[Đam] Sau khi thiếu gia giả về thôn- Hỉ Thủy Mộc
Ngoại truyện 11
Tổ chương trình tăng ca thêm giờ, cuối cùng sau một tuần cũng đã cắt dựng xong tập mở đầu, kịp phát sóng vào dịp Quốc khánh.Vừa phát sóng, tỉ suất xem đài đã lập kỷ lục mới, bình luận trên màn hình dày đặc.【Đến rồi, đến rồi.】【Xem livestream lâu như vậy, cuối cùng cũng có tập chính thức.】Mở đầu là một đoạn giới thiệu, sau đó là nhân viên của tổ chương trình cầm điện thoại đột kích nhà của khách mời. Năm nhóm khách mời được cắt dựng đan xen, tính ra thì thời lượng lên hình của mỗi nhóm cũng không nhiều.Đến nhóm của Giang Thời, bình luận bỗng tăng vọt.【Đến xem anh Dã và Giang Thời đây.】【Xem lại tập mở đầu, đột nhiên thấy anh Dã giả trân quá.】Ống kính tiến vào, đập vào mắt không phải biệt thự sang trọng mà là rừng bắp xanh mướt. Khí hậu ở Giang Thành khác với Lâm Thành, cộng thêm việc Trình Dã trồng muộn nên bắp ở đây vẫn còn xanh non.Giang Thời đứng ở cửa nghe nhân viên hỏi, rõ ràng có hơi do dự: “Là mẹ tôi trồng, bà ấy bình thường thích làm mấy thứ này.”【Bắp này to tròn thật, tốt hơn nhiều so với ruộng bắp mà anh Dã 5 giờ sáng không ngủ đi bẻ.】【Trúng độc của tổ chương trình rồi, cứ thấy bắp là muốn bẻ là sao?】【Nghiêm trọng nghi ngờ đây là do Trình Dã tự trồng, vừa nãy Giang Thời còn do dự, biết đâu đang che giấu hộ anh ta.】【Bạn đừng nói, bạn đừng nói thật mà...】Giây tiếp theo, ống kính chuyển cảnh, xe sang màu đen tiến vào biệt thự, một bàn tay thon dài mạnh mẽ đẩy cửa xe.Tổ chương trình thậm chí còn cho mấy cảnh quay chậm đặc tả: giày da, vest, khuy măng sét sapphire đắt tiền, cuối cùng dừng lại ở gương mặt.Sâu lắng, lạnh lùng, đúng chuẩn cao quý tao nhã.Sự việc phát triển đến nước này, mọi người không hề bị sức hút của tổng tài bá đạo chinh phục, cả màn hình chỉ bay qua một chữ:Giả trân.Tiếp đó tổng tài bá đạo bưng sandwich ra, cùng Giang Thời ngồi trong phòng ăn không nói lời nào, đối thoại cộng lại chưa được mấy câu, ngay cả trên màn hình cũng lơ lửng hai chữ "ngượng ngùng".【Lúc livestream tôi cũng xem, lúc đó thấy gượng thật sự, giờ xem lại, thấy ngọt hơn rồi.】【Bảo sao Giang Thời cứ không nhìn Trình Dã, tưởng là nhìn nhau phát chán, giờ xem ra là sợ phì cười.】【Cũng là để anh Dã diễn cho trót.】【Giang Thời cũng cưng chiều ghê, Trình Dã muốn diễn là cậu ấy diễn cùng, rõ ràng biết diễn xuất của anh Dã không tốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp.】Phân cảnh 49 cái bao được khán giả mong chờ vạn phần đã bị tổ chương trình cắt mất, dù sao cũng là phát trên TV, sợ ảnh hưởng không tốt.Giờ nghỉ trưa mọi người đều đi ngủ, Giang Thời và Trình Dã trốn trong phòng dùng điện thoại của Trình Dã lén xem show.Trên bình luận toàn người nói Trình Dã giả trân, Trình Dã hơi bất mãn nhíu mày: “Giả chỗ nào, em vốn dĩ như vậy mà.”Thời tiết bước vào mùa thu nhưng vẫn oi bức. Giang Thời không mấy hứng thú với show, dựa vào lòng Trình Dã ngủ gật, nghe vậy bèn nói cho qua: “Phải phải phải... Em như vậy đấy, là khán giả có mắt không tròng, coi khí chất bá đạo của em là giả.”Trình Dã đưa tay véo thịt mềm bên hông y: “Anh cũng nghĩ em như vậy à?”“Không có...” Giang Thời sợ nhột, bị hắn chạm vào thì co người lại. Y đẩy tay Trình Dã ra, dỗ dành hắn: “Giả chỗ nào? Quần áo của em là thật, đá quý là thật, tiền kiếm được cũng là thật, lại không phải giả làm trang hảo hán, sao có thể là giả được, nhiều nhất cũng chỉ là không giống phong cách ngày thường của em thôi.”Trình Dã hơi hài lòng rồi lại không nhịn được hỏi: “Em như vậy có làm anh mất mặt không?”Giang Thời lườm hắn một cái: “Còn nói nữa em cút xuống dưới mà ngủ.”Trình Dã hài lòng, vòng tay ôm Giang Thời: “Thiếu gia, hôn một cái.”Giang Thời đưa tay bịt miệng hắn lại: “Không hôn, tránh xa anh ra, nóng chết đi được.”Trình Dã: “…”Thanh tiến độ trên chiếc điện thoại bị vứt sang một bên vẫn tiếp tục chạy.
Màn đêm buông xuống, hai người đứng dưới con đường núi quanh co. Trình Dã xách hai vali quây quanh Giang Thời đi tay không, cứ hỏi mãi xem y có mệt không.【Phiên bản hiện đại của kẻ ở và thiếu gia.】【Anh Dã, anh có thể bỏ đồ trong tay xuống rồi hẵng nói được không?】【Tôi thấy trong mắt Giang Thời có sự cạn lời.】【Hèn gì có lúc Trình Dã gọi Giang Thời là thiếu gia, cái này không chê được, trước mặt Trình Dã, Giang Thời đúng là thiếu gia.】【Vậy tại sao anh ấy lại gọi Giang Thời là thiếu gia?】【Tình thú vợ chồng thôi mà.】【Ồ, thiếu gia...】【Thiếu gia, nô gia cũng biết xách vali ạ.】【Cảnh cáo anh Dã cấm ngôn.】Ban đầu, ấn tượng của khán giả về Trình Dã chỉ dừng lại ở việc khỏe mạnh, cho đến khi họ thấy hai người đến nhà mới.
Qua những cảnh quay đặc tả và giới thiệu, căn nhà của Giang Thời và Trình Dã chỉ có thể dùng từ bốn vách tường trống để mô tả, thậm chí còn không có cái bếp ra hồn.Khi các nhóm khác còn đang than vãn, Trình Dã đã nhanh nhẹn nhóm lửa, nhào bột.【Kỹ thuật quá thành thạo, nhìn là biết thường xuyên nấu cơm.】【Thế nên bát mỳ của dì nấu mà Giang Thời ăn trong tập mở đầu cũng rất đáng nghi.】【Tổng tài bá đạo giả, trai thô mộc mạc thật.】【Tin tức trước đây nói hồi nhỏ Trình Dã sống rất khổ, giờ thấy anh ấy làm việc nhanh nhẹn thế này, cuối cùng cũng có cảm giác anh ấy thật sự từng sống không tốt.】【Nhưng bây giờ anh ấy đã thành danh rồi mà vẫn bằng lòng hạ mình làm những việc này, chỉ riêng điểm này thôi tôi đã thấy anh ấy rất lợi hại.】Khán giả nhất thời thổn thức không thôi, cho đến khi thấy hắn nhét hết nửa già thịt bò xuống đáy bát Giang Thời, rồi đổ hết nửa nồi mỳ còn lại vào cái chậu, tự mình bưng chậu ngồi phịch xuống gạch.【…】【Bái phục.】【Tổng giám đốc Trình, dù mọi người biết trước đây anh sống không tốt lắm, nhưng cũng không cần phải tiếp đất thế chứ?】【Hồi nhỏ tôi đi ra đồng với mẹ quên mang đũa mới phải làm thế này.】【Một người đàn ông có thể 5 giờ sáng dậy bẻ bắp, sau này anh ta có làm gì tôi cũng không thấy lạ nữa.】【Biểu cảm của Tôn Gia Vũ cười chết tôi rồi.】【Hèn gì làm được nhiều việc thế, ăn một bữa bằng khẩu phần cả ngày của tôi.】【Lúc đầu còn thấy trái ngược, giờ chỉ có thể nói, quả không hổ là anh Dã.】【Xem ra, Giang Thời mới là tình yêu đích thực, nhìn biểu cảm của cậu ấy kìa, chắc là quen với bộ dạng này của anh Dã rồi.】【Bên cạnh mỹ nhân cao quý thanh lịch là một gã trai thô, Trình Dã anh xứng đáng có được điều tốt, nhưng không phải là điều tốt nhất như thiếu gia.】【Nếu là tôi, tôi cũng nguyện ý ngồi bên cạnh Giang Thời, nhìn cậu ấy đến sợi tóc cũng thấy thơm.】Tập đầu tiên của show vừa phát sóng đã bùng nổ, tổng đạo diễn nhìn số liệu hậu trường mà cười không khép được miệng. Trong đó, lượt thảo luận về nhóm của Giang Thời và Trình Dã là cao nhất.Nhưng Giang Thời và Trình Dã không biết những điều này, đối với họ, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường.Mảnh đất rau bên cạnh đã được khai hoang, Trình Dã xin dân thôn xung quanh một ít hạt giống rồi mang về gieo.Dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa, bắp phơi năm ngày đã khô. Nhân lúc mưa chưa đến, Giang Thời và Trình Dã thu dọn đống bắp vàng óng trên mặt đất vào nhà.Mây đen kéo đến từ đỉnh núi, gió thổi mang theo hơi nước, người đi đường vội vã, ai cũng bận rộn.Nhưng bận rộn là có ý nghĩa.Trước khi mưa đến, hai người đã dọn bắp xong. Khi mây đen mang mưa ập tới, Giang Thời ôm nửa quả dưa hấu ngồi dưới hiên nhà.Mưa đến vừa nhanh vừa dữ dội, quay phim ở ngoài sân cũng đã rút, cái sân ngày thường luôn có người đứng giờ phút này trông rộng rãi lạ thường.Lá hồng cũng bị mưa rửa sạch bong, Giang Thời cầm thìa xúc một miếng dưa hấu, Trình Dã xách ghế ngồi bên cạnh y.“Rau em trồng bao giờ mới nảy mầm?”“Một tuần nảy mầm, đợi thêm hai tuần nữa là có rau ăn rồi.”Giang Thời xúc một thìa dưa hấu cho Trình Dã.“Trước đây anh không thích trời mưa, cảm thấy trời mưa ra ngoài phiền phức. Sau khi làm nông dân, hình như anh lại thích trời mưa, vì mưa thì không phải làm việc, mọi người đều được nghỉ ngơi.”Trình Dã cầm trên tay mấy thanh tre mỏng, định đan cho Giang Thời một cái lồng tre nhỏ. Nghe y nói vậy, hắn cong mắt cười.Thực ra chỉ có trẻ con mới mong trời mưa để không phải làm việc, thế giới của người lớn luôn có rất nhiều lo lắng. Mùa thu hoạch, trời mưa không phải là chuyện tốt.Quả nhiên sau trận mưa này, vì sợ lúa ngoài đồng bị ngâm úng, họ phải tăng ca gặt lúa.Giang Thời đi theo Trình Dã ra bờ ruộng lúa, bên cạnh là một đầm sen. Mùa này sen đã tàn nhưng lá sen vẫn còn xanh mướt.Trình Dã bẻ lá sen lót xuống đất, lại làm cho Giang Thời một cái mũ lá sen: “Em đi gặt lúa đây, thiếu gia ngồi đây chơi đợi em.”Giang Thời vẫn đeo bình nước, tay cầm cái bánh Trình Dã rán cho, so với đi làm việc, y càng giống đi dã ngoại mùa thu hơn.“Thật sự không cần anh giúp à?”“Không cần.” Trình Dã lấy điện thoại mà tổ chương trình yêu cầu livestream ra: “Chỉ có hai khoảnh đất này, em gặt hai ngày là xong, tiện thể hoàn thành luôn yêu cầu livestream của đạo diễn.”Hắn mở livestream, vừa bắt đầu đã có người tràn vào liên tục.【Đến rồi…】【Mở màn đã là đòn tấn công chí mạng của nhan sắc thiếu gia, ngoan quá, còn đội mũ lá sen nữa.】Trình Dã không mấy để ý đến bình luận, gắn điện thoại lên đầu, cầm liềm đi.【Ngột ngạt quá, sao lại làm việc nữa? Khó khăn lắm mới đợi được livestream, kết quả ngày nào cũng xem anh làm việc.】Lúa vàng đung đưa trong gió, dưới ánh nắng, bông lúa trĩu nặng oằn mình.【Nếu là trước đây, tôi còn có thể khen một câu niềm vui được mùa, giờ nhìn cái này, tôi chỉ muốn nói…】【Mệt quá.】【Làm nông online ngày nào cũng theo góc nhìn thứ nhất của anh Dã làm việc, tôi đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.】【Tâm tư của anh Dã dễ đoán quá mà, xem anh ấy làm ruộng rồi thì không được xem thiếu gia nữa.】Trình Dã cúi người, động tác rất nhanh, xa xa có thể thấy các khách mời khác cũng đang gặt lúa, nhưng không ai nhanh nhẹn bằng Trình Dã.Mặt trời càng lên cao, nắng chói chang chiếu vào bông lúa óng ánh vàng, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt.Trình Dã cắm đầu cắm cổ làm, rồi đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Giang Thời đang ngồi dưới bóng râm bên đầm sen.Hắn quên mất trên đầu còn có điện thoại, theo tầm mắt của hắn, hình ảnh Giang Thời xuất hiện trong ống kính.Y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, rõ ràng chỉ là ngồi rất tùy ý, rõ ràng cũng là ở trong bóng râm, nhưng dường như tất cả ánh sáng đều tập trung trên người y, cùng đầm sen bên cạnh hòa thành một bức tranh thủy mặc Giang Nam dưới ánh mặt trời.Một cơn gió thổi qua, mũ lá sen trên đầu Giang Thời bị gió thổi lật lên, y đưa tay giữ lại, như cảm nhận được điều gì nghiêng đầu nhìn qua. Gió thổi làm lộ ra đường nét gầy gò dưới lớp áo sơ mi, một vòng eo nhỏ hẹp.Trình Dã nín thở.Khán giả cũng nín thở.【Eo… eo đẹp quá.】【Hèn gì anh Dã cứ không cho chúng ta xem vợ anh ấy, cái này ai mà chịu nổi?】【Dù sao thì tôi không nhịn nổi.】【Giang Thời vẫn đóng ít phim quá, gương mặt xuất sắc thế này sao cứ toàn đóng vai nam phụ.】【Anh Dã không thấy, tôi xin phép gọi trước, vợ ơi hôn một cái.】Trình Dã đứng ngây tại chỗ, Giang Thời giơ bình nước trong tay lên phía hắn, ra hiệu hỏi hắn có muốn uống nước không.Nhìn vài giây, Trình Dã như thể bị tiêm tăng lực lại cắm đầu gặt lúa điên cuồng.Giang Thời: “??”Đúng là khó hiểu.Tuy mùa thu nắng gắt nhưng nhiệt độ không cao, gió thổi qua cũng mát mẻ.Giang Thời ăn xong cái bánh có thịt còn nhiều hơn cả bánh, uống nước, nhìn các khách mời xung quanh đều đang cắm cúi gặt lúa, nghĩ ngợi một lát y vẫn đặt bình nước xuống, đi ra ruộng.Việc gặt lúa này, Giang Thời không làm được mà Trình Dã cũng không cho y làm, y bèn đi theo sau hắn nhặt những bông lúa bị sót.Mũ lá sen rộng thùng thình, mặt Giang Thời gần như bị che lấp hết, nhìn từ xa chỉ thấy một cái nấm đầu xanh lá chậm rãi lẽo đẽo theo sau mông Trình Dã.Trình Dã gặt một nắm, quay đầu nhìn một cái, lại gặt một nắm, lại quay đầu nhìn một cái.【Nội tâm anh Dã: Vợ mình đẹp thật.】【Hèn gì Trình Dã không cho Giang Thời làm cùng, với cái hiệu suất này, gặt đến sang năm cũng không xong.】【Nhưng thiếu gia đáng yêu thật sự, đội mũ lá sen nhặt lúa, đi còn phải tránh gốc rạ dưới đất.】【Thiếu gia theo em đi, em cũng có thể gặt lúa nuôi anh.】“Trình Dã!” Giang Thời gọi: “Có cái gì ở đây này.”Trình Dã vứt liềm chạy qua.Giang Thời ngồi xổm trên đất, tay cầm bông lúa chọc chọc thứ bị dồn vào góc: “Đây là bọ ngựa phải không?”Trình Dã nhìn thoáng qua: “Phải.”Con bọ ngựa toàn thân xanh biếc, nhìn cũng khá đẹp. Trình Dã bắt con bọ ngựa bỏ vào cái lồng tre hắn đan hôm qua đưa cho Giang Thời: “Cầm lấy chơi đi.”Lồng tre rất nhỏ, vừa đủ đựng một con bọ ngựa. Giang Thời xách lên lắc lắc, con bọ ngựa bên trong cũng nghiêng ngả theo: “Còn phải làm bao lâu nữa?”Thấy sắp đến trưa, hắn sợ Giang Thời nóng, cũng không gặt nữa, nghĩ rằng thời gian livestream còn thiếu một chút, thế là mang theo điện thoại đi vào thôn mượn máy tuốt lúa.Hắn và Giang Thời hỏi mấy nhà, chỉ hỏi được một nhà có.Hai người theo sau là quay phim, sau khi nghe rõ ý định, bác trai đồng ý. Thấy Trình Dã đang loay hoay với cái máy, ông đứng sau lưng quan sát hai người.“Nghe nói các cậu đều là ngôi sao trên thành phố, nổi tiếng lắm.”Giang Thời cười cười: “Nổi tiếng thì không dám nhận, ngôi sao cũng tốt, nông dân cũng tốt, đều là công việc kiếm sống thôi ạ.”Bác trai bĩu môi: “Sao mà giống nhau được…” Ông nhìn Trình Dã: “Chàng trai, cậu tên gì?”Trình Dã nhìn đoạn dây điện bị sứt một chỗ, nhíu mày trả lời: “Trình Dã.”“Ồ… tôi nghe con gái tôi nói về cậu rồi, nó bảo cậu là ông chủ lớn ở thành phố lớn, giàu lắm, có thật không?”Trình Dã cụp mắt, mặt không biểu cảm: “Làm ăn nhỏ thôi ạ, không dám nhận là ông chủ lớn.”Mắt bác trai đảo một vòng, cười cười tiến lại gần Trình Dã: “Cả thôn này chỉ nhà tôi có máy tuốt lúa, người khác muốn dùng đều phải trả tiền.”Sắc mặt Giang Thời lập tức thay đổi, đưa tay kéo áo Trình Dã.Trình Dã bóp nhẹ tay y, tiến lên, nở một nụ cười trông có vẻ thật thà.“Ông ơi, ông cũng biết, tụi cháu đến ghi hình không được mang tiền, tiền này phải bán lúa mới có. Ông xem có thể du di một chút không, coi như kết bạn vậy.”“Tôi cũng muốn lắm, nhưng cậu cũng biết đấy, thời buổi này ai cũng khó khăn…”“Con gái tôi nói cửa hàng của cậu lớn lắm. Tôi có đứa con trai, học giỏi, ngoại hình cũng tốt, năng lực thì khỏi phải nói. Không phải cậu làm ăn trên thành phố sao, cậu xem con trai tôi thế nào? Dắt nó theo với…”“Việc này…” Trình Dã có vẻ khó xử: “Cháu cũng muốn, nhưng cửa hàng của cháu đủ người rồi. Hơn nữa, ông đừng thấy bề ngoài cháu hào nhoáng, thực ra cả năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, con trai ông theo cháu sợ là hơi uổng phí tài năng.”Nụ cười trên mặt bác trai nhạt dần: “Không phải cậu…”Trình Dã ngắt lời ông: “Nhưng cháu có quen một người bạn, bên đó đang cần người, nghe nói chỉ cần làm việc chăm chỉ, một tháng có thể kiếm được hơn một vạn.”Nụ cười lại nở trên mặt bác trai: “Người bạn đó của cậu có đáng tin không? Thật sự được hơn một vạn à?”“Được…” Trình Dã phủi bụi trên máy tuốt lúa, thử nhấc lên xem có nặng không: “Con trai ông có chịu khổ được không, có biết lái xe không?”“Chịu được, cũng biết lái xe, xe máy, ô tô nó đều biết lái.”“Vậy thì được, chỉ cần cậu ấy làm việc nghiêm túc, một tháng một vạn không thành vấn đề. Cháu có kênh tiến cử nội bộ của công ty họ, ông gửi thông tin của con trai ông cho cháu, cháu giúp ông vận động một chút, đến lúc đó có thể đi làm trực tiếp luôn.”“Thật không đó?” Bác trai kích động đến đỏ mặt: “Là làm gì vậy?”Mặt Trình Dã không đổi sắc.“Người trên thành phố đều sĩ diện, công việc lại bận rộn, không có thời gian nấu cơm hay ra ngoài ăn, cần người chuyên giao cơm cho họ.”Bác trai nghi ngờ: “Giao cơm cũng kiếm được tiền à?”“Được.”“Vậy có nhiều người không nấu cơm thật à?”“Không nhiều, công việc này phải giành giật mới có. Nếu không phải cháu có kênh nội bộ, chưa chắc đã đến lượt con trai ông đâu.”Trình Dã nói rất nghiêm túc, bác trai càng nghe càng tin, nắm lấy tay hắn không buông: “Chàng trai, cậu đúng là người tốt.”Trình Dã rút tay về: “Cơ hội cháu trao cho con trai ông rồi, có làm được hay không là tùy cậu ấy.”“Được, chắc chắn được! Nó không làm tôi đánh gãy chân nó!” Bác trai nói: “Thời buổi này ông chủ tốt bụng như cậu thật sự không nhiều.”Trình Dã tỏ vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm thôi ạ.”Giang Thời: “…”Phòng livestream: “…”Bác trai nói: “Máy tuốt lúa này cậu cứ mang đi dùng, muốn dùng bao lâu cũng được, lát nữa tôi bảo bà nhà tôi xách giỏ trứng gà qua nhà cậu.”Trình Dã nói: “Trứng gà thì thôi ạ, ngại lắm.”Bác trai không chịu, còn nhất quyết giữ họ ở lại ăn cơm.Trên cái bát còn in hai dấu tay đen thui, Giang Thời uyển chuyển từ chối.Bác trai tiễn họ ra cửa.“Chàng trai, cái chuyện kênh nội bộ cậu nói, có đáng tin không đấy?”Hai tay Trình Dã đẩy máy tuốt lúa, bóng lưng ở ngã rẽ trông thật thà mộc mạc: “Đáng tin. Nhưng dù sao cũng là dùng quan hệ của cháu, ông đừng nói chuyện này với người khác.”【Sau một hồi "đi cửa sau" của sếp Trình, con trai của bác trai cuối cùng đã trở thành một nhân viên giao hàng vinh quang của Meituan (ứng dụng giao đồ ăn).】【Bái phục.】Giang Thời đứng xem toàn bộ quá trình: “…”Bái phục.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store