[ĐANG EDIT] QUỐC VƯƠNG CÚI ĐẦU - Bạch Nhật Mộng Dương
👑 Chương 8 👑: Ly hôn
Editor: Vee
"Đây là hai ly đặc chế của quán, mời hai vị dùng."
Khương Nghi gọi món signature ở đây, rượu có màu hồng phấn, thoảng hương trái cây thanh mát, đá viên nổi lềnh bềnh bên miệng ly, ánh lên làn sáng trong suốt long lanh.
Cô nhấp một ngụm: "Không tệ, mát thật."
La Thước phải lái xe nên không uống được rượu, chỉ gọi ly mocktail không cồn.
"Đấy, tớ bảo rồi mà, rượu ở đây vừa ngon, trai đẹp cũng nhiều. Bây giờ người còn ít, tí nữa là đông nghịt luôn cho mà xem."
Quán bar này được cải tạo từ một căn tứ hợp viện, chia thành hai không gian trước và sau. Giờ phút này, họ đang ngồi ở góc sân sau, bỗng nghe mấy cô gái bàn bên rì rầm thì thầm:
"Đẹp trai quá trời luôn á!"
"Cái anh tóc đen kia càng đẹp hơn."
"Không biết có độc thân không ta?"
"Muốn qua xin contact ghê..."
Yêu cái đẹp là bản năng của con người. Khương Nghi nghe thấy mấy tiếng xuýt xoa bên cạnh, cũng tò mò liếc mắt nhìn về phía giữa sân.
Rồi cô lập tức bắt trúng một dáng người cao lớn, hơi ngẩn người ra.
"Nhìn kìa, đẹp trai đúng không?"
La Thước cũng vừa mới để ý đến hai người đàn ông mới bước vào.
Cả hai đều cao ráo, da trắng, ngoại hình cực kỳ nổi bật.
Nhìn kỹ lại, La Thước trợn tròn mắt, hạ giọng hét khẽ: "Đó không phải là Trần Thư Hoài sao?! Sao anh ta lại tới đây với một thằng tóc hồng trời ơi?!"
Khương Nghi thu hồi ánh mắt, bình thản uống rượu: "Đó là em trai anh ấy."
"Anh ta vô duyên vô cớ đến bar làm gì? Hai người vẫn chưa ly hôn mà!"
"Chuẩn bài tiêu chuẩn kép đấy hả? Tớ cũng đang ngồi ở đây mà."
"Chuẩn cái đầu cậu, tớ đâu có áp tiêu chuẩn giống nhau được?"
Chỉ cần Khương Nghi không làm gì trái pháp luật, La Thước tuyệt đối tin rằng cô luôn có lý do chính đáng.
Bên kia, cô nàng tóc xoăn ngồi cạnh dưới sự xúi giục của bạn bè liền cầm điện thoại đứng dậy, đi về phía Trần Thư Hoài và Trần Thiếu Du đang ngồi ở góc sân.
Khương Nghi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua tán cây trầu bà lùn chắn nửa người, thấy cô nàng đó đứng trước mặt Trần Thư Hoài, bị anh nhìn đến mức mặt đỏ tưng bừng, lắp ba lắp bắp nói gì đó.
"Mị lực của chồng cũ cậu ghê nhỉ? Chưa ngồi ấm chỗ đã có người tới bắt chuyện."
La Thước hăng hái theo kiểu "không tranh bánh bao cũng phải tranh khẩu khí", hùng hồn tuyên bố: "Cậu không được thua! Tớ ước tối nay có hai anh đẹp trai đến bắt chuyện với cậu!"
"Tớ cần so với anh ấy làm gì? Thôi đừng nhìn nữa, tí lỡ đụng mặt thì xấu hổ lắm."
Cô nàng tóc xoăn nhanh chóng q uay về bàn, hội bạn ngồi cùng đều hớn hở vây lấy côấy, ríu rít to nhỏ, tiếng cười truyền tới tận chỗ Khương Nghi.
"Cậu nói xem, Trần Thư Hoài có cho WeChat không?" La Thước tò mò phát rồ, nheo mắt nhìn anh chàng cách mấy cái bàn, hơi nghiến răng.
Khương Nghi nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh: "Tùy anh ấy thôi, thích cho thì cho."
La Thước còn chưa kịp tiếp tục xì xào, đã có người bất ngờ đi tới bàn họ, không mời mà ngồi xuống.
Khương Nghi giật thót, quay đầu nhìn, thấy là một cậu trai tầm ngoài hai mươi, lông mày rậm, mắt to, mũi cao, ngoại hình đúng kiểu nam sinh thể thao da ngăm, thật sự khá điển trai.
Tiếc là không phải gu cô.
"Chị ơi, em xin lỗi, vừa nãy thấy chị ngồi xuống là em chú ý liền..."
Cậu chàng da ngăm trông có vẻ hơi ngại ngùng, cười để lộ hàm răng trắng đều, có phần chất phác.
La Thước bên cạnh thì khỏi nói, mặt cười như trúng số, kiểu "tớ vừa mới ước xong đã linh" ấy, còn dùng chân đá nhẹ dưới gầm bàn, ý bảo cô mau nắm lấy thời cơ.
Cái gì thế này? Ly hôn xong còn thi đấu đi săn sao?!
Khương Nghi cạn lời đến muốn đội quần.
Bên phía mới vào, Trần Thiếu Du lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, sau khi ngồi xuống lại liếc quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ cô gái mà nãy có người đến bắt chuyện.
Má ơi, là chị dâu thiệt chứ không phải bản sao!
Rồi cậu liếc thêm lần nữa.
Ơ khoan đã, sao bên cạnh chị dâu lại có một thằng con trai?
Chiều nay anh cả còn nói chị dâu bận việc, nhưng bận thế nào cũng không thể bận ở bar được ha?
Huống chi nhìn thế kia, trông không giống kiểu anh hai biết chuyện.
Trần Thiếu Du liếc sang người anh ruột, do dự không biết có nên nói không.
Trần Thư Hoài đang cúi đầu xem thực đơn, mí mắt chẳng buồn nâng lên, nhàn nhạt hỏi: "Nhìn anh làm gì?"
Trần Thiếu Du cười gượng: "Em đang khâm phục anh đấy anh à, mỗi lần ra ngoài đều là tiêu điểm của chị em phụ nữ luôn."
Nói xong còn giơ ngón cái lên với anh.
"Bớt cái giọng đó đi, muốn nói gì thì nói."
Trần Thiếu Du lưỡng lự, cuối cùng không kìm được cái tính tò mò chết tiệt của mình, nhỏ giọng hỏi: "...Anh với chị dâu cãi nhau vì chị Hứa Ý hả?"
Nghe vậy, Trần Thư Hoài đặt thực đơn xuống.
Vương Hứa Ý là con gái đối tác làm ăn của ba mẹ anh, từ trước đến nay vẫn là một tồn tại đầy lúng túng trong nhà họ Trần, cô ta từng là người được ba mẹ Trần chọn làm con dâu tương lai.
"Chuyện gì của Vương Hứa Ý?"
Trần Thiếu Du ngập ngừng: "...Em nghe nói có hôm cô ta uống say, nhắn tin cho chị dâu, nói..."
"Nói gì?"
"Nói anh vốn dĩ định lấy cô ta, còn bảo chị dâu không xứng với anh... Em nghe chị hai nói đấy, chị ấy còn mắng cô ta là không biết điều."
Trần Thư Hoài nhíu mày: "Vớ vẩn gì thế?"
Năm đó vừa hay anh biết ba mẹ có ý định sắp đặt hôn sự, lập tức báo ngay với họ rằng mình đã có bạn gái.
Giờ đâu còn là thời phong kiến, cho dù có là liên hôn thương mại đi nữa thì cũng phải là hai bên tự nguyện.
Khi anh phản đối rồi, mối hôn nhân còn chưa kịp thành hình kia cũng tự khắc lụi tàn, anh với Vương Hứa Ý càng chẳng có tí dính dáng gì.
Trần Thiếu Du thề, cậu cứ tưởng anh cả đã biết chuyện này từ lâu rồi, vợ nhà ai nhận được loại tin nhắn đó mà chẳng làm ầm lên?
Nhưng vừa thấy sắc mặt anh cả lập tức trầm xuống, trong lòng cậu chợt lạnh toát.
Không phải chứ, chị dâu thật sự chưa từng nhắc gì sao?
Cậu vội vàng chữa cháy: "Anh, nếu chị dâu không nói thì chắc chắn là chị ấy không để bụng đâu, chị dâu là người thấu tình đạt lý, chắc chắn không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với anh..."
Trần Thư Hoài liếc cậu một cái: "Chuyện này để sau, tự dưng nhắc đến làm gì?"
Trần Thiếu Du cũng chẳng dám lòng vòng nữa, chỉ tay về phía sau bụi trầu bà thấp thấp đối diện: "Tại em thấy chị dâu ngồi ở kia uống rượu."
Ánh mắt Trần Thư Hoài nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên thấy Khương Nghi đang ngồi đó, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ, hai người nói nói cười cười, trông như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Trần Thiếu Du cảm thấy khí áp quanh anh mình đột nhiên tụt xuống rõ rệt, bèn cúi đầu uống một ngụm nước lạnh.
Khương Nghi từ chối nam sinh thể thao da ngăm kia xong thì bắt đầu hơi mất tự nhiên.
Thủ đô rộng lớn thế, sao lại trùng hợp đụng mặt Trần Thư Hoài ở đúng chỗ này?
Cô uống cạn chút rượu còn lại trong ly, nói với La Thước: "Tụi mình đổi chỗ khác đi, biết anh ấy cũng ở đây làm tớ uống rượu mà cứ thấy thấp thỏm."
La Thước cười: "Sao thế? Là vì cậu sợ bị anh ta bắt gặp lúc có người bắt chuyện, hay là vì thấy có người bắt chuyện với anh ta nên không vui?"
"Gọi là tránh nghi kỵ trước khi ly hôn." Khương Nghi quét mã thanh toán, kéo La Thước rời đi.
Vừa bước ra khỏi bar, La Thước thấy chiếc Land Rover của mình bị một chiếc Ferrari đỏ đỗ sát bên, tức giận đo khoảng cách rồi mắng: "Đồ nhà giàu đáng ghét, đỗ sát thế này làm cái gì?"
Khương Nghi nhìn biển số thấy hơi quen, bỗng có linh cảm không lành, giây sau đã nghe thấy có người gọi cô từ phía sau.
"Chị dâu!"
Cô giật mình quay đầu lại, thấy hai người đàn ông cao lớn đứng ngay trước cửa bar, anh chàng tóc hồng đang vui vẻ vẫy tay với cô.
"Thiếu Du?"
Khương Nghi giả vờ ngạc nhiên chào Trần Thiếu Du, rồi ánh mắt lập tức chạm phải Trần Thư Hoài.
Hai người đã thống nhất chuyện ly hôn tạm thời không nói với người nhà, bây giờ lại tình cờ gặp ở quán bar, đúng là hơi lúng túng.
Trần Thư Hoài rất điềm tĩnh, nói: "Không ngờ em cũng đến quán này."
Khương Nghi lập tức hiểu ý anh, liền mỉm cười khoác tay anh, nói với Trần Thiếu Du: "Đúng vậy, trùng hợp ghê, tối nay chị bảo với Thư Hoài là gặp bạn, không ngờ em cũng ở đây. Thiếu Du, em từ Anh về khi nào vậy?"
"Chị dâu, em về hôm qua, hôm nay nghe anh trai nói chị có hẹn nên không gọi chị, để lần sau mình ăn bữa cơm nhé."
Đúng lúc này, ba cô gái từ quán bar bước ra, ánh mắt lập tức rơi vào tay Khương Nghi đang khoác Trần Thư Hoài, lại vừa hay nghe thấy Trần Thiếu Du gọi cô là chị dâu.
Ánh mắt Khương Nghi vô tình quét qua, trong ba người có một cô chính là cô nàng tóc xoăn vừa nãy xin số điện thoại của Trần Thư Hoài.
Đối phương như chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu kéo bạn bè rời đi.
Trần Thiếu Du nhận thấy bầu không khí hơi gượng, liền lập tức nói: "Chị dâu, anh trai em không có cho WeChat đâu, thật đấy, em làm chứng luôn!"
Khương Nghi bật cười: "Chị quan tâm cái đó làm gì?"
Trần Thư Hoài cúi mắt nhìn cô mấy lần.
Khương Nghi ngước lên: "Sao vậy?"
"Không có gì." Trần Thư Hoài đáp.
Trần Thiếu Du im lặng, trong lòng cảm thấy chị dâu đúng là người rộng lượng, rõ ràng anh trai đang muốn hỏi cái thằng ngồi cạnh chị ấy là ai mà?
Anh cả cũng thật là, một câu mà khó mở miệng đến thế à?
Cả bốn người đứng ở cửa bar tán gẫu dăm ba câu chuyện trên trời dưới đất, Khương Nghi chẳng còn tâm trạng uống tiếp nữa, tiện miệng hỏi Trần Thư Hoài có phải về công ty tăng ca không, lại nghe anh nói tạm thời không bận.
Vậy nghĩa là về nhà.
Xe Ferrari của Trần Thiếu Du không có ghế sau, người tốt La Thước bèn làm tài xế, chở cả hai người về nhà.
Cô nàng nhìn gương chiếu hậu, nhìn Trần Thư Hoài rồi lại nhìn Khương Nghi, cuối cùng chọn cách im lặng không nói gì, đưa họ về biệt thự xong còn lén làm động tác "cố lên" với Khương Nghi, rồi chuồn nhanh như chớp.
Bác giúp việc đã tan làm, hai con mèo con đang ngủ say nghe thấy tiếng động liền đồng loạt chạy ra cửa chào đón.
Khương Nghi bế lấy Mập Ú và Dễ Thương, thơm lên đầu mỗi đứa một cái, rồi nghe Trần Thư Hoài nói: "Anh nghe Thiếu Du bảo, Vương Hứa Ý từng tìm gặp em."
Cô khựng lại, quay sang nhìn anh: "Vương Hứa Ý? Có chuyện đó..."
Khương Nghi mơ hồ nhớ lại, hình như hai tháng trước thật sự có nhận được một lời mời kết bạn lạ, cô suy nghĩ một lúc mới nhận ra đó là vợ hụt cũ của Trần Thư Hoài.
Ghi chú kèm theo toàn là mấy lời linh tinh, cô cũng chẳng buồn đọc kỹ.
"Anh không có liên lạc với cô ta." Anh nói: "Hôm đó em nói những lời kia trong quán cà phê ở Tân Thị, nếu là vì Vương Hứa Ý..."
Khương Nghi thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười cắt lời: "Không phải vì cô ta."
Nghe vậy, Trần Thư Hoài cũng không nói thêm nữa.
Cô định lên lầu nghỉ, lại nghe Trần Thư Hoài đột ngột gọi cô.
"Khương Nghi."
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn đọc sách, anh đứng nơi ranh giới giữa sáng và tối, gương mặt tuấn tú lẩn trong bóng mờ mờ, không nhìn rõ đường nét.
Giọng anh vẫn trong trẻo, trầm ổn: "Mai mấy giờ?"
Như là hỏi xác nhận thời gian.
Cũng như đang xác nhận quyết tâm.
Cô nhìn anh một lúc, đáp: "Chín giờ sáng."
**
Thứ Hai không phải là ngày tốt để cưới xin, chín giờ sáng cũng chỉ mới bắt đầu giờ làm của cơ quan, văn phòng đăng ký kết hôn càng vắng tanh như chùa bà Đanh.
Dù xuất phát từ cùng một nơi, nhưng Khương Nghi và Trần Thư Hoài lại người đến trước người đến sau, gặp mặt cũng chẳng nói gì nhiều, lấy số thứ tự xong, nhanh gọn lẹ ký tên nhận giấy ly hôn tại khu xử lý hồ sơ.
Không ai nói thêm một lời dư thừa, cầm xong giấy là rời khỏi phòng đăng ký, mỗi người lên xe riêng.
Giữa dòng xe cộ tấp nập ở thủ đô, hai người lái xe về hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
2463 words
14.12.2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store