ZingTruyen.Store

[ĐAM MỸ] Lông xù đến từ địa cầu (Tinh tế)

Chương 21

teamcualuoi

Edit: Mizj

Beta: 1003

Checker: Gà

***

Những ai từng xem qua kiểu nhạc Thrash metal* với màn lắc đầu cuồng nhiệt đều biết đây là một hình thức biểu diễn mang tiết tấu thần bí.

(*Là một thể loại phụ của nhạc heavy metal phát triển vào cuối những năm 1970 và đầu những năm 1980.)

Điên rồ, cực đoan là các từ miêu tả về nó.

Phát tiết, xé rách là linh hồn của nó.

Giống như một bài hát đã vượt qua giai đoạn nhẹ nhàng ban đầu, tiếp theo đang tiến vào giai đoạn tiếu tấu bùng nổ, cảm giác linh hồn như bay lên trời, cực kỳ thỏa mãn.

"Aaa.....Aaa....."

Những người trẻ tuổi trên khán đài bên đội Lam Diên đã hoàn toàn điên cuồng.

Họ đều sôi nổi đứng lên, chỉ cần một giây thôi họ đã lập tức yêu thích buổi biểu diễn cực kỳ tự do này.

Fan nhỏ: Cùng nhau cùng nhau, lắc! Lắc! Lắc!

Cố Bồng chỉ thỉnh thoảng thay đổi góc độ của cú lắc đầu, nhưng đúng hơn là, từ đầu đến cuối chỉ có một động tác duy nhất, đó là lắc đầu.

Đây gọi là đơn giản nhưng không đơn điệu, Cố Bồng tự tin tung ra thì chắc chắn nó không khác biệt.

Đừng hỏi khác ở đâu...

Dù sao thì khán giả trong và ngoài sân đều nhảy vô cùng high.

So với điều đó, bài nhảy được Sammy dày công biên đạo lại không thu hút được khán giả trên khán đài. Phải biết rằng động tác lắc đầu rất đơn giản, còn vũ đạo chuyên nghiệp thì người bình thường khó mà làm theo.

Điệu nhảy bùng nổ mà anh ta tỉ mỉ chuẩn bị giờ phút này lại biến thành sức mạnh cho đối thủ.

Các cổ động viên bên đội Cự Thạch nhìn khán đài đối diện đang điên cuồng nhảy rock and roll thì cả người ngây ra: "Chà! Cái này trông thú vị thật đấy, tôi cũng rất muốn nhảy theo...!"

Họ phải gồng mình hết sức để ngăn cản cảm giác thôi thúc từ tận sâu trong linh hồn.

Cư dân mạng đang xem livestream cũng trợn mắt há hốc mồm.

Trời ạ...

Trong thoáng chốc không thể phân biệt được rốt cuộc đây là sân vận động hay lễ hội âm nhạc?

Chỉ có thể nói một câu: Leader này thật cmn ngầu!

Khung bình luận cũng điên cuồng: Aaaaa, tôi cũng muốn nhảy theo! Thật là vui quá đi, tiếc là không có mặt ở đó!

Khung bình luận: Mịa nó, tại sao tôi lại không giành được vé? Tại sao!! Nếu mà tôi cũng được nhảy ở ngoài hiện trường thì tốt rồi!

Khung bình luận: Oa hahaha, ngay khi nhóc con của chúng ta xuất hiện tôi đã lập tức biết cậu ấy sẽ làm được điều gì đó thật bùng nổ, thú vị nha! Dì yêu con, yêu con!

Đầu hồng nhỏ chỉ xuất hiện trên sân khấu 5 phút nhưng đã thu hút vô số người hâm mộ.

Vô số người đã gục ngã trước mị lực hoang dã của cậu.

Chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại một động tác, nhưng chẳng ai nghi ngờ thực lực của cậu.

Người qua đường không nghi ngờ, các chuyên gia càng không nghi ngờ.

Những chuyên gia so với người qua đường còn hiểu rõ hơn: Đây chính là khí chất trời sinh của một siêu sao.

Khung bình luận: Vua của các siêu sao cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng mà nếu Sammy muốn cạnh tranh với cậu ấy thì thật sự là không biết lượng sức mình.

Khung bình luận: Các nhóm idol mau tới đây học hỏi đi! Học từ cậu ấy, học từ cậu ấy, học từ cậu ấy!

Nếu điểm lại mấy năm gần đây trong giới giải trí thì gần như không có màn biểu diễn nào trên sân khấu mang đậm dấu ấn cá nhân mà có thể vượt qua sức hút của Cầu Tuyết Nhỏ.

Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sau một đợt bùng nổ dữ dội, bản nhạc dần bước vào giai đoạn chuyển tiếp nhẹ nhàng hơn.

Cố Bằng ngẩng đầu lên, hất ngược bộ tóc giả màu hồng ra sau đầu, hai chân vẫn đạp bước theo nhịp, hai móng vuốt chỉ về phía khán giả bên trái cậu: Hey! Các bạn bên trái ơi! Hãy cho tôi nghe thấy tiếng hò reo của các bạn nàooo!

Không cần lời nói, động tác cơ thể cậu đã nói lên tất cả.

Cổ động viên bên trái phản ứng lại: "Aaa!"

Họ đáp lại vô cùng cuồng nhiệt!

Họ hét to đến mức của khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác phấn khích đến mức nghẹt thở.

Cố Bồng làm ra động tác đang lắng nghe, dường như cảm thấy âm thanh chưa đủ lớn.

Mọi người lập tức cười lớn và hò hét vang dội hơn nữa.

Trong lòng họ chỉ tràn ngập sự yêu thích và cưng chiều.

Tên nhóc này quá mức đáng yêu, quá mê người, khiến họ sẵn sàng phát cuồng cùng cậu.

Nhịp điệu của bài hát vẫn còn đang bằng phẳng, cần câu thêm một chút thời gian nữa.

Cố Bồng thở hổn hển, hai móng vuốt lại chỉ về phía bên phải: Này! Các bạn bên phải ơi! Hãy cho tôi nghe thấy tiếng hò reo của các bạn nàooo!

Khán giả bên phải đã không chờ được nữa, cuối cùng cũng đã đến lượt bọn họ, bọn họ phản ứng dữ dội: "Aaa... Aaa..."

Giờ phút này, không một ai trên khán đài là tóc không rối bù, trừ khi người đó... Hói đầu.

Đối diện với đối thủ của mình, Sammy đang đứng bên kia nhìn mà lòng đầy ghen tỵ. Phong thái sân khấu này, kiểu tương tác với khán giả như thế này chính là điều mà anh ta hằng ao ước.

Sammy và đoàn nhảy của anh ta cũng đang nỗ lực biểu diễn, cố gắng khuấy động khán giả về phía khán đài của mình.

Lúc này đây, toàn bộ các màn hình lớn bên trong sân vận động đều chia thành hai nửa, màn hình trong livestream trên internet cũng chia thành hai nửa, vô cùng công bằng.

Nhưng bất kể họ có cố gắng nhảy như thế nào thì cũng vẫn kém hơn nhiều với màn lắc đầu và nhảy disco điên cuồng ở phía đối diện.

Tại sao lại có màn trình diễn phi kỹ thuật như vậy, dựa vào cái gì?

Dường như tất cả bọn họ đều hóa điên.

Nhưng lại mang một sức hút kỳ lạ khiến người ta không thể rời mắt.

Các cổ động viên Cự Thạch bên này đều không tự chủ được mà liếc nhìn màn hình bên đội đối phương.

Khán giả bên ngoài sân vận động: Không phải nói có thể xem rock and roll do đầu hồng nhỏ nhảy Disco sao? Vậy tại sao tôi chỉ nhìn thấy cái đầu đỏ vậy?! Cái đầu đỏ này quá khó coi!

Có người trả lời anh ta: Đi xem phòng livestream khác đi, mau lên mau lên! Bên kia đẹp ná thở luôn!

Cư dân mạng cũng vì đến xem rock and roll do đầu hồng nhỏ nhảy, tất cả đều chen chút vào một phòng livestream

Một người bình thường nhảy múa thì có gì hay?

Chỉ cần lên mạng search là ra một đống.

Bé dễ thương nhảy Disco mới thú vị!

Trước đây chưa từng thấy bao giờ.

Ban quản lý sân bóng luống cuống tay chân: Báo cáo! Không có ai muốn xem đầu đỏ, tất cả mọi người đều muốn xem đầu hồng nhỏ. Làm sao bây giờ?

Ban tổ chức: ...

Đây là đội làm việc mới tới sao?

Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Đương nhiên là chỉ phát duy nhất đầu hồng nhỏ trên mạng rồi.

Ban tổ chức nhìn thấy rõ ràng là đầu hồng nhỏ mang về lưu lượng lớn hơn hẳn, tự nhiên sẽ ưu ái cậu hơn, vì thế lập tức quyết định chuyển tất cả góc quay livestream sang cậu.

Điều này có nghĩa là Sammy có tỷ lệ cao sẽ rớt đài.

Kế hoạch của anh ta không những đổ bể mà còn lãng phí rất nhiều thời gian và công sức cho việc biên đạo và phối nhạc, có thể nói là giỏ tre múc nước công dã tràng*.

(*竹篮打水一场空 - trúc lam đả thủy nhất tràng không: có nghĩa là làm việc vô ích, tốn công sức mà không đạt được kết quả gì.)

Sammy nghiến răng nghiến lợi lập tức liên hệ với nhân viên phụ trách mở nhạc tại sân vận động, yêu cầu anh ấy đổi bài khác.

Thế nhưng, đối phương không thèm để ý đến anh ta.

Cũng không rõ là đã nhìn thấy hay chưa nhưng đã trực tiếp phớt lờ yêu cầu của anh ta.

Càng bất lực hơn là anh ta không thể đưa đối phương ra ánh sáng, nếu không chính mình sẽ là người bị lộ trước.

Trong khi đó, số lượng khán giả bên ngoài sân vận động ngày càng nhiều. Cả những người không hay xem bóng đá cũng bị màn nghỉ giữa hiệp này thu hút mạnh mẽ.

Cư dân mạng: Aaa, thật sự quá đỉnh!

Tại sao trước giờ họ chưa bao giờ thấy màn nghỉ giữa hiệp nào thú vị đến vậy?

Mọi người đều cảm thấy thú nhân bán thành niên này chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại trong tương lai.

Hiện tại, tất cả những người nhảy disco đều đang háo hức chờ đợi đoạn cao trào của bản nhạc quay trở lại.

Khi đoạn cao trào thực sự đến, đầu hồng nhỏ lại tiếp tục mạnh mẽ nhảy rock and roll, mang đến cho khán giả một trải nghiệm thị giác đỉnh cao. Không chỉ dễ thương, đẹp mắt, ngầu lòi, mà còn khơi dậy sức mạnh tiềm ẩn trong họ.

Cầu Tuyết Nhỏ: Ngao ngao!

Hãy phá vỡ mọi giới hạn!

Khiến chúng ta xích lại gần nhau...

Phá tan gông cùm, thoát khỏi xiềng xích, tìm thấy được phiên bản mạnh mẽ của bản thân, một phiên bản có thể vượt qua mọi khó khăn.

Đừng hoài nghi vào bản thân.

Chỉ có tôi mới có thể làm được điều đó.

Ai cũng có những giây phút yếu đuối, giống như cậu trước khi lên sân khấu. Nhưng giờ đây, cậu không còn sợ hãi điều gì nữa.

Không còn quan trọng thắng hay thua, cậu chỉ muốn cống hiến hết mình.

Mười năm phút ngắn ngủi trôi qua, khán giả chìm trong sự phấn khích. Linh hồn và thể xác dường như không hoà hợp, họ dần bước ra khỏi trạng thái "xuất hồn", cảm giác như vừa chạm đến đuôi tự do.

Trở lại hiện thực, mọi người đều là những người bình thường như cũ, nhưng trong tim lại tràn ngập tinh thần bất khuất.

Cố Bồng dừng lại để hít thở, nhận ra màn hình lớn vẫn đang tập trung vào mình. Cậu không ngần ngại giơ cao hai tay, giống như lúc mới ra sân, nhưng lần này là lời chào bế mạc.

Cảm ơn mọi người đã yêu thích màn trình diễn của tui~

Cầu Tuyết Nhỏ phiên bản Thrash metal đã hạ màn một cách hoàn hảo.

Chỉ với một động tác duy nhất, cậu đã nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Những người bị màn biểu diễn của Cố Bồng làm cho lay động giờ đây đã không còn chê cậu nữa.

Vẻ ngoài đáng yêu một ngày nào đó cũng sẽ chán, đôi tai hồng nhạt và chiếc đuôi sẽ dần phai màu theo thời gian, nhưng sự đồng cảm về tinh thần* sẽ không bao giờ thay đổi.

(*精神上的共鸣 - tinh thần thượng đích cộng minh: Thuật ngữ này chỉ đến sự kết nối tinh thần chung giữa các cá nhân, thường là do cùng chia sẻ cảm xúc, ý tưởng hoặc giá trị.)

Lúc này đây, một sự kết nối sâu sắc hơn đang âm thầm lặng lẽ đâm chồi trong lòng mọi người.

Không chỉ khán giả trong và ngoài sân mà ngay cả các cầu thủ cũng bị màn trình diễn này khơi dậy cảm xúc.

Trong hiệp 1 họ đã trải qua một cuộc chiến công - thủ cực kỳ giằng co, mỗi người chơi đều rất vất vả, đối thủ quá mạnh. Áp lực từ những pha tấn công dồn ép dường như không bao giờ kết thúc.

Đằng sau trạng thái phong độ của các cầu thủ, khó tránh khỏi cảm giác bất lực. Không ai tin rằng mình có thể tiếp tục trụ vững ở hiệp hai.

Nhưng sau khi xem màn trình diễn tuyệt vời của các cổ động viên, nó đã mang lại cho họ nguồn động lực và sức mạnh vô cùng to lớn.

Thật kỳ diệu.

Chỉ là một động tác giải phóng phản thân đơn giản mà đã có thể dễ dàng đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong lòng mỗi người.

Các cầu thủ: Chúng ta có thể!

Giờ đây, phòng thay đồ tràn ngập tiếng cười thoải mái. Mọi người khích lệ lẫn nhau, sẵn sàng ra sân với tinh thần tốt nhất.

Trên đường ra sân còn bàn luận về nơi ăn uống sau trận đấu, có nên mời vài cổ động viên đi chung không.

Đội bên trái: "Thắng thì tính, tôi sẽ liên hệ, nếu thua thì quên đi, tôi không có mặt mũi nào rủ họ cả."

"Hahahahaha."

Cứ như vậy, họ lại một lần nữa tiến vào thảm cỏ xanh.

Sau khi các cầu thủ tiến vào sân, hành động đầu tiên của họ chính là hướng về phía Cầu Tuyết Nhỏ chào hỏi.

Những cầu thủ có tính cách hướng nội chỉ đơn giản giơ tay chào, trong khi những cầu thủ có tính cách hướng ngoại sẽ lắc đầu hai cách để bày tỏ rằng họ rất thích màn trình diễn của cậu!

Màn trình diễn vừa rồi thật sự tuyệt cà là vời!

Cố Bồng lúc đang ngồi nghỉ ngơi trên sân khấu nhỏ, thấy thế liền nhếch môi cười.

Văn Tắc đưa nước cho cậu, dùng quạt nhỏ quạt quạt.

Gió thổi ra từ chiếc quạt nhỏ công nghệ cao lạnh như băng, Cố Bồng úp mặt vào đó nhưng vẫn thấy nóng. Nghĩ rằng mình có thể dùng móng vuốt để tản nhiệt, cậu lập tức đưa hẳn chân ra để gió thổi vào lòng bàn chân.

"Móng vuốt đẫm mồ hôi rồi, có hôi không đấy?" Nói vậy nhưng Văn Tắc vẫn dùng tay nâng chân cậu lên, vì nhìn cậu có vẻ hơi mệt.

May mắn là Cầu Tuyết Nhỏ không bị "hôi chân", chỉ cần quạt một lúc là khô ráo, lại chẳng có mùi gì khó chịu.

Nếu như màn biểu diễn của Cầu Tuyết Nhỏ và các cổ động viên đã tiếp thêm tinh thần chiến đấu cho các cầu thủ đội nhà, thì ngược lại, đội Cự Thạch lại lâm vào tình trạng suy sụp.

Trước khi ra sân, họ tràn đầy tự tin, căn bản là không để đội nhỏ bé Lam Diên vào mắt.

Cũng không phải là họ khinh thường đối thủ, vẫn hết sức đá.

Nhưng khi hiệu quả kém xa dự đoán, tâm lý phòng ngự có chút không chịu nổi.

Đây chỉ là một trận đấu vòng loại của Star Cup, một sân chơi mà hầu hết các đội bóng đều có thể đăng ký tham gia, theo lý thuyết sẽ tương đối nhẹ nhàng.

Thế mà ai ngờ họ lại "bốc trúng" đội này.

Có lẽ ngay cả hệ thống phân tích dữ liệu lớn cũng không ngờ tới Lam Diên lại có thể nâng cao phong độ đến mức kéo lê đoàn tàu cả đêm* như vậy.

(*会连夜扛着火车嘟嘟狂跑 - hội liên dạ giang trứ hỏa xa đô đô cuồng bào:dùng để miêu tả hành động mạnh mẽ, liên tục và không ngừng nghỉ.)

Càng không nghĩ tới, cổ động viên của đối phương có thể làm như vậy.

Ngay cả một đoàn múa chuyên nghiệp ra quân cũng không thể thắng được.

Cuối cùng hiệp hai cũng bắt đầu trong sự mong đợi của mọi người, hai bên đều đưa ra đội hình và chiến thuật mới.

Lam Diên áp dụng chiến thuật tấn công kép, linh hoạt cả công lẫn thủ.

Cự Thạch cũng chỉ thay đổi một chút, từ 433 thành 442, đó vẫn là chiến thuật chèn ép cưỡng đoạt mà họ vô cùng am hiểu, lấy mãnh liệt làm chủ.

Họ vẫn duy trì thái độ của một đội mạnh áp đảo đội yếu.

Nhưng rất nhanh sau đó mọi người nhận ra rằng, đội bóng được Cầu Tuyết Nhỏ cổ vũ đã chơi với một phong thái hoàn toàn khác: hung mãnh, tỉnh táo, và tư duy chiến thuật sắc bén hơn rất nhiều so với hiệp một.

Có lẽ đây chính là trạng thái "dòng chảy tâm trí*" mà người ta thường nhắc đến.

(*Là trạng thái hoạt động tinh thần khi bạn làm việc và hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác tập trung với năng lượng và sự thích thú của công việc này.)

Khi mọi người bước vào trạng thái dòng chảy khi làm việc gì đó, hiệu suất của họ sẽ cao đến mức không thể tin được.

Kiên trì đến phút 40 của hiệp 2, Lam Diên vẫn giữ nguyên tỷ số, không để đối thủ phá tan khung thành. Khung thành của họ giống như được hàn từ thép, mang lại cho đối thủ cảm giác khó tin và tuyệt vọng.

Tất cả các tài khoản truyền thông liên quan đến bóng đá đều đang dõi theo trận đấu đặc biệt này. Thậm chí họ còn bắt đầu viết bài tường thuật trực tiếp từng giây phút.

5 phút đếm ngược.

Liệu có loạt sút luân lưu không?

Cố Bồng: Không đâu! Có cách nào thì cũng đừng để đá luân lưu.

Cậu đứng bật dậy, căng thẳng đến mức không rời mắt khỏi trận đấu.

Mặt Văn Tắc ở ngay phía sau Cầu Tuyết Nhỏ, tầm mắt bị đối phương chặn lại, anh không thể không nghiêng đầu một chút, chóp mũi cọ vào lông tơ mềm mại trên người cậu, cảm giác ngứa ngáy làm anh mất tập trung.

Văn Tắc lơ đãng một chút, sau đó định thần lại, liền thấy tiền đạo của bên mình đã cướp được bóng. Trong nháy mắt, hơn nửa số cầu thủ trên sân như những chú ong vỡ tổ, cùng lao về một hướng!

Giờ phút này, các cổ động viên đội Lam Diên vô cùng yên tĩnh, nín thở, sợ rằng chỉ cần một âm thanh nhỏ nhất cũng có thể ảnh hưởng đến trạng thái của các cầu thủ.

Tiền đạo dẫn bóng đang bị kèm sát chặt chẽ. Giữa hai lựa chọn mạo hiểm: chuyền bóng mù hoặc để bị cướp bóng, anh ấy dứt khoát chọn chuyền bóng mù*.

(*盲传 – manh truyện: Thuật ngữ này thường được sử dụng trong bóng đá hoặc các môn thể thao khác để chỉ hành động chuyền bóng mà người chơi không nhìn thấy đồng đội nhận bóng mà chỉ dựa vào cảm giác hoặc trực giác để thực hiện. Hành động này đòi hỏi kỹ năng và phản xạ nhanh nhạy từ người chơi.)

Hy vọng đồng đội có thể tiếp được.

Mà khán giả chỉ cảm thấy cú đá này được thực hiện rất tốt, tiền đạo tiên phong Hướng Vũ Hàn đang đợi sẵn ở vị trí đó, dường như đã đoán trước được rằng đây sẽ là một bước đột phá.

Thời điểm bóng đến, mọi thứ đã sẵn sàng.

Hướng Vũ Hàn bật người lên, thực hiện một pha ngả bàn đèn. Quả bóng rời khỏi chân anh trong cùng khoảnh khắc thân thể nặng nề ngã xuống sân cỏ. Vừa chạm đất, anh lập tức bật dậy quỳ gối, quay đầu nhìn về phía khung thành.

Chỉ thấy bóng đã qua vạch vôi...

Trọng tài thổi còi....

"Bíp...."

Hướng Vũ Hàn ngây người ra một lúc, giây tiếp theo đã bị các đồng đội xông tới đè xuống đất, vào rồi sao?

"Ngao!" Ghi bàn trong nháy mắt, Cố Bồng kích động kêu lên một tiếng, sau đó quay người ôm cổ Văn Tắc lắc lắc: Ghi bàn, ghi bàn!

Trận đấu này quá gian nan nhưng ít nhất cũng đã thắng.

Chỉ còn hơn một phút, đội Cự Thạch không thể xoay chuyển kết quả, chỉ có thể nhận lấy thất bại thảm hại trước đội Lam Diên. Lần đầu tiên trong lịch sử, đội bóng kiêu ngạo này phải quỳ gối tại vòng loại của Star Cup.

Cảnh tượng đó khiến người ta khó mà tin nổi.

Trên mạng, các cổ động viên đội Lam Diên vỡ oà trong niềm vui sướng.

Trận đấu này khiến họ phải rơi nước mắt.

Đã lâu rồi mới có thắng lợi như vậy.

Điều tiếc nuối duy nhất là đã không đến được hiện trường xem.

Nhìn thấy các cổ động viên và các bạn bè đang còn high ở hiện trường, họ không khỏi ghen tị đến đỏ cả mắt.

Trên sân cỏ, các cầu thủ đội Lam Diên nâng Hướng Vũ Hàn lên cao, cùng nhau hát vang bài ca chiến thắng của đội.

Mọi người đều rất vui vẻ.

Bởi vì sau khi thắng trận các cổ động viên đều điên cuồng, Văn Tắc sợ đám người hỗn loạn sẽ xúc phạm tới Cầu Tuyết Nhỏ nên lập tức ôm Cầu Tuyết Nhỏ rời đi trước.

Khi đội bên trái đến khán đài tìm họ thì đã chẳng thấy đâu nữa. Cái bóng nhỏ bé rực rỡ và chói mắt ấy đã lặng lẽ biến mất khỏi sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store