ZingTruyen.Store

[ĐANG EDIT] NGỨA TẬN XƯƠNG TUỶ - Bắc Chi

🌺 Chương 16 🌺: Cho cô ấy

selnemoinguoi

Editor: Hann

Hà Tiêu như bốc hơi khỏi thế gian.

Điện thoại không bắt, tin nhắn không trả lời. Hà Quất tưởng anh giận, mượn điện thoại của dì Lâm bên cạnh gọi qua nhưng vẫn không nghe máy.

Cả một ngày, lòng cô cứ treo lơ lửng, vừa lo cho vết thương của anh, vừa sợ có chuyện gì xảy ra.

Tối về đến nhà, trong ngoài vẫn không có bóng dáng Hà Tiêu. Căn nhà trống rỗng, gió thổi qua làm túi thuốc trên bàn phát ra tiếng sột soạt, bên trong còn có băng gạc, keo y tế, vài loại dung dịch sát trùng và thuốc uống.

Cho dù có muốn tránh mặt, cũng nên mang thuốc theo, ít ra còn có thể thay băng.

Hà Quất nhìn mấy chục tin nhắn mình đã gửi, không nhịn được lại gọi thêm một cuộc nữa, nhưng vẫn chẳng ai nghe.

Không cam lòng, cô gửi thêm một tin: 【Em về đi, tụi mình nói chuyện được không?】

-

Trong phòng khách sạn, Hà Tiêu nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình. Ánh mắt anh u ám, ba giây sau, màn hình tắt, anh đặt điện thoại sang bên cạnh.

Anh vẫn không trả lời mà chỉ nằm im, siết chặt miếng ngọc Quan Âm đã vỡ làm đôi trong tay. Ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt Quan Âm, giọng anh khàn khàn trầm thấp: "Mẹ, có phải mẹ đang phù hộ con không..."

Phù hộ để anh thoát chết, chỉ bị thương ở lưng dưới, chỉ là vết thương bên ngoài chứ không động đến nội tạng hay xương cốt.

Chỉ tiếc là Quan Âm vỡ rồi.

-

Vết thương sau lưng vẫn âm ỉ đau, Hà Tiêu mơ mơ màng màng, chẳng biết đến mấy giờ mới thiếp đi. Nhưng chuông báo thức trong điện thoại không hề bị hủy, đúng sáu giờ sáng lại vang lên.

Tắt báo thức rồi nhưng không sao ngủ lại được nữa.

Anh nhìn thời gian trên màn hình từng phút trôi qua, cho đến bảy giờ, từ camera ở cửa nhà, anh thấy Hà Quất rời khỏi.

Anh không ở đó, nên buổi sáng chỉ có mình Hà Quất ra kéo hàng.

Bóng dáng quen thuộc hiện lên trong khung hình, Hà Tiêu nhìn trân trân vào màn hình, ánh mắt đờ ra.

Hai tháng trước, anh cũng từng nhìn qua camera như vậy, thấy Hà Quất bị trật chân được Chu Nguyên đỡ về nhà.

Trong đoạn video ấy, cánh tay của người đàn ông khác ôm lấy eo cô.

Ở Nhạc Hải, anh không biết mình đã xem đi xem lại đoạn quay đó bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần xem, toàn thân như bị đàn kiến cắn xé vừa ngứa, vừa đau.

Cũng chính sau lần xem đó, anh mới quyết tâm nghỉ việc mà quay về.

Đã phải gom hết can đảm mới bước được bước này, sao có thể để Hà Quất cứ mãi lẩn tránh mình?

Di chuyển trở nên khó khăn vì lưng bị thương, mỗi cử động đều đau. Anh chậm rãi rời khách sạn, đến ngân hàng, trên đường gọi cho Lý Tham.

"Tôi muốn ra ngân hàng một chuyến. Cậu rảnh thì đi với tôi, không rảnh thì thôi. Hôm qua tôi đã hẹn với bên đó rồi, số tiền rút hơi nhiều, mà tôi bị thương lưng, bê vác nặng không tiện. Tiện thể lúc đi, cậu giúp tôi mang hành lý xuống luôn."

Lý Tham đang nghỉ phép chăm vợ đẻ, không bận việc gì. Hà Tiêu vừa gọi, anh ta liền vội vàng chạy tới.

Anh chờ ở cửa nửa tiếng, mới thấy bóng dáng quen thuộc đi tới.

Lý Tham quan sát dáng đi của anh, lo lắng hỏi: "Thương thế sao rồi? Đỡ chưa?"

"Không chết được."

Nghe giọng anh vẫn còn khỏe, Lý Tham mới yên tâm.

"Không sao là tốt rồi. À, hôm qua tôi xem camera, xe tải vượt đèn đỏ, bên đó chịu toàn bộ trách nhiệm. Còn việc bồi thường..."

"Tôi nói với tài xế rồi, không truy cứu, cũng không cần bồi thường. Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng để đòi."

Hà Tiêu cắt ngang lời anh ta, nói xong thì đưa tay định đẩy cửa ngân hàng. Lý Tham vội mở trước, đợi anh vào rồi mới khẽ hỏi: "Rút nhiều tiền thế để làm gì?"

"Cho cô ấy."

Lý Tham nhướn mày, bật thốt: "Dùng tiền để khiến cô ấy mềm lòng à?"

Hà Tiêu liếc anh ta một cái, ánh mắt như đang nói cậu thật nực cười.

Bị ánh mắt mắng cho một trận, Lý Tham thức thời nói: "Được rồi, không hỏi nữa. Tôi đến để phụ cậu khiêng đồ thôi. Tiện thể cũng muốn xem cậu rút được bao nhiêu, mở mang tầm mắt tí."

Ít nhất qua giọng điệu của Hà Tiêu, anh ta có cảm giác chắc chắn không phải con số nhỏ.

Một tiếng sau, Hà Tiêu từ hai ngân hàng, gần như rút sạch toàn bộ tiền tích cóp được: năm mươi vạn.

Rút xong, trong các thẻ cộng lại chỉ còn hơn bốn nghìn.

Lý Tham nhìn túi đựng tiền nặng trĩu trong tay, không khỏi thắc mắc: "Lần đầu tôi thấy nhiều tiền mặt thế này. Sao cậu lại có nhiều thế? Hai đứa mình cùng tốt nghiệp mà, sao cậu kiếm giỏi vậy?"

"Chỉ tôi với, tôi cũng muốn kiếm thêm chút đây."

Tính ra mới tốt nghiệp hai năm rưỡi, vậy mà Hà Tiêu đã tự mình mua được xe, còn dư năm mươi vạn tiền mặt, thật khiến người khác khó tin.

Hà Tiêu nói rất thản nhiên: "Ngành của tôi lương cũng ổn, làm ở Nhạc Hải, một tháng hơn hai vạn. Ngoài ra tôi còn nhận cắt video, viết kịch bản, viết bài, làm thêm kiếm chút tiền. Lúc rảnh, tôi còn làm người mẫu nhưng không lộ mặt. Nếu có thời gian nữa, tôi cũng không ngại đi rửa chén thuê. Có tiền là được."

"Với lại tôi không tiêu nhiều, không cà phê, không trà sữa, tự nấu ăn. Tiền thuê nhà chia phòng, một tháng hơn một nghìn."

Anh nói cực kỳ nghiêm túc, chẳng giấu diếm gì, như thể thật lòng muốn chỉ cho Lý Tham cách tiết kiệm được nhiều như vậy.

Nghe xong, Lý Tham tròn mắt: "Cậu làm nhiều việc thế cơ à!"

"Muốn kiếm thêm, rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, chi bằng tự tìm việc cho mình." Giọng anh bình thản, nhưng nói xong lại cúi đầu, ánh mắt trầm xuống, nhỏ giọng: "Bận rộn rồi thì sẽ không nghĩ đến chuyện khác nữa."

Lý Tham hiểu ra, không dám hỏi thêm.

-

Trở lại căn hộ, Hà Tiêu đem tiền vào trong, đồng thời kéo vali ra ngoài đưa cho Lý Tham. Sau đó, anh lấy chìa khóa xe và chìa khóa nhà, đặt tất cả lên bàn phòng khách.

Tựa như thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với Hà Quất và với ngôi nhà ấy.

Cùng với đó, anh để lại một mảnh giấy:

【Tiền và xe đều cho em, coi như là quà cưới tôi thay mẹ chuẩn bị cho em. Từ nay về sau không cần gặp lại nữa.】

Rời khỏi nhà, Hà Tiêu đứng ở cửa rất lâu, chưa đóng lại ngay. Ánh mắt lặng lẽ quét qua mọi thứ trong căn nhà rồi dừng lại trước cửa phòng Hà Quất.

Như chợt nghĩ đến điều gì, trong mắt anh thoáng hiện tia u ám không thấy đáy.

Hà Quất, giữa chúng ta vốn dĩ chẳng thể nào dứt sạch được.

1291 words
18.12.2025

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store