ZingTruyen.Store

Cự Kiếm Tướng Quân

Chương 27: Giao cho người có tâm

ddngmin

Màn lưới bị gió nhẹ thổi bay, ánh trăng chiếu vào trong, dư âm cao trào vẫn còn lan tỏa trong phòng, lưu lại trong hương đốt, hương thơm nhàn nhạt dường như khuấy động ý xuân trong căn phòng, chỉ là xuân tình có nhiều mấy cũng không bằng tiểu nhân nhi động lòng người đang nằm trong thùng tắm.

Một giọt nước chảy qua bờ vai rộng của nam nhân, không phân rõ là mồ hôi hay là nước, giọt nước xuyên qua làn da rắn chắc, chảy xuống lưng cường tráng, chỉ tiếc chiếc thùng tắm tre đã che đi phần còn lại.

Thiếu nữ nhỏ xinh mềm mại như không xương mà dựa đầu vào vai nam nhân, da thịt nhẵn nhụi như ngọc kề sát bờ ngực rộng lớn, tay nam nhân toàn tâm toàn ý mà ôm lấy tiểu nhân nhi ở trước mặt. Cùng vẻ ngoài cường tráng của hắn vừa vặn tạo ra hình ảnh tương phản, động tác trên tay cực kỳ nhẹ nhàng cùng kiên nhẫn, cởi bỏ trâm cài trên đầu thiếu nữ, chậm rãi cởi bỏ búi tọc phụ nhân của nàng, sợi tóc mượt theo tay nam nhân mà rơi xuống trên vai thiếu nữ. Tóc nam nhân và tóc nữ nhân ở trong nước cuốn lấy nhau, đan thành một khối, là kết tóc, cũng là số mệnh.

Nam nhân lấy ra một chiếc khăn, chuyên chú mà chà lau dấu vết sưng đỏ trên người thiếu nữ, vừa rồi một hồi hoan ái mưa rền gió dữ cũng hiểu được thiếu nữ có khả năng tiếp nhận.

Không biết là do dư vị còn lại hay do nước ấm, thiếu nữ trong lòng toàn thân đỏ bừng như tôm lột, nhất là cặp má kia dâng lên đỏ hây hây như ánh nắng chiều tươi đẹp.

"Ta thua rồi." Một âm thanh bé xíu như muỗi vang lên.

Nam nhân không để ý đến, tiếp tục cúi đầu cẩn thận mà lau thân thể thiếu nữ, dùng khăn lau qua tiêu nhũ, chỉ là thiếu nữ thân thể mẫn cảm không chịu được kích thích, nhũ tiêm ở trong nước lặng lẽ dựng đứng lên, nam nhân cũng không có để ý tới, cầm lấy đôi tay nhỏ của thiếu nữ, nhất nhất lau sạch từng ngón tay của nàng.

"Lúc này là thiếp thân không đúng." Hải Đường cho rằng Tần Kiếm Hữu nghe không thấy, lại nói một lần.

Nói đến kỳ thật Tần Kiếm Hữu có chút ảo não, ngày hôm qua một đêm chưa được thấy nương tử nhà mình, tưởng sau đó được cùng nàng hảo hảo trò chuyện, ôn ôn tồn tồn, kết quả thì đối phương lại đối với mình tránh như tránh rắn rết, thậm chí còn cùng hắn nói đạo lý một hồi, muốn cùng hắn tương kính như tân? Thật sự gặp quỷ rồi, đàn gảy tai trâu đều so với nàng nói chuyện đều dễ dàng hơn! Khẳng định Nhạc An công chúa âm mưu gian ác đầy mình kia đem Hải Đường dạy hư. Nghĩ đến đây, bàn tay không nhịn được nắm chặt, chiếc khăn cũng bị nắm đến biến dạng.

Có điều cái này cũng không thể trách cứ Hải Đường, chỉ có thể trách Tần Kiếm Hữu làm nàng cảm kích quá sớm mà không nói đến tình yêu, nàng vốn là muốn làm một hiền thê lương mẫu, nhưng hành động của Tần Kiếm Hữu đối với nàng xem ra là đem nàng trở thành dâm oa đãng phụ mà trêu đùa, thân thể của nàng quả thực cảm thấy hoan ái vui sướng, nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy bản thân tội lỗi, ác cảm, đối với một người từ bé đã bị dưỡng dục thành công chúa ôn lương cung kiệm mà nói, gả cho Tần Kiếm Hữu sau khi sinh hoạt đã vượt qua tưởng tượng về đời sống phu thê của nàng. Tần Kiếm Hữu làm tướng quân, đương nhiên mà chính là trước đem địa bàn chiếm lấy, sau chậm rãi dạy dỗ binh lính, đối với Hải Đường cũng như vậy, trước hiểu rõ về nàng, sau chậm rãi chiếm lấy tâm của nàng, nhưng mà thiếu nữ đối với hắn tình cảm vẫn như cũ, nàng căn bản không thể hiểu được nàng khi làm chuyện phu thê với Tần Kiếm Hữu nàng rung động nhưng là do thân thể động tình hay do nàng động tâm, nàng cũng không thể lý giải được tình cảm của Tần Kiếm Hữu, nói đến đâu cũng là Tần Kiếm Hữu đáng đời.

"Phu quân?" Thiếu nữ lần nữa run run mà kêu.

Tần Kiếm Hữu thở dài, cúi đầu oán hận mà cắn lên vai ngọc của thiếu nữ, rồi lại sợ cắn đau nàng, đổi thành dùng môi dùng sức mà mút vào, cánh môi nóng mềm đụng chạm da thịt kiều nôn làm thiếu nữ thấp giọng mà kêu, cảm giác tê tê dại dại trên vai giống như bị côn trùng gặm cắn, ở trên một mảng trắng như tuyết lưu lại một vết xanh tím nhìn thấy mà đau lòng.

"Tiểu Hoa, nàng và ta vốn không cần nói chuyện thắng thua, phu thê giao hợp vốn là chuyện bình thường, là đạo lý hiển nhiên, một khi đã vậy, vì sao lại phải chấp nhất với chuyện này chứ?" Tần Kiếm Hữu chậm rãi nói.

"Thế nhưng đó là thánh nhân nói như vậy"

"Thánh nhân nói đương nhiên thánh nhân sẽ làm, nhưng ta không cần nương tử của ta làm thánh nhân." Tần Kiếm Hữu xoay người Hải Đường lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng nàng, "Thành thật nói cho ta, nàng thoải mái không?"

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách, Hải Đường không cách nào nói dối, cũng không dám nói dối.

"Tất nhiên là thoải mái."

"Nếu thoải mái, vì sao không thể làm? Nhân sinh trên đời cầu vui sướng có gì không thích đáng, ta chỉ là muốn làm nàng vui vẻ." Nam nhân nâng cằm nàng lên, không để nàng né tránh ánh mắt hắn.

"Nhưng cũng không thể làm, quá, quá nhiều lần." Cái loại khoái cảm này làm bản thân mất đi khống chế thực kích thích, thực mỹ diệu, đồng thời cũng thực đáng sợ, nàng sợ sẽ đánh mất chính mình, thậm chí mất đi những thứ nàng còng không biết đó là gì.

"Vậy theo ý kiến của nương tử, bao nhiêu lần mới thích hợp?" Tần Kiếm Hữu nhướn mày, nhìn chăm chú vào nàng.

"Một tuần một ..."Cái đó mới chỉ nói được một nửa, bắt gặp ánh mắt đáng sợ của nam nhân, Hải Đường lập tức sửa miệng, "Ba lần?"

"Một tuần 30 lần cũng không đủ!" Cuộc sống vui vẻ bị uy hiếp thì không thể nhẫn nhịn được nữa, Tần Kiếm Hữu giận dữ hét.

"Vậy một tuần năm lần?" Hải Đường kiều kiều thanh âm ý đồ cò kè mặc cả.

"Nương tử, nàng có phải ba ngày chỉ ăn một bữa cơm không?" Tần Kiếm Hữu nghe được câu kia làm như đã nhượng bộ cực điểm đáp lại, gân xanh giữa trán cũng ẩn ẩn nổi lên.

"Tất nhiên là không thể" Nhìn đến Tần Kiếm Hữu giống như càng ngày càng sinh khí, Hải Đường đành phải nói theo.

"Nương tử đối xử với vi phu như vậy liền giống như ba ngày ăn một bữa." Nhìn đến Hải Đường yếu thế dần, Tần Kiếm Hữu càng được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Phu quân đây là ngụy biện!" Người này lại tới nữa! Hải Đường sinh khí nói.

"『 Ăn uống và dục vọng là nhu cầu thiết yếu của con người 』 lấy việc ăn uống làm ví dụ, thực hợp lý." Tần Kiếm Hữu hợp lý hợp tình mà nói.

"Ngươi, ngươi hỗn đản!" Hải Đường tức giận đến xoay người đi, chỉ chừa lại một bóng lưng yên lặng cho hắn.

Tự cho là đúng, lại làm nương tử tức giận, Tần Kiếm Hữu tự nhận mình đuối lý, vén mái tóc dài của Hải Đường lên, yên lặng mà xoa bóp vai cho nàng.

Địa phương nhức mỏi được hắn một phen xoa bóp, hơn nữa còn được ngâm nước âm, so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều.

Hải Đường ghé vào trên mép thùng tắm, thoải mái mà buồn ngủ buông xuống, suy nghĩ trở nên mơ màng, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.

"Nói phu quân đọc sách đều thuộc hết, tứ thư ngũ kinh, điển cố điển tích đều có thể thuận tay nhặt ra." Nàng ngáp một cái, không chút để ý hỏi.

Nam nhân thế nhưng không trả lời, động tác cũng không có dừng lại, lâu đến khi Hải Đường sắp ngủ, nam nhân mới đột nhiện nói.

"Chỉ là trước kia ở mẫu thân bắt đọc qua mấy quyển sách mà thôi."

Mí mắt Hải Đường đều sắp không mở ra được, không có suy nghĩ nhiều, mơ mơ màng màng mà đi vào trong cõi mộng, nghe được có người ở bên tai nỉ non nói.

"Nương tử, lần tới chúng ta lại thử nhiều tư thế trong xuân cung đồ."

Này nhất định là ác mộng đi.

====================================

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store