[Danjangz] Khi ánh sáng tự nguyện sa ngã
2
Thánh điện Eiravel được cứu.
Nhưng ánh sáng không còn nguyên vẹn.
Những mái vòm pha lê từng phản chiếu hào quang giờ mang theo những vết nứt như vết sẹo trên da thịt một vị thần già nua. Giáo Phái Bóng Đêm rút lui, cổng xâm lăng bị phong ấn—cái giá là sự biến mất của Wonyong.
Không ai nhắc đến tên nàng.
Ngoại trừ Gaeul.
Đêm nào Thánh Nữ cũng quỳ trong đại sảnh trống rỗng, nơi từng là tâm điểm nghi lễ, nơi bóng tối đã nuốt lấy người nàng yêu—dù nàng chưa từng thừa nhận điều đó bằng lời.
“Ánh sáng vĩ đại,” Gaeul thì thầm, trán chạm sàn đá lạnh.
“Nếu người thật sự toàn năng… xin đừng để nàng tan biến.”
Không có lời đáp.
Chỉ có tiếng gió lùa qua các khe nứt, nghe như tiếng thở dài của những linh hồn không được cứu rỗi.
Các trưởng lão bảo Gaeul rằng nàng đã làm đủ. Rằng sự hy sinh của một nữ tu phản đồ không đáng để Thánh Nữ hao mòn đức tin. Rằng bóng tối không thể cứu chuộc.
Gaeul mỉm cười, gật đầu, vâng lời.
Nhưng khi đêm xuống, nàng lén mở Thư Khố Cấm—nơi lưu giữ những bản kinh bị xé bỏ vì quá nguy hiểm.
Trong đó có một truyền thuyết cổ xưa, viết bằng máu khô và ánh sáng đông cứng:
“Kẻ sa vào Vực Thẳm không chết.
Họ bị treo lơ lửng giữa tồn tại và hư vô.
Muốn kéo họ trở về, cần một linh hồn sẵn sàng bước vào vực và chấp nhận không còn nguyên vẹn khi quay lại.”
Gaeul khép sách.
Đôi tay nàng run rẩy.
Lần đầu tiên trong đời, Thánh Nữ muốn phản bội ánh sáng.
"Vực Thẳm" không giống địa ngục như những gì người ta kể.
Nó không cháy. Không gào thét.
Nó tĩnh lặng đến đáng sợ.
Wonyong trôi nổi trong khoảng không vô định, nơi không có trên dưới, không có ngày đêm. Bóng tối quấn quanh nàng như nước sâu, vừa nâng đỡ vừa siết chặt.
Thân thể nàng còn đó, nhưng mờ nhạt. Linh hồn nàng bị xích bằng những sợi xích vô hình làm từ lời thề cũ và tội lỗi chưa được tha thứ.
Nàng không đau.
Chỉ là…cảm thấy trống rỗng.
Ký ức về Gaeul là thứ duy nhất không phai. Nụ cười ấy, giọng nói ấy, ánh sáng dịu dàng ấy—mọi thứ lặp đi lặp lại như một lời nguyền ngọt ngào.
“Đừng cầu nguyện cho tôi…”
Wonyong đã nói vậy.
Và giờ đây, nàng sợ rằng Gaeul đã nghe lời.
Trong vực thẳm, thời gian không trôi. Nhưng tuyệt vọng thì có.
Cho đến khi một tia sáng xuất hiện.
Nhỏ, yếu và run rẩy.
Nhưng quen thuộc, cảm thấy quen thuộc đến kì lạ.
Gaeul bước vào "Vực Thẳm" trong đêm trăng máu.
Nàng không mang theo vũ khí, không áo giáp, không bùa chú của thánh điện. Chỉ có một lời cầu nguyện chưa từng được ghi chép, lời cầu nguyện không hướng về thần linh, mà hướng về một con người.
Ánh sáng quanh nàng khác lạ.
Không rực rỡ.
Không thuần khiết.
Nó mang theo nỗi sợ, do dự, và quyết tâm ích kỷ. Là những cảm xúc mà Thánh Nữ không được phép có.
"Vực Thẳm" rung chuyển.
Bóng tối rít lên, không phải vì căm ghét, mà vì ngạc nhiên.
“Một Thánh Nữ tự nguyện sa ngã?”
Gaeul không đáp.
Nàng chỉ gọi một cái tên.
“Wonyong.”
Âm thanh ấy xé toạc khoảng không.
Wonyong cảm thấy sợi xích siết quanh linh hồn mình run lên, siết chặt hơn, dường như muốn Wonyoung biến mất.
“Không…” nàng thì thầm. “Đừng đến đây…”
Nhưng ánh sáng đã tìm thấy nàng.
Gaeul nhìn thấy Wonyong quỳ giữa bóng tối, mái tóc đen dài buông xõa, bộ áo nữ tu rách nát hòa vào hư vô. Người từng lạnh lùng, kiêu hãnh giờ đây giống như một linh hồn lạc lối.
“Em đã nói rồi,” Wonyong cười khẽ, giọng khàn đặc. “Đừng cầu nguyện cho em.”
Gaeul tiến lại gần.
Mỗi bước đi khiến ánh sáng trên người nàng tối đi một chút.
“Chị đã không cầu nguyện,” Gaeul đáp. “Chị đã đến đây.”
Wonyong ngẩng đầu, đôi mắt tối sẫm phản chiếu hình ảnh Thánh Nữ—không còn hoàn hảo như trước.
“Chị sẽ mất tất cả!” Wonyong nói. “Danh phận, ánh sáng, đức tin.”
Gaeul quỳ xuống trước mặt nàng.
“Chị biết.”
Khoảnh khắc ấy, sợi xích rung lên dữ dội.
"Vực Thẳm" gào thét.
"ÁNH SÁNG KHÔNG THỂ CỨU KẺ NẰM TRONG BÓNG TỐI MÀ KHÔNG BỊ Ô UẾ!!!!!"
Gaeul đặt tay lên ngực Wonyong—nơi trái tim vẫn còn đập, dù yếu ớt.
“Vậy hãy để chị trở nên ô uế” nàng thì thầm.
“Như em đã từng vì chị.”
Phong ấn bắt đầu vỡ.
Không phải phong ấn giam Wonyong—mà là phong ấn bảo vệ Gaeul.
Ký ức của Thánh Nữ tràn vào "Vực Thẳm": những năm tháng cầu nguyện cô độc, gánh nặng của sự hoàn hảo, nỗi sợ không được phép yếu đuối.
Bóng tối nuốt lấy chúng.
Đổi lại, ánh sáng của Gaeul thắp lên linh hồn Wonyong.
Hai nguồn sức mạnh hòa trộn—không dung hợp, mà xé rách lẫn nhau.
Wonyong hét lên khi sợi xích vỡ tan, để lại những vết sẹo ánh sáng khắc sâu vào linh hồn nàng.
Gaeul ngã quỵ.
Ánh sáng quanh nàng chỉ còn le lói.
“Đủ rồi!” Wonyong ôm lấy nàng. “Tôi không đáng!”
Gaeul mỉm cười yếu ớt. “Chị không cứu em vì em xứng đáng.”
“Vậy vì sao?” Wonyong gào lên.
“Vì chị yêu em.”
Ba từ ấy—đơn giản, phản thánh, không thể rút lại.
"Vực Thẳm" im lặng.
Rồi… buông tay.
Khi họ tỉnh lại, bầu trời Eiravel xám nhạt.
Gaeul nằm trên bậc thềm thánh điện, hơi thở yếu ớt. Ánh hào quang sau lưng nàng đã biến mất.
Wonyong quỳ bên cạnh—không còn bị bóng tối nuốt chửng, nhưng đôi mắt mang theo những vệt sáng lạ lùng như vết nứt của sao băng.
Các trưởng lão đến.
Họ nhìn Thánh Nữ không còn là Thánh Nữ.
Và nữ tu phản đồ được kéo về từ "Vực Thẳm".
Bản án được đưa ra nhanh chóng.
Gaeul bị tước danh hiệu.
Wonyong bị lưu đày.
Không có lời phản đối.
Gaeul nắm lấy tay Wonyong.
Lần đầu tiên, không ánh sáng, không bóng tối—chỉ có hai con người.
Nhiều năm sau, người ta kể về một ngôi nhà nhỏ ở rìa thế giới, nơi một người từng là Thánh Nữ và một kẻ từng là nữ tu bóng tối cùng nhau sinh sống. Cùng nhau chữa lành cho những linh hồn lạc lối.
Không ai cầu nguyện ở đó.
Nhưng ai bước vào cũng cảm thấy được tha thứ.
Trong đêm yên tĩnh, Wonyong ôm lấy eo Gaeul hỏi khẽ:
“Chị có hối hận không?”
Gaeul tựa đầu lên vai nàng.
“Không.”
“Ngay cả khi mất ánh sáng?”
Gaeul mỉm cười.
“Chị không mất” nàng đáp.
“Chị chọn chiếu nó cho một người.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store