ZingTruyen.Store

[Đang Edit] Ta Chỉ Cầu Được Sống, Nào Ngờ Đế Vương Lại Say Mê

Chương 12: Lập uy

gocnhocuamuoi

Biên tập: Muội

Mục đích của Tô Tu Nghi rất rõ ràng.

Nàng ta tiến cung lấy ngôi vị Hoàng hậu làm mục tiêu, vậy thì muốn sớm bắt đầu lập uy.

Bây giờ là lần đầu tiên các phi tần mới gặp nhau, ấn tượng lần đầu tiên rất quan trọng. Nàng ta phải khiến họ hiểu rõ, nàng ta mới là sự tồn tại tôn quý nhất trong hậu phi.

Hơn nữa, lần đầu tiên nàng ta thấy Gia Tiệp Dư thì rất không thích nàng.

Huống chi, đêm qua nghe Lữ Tài Nhân nói, nàng ta càng muốn cho Gia Tiệp Dư một bài học.

Nàng ta phải cho nàng hiểu rõ, chỉ là một Gia Tiệp Dư nhỏ bé, ở trước mặt mình phải hiểu quy tắc làm người.

Các phi tần mới nhất thời đứng dậy cũng không biết làm sao, không đứng cũng không được.

Bên trái là tiền bối của tiềm phủ cũ, không thể không tôn kính. Bên phải là người có vị phần cao hơn mình, không dám không nghe lời, các phi tử vị phần thấp kém bị kẹp ở giữa không khỏi run rẩy.

Nhất là Trịnh Bảo Lâm bị Lữ Tài Nhân làm khó dễ, giờ phút này nửa quỳ, chân cũng run rẩy.

Giang Ánh Lê tất nhiên biết đây là Tô Tu Nghi ghi hận lên mình, cố ý bỏ qua nàng, ngẩng cao đầu lập uy với nàng.

Nàng cũng không tức giận, giọng điệu cao thêm lặp lại một lần nữa: "Đều đứng dậy hết đi, ta nhận lệnh của bệ hạ. Hôm nay nói lời răn dạy xong, còn phải đưa các tỷ muội đi bái kiến Thái hậu. Chậm trễ một khắc lại Thái hậu sẽ chờ một khắc. Bệ hạ rất trọng hiếu đạo, nếu ngài ấy biết rồi lại xử phạt, sợ là ta cũng không quyết định được."

Tô Tu Nghi lấy Thái hậu ra, Giang Ánh Lê lấy bệ hạ ra.

Nói cho cùng, Thái hậu vẫn không thể vượt qua bệ hạ, các phi tần coi như không thấy Tô Tu Nghi, đều đứng dậy ngồi xuống.

Trong điện bất thình lình chỉ còn mỗi Tô Tu Nghi và Lữ Tài Nhân đứng đực ở đó.

Giang Ánh Lê nhìn thấy hai người họ, thản nhiên nói: "Muội muội không muốn ngồi thì đứng ở đó vậy. Nhưng lời răn dạy này rất dài, chỉ sợ đứng có chút mệt mỏi nhé."

Tô Tu Nghi sầm mặt, hừ một tiếng. Lúc nàng ta chuẩn bị nói gì đó, một giọng nói khó chịu vang lên.

"Có thôi đi không, đến muộn còn không xấu hổ mà còn lấy làm vinh hạnh. Nhanh chút đi, đừng làm trễ mọi chuyện nữa."

Người nói chính là Tống Uyển Ngôn.

"Ngươi!" Trên mặt Tô Tu Nghi lúc trắng lúc đỏ.

Hết lần này đến lần khác, cấp bậc của nàng ta và Tống Uyển Ngôn ngang nhau. Thân thế của nàng cũng không thể nào áp đảo nàng ta. Cho nên nhất thời không cách nào áp chế được nàng ta.

Tống Uyển Ngôn không chút khách khí liếc nàng ta.

Cái liếc mắt ấy khiến cho Tô Tu Nghi càng tức giận, cơ thể thoáng một cái không thể đứng vững.

Nàng ta tức giận vọt tới chỗ ngồi, hất tay áo ngồi xuống.

Đợi lát nữa gặp Thái hậu rồi, nàng nhất định phải khiến Tống Uyển Ngôn đẹp mắt!

Tiết gia và Tống gia không hợp nhau, nàng muốn tố cáo nàng ta tội nói năng lỗ mãng. Thái hậu chắc chắn sẽ phạt nặng Tống Uyển Ngôn!

Tô Tu Nghi ngồi xuống rồi, Lữ Tài Nhân tất nhiên cũng chỉ có thể cụp đuôi, xám xịt ngồi xuống.

Một sóng gió nhỏ trước lời răn dạy cuối cùng cũng qua đi,

Giang Ánh Lê làm từng bước, bắt đầu giảng lời răn dạy.

Những câu từ rất quen thuộc, dù đối mặt với đủ dáng vẻ của các phi tử, nhưng Giang Ánh Lê không mắc phải sai lầm gì.

Mãi đến khi nói xong câu cuối cùng, Giang Ánh Lê cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, các vị tỷ muội ghi nhớ những lời vừa nãy, lục cung đồng tâm hầu hạ bệ hạ. Bây giờ, mọi người từ chỗ ngồi xếp thành hàng đi ra ngoài điện, cùng ta đi cung Vạn Thọ."

"Đợi đã."

Giọng Lữ Tài Nhân đột ngột vang lên.

Tống Uyển Ngôn quét đôi mắt sắc bén qua, mặt mũi viết đầy chữ: Ngươi lại muốn làm gì hại thân nữa đây?

Lữ Tài Nhân đứng dậy, chầm chậm nói: "Nghe nói đây lời răn dạy do Tiệp Dư tự mình viết sao?"

Giang Ánh Lê gật đầu, thầm nghĩ: một nửa là nàng, một nửa là bệ hạ.

Nhưng mà bây giờ, nàng tạm thời nhận hết công lao về mình nàng.

"Là ta viết, tài nhân có câu hỏi gì không?"

Lữ Tài Nhân cười đến mức khó nghe: "Trách không được vẫn cảm thấy có nhiều chỗ sai sót."

Lời này vừa nói ra, Giang Ánh Lê ngẩn ra, nhưng không phải cảm thấy lời răn dạy có gì sai sót, mà là --

Thật sự còn một tên ngu xuẩn siêu cấp ngày đầu tiên gây sự.

Tô Tu Nghi mới vừa rồi bị mất mặt, giờ phút này muốn lấy lại, theo cần câu của Lữ Tài Nhân liền đứng dậy: "Bổn cung cũng thấy viết quá qua loa, không đủ để răn dạy các vị tỷ muội."

Lữ Tài Nhân đi đến bên cạnh Tô Tu Nghi, cao giọng nói: "Theo ta thấy, Gia Tiệp Dư nói cũng không chu toàn,, hay là để Tô Tu Nghi lại sửa vài câu cho mọi người."

Tô Tu Nghi đứng dậy, bước đến bên cạnh Giang Ánh Lê, chầm chậm nói: "Gia Tiệp Dư, ngươi nói xem?"

Giang Ánh Lê cảm thấy mình ngăn cản cũng không có ích gì, dù sao nàng cũng chẳng muốn ra mặt, càng không muốn ngăn tên ngu xuẩn tìm đường chết. Nàng lùi lại một bước, làm dấu tay mời.

"Đến đây, mời Tô Tu Nghi nói."

Giang Ánh Lê lùi bước khiến Tô Tu Nghi và Lữ Tài Nhân càng thêm đắc ý, giống như đã thành người đứng đầu hậu cung, cao ngạo nhìn xuống mọi người.

Tống Uyển Ngôn rất khó chịu liếc Giang Ánh Lê.

Làm gì mà lại để tiểu nhân đắc chí.

Nàng ấy đứng dậy, xông thẳng vào đám người đang nhìn, xoay người rời đi.

Tô Tu Nghi cắn răng, Tống Uyển Ngôn không nể mặt nàng ta, nhưng nàng ta không ép Tống Uyển Ngôn, đi càng tốt!

Lúc Tô Tu Nghi vừa muốn mở miệng nói để lập uy, Tống Uyển Ngôn đang đi bên ngoài điện từng bước lùi lại một cách sợ hãi.

Một gấu áo dệt kim tuyến hoa văn rồng màu đen và đỏ đan xen bước vào đại điện.

Tống Uyển Ngôn nhìn sắc mặt nặng nề của người đàn ông, nhất thời kinh ngạc không thôi.

Trong nhà có rất nhiều người đều đã gặp qua hoàng đế, dựa vào sự miêu tả của họ và long bào này. Tống Uyển Ngôn dường như lập tức có thể xác định rằng người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng cực điểm trước mặt này, thực sự là bệ hạ.

Tiêu Thừa Lan nhìn Tống Uyển Ngôn: "Tống Tu Viện, ngươi muốn đi đâu?"

Khí chất của Tống Uyển Ngôn lập tức giảm đi nửa phần, nhưng nàng ấy vẫn giữ sự trấn tĩnh mà nói: "Khụ... Tần thiếp, thân thể có chút không khỏe, nên ra khỏi điện hít thở một chút."

Tiêu Thừa Lan thu hồi ánh mặt trên mặt nàng ấy, trực tiếp đi lên phía trước đồng thời mở miệng nói: "Thân thể không khỏe thì quay về đi."

Tống Uyển Ngôn quay đầu nhìn Tiêu Thừa Lan một đường bước vào điện, ngẫm nghĩ một chút.

Bệ hạ sao lại đến đây? Canh giờ này vừa mới bãi triều sao?

Nhưng mà, nhưng dù là gì, hình như có trò vui để xem.

Tống Uyển Ngôn cũng vội quay đầu, yên lặng đi theo sau lưng Tiêu Thừa Lan.

Phúc Vạn Toàn đi song song nàng ấy, trên mặt hiện lên biểu cảm một lời khó nói hết.

Ôi chao, cái khí thế sắp có bão tố của bệ hạ này, ép ông ta đến mức không thở nổi, cũng chỉ có Tống Tu Viện mới còn tâm trí để xem trò vui thôi.

Trong điện, Tống Tu Nghi đang muốn mở miệng nói trong tích tắc nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa, sắc mặt hơi thay đổi.

Long bào!

Chợt, đáy mắt nàng ta hiện lên vẻ vui sướng.

Là bệ hạ!

Rõ ràng tối nay mới có thể nhìn thấy bệ hạ, sao giờ bệ hạ lại đến thế?

Lẽ nào là muốn nhìn thấy nàng ta sớm hơn?

Tiêu Thừa Lan đứng trong điện, trên mặt cũng không biểu hiện gì. Ánh mắt của hắn dừng lại Giang Ánh Lê trong góc mấy giây.

An phận thủ thường như vậy. Xem ra, không có lá gan xử những đám ngu xuẩn kia.

Sau đó, hắn đưa tay ra.

Phúc Vạn Toàn hiểu ý, trịnh trọng cao giọng nói: "Bệ hạ giá lâm -- "

Một âm thanh như ngàn sóng gió, phi tần trong điện đều không nhìn rõ bệ hạ đang ở hướng nào liền vội vàng quỳ xuống.

"Tần thiếp cung nghênh bệ hạ!"

Sắc mặt Lữ Tài Nhân đổi sang vui mừng rồi mới quỳ xuống. Tô Tu Nghi vẫn không quên bước nhỏ lên trước, cách Tiêu Thừa Lan gần một chút mới quỳ xuống.

Giang Ánh Lê ngẩn ra, vừa nãy nàng cũng coi như là bình tĩnh, nhưng sau khi Tiêu Thừa Lan đến, nàng không cách nào giữ bình tĩnh.

Bệ hạ bận như vậy, sao giờ này lại đến đây?

Lẽ nào là biết nàng làm hỏng mọi chuyện?

Giang Ánh Lê cũng vội vàng quỳ xuống, đứng trong góc lo lắng bất an.

Tiêu Thừa Lan tiến về phía trước, các phi tần thấy long bào xẹt ngang qua dưới sàn điện.

"Gia Tiệp Dư, trẫm giao cho nàng là người đọc lời răn dạy, sao người đứng ở phía trước lại là Tô Tu Nghi?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store