[ĐM - Đang lết] Vị Thiên Sư Này Thật Biết Cách Tán Tỉnh
Chương 41. Sao nhí (6): Đeo nhẫn cùng kiểu ở ngón út
Sáng sớm, Mặc Tinh lại bị một luồng khí mát lạnh đánh thức, và lần nữa vừa mở mắt ra đã chạm ngay ánh nhìn đen sâu thẳm của Mục Huyền Thanh.
Lần này không chỉ ôm cánh tay người ta, mà nửa người cậu còn đè lên đối phương, mặt áp sát vào hõm vai, chỉ cần cụp mắt xuống là có thể nhìn rõ xương quai xanh sắc nét của anh.
Mặc Tinh ngồi bật dậy, nhìn chiếc chăn mỏng của hai người đã trượt xuống ngang eo, gãi gãi mái tóc rối dựng lên, lẩm bẩm khó hiểu: "Bình thường sáng dậy mình cũng đâu có lăn ra xa đến thế này... với lại rõ ràng là mỗi người đắp một cái chăn mà..."
Mục Huyền Thanh không nói lời nào, vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Mặc Tinh vẫn ngồi trên giường, lắc lư đầu tự nói với mình: "Tối qua hình như mình mơ một giấc mộng đẹp thì phải... rốt cuộc là mơ thấy gì nhỉ..."
Mục Huyền Thanh thay đồ luyện công xong bước ra, Mặc Tinh để ý sắc mặt anh, cười nói: "Không tệ, hôm nay không có quầng thâm mắt. À đúng rồi, anh còn nhớ trong mơ của tôi đã thấy gì không? Tôi cứ cảm giác như đã thấy cảnh đẹp lắm, mà lại không nhớ ra."
Động tác lướt điện thoại của Mục Huyền Thanh khựng lại trong thoáng chốc, rồi mới đáp: "Không nhớ cụ thể, chỉ nhớ là sau đó tôi ngủ thiếp đi trong giấc mơ của cậu."
Ngay sau đó anh liền tiện miệng đổi sang chủ đề khác: "Chúng ta sẽ về Hải thị sau khi ăn sáng. Xe chạy hơn sáu tiếng, cậu ngồi xe đường dài có vấn đề gì không?"
"Không sao đâu, xe của anh rộng rãi, ngồi rất thoải mái. Thời gian dài chút cũng chẳng có vấn đề gì, trò chuyện tí là tới." Mặc Tinh vừa nói vừa lật người xuống giường, vươn vai duỗi lưng: "Anh đi luyện quyền đi, tôi về phòng thu dọn đồ."
Cậu cùng Mục Huyền Thanh ra khỏi phòng, rẽ một cái là vào phòng mình.
Đồ đạc của Mặc Tinh không nhiều, chốc lát là thu dọn xong xuôi, cậu kéo vali ra đặt bên cạnh cửa. Thấy thời gian còn sớm, cậu lại ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra mở WeChat định trò chuyện với sư phụ.
Chuyện mình sắp đóng vai Tô Tề - vị thiên sư nổi tiếng trong lịch sử - chắc chắn sẽ làm sư phụ giật mình một phen.
Kết quả lúc bấm vào ảnh đại diện, tay cậu trượt một cái, lại mở trúng khung chat với Lam bà bà.
Trên giao diện vẫn là đoạn trò chuyện tối qua giữa Mặc Tinh và Lam bà bà, chính giữa hiện một hình vẽ phù chú, phía dưới là lời giải thích của bà—— [Chỉ cần vẽ lên lòng bàn tay là được.]
Nhìn thấy hình vẽ đó, khóe môi Mặc Tinh bất giác cong lên.
Hoa văn phức tạp thế này, một người mới vẽ lần đầu như cậu làm sao có thể hoàn thành trong cái lòng bàn tay bé tí chứ? Đương nhiên phải tìm chỗ rộng hơn mới được—— Vẽ trên lưng thì hoàn toàn hợp lý.
Mặc Tinh vừa suy nghĩ xem còn có thể tìm cớ gì để quang minh chính đại ăn đậu hũ thêm lần nữa, vừa thoát ra rồi bấm vào ảnh đại diện của sư phụ.
*
Bốn người Mặc Tinh ăn sáng xong liền lên đường quay về Hải Thị.
Lần này Lục Thành Vũ không cần Mục Huyền Thanh đuổi, rất tự giác ngồi lên ghế phụ lái, Mặc Tinh và Mục Huyền Thanh ngồi song song ở hàng ghế sau rộng rãi.
Có Lục Thành Vũ ở đó, suốt dọc đường hầu như không thiếu tiếng cười, Mặc Tinh vừa lướt Weibo vừa nghe anh ta buôn chuyện, hiểu biết về giới giải trí lại tăng thêm một mớ.
Xe về tới Hải Thị, trước tiên đưa Lục Thành Vũ về nhà, sau đó chạy thẳng tới dưới lầu nhà Mặc Tinh.
Mục Huyền Thanh dẫn theo Trần Cương theo Mặc Tinh vào nhà, giúp cậu chuyển đồ.
Căn hộ của Mặc Tinh là loại nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, có bếp và nhà vệ sinh, đứng ngay phòng khách là có thể nhìn bao quát cả căn nhà.
Cậu vào thư phòng lấy thanh kiếm của mình, bộ văn phòng tứ bảo, một hộp lớn giấy bùa trắng và một thùng gỗ đựng đủ loại chai lọ, rồi lại lôi ra một thùng giấy nhỏ đặt vào hơn chục cuốn sách.
Thấy cậu lại vào phòng ngủ mở tủ quần áo, Mục Huyền Thanh nói: "Quần áo thì mấy bộ trong vali của cậu là đủ rồi, tôi sẽ chuẩn bị đồ mới cho cậu, không cần phiền phức mang qua."
Mặc Tinh liền xoay người đi ra, cười nói: "Vậy thì chẳng còn gì để mang nữa rồi."
Đồ đạc không nhiều, ba người chỉ cần một chuyến là mang hết xuống lầu, rồi trực tiếp quay về căn biệt thự nơi Mục Huyền Thanh ở.
Xe vừa dừng trước cổng biệt thự, quản gia Hà đã lập tức ra đón, bước lên mở cửa xe cho Mục Huyền Thanh: "Thưa cậu, phòng đã được thu xếp xong theo đúng yêu cầu của cậu rồi."
Mục Huyền Thanh xuống xe, nghiêng người giới thiệu với Mặc Tinh đang vòng từ phía sau xe tới: "Đây là quản gia Hà, bình thường chú Hà và vợ mình là thím Triệu ở tầng một, thím Triệu phụ trách việc nấu ăn."
Chú Hà vội vàng khom người chào Mặc Tinh: "Chào cậu Mặc, cậu có khẩu vị hay kiêng kỵ món gì, hoặc cần dùng thứ gì, cứ nói với tôi."
Mặc Tinh mỉm cười đáp lại, bốn người chia nhau đồ đạc trong cốp xe, rồi cùng đi lên lầu.
Khi thang máy có cabin trong suốt từ từ đi lên, Mục Huyền Thanh vừa giới thiệu cho Mặc Tinh: "Nhà ăn ở tầng một, tầng hai có phòng gym và rạp chiếu phim mini, còn có một phòng trà ngập nắng. Cậu xem có muốn dọn ra đó để sáng sớm luyện kiếm không."
Mặc Tinh lắc đầu: "Tôi thấy sân thượng đang để trống, luyện kiếm trên đó là tốt nhất, không khí cũng trong lành."
Mục Huyền Thanh đáp: "Được, vậy cho dựng thêm một mái che trên sân thượng, mưa cũng không lo."
Đang nói chuyện thì thang máy lên đến tầng ba, Mục Huyền Thanh dẫn Mặc Tinh đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Phía Nam là phòng ngủ chính và phòng làm việc của tôi, phía Bắc có hai phòng ngủ phụ, đã dọn dẹp cho cậu một phòng có kèm phòng làm việc nhỏ."
Anh vừa nói vừa bước vào một căn phòng đang mở cửa, bên trong chính là phòng làm việc.
Mặc Tinh cầm kiếm, kéo vali theo vào, cảm thán: "Chỗ này cũng đâu có nhỏ."
Mục Huyền Thanh đặt chiếc thùng gỗ đựng đầy chai lọ xuống bàn, nói: "Cái bàn này không hợp để viết chữ bằng bút lông, quay lại tôi sẽ đổi cho cậu một cái khác."
Mặc Tinh quan sát một chút rồi đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu, mặt bàn đủ rộng là được, tôi không kén."
Sau đó cậu quay sang Trần Cương và chú Hà đang ôm đồ, nói: "Cứ đặt xuống đất là được, lát nữa tôi tự dọn."
Trần Cương đặt thùng sách xuống cạnh tường, đứng thẳng người nói với hai người: "Vậy tôi xin phép về nhà trước."
Mục Huyền Thanh gật đầu: "Đi đi, ngày mai không cần đến."
Chú Hà cũng đặt đồ trong tay sang một bên, nói: "Đến giờ chuẩn bị bữa tối rồi, tôi xuống dưới phụ một tay."
Mặc Tinh kéo vali vào phòng ngủ, rồi quay ra sắp xếp những thứ lặt vặt trong thư phòng.
Mục Huyền Thanh tựa vào khung cửa phòng ngủ, nhìn cậu thu dọn đồ, thuận miệng nói chuyện: "Tôi đã nói với đạo diễn Đường rồi, ông ấy đồng ý để tôi đóng vai Văn Yển."
Mặc Tinh ngẩng đầu lên, ném cho anh một cái wink đầy ẩn ý.
Mục Huyền Thanh khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói: "Còn phần diễn của tiểu Tô Đán, tôi nói là cậu có thể dẫn theo một đứa trẻ phù hợp tới, hy vọng ông ấy sẽ thêm lại tuyến nhân vật đó. Ông ấy cũng đồng ý gặp người trước, cậu xem khi nào tiện thì để Nhạn An gặp ông ấy."
"Cho tôi hai ngày là được, tôi sẽ khắc cho em ấy một miếng ngọc phù."
Mục Huyền Thanh lại hỏi: "Phim một tháng nữa khởi quay, bên cậu có vấn đề gì không?"
Mặc Tinh liếc nhìn anh đầy ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao? Hai người mới ký hợp đồng mà, tôi còn tưởng phải chuẩn bị nửa năm cơ."
"Phim của đạo diễn Đường xưa nay không lo thiếu vốn đầu tư, nên mấy năm nay ông ấy vẫn luôn chuẩn bị sẵn. Ban đầu đã định quay vào mùa thu năm nay, chi phí giai đoạn đầu do ông ấy tự bỏ ra."
"Giờ chỉ còn khâu chọn diễn viên, nhưng các nhân vật quan trọng ngoài Tô Tề thì ông ấy cũng đã có phương án dự phòng cả rồi. Tuần này tổ chức vài buổi casting là có thể chốt. Cậu có muốn đi xem không?"
Mặc Tinh hơi do dự: "Vậy có phải đi Ngô Thị không?"
"Không cần, ngay tại Hải Thị. Studio của đạo diễn Đường cũng ở đây, chỉ là ông ấy thích môi trường ở Ngô Thị nên khi không có việc gì thì sẽ qua đó ở."
"Thế thì tiện quá. Được, tôi theo đi xem cho vui."
Đồ đạc của Mặc Tinh không nhiều, chẳng mấy chốc đã dọn xong. Cậu lại theo Mục Huyền Thanh đi tham quan thư phòng và phòng ngủ của anh, tiện thể Mục Huyền Thanh cũng nhập vân tay của cậu vào vài ổ khóa cửa.
Mặc Tinh đi một vòng trong phòng thay đồ bên ngoài phòng ngủ: "Quần áo của anh ít hơn tôi tưởng đấy, còn trống nhiều chỗ ghê."
"Đó đều là đồ theo mùa, những thứ khác cất ở phòng tầng hai." Mục Huyền Thanh vừa nói vừa cúi đầu gõ chữ trên điện thoại: "Tôi bảo trợ lý liên hệ vài thương hiệu, nếu ngày mai cậu rảnh thì gọi họ mang vài bộ hợp với cậu tới cho cậu chọn."
"Wow!" Mặc Tinh bật cười: "Cái phong thái này của anh, tôi chỉ thấy ở mấy tổng tài bá đạo trong phim truyền hình thôi."
Mục Huyền Thanh bình thản cất điện thoại: "Quần áo mặc thoải mái nhất vẫn là quần áo may đo, chỉ là tốn thời gian. Trước mắt mua một đợt đồ may sẵn cho cậu mặc tạm, rồi từ từ đợi người ta làm."
Mặc Tinh giơ ngón cái về phía anh: "Anh đừng để mấy hãng thời trang nghe thấy chữ 'mặc tạm' này của anh, không thì họ sẽ lén chửi anh đấy."
Mục Huyền Thanh xoay người một cách điềm đạm: "Cũng gần tới giờ ăn rồi, xuống dưới thôi."
*
Sau bữa tối, Vệ Húc theo địa chỉ tìm tới, mang cho hai người những thứ Lam bà bà để lại.
Đó là một cặp nhẫn có kiểu dáng cổ xưa, không rõ làm từ chất liệu gì, toàn thân ánh lên màu xanh lục, bên trong lại có từng sợi ánh đỏ lờ mờ lưu chuyển.
Mặc Tinh nhận lấy đồ, thuận miệng hỏi: "Bên các anh điều tra được manh mối gì chưa?"
Vệ Húc cười khổ nói: "Giờ trí lực của cô ta đã thoái hóa toàn bộ, người cũng không nhận ra. Chúng tôi chỉ phát hiện trong camera khách sạn có một người đàn ông thân phận không rõ từng tới tìm cô ta."
"Trong vụ của Du Lạc Minh trước đó, quanh hung thủ cũng từng xuất hiện một người đàn ông không rõ thân phận như vậy. Tổ trưởng nghi ngờ là cùng một người, bọn tôi đang lần theo manh mối này để điều tra tiếp."
Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Mặc Tinh, cậu gật đầu rồi nói thêm: "Tôi ngày mai... không, là bắt đầu từ ngày kia, sẽ sang dùng kho dữ liệu của bên các anh."
"Tổ trưởng đã dặn tôi rồi, cậu tới thì cứ trực tiếp tìm tôi là được."
Mặc Tinh tiễn Vệ Húc đi, quay lại thấy Mục Huyền Thanh đang nghịch hai chiếc nhẫn, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lấy chiếc nhỏ hơn.
Mục Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu lấy cây trâm bạch ngọc ra, dùng đầu trâm khắc rất nhanh một hàng chữ ở mặt trong của chiếc nhẫn, rồi đeo chiếc nhẫn lên ngón út tay trái.
Mặc Tinh lại lấy chiếc còn lại từ tay Mục Huyền Thanh, hỏi anh: "Anh có biết sinh thần bát tự của mình không?"
Mục Huyền Thanh khẽ cau mày, nhưng vẫn đọc ra một chuỗi thời gian.
Mặc Tinh nhạy bén nhận ra tâm trạng của Mục Huyền Thanh bỗng trở nên không tốt lắm, luồng sát khí vốn đã hiếm khi xuất hiện trong thời gian gần đây cũng lập tức trào ra một đợt lớn. Nhưng cậu không nói gì, chỉ cúi đầu, cẩn thận khắc từng nét vào mặt trong của chiếc nhẫn.
Khắc xong, Mặc Tinh cất trâm ngọc đi, rồi đưa tay về phía Mục Huyền Thanh: "Mục tổng, tay trái."
Mục Huyền Thanh sững người.
Mặc Tinh vươn tay dài thêm chút, nụ cười dịu dàng lan khắp gương mặt: "Nào."
Mục Huyền Thanh hít sâu một hơi, nhấc tay trái lên, nhẹ nhàng đặt vào tay Mặc Tinh.
Mặc Tinh nhìn sát khí quanh người anh chậm rãi rút vào cơ thể, rồi hạ ánh mắt xuống, dừng trên bàn tay to rõ từng khớp xương ấy, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn trong tay mình vào ngón út thon dài.
Trong khoảnh khắc ấy, hai người dường như cùng nghe thấy bên tai vang lên một tiếng "thịch", nhịp tim đập mạnh vang lên bên tai.
Mục Huyền Thanh khẽ siết các ngón tay, nắm lấy tay Mặc Tinh.
Ánh nhìn của Mặc Tinh cũng theo bàn tay anh ngẩng lên, chạm thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia...
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang bầu không khí mơ màng giữa hai người.
Mặc Tinh giật mình hoàn hồn, luống cuống lôi điện thoại ra nghe: "Alo, sư phụ..."
Mục Huyền Thanh thu tay trái về, đưa tay cào nhẹ mái tóc, rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón út hồi lâu, cho tới khi Mặc Tinh nói chuyện điện thoại xong.
Mặc Tinh cất điện thoại đi, thấy anh vẫn còn thất thần nhìn chiếc nhẫn, liền cười nói: "Đeo cặp nhẫn này là anh có thể vào được giấc mơ của tôi. Cũng chỉ khoảng một tháng thôi, nếu anh chưa quen thì tối đi ngủ hãy đeo, sáng dậy tháo ra cũng được."
Mục Huyền Thanh ngẩng mắt nhìn cậu, ngồi thẳng người hỏi: "Vậy không cần vẽ phù chú kia nữa à?"
"Ừ, có cái này thì không cần phiền phức vậy nữa." Mặc Tinh vừa đáp vừa đứng dậy: "Tôi lên trên tắm trước, còn phải vẽ cho anh bùa trấn đau nữa."
Mục Huyền Thanh dõi theo bóng cậu đi về phía thang máy, âm thầm thở phào một hơi—— Nếu đêm nào cũng như tối qua, phải vẽ phù trên lưng thế kia, anh cũng chẳng biết mình có chống đỡ nổi một tháng này không.
*
Đêm hôm đó, sau khi chìm vào giấc mơ, Mục Huyền Thanh phát hiện mình đang đứng trên một bãi cỏ.
Bố trí trên bãi cỏ rõ ràng là một hiện trường hôn lễ, xung quanh treo đầy từng chùm bóng bay và từng cụm hoa tươi.
Nhưng nơi này không có khách khứa, chỉ có một thanh niên tóc bạc xám, mặc áo đuôi tôm trắng, đang nằm ngủ trên thảm cỏ.
Mục Huyền Thanh cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện mình cũng đang mặc bộ áo đuôi tôm trắng cùng kiểu. Nhìn sang tay trái, chiếc nhẫn vốn nên nằm ở ngón út, lúc này lại chạy sang ngón áp út.
Anh cạn lời trong chốc lát: 'Rốt cuộc giấc mơ này có phải do Mặc Tinh khống chế hay không? Chú cáo nhỏ kia sáng dậy nói không nhớ nội dung trong mơ, cũng chẳng biết rốt cuộc là thật hay giả nữa.'
Tuy nhiên, Mục Huyền Thanh lại nghĩ: 'Thôi kệ, bất kể là cố ý hay vô tình thì ít nhất đây cũng là một giấc mơ đẹp.'
Anh sải bước đi tới, bước chân thậm chí có chút vội vã.
Sau đó, Mục Huyền Thanh nằm xuống bên cạnh Mặc Tinh, nắm lấy một tay cậu, nhắm mắt lại, tận hưởng giấc ngủ sâu hiếm có này.
___
Bót: Giờ mình chuyển sang kết hôn trong mơ rồi ha🫣 Mấy bà có hiểu được cái cảm giác mà vừa edit truyện, vừa vùng vẫy trong bể đường không, tôi cười hí hí hí suốt nãy giờ luôn ấy🤭
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store