Đọc rồi lựa cp chính để tui đặt tên với :))
Phần 1: Trại trẻ mồ côi
Sáng sớm ở Haerang Children's Center, bầu trời vẫn còn đọng lại vài vệt sương mờ. Ánh nắng đầu tiên xuyên qua tấm rèm màu kem, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng đan xen. Tiếng còi xe từ con đường nhỏ phía xa vọng lại, hòa cùng tiếng lạch cạch bát đũa trong bếp, mùi sữa ấm và bánh mì nướng lan ra khắp hành lang.
Sunoo ngồi bên khung cửa sổ tầng hai, cằm tựa lên cánh tay, mắt dõi theo những vệt sáng đang trượt trên nền gỗ. Ánh nắng rọi vào khiến khuôn mặt cậu sáng bừng — làn da trắng gần như trong suốt, sống mũi thanh, đôi môi hồng nhạt hơi cong tự nhiên. Nhưng thứ khiến người ta khó rời mắt hơn cả là đôi mắt ấy — đôi mắt cong nhẹ, sắc nét như thể đang cười dù chủ nhân chẳng nói gì. Một đôi mắt cáo đầy linh hoạt và sâu sắc.
Sự xinh đẹp ấy, trớ trêu thay, lại là lý do khiến cậu bị cô lập.
Trong khi những đứa trẻ khác chạy nhảy dưới sân, Sunoo chỉ ngồi đó, lặng lẽ như một đốm sáng cô đơn giữa buổi sáng đầy tiếng cười.
Cậu từng có thể nói chuyện với bất kỳ ai. Chỉ cần ai đó chịu lắng nghe, Sunoo sẽ khiến họ bật cười bằng giọng nói trong trẻo và cách kể chuyện khéo léo đến lạ.
Nhưng rồi, Sơ Min — người phụ trách trung tâm — bắt đầu để ý. Một lần, bà vô tình bắt gặp Sunoo đang nói chuyện vui vẻ với một cặp vợ chồng đến thăm trại. Cả hai người lớn đều cười rất nhiều, khen cậu bé ngoan và lanh lợi. Từ ngày đó, ánh nhìn của Sơ Min dành cho Sunoo không còn như trước.
"Đừng cố làm người khác thương con," bà nói, giọng không nặng, nhưng đủ khiến cậu bé tám tuổi ấy im bặt.
Sau này, Sơ Min giải thích với người khác rằng bà không muốn Sunoo "diễn" để được chọn, rằng có những đứa trẻ yếu ớt, mảnh khảnh như cậu, nếu được nhận nuôi mà sinh bệnh thì lại khổ cho cả đôi bên. Nhưng đôi khi, chính ánh mắt của bà cũng lộ ra một thoáng thương hại — thứ thương cảm pha lẫn bất lực, như thể chính bà cũng không biết phải làm gì với một đứa trẻ quá khác biệt như thế.
Thế là dần dần, Sunoo học cách im lặng.
Cậu không nói nhiều nữa, không pha trò, không tìm cách khiến ai đó mỉm cười.
Chỉ có những buổi sáng như hôm nay, khi mọi người còn đang ăn sáng dưới tầng, cậu mới dám mở cửa sổ, hít một hơi dài, để gió lùa qua tóc và ánh nắng hôn lên má.
Thế giới bên ngoài vẫn đang chạy, nhưng Sunoo chỉ đứng nhìn, không có chỗ nào để đi, không ai để tìm.
"Sunoo, xuống ăn sáng đi con!" – giọng Sơ Min vang lên từ cầu thang.
"Vâng ạ."
Cậu đáp khẽ, gấp lại mảnh giấy vẽ dang dở rồi bước xuống.
Sáng nay, trung tâm nhộn nhịp hơn thường lệ. Bàn ăn được dọn gọn gàng, rèm cửa mới, mấy đứa trẻ nhỏ cũng được thay quần áo tươm tất. Ngay cả Sơ Min cũng mặc bộ váy sẫm màu và cài thêm chiếc trâm bạc lên tóc.
"Có người tới thăm ạ?" – Sunoo hỏi nhỏ, giọng nhẹ như gió.
Sơ Min không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu. "Ừ, hôm nay có hai vị khách đặc biệt. Con cứ ngoan, đừng nói gì nhiều."
Sunoo chỉ mỉm cười. Cậu đã quen với câu dặn ấy rồi.
Cánh cửa trung tâm mở ra cùng tiếng gió.
Hai người phụ nữ bước vào, dáng vẻ sang trọng mà thân thiện. Theo sau họ là hai cậu bé, một người tóc nâu sáng, nụ cười tươi và ánh mắt tràn đầy năng lượng; người còn lại tóc đen, gương mặt lạnh lùng, dáng điềm tĩnh hơn tuổi.
Hai cậu bé đứng khựng lại ở lối vào, đôi mắt tò mò nhìn quanh khung cảnh mới mẻ.
Sunoo đang sắp xếp lại ghế trong phòng sinh hoạt, vừa quay ra thì bắt gặp ánh nhìn ấy — cái nhìn trong veo của người tóc nâu. Ánh sáng chiếu nghiêng qua cửa, hai ánh mắt chạm nhau chỉ trong một giây, nhưng đủ khiến trái tim Sunoo khẽ run lên.
Hai người phụ nữ được mời vào phòng tiếp khách, nơi Sơ Min đã chuẩn bị trà và vài đĩa bánh quy nhỏ. Tiếng trò chuyện nhẹ vang lên, đều đặn và lịch sự.
Còn ngoài sân, hai cậu bé được phép tự do đi dạo trong khi đợi mẹ mình bàn công việc.
Sunoo đứng trong khung cửa, nửa người khuất trong bóng. Cậu vẫn cầm chiếc khăn lau ghế, nhưng ánh mắt không còn đặt vào công việc nữa. Cậu nhìn theo hai dáng nhỏ ấy – một bước nhanh, một bước chậm – đi qua lối mòn trải sỏi dẫn ra khu vườn sau.
Vườn sau trung tâm không rộng, chỉ là một khoảng đất được chia làm hai phần: một nửa trồng rau, một nửa là bãi cỏ nơi mấy đứa trẻ hay chơi đuổi bắt. Gió sớm thổi qua, cánh đồng nhỏ phía xa lay động, ánh nắng hắt lên mái tóc nâu của cậu bé đang cười – nụ cười ấy, tươi đến mức khiến cảnh vật xung quanh cũng dường như sáng hơn.
"Ê, đi coi bên kia có gì không?" – cậu bé tóc nâu quay sang người bạn đi cùng. Giọng nói pha chút phấn khích, mang cái trong trẻo của tuổi nhỏ, tự nhiên đến mức Sunoo chỉ cần nghe cũng thấy nơi ngực mình như ấm lại.
Người kia – cậu bé tóc đen – khẽ nhướng mày, hơi ngập ngừng. "Không nên đi xa quá. Mẹ bảo—"
"Chỉ một chút thôi mà~!" – người tóc nâu cười, kéo tay bạn chạy đi, chân giẫm lên những viên sỏi trắng lạo xạo.
Sunoo khẽ bật cười. Một tiếng cười nhỏ, mảnh như hơi thở. Cậu đặt khăn xuống, bước ra hiên, tay khẽ vịn vào khung cửa.
Có một thứ gì đó trong ánh mắt hai cậu bé kia khiến cậu muốn đến gần – có thể là vì nụ cười ấy, có thể là vì cậu muốn biết cảm giác được tự do, được chạy, được gọi tên nhau giữa buổi sáng sẽ ra sao.
Nhưng rồi tiếng của Sơ Min vang lên trong đầu:
"Đừng nói gì nhiều, Sunoo à. Đừng làm họ khó xử."
Thế là cậu đứng im, chỉ dõi theo.
Cậu bé tóc nâu cúi xuống, nhặt một chiếc lá rơi, giơ lên trước mặt người bạn của mình.
"Nhìn này, giống hình trái tim ghê chưa?"
"Chẳng giống lắm đâu."
"Giống mà. Cậu nhìn không kỹ thôi."
Người bạn tóc đen khẽ hạ ánh mắt, lắc đầu, nhưng khóe môi cũng cong lên.
Sunoo không nghe rõ từng câu, nhưng ánh sáng trên gương mặt hai người họ, sự hồn nhiên và gần gũi ấy, khiến tim cậu chùng xuống một nhịp.
Nếu không phải là ở đây, nếu cậu cũng có thể ra ngoài như họ — liệu cậu có cười như thế không?
Cậu ngồi xuống bậc thềm, tay khẽ chạm vào viên sỏi, ngón tay dính một chút bụi. Ánh nắng soi lên tóc, khiến những sợi lấp lánh như sợi vàng.
Một cảm giác xa xôi và ấm áp cùng lúc tràn đến.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng gọi của Sơ Min từ xa vọng tới:
"Các con, vào trong thôi, chuẩn bị chào khách!"
Hai cậu bé kia lập tức quay lại.
Trước khi rời đi, người tóc nâu còn ngoái nhìn một vòng quanh sân. Và chính lúc đó, ánh mắt cậu ấy dừng lại – nơi bậc cửa, chỗ Sunoo đang ngồi.
Một cái nhìn thoáng qua thôi, không có lời nói, nhưng trong giây lát, cả hai đều im lặng. Gió thổi qua, nhẹ nhàng như chạm khẽ vào mí mắt.
Cậu bé tóc nâu mỉm cười.
Một nụ cười không cần lý do, chỉ đơn giản là thấy ai đó trong khung cảnh buổi sáng ấy, rồi muốn mỉm cười với họ.
Sunoo khẽ cúi đầu, ánh nắng hắt xuống gò má mảnh. Cậu không biết vì sao tim mình đập nhanh đến thế.
Từ khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu bé sống lặng lẽ ở Haerang, một thứ gì đó đã khẽ nảy mầm.
Buổi trưa, khi những vị khách đã rời đi, tiếng xe cũng dần xa khuất, trung tâm trở lại yên tĩnh.
Sunoo ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con đường dẫn đến cổng chính. Cậu không biết họ là ai, cũng chẳng chắc họ có quay lại hay không.
Chỉ có một điều cậu biết rất rõ – nụ cười ấy, thứ ánh sáng vừa đủ khiến buổi sáng vốn bình thường kia trở nên đặc biệt.
Cậu khẽ tự hỏi:
"Nếu mình cũng cười với họ... thì có khác gì không nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store