hai chiếc kẹp tóc này ở tiệm trang sức, rất hợp với hai em."

Kinomoto Sakura sững sờ. Cô bé mới nhớ lại lần trước lúc ăn cơm đã vô tình nhắc đến một câu, không ngờ anh trai lại nhớ đến tận bây giờ.

"Anh Hai lại còn nhớ sao?"

"Đương nhiên! Hai em có thích không?"

Nghe vậy, Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo đều gật đầu mạnh mẽ. Sakura vốn thích hoa anh đào, đây lại là món quà anh trai chọn cho mình, tự nhiên cô bé yêu thích món quà này. Còn Daidouji Tomoyo tuy trong nhà không thiếu trang sức, nhưng có được món trang sức cặp đôi với Kinomoto Sakura khiến cô bé cũng vô cùng vui vẻ.

"Không ngờ em gái của Katsura lại nhỏ tuổi như vậy, tớ còn tưởng chênh lệch nhiều nhất là bảy tám tuổi, nhưng rất đáng yêu!"

"Ừm, trông được bảo vệ rất tốt, người nhà hẳn là rất cưng chiều cô bé."

Hả?

Kinomoto Sakura nghi hoặc ngẩng đầu. Cô bé hình như nghe thấy có người lạ đang nói chuyện.

Cô bé tìm kiếm hồi lâu mới phát hiện trên vai anh trai mình có hai con thú nhồi bông nhỏ xíu, to bằng Kero. Chúng đang ghé vào vai Kinomoto Katsura nhìn chằm chằm cô bé không chớp mắt.

Hagiwara Kenji bị ánh mắt của Kinomoto Sakura thu hút, quay đầu nhìn theo ánh mắt cô bé, nhưng phía sau không có gì cả. Anh đành phải quay lại, nhưng Kinomoto Sakura vẫn thẳng tắp nhìn anh và Morofushi Hiromitsu.

Morofushi Hiromitsu hiển nhiên cũng nhận ra sự bất thường của cô bé. Anh nhìn sang Hagiwara Kenji cũng đang nhìn mình, "Hagiwara, cô bé... sẽ không thấy chúng ta chứ?"

"Hình... hình như là vậy..." Hagiwara Kenji lắp bắp trả lời.

Kinomoto Katsura nghe cuộc đối thoại của hai người, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc. Em gái cậu không giống cậu và em trai, nhiều năm qua chưa từng thấy cô bé nói chuyện với linh hồn của mẹ. Cậu vẫn luôn cho rằng chỉ có cậu và em trai có khả năng này.

"Sakura?"

Daidouji Tomoyo thấy Kinomoto Sakura nhìn chằm chằm vai Kinomoto Katsura thẫn thờ, đành phải nhẹ giọng gọi cô bé. Nghe thấy tiếng gọi, Kinomoto Sakura lập tức hoàn hồn, cô bé có chút kích động giơ tay lên, muốn hỏi Kinomoto Katsura về lai lịch của những con thú nhồi bông.

Kinomoto Katsura lại không cho cô bé cơ hội, cậu đặt ngón trỏ lên môi, khẽ "Suỵt" một tiếng, ra hiệu cho cô em gái tò mò giữ bí mật cho mình.

Kinomoto Sakura hiểu ra ngay lập tức, cô bé phát hiện hình như chỉ có cô bé và anh trai có thể thấy thú nhồi bông, ngay cả Tomoyo bên cạnh cũng không phản ứng. Cô bé đành buông tay xuống, kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, chờ anh trai tìm được thời cơ thích hợp để giải thích cho mình.

"A! Trận đấu hình như sắp bắt đầu rồi!" Mori Ran liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Chúng ta nhanh đi sân bóng thôi, không thì sẽ không tìm được chỗ ngồi tốt đâu!"

Nghe vậy, mọi người cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến trường cấp ba Teitan hôm nay, sôi nổi thu dọn đồ đạc đi về phía sân bóng trong trường. Nhóm Kinomoto Katsura là vì Kinomoto Touya nên mới đến xem trận đấu, vì vậy sau khi vào sân bóng liền tạm thời tách ra với nhóm Mori Ran.

Kinomoto Katsura dẫn Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo tìm được một vị trí tương đối thích hợp để xem trận đấu. Sắp xếp chỗ ngồi cho hai cô bé xong, cậu mới đưa bánh kem dâu tây đã chuẩn bị từ trước cho họ.

"Bánh kem dâu tây!" Kinomoto Sakura dùng nĩa xúc một miếng bánh kem dính kem bơ nhét vào miệng, "Ưm ~ Ngon như hồi trước!"

"Anh Katsura làm đồ ngọt vẫn lợi hại như vậy!" Daidouji Tomoyo ôm mặt khen ngợi.

Khi Kinomoto Katsura chưa đi làm, cậu thường xuyên làm một ít đồ ngọt để trong tủ lạnh. Kinomoto Sakura và Kinomoto Touya hầu như ngày nào cũng có đồ ngọt để ăn sau bữa chính. Kinomoto Sakura đôi khi cũng mang một ít bánh kem chia sẻ cho Daidouji Tomoyo.

Kinomoto Katsura thấy hai cô bé ăn uống vui vẻ liền không quấy rầy họ, móc điện thoại ra tiếp tục xử lý báo cáo vụ án Nagano.

Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji chen chúc ở miệng ba lô, vẻ mặt tò mò đánh giá Kinomoto Sakura. Cô bé là người thứ hai có thể thấy họ, hơn nữa lại vừa hay là em gái của Kinomoto Katsura. Gia đình này thật sự kỳ diệu!

Kinomoto Sakura cắn nĩa, liếc nhìn Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu đang nhìn chằm chằm mình. Băn khoăn một lát, cô bé lại lấy ra một chiếc nĩa từ hộp bánh kem, cắm vào một quả dâu tây trên bánh kem của mình, cẩn thận đưa cho hai người.

Cả hai đều sững sờ, bị quả dâu tây trước mặt làm cho luống cuống.

"Không sao đâu... Ngon lắm, anh Hai sẽ không quản đâu..." Kinomoto Sakura thì thầm một câu, cuối cùng còn nở một nụ cười đơn thuần đáng yêu.

Là con út trong nhà, chưa từng có em gái, Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu đã bị cú sốc từ nụ cười ngọt ngào kia tấn công. Hai người đột nhiên ôm ngực, quỳ rạp xuống đất.

Cứu mạng! Đứa bé này nhất định là thiên sứ!

Kinomoto Katsura thấy tất cả, khóe miệng ngậm một nụ cười nhạt. Động tác trên tay cậu cũng chậm lại, cứ thế lặng lẽ nhìn ba người.

"Đinh ——!"

Tiếng va chạm đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng. Một chiếc nhẫn từ xa nhanh chóng lăn đến chân Kinomoto Katsura, phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo. Cậu cúi xuống nhặt chiếc nhẫn, quan sát một lát, phát hiện chỉ là một chiếc nhẫn trang sức bình thường.

"Cái đó... Anh... Có thể trả lại chiếc nhẫn cho tôi được không?"

Giọng nói trầm thấp cuốn hút lọt vào tai. Kinomoto Katsura nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông da màu lúa mạch tóc vàng nhạt đang ngượng ngùng nhìn cậu, trong đôi mắt màu xám tím phản chiếu bóng hình Kinomoto Katsura. Từng sợi tóc vàng nhạt khẽ bay theo gió nhẹ, ánh nắng lấp lánh chiếu vào người anh ta, làm Kinomoto Katsura hoảng thần hồi lâu.

"Anh?" Furuya Rei bỗng dưng căng thẳng. Phản ứng của Kinomoto Katsura khiến anh cho rằng mình đã lộ sơ hở ở đâu đó, chỉ đành gọi thêm một tiếng.

Kinomoto Katsura lúc này mới hoàn hồn, "À? À... Xin lỗi, đây là nhẫn của anh sao?"

"Đúng vậy."

"Của anh đây, lần sau cẩn thận một chút, ở đây người quá đông, rất dễ bị mất."

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."

Furuya Rei nhận chiếc nhẫn từ tay Kinomoto Katsura giơ ra, từ từ đeo lại vào ngón trỏ tay phải. Anh lén liếc nhìn Kinomoto Katsura, phát hiện cậu đã cúi đầu xem điện thoại của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store