ZingTruyen.Store

Có Anh Thế Gian Không Còn Đáng Sợ

Chương 27: Gần Em. Đầu Đông _ Thằng nhóc đang làm gì nhỉ?

Bambam_Kieu

Chap 1: "Thằng nhóc đang làm gì nhỉ?"

Lưu ý: Nhân vật, nội dung, tình tiết trong chuyện đều được sáng tạo nhằm mục đích giải trí, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện nào trong cuộc sống, cân nhắc kỹ khi đọc.

'Thằng nhóc đang làm gì nhỉ?'

Kể từ khi chia tay Thiên An sau bữa tối hôm qua, câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. An Phong gần như không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Mọi suy nghĩ của anh đều xoay quanh Thiên An. Cứ thế, thằng nhóc đã chiếm trọn không gian tâm trí của An Phong.

Dù chỉ mới gặp Thiên An hôm qua, nhưng anh đã cảm thấy rất nhớ. An Phong bắt đầu nghi ngờ về tình cảm của mình dành cho thằng nhóc. "Tình yêu" liệu có phải là từ chính xác để diễn tả cảm xúc này không? Mối quan hệ giữa anh và Thiên An thực sự là gì? Những câu hỏi này cứ bất chợt hiện lên trong đầu An Phong.

Ngồi trong phòng họp, nhưng trong đầu An Phong chỉ xuất hiện hình bóng của Thiên An. Một thằng nhóc luôn trong bộ quần áo rộng thùng thình. Một thằng nhóc với vẻ mặt ương bướng. Một thằng nhóc với những ngôn từ xấc xược. Một thằng nhóc với tính cách khó ưa. Một thằng nhóc với những vết thương phủ khắp cơ thể. Một thằng nhóc chưa từng cười với anh... Còn có một thằng nhóc đáng yêu, nói năng dễ nghe nữa. Một thằng nhóc mang tên Thiên An nhưng lại không phải là Thiên An.

Tất cả những hình ảnh đó, như những vòng xoáy lôi cuốn An Phong vào một thế giới đầy mê hoặc. Hình như anh đã bị cuốn vào nó mất rồi, chẳng thể tìm thấy đường ra nữa. Vậy là, vì Thiên An mà anh đã quên mất việc cần quay về Mỹ.

Phòng làm việc rộng rãi ngập tràn ánh sáng. Cạnh cửa sổ, An Phong trong bộ outfit quần âu rộng màu đen sơ vin với áo sơ mi xanh ngọc. Cách mix & match, đó nhìn chúng không quá sang trọng và nghiêm túc, nhưng lại đủ lịch lãm và chỉn chu. Nhìn An Phong lúc này, cũng rất ra dáng là giám đốc của cả một tập đoàn lớn nhất nhì đất nước, cùng hàng chuỗi những công ty con ở nước ngoài.

An Phong không còn là tên khốn, tên rác rưởi, não tàn... thích bám đuôi trọc phá Thiên An. Cũng không phải là kẻ vô công dồi nghề, kẻ buôn bán nội tạng hay là một trai bao như thằng nhóc thằng nhóc nghĩ.

Cộc cộc cộc!..

Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh.

"Vào đi."

Cánh cửa được mở ra Vũ Khải từ từ bước vào.

"Không biết ngài giám đốc, gọi tôi tới đây có việc gì thế?"

"Cứ ngồi trước đi đã."

Vũ Khải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thằng bạn thân cũng là sếp của mình.

"Có gì thì nói nhanh đi ông nội, có biết tao rất bận không?"

"Ừ thì, chuyện cũng không có gì."

"Nhìn bản mặt thế kia, 100% là dính vào bùa yêu rồi."

"Sao mày biết?"

"Tao đẻ ra mày mà lại còn không hiểu mày chắc."

"Này, ở công ty tao vẫn là sếp của mày đó."

"Vâng, thưa ngài giám đốc nếu ngài không có gì cần nói, tôi xin phép quay về để cống hiến hết mình cho công ty."

"Thằng quần, mày bớt mấy cái câu thừa thãi đó đi. Tóm lại tao cần mày tư vấn."

"Được rồi, anh đây sẽ hy sinh thời gian vàng bạc của mình để làm quân sư tình yêu cho mày, nói đi."

"Mày nghĩ sao về hai thằng con trai yêu nhau?"

Vẻ mặt nghiêm túc của An Phong cùng với câu hỏi có gì đó không ổn. Vũ Khải không thể giữ mình được mà đã tặng cho anh một tràng cười lớn.

"Ôi giời ơi, bạn tôi ơi là bạn tôi. Mày đang sống ở thế kỉ bao nhiêu rồi? Thế giới đã phát triển đến thế nào rồi, mà mày lại có thể hỏi câu hỏi đó? Đương nhiên, là điều hết sức bình thường rồi. Uổm công ông bô của mày, cho mày ra nước ngoài bao năm để ăn học mà không mở mang đầu óc được tí nào."

Nếu như điều đó hết sức bình thường thì tại sao Thiên An lại luôn có những phản ứng gay gắt khi nhắc đến vấn đề này.

"Đừng nói là mày vẫn còn định kiến về nó đấy nhé?"

Vũ Khải tiếp tục lên tiếng xé tan sự im lặng, trầm ngâm của An Phong.

"Đương nhiên là không. Nhưng hình như tình cảm tao dành cho thằng nhóc Thiên An đó có gì đó khó hiểu. Tao nghĩ nó không đơn thuần chỉ là sự thương hại dành cho thằng nhóc."

"Tình cảm bây giờ là hơn cả sự quan tâm, nhưng lại không biết chính xác nó là gì đúng không?"

"Đúng thế. Không biết có phải dạo này mình tiếp xúc nhiều với thằng nhóc đó nên đang ngộ nhận về tình cảm của mình không? Mày nghĩ tao có nên kiếm cho mình một em người yêu không?"

"Ngày trước mày thích con gái và giờ thích con trai, nó không phải điều gì khó hiểu hết. Hãy nghĩ nó đơn giản, như việc trước đây mày thích xài hệ điều hành iOS giờ lại thích android thôi."

"Nó mà dễ như xài iOS với android thì tao cần gì phải đau đầu thế này. Mày đâu có phải là tao, mà biết tao đã trải qua hàng trăm nghìn loại cảm xúc khó hiểu. Tao không biết bản thân mình bị làm sao nữa."

"Tao không biết chính xác định nghĩa thế nào về tình yêu. Nhưng tao hiểu tình yêu nó không nằm ở việc mày thích con gái hay con trai. Khi mày ở cạnh một ai đó đủ lâu, để nhận ra tình cảm của mình đó mới quan trọng. Tình yêu là sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc và chia sẻ, là sự đồng cảm, rung động, có sự hấp dẫn đích thực giữa mày và đối phương. Chỉ thế thôi, nó đâu phụ thuộc vào giới tính của một người."

Trước giờ An Phong luôn hiểu tình yêu không phụ thuộc vào giới tính của một người. Nhưng khi bản thân ở trong tình cảnh đó, anh lại thấy có chút vướng mắc trong lòng.

Bỏ qua "giới tính" thì tình yêu chỉ cần sự đồng điệu về tâm hồn và sự rung động của hai trái tim. Suy cho cùng, giá trị của tình yêu là mang lại cảm giác hạnh phúc cho con người. Chỉ cần bên người đó mà ta cảm thấy hạnh phúc thì quan tâm đến giới tính làm gì?

"Một thằng 27 năm ế mốc, ế meo như mày mà cũng nói được những lời đó sao?"

"Tao sẽ coi đó là một lời khen."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng, cũng không cần phủ nhận tình cảm của mày dành cho thằng bé đâu. Mày đừng hiểu sai về hai từ 'tình yêu' nó sinh ra không phải dành riêng cho nam nữ yêu nhau. Hai từ 'tình yêu' nó rất đẹp, rất lãng mạn, rất thuần khiết, quan trọng là nó dành cho tất cả chúng ta. Có thể là một cặp nam nam hay nữ nữ, miễn sao tình cảm đó là chân thành, không sai trái thì đều được gọi là 'tình yêu'."

"Nhưng tiêu..."

"Nào, nào! Đã bao giờ nghe người ta nói rằng 'chỉ cần trái tim rung động thì mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô nghĩa' chưa? Tóm lại mày cứ ngồi đây chần chừ về vài cái tiêu chuẩn không đâu, không khéo thằng khác nó bê thằng bé về làm "nóc nhà" của riêng mình luôn rồi đó."

"Đâu có dễ bê như thế."

Muốn bê một thằng nhóc ở đâu có boylove ở đó có bạo lực về làm "nóc nhà" quả thực là không dễ. Hơn hết, An Phong còn ở đây thì thằng nào có can đảm làm chuyện đó. Thằng nhóc ấy sẽ chỉ là "nóc nhà" của riêng anh, chỉ riêng anh mà thôi. Những thằng khác không có cửa với anh.

"Hồi mới là sinh viên năm nhất, đã có một thằng bé đòi mày làm bạn trai của nó, lúc đó mày đâu có bối rối như thế này. Sao giờ phải quan trọng hóa lên thế?"

Trước đây, An Phong chưa từng băn khoăn về chuyện tình yêu của những người đồng tính. Nhưng từ khi gặp Thiên An thì anh lại nghi ngờ chính bản thân mình.

"Cũng không biết nữa, tao từng nghĩ việc hai thằng con trai yêu nhau là bình thường cho đến khi tao gặp Thiên An. Thằng nhóc đã thao túng tâm lý tao, khiến tao nghĩ đó là điều không bình thường. Mày nói xem, điều gì khiến một thằng nhóc 18 tuổi lại có định kiến lớn về tình yêu đồng tính như thế?"

"Không phải bất kỳ đứa trẻ nào sinh ra, cùng đã có định kiến về tình yêu đồng giới. Chúng sẽ chịu tác động của môi trường sống, đặc biệt là cách nuôi dạy của cha mẹ chúng. Có thể Thiên An từ ngày nhỏ đã học được điều đó từ ba mẹ. Chúng ta không có quyền trách họ, việc của chúng ta là giúp Thiên An có cái nhìn đúng đắn về giới tính, bản dạng giới và xu hướng tính dục. Để thằng bé có thể cởi mở hơn với tình yêu đồng giới."

Để giúp Thiên An có cái nhìn cởi mở hơn về tình yêu đồng tính, nó còn khó hơn việc lên trời hái sao.

"À chuyện của Diên Vĩ thế nào rồi?"

"Mẹ kiếp mày đừng nhắc đến người phụ nữ điên đó nữa đi."

"Sao thế?"

"Trưa hôm qua tao đang cùng Thiên An đi ăn trưa thì cô ta lại nhắn tin đến khủng bố tinh thần tao."

Đêm hôm đó anh đã nhờ thằng Khải đến đưa cô ta về. Thậm chí, An Phong còn truyền đạt tâm nguyện đến cô ta rằng: anh không bao giờ muốn gặp lại cô ta. Cứ tưởng như vậy là mọi chuyện đã êm xuôi rồi chứ. Vậy mà, người phụ nữ điên đó lại một lần nữa đe dọa An Phong bằng cách đòi tự tử. Chỉ để anh đến gặp cô ta.

Đúng là không quá khi ví cô ta giống như những nữ phụ "tiểu tam" trong truyền thuyết. Những mưu hèn kế bẩn cô ta bày ra chỉ làm An Phong thấy chán ghét cô ta thêm thôi. Nếu như anh không đến gặp mặt để thẳng thắn nói chuyện, những tình huống không đáng có như thế này sẽ còn tiếp diễn dài dài. Đương nhiên, An Phong đủ thông minh để biết thực ra đó chỉ là một chiêu trò của Diên Vĩ thôi, chứ cô ta chưa có điên mà tự tử thật.

"Sắp sang tháng 9 âm rồi mà vẫn còn cô hồn vất vưởng à?"

"Chắc rằm tháng 7 cúng chưa kỹ nhỉ?"

"Gấu dễ thương dễ mến không thích, lại thích va vào một em nai có sừng cơ."

"Bởi vậy mới nói, số tao nó đen hơn màu chó mực."

"Đề đóm gì mà số với má, do ngu thôi."

"Cái mỏ hỗn lại bắt đầu mất kiểm soát đấy."

"Sao trái tim mày cũng biết cay à? Nghe nói trước khi đi em ấy còn để lại cho một cặp nhung nai mà, cái đó bổ lắm đấy. Cơ mà dài cả mét như thế thì phải gọi là sừng chứ nhỉ?"

"Thôi mày tắt ngay cái văn xỏ xiên đi hộ tao cái. Về làm việc của mày đi."

"Đi đây."

Sau khi thằng Khải rơi đi, An Phong lại tiếp tục đối mặt với mớ cảm xúc vô cùng phức tạp suốt những ngày qua.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải tiếp nhận một cuộc khủng hoảng cảm xúc nào lớn đến vậy. Thiên An chính là cơn bão đổ bộ vào trung tâm thần kinh của An Phong, nó thực sự có sức tàn phá mãnh liệt.

Cơn bão 'Thiên An' đi đến đâu để lại hậu quả nghiêm trọng đến đó. Anh không thể làm việc bình thường, ăn uống không thể ngon miệng, ngủ không thể ngon giấc... mọi sinh lý bình thường để bị lộn xộn hết cả.

Mất rất nhiều thời gian để An Phong cân bằng lại mọi thứ trong cuộc sống. Khi cơn bão đã qua đi, những xúc cảm của An Phong cũng dần đi vào quỹ đạo vốn có.

Điều quan trọng lúc này, anh phải làm gì để có thể tiến thêm một bước nữa với Thiên An. Nó là điều không dễ dàng, An Phong cần chuẩn bị chiến lược thật tốt. Đây có thể là cuộc trường kỳ kháng chiến với anh.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt vậy. Để ý mới thấy cái chớp mắt đó đã làm thay đổi trong An Phong rất nhiều. Có thể với Thiên An, anh vẫn là một tên khốn đáng ghét. Nhưng với anh thì Thiên An từ một thằng nhóc xấc xược, thành một người mà anh muốn bao bọc trong vòng tay mình.

Cũng có thể với Thiên An, họ sẽ mãi là đường thẳng song song, sẽ không bao giờ có điểm giao nhau. Nhất định An Phong sẽ cố gắng biến hai đường thẳng song song đó thành hai đường thẳng trùng nhau bằng mọi giá.

Sau khi cân nhắc đủ đường thì An Phong đưa ra kết luận: để bước qua đường ranh giới do thằng nhóc đặt ra. Trước hết anh cần biết được đâu là nhân cách chính của Thiên An. Tiếp theo anh cần giúp Thiên An hợp nhất nhân cách vào một chủ thể nhất định. Có thế thì An Phong mới có thể tự tin bước bê thằng nhóc về làm "nóc nhà" của riêng anh.

Tác giả: Kiều Vân (Kv. Euphoria)

* * *

Nếu như bạn yêu thích các tác phẩm mà mình viết thì mong rằng các bạn sẽ đọc thật kỹ và cho mình biết cảm nhận riêng của bạn nha. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè.

Do lần đầu viết lách nên sẽ có nhiều sai sót, mong rằng mình có thể nhận được lời góp ý mang tính xây dựng và cải thiện ở ngay tại chương đó. Cảm ơn độc giả của tui thật nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store