ZingTruyen.Store

[Dịch] Corax (bộ sưu tập)

Chương 2 (phần 1)

NganHa206



Corax chờ đợi trong phòng riêng, tranh thủ thời gian xem xét báo cáo mới nhất về nhân lực và đạn dược từ Branne. Những con số ấy không hề dễ chịu. Việc chờ đợi đoàn tiếp tế là một quyết định có tính toán, khiến Raven Guard phải neo lại một hệ sao duy nhất trong nhiều tuần liền. Nhìn lại, Corax tin rằng lẽ ra họ nên cảnh giác hơn khi đoàn tiếp tế bị trì hoãn, do bị bọn Night Lords chặn đánh nếu suy đoán của ông là đúng. Nhưng tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng về nhân lực không thuộc Quân Đoàn và nguồn cung đã buộc Corax phải kéo dài thời gian nán lại đây.

Việc họ không thể tiếp tế chút gì suýt nữa đã trở thành thảm họa. Chọn một hệ sao gần như đã chết như Rosario mang lại lợi thế về khả năng che giấu, nhưng kể từ sau cuộc can thiệp của bọn xeno nhiều năm trước, những cơ sở tại đó đã không còn đủ khả năng hỗ trợ một hạm đội chiến tranh.

Một tiếng chuông vang lên khiến Corax quay lại ghế. Ông kích hoạt bảng điều khiển, cánh cửa trượt mở, để lộ Balsar Kurthuri. Biểu tượng màu xanh lam của hội Librarius một lần nữa nổi bật trên vai phải bộ giáp đen của anh ta. Anh ta không đội mũ trụ, những sợi cáp từ mũ trùm tâm linh ôm lấy khuôn mặt hốc hác, làn da nhão đi, đôi mắt trũng sâu phủ bóng mờ. Ánh mắt anh ta lướt khắp căn phòng vài giây trước khi dừng lại ở Corax, người ra hiệu cho viên Thủ Thư tiến vào.

"Ngươi nói là phát hiện ra một thông điệp liên lạc," Corax mời Kurthuri ngồi vào một trong những chiếc ghế trước bàn mình, nhưng viên Thủ Thưchỉ khẽ lắc đầu từ chối. "Một giấc mộng trong warp chăng?"

"Một thứ cụ thể hơn, thưa ngài. Warp đã ổn định được một thời gian, và tín hiệu của chúng ta đã vươn xa hơn. Hai giờ trước, tôi cảm nhận được một sự hiện diện, một con tàu khác trong warp cùng với chúng ta. Tôi đã tham khảo với các Hoa Tiêu, và họ xác nhận rằng có một thứ khác đang chia sẻ dòng chảy này. Một giờ trước, tôi cảm nhận được sự liên lạc trực tiếp."

Corax nghiêng người về phía trước, hai bàn tay đặt trên mặt bàn. "Loại liên lạc gì?"

"Một thông điệp. Một yêu cầu. Con tàu kia thuộc về Iron Hands. Họ yêu cầu chúng ta rời khỏi warp tại hệ Ukell, cách đây vài năm ánh sáng."

"Với mục đích gì? Ta không có lý do gì để tin đây không phải là một cái bẫy."

"Tôi đã... chạm vào tâm trí của một Thủ Thư bên đó. Hoặc,có thể nói rằng những dao động suy nghĩ của hai chúng tôi đã giao nhau. Theo tôi, người Thủ Thư đó là thật. Chắc chắn thuộc về Iron Hands."

"Iron Hands không có Thủ Thư, Balsar à. Anh trai ta, Ferrus Manus không mấy hứng thú với việc sử dụng năng lực sinh ra từ warp. Ta ngạc nhiên là ngươi không nhớ điều đó đấy. Điều này chẳng phải khiến vấn đề trở nên khó lường hay sao?"

"Gorgon không thành lập một Librarius chính thức, thưa ngài, nhưng Quân Đoàn của ông ấy có những Psyker được đào tạo theo phương pháp của chúng ta. Tôi có thể đảm bảo hắn ta là một người trung thành."

"Ngươi có dám đánh cược mạng sống của chúng ta vào lời đảm bảo đó không?"

Kurthuri ngập ngừng rồi gật đầu.

"Được rồi," Corax tiếp tục. "Tên Iron Hand đó muốn gì?"

"Chỉ huy của hắn muốn nói chuyện với ngài, trao đổi tin tức tình báo."

"Tại sao ngươi không thể làm điều đó qua 'liên lạc' của mình?"

Kurthuri nhún vai. "Đó là suy tưởng từ warp, không phải một hệ thống liên lạc chính xác, thưa ngài. Tôi không nghĩ có nguy cơ gì khi chuyển hướng đến Ukell. Chúng ta chỉ có một con tàu. Nếu có rắc rối, rút lui và quay lại warp cũng dễ dàng thôi."

Corax cân nhắc điều này trong chốc lát, đặt khả năng có được viện binh mới lên bàn cân, với một nguy cơ bị phục kích.

"Ta sẽ nghe theo lời khuyên của ngươi, Balsar." Ông gật đầu, ra hiệu cho anh ta rời đi. "Báo với họ rằng chúng ta sẽ hội ngộ tại Ukell, nhưng không hứa thêm gì khác. Chuyển lệnh đến Branne, yêu cầu Hoa Tiêu điều chỉnh lộ trình."

Khi Kurthuri đã rời đi, Corax ngồi trầm ngâm hồi lâu. Việc khôi phục lại hội Librarius đã trở thành yếu tố quan trọng trong việc kiểm tra những người mới gia nhập lực lượng hỗn hợp của ông, và Kurthuri đã đóng vai trò trung tâm trong đó. Thế nhưng, năng lực của warp thật khó lường. Ông đã tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng tha hóa của nó. Những năm tháng chiến đấu với bọn phản bội, những kẻ đã bán linh hồn để đổi lấy quyền năng từ cõi immaterium đã dạy Corax sự thận trọng khi xử lý những vấn đề như vậy.

Dù thực tế bắt buộc phải để các Thủ Thư hoạt động trở lại, ông vẫn không thể gạt bỏ hoàn toàn cảm giác rằng sắc lệnh của Hoàng Đế cấm sử dụng họ là điều không thể bị phớt lờ.

Hoàng Đế đã cảnh báo về việc sử dụng bọn họ vì một lý do, và có lẽ sự phản bội của Horus cùng đồng minh của hắn ta chính là minh chứng cho lời cảnh báo đó.

Light of Battle là một tuần dương hạm tuần tra nhỏ, hoàn toàn bị áp đảo bởi Avenger khi chiếc battle-barge của Raven Guard tiến gần trong khoảng vài nghìn kilomet để đón phái đoàn Iron Hands.

"Bọn họ không thể mang theo quá năm mươi chiến binh," Branne nhận xét khi một cặp Thunderhawk rời khỏi khoang bay của chiếc chiến hạm tuần tra đó. "Làm sao bọn họ có thể sống sót một mình suốt thời gian qua nhỉ?"

"Ngươi cho là bọn họ đã thề trung thành với một chủ nhân khác à?" Corax nói, đứng bên cạnh viên chỉ huy tại khoang cất cánh, nơi được chọn để đón tiếp những kẻ mới đến. Ông nhìn đội hộ tống của mình, một trăm chiến binh Raven Guard, những Raptor nhanh nhẹn của đại đội Branne, đang chờ dọc hai bên sàn đáp. Họ luôn sẵn sàng với súng bolter và vũ khí hạng nặng trong tay, bộ giáp Mark VI đen bóng lấp lánh dưới ánh sáng bến đỗ. "Có biện pháp phòng bị nào khác mà ngươi muốn thực hiện không?"

"Tôi muốn ngài không có mặt ở đây, thưa ngài," Branne đáp. "Nếu họ mang theo thuốc nổ, họ có thể lao thẳng chiếc gunship đó vào chúng ta, biến chúng thành những quả tên lửa."

"Gần đây ngươi đang trở nên đa nghi một cách sáng tạo đấy, Branne."

"Không hẳn, thưa ngài. Tôi chỉ đang nhớ lại cách chúng ta từng cài bom nguyên tử vào tàu con thoi để ném xuống Kiavahr..."

Corax không đáp lời. Đó là một lời nhắc nhở khó chịu về một thời kỳ đen tối khác, nơi những hành động cực đoan là điều không thể tránh khỏi. Liệu những biện pháp tàn nhẫn như vậy có cần thiết một lần nữa trước khi Horus bị đánh bại? Có thể lắm chứ.

"Kurthuri đã đảm bảo với ta rằng hắn và các anh em của hội Librarius không phát hiện ác ý nào," Corax nói, vừa để trấn an chính mình vừa để xoa dịu Branne.

"Và ngài tin tưởng điều đó bất chấp mọi rủi ro hay sao, thưa ngài?"

Corax nhìn viên chỉ huy với ánh mắt sắc lạnh. "Ngươi có lý do chắc chắn để không tin sao? Ta phải lo sợ mọi cuộc chạm trán từ giờ trở đi chỉ vì sự thật rằng chúng ta đang có kẻ thù à?"

Lần này, Branne chọn im lặng. Anh ta không nhìn vào cái lườm mắt của vị Primarch, mà chỉ chăm chú quan sát qua màn chắn bến đỗ đang nhấp nháy dọc theo bức tường mở của khoang cất cánh.

Chẳng bao lâu sau, ánh sáng plasma của động cơ dần hiện ra, định hình thành hai chiếc Thunderhawk sơn màu đen bạc, mũi tàu của chúng mang phù hiệu Quân Đoàn Iron Hands. Chúng giảm tốc, bay qua lá chắn điều hướng, xoay ngang đối diện với vị Primarch khi hạ xuống bằng những luồng phản lực hạ cánh.

Đường dốc thả quân hạ xuống và một bóng dáng đơn độc xuất hiện. Branne khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu, và Corax cũng chia sẻ sự ngạc nhiên của anh ta. Một hình thể đồ sộ trồi ra từ khoang đáp, một cỗ máy chiến tranh cồng kềnh, gần cao bằng vị Primarch và cũng rộng lớn không kém.

Từ chiếc Thunderhawk còn lại, hai chiến binh khoác trên mình giáp Terminator bước ra, mỗi người đều mang theo một khẩu súng xoay đa nòng và nắm đấm năng lượng. Trên bộ giáp của họ là những lá cờ nhỏ được khâu biểu tượng của Quân Đoàn Thứ Mười, cùng những huy hiệu khác của đại đội họ. Họ tiến tới đứng cạnhcỗ Dreadnought, mỗi người một bên. Khi quan sát kỹ hơn, Corax nhận ra lớp giáp họ đang mặc không thuộc kiểu dáng thông thường, mà có lẽ là một biến thể chuyên biệt của Iron Hands.

"Tôi là Iron Father Kardozia," cỗ Dreadnought cất giọng trầm vang vọng khắp khoang đáp. "Xin thứ lỗi vì cơ thể tôi không cho phép tôi thực hiện một cái cúi chào đúng mực."

"Ngươi... Ngươi không cần phải giữ lễ nghi đó, Iron Father," Corax đáp lại sau một thoáng ngập ngừng. "Đây là Branne, một trong những chỉ huy của ta. Branne, ngươi có thể giải tán đội hộ tống."

Viên chỉ huy chần chừ một giây trước khi gật đầu. Một khoảnh khắc sau, các Raptor sau khi nhận được lệnh qua hệ thống vox, đã đồng loạt chào các Iron Hands bằng cách nâng vũ khí lên chào rồi nhanh chóng rời khỏi khoang đáp.

Corax đứng yên, chưa rõ nên tiếp tục thế nào. Dường như không thích hợp khi tổ chức cuộc đón tiếp ngay tại khoang đáp, như thể đang tiếp khách ngay trên ngưỡng cửa. Nhưng tình trạng giam hãm trong lớp giáp của vị Iron Father cũng khiến những sắp xếp khác trở nên khó khăn. Lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành, Corax bỗng nhận thức được những phiền toái mà người khác phải đối mặt khi tiếp đón một Primarch.

"Đi theo ta, Iron Father," ông nói. Tốt hơn hết là không nên đề cập đến hoàn cảnh của Kardozia. "Chúng ta có thể nói chuyện trong một trong các phòng họp chiến thuật."

"Đó là một sự sắp xếp hợp lý, thưa Chúa Tể Corax."

Bước chân nặng nề của cỗ Dreadnought vang lên trên sàn kim loại khi Corax quay lại dẫn đường ra khỏi khoang đáp. May mắn thay, ông đã quen với cách di chuyển trong tàu Avenger sao cho phù hợp với vóc dáng của mình, nên có thể dẫn Kardozia đến phòng tiếp kiến đã chuẩn bị mà không cần rẽ nhánh không cần thiết.

Khi bước vào phòng họp, hai Terminator, những kẻ chưa một lần lên tiếng hay xưng danh trên suốt quãng đường lập tức chiếm vị trí hai bên cửa lớn.

Branne tiến về phía bảng điều khiển của tấm holo-slate lớn chiếm lĩnh một bên tường phòng họp, trong khi Corax đứng sang một bên. Âm thanh rít khẽ của hệ thống khí nén vang lên khi Iron Father ổn định vị trí, dừng cách vị Primarch chỉ vài mét.

"Những Hoa Tiêu của ta báo rằng tàu của ngài đang đơn độc, thưa Chúa Tể Corax," Kardozia mở lời. "Tôi ngạc nhiên khi thấy một Primarch lại chỉ huy một lực lượng nhỏ như vậy, nhưng đồng thời cũng lấy làm vui mừng khi biết những tin đồn về việc ngài vẫn còn sống sau mọi chuyện ở Isstvan là sự thật."

"Đó là bản chất của chiến tranh, bọn ta buộc phải chiến đấu trên nhiều mặt trận," Corax đáp, không muốn tiết lộ thêm bất kỳ thông tin chiến lược nào ngoài mức cần thiết.

"Đó là sự thật mà tất cả chúng ta đều buộc phải chấp nhận," Iron Father nói. "Tôi và những chiến hữu dưới quyền không có mặt tại Isstvan, và tôi cũng không biết liệu mình có mong muốn được ở đó hay không. Thật khủng khiếp khi vắng mặt trong trận chiến, nhưng ít ra thì chúng tôi vẫn còn sống để tiếp tục chiến đấu, không như biết bao chiến hữu khác trong Quân Đoàn của chúng tôi."

"Sự ra đi của Gorgon là một mất mát nặng nề," Corax cẩn trọng nói, chưa rõ cuộc trò chuyện đang hướng đến điều gì. "Điều đáng ghi nhận là những chiến binh của Quân Đoàn Thứ Mười vẫn giữ vững khao khát chiến đấu đến tận bây giờ. Và theo như ta được biết, họ vẫn là một lực lượng mà Horus sẽ thật ngu ngốc nếu xem thường."

"Đó là điều chúng tôi kỳ vọng. Chúng tôi chỉ còn lại rất ít ỏi, tổng cộng ba biệt đội, nhưng chúng tôi đã làm mọi điều có thể để phá hoại công tác chuẩn bị của Horus cho cuộc tấn công vào Terra. Giờ đây, khi cuộc tiến công của hắn dường như sắp diễn ra, tôi nghĩ tốt nhất là nên đến bảo vệ Thế Giới Ngai Vàng."

"Ngươi tin rằng Horus đang chuẩn bị bước đi cuối cùng của hắn sao, Iron Father?" Branne hỏi.

"Chúng tôi đã tuần tra các tuyến đường trong Warp, cả ở khu vực này lẫn các khu vực lân cận, kể từ khi hay tin về sự phản bội tại Isstvan, chỉ huy. Anh có thể gọi chúng tôi là hải tặc, săn lùng những thương nhân hỗ trợ kẻ thù, tập kích chiến hạm của chúng trong giới hạn năng lực của chúng tôi. Suốt nhiều tháng qua, quy mô của các hạm đội di chuyển qua khu vực này đang ngày càng lớn mạnh."

Cỗ Dreadnought xoay thân giáp của nó đối diện với vị Primarch. "Một cuộc tấn công mới đã thực sự bắt đầu, thưa Chúa Tể Corax."

"Vậy ngươi có ý định chiến đấu tại Terra. Ta phải nói trước rằng, ít nhất là vào lúc này, ta chưa có kế hoạch quay lại Hệ Mặt Trời." Corax đan tay lại và đặt trước ngực. "Ngươi có thể tham gia lực lượng của ta, dưới quyền chỉ huy của ta, tiếp tục chiến đấu từ phía sau tuyến tiến công của kẻ thù. Hoặc, nếu ngươi muốn, ngươi có thể tiếp tục hành trình của mình mà không chậm trễ."

"Dù tôi đã quyết định hành trình đến Terra, nhưng trận chiến mà tôi đề cập không phải là vì Thế Giới Ngai Vàng, ít nhất là chưa phải lúc này. Dù thường xuyên đối mặt với lực lượng áp đảo, chúng tôi không thiếu đi những mục tiêu khả dĩ. Các tàu tiếp tế nhỏ lẻ và thương nhân đào ngũ đã mang lại cho tôi một số thông tin mới. Sự chú ý của tên Warmaster dường như đang hướng về khu vực Beta-Garmon. Các Quân Đoàn trung thành với Hoàng Đế lẫn những kẻ phản bội đã liên tục dồn thêm lực lượng vào trận chiến giành quyền kiểm soát một hệ sao nằm trên hành lang chiến lược quan trọng."

"Beta-Garmon?" Branne lắc đầu, bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển lập thể.

"Ta biết nơi đó," Corax nói. "Một trong những thế giớicho các bước nhảy cốt lõi, một hệ sao hoàn hảo để tung ra đòn tấn công cuối cùng vào Trái Đất."

"Vậy ngài đồng ý rằng điều tối quan trọng là không thể để Horus chiếm được Beta-Garmon?" Kardozia lên tiếng. "Tôi sẽ lấy làm vinh dự nếu được chiến đấu bên cạnh các chiến binh của Quân Đoàn Mười Chín."

"Nhận định của ngươi có điểm chưa chính xác, Iron Father," Corax chậm rãi đáp. "Hoặc ít nhất là hơi võ đoán. Ta đồng ý rằng Beta-Garmon có lẽ là chiến trường quan trọng nhất trước khi cuộc xâm lược vào Hệ Mặt Trời diễn ra. Nhưng ta không cho rằng cách tốt nhất để giành thắng lợi là lao vào trận chiến đã sẵn sàng để bùng nổ."

"Tôi có lẽ đã bị ràng buộc bởi một lối tư duy chiến tranh khác, thưa Chúa tể Corax, nhưng tôi không tài nào hiểu nổi tuyên bố ấy. Làm sao có thể giành thắng lợi trong một trận chiến mà không tham chiến?"

"Ta có một số nguyên tắc về chiến tranh và lãnh đạo để dẫn dắt các quyết định của mình. Chúng được gọi là Những Tiên Đề của ta. Tiên đề tối thượng chính là Tiên Đề Chiến Thắng: Hãy xuất hiện ở nơi kẻ địch không muốn ngươi có mặt. Nếu Horus tập trung binh lực vào Beta-Garmon, ngươi có thể chắc chắn rằng hắn tin vào một thắng lợi, dù là nhanh chóng hay gian nan. Ta chưa từng thấy hắn ra đòn mà không biết chính xác nó sẽ rơi xuống đâu. Nếu hắn ta đã chọn Beta-Garmon, chúng ta phải chiến đấu ở nơi khác."

Vị Iron Father lặng thinh.

"Ta hiểu điều này có vẻ khó chấp nhận, nhưng ngươi có công nhận sự thật trong lời ta nói không?" Corax gượng cười. "Ngươi có thể không đồng tình. Ta luôn rộng mở trước những ý kiến mới."

"Nhượng lại trận chiến cho Horus chỉ vì hắn mong muốn điều đó sẽ là một bước đi phản tác dụng, thưa Chúa tể Corax. Đó chẳng khác nào hoàn thành ý đồ của tên Warmaster phản bội. Mục tiêu của hắn là chiếm lấy Beta-Garmon, từ đó làm bàn đạp tấn công thẳng vào Terra."

Corax lắc đầu, nụ cười vụt tắt. "Không, đó là một cách suy nghĩ hạn hẹp, Iron Father. Ta không có ý chê trách phương pháp của ngươi, nhưng kết luận của ngươi là sai. Horus mong muốn chinh phục Terra, và chính mục tiêu này chúng ta phải ngăn chặn. Không gì trước trận chiến đó có ý nghĩa ngoại trừ cách nó tác động đến trận chiến cuối cùng. Một chiến binh gục ngã ở Beta-Garmon thì có ích gì nếu bọn phản loạn vẫn tiến vào Hệ Mặt Trời?"

"Tốt hơn là chúng ta phải ngăn chặn bàn tay của tên Warmaster trước khi nó vươn đến Terra, hoặc ít nhất làm suy yếu lực lượng của hắn đến mức trận chiến cuối cùng nằm ngoài khả năng của hắn."

Corax đưa một ngón tay dài, thanh mảnh lên vuốt môi, trầm tư cân nhắc cách diễn đạt suy nghĩ của mình. Dù ông không quá bận tâm đến việc thuyết phục Kardozia về tính đúng đắn của chiến lược này, nhưng việc nói ra suy nghĩ thành lời, đấu trí với một tâm trí không bị ràng buộc bởi Những Tiên Đề của mình, cũng là một trải nghiệm đáng giá.

"Hãy cân nhắc không chỉ hành động của kẻ thù, mà cả đồng minh của chúng ta. Horus mong muốn một trận chiến tại Beta-Garmon. Theo những gì ngươi nói, hắn đã điều động một lực lượng đáng kể đến đó. Ai đang đối đầu với hắn tại hệ sao đó?"

"Tôi không thể chắc chắn, Chúa tể Corax. Tôi may mắn có người anh em Dalves, mộtwarp-wielder trong đoàn tùy tùng của mình, một trong số rất ít người thuộc chủng loại này trong Quân Đoàn của tôi. Được hỗ trợ bởi astropath của tôi, anh ta đã phát hiện hoặc thu nhận được, trong đó bao gồm cảthông điệp của ngài, nhiều bản tin phát đi từ các chiến hạm đang hướng về khu vực chiến sự. Tôi cũng rút ra kết luận từ mức độ nỗ lực mà bọn phản loạn đang bỏ ra để chiếm lấy hệ sao đó, nếu nơi đó chỉ được phòng thủ yếu ớt thì những biện pháp như vậy đã không cần thiết. Tôi tin rằng đã có nhiều đạo quân đáp lại lời hiệu triệu, cùng với các Thế Giới Lò Rèn và những chiến binh rải rác trong Quân Đoàn của tôi."

"Và ngươi có tin tức gì về Pháp Quan không? Dorn có rời Terra để chiến đấu tại Beta-Garmon không? Đội Cận Vệ Custodian có xuất quân để mang trận chiến đến với Horus không? Hay có lẽ chính Hoàng Đế cũng đã thân chinh ra trận?"

"Tôi chưa nghe thấy...."

"Nếu điều đó thực sự xảy ra, chúng ta hẳn đã nghe thấy tiếng tù và vang vọng khắp dải ngân hà lấn áp bất kỳ cơn bão tố nào. Nếu Hoàng Đế, Malcador và Dorn không tiến đến Beta-Garmon, hãy tin chắc rằng họ đã xem trận chiến ở nơi đó là đã cầm chắc thất bại rồi. Horus không bao giờ giao chiến khi không có cơ hội chiến thắng, cũng như những huynh đệ khác của ta, cũng như Cha ta. Vậy tại sao ta phải lao mình vào ngọn lửa mà tên Warmaster đã dựng sẵn?"

Iron Father im lặng hồi lâu, bất động trong khi phân tích những lời của vị Primarch. Corax biết rằng các chiến binh của Quân Đoàn Thứ Mười coi trọng lý trí lạnh lùng, kiến thức của kim loại hơn là cảm xúc của xác thịt. Liệu ông có đưa ra một lập luận đủ sức thuyết phục một Iron Hand hay không?

Một lúc sau, bộ giáp Dreadnought khẽ rung chuyển, rồi vươn thẳng đôi chân cơ khí.

"Có vẻ như giữa hai ta vẫn tồn tại bất đồng, thưa Chúa tể Corax. Tôi không thể làm ngơ trước tiếng gọi của những huynh đệ cùng huyết thống, cũng như tôi không thể phớt lờ nếu chính Gorgon lên tiếng." Iron Father giơ nắm tay sắc bén lên chào. "Tôi biết rằng có những kẻ nghĩ chúng tôi khao khát trở thành máy móc, nhưng đó là một sự hiểu lầm. Khát vọng loại bỏ sự dại dột của phàm nhân, xóa đi điểm yếu của xác thịt không phải để chúng tôi đánh mất nhân tính, mà là để trở thành con người tốt hơn. Bên trong lớp vỏ kim loại này vẫn là tàn dư cơ thể của tôi, một thân xác vẫn đang cưu mang linh hồn tôi. Việc tôi tiến gần hơn đến trạng thái máy móc so với phần lớn huynh đệ trong Quân Đoàn Thứ Mười cho tôi một góc nhìn đặc biệt. Linh hồn ấy chính là bản chất của tôi, là ý nghĩa của việc trở thành một người bảo hộ nhân loại. Tôi không bác bỏ lập luận của ngài, nhưng tôi ước gì mọi chuyện không phải như vậy. Theo quan điểm của tôi, có những rủi ro đáng để chấp nhận. Chúng ta không thể cứ nhượng lại từng trận chiến cho Warmaster mà không chiến đấu, dù có lẽ chúng ta không thể chiến thắng. Cuộc chiến này, sự hao mòn lực lượng của hắn cũng là một mục tiêu xứng đáng."

Corax giơ nắm tay đáp lễ, không thất vọng nhưng cũng chẳng bất ngờ trước hướng đi của cuộc đối thoại.

"Nếu ta có nguồn tiếp tế dư dả, ta đã sẵn sàng chia sẻ," vị Primarch nói. "Nhưng ta cầu chúc ngươi lên đường đến Beta-Garmon nhanh nhất có thể. Ta tin rằng ngươi sẽ chiến đấu với sự xuất sắc và danh dự, để tưởng nhớ đến người huynh đệ của ta, Ferrus Manus."

"Chúng tôi chiến đấu không phải để tưởng nhớ ông ấy," Dreadnought cất giọng, bộ khuếch âm phát ra một tiếng thở dài méo mó bằng kim loại. "Thứ duy nhất còn lại là sự báo thù."

"Branne, hãy hộ tống Iron Father trở lại gunshup của ông ta. Khi ông ta rời đi, hãy chỉ huy con tàu tiến thẳng đến điểm nhảy càng nhanh càng tốt, rồi quay lại gặp ta."

"Tuân lệnh, thưa ngài." Branne lập tức tiến về phía cửa, cỗ Dreadnought dậm bước nặng nề theo sau. Các vệ binh Terminator nối gót chủ nhân của họ, để lại Corax một mình với dòng suy nghĩ.

Vị Primarch kích hoạt ảnh lập thể. Ông có ký ức hoàn hảo về cụm sao nơi Beta-Garmon tọa lạc và đã tính toán các thời gian cũng như khoảng cách nhảy không gian khác nhau, tùy thuộc vào việc ông khởi hành trực tiếp hay đi vòng qua Rosario và những lộ trình khác. Nhìn các vì sao trải rộng trong màn chiếu ba chiều giúp ông sáng tỏ suy nghĩ, cũng như việc đối thoại với Kardozia hay một trong các thuộc cấp giúp đem lại góc nhìn bổ sung.

Và chính trong khoảnh khắc ấy,ngón tay chạm môi, mắt dán vào màn hình, Branne tìm thấy ông mười phút sau đó. Viên chỉ huy nhìn các ký hiệu trên hệ thống ảnh lập thể và cau mày.

"Tôi tưởng chúng ta sẽ không đến Beta-Garmon chứ, thưa ngài?"

"Chúng ta sẽ không." Corax hướng ánh nhìn về phía viên chỉ huy. "Chúng ta không ở vị thế có thể để lộ sức mạnh thực sựhay sự yếu ớt của mình, cũng như không thể đối đầu trực diện với một đạo quân hùng mạnh, bất kể có bao nhiêu đồng minh đang chờ đợi. Nhưng nếu chiến tranh diễn ra ở đó, có lẽ khôn ngoan hơn là nên ở gần Beta-Garmon."

"Để không phải ở nơi kẻ địch muốn chúng ta xuất hiện?" Branne hỏi.

Corax gật đầu.

Mặc dù chỉ cách quỹ đạo ban đầu của Corax vài năm ánh sáng, việc chuyển hướng đến Ukell cùng quá trình giảm và tăng tốc đi kèm đã khiến tàu Avenger chậm hơn lộ trình dự kiến vài ngày. Không có gì đáng ngạc nhiên khi phần lớn hạm đội Raven Guard đã đi trước soái hạm của vị Primarch và chờ sẵn tại Hệ Rosario khi tàu Avenger đến nơi. Hành động đầu tiên của Corax là triệu tập các chỉ huy lên chiến hạm chủ lực để mở hội đồng chiến tranh, nhằm thảo luận những tin tức mà Kardozia đã báo cáo. Trong lúc các sĩ quan cao cấp được đưa lên Avenger, các chiến hạm khác được cử đến Rosario để xác định xem hành tinh này hiện đang trung thành với phe nào, thu thập các kho hàng quân nhu có thể tận dụng, và xem có tàu chiến hay binh lính nào có thể trưng dụng được không.

Hội đồng họp tại chính căn phòng nơi Corax từng tiếp đón Iron Father, mỗi chỉ huy đều có một nhóm trợ tá đi cùng. Vị Primarch nhận ra tất cả bọn họ, khi lực lượng của ông ngày càng thu hẹp, đội ngũ này lại càng giống với cuộc khởi nghĩa trên Lycaeus. Họ vận hành như những phần tử độc lập hơn là những đại đội truyền thống, lấy sự chủ động cá nhân làm trọng tâm thay vì một cơ cấu cứng nhắc và sự chỉ huy tập trung.

Branne được hộ tống bởi hai Raptor, một trong số "bóng mượt" và một trong số "thô ráp" như cách họ tự gọi mình. Đại diện cho phân đội mang bộ gien thuần khiết của đại đội là Xanda Neroka, dấu hiệu trung úy trên bộ giáp Mark VI của hắn vẫn còn mới và sáng rực. Bên cạnh hắn là Navar Hef, một kẻ trong hình thể quái vậtvới chòm lông rậm, răng nanh sắc nhọn và đôi mắt vàng. Những Raptor thô ráp đang ngày càng ít đi: phần lớn đã tử trận, số khác thì khuất phục trước dị tật của chính mình. Trong số những kẻ sống sót, một vài người như Hef vẫn tiếp tục biến đổi. Một số ít đã bị giam giữ trong những boong sâu dưới lòng tàu, bọn họ đã không còn làm chủ được tâm trí của chính mình nữa. Nhưng liệu sự điên loạn đó đến từ việc nhận thức được số phận của bản thân hay chỉ đơn thuần là sự suy thoái thể chất thì không ai có thể biết chắc được.

***

Hef nhìn Corax khi nhận ra ánh mắt của vị Primarch đang dừng lại trên mình. Gương mặt hắn méo mó đến mức không thể đọc được bất kỳ biểu cảm nào mang tính con người, nhưng ánh mắt đáp lại vị Primarch vẫn chứa đựng tia sáng của trí tuệ.

Agapito có cùng chiếc cằm vuông vắn, vầng trán cau có và đôi gò má phẳng như người anh em Branne, dù một vết sẹo cũ hằn lên phía trên mắt. Soukhounou mang trên mình những hình xăm bộ lạc, những đường nét và chấm nhạt màu nổi bật trên làn da sẫm. Trải qua nhiều tháng ngày sống sót trên Isstvan, Gherith Arendi mang khuôn mặt hóp lại và đôi mắt trũng sâu, dường như sự gầy mòn này đã trở thành vĩnh viễn. Giống như Agapito, hắn cũng mang dấu tích của những vết thương từ Cuộc Thảm Sát tại Bãi Đổ Bộ, ba vết rạch từ tai trái kéo dài xuống vai. Corax biết rõ loại vũ khí nào có thể gây ra thương tích như thế; Arendi đã suýt mất cổ họng vào móng vuốt của một kẻ phản bội bị warp biến đổi.

Vị Primarch phải cố gắng lắm mới không để ánh mắt mình rời khỏi vết sẹo của Arendi và dừng lại trên móng vuốt của Hef. Thật bất công khi liên hệ hai điều đó với nhau, nhưng cũng không thể không nghĩ đến.

Các đại đội dưới quyền các chỉ huy của ông đã thay đổi rất nhiều kể từ khi các đơn vị Hawks, Falcons, Talons, và Raptors được thành lập. Ban đầu, chúng là những phân đội chuyên biệt gồm các đơn vị tác chiến, yểm trợ và xung kích. Nhưng với việc Quân Đoàn liên tục bị chia cắt, tái hợp rồi lại phân tán trong suốt những năm qua, tính độc lập và linh hoạt đã tỏ ra hiệu quả hơn. Giờ đây, mỗi đại đội đều có khả năng tác chiến đa nhiệm, có thể tự duy trì trong các cuộc tấn công và thậm chí chia nhỏ hơn nữa thành các đơn vị hoạt động độc lập.

Các chỉ huy không đến một mình. Arcatus Vindix Centurio là chiến binh cao cấp nhất trong số những Legio Custodes đã tháp tùng Corax từ Terra. Giờ đây, chỉ còn lại sáu người trong số họ. Được các chiến binh Quân Đoàn đặt biệt danh là "Đại Bàng của Hoàng Đế", Vindix có khuôn mặt gầy với chiếc mũi nhọn sắc bén, mái tóc vàng được giữ cho vuốt ngược bởi một dải băng vàng.

Người cuối cùng là Đội trưởng Noriz của Imperial Fists, người đã trở thành đại diện mặc nhiên của những binh sĩ lưu lạc từ nhiều Quân Đoàn khác nhau, những kẻ đã tụ hội dưới ngọn cờ của Corax để tiếp tục chiến đấu.

Nhưng có một người vắng mặt.

"Không có tin gì về Aloni sao?" Primarch hỏi.

Branne lắc đầu, vẻ mặt sa sầm.

"Không có xác nhận chính thức, nhưng Trung úy Vabus trên Revenant nói rằng Spirit of Deliverance chưa từng đến được ranh giới của bước nhảy không gian."

"Vậy thì chúng ta phải hành động với giả định rằng Aloni cùng thủy thủ đoàn của anh ta đã mất tích." Corax hướng mắt về phía Arendi. "Arendi, ngươi hiện không có đơn vị. Falcons sẽ do ngươi chỉ huy."

"Thưa ngài, với tất cả lòng kính trọng, tôi muốn tiếp tục phục vụ trực tiếp trong ban chỉ huy của ngài." Arendi, cựu thủ lĩnh của Shadow Wardens, đội cận vệ riêng của Corax, trả lời. "Tôi tin rằng đó là nơi tôi có thể phục vụ Quân Đoàn tốt nhất."

Corax nhướng mày, nhưng người cựu cận vệ của ông vẫn không nao núng. Ông nhún vai. Không có ích gì khi giao quyền chỉ huy cho một chiến binh không mong muốn điều đó.

"Được thôi, ta sẽ cân nhắc những lựa chọn khác." Corax ngồi xuống đầu bàn họp dài, đan tay lại và đặt trên lớp gỗ sơn bóng. Nhìn tất cả bọn họ tụ hội, ông nhận ra mình đang tiến đến một thời khắc quyết định.

"Chúng ta đang đối mặt với bước ngoặt của cuộc chiến," ông nói. "Cuộc xung đột đang thu hẹp lại, tập trung về Hệ Mặt Trời. Sẽ không lâu nữa Horus sẽ phát động đòn tấn công quyết định. Chúng ta luôn biết điều đó sẽ xảy ra, dù có cố gắng ra sao đi nữa. Chiến lược của ta là làm quân phản bội hao mòn dần, giải phóng những hệ sao bị áp bức sau lưng chúng, cắt đứt nguồn tiếp tế để kéo dài thời gian cho Dorn củng cố Trái Đất. Kể từ sau Isstvan, số kẻ địch chúng ta tiêu diệt nhiều hơn tổn thất phải chịu, nhưng không thể hy vọng xóa bỏ hoàn toàn đòn chết người mà bọn phản bội đã giáng xuống đầu chúng ta."

"Vậy nên ta phải đưa ra một lựa chọn. Chúng ta có tiếp tục con đường này không? Ta có nên tập hợp toàn bộ Quân Đoàn thành một lực lượng thống nhất? Nếu vậy, ta sẽ hướng nó đến hệ sao nào? Một lò lửa chiến tranh khổng lồ đang bùng nổ tại Beta-Garmon. Đó không phải kiểu chiến tranh dành cho chúng ta, không phải trong tình trạng suy yếu này. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể hỗ trợ cho nỗ lực của các bề tôi của Hoàng Đế tại đó."

Vị Primarch nhận thấy Agapito đang bồn chồn, háo hức muốn lên tiếng. Ông ra hiệu cho viên chỉ huy trình bày điều gì đang thiêu đốt trong lòng anh ta.

"Thưa ngài, tôi nghĩ mình đã biết bọn Night Lords đến từ đâu," Agapito nói. "Trên một con tàu mà chúng tôi đột kích, chúng tôi đã phát hiện các tù binh. Trong số đó có cả các Ultramarines."

"Vậy thì sao?" Arendi hỏi. "Các ngươi đã giải thoát họ chứ? Hiện giờ họ ở đâu? Họ đã nói gì?"

"Chúng tôi không thể cứu họ." Agapito cau mày sâu, quai hàm siết chặt. "Nhưng họ không cần phải nói ra để kể câu chuyện của mình. Các cơn bão đang tan dần, tất cả chúng ta đều đã thấy điều đó. Warp không còn sôi sục với cơn cuồng nộ như cách đây một tháng nữa. Suốt nhiều năm qua, chưa ai ở phía này của thiên hà có thể đi xuyên qua cơn bão, nhưng giờ đây... Các lực lượng đang tiến về phía tây, liều lĩnh vượt qua cơn bão tố. Những Ultramarines này, và cả bọn Night Lords đã mang họ tới đây hẳn phải đến từ Năm Trăm Thế Giới."

"Cũng có một cách giải thích khác," Soukhounou lên tiếng. "Những chiến binh của Guilliman đã được điều đến những mặt trận khác. Họ có thể đã ở phía bên này cơn bão trước khi chiến tranh nổ ra."

"Nhưng tại sao lại có nhiều Night Lords đến vậy, và từ đâu đến?" Corax hỏi. "Ta nghĩ Agapito nói đúng. Lực lượng đã tấn công chúng ta chỉ mới tới đây từ một nơi khác. Cuộc chiến với Ultramarines có vẻ là nguồn gốc khả dĩ nhất."

"Nhưng đó là tin tốt hay xấu?" Branne hỏi. "Nếu bọn Night Lords đã đến, có phải điều đó có nghĩa là chúng đã chiến thắng? Chúng ta từng thấy Word Bearers và World Eaters tiến về phía đông rồi quay trở về. Có lẽ Năm Trăm Thế Giới đã không còn nữa. Kẻ địch đã xua tan cơn bão vì chúng không còn cần nó để giam hãm các Ultramarines và Blood Angels nữa."

"Và cả Dark Angels," Noriz bổ sung. "Khi tôi còn ở Deliverance, đã có tin đồn rằng Lion đã dẫn một phần lớn Quân Đoàn của mình đâm sầm vào cơn bão warp. Có thể những huynh đệ trung thành của chúng ta đã giành thắng lợi và bằng cách đó đã phá vỡ sức mạnh của cơn bão."

"Nếu đúng vậy, họ sẽ lập tức tiến về Terra," Agapito nói. "Sẽ là khôn ngoan nếu chúng ta gia nhập cùnghọ."

"Thông tin tình báo của chúng ta vẫn chưa đầy đủ," Corax nói. "Có những lực lượng ở cả hai phe mà chúng ta chưa thể xác định. Ta biết rằng Horus đang tấn công Beta-Garmon với một sức mạnh khổng lồ, nhưng chi tiết thì còn rất ít. Bản thân tên Warmaster có mặt ở đó không? Quân Đoàn của hắn có trực tiếp tham chiến trong hệ sao này không? Alpha Legion đang ở đâu? White Scars? Bầy Sói? Những người huynh đệ của ta, dù là đồng minh hay kẻ phản bội, mỗi người đều có thể xoay chuyển cục diện một chiến trường, vậy thì rốt cuộc bọn họ đang chiến đấu ở đâu?"

"Tôi cảm thấy ngài đã có kế hoạch sẵn rồi, thưa ngài," Arcatus nói. "Ngài không triệu tập hội đồng chỉ để tranh luận vòng vo."

"Ta có một kế hoạch," Corax đáp. "Chính xác hơn là một hướng tiếp cận. Thời gian dành cho những hành động nhỏ lẻ đang nhanh chóng qua đi. Như hiện tại, chúng ta phải chiến đấu với tất cả sức mạnh mình có. Raven Guard phải tập hợp lại, cũng như tất cả các đồng minh còn sót lại của chúng ta."

"Ý ngài là các Therions?" Branne hỏi, giọng trầm ngâm.

"Đúng, Therion Cohort. Theo thông tin cuối cùng từ Phó Caesari, họ không cách đây quá xa. Tùy thuộc vào mức độ tham chiến của họ, chúng ta có thể không phải đợi quá lâu để nhập bọn với bọn họ, hoặc điểm hội quân với họ gần hơn với mục tiêu tối thượng của chúng ta."

Branne chỉ gật đầu, những do dự của anh ta vẫn chưa được nói ra. Corax cũng không cảm thấy cần phải gặng hỏi chỉ huy của Raptors về điều đó.

Vị Primarch nhìn Noriz rồi chuyển ánh mắt sang Arcatus.

"Ta hy vọng một trong hai người hoặc cả hai sẽ đề xuất trở về Terra. Ta không có ý định đứng sau những bức tường mà Dorn đã dựng lên, nhưng ta sẵn sàng nghe lập luận."

Noriz nhìn những người khác trước khi đáp lời Corax.

"Tôi không nghi ngờ rằng mình sẽ sớm trở lại Terra, thưa ngài Primarch, nhưng hiện tại tôi hài lòng dưới quyền chỉ huy của ngài, ít nhất là cho đến khi thời điểm trở về trở nên hiển nhiên."

"Còn Arcatus, ngươi thì sao?"

"Đây không phải lúc để do dự, thưa ngài Corax. Một khi đã cam kết, chúng ta phải giữ vững lập trường. Tôi nghĩ rằng vẫn còn thời gian, như Đội Trưởng Noriz đã nói, để giáng thêm đòn lên bọn phản bội trước khi tham gia vào trận chiến cuối cùng. Những tính toán cơ bản của chiến tranh cho thấy rằng thời gian bỏ phí để chờ kẻ địch tấn công sẽ làm giảm tác động của chúng ta lên cục diện chiến trường. Chúng ta ít hơn về số lượng, nên phải tối đa hóa tất cả những yếu tố có lợi."

"Đúng, nhưng nếu những bức tường của Dorn là một yếu tố có lợi, thì mỗi chiến binh chúng ta bảo toàn để cố thủ thành trì sẽ có giá trị gấp trăm lần trên chiến trường rộng mở," Noriz phản bác. Anh ta mỉm cười chua chát. "Nhưng đó là điều tôi vẫn luôn nói. Dù vậy, theo quan điểm của tôi, đến đúng lúc thay vì đến sớm vẫn là lựa chọn hợp lý."

"Chúng ta cần biết thêm về tình hình xung quanh Beta-Garmon," Corax nói. "Và cách chắc chắn nhất để làm điều đó là tự mình đến đó. Càng gần trung tâm chiến sự, tin tức chúng ta nhận được sẽ càng chính xác."

"Mệnh lệnh của ngài là gì, thưa ngài?" Agapito hỏi, đứng lên như thể đã sẵn sàng xuất phát.

"Chúng ta vẫn còn chút thời gian, và cần liên lạc với Therion Cohort trước khi rời đi. Một số chiến hạm chủ lực của chúng ta vẫn chưa đến điểm tập kết, và nguồn tiếp tế có thể thu thập được từ Rosario là rất quan trọng. Theo như ta thấy, cuộc chiến tại Beta-Garmon sẽ không thể kết thúc trong ngày một ngày hai mà có thể kéo dài hàng tháng, thậm chí nhiều năm. Chúng ta có thể nán lại thêm hai tuần tại đây. Ta sẽ đánh giá tình hình và ra lệnh điều động mới khi cần thiết."

Corax đứng dậy và giải tán cuộc họp. Arendi vẫn nán lại một lúc và được phép ở lại bằng một cái gật đầu.

"Tôi không có ý khước từ vinh dự chỉ huy một Đại Đội đâu, Corax," hắn ta nói. "Tôi chỉ không nghĩ rằng mình phù hợp với vai trò đó vào thời điểm này."

"Và lý do là gì?"

"Giết bọn phản bội bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu có thể."

"Không có gì sai với khát vọng đó," Corax nói. Ông bước tới trước mặt Arendi. "Chúng ta phải tìm và diệt kẻ thù."

"Nhưng không phải là bằng mọi giá, đúng không?" Arendi liếc nhìn ra sau, như thể dõi theo những sĩ quan vừa rời đi. "Ngài cần phải có niềm tin vào các chỉ huy của mình, nhất là trong lúc này."

"Ngươi đang ám chỉ điều gì, Gherith?" Corax nghiêm giọng. "Ai là người ta không thể tin tưởng?"

"Họ không phải là kẻ phản bội,tôi không có ý đó!" Arendi vội đính chính. Hắn hắng giọng. "Hãy lấy Agapito làm ví dụ. Anh ta cũng khao khát báo thù như tôi. Ngài không cần có hai chỉ huy đều đang hừng hực với khao khát chém giết, họ có thể làm ngơ hoặc phớt lờ những mệnh lệnh có thể khiến họ bị cuốn đi khỏi chiến trường. Còn Noriz và Arcatus, sớm muộn gì họ cũng sẽ muốn quay về Terra, bất kể hôm nay họ tuyên bố ra sao. Ngài không thể ra lệnh buộc họ phải ở lại, vậy nếu họ chọn một thời điểm bất lợi để thực hiện quyền quay về Thế Giới Ngai Vàng thì sao? Nếu ngài muốn tập hợp tất cả chúng tôi thêm một lần nữa, thì từng yếu tố của hạm đội đó, từng chiến binh trong lực lượng đó phải cùng chung chí hướng với ngài."

Corax im lặng, không thoải mái trước những lời lẽ của Arendi, nhưng cũng không thể gạt bỏ chúng ngay lập tức.

"Và vị trí của tôi là ở đây, bên cạnh ngài, thưa ngài," Arendi kết luận. "Có là cận vệ hay không cũng chẳng quan trọng."

Hắn không nói thêm gì nữa và rời đi. Không phải lần đầu tiên suy nghĩ của Corax trở nên hỗn loạn, một vũ trụ không ngừng biến động của những yếu tố cần cân nhắc. Ông tựa người lên bàn; gỗ kêu răng rắc dưới sức nặng của ông.

Sẽ thật dễ dàng nếu trở về với Cha ông, tìm kiếm sự an ủi và khẳng định từ Đế Chế. Thật đơn giản nếu đứng trên tường thành vàđi theo từng bước chân của Dorn.

Và thật yếu đuối, nếu chối bỏ nhiệm vụ thực sự đã được giao phó cho ông.

Bốn ngày trước khi hạm đội chuẩn bị nhảy khỏi hệ sao, khi hai mươi hai chiến hạm dưới quyền chỉ huy của Corax tăng tốc tiến về rìa ngoài hệ sao, các astropath và Thủ Thư đã báo cáo có sự di chuyển của tàu trong cơn bão Warp. Những chiến hạm khác đang tiến vào.

Arendi có mặt cùng vị Primarch trong phòng chiến lược của tàu Avenger khi Balsar Kurthuri xác nhận tin tức.

"Một hạm đội nhỏ, thưa ngài, đó là ước tính khả quan nhất của chúng tôi." Viên Thủ Thư liếc nhìn đi nơi khác, biết rằng sự mơ hồ này là không thể chấp nhận được, dù cho đó là điều không thể tránh khỏi. "Ít nhất là sáu, không quá mười hai."

"Chiến hạm sao?" Arendi lên tiếng khi Corax vẫn im lặng. "Trung thành với phe nào?"

"Không thể nói chắc. Chúng ta chưa phát tín hiệu truy vấn. Những con tàu đó có thể không hướng đến Rosario, tốt hơn hết là đừng thu hút sự chú ý."

"Chúng ta đông hơn," Arendi nói, quay sang vị Primarch. "Và chúng ta đang ở đội hình hoàn chỉnh. Nếu bọn Night Lords có bám theo, chúng sẽ xuất hiện rời rạc từ trong Warp. Một con mồi dễ săn."

"Đừng vội tự tin như vậy," Branne lên tiếng khi bước đến từ phía bên kia sàn chỉ huy. Anh ta đứng cạnh Corax, người dường như vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ. "Lũ phản bội có cách thao túng dòng chảy Warp, chúng ta đã chứng kiến điều đó nhiều lần. Chúng sẽ xuất hiện cùng nhau như một hạm đội hoàn chỉnh, tôi đoán vậy."

"Và chúng cũng sẽ bị tiêu diệt như một hạm đội," Arendi nói. "Chúng ta vẫn đông hơn."

"Chỉ vừa đủ đông mà thôi," vị Primarch cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt lướt qua Arendi rồi đến Branne, thoáng nhìn qua viên Thủ Thư. "Nếu giả định tất cả đều là chiến hạm chủ lực, thì dù chỉ vài chiếc ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu cũng đã chiếm đến hai phần ba số chiến hạm tiền tuyến của chúng ta. Còn nếu chúng có đến mười hai chiến hạm... Dù thế nào đi nữa, đây cũng là một trận chiến mà ta không thể liều lĩnh. Chúng ta phải giảm thiểu tổn thất cho đến khi có thể tung vào một trận đánh xứng đáng."

"Chúng ta lại bỏ chạy sao?" Branne không giấu được sự thất vọng trong giọng nói. Corax lập tức ném cho chỉ huy Raptors một cái nhìn sắc lạnh.

"Tất cả các chỉ huy của ta giờ đây đều háo hức giao chiến đến mức sẵn sàng vứt bỏ chiến thắng chỉ để thỏa mãn cơn khát máu hay sao?"

Branne giật lùi lại như thể vừa bị ăn đấm, sững sờ trước sự bộc phát của Corax. Một sự im lặng khó xử bao trùm, cho đến khi Arendi lên tiếng phá vỡ nó.

"Chúng ta không thể hoàn toàn chọn thời gian và địa điểm giao tranh, Corax. Tiên đề đầu tiên của chiến thắng nghe rất là lý tưởng, nhưng trong thực tế, đôi khi ta phải chiến đấu với bất cứ kẻ thù nào xuất hiện trước mặt, bất kể thời điểm nào."

"Chúng ta sẽ lao vào bất kỳ trận chiến nào có thể sao?" Corax nhếch môi. "Đó là sự suy đồi của tham vọng. Ta đã thề rằng Horus sẽ phải hối hận vì đã không tận diệt Raven Guard tại Isstvan. Thời gian đang cạn dần để ta thực hiện lời thề đó, và ta sẽ không lãng phí đòn đánh cuối cùng của Quân Đoàn mình."

"Dĩ nhiên rồi," Arendi đáp, kìm nén bất kỳ sự phản đối nào thêm.

"Tôi..." Kurthuri ngừng lại ngay khi vừa mở lời. Một cử động nhẹ nơi khóe mắt cho thấy anh ta đang lắng nghe tín hiệu từ thiết bị liên lạc cá nhân. Đôi mắt của viên Thủ Thư mở to vì ngạc nhiên. Anh ta khẽ đáp lại bằng giọng thì thầm và gật đầu khi nhận được phản hồi.

"Điềm lành cho chúng ta, thưa ngài," anh ta nói. "Connra Deakon, vị astrotelepath cao cấp nhất của chúng ta, vừa nhận được liên lạc trực tiếp từ những con tàu đang tiến đến." Viên Thủ Thư mỉm cười và quay sang các chỉ huy. "Bọn họ đến từ Deliverance, những người bạn của chúng ta. Mật mã và ám hiệu đều hoàn toàn chính xác. Viện binh từ quê nhà của chúng ta."

Corax lập tức ra lệnh cho Thủ Thư Trưởng xác minh thêm về lòng trung thành và danh tính của hạm đội đang đến. Kurthuri vội vã rời đi để thực hiện nhiệm vụ. Một khoảng lặng bao trùm khi vị Primarch và các sĩ quan của ông cân nhắc ý nghĩa của tin tức này.

"Chúng ta đã phát đi tín hiệu mã hóa kêu gọi tất cả Raven Guard tập hợp tại đây," Branne cuối cùng cũng lên tiếng, với một nụ cười nhẹ. "Giờ khi cơn bão đang yếu đi, tín hiệu của các astropath hẳn đã truyền đến tận Ravenspire!"

"Hoặc có lẽ họ đã rời đi từ trước và đang tìm kiếm chúng ta," Arendi nói. "Ngay cả trong điều kiện thuận lợi nhất, hành trình của họ cũng phải nhanh một cách kỳ diệu mới đến được đây sớm như vậy."

"Cũng có lý," Branne thừa nhận. Anh ta nắm chặt bàn tay như thể đang háo hức. "Ngài nghĩ sẽ có bao nhiêu người? Đã nhiều năm kể từ khi có lực lượng nào đến từ Deliverance. Bao nhiêu chiến binh đã hoàn thành nghi lễ trong thời gian đó?"

"Hãy kìm nén sự phấn khích của ngươi đi, chỉ huy," Corax nói khẽ. "Những tân binh non trẻ chưa chắc đã là một tài sản có giá trị vào thời điểm này. Với khoảng thời gian huấn luyện ngắn nhất có thể, ngay cả những người giỏi nhất cũng chỉ mới được sáu tháng kể từ khi cấy ghép black carapaces. Và hầu như không có kinh nghiệm thực chiến nào để làm nền tảng."

"Chúng ta ai cũng từng là những nguyên liệu thô như thế," Arendi nói. Anh ta nhìn vị Primarch của mình, một chiến binh vĩ đại với ánh mắt chất chứa suy tư, và không kìm được một tràng cười ngắn. "Ít nhất thì những kẻ trong chúng ta không được Hoàng Đế tự tay tạo ra. Chẳng phải bấy lâu nay chúng ta vẫn mong đợi tin tốt hay sao? Hãy biết ơn những ân huệ nhỏ nhoi mà ta nhận được."

Corax trông có vẻ chưa bị thuyết phục.

"Chúng ta sẽ chờ xem," ngài nói, rồi tiến về cánh cổng dẫn vào phòng chiến lược. "Nếu mọi việc suôn sẻ, bảo hạm đội vừa đến kia chờ lệnh ở khoảng cách nhảy Warp, và triệu tập chỉ huy của họ đến báo cáo tại tàu Avenger sớm nhất có thể."

Ông không đợi lời xác nhận từ Branne mà sải bước rời khỏi sàn chỉ huy chính, quai hàm siết chặt. Viên Thủ lĩnh Raptors nhìn sang Arendi.

"Ngày ấy đã mất mát quá nhiều để còn có thể xem điều này là phước lành," Branne giải thích. "Ngài ấy không dám để bản thân mình nuôi hy vọng."

"Không có hy vọng thì làm sao còn chiến đấu tiếp? Nghe thật vô lý."

"Đừng nhầm lẫn giữa hy vọng và niềm tin, Gherith à. Corax tin rằng chúng ta sẽ chiến thắng. Ngài ấy chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, chỉ là do cái giá phải trả quá lớn mà thôi."

"Ngài Primarch, ừ nhỉ?" Arendi thở ra một hơi mạnh. "Giờ tôi mới nhận ra ngài ấy khiến tôi nhớ đến ai. Chính là bản thân ngài ấy. Trước khi Hoàng Đế đến."

"Sao cơ?"

"Vị Primarch của chúng ta, ngài ấy từng như thế này trước cuộc khởi nghĩa. Không bao giờ xem điều gì là hiển nhiên. Luôn tìm kiếm những điều tồi tệ nhất trong mọi tình huống. Ngày nào cũng chờ đợi tin xấu. Như thể nếu lường trước được thì có thể tránh được thảm họa." Arendi bước sát hơn về phía Branne và hạ giọng. "Mọi thứ đang đi đến hồi kết, Branne à. Nếu không nghĩ rằng điều đó là bất khả thi, tôi đã nói rằng Primarch của chúng ta đang lo lắng."

Và với suy nghĩ bất an ấy, Arendi rời khỏi phòng chiến lược để tìm các cựu Shadow Wardens khác. Hắn vừa nảy ra một ý tưởng, và nó có lẽ sẽ khiến hắn gặp rắc rối như mọi khi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store