[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước
73. Bồn chồn
Mỗi sáng thức dậy, Harry lại cảm thấy một sự bất an mơ hồ len lỏi sâu trong lồng ngực. Cảm giác đó giống như một cơn gió lạnh lẽo thổi qua kẽ hồn, không thể nắm bắt, không thể gọi tên, nhưng lại dai dẳng và ám ảnh. Đôi tay anh vẫn vững vàng khi cầm con dao bạc sắc lẹm để cắt tỉa rễ cây bạch đàn cho một loại độc dược phức tạp. Những ngón tay quen thuộc vẫn chính xác đến từng milimet khi cân đo bột phấn sao chổi, từng thao tác pha chế vẫn diễn ra thuần thục, hoàn hảo như một cỗ máy đã được lập trình. Nhưng ngay khi rời khỏi bàn pha chế, sự tập trung cao độ ấy lập tức tan biến. Thay vào đó là một trạng thái mơ hồ, một sự lơ lửng giữa hiện thực và những ký ức, như thể tâm trí anh luôn hướng về một thứ gì đó xa xôi, không thể với tới, không thể chạm vào. Sự bồn chồn này không phải là nỗi sợ hãi thông thường, mà là một cảm giác trống rỗng xen lẫn khao khát, một nỗi nhớ không tên về những điều đã mất và những điều chưa thể tìm thấy.Harry nhớ lại những năm tháng dài sau cuộc chiến vĩ đại chống lại Chúa tể Hắc ám Voldemort. Khi đó, anh đã rời bỏ ánh hào quang chói lọi của "Kẻ Được Chọn", của "Cứu Thế Chủ", để trở thành một linh hồn lang thang khắp thế giới phù thủy. Đó không phải là một cuộc chạy trốn khỏi trách nhiệm hay danh tiếng, mà là một hành trình tự tìm kiếm, một nỗ lực tuyệt vọng để vá lại những mảnh vỡ của bản thân đã bị tàn phá trong khói lửa của chiến tranh, bị bào mòn bởi những mất mát và đau thương không thể kể xiết.Anh đã đặt chân đến những khu rừng bí ẩn và hoang sơ ở Bắc Âu, nơi cây cối mọc um tùm đến mức ánh nắng mặt trời khó lòng xuyên qua. Ở đó, anh học được cách chiết xuất độc dược từ những loài nấm phát quang hiếm gặp, những công thức bí truyền mà ngay cả Hermione, với kiến thức bách khoa của cô, cũng chưa từng thấy trong bất kỳ cuốn sách nào. Đó là những ngày tháng cô độc, nhưng cũng đầy ý nghĩa, giúp cậu kết nối lại với thiên nhiên và với chính bản năng của mình. Anh cũng đã dành hàng tháng trời chôn mình trong những thư viện cổ kính, bụi bặm và đầy mùi giấy mục ở Ai Cập. Ở đó, anh đào sâu vào nghệ thuật ướp xác bằng độc dược, một nhánh ma thuật cổ xưa và ít người biết đến. Chính kiến thức này, những công thức độc đáo và cách xử lý tinh xảo ấy, giờ đây lại giúp cậu giảng dạy tại Hogwarts một cách xuất sắc, thu hút sự chú ý của ngay cả những học sinh khó tính nhất.Và rồi, là những lần hiếm hoi trở về Anh, gặp lại Ron và Hermione – hai người bạn thân thiết nhất, những mảnh ghép không thể thiếu của cuộc đời anh. Những cuộc hội ngộ ngắn ngủi, đầy ắp tiếng cười và những câu chuyện về quá khứ, nhưng rồi Harry lại ra đi. Anh cảm thấy mình không còn thuộc về nơi đó nữa, không còn phù hợp với cái danh xưng "Harry Potter vĩ đại" mà mọi người gán cho mình. Anh chỉ là một kẻ lang thang, một lữ khách không nhà, tìm kiếm ý nghĩa cho một cuộc đời mà anh không chắc mình có muốn sống tiếp hay không. Và rồi, trong một lần trở về định mệnh ấy, cái xoáy thời gian bí ẩn mà Ron tình cờ tìm thấy đã cuốn cậu đi, kéo anh đến năm 1942 này – một thời điểm xa lạ, đầy biến động."Mình nên giận bồ ấy mới phải." Harry nghĩ thầm, đôi mắt xanh lục bảo nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, một sự mỉa mai nhẹ nhàng thoáng qua trên môi. "Nhưng nếu không có chuyện này, nếu không có cái xoáy thời gian điên rồ ấy, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ biết được Hogwarts của quá khứ trông như thế nào, chẳng bao giờ có cơ hội gặp gỡ những con người ở đây."Dù Harry đã cố gắng hết sức để thích nghi với cuộc sống ở quá khứ, để hòa mình vào vai trò giáo sư Evans, sự bồn chồn không tên đó vẫn không hề rời đi. Nó len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí, bám riết lấy anh như một cái bóng vô hình. Nó hiện diện rõ ràng và đáng sợ. Những giấc mơ lặp đi lặp lại, không ngừng ám ảnh về đôi mắt nâu đầy lo âu của Hermione. Trong mơ, cô cứ nhìn anh một cách tuyệt vọng, như thể đang cố gắng nói điều gì đó khẩn cấp, cố gắng kết nối xuyên qua hàng thập kỷ và hàng ngàn dặm không gian. Đôi khi, anh thấy cô gào thét không thành tiếng, hình ảnh của cô mờ dần rồi biến mất, để lại một cảm giác sợ hãi tột cùng khi Harry tỉnh giấc. Tiếng cười rộn rã và quen thuộc của Ron, văng vẳng đâu đó trong ký ức, một âm thanh mà Harry yêu quý hơn bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây, nó chỉ khiến trái tim anh thắt lại vì nhớ nhung, và một nỗi sợ hãi mơ hồ về việc họ có thể đang gặp nguy hiểm, hay tệ hơn, họ có thể đang tìm kiếm một cách vô vọng. Cảm giác có người đang theo dõi mình, một linh cảm mạnh mẽ mà Harry thường xuyên có được sau nhiều năm chiến đấu sinh tử. Đó không phải là một sự hoang tưởng, mà là bản năng sinh tồn đã được mài giũa qua vô số lần đối mặt với nguy hiểm. Dù mỗi lần quay đầu lại, chỉ thấy những hành lang trống rỗng hay những bóng tối vô định, nhưng cảm giác đó vẫn không biến mất. Anh luôn có cảm giác mình là trung tâm của một sự chú ý nào đó. Harry tự hỏi liệu những cảm giác này có phải là do mình nhớ bạn bè quá mức, nhớ mái nhà và thế giới của mình quá nhiều, hay vì một lý do nào đó sâu xa hơn mà mình chưa thể hiểu rõ. Anh không thể rũ bỏ được ý nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, có điều gì đó đang xảy ra mà anh không hề hay biết.-----------Tom là người duy nhất ở Hogwarts nhận ra sự khác thường ở Harry. Hắn không hề bỏ qua những dấu hiệu nhỏ nhất, những thay đổi tinh tế trong trạng thái cảm xúc của người giáo sư này. Hắn luôn quan sát, luôn phân tích, và luôn tìm kiếm câu trả lời.Một buổi chiều nọ, khi Harry đang ngồi một mình ở bờ hồ Đen, nhìn ngắm những con mực khổng lồ bơi lội dưới làn nước tĩnh lặng, cố gắng tìm kiếm một chút bình yên, Tom bất ngờ xuất hiện như một cái bóng không tiếng động. Hắn tiến đến và ngồi xuống bên cạnh Harry, gần như vô hình."Thầy Evans có vẻ không được khỏe." Tom nói, giọng trầm ấm một cách khó hiểu, nhưng Harry có thể cảm nhận được sự tính toán và dò xét ẩn sâu trong đó.Harry giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường thấy của mình. Anh đã quá quen với việc che giấu cảm xúc. "Chỉ là hơi mệt mỏi một chút thôi, Riddle. Không có gì đáng lo ngại cả. Đôi khi, việc pha chế độc dược đòi hỏi nhiều năng lượng hơn người ta tưởng."Tom ngồi xuống bên cạnh Harry, khoảng cách vừa đủ để không khiến Harry cảm thấy khó chịu hay bị xâm phạm không gian riêng tư, nhưng lại đủ gần để Harry có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ chiếc áo choàng bằng vải tốt của cậu ta. Đó là mùi của sự sang trọng và bí ẩn."Thầy đã dạy ở đây được một thời gian rồi." Tom nói, ánh mắt sắc lẹm như muốn xuyên thấu vào tâm can Harry, tìm kiếm câu trả lời. "Nhưng em chưa bao giờ nghe thầy nhắc đến gia đình hay bạn bè. Thầy dường như không có bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới bên ngoài Hogwarts, giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện vậy."Harry cười nhạt, một nụ cười đầy ẩn ý và có chút chua chát. Anh biết rằng đây là một cái bẫy, một lời thăm dò khéo léo. "Thầy là một người cô độc, Riddle. Một kẻ du mục. Không có gì nhiều để kể đâu. Cuộc đời của những người pha chế độc dược thường không có nhiều mối quan hệ ràng buộc.""Cô độc ư?" Tom khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy xoáy sâu vào Harry, như thể đang cố gắng đọc vị từng đường nét trên khuôn mặt cậu. "Em không nghĩ thầy thuộc tuýp người đó."Harry không trả lời. Anh cảm nhận rõ sự nguy hiểm tiềm tàng trong câu hỏi của Tom, một sự dò xét đầy thông minh và không khoan nhượng. Nhưng đồng thời, anh cũng thấy một thứ gì đó khác—một sự quan tâm chân thành, một sự đồng cảm hiếm hoi mà Voldemort tương lai sẽ không bao giờ có được, hay chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo để che giấu ý đồ thực sự của hắn, một cách để hắn khai thác thông tin? Câu hỏi đó cứ ám ảnh Harry, không cho anh một giây phút bình yên.Kể từ buổi chiều đó, Tom bắt đầu có những hành động khiến Harry ngày càng bối rối và khó hiểu. Những cử chỉ ấy hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh một Tom lạnh lùng, xa cách, kẻ luôn giữ khoảng cách và chỉ quan tâm đến bản thân mà Harry đã biết từ tương lai. Mỗi khi Harry thức khuya làm việc trong phòng Độc Dược, kiểm tra các lọ thuốc hay nghiên cứu công thức mới, sáng hôm sau anh thường thấy một tách trà hoa cúc nóng hổi, tỏa hương thơm dịu nhẹ, được đặt gọn gàng trên bàn làm việc của mình. Bên cạnh đó thường là một cuốn sách hoặc một cuộn giấy da với những ghi chú ngắn gọn về một công thức độc dược nào đó mà Harry đang nghiên cứu, hoặc một câu hỏi về một loại nguyên liệu hiếm. Harry biết chắc đó là Tom, vì không ai khác có thể biết rõ sở thích của anh như vậy. Tom dường như "tình cờ" đi ngang qua mỗi khi Harry đang một mình ở hành lang, thư viện hay bất cứ nơi nào trong lâu đài. Hắn không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu hoặc mỉm cười nhẹ, một nụ cười đầy bí ẩn. Đôi khi, hắn chỉ đứng đó một lúc, như thể muốn bắt chuyện nhưng lại không dám bắt đầu, hoặc đang thăm dò phản ứng của Harry. Sự hiện diện của hắn luôn khiến Harry cảnh giác, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một điều gì đó hấp dẫn ở Tom. Và đặc biệt là những ánh mắt đượm vẻ ưu tư mà Tom thường dõi theo Harry từ xa. Đó là một ánh mắt đầy suy nghĩ, có chút buồn bã, và đôi khi còn pha lẫn sự ngưỡng mộ một cách kỳ lạ. Nhưng ánh mắt đó lại biến mất ngay lập tức khi Harry quay đầu lại nhìn hắn, như thể hắn không muốn bị phát hiện đang quan sát.Harry không hiểu nổi Tom. Hắn là một kẻ giết người hàng loạt trong tương lai, một chúa tể hắc ám khét tiếng, một kẻ không có tình yêu thương hay lòng trắc ẩn. Vậy mà giờ đây, hắn lại cư xử như một chàng trai trẻ đang có những rung động đầu đời, đầy tinh tế và thấu hiểu. Những hành động đó mâu thuẫn hoàn toàn với hình ảnh Voldemort tàn độc mà Harry biết."Có lẽ mình đã ôm cái vạc để chế tạo Độc Dược hơi nhiều rồi." Harry tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân khỏi những suy nghĩ phức tạp. "Có khi hắn ta chỉ đang cố gắng lấy lòng mình vì một mục đích nào đó mà mình chưa biết."Đêm đó, Harry nằm trằn trọc trên giường, mắt nhìn lên trần nhà đá lạnh lẽo của căn phòng mình, không thể nào chợp mắt. Sự bồn chồn không tên vẫn bám riết lấy anh, trộn lẫn với những hình ảnh và ký ức về quá khứ và tương lai.Mình nhớ Ron và Hermione. Nhớ cả thế giới của mình nữa, nhớ những trận chiến khốc liệt, nhớ những cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm, và thậm chí nhớ cả những điều tồi tệ đã qua, bởi vì đó là những gì thuộc về mình.Nhưng đồng thời, một suy nghĩ khác lại len lén xuất hiện trong tâm trí, một ý nghĩ mà cậu không dám thừa nhận, nhưng lại cứ lặp đi lặp lại.Nếu mình không thể trở về... liệu mình có thể sống ở đây không? Liệu mình có thể tìm thấy một cuộc sống ở quá khứ này?Và rồi, hình ảnh Tom với nụ cười bí ẩn, ánh mắt ấm áp một cách kỳ lạ, khuôn mặt điển trai và sự thông minh sắc bén lại hiện lên rõ nét trong tâm trí Harry, khiến anh thở dài một tiếng nặng nề."Mình thật điên rồ." Anh lẩm bẩm, không biết phải định nghĩa những cảm xúc phức tạp này là gì. Cuộc sống của Harry ở năm 1942 ngày càng trở nên phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store