ZingTruyen.Store

[Edit | ABO] Sếp Hoắc Đòi Tôi Trả Lại Thanh Danh Cho Anh Ấy

Chương 52: Tình yêu của Lương tiên sinh khổ quá

Rin_Garnett

Một buổi đọc kịch bản tập thể kéo dài thẳng đến rạng sáng.

Phó đạo diễn nhắc nhở vài lần nhưng đạo diễn Cận vẫn không giảm hứng thú, qua hai giờ sáng mới nhớ ra để mọi người trở về ngủ.

Trưa hôm sau, chủ nhiệm sản xuất mặt mũi lấm lem cùng trường vụ gõ cửa từng phòng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi..."

"Không sao, không sao." Đoạn Minh canh cửa, khách sáo với hắn, "Chúng tôi hiểu mà."

Đoạn Minh hơi do dự, quay đầu nhìn vào phòng: "Người chưa tỉnh, có cần gọi gấp không?"

"Không ai tỉnh cả." Chủ nhiệm sản xuất nhanh chóng đáp lời, bảo trợ lý nhét lịch trình ngày đó của đoàn phim vào, "Không gấp, gửi đồ xong là đi."

Đoạn Minh nhận lấy, nói lời cảm ơn, nhìn chủ nhiệm sản xuất cùng phó đạo diễn chơi oẳn tù tì để gõ cửa phòng tiếp theo.

Đoạn Minh nhẹ nhàng đóng cửa: "Đi rồi."

Lương Tiêu ôm chăn, lơ mơ đáp một tiếng, vùi vào chăn nhắm mắt lại.

Lúc về phòng đã là rạng sáng, tính cả thời gian vệ sinh cá nhân, dọn dẹp, đến bây giờ cũng chỉ mới sáu tiếng.

Lương Tiêu đổi giường ngủ không quen, ngủ một giấc vẫn chưa hồi phục, buồn ngủ đến mức trời long đất lở chỉ muốn chết quách đi cho xong: "Đoạn ca."

"Anh đây." Đoạn Minh nhanh chóng đi tới, "Muốn gì?"

Lương Tiêu vật lộn trở mình, nắm lấy tay anh: "Anh không biết đâu, bao năm nay tôi luôn thiếu tiền..."

Đoạn Minh: "..."

Đoạn Minh nhét tay Lương Tiêu trở lại chăn, quấn chặt: "Ngủ đi."

Từ tối qua đến giờ, Lương Tiêu không biết bị chập dây thần kinh nào, cứ nhìn chằm chằm anh một cách tha thiết, đổi hơn chục cách vừa tế nhị vừa trực tiếp để bày tỏ khát khao của mình đối với bao lì xì mười tệ.

Anh đâu phải hồ ước nguyện.

Đoạn Minh bực bội vô cùng, tự bỏ tiền túi ra lì xì cho cậu mười tệ mà Lương Tiêu đến giờ vẫn chưa nhận.

"Không ngủ được nữa." Lương Tiêu bị tiếng gõ cửa đánh thức, lúc này dù buồn ngủ đến mấy, nhắm mắt lại cũng mất ngủ, "Hôm nay có lịch trình không?"

Đoạn Minh nhìn qua: "Buổi trưa vốn có một buổi giao lưu, khả năng cao là hủy rồi."

Những buổi giao lưu như thế này chủ yếu là tụ tập ăn uống đơn giản. Đoàn phim bao trọn nhà hàng khách sạn để các diễn viên và nhân viên đoàn phim sắp hợp tác làm quen, giao lưu, tăng cường tình cảm.

Chủ nhiệm sản xuất tối qua không đi theo đọc kịch bản tập thể, hôm nay đến gõ cửa xin lỗi, e rằng cũng đã một mình đợi ở nhà hàng đến bạc đầu, cuối cùng mới nhận ra có điều không ổn.

Lương Tiêu yên tâm, mò lấy điện thoại, mở một mắt nhìn màn hình.

Nhóm chat đoàn phim có vài tin nhắn chung tối qua, chủ nhiệm sản xuất sáng nay trong nhóm chat trống rỗng đến kỳ quái hỏi một tràng người đâu, dấu chấm hỏi và cảm thán càng ngày càng nhiều, cuối cùng bị phó đạo diễn kéo đi chat riêng, không có diễn biến tiếp theo.

Nhóm thông báo thêm vào ban đầu chưa rời, tích cả trăm tin nhắn, tuyển diễn viên quần chúng tạm thời theo đoàn bao bữa trưa, thù lao chín mươi tệ trả trong ngày.

Tài khoản công chúng đẩy một loạt ưu đãi giảm giá, vào nhóm nhận phiếu giảm giá, đúng nửa đêm tranh cướp.

Mục quan tâm đặc biệt trống rỗng.

Lương Tiêu đặt điện thoại xuống thở dài, lại thấy không yên tâm.

Đoạn Minh cau mày: "Sao vậy?"

Lương Tiêu hơi buồn bã: "Sao mà nhanh thế."

"Cái gì nhanh thế." Đoạn Minh không hiểu, sờ trán cậu, "Lại sốt rồi à?"

Lương Tiêu không sốt, tỉnh táo lắm, lắc đầu hất tay Đoạn Minh ra: "Hoắc tổng đến giờ vẫn chưa nhắn tin cho tôi."

Mọi việc đều do số phận, không thể cưỡng cầu.

Không có mười tệ thì hai tệ cũng được mà.

Lương Tiêu thở dài, ôm chặt cái chăn nhỏ tựa vào đầu giường, thê lương: "Tỏ tình rồi, tôi là người của anh ấy rồi thì không còn quan tâm nữa, không nhắn tin nữa..."

Đoạn Minh tê liệt: "Diễn quá rồi, thu lại đi."

"... Tôi lo lắng." Lương Tiêu nói, "Hoắc tổng có lẽ bị cái gì đó cản lại rồi."

Đoạn Minh: "Bị cái gì cản lại được?"

"Khó nói, thật ra tôi vẫn không yên tâm."

Lương Tiêu nghĩ một chút: "Hôm đó chúng ta ra ngoài bàn kịch bản, vốn dĩ không có chuyện gì. Nếu không có chuyện, tại sao Hoắc tổng đột nhiên tự nhốt mình trong phòng tối?"

Đoạn Minh vốn không để ý, nghe cậu nói vậy cũng mơ hồ cảm thấy không đúng: "Đúng vậy."

Mặc dù xét từ căn nguyên, việc Hoắc tổng tự nhốt mình trong phòng tối đã có vấn đề với hình tượng tổng tài bá đạo nhưng vấn đề xảy ra còn sớm hơn thế.

Lương Tiêu không nhắc, Đoạn Minh cũng suýt quên mất. Họ vẫn chưa biết hôm đó em rốt cuộc Hoắc tổng đã xảy ra chuyện gì.

Đoạn Minh nghĩ: "Tôi giúp cậu hỏi quản gia Hoắc nhé?"

"Không cần." Lương Tiêu lắc đầu, "Hoắc tổng chắc chắn không muốn nói."

Vì Hoắc Lan không muốn nói, đại khái là những chuyện phiền lòng nói ra chỉ làm người khác bận tâm vô ích.

Lương Tiêu không nhất thiết phải biết, chỉ là cứ thế đi, ít nhiều vẫn không yên tâm để Hoắc Lan ở nhà.

...

Ý nghĩ của Lương Tiêu dừng lại, cẩn thận quay lại suy nghĩ một lần, lỡ không cẩn thận bị chính cái từ "ở nhà" tự nhiên này đâm trúng.

Lương Tiêu tim đập nửa ngày, mím môi, không nhịn được tự mình bỏ một viên kẹo vào miệng.

Đoạn Minh ngồi bên giường, trơ mắt nhìn cậu tự nghĩ đến mặt đỏ bừng: "Cậu đang nghĩ đến đoạn nào rồi?"

Lương Tiêu hoàn hồn: "Đoạn nào là đoạn nào?"

"Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng ngủ nhỏ, phòng làm việc, văn phòng."

Đoạn Minh đếm lại một lượt số chìa khóa mang theo lần này, ngẩng đầu khó hiểu: "Sao lại có thêm một cái chìa khóa phòng thay đồ nữa vậy?!"

Lương Tiêu sặc một tiếng, ho sù sụ nửa ngày.

Đoạn Minh hợp tác với cậu lâu như vậy, không ngờ trong lòng Lương Tiêu lại hổ báo đến thế: "Cậu-"

Lương Tiêu cứng cổ: "Không được à!"

"... Được."

Đoạn Minh há miệng không biết nói gì, vỗ vai cậu: "Cố lên."

Đoạn Minh: "Nhất định phải có ước mơ."

Lương Tiêu tức giận đỏ mặt, giật lấy chìa khóa cất kỹ vào người rồi chọn ra chiếc chìa khóa phòng ngủ chính có buộc dây đỏ đeo vào cổ, luồn vào trong cổ áo, lại cầm điện thoại lên cắm cúi bấm.

Đoạn Minh cũng ở trong nhóm chat giao lưu của bảo mẫu, đầu bếp, người dọn dẹp Hoắc gia, mở tin nhắn nhóm sàng lọc kỹ vài lần, cũng không tìm ra manh mối gì: "Có khi nào là chuyện làm ăn xảy ra vấn đề không?"

Lương Tiêu lắc đầu: "Là chuyện không nắm chắc."

Đoạn Minh khó hiểu: "Vậy sao lại không thể là chuyện làm ăn được..."

Lương Tiêu: "Chuyện làm ăn, Hoắc tổng sao có thể không nắm chắc?"

"..." Đoạn Minh tâm phục khẩu phục, gật đầu, im lặng không nói nữa.

Hai người họp bàn cả buổi trưa, không đưa ra được kết luận, chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Buổi giao lưu của đoàn phim không tổ chức được, lùi lại dời sang buổi chiều.

Cả diễn viên nhập đoàn và đội ngũ đi cùng, cộng thêm nhân viên đoàn phim, cùng nhau ăn một bữa không biết là bữa nào trong ngày tại nhà hàng.

"Mọi người vất vả rồi." Chủ nhiệm sản xuất gánh tội thay đạo diễn xin lỗi đến mức môi mỏng đi một lớp, "Sau này sẽ kiểm soát tốt quy trình làm việc, sẽ không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mọi người..."

Cận Chấn Ba đã quen với sự chuyên nghiệp. Năm xưa không ít lần dẫn cả đoàn phim chiến đấu thâu đêm, rất không ưa cái phong cách bây giờ một chút khổ cũng không chịu được, im lặng ngồi một bên không lên tiếng.

Giám chế giúp đỡ hòa giải: "Cũng là do các vị diễn quá tốt, lỡ không để ý nhập tâm vào trạng thái không thoát ra được."

"Đúng vậy." Phó đạo diễn gật đầu, "Chúng tôi ở bên cạnh, cũng bị cuốn vào cảnh diễn mấy lần."

Lời này không sai. Tối qua đến buổi đọc kịch bản tập thể đều là các diễn viên chính được chọn lọc kỹ càng, kỹ năng đài từ của Lương Tiêu cũng có thể gọi là kinh ngạc. Một nhóm người tụ lại, dù không hóa trang không bấm máy, cũng có thể tạo ra những tia lửa.

Sắc mặt đạo diễn Cận khá hơn một chút, có nói có rằng: "Không tệ."

"Đặc biệt là Lương Tiêu." Diễn viên trung niên bên cạnh cười nói, "Đài từ không chê vào đâu được, tôi đã xem bản mẫu của 《Tuế Trừ》, khả năng thể hiện qua ống kính cũng thật đẹp."

Lương Tiêu khàn giọng: "Anh quá khen rồi."

"Không cần khiêm tốn." Đạo diễn Cận tiếp lời, "Ở tuổi cậu, làm được đến mức này đã không dễ."

Cận Chấn Ba đã gặp cậu vài năm trước, ít nhiều biết được Lương Tiêu đã trải qua những gì trong những năm này: "Có cơ hội thì nắm bắt. Lần đầu đảm nhận vai nam chính, đoàn phim sẽ cho cậu mài giũa thêm vài lần cảnh quay."

Cái gọi là "mài giũa thêm vài lần" trong miệng đạo diễn Cận không chỉ thành viên đoàn phim, mà không ít diễn viên từng hợp tác ở đó cũng đã nếm trải sự khắc cốt ghi tâm.

Nghe thấy câu này của đạo diễn Cận, không ít người vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Lương Tiêu cũng không tự chủ mang theo chút thương cảm.

Lương Tiêu hoàn toàn không hề hay biết, cười: "Tôi cầu còn không được."

Đạo diễn Cận nhìn cậu hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng và không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi rời đi.

Khách sạn phục vụ bữa ăn theo hình thức tự chọn. Ở khu góc còn có món bò bít tết chiên tại chỗ, mì râu rồng, sushi cuộn tay được cung cấp liên tục, tùy theo sở thích mà tự lấy.

Lương Tiêu tìm một chỗ ngồi xuống, bảo trợ lý theo người đại diện đi chọn món ăn yêu thích, còn mình lại lấy điện thoại ra xem.

Hoắc tổng lần này bị mắc kẹt hơi lâu, đã qua nửa ngày, vẫn im lìm không có chút động tĩnh nào.

Lương Tiêu có ý muốn gửi tin nhắn cho hắn nhưng lại lo Hoắc Lan đang làm việc chính, bị tin nhắn làm phân tâm.

"Sao không lấy gì ăn?" Chủ nhiệm sản xuất thấy cậu ngồi yên không động đậy, lo Lương Tiêu lần đầu đảm nhận vai nam chính còn câu nệ, đặc biệt ngồi lại an ủi cậu: "Không cần căng thẳng, đạo diễn Cận coi trọng tài năng, tính khí thật ra tốt hơn đạo diễn Tống Kỳ của cậu nhiều."

Lương Tiêu cất điện thoại, ngẩng đầu cười: "Cảm ơn anh."

"Cái chương trình thực tế cậu đóng, tôi có xem, góc độ khai thác rất tốt."

Chủ nhiệm sản xuất ngoài việc quay phim, còn phải quản lý ngân sách, hợp đồng, tuyên truyền nên sự quan tâm của hắn đối với diễn viên không chỉ là diễn xuất: "Phản hồi cũng rất tốt."

Lương Tiêu gần như quên mất mình còn bán bữa sáng năm ngày, nghe vậy sững sờ: "Đã chiếu rồi sao?"

"Tập đầu tiên, sau này còn nữa." Chủ nhiệm sản xuất cười, "Xem xong tôi cũng thấy đói."

《Trên đường》 đã làm được vài mùa, hiếm hoi vẫn giữ được tâm huyết và nhịp điệu ban đầu, phong cách xuyên suốt không thay đổi nhiều. Bình thường không nóng không lạnh hết kỳ này đến kỳ khác, thỉnh thoảng gặp một khách mời có lưu lượng cao, có thể hot một chút.

Độ hot gần đây của Lương Tiêu đã được Tinh Quán duy trì ổn định, tư liệu về Vân Liễm dần được tung ra ngoài, phối hợp với tuyên truyền của 《Tuế Trừ》, đang là lúc lượng fan đổ vào nhiều, nhu cầu tài nguyên lớn.

Hiếm khi có một chương trình thực tế được phát sóng, tập đầu tiên vừa ra đã có lượng xem đã vượt qua mấy kỳ trước đó.

"Ẩn mình giữa phố thị, ngắm nhìn mọi mặt cuộc sống trên xe bán đồ ăn sáng, rất tốt."

Chủ nhiệm sản xuất thay đổi giọng điệu: "Nhưng hình tượng có chút xung đột với định vị của chúng ta, gần đây tốt nhất nên tìm vài cơ hội, điều chỉnh lại một chút... Hợp đồng của cậu là ở Tinh Quán rồi chứ?"

Lương Tiêu còn không biết mình muốn ngắm nhìn nhân mọi mặt cuộc sống, gật đầu: "Vâng."

"Ở Tinh Quán thì yên tâm rồi." Chủ nhiệm sản xuất nói, "Tuyên truyền của họ không có vấn đề gì, có thể thương lượng với Hoắc tổng của các cậu một chút, tạm thời điều chỉnh hướng đi một chút không?"

Chuyện này trong giới cũng thường xảy ra, khi kế hoạch hình tượng lâu dài của nghệ sĩ và vai diễn hơi xung đột, đội ngũ sẽ không để lộ dấu vết điều chỉnh ngắn hạn theo, để tránh khán giả bị lẫn lộn.

Dù nghiêm túc lạnh lùng đến mấy, nhận một bộ phim hài nhẹ cũng phải hạ mình phát vài thông cáo.

Dù theo phong cách ôn hòa nho nhã, nếu nhận vai diễn người đàn ông mạnh mẽ cũng phải tìm cơ hội tung vài video ngắn chạy bộ buổi sáng, kéo xà.

Chủ nhiệm sản xuất và đạo diễn Cận làm việc cùng nhau lâu năm, cũng nhớ Lương Tiêu trong những năm đóng thế, ấn tượng về cậu rất tốt.

Chủ nhiệm sản xuất có ý muốn dẫn dắt cậu, giải thích thêm vài câu: "Vai diễn lần này của cậu là Tiểu Hầu gia được nuông chiều từ bé, không cần phải cố gắng gồng mình cũng ảnh hưởng đến con đường diễn xuất sau này của cậu... có thể tìm vài buổi lễ, tiệc tùng để lộ diện."

Để tham dự các buổi lễ, tiệc tùng, nhất định phải mặc trang phục chính thức, phụ kiện liên quan cũng phải đồng bộ.

Lương Tiêu có ngoại hình đẹp lại có thêm sự bình tĩnh được mài giũa hơn các nghệ sĩ cùng lứa, chỉ cần mặc trang phục chính thức, tìm một nhà tạo mẫu đáng tin cậy chăm chút một chút, không khó để trấn áp bất kỳ dịp nào.

Không cần tuyên truyền nhiều, chỉ cần những bức ảnh được lan truyền cũng có thể làm nổi bật khí chất cao quý.

"Tôi biết rồi." Lương Tiêu thực ra hiểu, vẫn nghiêm túc gật đầu, "Cảm ơn anh."

Chủ nhiệm sản xuất cười xua tay, lại động viên cậu vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Trong lòng Lương Tiêu vẫn còn nghĩ chuyện, bị câu "thương lượng với Hoắc tổng của các cậu" của chủ nhiệm sản xuất làm cho xao động, mất tập trung một lúc mới nhận ra Đoạn Minh đang bưng khay đồ ăn: "Đoạn ca, anh về lúc nào vậy?"

"Vừa về, thấy có người nói chuyện với cậu nên không lại gần."

Đoạn Minh đặt khay đồ ăn trước mặt cậu, kéo trợ lý ngồi xuống: "Chủ nhiệm sản xuất bảo cậu làm gì?"

Lương Tiêu hơi ngượng: "Đoạn ca, đừng hỏi nữa."

Đoạn Minh ngạc nhiên, không hiểu tại sao mình là người đại diện lại không được hỏi chuyện này: "Tại sao?"

Lương Tiêu đang chờ anh hỏi tại sao, mừng rỡ nói: "Chủ nhiệm bảo tôi gọi điện cho Hoắc tổng."

Đoạn Minh: "..."

Đoạn Minh cảm thấy ý ban đầu của chủ nhiệm chắc chắn không phải thế này. Anh há miệng không biết nói thế nào, xoa xoa trán nhìn cậu.

Đoạn Minh thậm chí còn hơi không đành lòng: "... Được rồi, đi gọi đi."

Lương Tiêu lấy lại tinh thần, trước hết nói chuyện điều chỉnh hướng tuyên truyền cho người đại diện nghe qua loa.

Đội ngũ của Tinh Quán rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm, chuyện này dù chủ nhiệm sản xuất không nhắc, trong kế hoạch tiếp theo thực ra cũng đã sắp xếp rồi. Đoạn Minh trong tay đã có vài tấm thiệp mời dự tiệc tối.

Đoạn Minh nghe kỹ một lần: "Chúng ta đều đã chuẩn bị rồi..."

Lương Tiêu cũng rõ, nhưng vẫn ghi nhớ ân tình: "Người ta có lòng tốt giúp chúng ta."

Đoạn Minh: "Vậy cậu cũng diễn xuất cho tốt, hỗ trợ lẫn nhau."

Lương Tiêu gật đầu, lấy điện thoại ra.

Vốn dĩ không tiện làm phiền công việc của Hoắc Lan nhưng chủ nhiệm sản xuất quả thực bảo cậu thương lượng với Hoắc tổng của họ... chắc cũng được coi là một công việc.

Lương Tiêu dù sao cũng không còn coi trọng thể diện nữa. Đã có cớ liền nhanh chóng thuận nước đẩy thuyền thuyết phục bản thân: "Đoạn ca, tôi đi-"

Đoạn Minh sắp phát điên vì cậu rồi, liên tục xua tay: "Đi nhanh đi nhanh, không nói chuyện nửa tiếng đừng quay lại."

Lương Tiêu từ tối qua về ngủ đến giờ vẫn chưa ăn gì. Đoạn Minh sợ cậu gọi điện thoại xong đột nhiên đói chết, lấy giấy da bò gói mấy cái bánh mì hành tây nướng nóng hổi đưa qua: "Mang theo đồ ăn khô... Sao vậy?"

Đoạn Minh nhìn sắc mặt Lương Tiêu, đi qua liếc nhìn điện thoại cậu.

Là một thông báo tự động đẩy ra từ APP. Lương Tiêu vừa mở ra, bản thân cũng mới xem.

Đoạn Minh cau mày: "Chi nhánh Hoắc thị phản đối... Họ phản đối cái gì, năm đó chính nhà chính khăng khăng muốn giúp đỡ không để họ phá sản như ý nguyện à?"

Lương Tiêu lắc đầu, mơ hồ có dự cảm không tốt: "Chắc là có người giở trò."

"Ai có thể giở trò với Hoắc thị-" Đoạn Minh chợt phản ứng lại, giật mình, "Lại là Long Đào?!"

Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái, ra hiệu bằng tay.

Đoạn Minh cũng chợt tỉnh, nhanh chóng hạ giọng: "Long Đào không cam lòng, trước khi chết cũng muốn cắn Tinh Quan một miếng sao?"

Lương Tiêu không đáp lời, mở hot search xem, lại lướt qua một vòng bình luận và chia sẻ.

Long Đào có rất nhiều vấn đề nội bộ, những năm này cũng có không ít nợ xấu lỗ hổng. Khi bị Tinh Quán dốc toàn lực nhằm vào đến chết, người sáng suốt đều thấy rõ, bị đánh bại là chuyện sớm muộn.

Hot search lần này chẳng qua cũng chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng, không gây ra sóng gió lớn, dư luận thậm chí không cần Tinh Quán cố ý duy trì mà đã nghiêng về phía chế giễu mấy phân gia không biết ơn đó.

Lương Tiêu không đến mức phải lo lắng về chuyện không đáng bận tâm này: "Không chống đỡ được lâu đâu."

Lương Tiêu im lặng một lúc, đặt điện thoại xuống: "Quản gia Hoắc nói, Hoắc tổng hồi nhỏ lớn lên ở nhà phân gia."

Đoạn Minh sững sờ, chợt phản ứng lại: "Là mấy người đến gây chuyện này sao?"

Lương Tiêu cũng không rõ nhưng nhìn phản ứng của Hoắc Lan, e rằng là như vậy.

"Cái chuyện gì thế này..." Đoạn Minh nhíu chặt mày, "Đây không phải là đâm vào tim Hoắc tổng sao? Mấy người này tham tiền đến mức này, không giữ được chút tình cảm nào à?"

Lương Tiêu lắc đầu: "Nhiều chuyện chúng ta không rõ."

Đoạn Minh: "Tôi quay lại hỏi quản gia Hoắc."

Lương Tiêu muốn nói thì bị Đoạn Minh ấn lại: "Quản gia Hoắc biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Nếu đúng là chuyện Hoắc tổng không muốn người khác biết, ông ta cũng sẽ không nói."

Lương Tiêu há miệng, mặt không hiểu sao nóng lên: "Cũng không hẳn..."

Quản gia vẫn nói vài chuyện không nên nói.

Ví dụ như năm đó Tiểu Hoắc Lan bất chấp mưa lớn đi nhặt thư.

Tuyệt đối không thể nói với Hoắc tổng. Một khi nói ra, rất có thể sẽ bị Hoắc tổng ấn xuống ghế sofa đánh mười cái vào mông.

Hai người đã không gặp nhau cả ngày, ngay cả tin nhắn cũng chưa gửi một cái. Lương Tiêu hơi động lòng, thậm chí còn muốn chạy ngay đi hỏi Hoắc tổng xem cơn mưa hôm đó có lớn không.

Đoạn Minh không hiểu: "Cái gì?"

Lương Tiêu không định chia sẻ hình phạt này với người đại diện, lấp liếm lắc đầu: "Không có gì."

Đoạn Minh khó hiểu, còn muốn hỏi thêm nhưng Lương Tiêu đã cầm điện thoại và bánh mì hành tây lên, đập tay với anh tự cổ vũ rồi nhân lúc hỗn loạn lẻn ra khỏi nhà hàng.

_

"Hoắc tổng."

Quản gia đặt tài liệu xuống: "Phòng quan hệ công chúng báo cáo, nói dư luận không có vấn đề, không cần xử lý nhiều, vẫn đang theo dõi..."

Hoắc Lan: "Không cần lo lắng nữa."

Quản gia gật đầu: "Vâng."

Mấy ngày trước phân gia gây rối đến tận cửa, họ đã có sự chuẩn bị này. Sau đó mấy ngày, trước cửa Tinh Quan và mấy công ty con của Hoắc thị cũng bị gây rối, trở thành hot search là chuyện sớm muộn.

Chuyện này nhà chính Hoắc thị không sai, chuyện cũ năm đó cũng rõ ràng, không cần thiết phải cố gắng dập tắt.

Mọi người đều thích những chuyện kể về hào môn như thế này, không cần Tinh Quán tự mình ra tay đã có các tài khoản marketing thay nhau tổng hợp lại sự việc Hoắc thị lâm nguy gần như truyền kỳ từ cõi chết sống lại năm đó.

Quản gia không muốn hắn nghĩ nhiều về những chuyện này, đặc biệt chọn những chuyện thú vị để Hoắc Lan phân tâm: "Họ đều nói, việc ngài đầu tư vào Phi Dương Dược Nghiệp năm đó quả là một nước cờ thần kỳ. Lúc đó rõ ràng đã hoàn toàn rơi vào bế tắc, cả ngoài giới lẫn trong ngành đều không ngờ, hóa ra điểm đột phá lại ở đây..."

Hoắc Lan đóng một tập tài liệu: "Tôi cũng không biết."

Quản gia đã chuẩn bị tinh thần tự nói một mình một tiếng, nghe vậy sững sờ: "Gì cơ?"

"Không phải nước cờ thần kỳ, lúc đó tôi cũng không biết." Hoắc Lan ngước mắt, "Tôi chỉ là-"

Hoắc Lan im lặng một chút, không nhịn được lại cau mày nhìn điện thoại.

Quản gia truy hỏi: "Chỉ là gì?"

Hoắc Lan: "Tại sao Lương Tiêu vẫn chưa kết thúc công việc?"

Quản gia: "..."

Quản gia nghĩ thầm mạch suy nghĩ của ngài quả thực rất thần kỳ. Ông há miệng, ho khan một tiếng: "Đội ngũ bên đó nói, tối qua buổi đọc kịch bản tập thể kéo dài đến rạng sáng. Lương tiên sinh ngủ đến trưa mới dậy, sau đó đoàn phim tổ chức giao lưu rồi."

Hoắc Lan chỉ hiểu qua về quy trình đoàn phim, không rõ hóa ra thực hiện lại phiền phức như vậy. Hắn rủ mắt nhìn điện thoại một lúc, không hỏi nữa.

Quản gia cố gắng phân tán sự chú ý của hắn: "Ngài vừa nói, ngài cũng không biết Phi Dương Dược Nghiệp là điểm đột phá, chỉ là..."

Hoắc Lan: "Em ấy muốn tôi giúp cậu ấy giải quyết công việc."

Quản gia sững sờ: "Ai?"

Quản gia chuyên quản lý các việc vặt trong Hoắc gia lâu năm. Với đủ lượng thông tin hỗn tạp, đã rèn luyện được bản năng nắm bắt trọng điểm chính xác: "Năm đó-người năm đó ngài gặp ở Giang Nam?"

Hoắc Lan im lặng một chút, không lên tiếng mà lấy ra một quả óc chó từ ngăn kéo nhỏ bên bàn làm việc.

Quản gia: "..."

Hắn nghi ngờ Hoắc tổng của họ chỉ cần rời xa Lương tiên sinh là sẽ đến kỳ mẫn cảm.

Hoắc Lan nắm quả óc chó: "Lúc đó tôi cũng đã đồng ý."

Hoắc Lan bình thường không muốn nói những chuyện này, nhưng Lương Tiêu mãi không hết việc, lại đến giờ vẫn chưa nhớ nhà.

Bản thân Hoắc Lan lúc chuyên tâm làm việc thì đỡ hơn. Mỗi khi nghỉ ngơi một chút thì không cách nào tĩnh tâm được.

"Ngài ấy..." Quản gia cố gắng nuốt lại mấy chữ 'omega hoang dã Giang Nam' vào bụng, "Bảo ngài giải quyết công việc? Ngài ấy có biết ngài làm gì không?"

Hoắc Lan nhắm mắt lại: "Ít nhiều cũng biết một chút."

Lúc đó tâm trí Tiểu Lương Tiêu đều đặt vào thẻ cơm của hắn, thực ra không có nhiều hứng thú với thân phận của hắn nhưng cũng ít nhiều hiểu biết.

Trong ngôi trường đó đều là con cháu gia tộc lớn. Hoắc Lan thỉnh thoảng mang thuốc cho cậu, để cậu tin những loại thuốc này đều không tốn tiền, cũng nói là bệnh viện của nhà hắn.

Tiểu Lương Tiêu nghe xong mắt sáng lên, nằm bò bên bàn học, kéo tay áo hắn phá rối, không ngừng bắt hắn giải quyết công việc ấm no sau này.

Quản gia hỏi: "Ngài ấy nói muốn làm trong ngành y dược à?"

Hoắc Lan gật đầu.

Quản gia lật danh bạ, đánh dấu tất cả các bác sĩ, dược sĩ trong danh bạ bằng dấu chấm than đỏ cảnh báo cao độ.

Hoắc Lan: "Em ấy nói với tôi. Nếu sau này khi em ấy cắt đứt quan hệ với gia đình bỏ trốn ra ngoài, thực sự không có cơm ăn thì đến tìm tôi."

"Lúc đó tôi... đã nghĩ." Hoắc Lan nói, "Em ấy đột nhiên biến mất, có lẽ chính là cắt đứt quan hệ với gia đình rồi bỏ trốn."

Tiểu Hoắc Lan lâm nguy nhận mệnh trở về nhà họ Hoắc, không nghỉ ngơi một ngày, gánh vác việc kinh doanh gia tộc khổng lồ đang lung lay sắp đổ. Nỗi ngày đều phải đề phòng có người âm thầm tính toán, mỗi bước đi đều phải phân tích xem có phải là cái bẫy không, có âm mưu nào đang ẩn nấp không.

Như đứng trước vực sâu, như đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều có thể vạn kiếp bất phục.

Quản gia vẫn còn ấn tượng. Lúc Hoắc Lan mới về Hoắc gia, chỉ là trầm lặng hơn vốn dĩ không lạnh nhạt đến mức vô tình như vậy.

Thực sự là... không cho phép.

Tiểu Hoắc Lan đã cắn răng từng chút một cắt bỏ sự tin tưởng, cắt bỏ sự non nớt, từ bỏ tất cả sự ấm áp thư thái, tự ép mình trở thành một người cô độc.

Phi Dương Dược Nghiệp là cánh cửa duy nhất hắn giữ lại cho mình.

Lúc đó thứ hắn còn lại chỉ có thông tin đối phương muốn làm trong ngành y dược.

Cả nước có bao nhiêu nhà máy dược phẩm, bao nhiêu bệnh viện, dù chỉ là một chút khả năng mò kim đáy bể.

Hoắc Lan khẽ giọng: "Lúc đó tôi không biết..."

Nếu sớm biết Lương Tiêu sau này làm gì, hắn có lẽ đã dốc toàn bộ vốn liếng đầu tư vào Tinh Quán rồi.

Quản gia nghe mà tim đập thình thịch: "Ngài không biết gì?"

Hoắc Lan thu lại tâm trí, lắc đầu: "Không có gì."

Quản gia chưa bao giờ biết Hoắc tổng và omega hoang dã ở Giang Nam lại có duyên sâu đậm như vậy, ôm tim cẩn thận thăm dò: "Ngài và ngài ấy còn chuyện gì khác không? Tương tự như chuyện này..."

Ánh mắt Hoắc Lan dịu đi một chút: "Còn nhiều lắm."

Quản gia lập tức chết đứng tại chỗ.

Hoắc Lan nói chuyện với ông một lúc, tâm trạng rối ren đã được trấn tĩnh lại không ít, đang định chuyên tâm làm việc trở lại thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Hoắc Lan cúi đầu liếc nhìn, cầm điện thoại lên.

Quản gia trong lúc mơ hồ dường như thấy mắt Hoắc tổng của họ sáng lên: "Là... Lương tiên sinh sao?"

Hoắc Lan gật đầu, không kịp nói nhiều với ông mà mang điện thoại vào phòng ngủ.

Quản gia đi theo đến cửa, không bước vào, thất thần tựa vào cửa.

Đội trưởng vệ sĩ canh gác bên ngoài, nhanh chóng đi tới: "Sao rồi, Hoắc tổng vui không?"

"Hoắc tổng rất vui..." Tâm trạng Quản gia phức tạp, run rẩy nắm tay anh ta, "Lương tiên sinh sau này có lẽ sẽ không vui lắm."

Đội trưởng vệ sĩ ngơ ngác: "Tại sao?"

Quản gia mơ hồ nhìn anh ta, thực sự không thể nói ra Hoắc tổng của họ một giây trước còn vẻ mặt dịu dàng hồi tưởng chuyện cũ, giây sau nhìn thấy điện thoại của Lương tiên sinh lại sáng mắt lên.

Quản gia im lặng nửa ngày, thở dài: "Chúng ta nhất định phải đối xử tốt với Lương tiên sinh."

Đội trưởng vệ sĩ vốn dĩ không định đối xử tệ với Lương tiên sinh, nghe vậy sững sờ: "Tại sao cơ?"

Quản gia lắc đầu: "Cậu không hiểu đâu..."
"Tình yêu của Lương tiên sinh." Quản gia thở dài, "Khổ quá."

----

Editor: Rin_Garnett
6/11/25

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store