[ĐANG EDIT] QUỐC VƯƠNG CÚI ĐẦU - Bạch Nhật Mộng Dương
👑 Chương 12 👑: Đàm phán
Editor: Vee
Hai giờ chiều, Khương Nghi và Chử Kỳ cùng chờ thang máy ở tầng 23.
Thang máy đi từ tầng 65 xuống, chậm rãi dừng lại, cánh cửa mở ra.
Người đàn ông dẫn đầu khoác lên mình bộ vest cắt may chuẩn chỉnh, tóc được chải chuốt cẩn thận ra sau, để lộ vầng trán cao ráo và ngũ quan sắc nét. Anh có dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, vừa bước ra đã mang theo một áp lực vô hình khiến người đối diện không khỏi cảm thấy nghẹt thở.
"Chào Trần tổng, hân hạnh được gặp." Chử Kỳ mỉm cười bước lên bắt tay Trần Thư Hoài.
Ngoài Trần Thư Hoài, còn có giám đốc đầu tư Tống Minh của CF Capital và ba luật sư đến từ Đức Hanh cùng có mặt.
Theo kinh nghiệm của Khương Nghi, người thực sự tham gia đàm phán hôm nay sẽ là Trần Thư Hoài và luật sư Triệu Tằng của Đức Hanh, những người còn lại chủ yếu để ghi chép và xử lý công việc hậu cần sau này.
Cô lướt mắt quan sát nhóm người, rồi cũng bắt tay với Trần Thư Hoài, tỏ vẻ như lần đầu gặp: "Hân hạnh được gặp anh."
Ánh mắt Trần Thư Hoài dừng lại trên người cô vài giây, giọng nói trầm ổn: "Ừ, cũng lâu rồi không gặp."
"Trần tổng và luật sư Khương quen nhau sao?" Luật sư Triệu Tằng thoáng ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu vì sao trưa nay Trần tổng lại hỏi về Khương Nghi.
Ánh mắt anh ta di chuyển giữa hai người, thấy Khương Nghi mím môi cười nhạt nhìn Trần tổng, còn vị tổng giám đốc đầu tư luôn nổi tiếng nghiêm túc này lại mang vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Đẹp đôi thật.
Nhưng Triệu Tằng không biết, Khương Nghi là đang cười gượng vì xấu hổ. Trần Thư Hoài đang ngầm châm chọc việc cô giả vờ không quen anh trước mặt mọi người.
"Trước đây từng gặp ở studio Tân Cơ, đúng lúc luật sư Khương đang nghỉ phép." Trần Thư Hoài chậm rãi nói, không hề vạch trần quan hệ thực sự của hai người.
Chử Kỳ là người duy nhất biết nội tình, liếc nhìn Trần Thư Hoài đầy ẩn ý, cười nhạt: "Đúng vậy, thật tình cờ. Lúc đó tôi cũng chưa biết Trần tổng là người của CF Capital, đúng là có duyên."
Những người khác tỏ ra ngạc nhiên: "Hóa ra tổng giám đốc Chử cũng có mặt à?"
Chử Kỳ cười: "Không thì làm sao tôi có thể mời được luật sư Khương về công ty mình?"
Trong giới luật, ai cũng biết Khương Nghi mới chuyển công ty, nên chẳng mấy ai thấy bất ngờ, chỉ vui vẻ khen đúng là có duyên.
Chỉ có Trần Thư Hoài là bắt đầu mất hứng rõ rệt, không buồn tiếp lời.
Sau vài câu khách sáo, mọi người cùng vào phòng họp. Bên phía Tầm Mộc Văn Hoá đã có hai luật sư Thường Tuyết và Chu Nghị ngồi sẵn, cùng trợ lý ghi chép An Kỳ.
Vừa ngồi xuống, cuộc họp nhanh chóng đi vào trọng tâm.
Luật sư Triệu Tằng mở đầu: "Hay là để chúng tôi nói trước về phản hồi tối qua, luật sư Khương và luật sư Thường có gì muốn bổ sung thì bàn thêm?"
Khương Nghi gật đầu: "Được, bắt đầu đi."
Đàm phán thương mại là trò chơi giằng co giữa hai bên, tập trung vào việc kéo giá trị về phía mình trên cơ sở tiền lệ thị trường và nhu cầu thực tế. Bên nào có ưu thế thì bên đó thường chiếm thế thượng phong.
Ngành nghề của Tầm Mộc Văn Hoá không nằm trong "hot track", hơn nữa đây mới chỉ là vòng A. Trong khi đó CF Capital là quỹ lớn. Vì thế luật sư Thường Tuyết đã chọn chiến lược tập trung vào các điều khoản mà CF từng áp dụng trong những dự án tương tự, đặc biệt là các khoản đầu tư của tập đoàn họ Trần ở thị trường nội địa, để làm đối trọng.
Thường Tuyết từng là đồng nghiệp cũ của Khương Nghi dưới trướng luật sư Sầm, phong cách hai người khá giống, nên Khương Nghi đa phần không có gì phản đối.
Làm tổng pháp chế nhìn chung dễ chịu hơn nhiều so với làm luật sư. Cô chỉ cần ngồi một bên lắng nghe, phân tích, phán đoán, mọi phần hao nước bọt để cho luật sư lo. Đúng là cảm giác "lên bờ" rồi đấy!
Thời gian trôi qua, buổi họp nhìn chung diễn ra suôn sẻ. Những điều khoản có thể tranh thủ thì tận dụng, những phần không quan trọng thì nhượng bộ, đôi bên đều là tay lão luyện.
Cuối cùng màn hình máy chiếu chuyển đến điều khoản quyền drag-along.
Khương Nghi liếc nhìn lướt qua nội dung, nâng cốc cà phê lên uống.
Triệu Tằng nói: "Về điều khoản drag-along, điểm vướng hiện tại nằm ở điều kiện kích hoạt. Không biết tổng giám đốc Chử có lo ngại gì về chỉ tiêu tài chính trong tương lai chăng?"
Câu hỏi khá sắc bén. Trước khi Chử Kỳ kịp trả lời, Khương Nghi đã lên tiếng: "Để tôi nói trước nhé."
Cả phòng đều quay sang nhìn cô.
Giọng cô trầm ổn mà rõ ràng: "Với kinh nghiệm cá nhân, điều khoản drag-along lần này là một trong những bản nghiêm khắc nhất mà tôi từng thấy. Trong vòng gọi vốn này, ngoài CF Capital, chúng tôi còn có một đơn vị đồng hành là Quỹ Phát triển Văn hóa tỉnh. Theo tôi biết, quỹ đầu tư các dự án văn hóa thường có chu kỳ lợi nhuận dài hơn và ưa chuộng chiến lược đường dài hơn."
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trần Thư Hoài: "Vậy xin hỏi điều khoản này là do Trần tổng đã trao đổi với phía Quỹ trước rồi? Hay là còn có lý do gì đặc biệt khác?"
Cô đá thẳng bóng sang chân anh.
Tối qua Khương Nghi vừa xem xong điều khoản đã tức tối than thở với Chử Kỳ: "Đúng là tư bản thối nát mới nghĩ ra trò này!"
Chỉ tiêu tài chính 3 năm sau khi đầu tư chẳng khác nào bắt Tầm Mộc Văn Hoá làm trâu kéo cày, chưa kể nếu 5 năm không IPO thì còn bị ép bán.
Trần Thư Hoài cười nhàn nhã: "Dựa theo trao đổi trước đó với tổng giám đốc Chử, Tầm Mộc có ý định mở chi nhánh tại Bắc Mỹ, kinh doanh nội thất nghệ thuật cao cấp. Chúng tôi sẽ cung cấp nguồn lực, dĩ nhiên cũng cần thấy khả năng hoàn vốn tương ứng."
Anh lấy thị trường Bắc Mỹ ra để bịt miệng Khương Nghi.
Nghe vậy, Khương Nghi trầm ngâm chốc lát rồi đáp: "Đúng là chúng tôi có kế hoạch mở rộng, nhưng chỉ tiêu tài chính trong 3 năm quá ngắn, đề xuất của chúng tôi là kéo dài thời hạn IPO lên 10 năm, và thêm điều khoản phòng ngừa rủi ro. Còn chỉ tiêu tài chính cụ thể, đợi báo cáo kế toán rồi mới định được."
Trần Thư Hoài dựa lưng vào ghế, nhấn giọng: "Luật sư Khương, chúng ta đâu phải đang nuôi trẻ con."
Câu này với người khác nghe thì giống lời răn đe, nhưng với Khương Nghi lại khiến cô thấy sai sai.
Lông mày cô giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh điềm nhiên, không thấy có gì khác lạ.
Khương Nghi mỉm cười, không buông: "Hiểu ý Trần tổng. Thôi thì điều khoản này cứ để ngỏ trước. Vì quyền bán ép cũng liên quan đến các cổ đông khác, chi bằng để đến buổi họp có sự tham gia của lãnh đạo Quỹ thì bàn tiếp."
Hai bên lập trường rõ ràng, Trần Thư Hoài không nhượng bộ, Khương Nghi cũng không chấp nhận.
Những gì đưa vào văn bản cuối cùng đều là kết quả của trò chơi đấu trí. Với CF Capital vốn không thường đầu tư vào ngành văn hóa, lần này chịu móc hầu bao đầu tư Tầm Mộc Văn Hoá, phần nhiều là vì muốn ghi điểm với Quỹ phát triển văn hóa, từ đó tạo tiền đề cho những dự án khác sau này.
Hiểu đơn giản là Quỹ nói gì mới là quan trọng.
Hơn nữa hôm nay mới là buổi đàm phán đầu tiên, không cần quá ép nhau phải chốt.
Luật sư Triệu Tằng liếc Trần Thư Hoài. Đối phương cũng không cưỡng ép, chỉ nhàn nhạt nói: "Được, vậy chuyển sang điều khoản tiếp theo."
Những phần sau bàn bạc khá thuận lợi, Khương Nghi kiểm soát phần pháp lý, còn Chử Kỳ giải đáp các chi tiết vận hành và chiến lược kinh doanh. Các điều khoản chưa chốt thì hẹn về chỉnh lại văn bản rồi gửi lại sau.
Cuộc đàm phán kết thúc sau ba tiếng đồng hồ, bầu không khí cũng lập tức dịu xuống rõ rệt.
Tối nay có buổi tiệc với một vài nhà đầu tư tiềm năng đã hẹn từ trước, hai bên luật sư không tham dự nên đều lần lượt rời khỏi. Chử Kỳ cho người đi sắp xếp xe đưa đón, rồi tranh thủ trò chuyện cùng Trần Thư Hoài.
Khương Nghi ra ngoài pha cà phê, An Kỳ thấy cô rời đi, cũng không dám ở lại bên cạnh hai vị sếp lớn, len lén theo cô ra ngoài.
"Chị Khương Nghi ơi, nhà đầu tư chính của mình đẹp trai thật á..." An Kỳ ghé sát lại, hạ giọng: "Nếu sau này anh ấy trở thành cổ đông của công ty mình, mấy cuộc họp cổ đông chị nhớ cho em đi ké nha?"
Khương Nghi bật cười, nhấp một ngụm cà phê: "Được chứ, nhưng đừng nhìn lén rõ ràng quá nha, mình vẫn phải giữ thái độ chuyên nghiệp đó."
"Em biết mà biết mà. Em vừa tra lý lịch anh ấy xong, tin tức nói anh ấy đã kết hôn rồi." An Kỳ than thở, lắc đầu liên tục: "Nhưng mà ảnh đâu có đeo nhẫn cưới... Em thấy mấy người như vậy chỉ nên ngắm thôi, chứ trong đời thực chắc cũng không ra gì."
Khương Nghi bất ngờ bị sặc, vội kéo khăn giấy che miệng, ho mấy tiếng mới nói được: "Lỡ đâu người ta độc thân thì sao?"
"Đàn ông đến tuổi đó mà chưa cưới thì hoặc là dân chơi, hoặc là gay. Còn nếu từng ly hôn rồi thì chắc chắn là có vấn đề nghiêm trọng hơn!"
Khương Nghi quay sang nhìn cô ấy với ánh mắt vừa bội phục vừa bất lực.
An Kỳ tưởng chị cười mình nói quá, có phần ngại ngùng, vội chữa cháy: "Nhưng mà công nhận, chị Khương với anh Chử đàm phán giỏi ghê luôn. Em mà là chị thì chắc bị dọa phát khóc rồi..."
Khương Nghi không nhịn được, bẹo má An Kỳ một cái: "Vài năm nữa là em cũng quen thôi. Mấy 'đại ca' giới tài chính thật ra cũng chỉ là người bình thường."
An Kỳ mắt sáng rực: "Mai mốt em cũng phải giống chị, trên bàn đàm phán tung chiêu như gió!"
"Chắc chắn được." Khương Nghi mỉm cười, tiếp thêm dũng khí cho cô ấy.
An Kỳ như được tiếp máu gà, ôm laptop vui vẻ trở về bàn làm việc ghi biên bản họp.
Khương Nghi cầm cà phê quay lại phòng họp, vừa ngồi xuống đã nghe Chử Kỳ hỏi nhỏ: "Nãy nghe cô ho, không khỏe à?"
Cô lắc đầu: "Nói chuyện với An Kỳ bị sặc nước thôi."
Chử Kỳ cười: "An Kỳ đúng là hay nói mấy câu làm người ta hết hồn, tôi bị cô ấy làm ho mấy lần rồi đó."
Đúng thật. Khương Nghi cười gật đầu tán đồng, vừa ngẩng lên thì thấy Trần Thư Hoài đang chau mày nhìn cô và Chử Kỳ.
Điện thoại của Chử Kỳ chợt đổ chuông, Trần Thư Hoài cũng dời ánh mắt, không hề liếc cô lấy một cái.
"Xe đến rồi, mình đi thôi." Chử Kỳ cúp máy, đứng dậy.
Anh ấy đã cho chuẩn bị hai chiếc xe thương vụ, một cho bên CF Capital, một cho người bên Tầm Mộc.
Lần này không chỉ có đội đàm phán mà còn có các lãnh đạo cấp cao từ hai bên, thậm chí Chử Kỳ còn gọi theo mấy nhân viên sale biết uống rượu.
Khương Nghi thấy đội hình như vậy thì cảm thấy có điềm xấu, vội kiểm tra túi xách, biết ngay là quên đem thuốc giải rượu rồi.
Bữa tối được đặt ở một khách sạn nổi tiếng lâu đời. Ngoài CF Capital, còn có các nhà đầu tư tiềm năng khác cũng tham dự.
Khi đến phòng riêng, đã có bốn năm người đàn ông và phụ nữ mặc vest ngồi uống trà. Thấy Trần Thư Hoài và Chử Kỳ bước vào cùng các thành viên trong đoàn, mọi người lần lượt đứng dậy bắt tay.
Bầu không khí trong phòng lập tức náo nhiệt, nào là trao danh thiếp, lời khen xã giao, mọi thứ đều xoay quanh Trần Thư Hoài.
Ngay cả Chử Kỳ cũng chỉ là phụ.
Trong giới đầu tư cũng có đẳng cấp. Các quỹ nhỏ luôn muốn đi theo "cha giàu" như CF Capital để cùng nhau ăn nên làm ra.
Khương Nghi nghiêng đầu nhìn sang góc bên, thấy một loạt rượu vang và Mao Đài được bày biện.
Đếm sơ sơ cũng mười tám chai.
Cô xoa thái dương, không để ý ánh mắt Trần Thư Hoài vô tình rơi trên người mình, lại nhanh chóng dời đi khi cô vừa ngẩng lên.
Sau một hồi chào hỏi, người đến gần đủ, cả nhóm theo lời mời của Chử Kỳ lần lượt ngồi vào bàn ăn.
Khương Nghi ngồi cạnh giám đốc tài chính Trình Thục Nguyệt. Ghế bên phải vẫn trống, một người đàn ông trung niên hơi béo bước tới ngồi xuống. Cô liếc nhìn một lúc mới nhận ra, là Chúc Chính Hành, đối tác từ Thánh Ngọc Capital.
Người nọ cười tươi chìa tay bắt: "Không ngờ Khương tổng lại trẻ như vậy."
Khương Nghi mỉm cười, nhanh chóng rút tay lại: "Chúc tổng nói quá, con tôi năm tuổi rồi đấy."
Chúc Chính Hành sững người, liếc nhìn cô hai lần nữa: "Không nhìn ra thật, tay không đeo nhẫn cưới, lại còn cưới sớm vậy sao?"
Khương Nghi cười gượng, trong lòng thì thấy phiền: "Còn trẻ gì nữa, đâu phải cô bé đôi mươi."
"Chúc tổng." Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên: "Sao không sang bên này ngồi? Tôi đang muốn trao đổi với ông về dự án mới đây."
Khương Nghi ngẩng đầu nhìn, là Trần Thư Hoài đang gọi người.
Chúc Chính Hành không ngờ anh lại nhớ tới mình, vội đứng dậy: "Vâng vâng, tổng giám đốc Trần, chắc tối nay tôi phải quấn lấy anh luôn rồi."
2560 words
16.12.2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store