ZingTruyen.Store

Đánh Mất Em

Chương 24 Ngoại truyện: Thiên Minh

Beatitudo_ND_04

Tuyết Đình gọi điện cho tôi vừa khóc vừa nói, cô ấy đã có thai, là của tôi.

Tôi lúc đó vô cùng bàng hoàng, không tin vào sự thật trước mắt, an ủi Tuyết Đình phải bình tĩnh, nhưng chính tôi lại chẳng thể bình tĩnh chút nào.

Chỉ trong hai ngày tôi mất ngủ vì chuyện đó, cuối cùng cũng quyết định sẽ nói ra cho Mộc Nhiên biết, đã không thể làm như mọi chuyện không có gì nữa rồi.

Trước khi hẹn gặp Mộc Nhiên, tôi đã thầm chuẩn bị tâm lý bị mắng chửi thậm chí là đánh của Mộc Nhiên.

Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều rất bình tĩnh không hề tức giận cũng chẳng muốn mắng chửi mà chỉ một lòng muốn chia tay.

Những biểu hiện đó của Mộc Nhiên khiến tôi có cảm giác bất an vô cùng, còn đáng sợ hơn cả sự tức giận chính là sự im lặng.

Tôi không muốn chia tay, ngày mai chúng tôi sẽ kết hôn, sao có thể chia tay vào lúc này. Tôi biết bản thân mình làm sai, nhưng khi nhìn thấy Mộc Nhiên như thế lại làm tôi cảm thấy lẽ nào cô ấy không yêu nên dù thế nào cũng được.

Nhưng rồi chính tôi mới là người sai, vốn dĩ tôi không hiểu rõ Mộc Nhiên, tôi đã quên đi cô ấy là người trầm tĩnh, giải quyết mọi vấn đề đều trong trạng thái bình tĩnh, cho nên trong chuyện tình cảm cũng vậy.

Chỉ là có lẽ khi nghe tôi chất vấn lại, cô ấy mới thực sự tức giận, à không có lẽ là sự thất vọng hoàn toàn.

Những việc làm trước kia của Mộc Nhiên tuy nhỏ nhặt nhưng đều là vì tôi, chỉ là tôi thật sự đã không chú tâm, quan tâm cô ấy.

Cô ấy nói tất cả đều đúng, bánh và hoa tôi đều không thích, mà là Tuyết Đình thích.

Nhưng thật ra tôi không phải vẫn còn yêu Tuyết Đình, mà là mỗi khi nhìn thấy bánh và hoa tôi lại nhớ về thời thanh xuân tươi đẹp ấy mà Tuyết Đình là một trong những nhân tố góp mặt.

Còn việc tôi thường xuyên tới New York công tác, thật ra đó chỉ là công việc được giao.

Đúng là vào lần gần đây nhất tôi đã gặp lại Tuyết Đình. Do là bạn bè cũ gặp lại nên tôi có mời cô ấy đi ăn, không phải là hẹn trước.

Thật sự mọi chuyện không phải như Mộc Nhiên nghĩ, không phải New York là nơi ở của Tuyết Đình nên tôi mới thường xuyên đến.

Mộc Nhiên thực sự đã hiểu lầm chuyện này, thế nhưng bây giờ giải thích còn kịp sao.

Dù tất cả là ngẫu nhiên, nhưng cũng do tôi lựa chọn dẫn đến, chuyện đó vẫn khiến cô ấy đau lòng.

Thì ra không phải cô ấy không tức giận, mà là vì quá thất vọng đến nỗi tức giận cũng chẳng muốn.

Cô ấy lựa chọn từ bỏ không phải chỉ vì chuyện hôm nay, mà là thất vọng tích tụ lâu ngày khiến cho tình yêu cũng tan biến.

Chúng tôi cứ thế mà chia tay, hôn lễ cũng bị hủy bỏ.

Mộc Nhiên muốn tôi dọn đi, tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại.

Sau đó tôi dọn về nhà ba mẹ ở, lâu lâu sẽ lại đến xem Tuyết Đình ra sao, dù sao đứa bé cũng là con của tôi, tôi không thể bỏ mặc mẹ con cô ấy.

Quãng thời gian sau đó, sự có mặt của Mộc Nhiên đã khiến tôi thay đổi rất nhiều, thế nên khi rời xa cô ấy, tôi mới nhận ra bản thân là không còn là mình của trước kia, tôi không thể sống một mình, tôi bắt đầu nhớ về đoạn tình cảm ngọt ngào của cả hai, nhớ nụ cười đáng yêu, hành động dịu dàng của cô ấy, tôi đã nhận ra rằng bản thân đã đánh giá thấp vị trí của Mộc Nhiên trong trái tim mình.

Rõ ràng không có can đảm đến gặp cô ấy, nhưng thật sự rất nhớ, thế nên sau khi tan làm tôi lái xe qua căn chung cư chờ Mộc Nhiên.

Suôt mấy ngày như thế tôi đứng chờ đều không gặp được, liền có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Mộc Nhiên.

Thật may cô ấy vẫn nghe máy, có điều thái độ đúng là không tốt chút nào, rất lạnh nhạt, tôi lúc đó vừa vui lại vừa buồn. Cô ấy vẫn không chịu gặp tôi.

Sau đó vì một hợp đồng quan trong mà tôi bận rộn suốt hai tuần, lúc rảnh một tí liền muốn tìm cô ấy.

Tôi lại đến nhà nhưng vẫn không gặp, tôi liền gọi điện thoại.

Khi nghe thấy giọng ngọt ngào quen thuộc trái tim tôi lại rung động liên hồi. Tôi không biết phải lấy lý do gì cho cuộc gọi liền nói đại để quên đồ muốn tới lấy.

Chỉ là cô ấy đáp rất ngắn gọn, nói mật khẩu chưa đổi, kêu tôi tự đến lấy, xong liền cúp máy.

Tôi có chút vui mừng khi cô ấy nói chưa đổi mật khẩu, có lẽ cô ấy cũng chưa thể quên tôi, nếu vậy tôi còn có hy vọng đúng chứ?

Nhưng khi mở cửa tiến vào, vậy mà thực sự không có ai, cô ấy không có ở nhà. Có hơi lo lắng nhưng nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi, chắc là cô ấy chỉ đi đâu đó chơi rồi qua đêm thôi.

Tuy nhiên không được gặp vẫn khiến tôi rất hụt hững.

Những ngày sau đó, tôi điều tra được cô ấy đã chuyển sang thành phố khác sống một thời gian rồi, ấy vậy mà tôi vẫn không biết gì.

Tiếp đó liền muốn gọi, nhưng tôi đã bị chặn. Cô ấy đã cho tôi vào danh sách đen, tôi có chút đau lòng, định bỏ cuộc.

Nhưng trái tim lại không cho phép, sau 2 ngày suy nghĩ tôi quyết định đến thành phố Mộc Nhiên chuyển đến.

Có điều khi vừa chuẩn bị lên máy bay lại nhận được tin tức Tuyết Đình bị ngã, suýt thì xảy thai.

Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, những ngày sau đó vừa đi làm còn phải để ý đến Tuyết Đình nhiều hơn, tôi cũng ý thức được trách nhiệm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store