ZingTruyen.Store

[ Đồng nhân Naruto ] Ánh xanh trong mắt em

Chương 5

AnH550

Tác giả: An Hà

Cuộc sống của Yuri tại Làng Lá trôi qua êm đềm. Thỉnh thoảng, Ngài Đệ Tam sẽ ghé thăm cô. Ông thường ngồi uống trà, hỏi han vài chuyện vụn vặt với ánh mắt hiền từ như một người ông thăm cháu gái, mang lại cho cô cảm giác được che chở.

Vấn đề sinh hoạt phí cũng chẳng phải là điều khiến Yuri bận tâm. Đều đặn mỗi tháng, anh Hayate lại xuất hiện trước cửa nhà cô. Với gương mặt lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi và tiếng ho khan quen thuộc, anh trao cho cô túi tiền sinh hoạt cùng đủ loại thực phẩm, rau củ tươi ngon. Dù ít nói, nhưng sự quan tâm thầm lặng của anh khiến Yuri cảm thấy mình không hề cô độc.

Tuy nhiên, con đường học tập để trở thành một nhẫn giả ưu tú của cô lại có chút trắc trở.

Đối với Yuri, những giờ học thực chiến là một cơn ác mộng kéo dài. Về thể thuật, cô yếu đến mức thảm hại, sức bền kém và phản xạ chậm chạp khiến cô luôn vững vàng ở vị trí "đội sổ". Còn về nhẫn thuật, tình hình cũng chẳng khả quan hơn là bao. Yuri cảm thấy dòng chakra trong cơ thể mình cực kỳ khó cảm nhận và tập trung dù cô đã cố gắng luyện tập giống trong sách.

Dù vậy, có một niềm an ủi nho nhỏ (và có phần hơi tội lỗi) là cô không phải người tệ nhất ở môn này. Người đứng chót bảng về nhẫn thuật là một cậu bé có mái tóc gáo dừa và đôi lông mày sâu róm tên là Rock Lee. Nhờ có Lee, Yuri vinh dự đứng thứ hai từ dưới đếm lên.

_________________________________________

Tiết học đầu tiên trong ngày là luyện tập đối kháng thể thuật.

Dưới sân tập số 1, cả lớp nhanh chóng xếp thành một vòng tròn rộng. Giáo quan Kendo đứng ở trung tâm, dáng người vững chãi, giọng nói vang vọng, trầm và rõ ràng:
"Hôm nay chúng ta sẽ thực hành những bài võ đã học lý thuyết tuần trước. Neji, em lên làm mẫu cho các bạn."

Neji bước vào vòng tròn.

Ngay lập tức, không khí xung quanh rộn lên những tiếng reo khe khẽ của các bạn nữ, vừa ngưỡng mộ, vừa phấn khích. Anh đứng đó, bình thản như thường, ánh mắt trầm tĩnh, khí chất khác hẳn đám đông.

Hai người chào nhau theo đúng quy chuẩn. Tiếng còi vang lên.

Chỉ trong tích tắc, Neji đã lao tới. Các đòn đánh của anh gọn gàng, chính xác như bước ra từ sách giáo khoa. Mỗi chuyển động đều dứt khoát, mạnh mẽ mà không hề dư thừa. Yuri đứng ngoài vòng tròn, ánh mắt vô thức dõi theo, đến mức quên cả chớp mắt.

Không lâu sau, hai bên tách ra, cúi chào nhau lần nữa.

Giáo quan Kendo gật đầu hài lòng:
"Rất tốt, Neji. Em nắm động tác rất chắc."

Rồi ông quay sang cả lớp:
"Ai xung phong lên luyện tập tiếp với Neji nào?"

Không gian bỗng chốc im bặt.

Ai cũng biết Neji là thiên tài của khóa. Các bạn nam không muốn bước vào một trận đấu chắc chắn sẽ thua, còn các bạn nữ thì lại vừa ngại vừa sợ, chẳng ai dám tiến lên.

Ở một góc khác, Tojin và Kai liếc nhìn nhau, nở nụ cười đầy ác ý. Hai người lặng lẽ vòng ra phía sau Yuri, rồi đẩy mạnh vào lưng cô.

Yuri loạng choạng, mất thăng bằng, cả người bất ngờ bước thẳng vào trong vòng tròn, dừng lại ngay trước mặt Neji.

Rock Lee đang định giơ tay xung phong thì khựng lại. Khi nhận ra người vừa bước lên là ai, anh tròn mắt kinh ngạc, rồi thầm gật đầu đầy kính nể. Là Yuri... người luôn đội sổ môn này.

Còn Yuri bây giờ chỉ muốn khóc.

Cô chưa kịp quay lại nhìn xem ai đã đẩy mình thì đã phải đối diện với ánh mắt của Neji, ánh mắt luôn khiến cô rơi vào trạng thái bối rối một cách bị động. Cô chưa từng có ý định xung phong luyện tập với anh. Cô biết rất rõ mình thực lực ra sao, và càng không muốn mất mặt trước anh.

Giáo quan Kendo nhìn thấy cô liền vỗ tay, giọng đầy khích lệ:
"Tinh thần rất tốt, Yuri. Dù thứ hạng của em không cao, nhưng dám bước lên như vậy rất đáng khen."

Bên ngoài, Tojin và Kai huýt sáo trêu chọc:
"Đừng để một chiêu đã ngã nhé, đồ yếu đuối!"

Neji liếc nhìn Yuri, không biểu cảm, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi vào tư thế chiến đấu.

Yuri biết mình không còn đường lui. Cô hít sâu một hơi, bước vào vị trí. Hai người chào nhau.

Tiếng còi vang lên.

Neji lập tức lao tới.

Yuri hoảng hốt né tránh, liên tục lùi bước. Cô chỉ biết chạy, chạy và chạy, cố tránh từng đòn đánh sắc bén của anh. Bên ngoài, tiếng cười cợt của Tojin vang lên:
"Đúng là thỏ đế, chỉ biết chạy thôi à!"

Yuri nghiến răng, tức giận nhưng bất lực.

Giáo quan Kendo lắc đầu, thở dài:
"Yuri, trong chiến đấu em không thể chạy mãi được. Hãy tấn công!"

Bị dồn sát mép vòng tròn, Yuri buộc phải dừng lại. Neji cũng dừng theo, ánh mắt trầm tĩnh quan sát cô.

Yuri siết chặt nắm tay, hạ thấp trọng tâm, thủ thế.
Đúng vậy... dù có thua, cũng phải thua cho đàng hoàng.
Cô không thể tiếp tục mất mặt trước Neji.

Yuri lao lên. Neji lập tức đề phòng.

Nhưng chưa kịp tiến được một bước nào, chân trái vấp chân phải.

Bịch.

Cả người Yuri ngã úp mặt xuống đất.

Tiếng còi vang lên lần nữa.

Giáo quan Kendo tuyên bố ngắn gọn:
"Neji thắng."

...Nhục quá.

Yuri nằm yên, mặt áp sát nền đất. Bên tai vẫn nghe rõ tiếng cười hô hố của Tojin. Sự xấu hổ như đè nặng lên toàn thân, khiến cô không thể nhúc nhích.

Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm, lạnh nhạt:
"Này. Cậu không định đứng dậy sao?"

Như một cỗ máy vừa nhận tín hiệu từ chủ nhân, Yuri lật đật chống tay đứng lên.

Đối diện cô là Neji với ánh mắt lạnh lùng, không hề có cảm xúc.

Yuri cúi đầu, lòng chùng xuống.
Chắc cậu ấy đã chê cười mình lắm rồi...

Neji nhìn cô một giây, không nói thêm lời nào, rồi quay người rời khỏi sân đấu.

Yuri đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh, rồi cũng cúi đầu bước ra ngoài, trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn không gọi được thành tên.

Neji rời khỏi sân tập, bước chân đều đặn như mọi khi, nhưng trong lòng lại không hề tĩnh lặng như vẻ ngoài. Ánh nắng trưa rơi xuống nền gạch, kéo dài bóng dáng anh, còn trong đầu anh không hiểu vì sao, lại hiện lên hình ảnh Yuri ngã úp xuống đất, mái tóc rối bời, bờ vai khẽ run lên vì xấu hổ.

Vụng về đến thế sao...
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đã bị anh dập tắt. Neji không có thói quen để tâm đến những người yếu hơn mình. Trận đấu vừa rồi, kết quả vốn đã rõ ràng ngay từ đầu.

Thế nhưng, Anh dừng lại.

Bàn tay đút trong túi áo siết chặt hơn một chút.

Khoảnh khắc Yuri bị dồn đến mép vòng tròn, Neji đã nhìn thấy rất rõ. Thân thể cô run rẩy, nhịp thở gấp gáp, nhưng ánh mắt lại không còn trốn tránh như trước. Cô đã hạ thấp trọng tâm, cố gắng dựng lên một tư thế phòng ngự non nớt nhưng nghiêm túc, không phải để thắng, mà để không bỏ chạy nữa.

Khi đó, Neji hoàn toàn có thể kết thúc trận đấu chỉ trong một chiêu.

Một bước tiến, một cú đánh chính xác vào huyệt đạo vai phải, Yuri sẽ lập tức mất sức, gục xuống trong danh nghĩa "bị đánh bại" thay vì "tự ngã". Sạch sẽ, gọn gàng, đúng phong cách của anh.

Nhưng anh đã không làm vậy.

Trong khoảnh khắc cô lao lên, động tác vụng về, trọng tâm lệch hẳn, Neji đã chậm lại nửa nhịp. Rất ngắn, ngắn đến mức không ai nhận ra, ngoại trừ chính anh. Anh rút bớt lực ở bước tiến đầu tiên, dịch mũi chân lệch đi một chút.

Và rồi Yuri tự vấp ngã.

Một chiến thắng không cần ra tay.

Neji khẽ nhíu mày.

Anh không thích cảm giác này, cảm giác đã cân nhắc vì người khác. Nhưng cũng không thể phủ nhận, khi thấy cô ngã xuống, anh đã không hề thấy nhẹ nhõm. Trái lại, trong lồng ngực lại dâng lên một cảm giác rất mơ hồ, rất khó gọi tên.

Ngốc nghếch.
Nhưng không hẳn là đáng ghét.

Neji nhớ lại cách Yuri đứng dậy khi nghe thấy giọng mình, vội vàng, luống cuống, như thể chỉ cần anh gọi một tiếng, cô sẽ lập tức phản ứng.

Neji tiếp tục bước đi, ánh mắt trầm xuống. Anh tự nhủ đó chỉ là một trận đấu, một học viên yếu kém, không hơn không kém. Nhưng hình ảnh Yuri cúi đầu rời khỏi sân tập, lưng hơi khom lại, lại cứ bám lấy tâm trí anh không chịu tan đi.

_________________________________________

Hôm nay là ngày kiểm tra kỹ năng ném Shuriken.

Ánh nắng gay gắt chiếu xuống sân tập số 3. Giáo quan Kendo bước ra giữa sân, tay cầm bảng điểm, giọng nói vang rền phổ biến quy tắc. Không khí trở nên căng thẳng.

"Người đầu tiên, Hiruzo Tojin!"

Tojin có dáng người to con và vẻ mặt hợm hĩnh, bước lên. Cậu ta nheo mắt ngắm mục tiêu, tay vung lên dứt khoát. Vút! Vút! Những chiếc Shuriken cắm phập vào bia gỗ. Kết quả khá tốt, đạt điểm B. Tojin nhếch mép cười đắc ý, liếc nhìn xung quanh như thể mình vừa làm được điều gì phi thường lắm.

"Tiếp theo, Hyuga Neji."

Cái tên vừa được xướng lên, đám đông bên dưới đã xôn xao, một vài nữ sinh đã đỏ mặt nhìn anh bước đến. Một thiếu niên với đôi mắt màu trắng đặc trưng của gia tộc Hyuga bước lên. Phong thái của cậu lạnh lùng, điềm tĩnh.

Neji không ngắm nghía lâu như Tojin. Anh kẹp tám chiếc Shuriken giữa các kẽ tay, động tác nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp. Cánh tay vung lên tạo thành một vệt mờ.

Phập! Phập! Phập!

Cả tám chiếc Shuriken rời tay cùng một lúc, và tám chiếc đều ghim chặt vào hồng tâm, không lệch một ly. "Điểm A tuyệt đối!" Giáo quan Kendo hô lớn.

Đám học sinh nữ bên ngoài không kiềm chế được mà la hét, gọi tên Neji trong sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt. "Quả không hổ danh là thiên tài của tộc Hyuga!"

Sự tung hô ấy như tát thẳng vào mặt Tojin. Cậu ta nghiến răng, mặt đỏ bừng vì ghen tị. Tojin quay sang thì thầm với tên bạn bên cạnh, giọng hằn học nhưng đủ to để người gần đó nghe thấy: "Hừ, thiên tài thì sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng phân gia quèn mà thôi."

Câu nói chưa kịp dứt hẳn, không khí xung quanh đột ngột lạnh toát.

Neji, người tưởng chừng đã quay lưng đi, đột nhiên dừng lại. Những đường gân quanh mắt anh nổi lên dữ tợn. Bạch Nhãn đã được kích hoạt. Cậu bước tới trước mặt Tojin, sát khí tỏa ra khiến Tojin rùng mình lùi lại. "Ngươi nói lại lần nữa!" Neji gằn từng chữ.

Tojin, dù sợ hãi nhưng vì sĩ diện, định mở miệng đáp trả: "Tao nói là..."

Bốp!

Chưa kịp dứt lời, Tojin đã thấy trời đất quay cuồng. Neji tung một quyền nhanh như chớp, đánh thẳng vào ngực đối thủ. Tojin văng ra sau, ngã chỏng vó xuống đất, ôm ngực ho sù sụ, không thốt nên lời.

"Dừng lại ngay!" Giáo quan Kendo lúc này mới kịp lao đến can thiệp, tách Neji ra khỏi cậu học sinh đang nằm rên rỉ.

Tojin lồm cồm bò dậy, trừng mắt nhìn Neji đầy thù hận nhưng không dám manh động nữa. Cậu ta lầm bầm: "Cứ chờ đấy..." rồi lủi về phía sau.

Yuri có chút lo lắng nhìn về phía Neji.

"Được rồi, trật tự nào các em! Người tiếp theo..." Giáo quan Kendo thở dài, chỉnh lại danh sách rồi hô to, "Yuri!"

Yuri giật bắn mình. Cô rụt rè bước lên vạch xuất phát, tay run rẩy cầm lấy tám chiếc Shuriken. Áp lực từ màn trình diễn của Neji và vụ ẩu đả vừa rồi khiến tim cô đập thình thịch.

"Bình tĩnh nào, Yuri. Chỉ cần ném trúng thôi..." Cô tự trấn an.

Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi vung tay ném mạnh hết sức bình sinh, cố bắt chước động tác "ném cả nắm" của Neji.

Véo... Véo...

Kết quả thật không làm cô thất vọng.

Tám chiếc Shuriken bay đi theo những quỹ đạo "sáng tạo" nhất có thể. Hai chiếc cắm phập xuống đất ngay dưới chân cô. Một chiếc may mắn bay về phía bia, cắm gần trúng hồng tâm. Vậy năm chiếc còn lại đâu, cô đảo mắt tìm kiếm, kia rồi, ở chỗ giáo quan Kendo!

"Á á á!" Vị giáo quan tội nghiệp phải nhảy múa, uốn éo hết mình để né tránh cơn mưa ám khí từ cô học trò. Một chiếc sượt qua làm rách toạc ống quần ông.

Cả sân tập im phăng phắc, rồi tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên. Tojin, kẻ vừa bị đánh bầm dập, giờ lại tìm thấy niềm vui trên nỗi đau của người khác. Hắn cười hô hố, chỉ tay vào mặt Yuri: "Nhìn kìa! Ném Shuriken hay là ám sát thầy giáo thế hả? Đúng là đồ vô dụng!"

Yuri đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống đất, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức, trong khi giáo quan Kendo vuốt mồ hôi lạnh, thầm cảm tạ trời đất vì mình vẫn còn sống.

Cô lén lút liếc nhìn về phía Neji, lo sợ sẽ bắt gặp ánh mắt thất vọng, coi thường của anh sau màn trình diễn thảm hại vừa rồi.

Thế nhưng, trái ngược với lo lắng của cô, Neji chẳng hề nhìn cô lấy một lần. Anh đứng đó, cô độc giữa đám đông ồn ào, đôi mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn vào hư không như đang chìm đắm trong một dòng suy nghĩ tăm tối và nặng nề nào đó. Có lẽ câu nói của Tojin khi nãy vẫn còn văng vẳng trong đầu anh, như một mũi gai nhọn hoắt găm vào lòng tự trọng của người thiếu niên.

Buổi kiểm tra vẫn tiếp tục diễn ra. Sau Yuri là đến lượt Tenten. Cô bạn búi tóc hai bên bước lên với phong thái tự tin thường thấy. Động tác của Tenten dứt khoát và chuẩn xác, những chiếc shuriken bay đi ghim phập vào bia gỗ, mang về cho cô điểm B, một kết quả ổn định đúng như mong đợi.

Tiếp theo là Rock Lee. Khác với vẻ lóng ngóng thường ngày, hôm nay Lee dường như đã lột xác nhờ những nỗ lực tập luyện không ngừng nghỉ. Cậu ném với tất cả sự tập trung cao độ, và dù chưa thể gọi là xuất sắc, nhưng điểm C là một bước tiến vượt bậc đối với cậu. Nhìn Lee hớn hở ra mặt, Yuri cũng thấy vui lây cho người bạn cùng cảnh ngộ của mình.

Buổi học kết thúc trong tiếng chuông reo vang, học sinh lục đục kéo nhau về lớp. Trên hành lang dài, Yuri đi bên cạnh Tenten, lòng vẫn còn canh cánh chuyện ban nãy. Cô ngập ngừng một lúc rồi quyết định cất tiếng hỏi:

"Tenten này... lúc nãy Tojin có nhắc đến 'phân gia'. Đó là gì vậy?"

Tenten khựng lại một chút, ánh mắt thoáng vẻ nghiêm trọng rồi hạ giọng giải thích cho cô bạn ngây ngô:

"Cậu không biết sao? Gia tộc Hyuga là một danh gia vọng tộc lâu đời nhất ở Làng Lá, và họ có những quy tắc cực kỳ khắc nghiệt. Để bảo vệ huyết kế giới hạn Bạch Nhãn không bị lọt ra ngoài, gia tộc được chia làm hai dòng: Tông gia và Phân gia. Tông gia là những người nắm quyền lãnh đạo, còn Phân gia... họ sinh ra là để phục tùng và bảo vệ Tông gia, thậm chí phải hy sinh tính mạng nếu cần. Nghe nói trên trán của những người thuộc Phân gia đều bị khắc một ấn chú gọi là 'Cá chậu chim lồng'. Ấn chú đó là xích xiềng, cho phép Tông gia kiểm soát sự sống chết của họ chỉ bằng một ý nghĩ, cũng là lời nguyền giam cầm tự do của họ mãi mãi."

Nghe xong những lời ấy, Yuri cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt, một cảm giác khó chịu vô cùng dâng lên trong cổ họng. Cô rùng mình ớn lạnh. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và tài năng thiên bẩm của Neji là một số phận nghiệt ngã đến thế. Sinh ra đã mang thân phận Phân gia, cũng đồng nghĩa với việc ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, anh đã bị đeo lên người gông cùm của định mệnh. Cuộc đời anh không thuộc về anh, mà thuộc về Tông gia.

Yuri chợt hiểu ra vì sao ánh mắt Neji lúc nào cũng phảng phất nét u uất và phẫn nộ kìm nén. Sự tức giận của anh khi bị Tojin mỉa mai không đơn thuần là tự ái, mà là sự phản kháng yếu ớt trước một định mệnh bất công đã tước đoạt đi quyền được mơ ước, quyền được tự do của anh, dù bản thân có xuất sắc đến đâu vẫn bị một dấu ấn kìm chặt. Cô cảm thấy thương cảm và thấu hiểu cho anh sâu sắc, một nỗi xót xa len lỏi vào tâm trí cô.

Trong khoảnh khắc ấy, một khao khát mãnh liệt bùng lên trong lòng Yuri. Cô muốn làm gì đó, cô muốn giúp Neji tháo bỏ những gông xiềng vô hình đang trói buộc tâm hồn anh. Nhưng rồi, hiện thực phũ phàng lại tát thẳng vào mặt cô. Nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé vừa ném trượt cả chục chiếc shuriken, cô cay đắng nhận ra mình quá yếu đuối. Một kẻ đến bài kiểm tra cơ bản còn suýt làm thầy giáo bị thương như cô thì có tư cách gì để nói chuyện thay đổi số phận hay giúp đỡ người khác cơ chứ?

Yuri siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòngbàn tay đau nhói. Sự bất lực này không làm cô nản chí, mà ngược lại, nó thổibùng lên ngọn lửa quyết tâm. Cô không thể cứ mãi yếu đuối và vô dụng như thếnày được. Cô phải mạnh mẽ hơn, phải luyện tập gấp trăm, gấp ngàn lần ngườikhác. Chỉ khi có sức mạnh, cô mới có thể đứng bên cạnh và chia sẻ gánh nặng vớingười cô trân quý. Ánh mắt cô bé trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store