[ĐM-End] Nhật ký chăm bé zombie cấp 1 trong tận thế
Chương 20: Nhớ nhường nào?
Thiên Hồi sững sờ một lúc rồi vừa vui vẻ vừa bối rối.
Hóa ra Nam Đình Cận đã đọc lá thư cậu viết...
Tối qua lúc sắp ngủ, cậu còn nhớ hắn, mong rằng hôm sau sẽ tìm được cơ hội trà trộn vào khu an toàn.
Thế mà ngủ một giấc, Nam Đình Cận đã xuất hiện trước mặt cậu.
"Dạ..."
Thiên Hồi gật đầu lia lịa, không nhịn được bước thêm nửa bước, nhào ngay vào lòng Nam Đình Cận, ôm chặt lấy hắn.
"Anh nhận được rồi đúng không?" Thiên Hồi ngẩng đầu lên, nói năng ngắc ngứ, "Lá thư đó là em tự viết đó, em còn viết cả tên mình vào nữa..."
Đôi mắt đỏ rực xinh đẹp của cậu lấp lánh ánh sáng, sự u uất và mất mát của mấy ngày qua lập tức tan biến.
Cà Rốt đứng trên bức tường thấp bên cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt hết sức vui vẻ.
Có vẻ Thiên Hồi rất thích món "quà" này, không uổng công cả bọn thức trắng đêm trông Nam Đình Cận, chờ đến khi Thiên Hồi thức dậy.
Bắp cũng trèo lên tường thấp, bò tới bên cạnh Cà Rốt, giúp nó đấm vai mấy cái.
Cà Rốt xoa đầu Bắp, ra hiệu ý tưởng này của nó rất được.
Nam Đình Cận đáp: "Tôi nhận được rồi."
So với Thiên Hồi, dường như hắn không biểu lộ nhiều niềm vui khi gặp lại, nhưng ánh mắt thì nhìn cậu không chớp mắt, hơi thở căng thẳng và trầm thấp.
Thiên Hồi không nhận ra, trong sự vui vẻ chợt lờ mờ nhận ra một chuyện: chỗ hẹn trong thư rõ ràng là khu an toàn, sao Nam Đình Cận lại biết được cậu ở đây?
"Anh, anh đến từ lúc nào..."
Cậu vừa nói, vừa tình cờ liếc thấy một sợi dây leo quen thuộc quấn quanh cổ Nam Đình Cận, chiếc lá sắc như dao đang kề sát da hắn, chỉ cần siết thêm chút nữa là có thể cắt đứt mạch máu.
Thiên Hồi sững người, lập tức nhận ra có điều không ổn.
Cậu buông Nam Đình Cận ra, quay đầu nhìn về phía Hoa Ăn Thịti.
Hoa Ăn Thịt lắc đầu, tỏ ý không phải nó làm, còn giơ lá lên chỉ về phía Cà Rốt.
"U!" Cà Rốt và Bắp đứng thẳng trên bức tường thấp, thản nhiên nhận tội, trông còn rất tự hào.
Sau đó, Ớt và Khoai Tây cũng trèo lên tường.
Khoai Tây trông cũng hớn hở, chỉ có Ớt là hơi chột dạ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn Thiên Hồi.
Thiên Hồi còn phát hiện cả Cây Xấu Hổ cũng nằm trong nhóm này, nó đã biến thành cỡ móng tay, dính chặt lên trán Ớt, màu sắc gần như hoà làm một.
Cậu hé môi, lại nhìn về phía Nam Đình Cận trước mặt.
Còn có cả thông báo trò chơi khi cậu tỉnh dậy: "Có vẻ bạn đã làm một chuyện phi thường", "gây chấn động lớn đến phe loài người"...
Chẳng lẽ... lời Bắp nói hôm đó...
Thiên Hồi khẽ hít vào một hơi, còn chưa kịp thoát khỏi cú sốc thì Hoa Ăn Thịt và Cà Rốt cùng lúc quay đầu về phía xa, cảm nhận được hơi thở xa lạ đang đến gần.
Hỏng rồi, người của khu an toàn tới rồi!
Cà rốt "u u" vài tiếng, vung tay ra hiệu tất cả rút lui ngay lập tức.
Nó không muốn đánh thức Thiên Hồi lúc nửa đêm nên đã chờ đến hừng đông. Giờ này chắc chắn cấp dưới của Nam Đình Cận đã phát hiện điều bất thường, bắt đầu cho người tìm khắp nơi.
Nếu là lúc bình thường, Cà Rốt chẳng sợ gì cả, nhưng giờ bọn nó vừa bắt cóc Nam Đình Cận, lỡ như xảy ra xung đột với loài người mà không kịp trông chừng hắn thì đúng là công cốc.
Thực lực của Nam Đình Cận không thấp, để đảm bảo an toàn cứ rút lui đã. Dù sao cũng đã bắt cóc thành công thủ lĩnh một căn cứ lớn, trong lòng Cà Rốt cảm thấy vô cùng hả hê.
Không thể chần chừ, Hoa Ăn Thịt lập tức biến to cơ thể, Ớt chạy đi thu gọn vỏ bắp cải, túm lấy ba lô và Bắp Cải Mini của Thiên Hồi, ném hết vào miệng Hoa Ăn Thịt.
Giờ không có thời gian để nhồi vào ba lô, Hoa Ăn Thịt lại lớn thêm một chút, cúi xuống giấu mấy thực vật khác, tiện cho việc mang theo.
Cuối cùng chỉ còn lại Thiên Hồi và Nam Đình Cận. Hoa Ăn Thịt há miệng, ý bảo bên trong vẫn còn chỗ.
Như vậy dù có bị phát hiện dọc đường thì cũng chỉ thấy mỗi nó.
Tất cả diễn ra quá đỗi bất ngờ, Thiên Hồi đứng ngây ra tại chỗ, dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vậy là nửa đêm nhóm thực vật của cậu lén đột nhập vào khu an toàn, bắt cóc Nam Đình Cận về, và hiện giờ đang bị loài người đuổi bắt.
Đầu Thiên Hồi hơi bấn loạn. Lúc trước cậu không đồng ý với kế hoạch của Bắp vì cảm thấy quá mạo hiểm. Tuy cậu ngơ ngác với nhiều chuyện nhưng thân phận thủ lĩnh thì chắc chắn là nhân vật quan trọng trong phe loài người rồi...
Thế nhưng vào giờ phút này, Nam Đình Cận đang đứng trước mặt cậu, Thiên Hồi không cách nào kiềm nén được niềm vui.
Hơn nữa... bắt cóc một thủ lĩnh, trò chơi còn thưởng tận 100 điểm uy tín lận!
Trước sự thúc giục của Hoa Ăn Thịt, Thiên Hồi hạ quyết tâm.
Cậu vội vàng kéo tay Nam Đình Cận chui vào miệng Hoa Ăn Thịt.
Cả hai ngồi xuống, không gian lập tức trở nên chật chội, các thực vật khác cũng phải dạt sang hai bên nhường chỗ.
Hoa Ăn Thịt khép miệng lại, chừa ra một khe hở thông gió, rồi thân hoa quăng mạnh một cái, chỉ trong chớp mắt đã phóng xa mấy chục mét.
Chẳng bao lâu sau khi Hoa Ăn Thịt rời đi, một đội người dị năng đã tới nơi này.
Đội trưởng cầm một thiết bị dò tìm trong tay, kim chỉ đang báo động năng lượng cao, rất có thể là thực vật biến dị cấp đặc biệt.
Nhưng bốn phía vắng tanh, họ lục soát kỹ những đống đổ nát có thể giấu người nhưng chẳng tìm được thực vật biến dị nào, càng không thấy bóng dáng Nam Đình Cận.
Đội ngũ lái hai chiếc xe cải tiến tiếp tục đuổi theo mùi còn sót lại thêm một đoạn, đến khi mùi hoàn toàn biến mất, đứt manh mối.
Vẻ mặt đội trưởng nặng nề, nói với đầu bên kia thiết bị liên lạc: "Tổ ba tìm kiếm vô hiệu, chuẩn bị quay về."
🌸🌸🌸
Hơn một tiếng trước, bên trong khu an toàn.
Tất cả người dị năng tham gia nhiệm vụ lần này của căn cứ Hắc Tích Sơn đều tập trung trong sân, có vài người đang thay nhau chất vấn cấp dưới gặp chuyện đêm qua.
Người nọ nói rằng mình đến tìm Nam Đình Cận, nhưng đụng phải mấy thực vật biến dị, sau đó bị đánh ngất xỉu, mãi tới sáng mới được người khác phát hiện và đưa đi chữa trị.
Sau khi tỉnh lại, cậu ta kể lại hết toàn bộ sự việc đã thấy.
"Cậu nói có thực vật biến dị xông vào?!"
"Tôi không nhìn nhầm đâu," Cấp dưới quả quyết, "Trên người thủ lĩnh bị dây leo màu xanh quấn lấy, còn bị một Củ Cà Rốt tấn công."
Cậu ta thấy Cà Rốt dùng gai chĩa vào cổ Nam Đình Cận, mình còn chưa kịp ra tay thì đã bị Ớt và Bắp phối hợp đánh cho ngất xỉu.
Hiện tại Nam Đình Cận mất tích, lính gác ở cổng nói rằng tối qua một mình hắn lái xe rời đi, nhưng thiết bị liên lạc của hắn vẫn để lại trên bàn.
Dù có việc riêng không muốn thông báo cho bất kỳ ai thì Nam Đình Cận cũng sẽ không bao giờ đi mà không mang theo thiết bị liên lạc của mình.
Sau đó, khi tìm dấu vết thực vật đột nhập trong phòng, có người phát hiện trên mặt bàn có một hàng chữ.
Nhìn kỹ thì mới nhận ra đó là mấy chữ nguệch ngoạc: "Thủ lĩnh của các anh bị tôi mang đi rồi."
Nét chữ xiêu vẹo, hai chữ "thủ lĩnh" còn viết sai. Dùng dao nhỏ cạo nhẹ lên mặt bàn nên ngửi thấy mùi Cà Rốt.
Cà Rốt đã để lại dòng chữ này. Nó không biết chữ nên nhờ Ớt viết giúp, dùng chính gai cà rốt khắc lên mặt bàn, cố tình để loài người nhìn thấy. Trông thì như đang báo cho họ biết thủ lĩnh của họ không sao nhưng thật ra lại đầy ý khiêu khích.
Và nó đã đạt được mục đích. Sắc mặt mọi người đều trông khó coi, không thể tin nổi.
Kết hợp với những gì cấp dưới kia nhìn thấy, và thiết bị liên lạc bị bỏ lại, chẳng lẽ...
Thủ lĩnh của họ bị thực vật biến dị bắt cóc mang đi thật ư?
Nhưng với thực lực của Nam Đình Cận, sao có thể dễ dàng bị mấy thực vật biến dị kiểm soát được?
Cơ mà... hai loài thực vật biến dị trở lên hợp tác, chuyện này gần như chưa từng có.
Cấp dưới tiếp tục bị tra hỏi, lần lượt mô tả lại hình dáng của mấy thực vật biến dị đêm qua.
Cà Rốt cao gầy, Ớt xanh cong đuôi, Dây Leo màu lục mảnh dài, và Bắp lùn lùn...
Chẳng mấy chốc, có người đưa ra phỏng đoán: "Cà Rốt... chẳng lẽ là thực vật biến dị cấp đặc biệt từng tấn công ngoài tường hai hôm trước?"
"Ớt biến dị... chẳng lẽ là con có kỹ năng đặc biệt kia..."
Trong đám người, có hai người dị năng là thành viên tổ đội từng bị Ớt tấn công trước đây. Họ rất rõ sức mạnh của nó khắc chế dị năng cỡ nào.
Nếu đúng là Trái Ớt đó, lại thêm một thực vật biến dị cấp đặc biệt hung hăng hiếu chiến như Cà Rốt thì chuyện chúng bắt cóc được Nam Đình Cận... hình như cũng hợp lý.
Không lâu sau, nhóm đi tìm xe cải tiến cũng báo tin về. Chiếc xe bị bỏ lại bên vệ đường phía ngoài khu an toàn, bên trong còn hơi thở của thực vật biến dị cấp đặc biệt, còn Nam Đình Cận thì biến mất.
Đến lúc này, dù không muốn tin thì cũng phải chấp nhận thực tế rằng:
Thủ lĩnh oai hùng của căn cứ Hắc Tích Sơn đã bị một đám thực vật biến dị bắt cóc.
Nếu chuyện xảy ra ngay trong căn cứ Hắc Tích Sơn thì họ còn tạm giấu được. Nhưng đây là nội khu của khu an toàn, ảnh hưởng đến sự an nguy của các căn cứ khác, lại thêm sự xuất hiện của Ớt có năng lực đặc biệt kia nên căn cứ Thiên Không cũng bị lôi vào cuộc.
Tóm lại, đây không phải chuyện tầm thường. Mục tiêu của thực vật biến dị vẫn chưa rõ, mọi người trong căn cứ nhanh chóng họp bàn, lập tức liên hệ với người phụ trách khu an toàn và căn cứ Thiên Không, thông báo việc Nam Đình Cận mất tích.
Tổng phụ trách khu an toàn gồm ba người, trong đó một người sau khi nghe tin thủ lĩnh căn cứ Hắc Tích Sơn bị thực vật biến dị thầm lẻn vào trong đêm và bắt cóc đi thì suýt không đứng vững.
Để tránh gây hoảng loạn cho dân chúng, họ quyết định âm thầm hành động. Vừa tổ chức kiểm tra gấp nội khu và tăng cường phòng ngự, vừa phái người tiếp tục tìm tung tích Nam Đình Cận.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi khác, căn cứ Thiên Không cũng nhận được tin.
Một cấp dưới cầm theo thiết bị liên lạc vội vàng chạy đến tầng gác trung tâm, vừa đến cửa đã bị cản lại.
"Ông Văn vẫn chưa tỉnh lại," Vệ binh nói, "Giờ không thể vào."
Cấp dưới nhíu mày: "Lại nữa sao..."
Tình trạng lạc lối của Văn Quyết ngày càng thường xuyên hơn. Dị năng của anh ta vô cùng đặc biệt. Mỗi lần rơi vào trạng thái lạc lối, ý thức não bộ sẽ đắm chìm trong quá khứ, cả người như cái xác không hồn, trạng thái cực kỳ đau đớn.
Để duy trì trật tự trong căn cứ, tình trạng này chỉ có vài thân tín mới biết, phần lớn thời gian đều từ chối gặp người ngoài.
Căn cứ Thiên Không nghiên cứu chế thuốc. Họ bắt thực vật biến dị để huấn luyện, hoặc làm thí nghiệm để tìm ra giải pháp giải quyết tình trạng này.
Nhưng dị năng của Văn Quyết quá mạnh, càng sử dụng nhiều thì triệu chứng lạc lối càng nặng.
Thuốc cũng chỉ có thể giảm nhẹ phần nào, đây tựa như một lời nguyền dành riêng cho người dị năng vậy. Zombie và thực vật biến dị đều tiến hóa sau tận thế thì lại chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Cấp dưới đang định quay đi thì thấy bên trong tầng gác sáng đèn.
Văn Quyết đã tỉnh.
Anh ta chờ thêm một lát, đợi vệ binh thông báo xong mới được nhấn nút mở cánh cổng sắt.
Cấp dưới nhanh chóng bước vào, thấy Văn Quyết đang ngồi bên cửa sổ, tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tóc ông đã bạc, nhưng gương mặt lại chỉ chừng năm mươi, trông hơi kỳ dị.
"Thưa ông," Cấp dưới tiến lên, đưa thiết bị liên lạc ra, "Đã tìm thấy tung tích của Ớt biến dị, nhưng..."
Chưa kịp nói xong, Văn Quyết đã mở mắt nhận lấy thiết bị liên lạc.
Đọc xong, ông cau mày, trầm ngâm: "Mấy thực vật... bắt cóc Nam Đình Cận?"
"Ông có muốn xem thử không?" Cấp dưới hỏi, "Có lẽ Hoa Ăn Thịt kia cũng ở đó."
Lương Giới dẫn đội đi ra ngoài đã lâu nhưng không có tin tức, phần nhiều e rằng lành ít dữ nhiều. Mấy ngày trước lại nghe nói Hoa Ăn Thịt từng xuất hiện gần khu an toàn, đi cùng với Cà Rốt cấp đặc biệt.
Dạo gần đây hành vi của đám thực vật biến dị ngày càng bất thường. Trước đây chúng không bao giờ tụ tập đông đúc, nay còn dám bắt thủ lĩnh.
Tuy thông tin hiện tại còn rời rạc, nhưng dị năng "tiên tri" của Văn Quyết có thể nhìn thấy tất cả.
Cấp dưới cũng biết Văn Quyết luôn quan tâm đến Nam Đình Cận, từng muốn lôi kéo căn cứ Hắc Sườn Sơn. Nay có dịp giúp một tay, nếu có thể dùng dị năng định vị Nam Đình Cận thì càng tốt.
Văn Quyết đặt thiết bị xuống, trầm ngâm một lúc rồi lại nói: "Ta không nhìn thấy."
Quá khứ, hiện tại, tương lai của Nam Đình Cận — ông đều không thấy được. Người này như thể không thuộc về thế giới này vậy.
Không chỉ có vậy, tất cả những gì liên quan đến hắn hiện tại, bao gồm cả mấy thực vật được nhắc đến trong truyền tin, ông cũng không thể nhìn thấy.
Vốn dĩ Văn Quyết đã rất tò mò về Nam Đình Cận — dị năng của người này hình như cũng rất đặc biệt, không đơn thuần là điều khiển vật thể.
Ông muốn biết giới hạn cao nhất của Nam Đình Cận nằm ở đâu. Thực vật biến dị và zombie đều có thể phát động kỹ năng tích tụ năng lượng, con người có lẽ cũng có khả năng tương tự, chỉ là số người làm được vô cùng hiếm.
Đáng tiếc, ông vẫn chưa thể thành công.
Nghe đến đây, cấp dưới giật mình.
Ngẩng đầu thấy sắc mặt Văn Quyết không tốt, anh ta không dám hỏi gì thêm, vội vã cầm thiết bị lui ra ngoài.
💞💞💞
Ngoài kia gió gào rít, thi thoảng thổi qua kẽ răng của Hoa Ăn Thịt.
Cây Phát Tài sợ Thiên Hồi lạnh nên dùng lá cây che hờ lại, khiến ánh nhìn bên trong càng tối hơn.
Khoang miệng của thực vật biến dị khô ráo và mềm mại, như một căn phòng nhỏ ghép từ các cánh lá.
Thiên Hồi ôm đầu gối, ngồi giữa đám thực vật, lặng lẽ quan sát Nam Đình Cận ở đối diện.
"U u!" Cà Rốt đang treo trên cánh tay Thiên Hồi, một tay cầm gai nhọn khoa tay múa chân, sống động mô tả chiến tích đêm qua của mình.
Thêm Ớt bổ sung nên Thiên Hồi cũng nắm được kha khá.
Cậu xụ mặt, nhỏ giọng nói: "Chẳng nghe lời chút nào..."
Còn kéo cả Cây Xấu Hổ nhát gan đi theo nữa... Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Nhưng Thiên Hồi hiểu mấy thực vật này làm vậy đều là vì cậu.
Cậu không nỡ trách nặng lời, bèn gom đám thực vật vào lòng, ôm chặt rồi hỏi xem có bị thương hay bị con người bên trong dọa sợ gì không.
Cà Rốt và Ớt thì không cần nói, Khoai Tây và Bắp cũng gan dạ, chỉ có Cây Xấu Hổ có vẻ còn sợ sệt, rụt rè chui vào tay áo của Thiên Hồi, dán sát không nhúc nhích.
Thiên Hồi còn định gọi Dây Leo về, bảo không cần trói Nam Đình Cận nữa, nhưng Cà Rốt lại giơ tay ngăn cản.
Nó nghiêm túc lắc đầu: "U!"
Thực lực của Nam Đình Cận không thấp, để chắc ăn thì trước khi đến nơi an toàn vẫn nên tiếp tục khống chế hắn.
Dây Leo cẩn trọng duy trì kỹ năng, giơ lên một đoạn nhánh cây lắc lắc ra hiệu rằng mình ổn cả.
Thiên Hồi đành chịu, nghĩ ngợi một lát rồi đặt mấy thực vật trong lòng xuống, lục lọi trong ba lô lấy ra vài miếng bánh quy và nước.
Cậu nhích đến bên cạnh Nam Đình Cận: "Anh có đói không... muốn uống nước không?"
Nam Đình Cận khẽ đáp: "Không cần."
Không biết có phải vì từng bị đe dọa tính mạng không mà hắn chẳng tỏ ra chút ý định phản kháng nào, từ đầu đến cuối đều trầm mặc ít lời.
Thiên Hồi khẽ "ò" một tiếng, tiện tay đưa bánh quy và chai nước cho Khoai Tây.
Những thực vật khác cũng đang âm thầm quan sát Nam Đình Cận, Bắp còn nhớ từng thấy người này trong rừng.
Thì ra là thủ lĩnh à...
Cũng chẳng có gì ghê gớm! Chẳng phải vẫn bị bắt về đây nhẹ tênh đấy ư.
Bắp nghênh ngang bước tới, định bụng làm theo lần đấm Lương Giới đêm đó, cũng cho Nam Đình Cận một cú.
Nó ngẩng đầu nhìn Nam Đình Cận, đúng lúc đối diện đôi mắt của hắn.
Rõ là Nam Đình Cận không thể hành động tự do, nhưng khi bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao Bắp lại thấy sờ sợ.
Thân thể nó cứng đờ, nắm đấm định tung ra cũng dần buông lỏng, gãi đầu rồi lúng túng chạy đi, trốn sau lưng Cà Rốt.
Không lâu sau, tốc độ của Hoa Ăn Thịt bắt đầu chậm lại.
Nó đã rời khá xa khu an toàn, đằng trước là một khu rừng, thuận tiện ẩn náu hơn.
Miệng nó đầy chật, bèn ngẩng đầu, thân hoa chen qua tán cây tiến sâu vào rừng, dừng lại ở một bãi cỏ rộng rồi cúi xuống há miệng.
Đám thực vật lần lượt nhảy ra, tò mò quan sát môi trường mới. Thiên Hồi và Nam Đình Cận cũng theo sau ra ngoài.
Nơi này khá giống khu rừng lần trước, những thực vật lạ xung quanh ngửi thấy mùi Hoa Ăn Thịt nên đã sớm rút lui, cũng không có zombie, tạm thời khá an toàn.
Đám thực vật tham gia vụ bắt cóc đêm qua đều chưa được ngủ. Giờ thì Cà Rốt buồn ngủ díp cả mắt.
Thiên Hồi cho chúng ăn một chút rồi để Hoa Ăn Thịt đưa chúng sang bên cạnh ngủ.
Cuối cùng chỉ còn Bắp Cải Mini và Cây Phát Tài ngoan ngoãn đi theo bên chân Thiên Hồi.
Cậu bảo hai đứa đi chơi quanh đây, nhưng không được rời Hoa Ăn Thịt quá xa, sau đó quay lại nhìn Nam Đình Cận đang ngồi dưới gốc cây.
Cậu từ từ đi tới, ngồi xổm xuống ôm gối: "Ừm, em..."
Thiên Hồi định nói cậu vốn không có ý bắt Nam Đình Cận về đây.
Nhưng đến lúc mở miệng thì lại biến thành lời giải thích thay cho các thực vật.
"Anh đừng giận, tụi Cà Rốt không cố ý đâu," Thiên Hồi ấp úng, rồi như bị hành vi bắt cóc ảnh hưởng nên mạnh dạn nói, "Tại... em muốn gặp anh!"
Cậu nhìn Nam Đình Cận, rồi cúi đầu kể tiếp chuyện xảy ra sau lần hai người chia tay: "Em cũng không cố ý, em gặp mấy người bắt nạt Bé Nấm... sau đó em quay lại nhưng không tìm thấy anh."
Cậu nhớ Nam Đình Cận từng nói phương hướng của căn cứ, nên lần theo tìm đến, rồi lẻn vào nội khu khu an toàn, tìm cơ hội viết một lá thư.
Thiên Hồi nói ngắt quãng rất nhiều, mà cậu cũng luôn vậy. Những lúc không có Nam Đình Cận bên cạn thì bất cứ chuyện gì xảy ra cậu cũng muốn kể hết cho hắn nghe.
Nam Đình Cận yên lặng lắng nghe, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Đến khi nói xong, Thiên Hồi không nhịn được lại rướn người đến gần hơn, ngón tay khẽ níu tay áo hắn: "Em thật sự nhớ anh lắm..."
Nam Đình Cận khẽ đáp một tiếng, rồi giơ tay về phía cậu.
Thiên Hồi còn đang thấp thỏm, thấy thế thì sững người. Sau đó mừng rỡ lao vào lòng Nam Đình Cận, vùi đầu vào cổ áo hắn dụi dụi thân mật.
Nam Đình Cận cụp mắt, đưa tay vuốt mái tóc bạc của Thiên Hồi, động tác vô cùng dịu dàng.
Một lát sau, Thiên Hồi bỗng cảm nhận được lòng bàn tay hắn di chuyển, bóp nhẹ lấy gáy cậu.
Lực không mạnh, nhưng khiến Thiên Hồi bất giác thấy sợ.
Cậu ngẩng đầu lên, khe khẽ rên một tiếng như mèo con, đẩy Nam Đình Cận nhưng không thoát ra được.
Nam Đình Cận khom người, hơi rướn gần hơn, hơi thở ấm nóng phả vào tóc mai.
Hắn ôm chầm Thiên Hồi, lực siết ở sau gáy cũng nới lỏng một chút, mân mê tựa vuốt ve vỗ về.
"Nhớ tôi..." Nam Đình Cận nhẹ giọng hỏi, "Em nhớ nhường nào?"
___
13/4/2025.
20:37:38.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store