ZingTruyen.Store

[ĐM/EDIT] Đối thủ không đội trời chung ngày nào cũng dính lấy tôi

Chương 28: Cậu đẹp quá đi, Quý quan chỉ huy

CTNHCD_1306

Nhung Ngọc ăn ké bánh kem nhỏ của Quý Lễ, lại theo dõi kỷ lục luyện tập chiến thuật thắng liên tiếp của Quý Lễ.

Hồ sơ luyện tập mô phỏng được công khai trên màn hình ánh sáng của phòng tập, cái tên Quý Lễ, một mình một ngựa treo trên đầu bảng, phía sau còn kèm theo một chuỗi điểm số đáng sợ.

Bất kể là hệ thống luyện tập, hay mô phỏng chiến tranh quy mô lớn, Quý Lễ đều chưa từng thua.

Huấn luyện viên chiến thuật nhìn thấy Quý Lễ, mặt cười tươi như hoa, luôn nói Quý Lễ sẽ là chỉ huy tài năng nhất trong hai trăm năm gần đây.

Ngược lại, thành tích huấn luyện chiến thuật của Nhung Ngọc, lúc thì đỉnh cao phấp phới, lúc thì đáy xã hội, nhìn như nhảy bungee, tuy là luôn ở cấp A, nhưng phong độ cực kỳ không ổn định.

Nhung Ngọc thèm nhỏ dãi thành tích chiến thuật của Quý Lễ, cũng không phải lần một lần hai.

Nghĩ như vậy, Nhung Ngọc đột nhiên động lòng.

Hắn đã làm cả tùy tùng rồi, xin thêm một buổi phụ đạo sau giờ học, có lẽ cũng không quá đáng nhỉ?

Quý Lễ thấy hắn ngồi đối diện mình, nhưng lại phân tâm nhìn chằm chằm bảng xếp hạng, giọng nói hơi lạnh: "Nhìn cái gì đấy?"

"Thành tích chiến thuật của cậu," Nhung Ngọc ngừng một chút, chớp chớp mắt, "Quý Lễ, cậu có suy xét đến việc giúp đỡ bạn học đuối một chút không?"

Trong mắt của đông đảo quần chúng vây xem, da mặt của Nhung Ngọc, chắc là thiên hạ đệ nhất dày rồi.

Quý Lễ lạnh nhạt đến vậy rồi, hắn thế mà không biết xấu hổ dám ăn chung một cái bánh kem với người ta, xong xuôi rồi, còn không biết xấu hổ mà nhờ người ta chỉ đạo chiến thuật cho mình.

Quả không hổ là ác bá.

Kẻ theo đuổi bình thường, không ai làm được tới mức này.

Quý Lễ rõ ràng là không mấy sẵn lòng, nhàn nhạt nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.

Nhung Ngọc dùng kế khích tướng, cười tủm tỉm khiêu khích cậu: "Sợ dạy xong đệ tử vượt mặt sư phụ? Hả hạng nhất?"

Quý Lễ bèn không thèm liếc hắn thêm cái nào nữa, đứng dậy muốn đi.

Nhung Ngọc vội vàng túm lấy tay áo Quý Lễ, một kế không thành lại sinh ra kế khác. Hắn mơ hồ nhận ra Quý Lễ là không chịu nổi người khác nài nỉ xin xỏ, liền mặt dày ghé sát tai người ta, giọng dịu dàng: "Quý Lễ, cậu dạy tôi với."

"Cậu thích ăn đồ ngọt đúng không? Tôi lại dẫn cậu đi ăn bánh kem."

Bước chân Quý Lễ dừng lại, dường như đã động lòng.

Nhung Ngọc nhanh chóng bổ sung một câu: "Tôi sẽ không nói với người khác, chỉ có hai chúng ta lén đi thôi."

Quý Lễ mặt không biểu cảm: "Vào khoang."

Cậu làm vậy là vì cái bánh kem.

Ý cười của Nhung Ngọc nháy mắt tràn trề.

Rơi vào mắt đám quần chúng hóng hớt.

Lại mang một ý nghĩa khác.

An Dĩ Liệt nhìn quang não một cái, phát hiện mạng nội bộ Trường Sao nhanh chóng xuất hiện vài tin hot mới.

【Tìm được đáp án rồi! Nam thần Quý Lễ bị ác bá nắm thóp, tôi tận mắt thấy Nhung Ngọc đe dọa Quý Lễ vào khoang tinh thần với cậu ta!】

【Tâm trạng Quý Lễ hôm nay cực kỳ tệ! Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, nhất định là Nhung Ngọc nắm được điểm yếu của nam thần, bức hiếp nam thần làm cái này cái nọ cái kia với hắn】

【Quý thần đáng thương quá, bị ác bá cưỡng chế yêu rồi】

An Dĩ Liệt sởn gai ốc.

Tuy là cậu ta cảm thấy, chuyện hẳn là không phải như vậy...

Nhưng, không phải thật đâu ha?

Hai đương sự lại chen chúc vào cùng một khoang tinh thần, Nhung Ngọc không kết nối tinh thần lực, mà điều chỉnh chế độ thao tác bên ngoài, để Quý Lễ dễ quan sát.

Chiến thuật của bản thân Nhung Ngọc thực ra vẫn ổn, chỉ là phong cách quá cảm tính, dễ xảy ra biến cố không lường trước, rất dễ đầu voi đuôi chuột.

Gặp người khác thì không sao, gặp thiên tài như Quý Lễ, có thể vừa mới thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ đầy xuất sắc, cướp được trạm không gian của đối phương, sau lưng đã bị san bằng căn cứ, bị nắm thóp hoàn toàn.

Bị Quý Lễ đè ra đất giáo huấn, cũng không phải chuyện lần một lần hai.

Giờ đã sờ trộm được xúc tu nhỏ, lại mò trộm được chỉ đạo chiến thuật của Quý Lễ, càng nghĩ càng thấy, cái vai tùy tùng này của mình đáng đồng tiền bát gạo, đắc chí, thế là thao tác càng phiêu hơn.

"... Đừng động," Quý Lễ bị chiến thuật xà lơ của Nhung Ngọc làm cho buồn cười, vươn tay ấn vào tay hắn đang định thao tác, "Nhìn rõ động thái rồi hẵng ra ngoài, cậu ta vẫn còn quân bài tẩy, ít nhất ba nhóm chiến hạm trùng mô phỏng không biết ở đâu."

Hơn nữa căn cứ đối phương hẳn cũng để lại không ít phục binh, áp dụng lối đánh cực kỳ ổn thỏa, hầu như không có chỗ phá vây, đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đánh hao binh, đấu chính là xem ai phạm sai lầm ít hơn.

Đối phương hẳn là đã nhìn thấy tài khoản của Nhung Ngọc, rất hiểu biết phong cách của hắn, mang tính nhắm vào cực mạnh.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Quý Lễ dường như đã có thể phân tích ra vô số thông tin, hơn nữa nhanh chóng gạn đục khơi trong, đưa ra kết luận ngắn gọn nhất.

Lần này Nhung Ngọc thực sự có hơi kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?"

"Cậu ta nói cho tôi." Quý Lễ trả lời, "Chiến thuật của cậu ta nói cho tôi biết."

Thiếu niên tóc đen, nhìn chằm chằm màn hình, hàng mi đổ xuống mí mắt một hàng bóng mờ u tối, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu lửa đạn sao trời.

"Mỗi một quyết định, mỗi một phán đoán, mỗi một kết quả tác chiến, thậm chí mỗi một lần quyết sách, đều đang nói cho tôi biết thông tin."

Bởi vì cậu có thể đọc hiểu, đối thủ đang nói gì, cũng có thể biết tiếp theo đối phương sẽ làm gì.

Nên cậu sẽ không sai.

Đây là một trận đấu hướng dẫn, nhưng càng giống như Quý Lễ đang thao túng hết thảy tiết tấu, chỉ trong ba mươi phút, Nhung Ngọc trơ mắt nhìn Quý Lễ tìm ra điểm đột phá từ một vị trí bất khả thi, tiêu diệt hoàn toàn hang ổ của mẫu trùng.

Học sinh đối diện nhanh chóng nhận ra chênh lệch thực lực, gửi đến tin đầu hàng.

Tiện thể còn kèm theo một đống lời oán hận: "Nhung Ngọc cậu bây giờ thật không biết xấu hổ! Thế mà lại để Quý Lễ đánh thay!"

Quý Lễ không có phong cách chiến thuật cố định, nhưng tất cả mọi người đều nhận diện được cậu.

Nhung Ngọc nhớ rằng, khu chiến thuật của Trường Sao có đặt cho lối đánh của cậu một cái tên, gọi là lối đánh tiên tri.

Mọi việc ngươi làm, cậu ấy đều có thể biết, còn có thể dự đoán được, thậm chí sẵn lòng trong hàng trăm cách bại trận, chọn cho ngươi cách thể diện nhất.

Mà ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được, khoảng cách giữa mình và cậu rốt cuộc là bao nhiêu.

Trừ khi giống như Nhung Ngọc, ngồi bên cạnh cậu.

Quả thực là tiên tri.

Không chỉ chính hắn, mà tất cả mọi người với Quý Lễ, đều không cùng một hệ quy chiếu.

Khóe miệng Quý Lễ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, khi liếc mắt nhìn sang, sự ngạo mạn thờ ơ thuộc về quan chỉ huy, cùng sự kiêu căng ngây thơ lại đơn thuần, hoàn mỹ hòa quyện với nhau.

Nhung Ngọc nghĩ, Quý Lễ dưới dáng vẻ quan chỉ huy, thậm chí còn hấp dẫn người khác hơn cả chiến trường định đoạt thời cuộc đang không ngừng kì biến.

Quý Lễ lúc chỉ huy luôn vô cùng nghiêm túc, khi thoát khỏi trạng thái đó, lại phát hiện Nhung Ngọc đang chống cằm, chăm chú nhìn mình.

Không nhịn được căng thẳng: "Sao thế?"

"Tôi đang nghĩ..."

Nhung Ngọc trầm ngâm, "... Trước đó tôi ở trong mắt cậu, có phải giống như không mặc quần áo không."

"!" Đôi mắt Quý Lễ trong thoáng chốc trợn tròn.

"Thật đó," Nhung Ngọc vừa lật lại ghi chép, vừa chống má ôn lại bài, "Lúc thi chiến thuật, có phải cậu có thể nhìn thấu hết thảy tâm tư của tôi không?"

Hắn bây giờ cảm thấy trước đây mình thua một chút cũng không oan, thậm chí còn khá lời.

Quý Lễ lúc này mới hiểu rõ ý của Nhung Ngọc, hơi ngoảnh mặt đi, cả gương mặt đều là nét ngại ngùng và quẫn bách khó nhận thấy: "... Chỉ có chiến thuật thôi."

"Chỉ có thể đọc hiểu chiến thuật."

Trong mắt Nhung Ngọc lướt qua một tia vàng kim đẹp đẽ, hắn biết trái tim mình dường như đang đập thình thịch trong lồng ngực, giống như mỗi một lần chiến đấu. Chỉ là trong khoảnh khắc này, hắn không muốn đối đầu với Quý Lễ, thậm chí sẵn lòng thừa nhận sự xuất sắc say lòng người của cậu, còn vượt xa cả Quý Lễ trong tưởng tượng của hắn.

Một linh hồn như vậy, được đặt trong một vỏ ngoài xinh đẹp thờ ơ, giống như một bông hồng còn đang khép nụ, bao bọc một mảnh vũ trụ tinh vân.

Hắn chăm chú nhìn cậu, khẽ giọng thì thầm: "Cậu đẹp quá đi, Quý quan chỉ huy."

Quý Lễ ngẩn người, vành tai lập tức nhuộm một màu hồng nhàn nhạt, thậm chí có xu hướng lan tràn toàn bộ gương mặt, nhưng lại không thốt nên lời.

Lần đầu tiên cậu nảy sinh oán hận vì bản thân không đủ thiên phú.

Nếu có thể đọc hiểu lòng người thì tốt rồi.

Nếu cậu có thể nhìn thấu tâm tư của Nhung Ngọc, thì sẽ không giống như bây giờ...

Thảm hại đến thế*.

***

Chú thích của Gấp: Ban đầu tưởng từ "tinh vân" là từ QT, sau đó thử tra thì hoá ra có nghĩa:

Tinh vân là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma. Tinh vân sở hữu kích thước cực lớn và độ đậm đặc cực loãng, loãng hơn bất cứ môi trường chân không nào được tạo ra trên Trái Đất Sự sụp đổ của các tinh vân chính là cách mà Mặt Trời và các hành tinh khác được hình thành. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao. (Trích Wikipedia)

*Gốc là: 狼狈不堪 (Lang bối bất kham/ Chật vật bất kham): Là một câu thành ngữ/ cụm từ cố định của Trung Quốc. Dịch nghĩa là nhếch nhác không thể nhìn nổi. Gốc thành ngữ này miêu tả tình trạng hai con vật (sói và bối) khi hợp tác nhưng lại hành động một cách vụng về, lúng túng, hoặc bị đánh tơi tả đến mức thảm hại. Ý nghĩa: Rất bối rối, luống cuống, lúng túng, nhếch nhác, hỗn loạn, hoặc trông rất thảm hại, chật vật, không còn giữ được thể diện. Thường dùng để miêu tả tình trạng túng quẫn, gặp khó khăn lớn, hoặc thất bại ê chề.

- Định cố đăng đến chương 30 cho tròn nhưng cố quá gượng khum nổi... (⁠ ⁠⚈̥̥̥̥̥́⁠⌢⁠⚈̥̥̥̥̥̀⁠) Mn đọc 3' nhưng mình edit 3 tiếng ợ. (⁠。⁠ノ⁠ω⁠\⁠。)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store