ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 127-132: Những bóng đen đan xen

YukikoAiko

Chương 127: Những bóng đen đan xen (1)

Sáng sớm hôm sau, Kinomoto Katsura lại bước vào quán cà phê Poirot. Furuya Rei, người hôm qua tan làm sớm, đang xay cà phê với vẻ mặt không có gì khác lạ, bên cạnh chiếc máy nướng bánh mì phát ra tiếng thở phì phò.

"Chào buổi sáng, anh Amuro."

"Ừm, chào buổi sáng."

Kinomoto Katsura từ từ ngồi xuống ở chỗ quen thuộc. Furuya Rei mang đến cốc cà phê đen còn nóng hổi. Vì ngày nào anh cũng uống một cốc cà phê tại quán Poirot, nên Furuya Rei thường chuẩn bị sẵn.

Nhấp một ngụm cà phê chua nhẹ, Kinomoto Katsura giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Sao hôm qua anh Amuro lại tan làm sớm vậy? Tôi định ghé quán mua ít bánh mì kẹp..."

"Bạn tôi đến phố Beika làm việc, tôi đi giúp họ một tay." Furuya Rei trả lời Kinomoto Katsura một cách tự nhiên, câu nói tưởng chừng bình thường nhưng lại ẩn chứa thông tin mờ ám.

Kinomoto Katsura đảo mắt một chút, cười nói: "Thì ra là vậy... Tôi còn tưởng một người chuyên nghiệp như anh Amuro lại trốn việc cơ."

"Tôi chỉ là một người phục vụ nhỏ bé thôi, trốn việc một chút cũng chẳng có vấn đề gì." Furuya Rei liếc nhìn Kinomoto Katsura đầy vẻ bình thản, "Các anh cảnh sát mới là người không được chậm trễ, lỡ mà phạm lỗi ở một sự kiện quan trọng nào đó thì hỏng bét."

Kinomoto Katsura ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Furuya Rei. Anh thầm suy nghĩ xem ở phố Beika có chuyện gì có thể hấp dẫn Tổ chức Áo đen.

Gần đây... dường như chỉ có một chuyện quan trọng...

"Anh Amuro, cuối tuần này tôi phải đến buổi triển lãm khoa học kỹ thuật để làm công tác bảo vệ. Có lẽ tôi phải đi sớm một chút, anh có phiền không nếu tôi nhờ anh gói sẵn cho tôi một cốc cà phê và một cái bánh mì kẹp?"

Nghe vậy, khóe miệng Furuya Rei hơi nhếch lên. Anh thích nói chuyện với người thông minh. Kinomoto Katsura chắc chắn là một đối tác hợp tác tuyệt vời. Anh không cần phải lo lắng rằng thông tin anh cố ý che giấu trong cuộc đối thoại lại không có ai hiểu được.

"Triển lãm khoa học kỹ thuật quốc tế ư?" Furuya Rei giả vờ tò mò nhìn Kinomoto Katsura, "Hôm qua bạn tôi còn nhắc đến buổi triển lãm này đấy!"

"Anh Amuro có muốn đến triển lãm tham quan không?" Kinomoto Katsura hỏi theo lời Furuya Rei.

Furuya Rei bất đắc dĩ nhún vai, đáp: "Tôi không rõ, có thể sẽ cùng bạn tôi đi xem, nhưng họ ngày thường rất bận, chưa chắc đã có thời gian rảnh."

Xem ra hành động lần này cộng thêm anh tiền bối (Furuya Rei) ít nhất có ba thành viên Tổ chức Áo đen.

Kinomoto Katsura cúi đầu khuấy chiếc thìa trong cốc cà phê. Không ngờ Tổ chức Áo đen lại điều động nhiều thành viên tham gia hành động lần này đến thế.

"Nghe nói các nước đều rất coi trọng buổi triển lãm này. Các anh có hợp tác với nhân viên bảo vệ nước ngoài không?"

Hửm?

Nhân viên bảo vệ nước ngoài?

Kinomoto Katsura nhíu mày, nói: "Hôm qua tôi mới nhận được sự sắp xếp công việc, nhiều chuyện vẫn chưa rõ lắm."

Nói rồi, Kinomoto Katsura nhớ lại tài liệu đã xem hôm qua. Anh quả thật không thấy có người nước ngoài tham gia công tác bảo vệ. Phần lớn chỉ là những người tham gia triển lãm dẫn theo vệ sĩ người nước ngoài.

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Kinomoto Katsura cuối cùng cũng hiểu ý Furuya Rei: các cơ quan nước ngoài đang điều tra Tổ chức Áo đen sẽ xuất hiện tại triển lãm!

Nghĩ đến đây, Kinomoto Katsura nhìn chằm chằm cốc cà phê đang xoáy nước với vẻ mặt phức tạp. Buổi triển lãm khoa học kỹ thuật lần này e rằng sẽ trở thành một trận hỗn chiến lớn.

"Thôi, anh không cần đi làm sao?" Furuya Rei chỉ đồng hồ, "Sắp không kịp chuyến tàu điện ngầm đầu tiên rồi đấy."

Kinomoto Katsura lập tức hoàn hồn, cầm cốc cà phê lên uống một hơi cạn sạch, vội vã xách ba lô chạy ra ngoài.

Nhìn theo bóng Kinomoto Katsura rời đi, Furuya Rei khẽ thở dài. Chỉ mong buổi triển lãm lần này sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đến xã hội.

Cứ như vậy, buổi triển lãm cuối tuần dần đến gần. Kinomoto Katsura phải tham gia huấn luyện công tác bảo vệ, nên ít khi ghé quán cà phê ăn sáng. May mắn là những chuyện cần trao đổi trước đó đã trao đổi xong.

Ngày hôm đó, Furuya Rei vốn đã xin nghỉ phép, theo đã hẹn anh làm sẵn cà phê và bánh mì kẹp, dặn dò Azusa đưa hai món đó cho Kinomoto Katsura.

"Anh Amuro không tự mình đưa cho anh Kinomoto sao?" Azusa có chút tiếc nuối xách theo hai túi giấy.

Furuya Rei ngại ngùng gãi đầu, nói: "Không còn cách nào, tôi có một số việc gấp."

Vừa dứt lời, chuông cửa khẽ vang lên. Hai người đồng loạt nhìn ra, chỉ thấy Kinomoto Katsura thở hổn hển bước vào.

"Xin lỗi, tôi đến lấy cà phê và bánh mì kẹp..."

"Sao anh lại đến sớm thế?!"

"À... Cấp trên báo muốn đến hội trường sớm hơn một chút."

Kinomoto Katsura giải thích một cách lúng túng. Anh giơ tay đón lấy túi giấy từ tay Furuya Rei, sau đó tạm biệt hai người rồi rời khỏi quán cà phê, trông có vẻ rất vội.

Azusa không khỏi cảm thán: "Anh Kinomoto thật sự bận rộn quá..."

Furuya Rei không có bất kỳ phản ứng nào, anh hơi bối rối nhìn tờ giấy trong tay. Anh từ từ mở tờ giấy ra, chỉ liếc nhìn một cái đã khiến anh nín thở.

【 Zero, tôi và Hagiwara sẽ luôn đi theo cậu. 】

【 Tiểu Furuya, cố lên! 】

Nhìn hai câu chữ với giọng điệu hoàn toàn khác nhau, Furuya Rei không kiềm chế được mà bật cười. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thật sự có bạn thân quay về.

"Hiro, Hagi..."

Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji đang lơ lửng giữa không trung nhìn nhau cười. Đây là kế hoạch mà họ đã bàn bạc suốt một tuần.

Morofushi Hiromitsu hiểu rõ cách thức làm việc của Tổ chức Áo đen, có thể phân loại những thông tin quan trọng. Còn Hagiwara Kenji có khả năng nhận diện người tuyệt vời, có thể nhớ được mặt các thành viên Tổ chức.

"Anh Amuro?" Nghe thấy tiếng cười, Azusa thắc mắc nhìn Furuya Rei.

Furuya Rei vội vàng thu lại nụ cười, "Không có gì. Tôi đi trước đây, hôm nay làm phiền cô."

"Vâng."

Sau khi dặn dò xong, Furuya Rei đẩy cửa bước ra. Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji cũng bay theo ra ngoài, ba người cùng đi đến bên cạnh chiếc Mazda của Furuya Rei.

Hagiwara Kenji sờ cằm, hỏi: "Tiểu Furuya đi thẳng đến hội trường hay hội họp với người Tổ chức?"

"Khó mà nói, mỗi lần sắp xếp hành động đều không giống nhau." Morofushi Hiromitsu do dự lắc đầu, "Khả năng cao vẫn là hội họp với Vermouth trước, không thể nào cả đám người cùng hành động được."

Xét từ những sự kiện trước, Furuya Rei thường cùng Vermouth hoàn thành nhiệm vụ. Hành động lần này biết đâu vẫn là hai người hợp tác.

Trong lúc hai người nói chuyện, Furuya Rei kéo cửa xe ngồi vào. Anh chu đáo hạ tất cả cửa kính xe xuống một chút, tạo điều kiện cho Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji bay vào chiếc Mazda.

Thấy Furuya Rei chậm chạp không nổ máy xe, Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji hiểu ý ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng. Cả hai cùng thấy hộp khăn giấy trên ghế sau, liền đưa tay đẩy hộp khăn giấy xuống, phát ra tiếng động trong trẻo.

Furuya Rei nghe tiếng quay đầu nhìn lại. Hộp khăn giấy vốn đang ở phía trong ghế ngồi bỗng nhiên rơi xuống không hề báo trước.

"Haha... Vậy chúng ta xuất phát thôi!"

Dứt lời, Furuya Rei hạ phanh tay, đạp chân ga. Chiếc Mazda trắng tinh nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Chương 128: Những bóng đen đan xen (2)

Buổi triển lãm quốc tế thu hút người dân từ khắp nơi đến tham quan. Họ đổ về bên ngoài hội trường từ sáng sớm, lặng lẽ chờ đợi mở cửa, trông có vẻ rất mong chờ buổi triển lãm lần này.

"Người của Tổ chức Áo đen sẽ đi vào hội trường bằng cửa chính sao?" Natalie tò mò nhìn xung quanh ra bên ngoài, "Như vậy có vẻ hơi dễ thấy quá không?"

Matsuda Jinpei bất đắc dĩ xòe tay, nói: "Kỹ thuật hóa trang của người phụ nữ tên Vermouth đó rất giỏi. Chỉ cần trang điểm qua loa là có thể lừa được cả đống nhân viên bảo vệ."

Lần trước họ đã chứng kiến thuật ngụy trang của Vermouth trên du thuyền. Đó là cấp độ đứng trước mặt mà không nhận ra. Cô ta có thể giúp các thành viên thâm nhập vào hội trường bằng cách hóa trang. Chắc là phải dựa vào Hagi và ông chú Cảnh sát để phân biệt người của Tổ chức.

"Bảo sao Tổ chức Áo đen này có thể ẩn mình lâu như vậy mà chưa bị tiêu diệt..." Date Wataru thầm cảm thán một câu. Anh chưa từng gặp người của Tổ chức Áo đen, chỉ có thể hiểu qua lời kể của ba người đã sống lại trước đó. Bây giờ xem ra quả nhiên là một Tổ chức lợi hại.

Nghe ba người ríu rít trò chuyện, Kinomoto Katsura ngáp một cái vì buồn chán. Gần đây anh không hề ngủ được một giấc trọn vẹn. Mỗi ngày anh đều phải cùng chị Sato tìm hiểu công việc bảo vệ buổi triển lãm, bận tối mắt tối mũi.

Xung quanh anh toàn là đồng nghiệp cùng làm việc, nên anh không có cả cơ hội trò chuyện giải khuây cùng ba người kia.

Lúc này, Kinomoto Katsura cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình. Anh lập tức tỉnh táo lại khỏi trạng thái lơ mơ, quay đầu nhìn về phía người đó.

Một phụ nữ trung niên tóc vàng xoăn gọn gàng đang mỉm cười nhìn Kinomoto Katsura, trong mắt tràn đầy sự vui mừng và bất ngờ.

"Giáo sư Lawrence?" Kinomoto Katsura không thể tin được nhìn người phụ nữ trước mặt, "Sao cô lại đến phố Beika?!"

Sally · Lawrence, một người xuất sắc trong ngành IT, giáo sư hệ máy tính tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.

"Haha... Đương nhiên là đến tham gia triển lãm khoa học kỹ thuật rồi!" Sally cầm chiếc huy hiệu của người tham gia triển lãm trên áo cho Kinomoto Katsura xem qua.

Thấy vậy, Kinomoto Katsura gãi đầu khó hiểu, "Nhưng... nhưng sao tôi không thấy tên cô trong danh sách tham gia?"

Sally nhếch môi cười, nói: "Tôi đã thiết kế chương trình mật mã an toàn cho kho bảo quản hàng trưng bày của buổi triển lãm, nên được ban tổ chức mời."

À... Thì ra là vậy...

Bỗng nhiên, Kinomoto Katsura đột ngột dừng động tác gật đầu. Anh kinh ngạc nhìn Sally, giọng gấp gáp và khẽ hỏi: "Cái chương trình mà cô nhờ tôi giúp thiết kế một năm trước sẽ không phải là cái chương trình mật mã an toàn này đấy chứ?!"

"Đúng vậy, cậu giúp tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian." Sally cười tinh quái, "Ban tổ chức cũng rất hài lòng về độ an toàn của chương trình đó."

"Nhưng..."

"Cậu đã nhận phí ủy thác của tôi rồi, hối hận cũng vô ích. Hơn nữa, tôi không hề tiết lộ tên cậu cho ban tổ chức."

"Được... được rồi..."

Kinomoto Katsura dở khóc dở cười. Giáo sư Lawrence thường giúp một số công ty lớn giải quyết các vấn đề về chương trình, đôi khi cô ấy sẽ giao một phần nhỏ công việc cho anh. Vì khoản phí ủy thác đó, anh chưa từng từ chối Giáo sư Lawrence.

Sally đánh giá bộ đồng phục của anh từ trên xuống dưới, tiếc nuối cảm thán: "Tôi vẫn không thể hiểu tại sao cậu lại từ chối lời mời của tôi, rõ ràng cậu có khả năng xuất sắc như vậy..."

"Sống một cuộc sống bình thường là đủ rồi." Kinomoto Katsura từ từ rũ mắt xuống, "Quá xuất sắc chỉ mang lại rắc rối cho những người xung quanh mà thôi."

Sally khẽ thở dài, "Thôi, cậu không lãng phí khả năng của mình là tốt rồi."

Ba người thú nhồi bông vẫn luôn trong trạng thái quan sát nhìn nhau đầy thắc mắc. Họ không hiểu tại sao bầu không khí giữa hai người lại trở nên buồn bã như vậy, rõ ràng trước đó nói chuyện rất vui vẻ.

Sally trò chuyện với Kinomoto Katsura một lúc, sau đó chào tạm biệt anh để đi đến phòng chờ khách mời.

"Katsura, vị Giáo sư Lawrence này là giáo sư đại học của cậu à?" Date Wataru ghé sát tai Kinomoto hỏi.

Kinomoto Katsura lắc đầu, khẽ nói: "Không phải, tôi tình cờ quen Giáo sư Lawrence lúc tôi tự học máy tính."

"Tự học máy tính?" Matsuda Jinpei mở to mắt, "Cái kỹ thuật thao tác đó mà cũng có thể tự học được sao?!"

Kinomoto Katsura gãi mặt. Hồi nhỏ anh thích mày mò các loại ổ cứng và chương trình phần mềm, nên phần lớn giai đoạn đầu là tự tìm sách và tài liệu trên mạng để học lập trình. Bố anh đôi khi còn giúp anh mượn một số sách ở trường đại học.

"Cảnh sát Kinomoto, đã đến giờ mở cửa rồi."

"Vâng, tôi đến ngay!"

Đồng nghiệp ở xa gọi to một câu. Kinomoto Katsura vội vàng đáp lời đồng nghiệp, anh sải bước vội vã chạy về phía cổng chính. Công tác bảo vệ hôm nay chính thức bắt đầu.

Khi những người tham quan lần lượt đi vào hội trường một cách có trật tự, Furuya Rei đang ngồi trong xe quan sát tình hình xung quanh hội trường. Anh không có vé vào triển lãm, bắt buộc phải chờ Vermouth.

"Hôm nay đông người tham quan thật... Tôi cảm thấy điều này rất có lợi cho hành động của Tổ chức Áo đen." Hagiwara Kenji ghé vào cửa sổ xe nhìn xung quanh.

Morofushi Hiromitsu khoanh tay ngồi ở ghế sau, nói: "Hơn nữa, việc điều tra của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."

"Ừm... Katsura hình như nói sẽ có cơ quan nước ngoài thâm nhập vào buổi triển lãm để điều tra Tổ chức Áo đen..."

"Ừ, tôi cảm thấy khả năng là FBI khá lớn."

Từ khi điều tra Tổ chức Áo đen, Morofushi Hiromitsu chỉ từng gặp người của FBI. Anh theo bản năng cảm thấy sẽ là FBI đến điều tra Tổ chức Áo đen.

Hagiwara Kenji dừng lại bên cạnh Morofushi Hiromitsu, hỏi: "Nhắc đến, người nằm vùng FBI giống các cậu đang ẩn mình trong Tổ chức đó có giỏi lắm không?"

"Ừm, đặc biệt là kỹ thuật bắn tỉa của anh ta."

Morofushi Hiromitsu không hề tiết kiệm lời khen dành cho Akai Shuichi. Anh và Akai Shuichi thường xuyên cùng nhau ra nhiệm vụ, đã chứng kiến khả năng bắn tỉa có một không hai của Akai Shuichi.

"Ài... Tôi còn chưa được chạm vào súng bắn tỉa..." Hagiwara Kenji đặt mu bàn tay ra sau đầu, nằm ngửa trên ghế sau nhìn lên trần xe.

Trong lúc hai người nói chuyện, một bà cụ tóc bạc trắng đẩy cửa xe bước vào. Họ vội vàng ngồi thẳng người, đặc biệt cảnh giác nhìn chằm chằm bà cụ trước mặt.

Bà cụ tiện tay ném một bộ đồng phục tạp vụ cho Furuya Rei, câm nín nói: "Sao anh cứ thích giả làm nhân viên phục vụ thế?"

"Loại nhân vật này mới không gây chú ý cho người khác, ảnh hưởng đến hành động là nhỏ nhất." Furuya Rei cười khẽ, giơ tay đón lấy bộ trang phục.

Vermouth không bày tỏ quá nhiều ý kiến về thói quen kỳ lạ của Furuya Rei. Cô vừa lắp tai nghe vừa nói: "Herres và Gin không muốn hóa trang, họ sẽ tạm thời tiếp ứng chúng ta ở bên ngoài."

Furuya Rei gật đầu. Gin và Herres không vào hội trường là chuyện tốt, ít nhất không cần phải lãng phí quá nhiều tinh thần để theo dõi hai gã nguy hiểm này ngay từ đầu.

"Bà ta vừa... nói... ai?"

"Herres..."

Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji nhìn nhau, mặt đầy kinh ngạc.

Chương 129: Những bóng đen đan xen (3)

Đám đông náo nhiệt đổ vào hội trường. Nhân viên bảo vệ ở cửa nghiêm túc kiểm tra vé vào cửa của mỗi người tham quan, đảm bảo không có kẻ khả nghi nào nhân cơ hội lọt vào hội trường triển lãm.

"Ôi... Quả nhiên có nhiều người đến tham quan triển lãm như vậy." Conan nhìn chằm chằm hàng người không ngừng tiến lên phía trước, thầm cảm thán trong miệng.

Tiến sĩ Agasa cười lớn một tiếng, nói: "Lần này trưng bày toàn là những kỹ thuật tiên tiến, đương nhiên sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú đến tham quan!"

Conan chép miệng bó tay. Cậu cảm thấy phần lớn người đến tham quan là để xem cho vui, những người mê mẩn kỹ thuật tiên tiến như Tiến sĩ Agasa thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Nhắc đến... Tiến sĩ Agasa, sao không rủ Haibara đi cùng ông đến triển lãm?" Conan thắc mắc ngẩng đầu hỏi Tiến sĩ Agasa. Cậu miễn cưỡng đồng ý theo sau những lời thỉnh cầu không ngừng của Tiến sĩ Agasa, chứ trước đó cậu căn bản không có ý định tham gia buổi triển lãm khoa học kỹ thuật này.

Tiến sĩ Agasa buồn bã rũ đầu, khẽ thở dài, "Ôi... Ai cảm thấy triển lãm chán quá, không muốn đi cùng ta tham quan..."

Nghe vậy, khóe miệng Conan hơi giật giật, mắt dần biến thành nửa vầng trăng (ý nói buồn cười). Kiểu cuộc sống quẩn quanh trong nhà mỗi ngày của Haibara và buổi triển lãm này không có khác biệt quá lớn, cả hai đều nhàm chán đến cùng cực.

"Ôi chao~ Tiến sĩ Agasa và Conan cũng đến tham quan triển lãm sao?"

Giọng nói mang theo ý cười kéo suy nghĩ của Conan trở lại. Cậu ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng. Phía trước, Kinomoto Katsura đang cười tủm tỉm nhìn cậu và Tiến sĩ Agasa. Khí chất dịu dàng như mọi khi của anh đã thay đổi dưới sự hỗ trợ của bộ đồng phục vest đen, toát lên vẻ bảo vệ tinh nhuệ.

"Sao anh Kinomoto lại đứng ở cửa soát vé vậy?" Tiến sĩ Agasa đưa hai vé vào cửa cho Kinomoto Katsura kiểm tra, "Hôm nay nhân viên bảo vệ là cảnh sát Sở Cảnh sát Đô thị sao?"

"Bộ phận bảo vệ của buổi triển lãm không đủ người, nên được điều động thêm một số người từ Sở Cảnh sát Đô thị." Kinomoto Katsura cười khẽ. Sau khi xác định vé vào cửa trong tay không có vấn đề, anh trả lại cho Tiến sĩ Agasa.

Tiến sĩ Agasa vừa nhận lại vé vừa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Buổi triển lãm lần này liên quan đến quá nhiều quốc gia, hơn nữa hàng trưng bày bên trong lại quá quý giá, phương diện bảo vệ tuyệt đối không thể có chút sơ suất.

Haha... Haibara không đến là đúng rồi, nếu không lại phải đội mũ suốt hành trình...

Conan cười gượng nhỏ giọng. Haibara có thái độ thù địch quá mức cao với anh Kinomoto và anh Amuro, thậm chí không muốn nhắc đến tên hai người. Có lẽ là do đã ở Tổ chức Áo đen quá lâu.

"Rồi, hai vị có thể vào tham quan."

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Tiễn Conan và Tiến sĩ Agasa, Kinomoto Katsura lại quay về với công việc soát vé. Nhiệm vụ chính của anh hôm nay là kiểm tra vé vào cửa ở cổng, đơn giản nhưng nhàm chán.

Những người tham quan tập trung ở cửa từ sáng sớm lần lượt đi vào hội trường. Sau đó, lượng người thưa thớt hơn rất nhiều, Kinomoto Katsura lập tức dễ thở hơn.

"Tch, sao không thấy bóng dáng nào của Tổ chức Áo đen hết vậy?" Matsuda Jinpei bực bội không ngừng nhìn xung quanh ra bên ngoài, "Nhiệm vụ của họ không cần phải vào hội trường sao?"

Date Wataru sờ cằm, nói: "Tôi nghĩ họ có rất nhiều cách để vào hội trường, đâu phải chỉ có con đường tham quan này."

Matsuda Jinpei lầm bầm một câu, "Họ không lẽ bò ống thông gió chứ?"

"À... Cách này có vẻ hơi khó hình dung so với Tổ chức Áo đen mà các cậu mô tả..." Natalie do dự nói một câu. Cảnh tượng một Tổ chức tội phạm lợi hại như vậy bò ra từ ống thông gió quá buồn cười, căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Lời vừa nói ra, Matsuda Jinpei và Date Wataru lập tức im lặng. Hai người nhìn nhau không nói tiếng nào. Trong đầu họ vô thức hiện ra cảnh Furuya Rei chật vật bò ra từ ống thông gió. Khóe miệng họ khẽ giật giật, cuối cùng bật cười.

"Hahaha! Không được, càng nghĩ càng buồn cười!"

"Ha... Mặc dù Furuya thật sự có khả năng làm như vậy... Nhưng... nhưng mà... hahaha!"

Kinomoto Katsura bất lực đỡ trán thở dài. Anh tiền bối Furuya không nhìn thấy bốn người thật sự là một thiệt thòi lớn, bởi vì anh ấy căn bản không thể tưởng tượng được bốn người sẽ nói xấu anh ấy như thế nào.

Trong lúc bốn người đang vui vẻ thì một bà cụ tuổi đã cao từ từ đi vào hội trường. Bà xách một chiếc túi xách nhỏ, khẽ hỏi: "Xin hỏi... Đây là triển lãm khoa học kỹ thuật quốc tế sao?"

"À... Vâng, bà đến tham quan triển lãm ạ?" Kinomoto Katsura vội vàng trở lại trạng thái làm việc, lịch sự trả lời câu hỏi của bà cụ.

Lúc này, một hình người nhỏ xíu xuất hiện phía sau bà cụ. Mắt bốn người lập tức mở to, bởi vì hình người nhỏ bé đó chính là Hagiwara Kenji, người đã rời đi cùng Furuya Rei vào buổi sáng.

Anh tiền bối Hagiwara ở đây...

Trong lòng Kinomoto Katsura chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng bà cụ trước mắt lại là người của Tổ chức Áo đen, rõ ràng trông rất hiền từ.

Hagiwara Kenji vỗ cánh bay đến, nói: "Đừng ngạc nhiên, đó là Vermouth."

Mặc dù Vermouth là một tội phạm không thể tha thứ, nhưng không thể phủ nhận thuật hóa trang của cô ta thật sự vô cùng lợi hại, không có bất kỳ lý do nào để phản bác.

"Giống như Siêu trộm Kid, tôi không tìm ra bất kỳ sơ hở nào." Natalie cẩn thận đánh giá khuôn mặt hiền lành của bà lão. Cô không khỏi nhớ lại lần Siêu trộm Kid xuất hiện ở buổi trưng bày trang sức trước đó. Nếu không phải em gái của Katsura ra tay kịp thời, họ không thể nào nhanh chóng tìm ra Siêu trộm Kid đang ngụy trang.

Kinomoto Katsura hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Bà đi một mình sao? Có cần tôi tìm người dẫn bà đi tham quan không?"

Vermouth vẫy vẫy tay, "Haha... Không cần, tôi thích đi tham quan một mình, cảm ơn cậu."

Cô ta nhẹ nhàng tạm biệt Kinomoto Katsura, sau đó bước đi chậm rãi về phía hội trường chính bên trong, trông hệt như một người già thật sự.

Thấy Vermouth sắp đi xa, Hagiwara Kenji nói với tốc độ cực nhanh: "Morofushi-chan đang đi theo tiểu Furuya. Tiểu Furuya giả làm nhân viên tạp vụ. Chưa thấy các thành viên Tổ chức khác. Chúng tôi phát hiện tình hình sẽ báo cho các cậu kịp thời!"

Hagiwara Kenji vừa nói xong liền vội vàng bay đi. Anh cần phải theo sát Vermouth mọi lúc, nếu không cô ta đổi mặt là anh sẽ không nhận ra.

Bỗng nhiên, Hagiwara Kenji đột ngột dừng lại. Anh không rõ vì sao lại quay ngược trở lại, khiến bốn người rất khó hiểu nhìn anh.

"Sao vậy, Hagi?" Matsuda Jinpei vỗ vai Hagiwara Kenji đang có vẻ mặt khó xử, "Nhanh lên đuổi theo Vermouth đi! Cô ta đi gần xa rồi!"

Hagiwara Kenji biết tình hình của Vermouth quan trọng hơn, anh chỉ có thể nhanh chóng bỏ lại một câu: "Katsura, Herres cũng tham gia hành động lần này."

Dứt lời, anh không quay đầu lại mà bay về phía Vermouth. Còn Kinomoto Katsura, người nhận được tin tức, lập tức đứng đơ tại chỗ, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

"Katsura..."

Ba người hiểu rõ tình hình có chút lo lắng nhìn Kinomoto Katsura đang thẫn thờ. Herres là kẻ thù giết mẹ của Kinomoto Katsura, trong lòng anh không thể nào không có một chút xao động.

Kinomoto Katsura đột nhiên nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ý định ngăn chặn hành động của Tổ chức Áo đen trong lòng đạt đến cao trào.

Anh nhất định phải tìm thấy Herres!

Chương 130: Những bóng đen đan xen (4)

"Chúng tôi có thể qua dụng cụ này để phân tích được thành phần chính của một loại dược phẩm nào đó..."

Người thuyết minh nhiệt tình giới thiệu thiết bị trước mắt cho người tham quan. Có người chăm chú lắng nghe, có người tò mò đánh giá dụng cụ trông có vẻ bình thường này.

Ở đằng xa, Furuya Rei chậm rãi lau cái bàn để tờ rơi quảng cáo. Đôi mắt màu tím xám giấu dưới vành nón thường xuyên nhìn về chiếc máy phân tích thành phần dược phẩm đang hoạt động.

Anh vào hội trường sớm hơn Vermouth. Thân phận nhân viên tạp vụ tạo điều kiện cực lớn cho hành động của anh, khiến anh trở thành người đầu tiên nhìn thấy mục tiêu.

Furuya Rei rũ mắt xuống đầy suy tư, trong lòng nảy sinh một chút thắc mắc về mục đích chuyến đi này của Tổ chức Áo đen. Buổi triển lãm này có rất nhiều công nghệ cao có giá trị hơn máy phân tích thành phần dược phẩm rất nhiều, nhưng Tổ chức Áo đen lại chọn riêng máy phân tích này, quả thật hơi khó hiểu.

Có lẽ vì ánh mắt của Furuya Rei quá rõ ràng, Morofushi Hiromitsu nhận thấy máy phân tích thành phần dược phẩm có thể chính là mục tiêu thật sự của Tổ chức Áo đen lần này. Anh từ từ bay đến trước máy phân tích để xem xét tấm bảng giới thiệu đặt phía trước, trên đó viết chi tiết về tác dụng và cách vận hành của máy phân tích.

Trừ một số vấn đề nhỏ vẫn đang được nghiên cứu, chiếc máy phân tích thành phần này có thể nói là một công nghệ cao vô cùng thiết thực, tất nhiên là nếu được dùng cho mục đích tốt.

Morofushi Hiromitsu không khỏi nhíu chặt mày. Tổ chức Áo đen chắc chắn sẽ không tốt bụng đến mức vì lợi ích của nhân loại mà công khai đánh cắp tài liệu của máy phân tích thành phần tại một buổi triển lãm quốc tế. Họ chỉ làm việc theo lợi ích của mình, khả năng lớn hơn là để nghiên cứu một loại dược phẩm nào đó.

Tổ chức tội phạm nghiên cứu dược phẩm nhìn thế nào cũng không phải chuyện tốt!

Nghĩ đến đây, Morofushi Hiromitsu bay thêm một vòng quanh đám đông, muốn xem có người khả nghi nào loanh quanh gần đó không. Dù sao Herres và Gin chưa chính thức lộ diện, bắt buộc phải cẩn thận hơn mới được.

Lúc này, Hagiwara Kenji, vừa tách ra chưa đầy nửa giờ, đã theo Vermouth đã hóa trang đến phòng trưng bày. Hai người lại hội họp, kịp thời trao đổi thông tin nắm được của đối phương.

"Mục tiêu của họ hẳn là dụng cụ này, nhất định phải theo dõi sát Vermouth." Morofushi Hiromitsu khẽ nhắc nhở Hagiwara Kenji bên cạnh. Đường đi nước bước của Vermouth quá mờ mịt, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị mất dấu.

"Ừm, tôi biết rồi." Hagiwara Kenji gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "À phải rồi... Tôi đã nói chuyện Herres cho Katsura biết."

Morofushi Hiromitsu sững người, hơi do dự hỏi: "Katsura... có phản ứng quá đáng không?"

Hagiwara Kenji nhếch môi cười bất lực, "Cậu ấy rất bình tĩnh, không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc giận dữ nào."

Vì phải đuổi theo Vermouth đã rời đi, Hagiwara Kenji chỉ vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura, nhưng anh không hề thấy một chút thần sắc kích động hay phẫn nộ nào trên mặt Kinomoto Katsura. Cậu ấy vẫn làm từng bước kiểm tra vé vào cửa cho khách tham quan phía sau, cứ như chưa từng nghe nói đến chuyện của Herres vậy.

"Đây mới là tình huống đáng lo nhất..." Morofushi Hiromitsu khẽ thở dài. Nguyên nhân lớn nhất khiến Katsura tự nguyện sa vào vũng bùn chính là vì Herres đã hại chết mẹ cậu ấy. Cậu ấy không thể không có chút phản ứng nào trước sự xuất hiện của Herres.

Chỉ là, ai biết sự phẫn nộ và bất mãn của cậu ấy sẽ bùng nổ vào lúc nào đây?

"Ài... Chỉ có thể trông cậy vào bé Jinpei và họ thôi."

"Chỉ mong là vậy..."

Trong lúc hai người trò chuyện, Vermouth đã sớm truyền ảnh chụp lén chụp được cho Herres và Gin đang chờ bên ngoài. Mặc dù mục đích chính của chuyến đi này chỉ là lấy tài liệu số liệu của máy phân tích, nhưng cách thức sử dụng vẫn cần phải ghi chép lại. Sẽ rất khó coi nếu Tổ chức chế tạo lại được công nghệ đó mà lại không biết cách sử dụng.

Thấy Vermouth đã yên vị, Furuya Rei kéo thấp vành nón chuẩn bị rời khỏi sảnh lớn. Nhiệm vụ của anh là điều tra rõ tình hình liên quan đến kho chứa tài liệu, để Herres và Gin thu hoạch tài liệu.

"Tôi đi trước." Morofushi Hiromitsu chào Hagiwara Kenji một tiếng, sau đó theo Furuya Rei rời khỏi sảnh lớn, cùng tìm kiếm nhà kho.

Ánh mắt Hagiwara Kenji quay trở lại Vermouth, liên tục để ý tình hình xung quanh.

Furuya Rei xách thùng nước và cây lau nhà đi trên hành lang dài, không để lộ dấu vết quan sát từng phòng trưng bày nhỏ đi ngang qua. Chỉ là những phòng trưng bày nhỏ này không có bất kỳ hàng trưng bày nào, có lẽ là để trống. Gần đó dường như cũng không có căn phòng nào trông có vẻ quan trọng.

"Xin lỗi, anh, người không có phận sự không được phép vào khu vực phía trước."

Giọng nói quen thuộc khiến Furuya Rei sững lại. Anh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người đến. Chính Kinomoto Katsura đang đứng ở cửa kiểm vé dùng tư thế từ chối mời anh dừng bước chân, không thể đi tiếp được nữa.

"Xin lỗi... Tôi sẽ rời đi ngay..."

Furuya Rei khách sáo xin lỗi Kinomoto Katsura. Anh đã nhận được thông tin quan trọng từ lời nói của Kinomoto Katsura: kho chứa tài liệu công nghệ cao khả năng lớn là nằm ở khu vực phía trước.

"Cảnh sát Kinomoto, có người đến sao?"

"Không có gì, chỉ là một nhân viên tạp vụ thôi."

Kinomoto Katsura trả lời đồng nghiệp đang chạy tới với vẻ mặt không đổi. Anh lướt mắt nhìn Furuya Rei đang rời đi, rồi nhấc chân đi về phía nhà kho phía sau.

Nhân lúc Kinomoto Katsura chưa đi xa hẳn, Morofushi Hiromitsu vội vàng tiến đến bên cạnh Matsuda Jinpei thì thầm một câu, "Tổ chức Áo đen đang tìm tài liệu của máy phân tích thành phần dược phẩm, nhớ nói lại với Katsura... Còn nữa, tuyệt đối không được để Katsura làm những chuyện bốc đồng."

"Chuyện đầu thì dễ rồi, còn chuyện sau này thì không dễ giải quyết đâu." Matsuda Jinpei khó xử sờ mũi, "Trạng thái của chúng tôi khả năng không ngăn được Katsura bốc đồng đâu."

Mặc dù Kinomoto Katsura vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ba người đều hiểu anh đang kiềm nén cơn giận trong lòng. Nếu không, anh đã không chủ động xin ra ngoài trực chiến, giúp đồng nghiệp tuần tra toàn bộ hội trường khi đã hoàn thành công việc của mình. Anh hẳn đang tìm kiếm Herres đang ẩn mình.

Morofushi Hiromitsu đỡ trán thở dài một tiếng, "Các cậu cố gắng ngăn cản một chút. Thành viên mang mật danh quá nhiều, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ gặp nguy hiểm."

"Biết rồi, biết rồi." Matsuda Jinpei nhanh chóng gật đầu. Miệng anh nói không kiểm soát được Kinomoto Katsura, nhưng thực ra anh hiểu rõ không thể ngồi yên nhìn được.

"Anh Morofushi, anh nhanh đuổi theo anh Furuya đi... Anh ấy sắp đi xa rồi." Natalie kịp thời nhắc nhở một tiếng, cô chỉ Furuya Rei sắp quẹo vào một hành lang khác.

Thấy vậy, Morofushi Hiromitsu đành dừng lại, bay nhanh về phía Furuya Rei, để lại ba người đứng trân trân nhìn nhau.

Date Wataru buồn bã nói: "Tôi hơi không muốn Katsura đối đầu trực diện với Herres."

Anh luôn cảm thấy Katsura nhìn thấy Herres sẽ không chút do dự xông lên chiến đấu sống chết với Herres.

"Đáng đời! Ai bảo hắn làm hại mẹ của Katsura!" Matsuda Jinpei nguyền rủa một câu đầy vẻ hung dữ, "Nhưng mà... Nếu Katsura không thể đối phó với Herres, chúng ta vẫn phải kiểm soát tình hình một chút."

Chương 131: Những bóng đen đan xen (5)

Những người tham quan trong phòng trưng bày không biết đến dòng chảy ngầm ẩn dưới bóng tối. Họ vẫn hăng hái theo chân người thuyết minh tìm hiểu từng công nghệ cao đáng kinh ngạc.

"Ài... Tiến sĩ Agasa, ông nói máy phân tích dược phẩm này có thể tìm ra thành phần thuốc giải không?" Conan không chớp mắt nhìn chằm chằm máy phân tích trước mắt, hạ giọng dò hỏi Tiến sĩ Agasa bên cạnh.

Tiến sĩ Agasa do dự lắc đầu, nói: "Ta thấy không khả thi lắm. Tác dụng quan trọng nhất của dụng cụ này hiện tại là kiểm chứng thành phần dược phẩm sản xuất có đạt tiêu chuẩn hay không. Những dược phẩm này đều là những thứ tồn tại thật. Dược phẩm chỉ dừng lại ở mặt lý thuyết thì chắc chắn không được."

Conan thở dài đầy tiếc nuối. Cậu vốn nghĩ máy phân tích này có thể giúp ích cho việc chế tạo thuốc giải, không ngờ cuối cùng vẫn là mừng hụt. Nghiên cứu của Haibara cũng không có tiến triển lớn, ngày khôi phục cơ thể vẫn còn xa vời.

"Thật đáng tiếc..." Tiến sĩ Agasa đột nhiên thốt lên một tiếng thở dài kỳ lạ.

Conan thắc mắc nhìn Tiến sĩ Agasa, "Tiến sĩ, ông đang tiếc điều gì?"

"Cháu và bé Ai không phải đã lấy được đĩa mềm của Tổ chức Áo đen sao?" Tiến sĩ Agasa giơ ngón trỏ lên, khẽ giải thích cho Conan, "Nếu lúc đó không lập tức sử dụng, chúng ta hoàn toàn có thể giao đĩa mềm đó cho người chuyên nghiệp giải mã."

Chiếc đĩa mềm có virus "Hiệp sĩ Bóng đêm" đó lưu giữ rất nhiều bí mật của Tổ chức Áo đen. Một khi giải mã là có thể thu hoạch một lượng lớn thông tin, thậm chí tìm được cách khôi phục cơ thể. Chỉ tiếc cuối cùng vì họ sơ suất nhất thời mà nó bị hỏng hoàn toàn, mọi thứ quay về con số 0.

Conan lập tức vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Chẳng lẽ có người có thể giải mã virus 'Hiệp sĩ Bóng đêm' sao?"

"Sally · Lawrence, một nhà thiết kế chương trình rất nổi tiếng. Ta nghĩ cô ấy có thể giải quyết virus 'Hiệp sĩ Bóng đêm'."

Tiến sĩ Agasa đôi khi cũng gặp phải một số rắc rối nhỏ về máy tính. Trong số bạn bè ông vừa hay có người quen Sally · Lawrence, vì vậy ông thường hỏi cô ấy một số cách giải quyết.

Chỉ là, Sally · Lawrence đôi khi sẽ nhận một khoản phí ủy thác. Có vẻ là vì cô ấy quá bận rộn công việc, nên giao việc cho một người bạn, phí ủy thác là tiền công của người bạn đó. Dù sao cũng không thể để người bạn đó làm việc vô ích mãi được.

Conan khẽ nhíu mày, do dự nói: "Mặc dù có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối, nhưng dù sao vẫn là qua tay người quen sẽ tốt hơn, nếu không rất dễ gây nghi ngờ."

Tiến sĩ Agasa bất lực xòe tay, "Bây giờ đừng nói là người quen, chúng ta căn bản không có đĩa mềm nào để giao cho Giáo sư Lawrence cả."

Nghe vậy, Conan ngượng ngùng ho một tiếng. Giờ đây cậu quả thật không có tư cách đánh giá người khác có đáng tin cậy hay không. Họ cẩu thả dẫn đến việc mất đi thông tin quan trọng, chuyện này dường như còn ngu ngốc hơn.

Bên kia, Vermouth đã hóa trang sớm đã nhận được tin tức về vị trí từ Furuya Rei. Cô sửa lại quần áo trên người, bước đi thong thả rời khỏi đám đông. Chỉ là lúc sắp đi, cô vô tình liếc thấy Conan đang nói chuyện với Tiến sĩ Agasa. Sự bối rối xuất hiện trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh cô đã thu lại vẻ mặt bất thường, lặng lẽ rời khỏi phòng trưng bày.

"Shinichi, sao vậy?"

"Không, không có gì, có lẽ là ảo giác."

Conan từ từ thu hồi ánh mắt tìm tòi, bóng dáng Vermouth dần biến mất khỏi phòng trưng bày. Hạt mầm nghi ngờ cứ thế được gieo xuống.

Trong chiếc Porsche màu đen bên ngoài hội trường, Herres và Gin lặng lẽ chờ đợi tin tức từ Vermouth và Furuya Rei. Một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp thì cần đến họ ra tay.

"Tin tức của ngươi không phải là giả đấy chứ?" Gin thong thả nhả ra một vòng khói thuốc, "Akai Shuichi không có việc gì đến loại chỗ này làm gì?"

Herres cười khẽ một tiếng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, nói: "Đây là thông tin duy nhất tôi có thể lấy được về Akai Shuichi. Ngươi không tin thì thôi."

Akai Shuichi là một người thông minh. Anh ấy hiểu rõ Rum không thể nào vô cớ xuất hiện ở nơi hành động trước đó, tất nhiên là FBI bên trong đã xảy ra vấn đề. Sau khi trốn thoát thành công khỏi Tổ chức, anh ấy không còn trực tiếp liên lạc với FBI nữa, vì vậy tung tích của anh ấy hoàn toàn trở thành ẩn số.

"Ngươi và cấp dưới của ngươi quả là một kiểu người, lần nào cũng dùng cách chết giả để thoát khỏi điều tra."

"Đây là một phương pháp không tồi, phải không?"

Herres nằm vùng trong FBI suốt ba năm, cung cấp rất nhiều thông tin quý giá cho Tổ chức. Nếu không phải vì chuyện của Akai Shuichi mà hắn buộc phải rời khỏi FBI, biết đâu hắn đã có thể leo lên cấp cao của FBI rồi.

Bao nhiêu năm trôi qua, sai lầm đã gây ra trước đó sớm đã được xóa bỏ. Herres vẫn là một trong những người thân cận của Boss Tổ chức.

"Thật ra, điều làm tôi kinh ngạc là ngươi lại dễ dàng tha cho Bourbon như vậy." Herres tháo kính xuống, từ từ lau tròng kính, "Cậu ta hình như cũng là một thành viên của nhóm Whiskey."

Gin lướt mắt nhìn Herres một cách hời hợt, "Rum đã điều tra Bourbon rồi, không phát hiện ra chỗ bất thường nào. Nếu ngươi vẫn còn nghi ngờ thì tự mình điều tra đi, dù sao cũng là ngươi gây ra rắc rối mà."

"Được rồi, được rồi..."

Herres giả vờ bất lực xòe tay. Việc người của công an thâm nhập vào Tổ chức quả thật là lỗi của hắn. Nếu lúc trước hắn giải quyết thuận lợi thành viên bị bắt của Cục Cảnh sát, họ đã không biết được cách thức gia nhập Tổ chức.

Trong lúc hai người nói chuyện, trên một tòa nhà cao tầng cách hội trường vài trăm mét, Akai Shuichi tựa lưng vào hộp đàn Bass, sắc mặt tối sầm dùng ống nhòm quan sát chiếc Porsche màu đen đậu đối diện hội trường.

Theo kế hoạch ban đầu, anh sẽ cùng đồng nghiệp FBI đã bí mật đi theo đội nghiên cứu khoa học vào hội trường để trao đổi thông tin. Ai ngờ Tổ chức Áo đen cũng đến triển lãm, không biết là để truy bắt anh hay có mục đích khác.

Đôi mắt màu lục gần như đen lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc Porsche màu đen không có động tĩnh. Akai Shuichi không định rời khỏi hội trường như vậy. Mặc dù không trao đổi được thông tin, nhưng có thể lấy được một chút tin tức của Tổ chức Áo đen thì cũng không lỗ.

Bên trong hội trường, Furuya Rei và Vermouth đã hội họp thành công. Hai người đang bàn bạc cách thâm nhập vào kho chứa tài liệu.

"Căn cứ vào thông tin lấy được trước đó, nhà kho đó được lắp đặt thiết bị bảo vệ rất nghiêm ngặt. Chỉ có người thiết kế chương trình mới có cách mở hoàn chỉnh."

"Ai là người thiết kế thiết bị bảo vệ?"

"Sally · Lawrence."

Furuya Rei nói thông tin lấy được cho Vermouth trước mặt. Anh là chuyên viên thông tin của Tổ chức, đã tập hợp được một số thông tin quan trọng trước khi hành động bắt đầu.

Hagiwara Kenji lặng lẽ lắng nghe biến sắc, nói: "Không tốt rồi, Tổ chức Áo đen chắc chắn sẽ đi tìm Sally · Lawrence gây rắc rối!"

"Tôi đi tìm Katsura!" Morofushi Hiromitsu vội vàng đổi hướng, "Hagiwara, cậu ở đây theo dõi Vermouth!"

Dứt lời, Morofushi Hiromitsu không một chút chần chừ phóng về phía vị trí nhà kho. Nhất định phải báo cho Katsura biết trước khi Tổ chức hành động.

Chương 132: Những bóng đen đan xen (6)

"Sally · Lawrence..."

Vermouth khẽ liếc nhìn hành lang dẫn đến phòng nghỉ phía sau. Nhân viên liên quan đến triển lãm phần lớn ở trong phòng nghỉ khách mời, hơn nữa bên cạnh họ đều có vệ sĩ được huấn luyện túc trực. Khả năng phải tốn rất nhiều công sức để lấy được chìa khóa bí mật mở kho.

Furuya Rei, sau khi báo cáo thông tin, vẫn luôn im lặng. Anh đang suy nghĩ cách ngăn chặn Tổ chức Áo đen gây ra quá nhiều rối loạn trong hội trường. Triển lãm khoa học kỹ thuật lần này là một hội chợ quy mô quốc tế. Một khi xảy ra chuyện sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể để Tổ chức Áo đen làm bậy tùy tiện.

"Tôi đi tìm Sally · Lawrence. Anh đi trước liên hệ Gin và Herres, bảo họ tiếp ứng tôi." Vermouth sửa lại búi tóc hơi rối, khôi phục giọng điệu bà cụ.

Nghe vậy, Furuya Rei gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Anh từ từ kéo khẩu trang lên, nhấc chân đi về phía phòng nghỉ nhân viên ở đằng xa. Anh cần tìm một nơi ít người để thông báo cho Herres và Gin, tiện thể suy nghĩ kỹ cách ứng phó với nguy cơ tiếp theo.

Khoảng mười phút sau, Vermouth bước đi thong thả rời khỏi hội trường. Hagiwara Kenji vẫn luôn lặng lẽ quan sát vội vàng đuổi theo. Anh không thể để mất dấu người phụ nữ nguy hiểm này.

Không ai chú ý đến bà lão và nhân viên tạp vụ đang lặng lẽ trao đổi ở góc tường. Ánh mắt mọi người đều dồn vào những công nghệ cao tại buổi triển lãm.

Lúc này, Kinomoto Katsura ở nhà kho nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Thời gian dần trôi đến 10 giờ sáng. Chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ đổi ca, nhưng Tổ chức Áo đen vẫn không có động tĩnh, giống như sự im lặng trước cơn bão.

Thật ra, Tổ chức Áo đen rất khó phá vỡ thiết bị bảo vệ của nhà kho. Giáo sư Lawrence là sau khi trao đổi với anh về chức năng cụ thể của thiết bị bảo vệ mới giao cho anh nhiệm vụ viết chương trình cơ bản. Mặc dù không tham gia công việc tiếp theo, nhưng anh biết rõ rằng người không chuyên nghiệp muốn phá giải thiết bị bảo vệ không phải là chuyện dễ dàng.

Trừ phi... Tổ chức Áo đen có thể lấy được chương trình giải mã thiết bị bảo vệ...

Nghĩ đến đây, Kinomoto Katsura nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một linh cảm xấu.

"Người của Tổ chức Áo đen thật sự sẽ đến nhà kho để đánh cắp tài liệu máy phân tích sao?" Natalie nhìn quanh một vòng, "Cảnh sát xung quanh nhiều như vậy, tôi thấy họ rất khó đột phá."

Matsuda Jinpei ngáp một cái nhàm chán, "Ai biết... Từ lời ông chú Cảnh sát mô tả thì Tổ chức Áo đen luôn to gan lắm, có lẽ họ cũng chẳng bận tâm có bao nhiêu cảnh sát tuần tra xung quanh nhà kho đâu."

Nhiều năm qua, Tổ chức Áo đen dính líu đến không ít vụ án lớn, thậm chí đôi khi còn ám sát một số chính khách quan trọng. Các cơ quan trong và ngoài nước đều bó tay với họ, đừng nói là cảnh sát bình thường.

"Katsura --!"

Bỗng nhiên, một tiếng gọi hoảng hốt truyền đến từ đằng xa. Kinomoto Katsura nghe tiếng nhìn về phía người đến, chỉ thấy Morofushi Hiromitsu đang bay nhanh về phía họ, dường như đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.

"Morofushi, sao cậu lại quay lại rồi?" Date Wataru thắc mắc nhìn Morofushi Hiromitsu mặt mày lo lắng. Anh ngó về phía sau một lần nữa, nhưng không thấy bóng dáng Furuya Rei.

Morofushi Hiromitsu hít một hơi gấp gáp, nói: "Tổ chức Áo đen muốn vào nhà kho, họ đã đi tìm Sally · Lawrence, người thiết kế thiết bị bảo vệ, có khả năng sẽ ra tay với cô ấy."

Đồng tử Kinomoto Katsura đột nhiên co lại, vội vàng quay người nói với đồng nghiệp rằng anh có việc cần tạm thời rời đi một lát. Anh vốn không phải nhân viên bảo vệ nhà kho, vì vậy đồng nghiệp không truy cứu nguyên do, vui vẻ tạm biệt anh.

Xác nhận không có vấn đề, Kinomoto Katsura sải bước vội vã rời khỏi nhà kho, nhưng giữa đường lại dừng bước. Bốn người bên cạnh không rõ nguyên do nhìn anh.

"Katsura?"

"Tiền bối, ba người các anh... ai có võ vật giỏi hơn?"

Lời vừa dứt, Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei không chút do dự chỉ vào Date Wataru. Chuyện lớp trưởng năm đó ở trường cảnh sát hạ gục hàng loạt tân sinh bằng võ vật không phải chuyện đùa. Hơn nữa, võ Nhu và võ Kiếm của anh cũng rất giỏi, chỉ là giờ cơ thể bị thu nhỏ, không tiện phát huy.

Date Wataru ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Ôi chao... So với Furuya, tôi vẫn còn nhiều điểm yếu lắm..."

Môi Kinomoto Katsura khẽ mấp máy, như nói điều gì đó, bốn người đều không nghe rõ nội dung cụ thể.

Ai ngờ giây tiếp theo, vòng tròn pháp thuật nhật nguyệt chói lòa lại hiện ra trên người Date Wataru, trong chớp mắt anh đã khôi phục thành hình dáng bình thường. Natalie, người chưa từng chứng kiến cảnh này, không thể tin được che miệng lại.

Date Wataru đã khôi phục kinh ngạc tự đánh giá mình một lượt. Trừ đôi cánh và quần áo có thêm, hầu như không có bất kỳ chỗ nào khác biệt.

"Katsura... Cơ thể cậu có sao không?" Morofushi Hiromitsu quan sát trạng thái của Kinomoto Katsura từ trên xuống dưới. Anh trước đó đã có hai lần trải qua tương tự, nên không còn lạ lẫm nữa, ngược lại quan tâm liệu cơ thể Kinomoto Katsura có gặp vấn đề không.

"Không sao, hiện tại khôi phục một người sẽ không có bất kỳ khó chịu nào." Kinomoto Katsura lắc đầu với vẻ mặt không đổi, "Tiền bối Date, Tiền bối Matsuda, cô Natalie, ba người các anh tiếp tục ở lại nhà kho. Tôi và Tiền bối Morofushi đi tìm Giáo sư Lawrence. Một khi có tình huống gì thì lập tức báo cho tôi biết."

"Cậu yên tâm! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt nhà kho!" Date Wataru xoay cánh tay. Đã lâu không dùng cơ thể bình thường khiến anh hơi không quen.

Natalie khẽ dặn dò: "Katsura, anh Morofushi, nhất định phải chú ý an toàn."

Matsuda Jinpei cười khẽ một tiếng, "Thật là... Nhanh đi đi!"

Thấy vậy, Kinomoto Katsura và Morofushi Hiromitsu vẫy tay với ba người, không một chút dừng lại mà chạy về phía phòng nghỉ khách mời. Ba người còn lại quay lại đường cũ, canh gác gần nhà kho, giám sát tình hình xung quanh.

Bên kia, Herres và Gin vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi trong xe cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Bourbon.

Họ đã dò la được vị trí cất giữ tài liệu, Vermouth đi tìm người nắm giữ chìa khóa bí mật. Anh hy vọng Herres và Gin có thể tiếp ứng một chút. Lấy được chìa khóa bí mật rồi sẽ đi đánh cắp tài liệu.

"Trông có vẻ còn trung thành đấy..."

"Đừng nói nhiều nữa, ngươi và Tennessee dọn dẹp một chút đi giúp Vermouth và Bourbon."

Lời của Gin khiến Herres sững lại. Hắn nhìn Gin bên cạnh, hỏi một câu đầy vẻ trêu chọc: "Ngươi sợ những nhân viên bảo vệ đó à?"

"Tôi trông giống một công dân lương thiện sao?" Gin liếc nhìn Herres, tiện tay ném điếu thuốc trên tay ra ngoài qua khe cửa sổ xe.

Gin thường xuyên thực hiện một số nhiệm vụ ám sát. Hắn quen với trang phục áo khoác dài và mũ đen. Loại quần áo màu này dính máu sẽ không quá lộ liễu. Tuy nhiên, trông hắn hơi giống xã hội đen, và sát khí trên người cũng rất nặng.

Ngày thường đi dạo trên phố không sao, nhưng ở triển lãm quốc tế thì hơi thu hút sự chú ý.

"Được thôi..." Herres thở dài tiếc nuối, "Chỉ có thể tôi và Tennessee đi tiếp ứng Vermouth thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store