ZingTruyen.Store

Đại Ca Chó

Chương 8: Sự sụp đổ cuối cùng

TuynV08

Ba tháng sau, một chiếc xe tải đen sì dừng trước cổng nhà kho cũ ở ngoại ô Sài Gòn. 
Lam và Thắng bước xuống, cười toe toét khi cánh cửa lồng sắt phía sau được mở ra.

Minh – hay đúng hơn là “102” – bò ra khỏi lồng. 
Hắn không còn đứng được nữa. 
Tay chân quỳ sấp, khớp vai và háng trật vĩnh viễn, lưng cong như chó thật. 
Đầu trọc lóc, khuyên mũi to đùng, hai khuyên vú treo tạ 8 kg kéo ngực dài thườn thượt. 
Lưỡi bị cắt gần hết, chỉ còn phát ra âm thanh “ọc ọc” và “gâu” yếu ớt. 
Lồn nhân tạo giữa hai chân luôn ướt nhẹp, hai khuyên inox lớn rung lên leng keng mỗi bước bò. 
Trên ngực là số “102” xanh đen, còn đỏ mực mới xăm.

Lam vuốt ve đầu hắn, cười thỏa mãn: 
“Đẹp quá mày ơi. Giờ mày mới thật sự là chó hoàn hảo của tụi tao.”

Từ đó, Minh chính thức trở thành “gái bán dâm chó” của Lam và Thắng.

Buổi đầu tiên, chúng dẫn về năm thằng nhóc cấp ba – toàn con nhà giàu, hư hỏng, cặc dài 23-25 cm, mới 16-17 tuổi. 
Chúng đứng thành vòng tròn, cười khinh bỉ: 
“Đại ca Minh ngày xưa hả? Giờ thành con chó rồi à?” 
Minh quỳ giữa sàn, đuôi giả vẫy nhẹ. 
Thằng đầu tiên túm khuyên mũi kéo lên: 
“Gọi bố đi, chó!” 
“Gâu… gâu… bố ơi…” Minh sủa, nước dãi trào ra vì mất lưỡi. 
Năm con cặc trẻ trung, căng tràn lần lượt đâm vào miệng, vào lồn, vào lỗ hậu. 
Chúng địt mạnh bạo, vừa địt vừa nhổ nước bọt, vừa tát vào mặt hắn: 
“Ngày xưa mày oai lắm mà? Giờ thì sao? Chỉ biết sủa thôi à?” 
Mỗi lần bắn tinh, chúng rút ra bắn đầy mặt, đầy miệng. Minh há to đón hết, nuốt ực ực, mắt long lanh sung sướng. 
Sau đó là nước tiểu – năm dòng vàng khè phun thẳng vào mặt, vào miệng. Minh uống đến sặc, nước đái tràn xuống cổ, xuống ngực. 
Cuối cùng, chúng bắt hắn liếm sạch chân – từng ngón chân bẩn thỉu, đầy mồ hôi và đất. Minh thè lưỡi cụt liếm chăm chỉ, mùi hôi thối làm hắn rên khoái lạc.

Lam quay phim cận cảnh 4K, cười: 
“Gửi thằng Hùng xem cho vui.”

Những đêm sau, độ sỉ nhục tăng cấp.

Lam và Thắng lùng bắt những tên vô gia cư bẩn thỉu nhất ngoài đường – những ông già hôi hám, người đầy ghẻ, cặc đen sì vì không tắm – mang về nhà kho. 
“Đây mới xứng với mày, đại ca à.” 
Minh bị xích giữa sàn, mười mấy tên vô gia cư lao vào. 
Chúng địt hắn bằng những con cặc hôi thối, đầy mủ ghẻ, bắn tinh vàng khè vào miệng hắn. 
Nước tiểu của chúng khai nồng như amoniac, Minh vẫn uống sạch. 
Có thằng ỉa thẳng lên mặt hắn, bắt hắn liếm sạch. 
Minh làm tất cả, mắt đờ đẫn sung sướng, đuôi chó vẫy không ngừng.

Mỗi đêm như thế đều được quay lại – góc cận mặt Minh khi nuốt tinh, khi bị đái vào miệng, khi lưỡi cụt liếm chân đen sì đầy đất – rồi gửi thẳng vào điện thoại Hùng.

Tin nhắn đính kèm luôn chỉ một dòng: 
“Nhìn kỹ đi. Đây là Minh của mày bây giờ.”

Hùng nhận video mỗi ngày. 
Cậu xem trong phòng gym, cơ bắp 100 kg rung lên vì giận dữ và đau đớn. 
Cậu đấm vỡ gương, máu chảy đầy tay, gào lên như thú dữ. 
Nhưng mỗi lần nhìn con cặc 30 cm gân guốc của mình trong gương, cậu lại nghiến răng: 
“Chờ đấy. Tao sẽ tìm ra tụi mày. Và khi tao tìm được… tao sẽ khiến thằng nào từng chạm vào anh ấy phải quỳ liếm chính cặc tao.”

Trong nhà kho, Minh – “102” – vẫn bò lết, sủa “gâu gâu” mỗi khi có khách mới. 
Phần người cuối cùng trong hắn đã chết hẳn. 
Chỉ còn lại một con chó dâm đãng, trung thành tuyệt đối với sự sỉ nhục và đau đớn.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc. 
Hai thái cực đang lao vào nhau: 
Một Hùng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và một Minh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới loài người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store