[DONE/ST/NP] Sở Hữu Của Nhà Họ Nguyễn - Hoả Phong L
Chương 16: Nụ hôn
Dư Nhất sợ Nguyễn Hình tức giận, vội kéo tay Giang Hoa Lan ra. Y mắt lạnh nhìn, không đẩy ra, ngược lại ngăn Dư Nhất lại, ôn hòa nói: "Sao lại đối xử với mẹ mày như vậy."
Y lùi lại vài bước, rút vạt áo mình ra khỏi tay người phụ nữ: "Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp." Vừa nói, y vừa liếc nhìn Dư Nhất.
Dư Nhất lập tức cứng đờ, cả người lông tơ dựng đứng. Chỉ khi y có ý đồ xấu thì mới dễ nói chuyện như vậy.
Giang Hoa Lan như thấy được cứu tinh, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của Dư Nhất.
"Nhà chúng tôi đang cần tiền gấp... Vay, cho chúng tôi vay một ít, sau này chúng tôi nhất định sẽ trả..."
"Ồ, vay tiền à, vay bao nhiêu?"
"47 vạn."
Nguyễn Hình gật đầu, hất cằm về phía Dư Nhất: "Tao không phải đưa cho mày một cái thẻ sao? Tiền bên trong đủ rồi đấy."
Dư Nhất sững sờ, ngẩng đầu nhìn y. Y đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy hài hước, cố tình nói số tiền đó là của riêng cậu, rõ ràng là muốn mẹ cậu hiểu lầm. Hơn nữa, nếu số tiền này thật sự cho Giang Hoa Lan vay, vậy thì cậu và Nguyễn Hình thật sự không thể xé rách quan hệ được nữa.
"Nhị thiếu gia, không, không cần, tôi sẽ tự nghĩ cách cho bà ấy!"
"Dư Nhất!" Giang Hoa Lan ngắt lời cậu. Nghe người đàn ông kia nói, bà ta biết y cho Dư Nhất không ít tiền, nhưng Dư Nhất lại không muốn đưa. Vừa rồi còn giả vờ không có tiền. Giang Hoa Lan thấy bí bách trong lòng, nhưng không tiện thể hiện ra, chỉ đành nói với cậu: "Dư Nhất, con đưa cho mẹ đi. Cầm tiền xong mẹ đi liền."
Nói xong, bà ta còn bồi thêm một câu: "Bọn mẹ sau này kiếm được sẽ trả lại con." Câu này bà ta cố tình nói to, rõ ràng là cho Nguyễn Hình nghe.
Nguyễn Hình cười cười. Y biết rõ gốc gác của Dư Nhất. Trước đây cậu ta bị chính nhà này bán vào Về Tổ, không ngờ bây giờ lại mò đến đòi tiền. Thật đáng thương.
"Đúng vậy, Dư Nhất, đừng nhỏ mọn thế. Chia cho mẹ mày một ít, cũng đâu có nhiều." Y híp mắt nhìn cậu, như đang uy hiếp. Dư Nhất cứng đờ, gật đầu đồng ý.
"Được rồi, bà đi làm việc đi, lát nữa tôi bảo Dư Nhất chuyển tiền qua."
Giang Hoa Lan cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu trước y: "Cảm ơn, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài..."
Nguyễn Hình mất kiên nhẫn xua tay. Giang Hoa Lan rất biết ý, lập tức cầm đồ của mình, không quay đầu lại mà rời đi.
Giờ chỉ còn lại Dư Nhất và Nguyễn Hình. Y hừ một tiếng, lập tức như biến thành người khác, sa sầm mặt: "Mẹ mày sao lại chạy đến đây đòi tiền?"
Tim Dư Nhất run lên: "Xin, xin lỗi..."
"Đi theo tao."
Nói xong, y lôi tay Dư Nhất, định kéo cậu vào WC nam. Dư Nhất hiểu y kéo mình vào đó thì không thể thoát, chắc chắn là vì chuyện tiền nong. Cậu giãy giụa vài cái, không thoát ra được. Đúng lúc Trang Hiểu Viện từ phòng vệ sinh nữ đi ra, thấy hai người lôi kéo, cô ta cau mày gọi: "Anh, em xong rồi."
Nguyễn Hình không thèm ngẩng đầu, siết chặt Dư Nhất kéo vào trong: "Em đi trước đi." Y kéo cậu vào, Trang Hiểu Viện đứng đó không thấy gì, chỉ nghe một tiếng "rầm" trầm đục.
Cô ta nhìn bộ dạng hai người, cảm thấy không ổn. Y bỏ mặc cô ta cũng làm cô ta khó chịu. Nhưng nghĩ lại, Dư Nhất là người của Nguyễn Thận Hành, Nguyễn Hình chắc không đến mức phát sinh chuyện gì với người của cha mình. Chắc là vì chuyện của người phụ nữ kia, lừa tiền hay gì đó. Chuyện này cô ta thấy nhiều rồi, đám nghèo khó luôn muốn lợi dụng con cái để trèo cao.
Tìm được lý do hợp lý, cô ta không thấy kỳ quái nữa, ngược lại còn thấy mình thấu tình đạt lý, liền đạp giày cao gót bỏ đi.
Nhưng trong WC, Nguyễn Hình lại không giống như cô ta nghĩ. Y đẩy Dư Nhất vào buồng, ấn tay cậu, khóa cửa rồi lột quần cậu.
"Mẹ nó, lâu rồi không đụ cái lồn non nát này của mày, có bị Nguyễn Thận Hành đụ cho lỏng ra không?"
Vừa nói y vừa rảnh ra một tay, cắm thẳng vào lồn cậu. Bên trong chưa kịp chuẩn bị, còn hơi khô. Dư Nhất không ngừng giãy giụa: "Nhị, Nhị thiếu gia, cầu ngài, đừng cắm vào..." Cậu cảm thấy không thể ngăn y lại, đành yếu ớt khẩn cầu:
"Nhị thiếu gia, tôi liếm cho ngài có được không... Đừng, đừng cắm vào..."
Nguyễn Hình làm sao thèm để ý. Y chờ hết nổi rồi. Y nghiện cái lồn này, chỉ cần nghĩ đến cơ thể nửa nam nửa nữ này là hạ bộ y nóng lên. Cũng may đây là cái lồn nát, không khít như lồn xử nữ. Y tùy tiện chọc hai cái, cũng không ra nước, liền vội vàng đem cặc cắm vào.
"A ——!" Dư Nhất đau đớn hét lên.
Nguyễn Hình bịt miệng cậu lại, thoải mái thở dài một tiếng. Cảm giác này thật con mẹ nó tuyệt. Miếng thịt thèm đã lâu rốt cuộc cũng ngậm được vào miệng. Không chỉ sinh lý, mà tâm lý cũng sảng khoái vô cùng. Bên trong ấm áp, nước không nhiều, nhưng thịt non mềm nhão dính lấy cặc, rất sướng.
Y buông tay Dư Nhất ra, bắt cậu chống lên bồn cầu, mông vểnh lên. Dư Nhất lùn hơn y, y không tiện đụ, liền ôm hông xốc cậu lên, để mũi chân cậu vừa vặn chạm đất, toàn thân đều phải dựa vào tay và y để chống đỡ, hơi không cẩn thận là sẽ ngã. Dư Nhất căng thẳng tột độ, lồn cũng co rút theo.
Điều này càng làm y sướng hơn. Y không quan tâm mà đâm rút, đường đi khô khốc cọ xát đến nóng rát, không dễ chịu. Y vươn tay tuốt dương vật bán cương của cậu, rồi lộng hột le, vừa véo vừa xoa. Hột le mẫn cảm, mới sờ vài cái Dư Nhất đã run chân, đứng không vững, sướng đến rên hừ hừ. Cặc Nguyễn Hình thúc vào hoa tâm, từng chút một đâm mạnh, phá cả cửa tử cung nhưng không đi vào. Bên trong tử cung bị đâm cho ngứa ngáy, không được thỏa mãn, chỉ có thể co rút từng đợt, lẳng lơ đến mức sắp chảy nước.
Đường đi đã có bôi trơn, y đụ nhẹ nhàng hơn, ấn cậu xuống mà đụ thật mạnh. Dư Nhất rên rỉ, cả người sướng đến tê dại, tay đã sớm chống không nổi, phải gồng mình để không ngã.
Nguyễn Hình thấy cậu như vậy, ý xấu nổi lên. Y ghé sát tai Dư Nhất, nói như đùa:
"Mẹ mày như vậy, có tính là lại bán mày thêm lần nữa không?"
Dư Nhất sững sờ. Chờ cậu hiểu ra ý nghĩa câu nói của y, cậu đột nhiên mở to hai mắt. "A..." Như một tiếng rên rỉ, nước mắt cậu cứ thế rơi ra.
Cậu lại bị mẹ mình bán thêm một lần nữa.
Đại não không tỉnh táo của cậu nhớ lại cảnh Giang Hoa Lan rời đi. Bà ta không hề quay đầu lại.
Ý thức được điều này, trái tim cậu như bị ai đó hung hăng đạp một phát, đau muốn chết. Tay cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi, cả người mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất. May mà Nguyễn Hình đỡ hông cậu, ghim chặt cậu lên cặc.
Nhận ra cậu không ổn, y rút cặc ra, buông tay. Dư Nhất cứ thế ngã xuống, sấp bên bồn cầu. Nguyễn Hình ngồi xổm trước mặt cậu, bóp mặt cậu bẻ lại. Mũi và hốc mắt cậu đều đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.
Nguyễn Hình giật mình. Khóc? Chỉ vì câu nói vừa rồi của mình?
Y cau mày, vừa định mở miệng mắng cậu giả tạo, cậu liền thuận theo tay y, vùi mặt vào lòng bàn tay y. Tay y rất to, có thể che quá nửa khuôn mặt cậu. Cậu nhắm chặt mắt, dán vào tay y, nước mắt trào ra, ấm áp dính vào lòng bàn tay, rồi dần lạnh đi, trượt xuống quần y. Từng giọt, từng giọt, làm ướt một mảng quần y.
Cậu khóc không dừng được, bả vai run lên, như đang làm nũng với y. Nguyễn Hình thấy thật khó hiểu, y không lý giải được tại sao Dư Nhất lại như vậy, nhưng y không đẩy cậu ra. Cảm giác kỳ dị vô cùng, trong lòng y thấy xót xa, mềm mại. Nguyễn Hình suýt nữa bị chính cảm xúc nội tâm của mình chọc cười.
Nhưng y vẫn không động đậy, cứ thế nhìn Dư Nhất. Nghe thấy cậu run rẩy hít mũi một cái, y đột nhiên vươn tay ôm cậu vào lòng.
Không còn tay y, Dư Nhất lại vùi mặt vào ngực y, như con rùa rụt cổ. Nguyễn Hình ôm cậu thật chặt, mặt cậu hoàn toàn dán lên người y. Cậu rốt cuộc không kìm nén được nữa, òa khóc thành tiếng.
Thói quen từ nhỏ đã biến Dư Nhất thành một người luôn cẩn thận dè dặt, ngay cả khi khóc cũng vô cùng cẩn thận.
Cậu sấp trong ngực Nguyễn Hình, nức nở vài tiếng, rồi lại cố gắng nén tiếng khóc lại, như sợ tiếng khóc quá lớn sẽ làm phiền người khác. Cậu khóc không một tiếng động, chỉ có bả vai run rẩy và tiếng hít thở thỉnh thoảng không nén được, chứng minh cậu vẫn chưa khóc xong.
Động tĩnh nhỏ bé này làm Nguyễn Hình có một cảm giác chân thực: Dư Nhất đang khóc trong lòng mình.
Điều này mang lại cho y một cảm giác khoan khoái khó tả. Dư Nhất bị mình làm cho khóc, lại còn ủy khuất sà vào lòng mình cầu an ủi. Giống như nạn nhân nói với kẻ hiếp dâm mình rằng: "Ngài vừa rồi thô lỗ quá".
Y khẽ thở ra, cảm thấy thể xác và tinh thần đều vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này giống như vừa bắn tinh xong. Nhưng cặc của y bây giờ vẫn còn cứng.
Dư Nhất lại không nén được mà nức nở vài tiếng. Lòng Nguyễn Hình ngứa ngáy không chịu nổi.
Y vươn tay đậy nắp bồn cầu lại, nửa quỳ xuống giữa hai chân Dư Nhất, một tay ôm dưới nách cậu, tay kia nâng mông cậu lên. Hành động này làm Dư Nhất hoang mang ngẩng đầu nhìn y. Mắt cậu đẫm nước, cả khuôn mặt ướt át, có lẽ vì sợ khóc thành tiếng nên nín thở, mặt cậu nghẹn đỏ, mũi cũng đỏ, môi cũng đỏ. Trông như vừa bị người ta hung hăng bắt nạt, vô cùng thảm hại.
Tim Nguyễn Hình ngừng một nhịp, y cảm thấy cặc mình cứng đến muốn nổ tung.
Không nói hai lời, y nâng mông Dư Nhất bế cậu lên, đặt ngồi lên nắp bồn cầu, bắt cậu dạng chân ngồi lên đùi mình. Dư Nhất không biết y đột nhiên muốn làm gì, cậu nắm lấy quần áo y, ngơ ngác nhìn.
Y nhìn chằm chằm khuôn mặt thảm hại của Dư Nhất. Tim y đập thình thịch.
Y ấn đầu Dư Nhất vào người mình: "Khóc tiếp đi." Nói xong, không đợi cậu phản ứng, y nâng mông cậu lên, một tay đỡ cặc, nhắm ngay cái lồn vẫn đang chảy nước kia mà cắm mạnh vào.
"Ưm..." Dư Nhất ngồi lên người y. Cú cắm này của y đi thẳng đến tận cùng, cổ tử cung cũng bị đụ mở, đâm vào, nước trong lồn bị đẩy ra một ít.
Vừa cắm vào, y liền nâng mông cậu lên xuống đâm rút, không cho cậu cơ hội thở dốc. Dư Nhất bị kích thích đến da đầu tê dại. Cảm giác đau thương vừa rồi bị cảm giác trong lồn lấn át. Giờ bị y cắm vào, cảm giác đó lại trỗi dậy, sướng đến mức đường ruột bên trong không ngừng run rẩy.
Ngồi trên đùi y, Dư Nhất cao hơn y một chút, cậu vùi đầu vào vai y. Nguyễn Hình không cho phép cậu ngẩng đầu, chỉ có thể nằm trên người mình. Y thích cảm giác ỷ lại này.
Cặc y hung hăng cắm vào, rồi lại nâng mông cậu lên, rút ra quá nửa, mang theo chút bọt trắng. Dư Nhất giống như công cụ tự sướng của y, bị khống chế, từng chút một đâm lên cặc. Y véo eo cậu, phối hợp với tốc độ đụ, đâm mạnh cặc lên. Lực rất lớn, eo cậu bị véo đến phát đau.
Dư Nhất vừa khóc nức nở, dương vật vừa dựng thẳng trước bụng, chảy ra tinh dịch dính lên quần áo cậu và y. Cặc Nguyễn Hình như một con rắn linh hoạt, trơn trượt mà lạnh lùng chui vào tử cung. Tư thế này làm nó tiến vào độ sâu chưa từng có. Ngón tay Dư Nhất bất giác bấu chặt lấy cánh tay y. Đã đủ sâu rồi. Đầu óc cậu hỗn độn, cậu thậm chí còn nghĩ, có phải y đã cắm hết cặc vào rồi không, nếu chưa, thì thứ này nhất định sẽ đụ xuyên tử cung cậu.
Trong cơn sợ hãi đó, nước mắt cậu càng không thể ngừng. Cậu hoảng loạn muốn bình tĩnh lại, nhưng căn bản không làm được. Chỉ cần nghĩ đến cặc sẽ tiến vào sâu hơn, cậu liền sợ đến nghẹt thở. Vì khóc quá lâu, mũi cậu bị nghẹt, cậu chỉ có thể há miệng thở dốc, tiếng rên rỉ dần không giấu được.
"A.a... A..."
Dù đang sợ hãi tột độ, khoái cảm vẫn không vắng mặt. Dương vật cậu run rẩy bắn một lần, lồn cũng ướt đẫm mà phun triều. Nguyễn Hình mặc kệ cơ thể cậu đang căng cứng, y ác liệt nâng Dư Nhất lên rồi đột ngột thả xuống, đem lồn thịt đang co rút mà vô tình đụ mở.
"A a a ——!" Dư Nhất thét chói tai, cong người lên, muốn trốn tránh sự xâm phạm này. Nguyễn Hình làm sao tha cho cậu. Y siết chặt eo cậu, ấn cậu lên cặc. Nước lồn phun ra tưới ướt quy đầu y. Y thở dốc thoải mái. Y nâng mặt Dư Nhất lên hôn cậu, hôn môi, hôn mũi, hôn mắt cậu. Trong miệng toàn là vị mặn của nước mắt.
Dư Nhất nhắm mắt mặc cho y hành động, lông mi run run. Dư vị cao trào vẫn chưa qua, thịt mềm bao bọc cặc vẫn co rút từng đợt, miệng cậu vô thức hừ hừ. Ngoan thật.
Nguyễn Hình hưng phấn đến phát điên. Đụ cậu như vậy vẫn chưa đã, y muốn đụ cậu tàn nhẫn hơn. Nghĩ vậy, y liền cắm lồn, bế cậu lên đi ra khỏi buồng vệ sinh. Ý thức được y đang làm gì, Dư Nhất sợ hãi. Chuyện vừa rồi đã khiến thần kinh cậu gần như suy sụp, bây giờ y còn bế cậu đi ra ngoài, rất có khả năng sẽ bị người khác nhìn thấy. Cậu khẩn cầu:
"Đừng đi ra ngoài, cầu ngài... A a... Cầu xin ngài, sẽ bị người ta nhìn thấy..."
Nghe thấy giọng nói suy sụp của Dư Nhất, Nguyễn Hình càng kích động. Y đặt cậu lên bồn rửa tay. Y không có sở thích bị người khác nhìn đụ, nhưng trong buồng vệ sinh tay chân không thuận tiện, y thật sự nhịn không nổi.
Thấy lời khẩn cầu của mình không có tác dụng, Dư Nhất đành vùi mặt vào người Nguyễn Hình, hy vọng không bị ai thấy mặt. Thấy cậu như vậy, Nguyễn Hình thấy ngứa răng. Y liếm liếm răng, vươn tay kéo áo cậu ra, cắn dọc xuống từ tai cậu, hạ thân cũng không ngừng, hung hãn va chạm.
"A... A a......!!" Cậu suy sụp vừa khóc vừa kêu. Nguyễn Hình đè cậu lên bồn rửa tay mà đụ mạnh. Cậu không biết mình bị đụ bao lâu, nước lồn không ngừng chảy, ban đầu còn có thể phun, về sau thì không phun nổi nữa, chỉ từ từ rỉ ra.
Dư Nhất mềm nhũn, mệt lử, cậu buông Nguyễn Hình ra, ngã vật ra bồn, mắt lim dim nhìn y. Nguyễn Hình cảm thấy bị ánh mắt đó làm cho rung động, y cúi xuống hôn lên mắt cậu.
"Mày bị tao đụ, Nguyễn Thận Hành chắc chắn sẽ không cần mày nữa, mày tính sao?" Dư Nhất mơ màng, không hiểu y nói gì, ngây ngốc.
Nguyễn Hình khẽ cười: "Gã không cần mày, mày làm con đĩ nhỏ của tao, thế nào?" Vẫn không có tiếng trả lời.
Lúc này, cửa phòng vệ sinh có tiếng bước chân, một người đàn ông đi vào. Gã thấy hai người trên bồn rửa tay, kinh ngạc lùi lại vài bước. Gã chỉ thấy đùi trần của Dư Nhất, không khó đoán họ đang làm gì.
Nguyễn Hình cau mày quay đầu lại. Người đàn ông thấy mặt y, hoảng sợ: "Nhị, Nhị thiếu gia..."
"Cút."
Chờ y quay đầu lại, Dư Nhất đã ngất xỉu, chắc là bị dọa. Nguyễn Hình nắm đầu vú cậu đùa bỡn, cặc y cắm vào tử cung mà đụ. Dù chủ nhân đã ngất, cái lồn nhỏ kia vẫn rất biết hầu hạ người, mút lấy cặc y sướng vô cùng.
Cuối cùng y bắn đầy bụng Dư Nhất, rút cặc ra. Cái lồn kia đã bị đụ thành một cái động thịt nhỏ, khép không lại. Tinh dịch trộn lẫn nước lồn chảy ra. Y vo quần lót của cậu thành một cục, nhét vào để chặn lại, rồi tùy ý kéo quần cậu lên, vác cậu lên vai, đi cửa sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store