[ĐN Conan] |EDIT| Sau khi cả hai phe đen đỏ nhìn thấy làn bình luận
Chương 33 - 34
Chương 33
Một ngày cứ thế trôi qua trong cái khoảng thời gian tưởng như vô cùng bình thường.
Asuka Ritsu hiếm hoi lắm mới ngoan ngoãn ở lại Sở Cảnh sát Đô thị cho đến 5 giờ đúng. Thấy sắp đến giờ tan tầm, hôm nay lại hiếm hoi không có án kiện thừa thãi nào, cậu có thể tan tầm đúng giờ.
Thiểu úy Sato vẫy tay: "Nếu hôm nay mọi người đều rảnh, hay là đi tụ tập một bữa?"
Asuka Ritsu im lặng một chút: "Các vị đi đi, tôi bao là được."
Trong tình huống này, xác suất gặp án mạng ở tiệm cơm là 99%.
【 hhhhhh, Ritsu-sama nhà ta quả nhiên sáng suốt! Đi nói có thể thu hoạch Kudo cả nhà tôi nhớ rõ (sờ cằm) 】
【 Cũng đúng, chưa chắc Kudo Yusaku với cái chỉ số thông minh đó không nhìn ra chút gì, thôi không đi, không đi cho lành (. ) 】
Matsuda Jinpei nhìn thấy dòng bình luận, đã có thể rất tự nhiên mở lời: "Cảnh sát Asuka, vậy là không được rồi, cậu không tới buổi tụ họp xúc tiến quan hệ đồng nghiệp sao?"
Kudo Yusaku......?
Hắn đã xem qua cuốn Nam Tước Ám Dạ đó, quả thực là một người rất có tài. Độ thiện cảm của hắn đối với Kudo Yusaku vẫn không thấp.
Hơn nữa đối phương bản thân cũng là một thám tử tài giỏi. Mặc dù hắn từng gặp Mori Kogoro, cũng thấy rất nhiều truyền thông khắp nơi tuyên truyền cảnh sát Nhật Bản vô dụng thế nào, thám tử lợi hại ra sao, nhưng đối với Kudo Yusaku vẫn có một tầng kính nể.
Nếu đối phương có thể nhìn ra cái gì....... Thì đúng là niềm vui bất ngờ.
Matsuda Jinpei mím môi.
Hắn biết Asuka Ritsu có rất nhiều bí mật. Cũng vì câu "Asuka và Matsuda từng là bạn thân nhất" trong dòng bình luận mà hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Nhưng, rõ ràng, đối phương sẽ không nói gì cả, chỉ một mực che giấu tất cả.
Nếu thật sự muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải tự hắn đi tìm, từ từ dò la, điều tra ra nguyên nhân chân tướng đằng sau.
...... Xem tên gia hỏa này đến lúc đó có chịu thừa nhận hay không.
Asuka Ritsu liếc nhìn Matsuda Jinpei.
Thằng nhóc này lại đang suy nghĩ chuyện gì trong lòng?
Thanh niên tóc bạch kim cười như không cười: "Vậy là muốn tôi đi cùng à, Cảnh sát Matsuda?"
Bốn chữ cuối cùng "Cảnh sát Matsuda" bị cố ý nhấn mạnh, cái tên lăn tròn một vòng trên đầu lưỡi, mang theo ý vị mạc danh.
Gã Matsuda này, cậu nhắm mắt lại cũng có thể đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Ngày 7 tháng 11 cũng sắp tới rồi....... Vậy chuyện của Hagiwara cũng sắp xảy ra.
Để đề phòng vạn nhất, vẫn nên giám sát chặt chẽ hai người này một chút thì hơn.
Asuka Ritsu vươn vai: "Được rồi, vậy đi thôi."
Đuôi mắt đẹp của thanh niên nhếch lên, ánh mắt vàng ánh kim tối sẫm dao động: "Đi ăn cơm sao? Đi khách sạn ở Shinjuku Gyoen đi, cửa hàng đó cũng không tệ."
Quán thịt nướng thì thôi đi.
Một cảnh sát nhỏ hoan hô một tiếng, thật lòng cảm thán: "Asuka lúc này quả nhiên là đẹp trai nhất."
Cái cảm giác "Quẹt thẻ cho các cậu, cứ thoải mái mà quét" quen thuộc đó, cộng thêm ngoại hình thẩm mỹ thống nhất, thực sự rất khó làm người ta không động lòng.
Chi phí trung bình thấp nhất ở khách sạn đó cũng nằm ở mức năm chữ số Yên Nhật.
Thiếu úy Sato đi từ chỗ thanh tra Megure tới, cười hiên ngang: "Vốn định đi KTV, nếu Asuka mời khách, vậy không khách khí."
Cô ấy quét một vòng các cảnh sát xung quanh, khẽ ho một tiếng: "Ngày mai tôi sẽ mang cho cậu một chút đồ ăn vặt tự làm ở nhà, coi như là một chút thành ý."
Dù sao cứ thường xuyên ăn uống miễn phí của người ta, tóm lại cũng phải có chút biểu lộ.
Asuka Ritsu nghe lời này, chỉ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Takagi Wataru bên cạnh đang thần sắc do dự và hơi đỏ mặt, thở dài mở lời: "Thiếu úy Sato vẫn nên giữ lại đồ ăn vặt tự tay làm đi, bằng không tôi sợ đi trên đường bị tròng bao tải."
Thần sắc cậu ấy đanh lại, lời nói lại mang tính trêu chọc: "Cậu nói đúng không, trung sĩ Takagi?"
Mặt Takagi Wataru đỏ lên rất rõ ràng, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Chờ....... Từ từ, tôi làm sao có thể làm loại chuyện đó! Asuka, cậu đừng nói bậy! Tôi và thiếu úy Sato......"
Asuka Ritsu gật đầu, biểu cảm trên mặt lại mang theo rõ ràng sự "Hiểu được thì sẽ hiểu": "Được rồi, được rồi, cậu và thiếu úy Sato chẳng có gì cả, tôi tin, thật sự."
Lần này Sato Miwako cũng hơi ngồi không yên, vội vàng vẫy tay: "Vậy những đồng nghiệp còn phải trực ban thì không có cách nào rồi....... Khách sạn không xa, chúng ta đi nhanh thôi."
Asuka Ritsu khoác áo khoác của mình: "Đi thôi."
"Thất thần làm gì?" Nhìn thấy Matsuda Jinpei vẫn ngồi trên chỗ không nhúc nhích, Asuka Ritsu sửa sang lại y phục một chút, không mấy để tâm mà nghiêng đầu, giơ tay xuống: "Mau tới đây, khách sạn đó cậu chưa đi qua đâu, lát nữa đừng có lạc đường."
Matsuda Jinpei như sửng sốt một chút, mới chậm nửa nhịp đáp lại: "Được."
Hắn đứng dậy, đẩy đẩy kính râm: "Đi thôi."
Không hiểu vì sao.
Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, thanh niên tóc bạch kim quay lưng về phía ánh sáng, đứng trước cửa lớn, giơ tay cười nói "Mau tới đây". Bộ vest trên người cậu ấy dường như trong chốc lát biến thành bộ đồng phục trường cảnh sát mà hắn quá đỗi quen thuộc, làm tôn lên vẻ mày râu phi dương. Ánh nắng chiếu nghiêng vào một chút, có một hương vị không thể nói thành lời.
Matsuda Jinpei lắc đầu trong lòng.
...... Gần đây quá nhiều chuyện, lại có thể bị hoa mắt đến mức này.
Nhưng trong khoảnh khắc đó.
Hắn bừng tỉnh cảm thấy, người này cũng nên là như vậy.
---
Khách sạn.
Dù sao các cảnh sát hình sự khi đi làm thường đều mặc vest, rất ít mặc cảnh phục. Cho nên, thu lại khí thế trên người một chút, đặt thẻ cảnh sát xuống, người bình thường cũng không nhìn ra nghề nghiệp của họ.
Họ ngồi một bàn lớn. Một người phục vụ nhìn thấy Asuka Ritsu, vừa kinh ngạc vừa vui sướng: "Asuka-san?"
Người phục vụ đi tới, vô cùng lễ phép mở lời: "Hôm nay ngài dẫn các đồng nghiệp tới liên hoan sao? Đây là thực đơn, ngài từ từ gọi món."
Asuka Ritsu khựng lại động tác nhỏ đến mức không thể nhận ra. Trong ký ức, khuôn mặt trẻ hơn vài tuổi tương tự với người phục vụ trước mặt bỗng dưng hiện ra.
Thanh niên tóc bạch kim trầm mặc một khoảnh khắc: "Được, cảm ơn, tôi sẽ từ từ gọi món."
Người phục vụ cung kính rút lui. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thái độ của hắn đối với Asuka Ritsu dường như vượt qua thái độ thông thường của người phục vụ đối với khách hàng.
Takagi Wataru ở một bên hơi tò mò: "Asuka, người phục vụ vừa rồi nhận ra cậu sao?"
Hắn như nhớ ra điều gì, rất nhanh tự mình giải thích: "Cũng đúng, nếu Cảnh sát Asuka là khách quen ở đây, thì cũng phải thôi."
Mí mắt Asuka Ritsu giật giật, yên lặng lật một trang thực đơn, không lên tiếng.
Một bên khác của khách sạn, ở vị trí gần cửa sổ, ba người đang ngồi.
Kudo Yusaku đẩy đẩy kính, nhìn đứa con trai lúc này đang đội lốt Conan ngồi bên cạnh: "Vị kia chính là Cảnh sát Asuka sao?"
Trước đây ông ấy từng nghe Shinichi phàn nàn về việc vì sao Điều tra Khoa I lại có một cảnh sát công khai làm biếng, trêu chọc trẻ con mà không làm việc chính sự.
Lúc đó ông ấy tuy hơi kinh ngạc, nhưng chuyện hệ thống cảnh sát thì ông ấy không quản được, cũng sẽ không quản. Cùng lắm là hỏi thăm người bạn thân của mình ở Sở Cảnh sát Đô thị.
Nhưng hiện tại xem ra.
Kudo Yusaku trầm tư.
...... Tình huống vẫn rất thú vị.
"Yusaku, vị Cảnh sát Asuka kia thật sự rất đẹp trai nha!" Kudo Yukiko ở bên cạnh nhìn qua, xuất phát từ lý do nghề nghiệp trước đây, điểm chú ý lại không giống: "Thật là đẹp mắt, trước đây sao mình lại chưa thấy qua một tiểu bối đẹp như vậy nhỉ ——"
Kudo Yusaku mỉm cười: "Điều đó quả thực đúng."
Ông ấy sờ sờ cằm: "Conan,"
"Lát nữa về, con nói cho ta nghe thêm về vị Cảnh sát Asuka này đi."
Đúng là một người rất có ý tứ đây.
----------------------------------------------------
Chương 34
Conan đẩy đẩy kính: "...... Chú Kudo, tại sao lại muốn hỏi thông tin về vị Cảnh sát Asuka đó vậy ạ?"
Kudo Yukiko ở bên cạnh vui vẻ xem hai bố con diễn kịch, thích thú thưởng thức bữa tối của mình.
Kudo Yusaku bất động thanh sắc nhướng mày. Cái này quả thực có chút thật sự hứng thú.
Ông ấy quá hiểu năng lực và tính tò mò của con trai mình. Nhưng nếu Shinichi hỏi câu này, có nghĩa là thằng bé vẫn chưa đưa vị Cảnh sát Asuka này vào danh sách cần đặc biệt chú ý.
Thật thú vị.
...... Là đã bị lừa qua sao?
Kudo Yusaku trong một khoảnh khắc nào đó thậm chí có chút muốn đi thảo luận đàng hoàng với vị Cảnh sát Asuka kia.
Mà giờ phút này Asuka Ritsu đang vô cùng hào phóng gọi món đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
...... Tổng không thể thật sự lại có án mạng đi?
Cậu thuận tay lại gọi thêm một chai rượu, con số trên giấy tờ mắt thường có thể thấy được trực tiếp tăng gấp đôi.
Matsuda Jinpei ở một bên nhìn cũng không nhịn được tặc lưỡi.
Mặc dù trước đây Asuka Ritsu thường xuyên gọi các loại đồ ngọt tinh xảo hoặc cơm hộp xa hoa gì đó tới Sở Cảnh sát Đô thị, nhưng dù sao không tận mắt thấy giấy tờ, nên cũng không có ấn tượng trực quan quá.
Cho đến bây giờ.
Ngay cả Takagi Wataru cũng trầm mặc, hơi căng thẳng nuốt nước bọt, đồng tử chấn động.
Chỉ với bữa cơm hôm nay này, tiền lương của hắn.......
Hắn ngây ngốc nhìn người lúc này tiêu tiền như nước, dường như không hề bận tâm cứ gọi gọi gọi, thậm chí thỉnh thoảng còn kỳ quái ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Các cậu đâu? Sao không gọi? Gọi thẳng đi."
Asuka Ritsu ngước mắt, nhìn đoàn người đang ngồi thành thật trên ghế: "Không thích cửa hàng này sao?"
"Không không không." Một cảnh sát ngày thường có quan hệ tạm được với Asuka Ritsu vẫy tay, liên tục lắc đầu, nửa đùa nửa thật mở lời: "Chúng tôi không dám gọi."
Hắn tùy ý chỉ vào một món rau xào thịt nguội trông vô cùng bình thường trên thực đơn, khó có thể tin: "Một đĩa rau cải nhỏ này, mười hai nghìn Yên Nhật???"
Trông phần lượng còn chưa đủ hắn ăn mấy gắp.
"?" Asuka Ritsu dừng lại một chút, trong ánh mắt vàng ánh kim tối sẫm hiếm hoi lộ ra vài phần mờ mịt: "Chứ không phải sao?"
Mấy người bên cạnh: "......?"
"Tuy rằng lương của cảnh sát cũng không thấp, thu nhập hàng tháng cũng khoảng 30 vạn Yên Nhật....... Nhưng cũng không chịu nổi cậu bao một chầu ăn này." Matsuda Jinpei liếm môi, giải thích.
Ngay cả chai rượu vừa nãy cũng đã là hai năm tiền lương của một cảnh sát.
Asuka Ritsu thực ra đã nhận thức ra vấn đề khi hỏi câu đó, nhưng nghe Matsuda Jinpei giải thích, vẫn không nhịn được "Oa" một tiếng.
Nghe thấy vẻ mặt "Muốn đánh người này một trận" của vài vị cảnh sát hình sự bên cạnh.
Thanh niên tóc bạch kim đầu tiên là gật đầu với người phục vụ vừa được thay ở bên cạnh, ý bảo đối phương có thể đi xuống trước, cũng không muốn che giấu quá nhiều về phương diện này: "Ồ, thu nhập của cảnh sát là như vậy à."
Thiếu úy Sato không nhịn được, hơi tò mò: "Asuka, cậu chẳng lẽ không nhận lương của Sở Cảnh sát Đô thị sao......?"
Asuka Ritsu vô cùng thành khẩn lắc đầu: "Nếu là 30 vạn thì lãi suất tiền mà tôi đang gửi trong ngân hàng đã cao hơn thế này."
Vài vị hình cảnh đang ngồi một lần nữa:: "......"
Thôi được.
Bọn họ hiện tại vô cùng vô cùng có thể lý giải việc đối phương đến trễ về sớm.
—— Dựa theo thân thế này, mà vẫn tới Sở Cảnh sát Đô thị đi làm, thì hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là xuất phát từ những lý tưởng kỳ diệu ngây thơ nào đó.
Một vị cảnh sát lớn tuổi nhất đang có mặt ở đây đã bắt đầu lộ vẻ hiền từ.
...... Đứa trẻ thật tốt!!
Matsuda Jinpei xem thế là đủ rồi.
"Ngài quả thực không dính khói lửa phàm tục."
Asuka Ritsu khiêm tốn mở lời, trên mặt lộ ra một vẻ cố tình thẹn thùng: "Ngài quá khen rồi, Cảnh sát Matsuda."
Nhiệm vụ mà Gin ra tay trước đây, cái giá đó có thể khiến bạn gần như không nhận ra số 0 này. Tương tự, Cana năm đó cũng vậy.
Tiền tài đối với hai người đã ngâm rất lâu trong bóng tối, bò đến địa vị cao này mà nói, chẳng qua chỉ là một chuỗi con số mà thôi.
—— Đương nhiên, hai người này được xem là trường hợp tương đối đặc biệt.
Dù sao ngay cả BOSS của Tổ chức Áo đen hiện tại cũng cần một lượng lớn tiền tài để duy trì cơ thể bằng thuốc men.
Asuka Ritsu lắc đầu, ánh mắt thoáng nhìn người phục vụ ngay từ đầu nhìn thấy cậu đã quay lại, bình thản dời đi ánh mắt.
...... Người phục vụ này, vẫn là người cậu ấy từng gặp mấy năm trước khi cậu ấy vẫn là Cana.
Nếu nhớ không nhầm, là ở một nhà hàng khác, cậu ấy đi cùng Gin vừa hoàn thành nhiệm vụ.
...... Xem như thuận tay cứu mạng người phục vụ này?
【 "Nhiệm vụ lần này rất vất vả nhỉ, không đi khao bản thân một chút?"
Asuka Ritsu - tiểu đội ăn uống bằng công quỹ đã thành công bị đồng hóa vẫn nhanh chóng sau khi Ván II mở màn, vô cùng tự nhiên mở lời đề nghị: "Ngày nào cũng chạy tới chạy lui, cậu xem cậu."
Asuka Ritsu lúc đó đánh giá trên dưới Gin một chút.
Ừm...... Một thân áo khoác gió màu đen làm tôn lên vóc dáng cao ráo thon dài, đường cong cơ bắp mượt mà. Tuy là mùa hè, nhưng mái tóc dài màu bạc kia vẫn sạch sẽ và thoải mái tươi mới.
Cana nhìn Gin nửa ngày, khó khăn lắm mới nghẹn ra một câu: "Cậu xem cậu gầy đi rồi......"
Gin: "......"
Sát thủ mặt không biểu cảm quay mặt đi, nhưng lời nói thốt ra lại hoàn toàn trái ngược với biểu cảm trên mặt: "...... Thôi. Đi đâu?"
Asuka Ritsu mắt sáng rực, lập tức báo ra tên một nhà hàng có chi tiêu cao nhất gần đó, thề thốt cam đoan mở lời: "Chính là nhà này! Quay đầu lại tìm BOSS thanh toán!"
Gin bị câu nói đương nhiên từ phía sau làm nghẹn. Đồng tử màu lục đậm rủ xuống: "Cậu muốn đi ăn cơm chỉ vì muốn tìm BOSS thanh toán?"
Giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng, lại mang theo từng đợt ý vị mưa gió sắp tới nhè nhẹ.
Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng Asuka Ritsu vô cùng nhạy bén với sự thay đổi cảm xúc của Gin khẽ ho một tiếng, như cố gắng giữ thể diện cho bản thân: "Không có...... Lần trước tôi không phải còn mua cho cậu vài bộ quần áo sao? Toàn bộ đều là tiền riêng của tôi mua đó!"
Ánh mắt Asuka Ritsu bỗng nhiên ngưng lại: "Jin, sao cậu không mặc?"
Gin "À" một tiếng: "Quần áo cậu mua, mặc vào?"
Hắn là đi giết người chứ không phải đi catwalk.
Sát thủ rũ mắt xuống, tầm mắt lướt qua người bên cạnh.
Giống như một loại động vật máu lạnh nào đó, lạnh lẽo mà chuyên chú, từng tấc từng tấc phân tích người ta từ trong ra ngoài, mang theo ý muốn chiếm hữu tối nghĩa.
Mấy bộ quần áo đó.
Hắn mặc, quả thực không tồi.
Sát thủ tóc bạc thu hồi ánh mắt, cuối cùng chỉ tự mình ngồi vào ghế lái của chiếc Porsche 356A, để Asuka Ritsu ngồi ở ghế phụ.
...... Đúng vậy, loại thời điểm này, Vodka làm sao có thể có mặt!!
Tới địa điểm mục đích, Gin vô thức nhíu mày, kéo vành mũ thấp xuống: "Nơi này?"
Người quá đông.
"Cậu yên tâm." Asuka Ritsu mặc kệ những điều này, muốn tranh thủ mọi cơ hội để đi gần hơn với người bên cạnh trong khoảng thời gian còn lại cuối cùng trong tổ chức: "Theo dõi sẽ không có vấn đề, người cũng sẽ không."
"Nơi này vừa vặn là trung tâm thương mại." Cậu nói một cách đương nhiên, lại mang theo tư tâm mà chính cậu không rõ ràng: "Cậu đổi một bộ quần áo bình thường đi."
Asuka Ritsu tùy tay chỉ một cái, chiếc áo hoodie tràn đầy sức sống tuổi trẻ treo trên ma-nơ-canh của cửa hàng: "Này, ví dụ như cái loại này."
Cậu ấy nháy mắt gian xảo, trong ánh mắt vàng ánh kim tối sẫm hiện lên sự rõ ràng nóng lòng muốn thử.
"Chỉ một lần thôi mà." Người tóc bạch kim kéo kéo gấu áo của sát thủ.
Khi một người từ trước đến nay không từ chối mệnh lệnh đối với người khác trong tổ chức lại lộ ra vẻ này trước mặt một mình bạn, thì thường rất khó từ chối.
Gin chỉ mất kiên nhẫn đặt súng xuống, sát khí lạnh lẽo trên người tỏa ra, trông vô cùng dọa người.
Nhưng sát thủ lại không hề đẩy ra bàn tay đang nắm gấu áo của mình, chỉ im lặng mặt đen sì, đi theo người trước mặt cùng nhau đến trước cửa hàng quần áo.
Cô gái rất trẻ đang làm việc bên trong cửa hàng lúc này, ánh mắt đảo qua hai người, lập tức lộ ra một nụ cười hơi ái muội: "Hai vị có ý định vào trong tiệm thử quần áo sao? Mẫu mới nhất gần đây là một cặp đôi tình nhân......."
Mày mắt Asuka Ritsu cong cong, dung mạo vốn đã vô cùng xuất sắc càng thêm kinh diễm: "Vậy lấy bộ quần áo kia đi."
"Jin?" Asuka Ritsu bất động thanh sắc kéo tay Gin, lắc lắc: "Không được trốn đi nha."
Gin nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang giao nắm.
Hắn lười biếng kéo khóe môi: "Không trốn đi."
Nếu đối phương đã chủ động đưa tới.
Gin hơi dùng sức, nhéo nhéo đầu ngón tay đối phương.
Cho nên, hắn đã không rời đi.
—— Vậy, cậu cũng không được phép rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store