[Đam] Sau khi thiếu gia giả về thôn- Hỉ Thủy Mộc
Ngoại truyện 10
Lúc đầu phòng livestream chẳng có ai, mở được mười phút mới có mấy con cú đêm chưa ngủ lọt vào.【Ủa, tình huống gì đây? Giờ này mà livestream á?】【Ấn nhầm à?】Cho đến khi gương mặt vô cảm của Trình Dã xuất hiện trong phòng livestream.
Người đàn ông có đường nét khuôn mặt sâu, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, ngũ quan không tròn trịa hiền hòa như đa số mọi người mà rất sắc bén, toát lên vẻ hoang dã.Lúc mặc áo khoác, hắn nhìn thấy dòng chữ trên màn hình bèn nhướng mí mắt, bình thản mở miệng: “Đạo diễn nói, một tuần phải livestream mười bốn tiếng, tính ra trung bình mỗi ngày hai tiếng.”Hắn giải thích: “Giang Thời đang ngủ, tôi livestream bẻ bắp.”【Bái phục.】【Tôi cũng bái phục, tôi thà nghi ngờ mình nhớ nhầm thời gian chứ không nghi ngờ anh Dã. Năm giờ sáng, livestream bẻ bắp, chữ nào cũng hiểu, sao ghép lại thì tôi không hiểu gì hết vậy.】【Tôi còn chưa ngủ nhé, anh đã dậy làm việc rồi? Anh là trâu của đội sản xuất à?】【Giải tán đi, livestream làm màu thôi.】Trình Dã mặc kệ bình luận, lật camera, cố định điện thoại trên đỉnh đầu, khoác áo, giẫm lên sương sớm mà đi.Dù chân trời đã hửng sáng nhưng xung quanh vẫn tối om, đường nhỏ toàn cỏ dại, vài ngôi sao lấp lánh, tiếng gà gáy chó sủa dần vang lên, sương mù dày đặc phả vào mặt.【Bái phục, tôi không muốn đi mở đường ở phía trước đâu, nhìn sợ quá.】【Anh Dã, có thời gian đó sao không về nhà ngủ đi?】【Giờ này livestream ai xem?】Giờ này người xem cũng không ít, lác đác vào được mấy trăm người.【Thức đêm chơi game, đang trên đường về trường, để tôi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.】【Vừa từ quán bar về, thấy thông báo streamer tôi theo dõi lên sóng, vào xem thì ôi, anh Dã đi bẻ bắp.】【Hiểu rồi, mấy trăm người trong phòng livestream, trừ streamer, còn lại đều chưa ngủ.】Đúng là một cuộc đọ sức thỏa thích giữa người dậy sớm và người ngủ muộn.Trình Dã giẫm lên đám cỏ dại cao đến bắp chân tiến vào rừng bắp. Số bắp bẻ chiều hôm qua được đựng trong túi chất đống ven đường, gió thổi qua, lá kêu xào xạc.Trên màn hình toàn là nghi ngờ hắn làm màu, hắn chỉnh lại điện thoại trên đầu, nhảy xuống bờ ruộng, xắn tay áo bắt đầu làm việc.Không có người của tổ chương trình vây quanh, Trình Dã làm càng thuận tay, một nắm, một vặn, trái bắp vàng óng tách khỏi thân, ném về phía sau, lăn vào gùi.Hắn gần như không nghỉ, cũng không nói gì, bên tai chỉ có tiếng lá bắp xào xạc.
Đợi đến khi tổ chương trình phát hiện hắn đã dậy thì đã hơn sáu giờ.Trời sáng bảnh, lúc quay phim vác máy quay vội vã chạy đến thì Trình Dã đã bẻ sắp xong ruộng bắp.Số người trong phòng livestream không giảm đi một cách kỳ lạ, mà còn ngày càng đông.【Mệt quá, cảm giác như người tôi toàn là râu bắp.】【Mệt quá, cảm giác như tôi cũng vừa bẻ xong một ruộng bắp.】【Mệt quá, trâu của đội sản xuất cũng không cừ bằng anh Dã.】【Chịu không nổi, rõ ràng đang nằm trong phòng điều hòa mà cảm giác như cả người bị lá bắp cứa, toàn thân bám đầy bụi phấn, tôi sắp thở không nổi rồi.】【Quá cừ rồi anh Dã, tôi xin lỗi vì đã buông lời bất kính lúc nãy.】【Hèn gì người ta là tổng giám đốc của Hằng Viễn, có nghị lực này làm gì mà không thành công?】【Xem mà tôi hừng hực khí thế, bò dậy học từ vựng đây.】Sáu giờ năm mươi, mặt trời ló ra từ đỉnh núi, ánh nắng vàng trải khắp mặt đất, Trình Dã ngẩng đầu.【Mặt trời mọc kìa!】【Đẹp quá, mấy năm rồi chưa thấy mặt trời mọc.】【Trời ơi, có cảm giác khổ tận cam lai, cuối cùng cũng thấy được hy vọng.】【Mọi nỗ lực dường như đã có ý nghĩa vào giây phút này…】Ý nghĩa của Trình Dã là vội về làm bữa sáng cho Giang Thời.Nhìn chưa đến ba giây hắn đã quay đi, tiếp tục cắm cúi bẻ bắp.Quay phim vừa dựng máy xong, người đàn ông đã mình đầy bụi bặm cõng gùi đi ra.Mấy khách mời được mời đến đều chưa từng làm việc này, mấy ruộng bắp được chia là lượng công việc đạo diễn dự tính cho họ làm trong một tuần, kết quả Trình Dã làm xong trong hai ngày.Hắn quẳng cái gùi vào đống bắp chất cao như núi, cởi áo khoác giũ giũ rồi bỏ đi.Tổng đạo diễn nghe tin chạy đến ngơ ngác: “Tổng giám đốc Trình, cậu đi vậy à?”Trời chưa nắng gắt, mặt Trình Dã không có mấy mồ hôi, ngay cả biểu cảm cũng không dao động.Hắn nói: “Đến giờ rồi, về làm bữa sáng.”【Tôi tuyên bố, anh Dã không phải người thường.】【Quằn quại bẻ bắp hai tiếng đồng hồ mà không quên về nhà nấu bữa sáng cho vợ, đúng là người đàn ông của những người đàn ông.】【Người khác đến show này là chịu khổ, Giang Thời đến show này là hưởng phúc.】【Đừng nói vậy, biết đâu trước đây người ta sống còn sướng hơn bây giờ nhiều.】【Con khóc cả đêm vốn đã ngủ không ngon, nhìn sang thằng chồng ngủ như heo chết bên cạnh, đúng là khoảng cách giữa người với người.】【Ghen tị đến rụng rời, số Giang Thời sướng thật.】【Hèn gì trên mạng cứ đồn tính tình Giang Thời không tốt, giờ xem ra, phần lớn là bị Trình Dã chiều hư.】【Không trách cậu ấy được, nếu tôi là Giang Thời, chắc tính tôi còn tệ hơn.】Trình Dã đội điện thoại đi một đoạn, thấy vừa tròn hai tiếng, bèn dứt khoát tắt livestream.Giờ này Giang Thời vẫn chưa dậy.Trình Dã đi tắm trước, tắm rửa sạch sẽ rồi mới nhóm lửa nấu bún.Nước vừa sôi thì Giang Thời thức.Giang Thời vừa ra ngoài đã thấy Trình Dã đang ngồi xổm bên bồn nước rửa rau. Y hoàn toàn không biết Trình Dã đã đi đâu làm gì, tưởng hắn cũng vừa mới dậy bèn đứng dưới gốc cây hồng vươn vai.“Anh muốn ăn bún cà chua thịt băm.”Nấu bún xong, Giang Thời dùng bát bí ngô đựng nửa bát, Trình Dã dùng bát tô inox lớn đựng đầy một bát.Dáng ngồi của Giang Thời lúc nào cũng rất nghiêm chỉnh, khuỷu tay đặt trên bàn, lưng thẳng tắp, ăn uống rất yên tĩnh, động tác chậm rãi từ tốn.Trình Dã ngồi dạng chân đối diện y, vùi đầu ăn, húp sùm sụp mấy miếng, bún vơi đi thấy rõ.Hình ảnh rất đối lập, nhưng vì cả hai đều tỏ ra quen thuộc nên lại toát lên vẻ hài hòa.Giang Thời hỏi: “Ăn xong chúng ta lại đi bẻ bắp tiếp à?”Nghe y hỏi, Trình Dã nuốt hết bún trong miệng mới trả lời: “Không đi. Trước tiên đi mượn xe đã, bắp nhiều quá, gùi về mệt lắm, tìm cái xe ba gác kéo về.”“Mượn của tổ đạo diễn à?”“Bọn họ gian thương lắm, mượn của dân thôn ấy.”“Hả?” Giang Thời nói: “Thế có được không?”“Họ không nói gì tức là được.”Tổ đạo diễn hoàn toàn không nghĩ tới: “…”Ăn cơm xong, Trình Dã chùi miệng, đặt bát xuống, vào nhà lấy quần áo bẩn của Giang Thời và của mình mang ra giặt.Giang Thời ăn chậm, lúc này mới ăn được một nửa, thấy Trình Dã bưng chậu ra giặt quần áo thì ngại ngùng: “Hay là lát nữa ăn xong anh giặt nhé?”“Không cần.” Trình Dã nói: “Em giặt hai phút là xong.”“Nhưng em mệt lắm rồi…”“Không mệt.”Quần áo của Giang Thời đều thơm, giặt đồ cho y sao có thể mệt?Giặt đồ của Giang Thời, Trình Dã cẩn thận xoa nước giặt và xà phòng thơm, giũ phẳng phiu, vuốt hết nếp nhăn rồi mới phơi lên.Giặt đồ của mình thì vò bừa vài cái cho nước hết đục là được.Giang Thời ăn xong thì Trình Dã cũng giặt xong quần áo.Nghĩ ngợi một lát, Giang Thời đi vào phòng vệ sinh gỡ mic ra. Thanh niên dáng người mảnh khảnh đứng ở cửa ngoắc ngoắc tay với Trình Dã. Trình Dã như chó ngửi thấy mùi, lập tức sáp lại.Giang Thời gỡ mic của hắn ra, nắm lấy cổ áo hắn, ngẩng đầu hôn lên.Ánh nắng lọt qua cửa sổ hé mở, như một con cá nhỏ lượn lờ trên mặt Giang Thời. Đầu ngón tay trắng nõn của y bám lên vai người đàn ông, chủ động làm nụ hôn sâu hơn.Lúc tách ra, đuôi mắt Giang Thời đã vương ửng đỏ, sắc môi cũng bị chà xát thành màu đỏ bất thường. Hơi thở còn chưa đều, y đã đưa chân đá Trình Dã một cái.“Em là chó à, ai lại hôn người như em chứ?”Trình Dã nâng cằm y lên xem xét, khóe môi bị hắn vô tình cắn rách, sắc đỏ lan ra từ vết rách. Hắn không nhịn được liếm một cái: “Lỗi của em, thiếu gia, cho em hôn thêm cái nữa, em sẽ nhẹ nhàng.”Hai người quấn quýt trong phòng vệ sinh hơn hai mươi phút mới chịu ra.Dù sao mời cũng là cặp đôi thật, có những chuyện tổ chương trình cũng hiểu, vì vậy mọi người đều ngầm hiểu không hỏi vừa rồi hai người đã đi đâu làm gì.Trên đường đi tìm dân thôn mượn xe ba gác, mặt Trình Dã đăm chiêu.Bị ăn môi hết lần này đến lần khác, mà đương sự còn bày ra vẻ mặt không mấy vui vẻ, Giang Thời bực rồi: “Em làm cái vẻ mặt gì đấy?”Trình Dã nói: “Em hơi hối hận.”Sớm biết làm việc trước mặt Giang Thời có thể được phúc lợi thế này, hắn không nên ngày nào cũng đến công ty làm việc. Khổ thì chịu hết rồi mà Giang Thời chẳng thấy, về nhà hôn một cái còn bị ghét.Lẽ ra nên bẻ bắp muộn một chút, biết đâu lại được thêm một nụ hôn nữa.Giang Thời chỉ cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.Y thấy Trình Dã vất vả nên mới thương, kết quả Trình Dã thì hay rồi, trong mắt không có nỗi xót xa vì làm việc, chỉ có niềm vui sướng khi tìm được cách mới để đòi hôn.Dân thôn ở đây không nhiều, hai người đi một vòng mới tìm được nhà có xe ba gác.Đó là một cặp vợ chồng, trông khoảng bốn năm mươi tuổi, con cái đi làm xa, trong nhà chỉ còn hai người. Nghe Trình Dã muốn mượn xe, hai người không nói hai lời đã đồng ý.Trình Dã lái xe ba gác chở Giang Thời ra đồng. Đến nơi, Giang Thời mới phát hiện có thêm rất nhiều đống bắp so với hôm qua.“Chuyện gì đây?”“Sáng nay em dậy bẻ, cả ruộng đều bẻ xong rồi, hôm nay kéo về phơi khô là được.”Giang Thời sửng sốt: “Em làm lúc nào?”“Năm giờ sáng em dậy rồi.” Trình Dã tha thiết nhìn y: “Trời tối om đã đi, vất vả lắm, còn vất vả hơn giặt quần áo nhiều.”Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.Giang Thời dù có thương xót đến mấy thì giờ cũng hóa cạn lời.“Thiếu gia…”Giang Thời nói: “Biến.”“…”Trình Dã thấm thía sự khác biệt giữa chủ động và tự dâng mình.Không nhận được sự yêu thương của Giang Thời, Trình Dã lạnh mặt đi vác bắp. Tôn Gia Vũ cõng gùi lạch bạch từ trong ruộng ra, thấy cảnh này, trời như sụp xuống.“Anh Trình, anh lấy xe ở đâu ra thế?”Nhìn quanh một vòng, cậu ta tối sầm mặt mũi: “Anh còn bẻ xong rồi?”Ủa, sao ngủ một giấc dậy mà anh ấy đã bẻ xong rồi?Quay phim bên cạnh cậu ta nói nhỏ: “Cậu không biết đâu, năm giờ sáng ông tổ này đã dậy rồi, tổ đạo diễn cũng không biết, lúc chúng tôi chạy đến thì đã bẻ xong.”Tôn Gia Vũ: “…”Trình Dã không phải người, người không ai làm được thế này.Nghe tin nhóm Giang Thời đã bẻ xong, tất cả khách mời đều kéo đến xem.Trình Dã vác bắp chất đầy xe, trèo lên xe ba gác, hoàn toàn không ra dáng tổng giám đốc. Bộ dạng đó, còn dân bản địa hơn cả dân bản địa.Một nữ khách mời nhìn xe của hắn mà động lòng, hỏi: “Tổng giám đốc Trình, xe của anh lấy ở đâu vậy?”Trình Dã nói: “Thuê đấy, chúng tôi hỏi rồi, cả thôn chỉ có một chiếc này.”“Vậy có thể kéo giúp chúng tôi không?”“Được.” Hắn đồng ý dứt khoát: “Năm mươi tệ.”“…”Bái phục.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store