Chương 25 Ngoại truyện: Thiên Minh
Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, những ngày sau đó vừa đi làm còn phải để ý đến Tuyết Đình nhiều hơn, tôi cũng ý thức được trách nhiệm của mình.
Chỉ là vào tháng thứ 8 của thai kì, Tuyết Đình nằng nặc muốn đến thành phố khác du lich đổi gió, ban đầu tôi không đồng ý, nhưng nghĩ đến nếu có thể đến thành phố của Mộc Nhiên thì sao?
Thế nên mới có cuộc gặp gỡ ở trung tâm thương mại.
Không ngờ chỉ một chuyến du lịch mà lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện, những sự thật bị che giấu cũng phơi bày.
Sau khi biết mọi thứ đều do Tuyết Đình tính toán hãm hại, tôi đã tức giận trách vấn cô ta rất nhiều.
Cô ta cuối cùng cũng không thể lấp liếm tội lỗi của mình mà thừa nhận.
Biết rằng là do cô ta giăng bẫy, cô ta sai, nhưng tôi cũng không hoàn toàn vô tội. Những lời Tuyết Đình trong lúc tức giận đã nói với tôi, khiến tôi suy ngẫm rất nhiều.
《Thật ra từ đầu đến cuối đều là tôi bày trò, nhưng anh có từng nghĩ, nếu không phải anh còn tình cảm với tôi thì kế hoạch này cũng không diễn ra thuận lợi đến thế. Anh buộc tội tôi thì anh cũng không thể chứng minh rằng bản thân mình vô tội. Mộc Nhiên sẽ không tha thứ cho anh, cô ta sẽ không bao giờ quay lại với anh đâu, bởi vì anh cũng chẳng xứng đáng có được tình yêu.》
Nói xong cô ta còn cười rất thỏa mãn, những lời đó dường như chỉ để xả giận, nhưng nó không phải khiến tôi tức giận mà khiến tôi nhận ra vài điều. Cô ta nói đúng, tôi cũng không thoát tội trong việc khiến Mộc Nhiên đau lòng.
Sau lần đó, Tuyết Đình bỏ lại đứa bé vừa sinh mà rời đi.
Rõ ràng tôi nên hận cô ta, nhưng rõ ràng mọi việc thành ra thế này không phải chỉ do Tuyết Đình, mà nguyên nhân chính là bản thân tôi có vấn đề.
Rõ ràng người tôi yêu là Mộc Nhiên, nhưng lại vì sự áy náy dành cho Tuyết Đình mà khiến tất cả đều tổn thương.
Có lẽ tôi thực sự không xứng đáng có được tình yêu.
Còn về đứa nhỏ, tôi đã suy nghĩ và đưa ra quyết định nhận nuôi nó, đặt cho nó cái tên Thiên Tâm.
Tôi cũng quyết định buông tay, nhưng nói buông đâu phải làm liền là được, mỗi lúc tôi nhớ Mộc Nhiên đều sẽ đến nhà cô ấy, vì mật khẩu vẫn chưa đổi nên tôi vẫn có thể vào nhà.
Sau đó trong vào một ngày, cuối cùng tôi cũng đợi được Mộc Nhiên, có điều giờ đây bên cạnh cô ấy đã có một người khác.
Tôi lại bắt đầu chìm đắm vào đau khổ, tìm đến rượu để quên đi mọi thứ, nhưng vì cuộc gọi lần đó của Mộc Nhiên đã khiến tôi hoàn toàn thức tỉnh.
Những hành động này qur thực quá ngu ngốc, có lẽ dù tôi có chết đi thì tất cả cũng chẳng được như ban đầu. Tôi không thể cứ mãi ích kỉ khiến những người quan tâm tôi thêm lo lắng.
Tôi bắt đầu điều chỉnh lại bản thân, không được sống cuộc sống một cách tệ hại nữa.
Một năm sau đó, tôi nghe tin Mộc Nhiên cùng người đàn ông kia kết hôn, trái tim tôi lại đau nhói. Nhưng cũng đã quen rồi, suốt một năm nay ngày nào mà tôi không thấy họ ân ái hạnh phúc.
Có điều tôi vẫn muốn cược một lần cuối, hy vọng sẽ được ban phát một chút tình cảm từ cô ấy, cũng không biết từ khi nào tình yêu của tôi lại trở nên hèn mọn như thế.
Tôi biết được Vân Hy là người chịu trách nhiệm làm bánh ngọt cho đám cưới, tôi liền nhờ cô ấy giúp đỡ.
Vân Hy ban đầu không đồng ý, nhưng sau đó vẫn giúp tôi.
Tôi đứng ở phòng thay đồ nghe hết lời hai người họ nói.
Cô ấy thật sự đối với tôi dù một chút thương hại cũng không có, nhưng đây là thứ tôi đáng nhận được.
Cuối cùng cũng đến lúc hết hy vọng thật rồi, là buông bỏ chấp niệm trong lòng, cũng như bảo vệ hạnh phúc của cô ấy.
Những năm tháng sau đó tôi tấp nập với công việc và Thiên Tâm.
Tưởng rằng đã quên được rồi, nhưng vãn là tự lừa dối chính mình.
Mỗi khi có người giống cô ấy lướt qua tôi đều sẽ quay lại nhìn, hoặc là trong vô thức sẽ tìm hiểu về cuộc sống hiện tại của cô ấy. Biết rằng là không nên nhưng vẫn không dừng được mà nhớ.
Vào những ngày cuối đời, tôi càng mong muốn được gặp cô ấy lần cuối, nhưng chỉ mong ông trời cho cô ấy xuất hiện trong mơ, còn thực sự gặp tôi không dám nghĩ tới.
Vậy mà không ngờ, thằng bé Thiên Tâm lại đến tìm cô ấy.
Khi gặp lại, nhìn người con gái trước mặt, tôi mãn nguyện rồi, chết không còn hối tiếc nữa.
Cuộc đời của tôi chỉ ngắn ngủi trong 37 năm, gặp được Mộc Nhiên là may mắn lớn nhất, không được bên cạnh cô ấy lại là bất hạnh lớn nhất. Có lẽ ông trời thấy tôi sống vậy đủ rồi, mọi loại cảm xúc, khó khăn, thăng trầm đều đã trải qua nên giải thoát thôi.
Còn về Tuyết Đình, tôi không hận cô ta mà là xót thương. Một cô gái hồn nhiên, lương thiện lại bị cuộc sống này làm thay đổi trở nên như thế, vừa mưu mô lại đáng ghét.
Tôi sau này mới biết được, lúc ở Mỹ, cô ta đã bị lừa bán vào quán bar nên sau khi thoát được liền bám víu mọi nơi, tính cách trở nên vặn vẹo, cuộc đời của cô ta cũng chẳng tốt lành gì, sống còn không lâu bằng tôi, nghe nói vào năm năm trước cô ta đã bỏ mạng trong một quán bar sau vụ cháy.
Cuộc sống này là thế, không thể trách số phận, chẳng thể trách xã hội, chỉ trách bản thân không đủ lý trí, may mắn để vượt qua nó. Cả tôi và Tuyết Đình đều như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store