[ĐM] Ký Sự Tu Hành Ở Thư Viện Tiên Giới - Trì Linh
Chương 54
ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Ánh mắt Kỷ Triều Vân cụp xuống, hai tay bấu chặt vào mép bàn, căng thẳng đến mức các khớp ngón tay căng cứng.
Y nhớ Phượng Kỳ trước đây từng nói muốn sờ sừng rồng của y, đã nói là "hợp ý người khác"... thế này chắc hắn sẽ thích chứ?
Kỷ Triều Vân cúi đầu, lòng kiên quyết, nhắm mắt đưa sừng rồng về phía Phượng Kỳ.
Nhưng Phượng Kỳ vẫn không động đậy, hai người cứ thế giằng co rất lâu, Kỷ Triều Vân chịu không nổi trước: "Không được thì thôi, ta đổi cái khác ưm—!"
Phượng Kỳ đột nhiên giơ tay, ngón cái khẽ lướt qua sừng rồng trên trán đối phương.
Kỷ Triều Vân không đề phòng, lập tức mềm nhũn ra.
"Không được mở mắt." Phượng Kỳ một tay giữ vai Kỷ Triều Vân, ra lệnh, "Cũng không được động đậy."
Kỷ Triều Vân co rúm lại, quả nhiên từ bỏ giãy dụa. Lông mày y nhíu chặt, má nóng bừng lên ngay lập tức, đôi chân lơ lửng bối rối giẫm lên đùi Phượng Kỳ, hơi mềm nhũn.
Phượng Kỳ nhìn thấy mọi phản ứng của y, mắt hắn ẩn hiện sắc đỏ.
Chỉ chạm vào sừng rồng đã như thế này, nếu chạm vào chỗ khác thì sao, có lẽ sẽ khóc òa lên mất?
Một khao khát và ham muốn nào đó trong lòng như lửa cháy lên, đốt cháy khiến đầu óc Phượng Kỳ ong ong, lý trí gần như sụp đổ.
Hắn lặng lẽ thở hắt ra, nhắm mắt lại, buộc mình bình tĩnh.
Không được, như vậy sẽ làm y sợ.
Khó khăn lắm mới khiến Kỷ Triều Vân không bài xích mình, không thể quá vội vàng, không thể làm tổn thương y.
Tuy nhiên...
Phượng Kỳ ngẩng mắt nhìn cặp sừng rồng đang run rẩy, khóe miệng từ từ cong lên.
Đã tự đưa mình tới cửa, đáng lẽ phải ức hiếp thì vẫn phải ức hiếp.
Phượng Kỳ giơ tay, ngón cái lại đặt lên cặp sừng rồng bạc.
Lần trước khi Kỷ Triều Vân say rượu, hắn đã lén lút sờ một lần, nhưng lần đó lo lắng làm y giật mình, nên sờ rất cẩn thận.
Nhưng lần này thì khác.
Kỷ Triều Vân lần này ngoan ngoãn đến khó tin.
Rõ ràng sợ cái cảm giác đó đến chết, bị sờ một cái liền bản năng co rúm lại, nhưng vẫn cố gắng buộc mình ngoan ngoãn đưa sừng rồng ra, thậm chí khi cảm thấy Phượng Kỳ dừng động tác, còn chủ động thò đầu đưa mình vào tay hắn.
...Thật quá đáng.
Kỷ Triều Vân run rẩy không ngừng, gần như không ngồi vững, nếu không phải Phượng Kỳ đỡ vai, y có lẽ đã trượt xuống khỏi bàn.
Phượng Kỳ cố ý xoa nắn sừng rồng, cảm nhận được đối phương run rẩy dữ dội, mới khẽ hỏi: "Khó chịu sao?"
"..."
"Không phải muốn dỗ ta sao?" Phượng Kỳ liếm môi, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Tiểu long ngoan, nói cho ta biết, là khó chịu... hay là thích?"
"...Không, không khó chịu." Kỷ Triều Vân khẽ trả lời, âm cuối vẫn run rẩy một cách kỳ lạ.
"Vậy là thích rồi." Phượng Kỳ giảm nhẹ lực, ngón tay cố ý vuốt ve lớp lông mềm mại, kiên nhẫn hỏi, "Thế này thì sao, thế này có thích không?"
Kỷ Triều Vân lập tức run rẩy mạnh hơn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giơ tay túm lấy cổ tay Phượng Kỳ: "Đừng..."
Mắt Kỷ Triều Vân hơi đỏ, đôi con ngươi càng thêm trong suốt ướt át. Y liếc nhìn Phượng Kỳ, rồi lại che giấu cúi đầu, toàn thân toát ra khí tức mềm mại đáng thương.
Thật sự giống như bị ai đó ức hiếp vậy.
Phượng Kỳ nhìn y chằm chằm, cảm thấy nếu mình không dừng tay, ngọn lửa trong lòng sẽ không thể nào dập tắt được.
Hắn rụt tay về, ho nhẹ một tiếng như không có chuyện gì: "Lần này coi như ngươi qua cửa."
Kỷ Triều Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, an tâm lại.
Phượng Kỳ nói: "Chờ thêm ba ngày nữa, đợi tu vi của ta hoàn toàn hồi phục, chúng ta sẽ lên đường đi nhân gian."
"...Được."
Phượng Kỳ nhìn Kỷ Triều Vân bộ dáng để người khác xoa nắn liền ngứa tay, hắn khô miệng khát nước trở lại ghế ngồi, nâng chén trà bên cạnh nhấp một ngụm: "Đúng rồi, ngươi có muốn..."
Lời hắn còn chưa dứt, quần áo trên bàn trống không, một con rồng bạc nhỏ từ giữa đống quần áo rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
"..."
Tiểu ngân long nhẹ nhàng nhảy lên bàn, thu bản đồ và trâm cài tóc vào nhẫn trữ linh, nhanh chóng thu dọn đồ đạc như một gói đồ nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi vừa nãy nói gì?"
Phượng Kỳ nuốt ngược câu "có muốn ở lại ăn chút gì không" đang chực thốt ra, bình tĩnh nói: "Không có gì, ngươi về đi, lát nữa ta sẽ cho người đến Trường Diên Tạ mua ít bánh ngọt gửi cho ngươi."
"Ồ, được." Tiểu long nắm lấy nhẫn trữ linh nhảy xuống bàn, quay đầu dặn dò, "Mua nhiều bánh hoa quế một chút."
Phượng Kỳ mỉm cười: "Ừm, ta biết rồi."
Tiểu long mãn nguyện, xách gói đồ nhỏ của mình nhanh chóng lẻn qua cửa sổ.
Phượng Kỳ nhìn về hướng Kỷ Triều Vân rời đi rất lâu, rồi lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới bàn với vẻ mặt khó tả, tâm trạng phức tạp: "Sao y cứ như là đến 'chơi bời' với ta xong rồi chạy vậy..."
Ba ngày sau, tu vi của Phượng Kỳ hồi phục, cùng Kỷ Triều Vân rời Phượng Minh Cốc, lên đường đến nhân gian.
Trên con đường núi quanh co hiểm trở, một cỗ xe ngựa từ từ tiến về phía trước.
Kỷ Triều Vân vén rèm xe nhìn ra ngoài, xa xa đã lờ mờ nhìn thấy một chút mặt biển xanh biếc, gần như hòa vào đường chân trời.
Bọn họ đã ra ngoài tìm kiếm mấy ngày nay, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Các làng mạc ở đây nằm rải rác, đều được xây dựng dựa vào núi và biển. Do địa thế phức tạp, hai người nếu ngự không mà tìm thì khó tránh khỏi bỏ sót. Chỉ đành hóa trang thành thương nhân, thuê một cỗ xe ngựa, lấy danh nghĩa nhập hàng, tìm hướng dẫn viên dẫn đi tìm kiếm từng làng một.
Trong xe ngựa, Phượng Kỳ cúi đầu chăm chú lật xem gì đó.
Kỷ Triều Vân hỏi: "Vẫn đang xem Sổ Công Đức sao?"
"Đúng vậy." Phượng Kỳ vẫy tay gọi y, "Ngươi cũng qua đây xem đi."
Bọn họ rời Thư viện đến nay đã hơn một tháng, trước đây vốn đến để rèn luyện, nhưng sau khi bị cuốn vào âm mưu của Ma tộc, liền gác lại chuyện này.
Kỷ Triều Vân từ sau núi Tu Di đã không xem Sổ Công Đức, không phải là quên mất chuyện này, chỉ là chuyện có nhẹ nặng khẩn cấp, dù có thật sự vì điều tra Ma tộc mà bỏ lỡ một lần khảo hạch, y cũng không còn cách nào khác.
Lúc này nghe Phượng Kỳ nói vậy, y mới bước tới, nhận lấy Sổ Công Đức do đối phương đưa cho.
Để hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau, khi Thiên Xu Tiên Quân ban tặng Sổ Công Đức cho hai người, liền thi pháp để hai người được công đức chung, nhưng giá trị công đức mỗi người tích lũy lại khác nhau.
Phượng Kỳ chuyến này là đi cùng Kỷ Triều Vân xuống hạ giới, không quan tâm mình đã tích lũy được bao nhiêu công đức.
Hắn ném cuốn của mình sang một bên, chỉ vào Sổ Công Đức trong tay Kỷ Triều Vân, cười nói: "Xem ngươi đã có bao nhiêu rồi?"
Kỷ Triều Vân đưa mắt xuống cuối trang sổ, một con số xa lạ đập vào mắt.
Tổng giá trị công đức: Hai ngàn một trăm ba mươi sáu điểm.
Kỷ Triều Vân giật mình: "Sao lại..."
"Núi Tu Di." Phượng Kỳ giải thích, "Đừng quên, ngươi ở núi Tu Di không chỉ chém giết ma vật, mà còn giết một hộ pháp Ma tộc, đương nhiên có thể tính vào công đức."
Mắt Kỷ Triều Vân hơi sáng lên: "Nghĩa là—"
"Chỉ cần chuyến đi này của chúng ta có thể thuận lợi tiêu diệt cứ điểm Ma tộc, công đức của ngươi liền có thể tích đầy ba ngàn."
Hồng Mông Thư Viện quy định, nếu công đức giá trị tích đầy ba ngàn khi xuống hạ giới rèn luyện, liền có thể trực tiếp được tính là khảo hạch hạng A.
Kỷ Triều Vân lại cẩn thận xem kỹ Sổ Công Đức một lần nữa, cẩn thận cất đi.
Phượng Kỳ nhìn thấy hành động này của y, trong lòng mơ hồ có chút chua xót.
Thanh kiếm tùy thân của Phượng Tiêu bây giờ vẫn còn trên người Kỷ Triều Vân, hắn không thể nào không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng từ núi Tu Di đến nay, y không thể hiện ra nỗi buồn quá rõ rệt.
Điều này hoàn toàn khác so với những gì Phượng Kỳ nghĩ ban đầu.
Phượng Kỳ không nắm rõ trong lòng Kỷ Triều Vân bây giờ rốt cuộc đang nghĩ gì, hắn cũng không dám mạo hiểm mở lời hỏi, sợ kích động y.
Nhưng nhìn từ biểu hiện hôm nay của y, Kỷ Triều Vân trong lòng vẫn muốn vượt qua khảo hạch thăng cấp, có ngày nào đó vượt qua Thiên Môn, đi đến Thần Vực đi.
Phượng Kỳ có chút buồn bực, may mà không lâu sau, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Bọn họ đến một làng chài nhỏ tên là Làng Lâm Hải.
Làng Lâm Hải này được coi là giàu có nhất trong mấy làng lân cận, người dân địa phương chủ yếu sống bằng nghề đánh cá, tự cung tự cấp, cũng có không ít người từ nơi khác đến đây nhập hàng.
"Làng Lâm Hải của chúng tôi sản vật phong phú, hải sản đánh bắt được cũng là tốt nhất ở vùng này, hai vị công tử, mời hai vị theo tôi bên này..." Người hướng dẫn vừa dẫn Phượng Kỳ và Kỷ Triều Vân vào làng, vừa nhiệt tình giới thiệu.
Phượng Kỳ bất chợt hỏi: "Vì đã là nơi tốt nhất, sao không đưa chúng tôi đến đây ngay từ đầu?"
"Cái này..." Người hướng dẫn đã gần năm mươi tuổi, lưng còng, ngừng lại một chút, cười bồi nói, "Chẳng phải đường xá xa xôi, muốn tiết kiệm phiền phức cho hai vị sao. Ai ngờ hai vị lại có mắt nhìn độc đáo, vừa nhìn đã nhận ra..."
"Được rồi được rồi." Phượng Kỳ nhét một thỏi bạc cho hắn, nói, "Hay là đi xem hàng trước đã."
"Vâng ạ."
Hai người vừa vào làng, liền thu hút không ít thôn dân vây xem.
Người lạ đến đây thực ra không ít, nhưng hiếm có ai tuấn tú như hai người này. Đặc biệt là Phượng Kỳ, lông mày và đôi mắt tuấn tú luôn nở nụ cười, khi nói chuyện ánh mắt lưu chuyển, mê hoặc những cô gái trẻ đang vây xem khiến họ cười khúc khích.
Kỷ Triều Vân theo sau hắn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Phượng Kỳ không hề hay biết, vừa đi vừa trò chuyện với người hướng dẫn, trực tiếp được dẫn đến căn nhà lớn nhất trong làng.
Đây là nơi ở của trưởng thôn Lâm Hải.
Nhà của dân làng đương nhiên không thể sánh bằng thành phố lớn, đồ đạc trong nhà đơn giản, không khí thoang thoảng mùi tanh của cá. Duy chỉ có phía trước ngôi nhà, thờ phụng một pho tượng thần bằng vàng.
Trong nhà có một thiếu nữ đang vá lưới đánh cá, người hướng dẫn dặn dò cô mấy câu đơn giản, rồi đi vào hậu viện.
Thiếu nữ đặt kim chỉ xuống, rót hai chén trà cho hai người.
Phượng Kỳ tiện tay nhận lấy, cười nói: "Đa tạ."
"Không, không cần cảm ơn!" Má thiếu nữ đỏ bừng, đặt ấm trà xuống, quay đầu bỏ chạy.
Kỷ Triều Vân: "..."
Trong nhà chỉ còn lại hai người, ánh mắt Phượng Kỳ không ngừng liếc nhìn tượng thần, càng nhìn càng thấy buồn cười, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Kỷ Triều Vân bực bội hỏi: "Ngươi cười gì?"
Phượng Kỳ đi đến bên ban thờ, cau mày nhìn tượng thần: "Họ đúc cha ngươi... khụ, họ đúc Long Vương Linh Uyên Hải cũng quá xấu đi."
"..." Kỷ Triều Vân chua chát nói, "Không đẹp bằng ngươi."
"?"
Phượng Kỳ không biết mình lại chọc giận vị tổ tông này ở đâu, ngơ ngác chớp mắt, còn chưa kịp hỏi, tiếng bước chân đã truyền đến từ hậu viện.
Người hướng dẫn đỡ một ông lão đi ra.
Trưởng thôn đã ngoài năm mươi, tóc bạc trắng, chống gậy, đi được hai bước liền không ngừng ho khan.
Trưởng thôn ngồi xuống trước mặt hai người, hỏi: "Hai vị đến đây nhập hàng sao?"
Phượng Kỳ nói: "Vâng, chúng tôi muốn xem trước..."
"Có gì mà xem!" Trưởng thôn đột nhiên đổi sắc mặt, không nói lý lẽ cắt ngang, "Chúng tôi ở đây không có hàng mà các vị muốn, mời về đi."
Phượng Kỳ giả dạng phú thương đi suốt đường, đã quen với những kẻ nịnh bợ tiếp thị, chưa từng thấy ai lại đuổi khách làm ăn.
Hắn cười nói: "Lão nhân gia, ta vừa nãy thấy trong hậu viện của ông chất đống không ít hải sản, sao lại nói không có chứ?"
Người hướng dẫn dường như cũng không ngờ trưởng thôn lại bất cận nhân tình như vậy, cúi xuống định nói gì đó vào tai ông ta, nhưng lại thấy trưởng thôn đột nhiên đứng phắt dậy, quát lên: "Ta nói không bán là không bán, mình giữ lại không được sao? Tại sao nhất định phải bán cho các ngươi?!"
Kỷ Triều Vân và Phượng Kỳ nhìn nhau, vừa định mở miệng, nhưng bị Phượng Kỳ kéo lại từ phía sau.
Phượng Kỳ không động thanh sắc lắc đầu với y, đúng lúc này, đột nhiên lại có một người đẩy cửa bước vào: "Cha, cha sao lại tái phát bệnh cũ rồi."
Người đến là một nam tử tráng niên khoảng ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, da đen sạm, nhìn một cái là biết là ngư dân địa phương.
Hắn cười với hai người, nói: "Cha tôi gần đây thường xuyên lên cơn điên, thấy người là đuổi đi, công tử đừng trách. Chú Lý, dìu cha tôi vào trong đi."
"Ta, ta không bệnh! Ta chỉ là không muốn bán cho hắn—" Trưởng thôn bị người hướng dẫn kéo vào hậu viện, vẫn cố gắng quay đầu lại quát giừng Phượng Kỳ hai người, "Các ngươi là người ngoài, cút hết đi, cút!"
Cho đến khi hai người đó rời khỏi chính sảnh, Phượng Kỳ mới hỏi: "Không biết trưởng thôn tại sao lại bài xích người ngoài như vậy?"
"Trước đây bị mấy người ngoài đến làm ăn lừa gạt, bị sốc một chút, cảm thấy ai cũng không đáng tin." Người đàn ông thở dài, rồi lại nói thêm, "Không phải nói hai vị, hai vị nhìn một cái là biết người giàu sang, tự nhiên sẽ không như vậy, cha tôi ông ấy..."
Phượng Kỳ nói: "Chúng tôi hiểu."
"Hai vị không để tâm là được rồi." Người đàn ông cười bồi nói, "Tôi họ Từ, hai vị có thể gọi tôi là Từ Tam Ca. Tôi dẫn hai vị đi xem hàng nhé?"
"Từ Tam... Ca? Được rồi." Phượng Nhị điện hạ sống hơn ba trăm năm, đây là lần đầu tiên bị yêu cầu xưng hô như vậy, nhất thời có chút lạ lẫm.
Hắn cười lắc đầu, thấy Kỷ Triều Vân muốn đi theo, liền khẽ kéo tay y lại.
Kỷ Triều Vân hỏi: "Sao vậy?"
Phượng Kỳ ôn hòa nói: "Ngươi ngồi xe ngựa cả ngày chắc mệt lắm rồi, ra ngoài đợi trước đi, ta đi xem hàng."
Kỷ Triều Vân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Phượng Kỳ, tâm niệm khẽ động, gật đầu: "Được."
Phượng Kỳ theo Từ Tam đến hậu viện, còn Kỷ Triều Vân thì từ cửa trước ra, dừng lại ở tiền viện. Thiếu nữ lúc nãy đang ngồi xổm trước sân rửa một nắm tôm khô, ánh mắt nhìn xa xăm, lờ mờ nghe thấy tiếng rao hàng trên phố xa xa, và xa hơn nữa là tiếng sóng biển nhẹ nhàng từ đường bờ biển.
Kỷ Triều Vân phóng linh lực dò xét một vòng, không thu hoạch được gì.
Người dân nơi đây sống yên bình, tưởng chừng không có gì bất thường, nhưng không hiểu sao, Kỷ Triều Vân lại cảm thấy nơi đây khắp nơi đều toát lên vẻ kỳ lạ.
Rốt cuộc là ở đâu không đúng...
Kỷ Triều Vân suy nghĩ xuất thần, bỗng cảm thấy có người đến gần, đột nhiên quay đầu lại.
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi không đề phòng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Triều Vân, sợ đến "a" một tiếng, theo bản năng lùi lại mấy bước.
"Xin lỗi." Kỷ Triều Vân hạ thấp ánh mắt, mới nhìn thấy đối phương đang cầm một chiếc ghế đẩu thấp trong tay, "Cho ta sao?"
"Vâng." Thiếu nữ vẫn còn kinh hồn chưa định, vội vàng đặt ghế đẩu xuống, "Công tử ngồi đợi đi."
Kỷ Triều Vân nghe lời ngồi xuống, thiếu nữ quay lại tiếp tục rửa tôm khô.
Y yên lặng nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: "Ở đây, gần đây có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
"Chuyện lạ?" Thiếu nữ dừng động tác, khó hiểu chớp mắt, "Công tử nói chuyện lạ gì?"
Kỷ Triều Vân nói: "Chuyện gì cũng được. Chẳng hạn như có người mất tích, chết kỳ lạ, hay là... tính tình thay đổi?"
Thiếu nữ cau mày suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Chưa nghe nói. Nhưng, mấy tháng nay có không ít người cùng làng ra ngoài đánh cá, nghe nói họ tìm thấy một hòn đảo rất xa xôi cách đây, mỗi lần đi là rất lâu. Anh cả và anh hai của tôi cũng đi theo, mỗi ngày đều gửi rất nhiều cá về, nhưng không thấy người về."
Cô bé cụp mắt xuống, khẽ nói: "Trước đây họ thỉnh thoảng còn về một chuyến, nhưng gần đây không biết sao, không thấy về nữa. Tôi đã gần nửa tháng không gặp họ rồi."
Nửa tháng.
Lông mày Kỷ Triều Vân khẽ nhíu lại, ánh mắt tối sầm.
Nửa tháng trước, chính là thời điểm bọn họ bị tấn công ở núi Tu Di.
Kỷ Triều Vân im lặng, rất lâu không nói gì.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn y, một lúc sau, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí: "Công tử, tôi đã trả lời câu hỏi của ngài, ngài có thể trả lời tôi một câu hỏi không?"
"Ngươi nói đi."
Thiếu nữ liếc nhìn về phía hậu viện, quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Vị công tử đi cùng ngài, đã từng kết hôn chưa?"
"..."
Làng Lâm Hải nằm ở vùng hẻo lánh, phong tục dân gian thuần phác, rất khác biệt so với vùng Trung Nguyên.
Thiếu nữ lộ vẻ ngượng ngùng, ấp úng giải thích: "Không, không phải tôi muốn hỏi, mà là rất nhiều người nhờ tôi hỏi, mọi người đều muốn biết..."
Kỷ Triều Vân im lặng nhìn thiếu nữ, lòng kiên quyết, trả lời: "Hắn thành hôn rồi."
Thiếu nữ giật mình.
Kỷ Triều Vân nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Với ta."
"Loại đã gặp cha mẹ, bạn bè, bái thiên địa đó."
"Hắn là phu quân của ta."
Phía sau truyền đến một tiếng "rầm" lớn, Kỷ Triều Vân đột ngột quay đầu lại, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Phượng Kỳ.
_____
Tác giả:
Phượng Kỳ: Cái quái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store