ZingTruyen.Store

Dĩ Vãng Trong Câu Thơ

Ngồi Chờ Mảnh Trăng

NinhNguyenDuc

Ngồi Chờ Mảnh Trăng
***
Đêm khuya một ánh trăng mờ
Người đâu chưa ngủ ngồi chờ trăng lên
Đêm Đông nào thấy ánh trăng
Người sao chưa ngủ tơ chăng giữa trời
Tình này ai gửi, gửi ai
Đến mai trời tỏ hỏi ai cô mình
Nay mưa từng giọt bên thềm
Từng cơn gió lạnh chăn mền lạnh ru
Người ngồi như thể chiêm bao
Khi cười, lúc nói, lại kêu tên nàng
Yêu thời như thế vẫn yêu
Đến nay tóc bạc vì yêu quá nhiều
Sông kia giờ nước mênh mông
Một trời mây nước thì sông trăm nghìn
Cỏ lau đêm lạnh chẳng lay
Thì cơn sóng đó trong lòng tuôn ra
Đêm khuya ai đó một mình
Ngồi bên cửa sổ đang nhìn hư không
Nhìn đâu phía đó nơi xa
Khúc ca nàng hát, nàng ca câu tình
Nàng ca chữ nhớ chữ thương
Thương người xóm nhỏ vấn vương tơ tình
Xa nhau nói đến nghìn trùng
Hẹn nhau một dịp tương phùng bên nhau
Sông quê nước chảy êm đềm
Tình ta thắm thiết vì nên nỗi này
Đêm khuya thời đó tương tư
Người nay chưa ngủ ngồi chờ mảnh trăng.
***
Lập Thạch
2:03/12/12/2025
Nguyễn Đức Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store