ZingTruyen.Store

DuongKieu| Lạc Chốn Địa Đàng

29

NgocnhuNguyen482047

Đăng Dương cúi xuống, đầu mũi cọ nhẹ lên da thịt em, như một con dã thú đang đánh dấu lãnh thổ.

Mùi tinh tức tố Alpha nồng đậm như một thứ rượu mạnh, bao vây, ngấm sâu vào từng hơi thở, từng mạch máu, từng tế bào của Pháp Kiều.

Bỏ trốn? Không thể.

Em bị nhấn chìm trong hơi thở của hắn, trong khát vọng của hắn.

"Pháp Kiều."

Giọng hắn trầm thấp, hơi khàn, mang theo chút cưng chiều biến thái.

"Em thơm quá."

Cạch.

Bàn tay hắn trượt xuống, ngón tay lạnh chạm vào lớp vải mỏng bên hông em, đầu ngón tay khẽ móc lấy, kéo nhẹ một đường.

Pháp Kiều hít mạnh.

"Cút ra."

Giọng em yếu ớt đến mức ngay cả em cũng không tin nổi.

Đăng Dương cười khẽ, hơi thở mang theo chút điên cuồng, ám muội.

"Cút?"

Hắn liếm môi, ánh mắt tối sầm.

"Em bảo anh cút..."

Bất thình lình, hắn ép sát hơn, nóng rực hơn.

"Nhưng tinh tức tố của em lại bảo anh đừng đi."

Mùi hương của em quá mức gợi tình, mềm mại như nhung lụa, ngọt ngào như một viên đường đang tan chảy trên đầu lưỡi.

Hắn muốn liếm thử.

Muốn nhấn em xuống, làm em run rẩy dưới thân hắn, làm em khóc lóc cầu xin hắn, làm em nát ra trong vòng tay hắn.

Mẹ nó, hắn điên rồi.

"Pháp Kiều..."

Hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh em, không mạnh, nhưng đủ để lưu lại dấu vết.

"Đừng khiêu khích Alpha của em như vậy."

"Em chịu không nổi đâu."

Pháp Kiều rùng mình.

Cả người em bị bao vây trong nhiệt độ nóng như lửa của Alpha phía sau.

Cắn?

Hắn cắn em?

Cảm giác tê dại từ xương quai xanh lan xuống từng thớ da, như một dòng điện chạm vào đáy bụng.

Không được.

Pháp Kiều siết chặt tay, cố gắng khống chế hơi thở hỗn loạn của mình.

Mùi hương của Alpha quá mạnh.

Quá gây nghiện.

Em biết, chỉ cần hơi thả lỏng, bản năng Omega sẽ phản bội lại ý chí của mình ngay lập tức.

Nhưng Đăng Dương...

Hắn biết chứ.

Biết rất rõ.

Hắn cố ý.

"Em run rồi kìa."

Giọng Đăng Dương mang theo chút tà khí, bàn tay hắn trượt lên eo em, vuốt nhẹ một vòng.

Hắn liếm lên vành tai em, giọng nói đặc sệt dục vọng, nguy hiểm đến mức khiến người ta run rẩy.

Hắn tiến đến đôi môi đang hé mở, từng chút, từng chút...

Đăng Dương hôn như một con thú hoang đói khát.

Không còn là những động chạm nhẹ nhàng hay thăm dò. Hắn vồ lấy môi em, cướp đoạt như thể không còn ngày mai.

Môi chạm môi, răng chạm răng, lưỡi cuốn lấy nhau, mang theo vị nóng bỏng đến tận xương tủy.

Hắn ngấu nghiến, như muốn nuốt trọn từng hơi thở của em, không cho em chút cơ hội phản kháng.

Hắn mút mạnh, đầu lưỡi mạnh bạo xuyên qua hàng răng em, quấn lấy lưỡi em, quậy nát khoang miệng nhỏ bé.

"Um"

Em run lên, cả người mềm nhũn, lưng áp sát vào tường lạnh, nhưng hơi nóng từ hắn đốt cháy từng tế bào trên da em.

Hắn hôn cuồng loạn, hôn như một con thú đói khát lâu ngày, như thể chỉ cần rời đi một giây, em sẽ tan biến ngay trước mắt hẳn.

Đăng Dương muốn đánh dấu em.

Pháp Kiều run lên, cả người bị ép sát vào tường, không còn đường lui.

Muốn cắn nát, mút cạn, khắc sâu lên từng tấc da thịt, để cả thế giới biết:

Pháp Kiều là của hắn.

Hắn gặm lấy vành tai em, hàm răng khẽ siết nhẹ, rồi lại trượt xuống cổ, cắn mạnh, khiến em rùng mình.

"Ưm~"

Một tiếng rên thoát ra giữa đôi môi bị mút chặt, nhưng ngay lập tức bị Đăng Dương nuốt trọn.

Hắn hôn sâu hơn, mạnh hơn, đầu lưỡi điên cuồng tàn phá, cuốn lấy em trong một cơn bão dục vọng.

Bàn tay hắn trượt xuống, siết chặt lấy eo em, kéo em ép sát vào cơ thể nóng rực của mình.

Hơi thở của hắn, mùi hương của hắn, dục vọng của hắn...

Tất cả như muốn nhấn chìm em.

Tinh tức tố Alpha bùng phát, tràn ngập cả căn phòng, quấn lấy cơ thể Omega nhỏ bé trong vòng vây của khát khao cháy rực.

Bàn tay Đăng Dương ghì chặt gáy em, không cho em trốn thoát, càng hôn sâu hơn, càng ép sát cả cơ thể rực lửa vào em, để em cảm nhận được từng nhịp đập nóng bỏng của hắn.

Đôi môi hắn lướt nhẹ lên hõm cổ Pháp Kiều, chậm rãi, cố tình trêu chọc. Đầu lưỡi ấm nóng miết nhẹ, để lại một vệt ẩm ướt trên làn da trắng nõn.

Pháp Kiều khẽ run, hai tay vô thức bấu chặt vào vai hắn.

"Đừng..."

Tiếng em khẽ như một hơi thở, nhưng không có sức mạnh.

Đăng Dương bật cười, trầm khàn.

"Đừng cái gì?"

Hắn hôn lên xương quai xanh của em, đầu lưỡi mơn trớn từng tấc da, cảm nhận từng đợt run rẩy

Hắn biết mình đang điên

Nhưng hắn không dừng lại được

Bàn tay hắn lần theo đường cong của Pháp Kiều, tìm đến hai nụ hồng mềm mại trước ngực. Ngón tay thô ráp lướt qua lớp vải, nhẹ nhàng nhưng mang theo một luồng điện nóng bỏng.

Pháp Kiều giật mình, hơi thở hỗn loạn.

"Đăng Dương... Đừng làm vậy."

"Em muốn nói là đừng dừng lại đúng không?"

Hắn thì thầm bên tai em, giọng nói như một liều thuốc mê khiến đầu óc Pháp Kiều quay cuồng.

"Anh không dừng được nữa rồi."

Ngón cái hẳn chậm rãi miết nhẹ, chà sát lên nụ hồng đã sớm đỏ bừng.

Pháp Kiều giật nảy, rên khẽ một tiếng, như một con mèo nhỏ bị chạm vào điểm mẫn cảm.

"Ưm... Đừng..."

Tiếng rên đó giống như châm dầu vào lửa.

Đăng Dương không nhịn nữa.

Hắn cúi đầu, dùng môi ngậm lấy một bên nụ hồng, đầu lưỡi nóng rẫy quét qua, rồi khẽ cắn nhẹ.

Cả người Pháp Kiều run lên dữ dội.

Cảm giác tê dại lan khắp xương sống, khiến em gần như không đứng vững.

Hắn tiếp tục cúi xuống, ngậm lấy một bên, đầu lưỡi khẽ đảo.

Cả người Pháp Kiều run lên dữ dội.

Cảm giác tê dại lan khắp xương sống, khiến em gần như không đứng vững.

Hắn nhấm nháp, cắn mút, mút đến đỏ tươi, mút đến khi nơi đó sưng tấy lên, rồi lại chậm rãi mút lấy bên còn lại, không chừa một tấc nào.

"Ưm... Đăng Dương... đừng mà..."

Mỗi một tiếng van xin, lại khiến hắn càng thêm mất khống chế.

Hắn mút mát, gặm cắn, như muốn nuốt chửng em vào bụng.

Không đủ.

Không bao giờ là đủ.

Đăng Dương chuyên tâm làm "em bé" tham lam hút sữa mẹ

Em bé không có ý thức, khi chúng uống sữa sẽ cắn vào ti mẹ, chúng sẽ ngậm lấy hút lấy hút để, răng con nhòn nhọn của chúng sẽ cạ vào ti, đầu ti sẽ ửng đỏ, chúng sẽ ngậm lấy ăn lấy ăn để đến khi no bụng.

Đăng Dương tuy làm "em bé" nhưng trái ngược hoàn toàn, hắn có ý thức rồi, em bé sẽ mút đến khu no bụng rồi dừng lại, còn Đăng Dương không bao giờ thấy no, hắn không bao giờ thấy đủ.

Được một hắn sẽ muốn mười

Được mười sẽ muốn một trăm

Đăng Dương là "em bé" hai mươi bảy tuổi, hàm răng của hắn rất chắc khỏe, sẽ đều tăm tắp mà cắn vào đầu ti của Pháp Kiều, Đăng Dương sẽ mút lấy ngực em chùn chụt đến khi có sữa

Đăng Dương muốn uống sữa

Ha~ Trần Đăng Dương đích thị là tên nghiện ngực trai.

Pháp Kiều không thể thở nổi.

Cả người em run lên, bàn tay nhỏ bé vô thức đấy vào bờ vai rắn chắc của Đăng Dương, nhưng chỉ như ve vẫy cánh bướm giữa cuồng phong.

Hằn mạnh mẽ quá.

Tham lam quá.

Giống như một con thú hoang khát máu, một khi đã nếm được hương vị của con mồi thì nhất định không buông tha.

"Ưm... Đừng... Α..."

Cảm giác nóng bỏng truyền đến từ nơi bị cần mút khiến Pháp Kiều cần chặt môi, cố gắng không bật ra những âm thanh xấu hổ.

Nhưng Đăng Dương không định để em yên.

Hắn cười khẽ, hà hơi lên vùng da đã sớm ướt đẫm nước bọt, khiến từng thớ thịt em run rẩy.

"Em kêu hay lắm."

Hắn khàn giọng, đầu lưỡi lại tiếp tục quét qua từng dấu vết hằn đỏ trên làn da mềm.

Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại những vệt đỏ thẫm, như tuyên bố chủ quyền.

Pháp Kiều cắn môi đến trắng bệch.

Mùi tinh tức tố Alpha vẫn nồng đậm, quấn lấy em, bao trùm lấy em.

Em cảm thấy cơ thể mình như đang tan chảy.

Như bị hẳn bẻ cong, bị hắn lấp đầy bằng dục vọng của riêng hẳn.

"Đăng Dương... A..."

Lời em bị chặn lại khi hắn bất ngờ nâng cằm em lên, mạnh mẽ nuốt trọn lấy môi em vào miệng.

Hắn hôn.

Hôn như muốn đoạt mạng.

Hôn đến mức Pháp Kiều cảm giác môi mình sắp bị cắn nát.

Hơi thở hẳn nóng rực, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng em, cuốn lấy, cướp đoạt, quấn quýt không rời.

Hắn hút lấy hơi thở em.

Hắn xâm chiếm từng ngóc ngách trong miệng em, không chừa lại bất kỳ một tấc nào.

Mạnh bạo.

Dục vọng.

Không chút kiềm chế.

Hơi thở của Pháp Kiều rối loạn, chân mềm nhũn đến mức không đứng vững, chỉ có thể bấu chặt lấy vai hắn mà mặc cho hắn làm loạn.

Mãi đến khi em cảm giác mình sắp ngạt thở, Đăng Dương mới chịu buông ra một chút, để lại một sợi chỉ bạc mỏng manh nối giữa hai đôi môi.

Hắn nhìn em, ánh mắt tối đen như vực sâu.

Rồi lại cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai đỏ ứng của em, giọng khàn khàn:

"Ngọt thật."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store