Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ
Chương 28: Gần Em. Đầu Đông _ Thằng nhóc có tận ba nhân cách.
Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.
Chap 3: Thằng nhóc có tận ba nhân cách.
Căn phòng tối đen, không một tia sáng nào dám len lỏi vào. Không gian tĩnh lặng bao trùm lấy An Phong. Những suy nghĩ mông lung bắt đầu bám lấy từng tế bào thần kinh, khiến mọi dữ liệu trong anh rối tung lên.
Càng tìm hiểu, An Phong càng thấy mọi điều liên quan đến thằng nhóc càng khó hiểu. Rốt cuộc còn điều gì anh chưa biết về Thiên An nữa? Rốt cuộc An Phong nên bắt đầu từ đâu? Và liệu việc anh đang làm có đúng không? Giá như có thể chạy đến đứng trước mặt Thiên An và hỏi:
'Em có ổn không? Rốt cuộc em đã gặp phải những tổn thương gì? Hãy nói cho anh nghe tất cả.'
"Em làm gì mà không bật đèn thế?"
Nằm trên chiếc sofa, mắt An Phong nheo lại theo phản xạ ngay khi tiếp xúc với ánh sáng đột ngột tỏa ra từ chiếc đèn chùm. Giọng nói của An Hải phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Sao anh lại đến vào giờ này?"
"Mai cuối tuần, muốn tìm người cùng làm tí cồn cho đỡ buồn."
"Người như anh cũng có cuối tuần à? Em tưởng anh phải bận rộn với đống bệnh nhân của mình chứ."
"Thì lâu lâu cũng phải thưởng cho mình một ngày nghỉ chứ, nào ngồi dậy đi cùng làm một ly."
An Phong tin rằng, trong lúc này, một ly rượu chính là liều thuốc hữu hiệu nhất để xua tan đi những suy nghĩ mông lung đang bủa vây tâm trí. Nâng ly rượu do An Hải đưa, anh nhấp một ngụm nhỏ. Vị cay nồng của rượu lan tỏa trong khoang miệng, len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể, mang theo cảm giác sảng khoái và thư giãn. Dần dần, men rượu thấm sâu vào từng tế bào thần kinh, kích thích não bộ tiết ra dopamine, giúp An Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Anh, bệnh của Thiên An có thể khỏi không?"
"Dĩ nhiên, bệnh này không phải là hết thuốc chữa. Chỉ cần cả Thiên An và những người xung quanh cố gắng thì hoàn toàn có thể."
"Nhưng rốt cuộc là điều gì khiến thằng nhóc thành ra như thế?"
"Còn nhiều điều em chưa biết về thằng nhóc đó lắm. Cứ từ từ, sẽ có ngày em ấy kể cho em nghe hết."
Chờ một ngày Thiên An mở lòng ra và kể cho anh nghe mọi chuyện sao? Điều đó có thực sự khả thi không? Đến nhìn mặt anh thằng nhóc đó còn không muốn.
"Liệu thằng nhóc đó có chịu mở lòng với em không và em nên bắt đầu từ đâu?"
"Hãy hỏi con tim em lúc này, xem nó muốn gì và muốn bắt đầu từ đâu?"
"Nói chuyện với anh còn không bằng nói chuyện với google, trả lời cứ như trên mây ý."
Đúng là, nói chuyện với google còn thú vị hơn nói chuyện với An Hải lúc này. An Hải còn chẳng thể đưa ra một câu trả lời đúng ý của anh. Thậm chí An Hải còn làm cho những ý nghĩ của An Phong trở nên mông lung hơn.
"Thiên An chỉ có 2 nhân cách, nhưng sao việc điều trị lại khó khăn đến thế nhỉ? Hay thằng nhóc không chịu hợp tác vậy anh?"
"Không hẳn, Thiên An rất chịu hợp tác là đằng khác. Tuy nhiên, đó chỉ là ý thức của thằng bé thôi, còn sâu trong tiềm thức thì thằng bé không muốn điều đó, không muốn hợp nhất nhân cách của mình."
"Phức tạp nhỉ, vậy đâu mới là nhân cách chính của thằng nhóc đó. Là Thiên An 18 tuổi hay Thái An 20 tuổi?"
"Em có thể tự mình tìm ra mà, có thể là Thiên An 18 tuổi, có thể là Thái An 20 tuổi hoặc có thể chẳng là ai trong số đó."
"Anh đúng là kẻ quái dị, lúc nào cũng thích chơi trò tự đoán. Anh có thể nói toạc ra là ai mà? Lại còn có thể không là ai chứ?"
Đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt An Hải nhìn về phía An Phong, khóe môi tự động nâng lên. Dường như anh đã nhìn ra được tình cảm của người này dành cho Thiên An. Làm sao mà giấu được chứ, sự quan tâm của An Phong dành cho thằng bé quá lộ liễu. Hơn nữa An Hải còn là một bác sĩ tâm lý, không khó để nhìn ra tâm tư của một người.
An Hải không kể cho An Phong nghe về Thiên An là có lý do. Dẫu sao anh cũng cần phải bảo mật thông tin bệnh nhân của mình.
Thiên An không phải là bệnh nhân rối loạn nhân đa nhân cách bình thường. Đứa trẻ này còn suýt giết chết nhân cách chính của mình.
Nhưng khi An Phong xuất hiện, An Hải đã nhìn ra được người này sẽ có thể kéo Thiên An ra khỏi vũng bùn lầy nhơ nhớp. Anh còn tin rằng, An Phong cũng chính là liều thuốc hữu hiệu, để giúp thằng bé có thể tìm lại nhân cách của chính mình.
Anh muốn An Phong từng bước, từng bước giúp Thiên An thoát khỏi những tổn thương. Muốn An Phong sẽ người người chữa lành những tổn thương đó và sẽ là người che chở cho Thiên An đến mãi về sau.
"Anh nói có thể không phải là ai? Nghĩa là còn một nhân cách nữa mà em không biết hả? Thằng nhóc đó có tận ba nhân cách hay gì? Anh nói rõ em nghe xem nào."
"..."
"Này sao anh không nói gì? Có đúng là còn một nhân cách khác không?"
"..."
C₁₀H₁₂N₂O;
Đã gần một tuần anh chưa gặp Thiên An. Sau khoảng thời gian nghiêm túc suy nghĩ, An Phong đã nảy ra một ý tưởng hết sức táo bạo, mang tầm cỡ vĩ mô. Đó là...
'Mình sẽ chuyển đến ở cạnh căn hộ Thiên An sống.'
Nghĩ là làm, anh đã mua lại căn hộ kế bên Thiên An. Mọi thứ đã xong xuôi chỉ cần, cho người chuyển đồ đến là có thể thành hàng xóm cả thằng nhóc rồi.
[Tôi: Chuyện mua lại căn hộ thế nào rồi?] 22:34
[Bắt máy là có điềm: ok rồi, mai có thể chuyển qua ở, đã cho người đến sửa sang lại.] 22:47
[Tôi: Ok, cảm ơn bạn.] 22:48
[Bắt máy là có điềm: :)] 22:49
'Chắc phải mua quà để ra mắt hàng xóm chứ. Mình thấy trong phim người ta làm thế.'
Hình ảnh mang quà sang làm quen hàng xóm mới đã quá quen thuộc trong các bộ phim truyền hình. Đặc biệt là Hàn Quốc, người ta hay mang bánh gạo sang tặng hàng xóm. Thế còn ở đây thì sao nhỉ? Mặc dù đã sống hai mươi bảy năm nhưng anh chưa có kinh nghiệm trong "vụ" này. Tham khảo ý kiến google là một lựa chọn không tồi.
Chẳng nghĩ nhiều, An Phong nhanh chóng lên google để tìm điều mình muốn biết.
[Một Số Điểm Gia Đình Cần Lưu Ý Khi Chuyển Đến Nơi Ở Mới.
Thăm Hỏi Hàng Xóm.
Hãy bày tỏ thiện chí khi chủ động hẹn sang nhà chào hỏi, nếu được hãy gửi tặng món quà nhỏ như lời chào đầu tiên nhằm tạo sự gần gũi, thân thiện.]
'Nếu được hãy gửi tặng món quà nhỏ, nhưng quà gì thì lại không chịu nói.'
Xem ra google không giúp ích được gì cho An Phong rồi. Đúng là một bài báo viết không có tâm, ít nhất cũng nên có vài vài gợi ý để anh có thể tham khảo chứ, vẫn nên nghe theo sự tư vấn của người thân.
[Tôi: Người ta sẽ tặng quà gì cho hàng xóm khi mới chuyển tới.] 13:54
[Babo: Bên Hàn người ta hay tặng bánh gạo.] 14:00
[Tôi: Nhưng đây không phải Hàn Quốc.] 14:01
[Babo: Tao biết điều đó.] 14:01
[Tôi: Ờ, thế tóm lại là ở bên mình người ta sẽ tặng gì?] 14:02
[Babo: Đó là điều tao không biết.] 14:05
[Tôi: Đệch! Thế thì nói luôn từ đầu đi, mất công anh đây ngồi hóng.] 14:05
[Babo: Có hỏi đâu mà nói.] 14:07
Thất vọng vì không nhận được sự trợ giúp từ người thân, An Phong quyết định tin theo lời mách bảo của "tổ tiên".
Anh rong ruổi khắp nơi, từ trung tâm thương mại sầm uất đến những siêu thị lớn nhỏ, chỉ để tìm kiếm món quà phù hợp cho lần ra mắt đầu tiên nhà hàng xóm. Sau vài tiếng đồng hồ mải miết lựa chọn, An Phong cuối cùng cũng quyết định, vác một giỏ trái cây về.
C₁₀H₁₂N₂O;
Suốt một tuần không gặp thằng nhóc, An Phong chẳng thể tập trung làm được việc gì. Anh đã phải tốn bao nhiêu chất xám mới nghĩ ra được ý tưởng trở thành hàng xóm của Thiên An.
Không chỉ vậy, An Phong còn chạy ngược chạy xuôi mua quà tặng Thiên An, chỉ mong được nhận giải 'Nobel' hàng xóm thân thiện. Thế mà vừa thấy, Thiên An đã đuổi anh như đuổi tà.
An Phong còn lên cả ý tưởng làm bữa tối và mời Thiên An sang, nhưng ý tưởng đó đã phá sản ngay khi anh bị tống cổ ra khỏi nhà.
Tác giả: Kiều (Kv. Euphoria)
* * *
Nếu như bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.
Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai sót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store