[ĐANG EDIT] NGỨA TẬN XƯƠNG TUỶ - Bắc Chi
🌺 Chương 15 🌺: Kẻ lừa đảo
Editor: Hann
Hà Quất là một kẻ lừa đảo.
Rõ ràng đã hứa buổi tối sẽ không trốn tránh nữa, vậy mà đến gần giờ tan làm, cô lại lấy cớ nói phải qua tiệm bánh đối diện mua ít đồ ngọt, rồi một đi không trở lại.
Mười phút sau, Hà Tiêu nhận được tin nhắn cô gửi:
【Chử Tích say rượu, vừa gọi bảo chị đến đón. Chị qua đó một chuyến, tối nay không về nữa, em về thì nghỉ sớm đi nha.】
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn ấy, vẻ mặt Hà Tiêu vẫn bình tĩnh như không, nhưng bàn tay cầm điện thoại lại siết chặt dần.
Không bất ngờ gì, đúng như những gì anh dự đoán.
Nhưng mà trong lòng vẫn chua chát, khó chịu đến mức muốn phát điên.
Tiệm trái cây đóng cửa, Hà Tiêu như cái xác không hồn bước về nhà. Trong căn nhà tối om, đèn chưa bật, chỉ có ánh sáng màn hình điện thoại hắt ra.
Màn hình tắt, đôi mắt tối đen ẩn vào bóng đêm. Anh dựa người lên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong nhà yên ắng đến mức khiến người ta thấy hốt hoảng. Có một khoảnh khắc, anh bỗng cảm thấy nơi này không phải là huyện Kỳ Viên, mà là căn nhà anh từng thuê ở Nhạc Hải.
Anh từng mất ngủ cả đêm trong căn phòng ấy, cũng từng mệt đến mức nằm luôn dưới sàn mà ngủ.
Bóng đêm mênh mông bao phủ lấy anh. Màn hình điện thoại không sáng lên nữa. Hà Quất cũng không gửi thêm tin nhắn nào.
Anh thất vọng đến bất lực, khẽ thì thầm: "Đồ nhát gan."
Rõ ràng đã hứa sẽ không trốn tránh nữa, vậy mà vẫn lại trốn.
Cô như thể mãi mãi cũng không chịu bước về phía anh, thậm chí đến cả đứng yên tại chỗ chờ anh lại gần cũng không chịu. Chỉ muốn thu mình trốn trong cái vỏ của riêng mình, hoặc là cứ liên tục lùi bước tránh né.
Hà Tiêu không làm gì được cô.
Một tiếng sau, anh mới nhắn lại:【Tôi nói rồi, tôi sẽ tin em một lần】
【Đợi tới sáng nếu vẫn không thấy em, thì anh sẽ không ép em nữa.】
Nửa đêm mười hai giờ, Hà Quất nằm ngủ chung giường với Chử Tích, cứ trằn trọc không sao ngủ được, trong đầu toàn là tin nhắn Hà Tiêu gửi tới.
Rõ ràng là anh nói sẽ không ép cô nữa, lẽ ra cô nên thấy nhẹ nhõm mới đúng. Thế mà lại bất an, bồn chồn không rõ lý do.
Cứ có cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.
"Cậu mất ngủ à?" Chử Tích hỏi.
Hà Quất khẽ "ừ" một tiếng: "Không ngủ được."
"Chắc chắn là trong lòng có chuyện rồi. Để tớ đoán thử xem là chuyện gì..." Chử Tích cười khúc khích: "Liệu có phải liên quan đến Hà Tiêu không?"
Hà Quất ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Cậu còn định ở lại nhà tớ ngủ một đêm, rõ ràng là đang trốn Hà Tiêu còn gì! Chắc chắn có liên quan tới cậu ta!" Chử Tích quá hiểu Hà Quất.
Ít nhất thì Hà Quất không phải kiểu người thích qua đêm ở nhà người khác.
Cô nàng liều lĩnh đoán luôn: "Hà Tiêu tỏ tình với cậu rồi phải không?"
Hà Quất bỗng nhiên im lặng. Cô muốn phủ nhận, nhưng Chử Tích đã đoán trúng rồi, phủ nhận thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Mà sự im lặng của cô cũng chính là lời xác nhận.
Chử Tích như đã rõ mọi chuyện, lại nói tiếp: "Tớ đoán là cậu vẫn chưa vượt qua được cái rào cản trong lòng đúng không?"
Hà Quất bật cười, mang theo chút giễu cợt: "Không đi làm thầy bói đúng là uổng, chuyện gì cậu cũng đoán trúng hết."
"Đoán gì chứ, tớ hiểu cậu quá mà."
Chử Tích nghiêng người, một tay chống đầu: "Tớ còn biết rõ trong lòng cậu thật sự luôn coi Hà Tiêu là em trai, nên cậu mới không thể vượt qua được chính mình."
Cô nàng nói hoàn toàn đúng. Hà Quất đúng là luôn coi Hà Tiêu là em trai, nên cô không thể tiến thêm bước nữa, cũng không thể dứt khoát biến anh thành người dưng.
Thế nhưng giờ Hà Tiêu lại cứ muốn tiến thêm.
Hà Quất xoay người đối mặt với Chử Tích, dứt khoát thừa nhận: "Tớ không biết phải làm sao cả, nên mới đến đây trốn trước đã. Đợi khi nào nghĩ thông rồi, tớ sẽ quay về giải quyết chuyện giữa tớ với cậu ấy."
Lớp giấy cửa sổ đã bị đâm thủng, cô cũng không thể nào tiếp tục tự lừa mình dối người như trước nữa.
Ít nhất thì cũng phải tìm cách giải quyết mọi chuyện giữa hai người.
Nhưng Chử Tích lại nói: "Tớ thấy... có khi chưa kịp nghĩ ra cách thì cậu đã bị Hà Tiêu ép phải lựa chọn rồi đấy."
Lời của Chử Tích khiến Hà Quất càng thêm lo lắng.
Trong lòng hình như cũng có một giọng nói, trùng khớp với những gì Chử Tích vừa nói ra.
Ít nhất cô cũng cảm thấy Hà Tiêu tám phần mười sẽ ép cô phải đưa ra một lựa chọn.
Ngoài cửa có tiếng xe chạy ngang, còi xe chói tai vang lên. Nhưng sau khi xe đi qua, trong phòng lại trở về yên tĩnh như cũ, giống như sau khi ồn ào náo nhiệt thì lại lặng xuống.
Chử Tích không còn đùa giỡn như mọi khi nữa, nghiêm túc nói: "Thật ra trước khi Hà Tiêu gọi cậu là Quýt, tớ chưa từng nghĩ cậu ta có ý gì khác. Nhưng sau đó nghĩ lại, tớ cảm thấy... Hà Tiêu đúng thật là một lựa chọn không tồi."
"Tớ biết cậu không chấp nhận được, nhưng có một điều cậu không thể không thừa nhận."
"Cái gì?"
"Hà Tiêu có thể chăm sóc tốt cho cậu. Ít nhất thì hơn một tháng cậu ta về đây, cậu đã mập lên một chút, sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều. Cậu mập lên được xíu là chuyện tốt đấy."
Hai người là bạn học từ tiểu học, Hà Quất biết những lời Chử Tích nói đều xuất phát từ chân tâm.
Nhưng trong màn đêm, Hà Quất vẫn nhíu mày.
Đầu óc loạn như mớ bòng bong, cô thật sự không biết phải làm sao mới giải quyết được chuyện giữa cô và Hà Tiêu.
Cô biết rõ cá và gấu không thể cùng giữ (ý chỉ không thể có cả hai), nhưng cô vẫn hy vọng có thể kéo mối quan hệ giữa hai người trở về đúng chỗ, hoàn toàn cắt đứt tâm tư của Hà Tiêu, nhưng lại không muốn mất đi người em trai này mãi mãi.
Hà Quất im lặng. Trong bóng tối, Chử Tích không thấy được vẻ mặt cô, cứ tưởng cô không muốn nghe những lời này, vội nói: "Thôi thôi, biết là cậu đang phiền, tớ không nói mấy chuyện lộn xộn nữa. Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm ra cửa hàng mà."
Nhưng làm gì mà ngủ được.
Trong đầu toàn là hai tin nhắn Hà Tiêu gửi tới...
Cô không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi lúc mấy giờ, chỉ biết khi Chử Tích đã ngủ say, cô vẫn còn tỉnh táo. Điện thoại cứ cầm lên lại đặt xuống, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn nào cho Hà Tiêu, đến cả nên gửi gì cô cũng không biết.
Mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo lên, Hà Quất và Chử Tích dậy rửa mặt, ăn vội bữa sáng mẹ Chử Tích chuẩn bị, rồi cùng nhau ra khỏi nhà.
Nhưng lớp học piano của Chử Tích và tiệm trái cây của Hà Quất lại ở hai hướng khác nhau, Hà Quất liền bắt xe đến tiệm.
Không ngờ tiệm trái cây vẫn chưa mở cửa.
Bình thường Hà Tiêu sẽ mở cửa lúc bảy giờ hơn, mà giờ đã hơn tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
May mà cả hai đều có chìa khóa riêng, Hà Quất mở cửa, bắt đầu khiêng đồ ra bày trước cửa tiệm. Trong lúc đó hai nhân viên cũng lần lượt tới, nhưng chỉ riêng Hà Tiêu là không thấy đâu.
Đã chín giờ rồi, Hà Quất càng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô móc điện thoại định gọi cho Hà Tiêu, thì đúng lúc chiếc xe ba bánh chuyên chở hàng của tiệm chạy đến, dừng ngay trước cửa.
Nhưng người lái không phải Hà Tiêu, mà là Lý Tham.
Cô ngẩn ra một giây, cất điện thoại, bước ra ngoài cửa hỏi: "Sao lại là cậu lái... chiếc xe này bị gì vậy?"
Cô vừa hỏi được nửa, Hà Quất đã phát hiện chiếc xe ba bánh trông như bị cà vào mặt đường, để lại vết trầy rõ ràng, cả hai bên gương cũng biến mất, hình như là bị va chạm.
Lý Tham hơi khó hiểu nhìn cô: "Chị không biết à?"
Hà Quất hoàn toàn mù mờ:"Biết gì cơ?"
"Sáng nay Hà Tiêu lái xe đi lấy hàng, chẳng may va phải một chiếc xe tải. Cậu ta bị thương nhẹ, bảo tôi tới lấy xe về giùm. Lúc nãy tôi vừa gọi cho cậu ta, nghe nói là phải khâu mấy mũi, không rõ cụ thể thế nào."
Ngay khi nghe đến hai chữ "xe tải", mặt Hà Quất liền trắng bệch, hai chân mềm nhũn, choáng váng đến mức gần như không đứng vững. May mà còn vịn được vào xe mới miễn cưỡng trụ lại được.
Năm xưa, ba mẹ cô cũng qua đời vì tai nạn với xe tải.
Những ký ức tồi tệ trào lên, Hà Quất khẽ lắc đầu, cố gắng hất văng cơn ác mộng ấy ra khỏi tâm trí.
Chờ đến khi cơn choáng váng dịu đi, Hà Quất vội vàng móc điện thoại gọi cho Hà Tiêu. Nhưng gọi liền hai cuộc đều không ai bắt máy.
Lý Tham lúc ấy đang phụ cô bưng hàng ra ngoài, thấy cô căng thẳng gọi điện, liền thuận miệng nói: "Cậu ta nói là chỉ khâu vài mũi thôi, nghe giọng thì có vẻ vẫn ổn, chắc không nghiêm trọng đâu. Với lại lúc giao xe cho tôi, cậu ta còn nói có chút việc cần làm. Có khi giờ đang đi giải quyết rồi."
"Đã bị thương còn đi làm cái gì!" Hà Quất vừa nói vừa hấp tấp chạy đến quầy thu ngân lấy túi xách, dặn hai nhân viên trông tiệm, rồi vội vã chạy về hướng nhà.
Trên đường, cô lại gọi thêm hai cuộc nữa.
Vẫn không ai bắt máy.
Về đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa ra, tay run đến mức gần như tạo thành bóng mờ, phải loay hoay mấy lần mới tra được vào ổ. Vừa mở được cửa, chưa thấy Hà Tiêu đâu, đã ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trong không khí, trên bàn còn có mấy chai thuốc được bỏ vào túi nylon.
Hà Quất lập tức chạy đến phòng Hà Tiêu, đẩy cửa ra, bên trong vẫn không có ai, nhưng chiếc vali đã được thu dọn xong, máy tính trên bàn cũng biến mất, chắc là đã được nhét vào trong vali.
...Sao lại đột ngột thu dọn hành lý?
...Là định rời đi sao?
"Cạch."
Cánh cửa khép hờ phát ra âm thanh khẽ vang. Hà Quất cứ tưởng Hà Tiêu về rồi, lập tức lao ra khỏi phòng gọi: "Hà Tiêu!"
Nhưng ngoài cửa lại trống không, chẳng có ai cả.
Chỉ là một cơn gió thổi bật cánh cửa ra.
2016 words
18.12.2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store