[Chuyển Ver][Tường Lâm] Thác Liễu! Thác Liễu!
Chương 43: Phiên ngoại 4 :Lần ngoại hỗn loạn cùng tính vấn đề (4)
Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm rất nhanh liền ngủ mất. Hạ Tuấn Lâm bị ôm, vốn cũng đủ mệt, cũng cảm thấy buồn ngủ.
Bên ngoài tiệc đến 9h cũng tàn, Hạ mẫu thân lên phòng gõ cửa.
Thanh âm của bà nghe có chút do dự "Tiểu Lâm a, Tiểu Lâm?"
"Ân..." Hạ Tuấn Lâm mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng mà trên lưng vẫn còn bị hai cánh tay nào đó ôm trụ, đành phải cao giọng đáp, "Con đã tỉnh rồi, mẹ vào đi."
"Vậy mẹ mở cửa đây" Hạ mẫu thân từ khi lọt lòng tới nay, lần đầu tiên đi vào phòng con mình mà có chút hồi hộp.
Đương nhiên trong phòng không có hình ảnh nào phải bị nghiêm cấm, chỉ là trên giường có hai người, một người đang an nhàn ngủ, một người thì dựa nửa người lên đầu giường. "Tiểu Lâm." Hạ mẫu thân đứng ở ngay cửa không bước vào, "Tất cả mọi người đã ăn xong rồi, hai anh em Nghiêm gia hình như đã có chút say, con mau xuống lấy xe đi."
"Nga, được." Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ tay Nghiêm Hạo Tường , "Buông ra, buông ra a."
Nghiêm Hạo Tường càng ôm càng thấy thoải mái, vẫn nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhưng mà mẹ mình đang nhìn, Hạ Tuấn Lâm cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Buông tay đi, em phải đứng dậy ."
Nghiêm Hạo Tường nhấc đầu, gối lên đùi Hạ Tuấn Lâm , mang theo âm thanh đầy buồn ngủ mà trả lời,
"Không cho..."
Anh là dây trói tiên hay sao vậy a, càng giãy dụa thoát ra càng níu chặt lại như vậy, mẹ của em đang nhìn đó!
"Khụ, các con chuẩn bị nhanh một chút a, mẹ xuống trước..." Hạ mẫu thân xấu hổ quay đầu, còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa.
"... Nghiêm tiên sinh, nếu anh vẫn không chịu buông tay, em thật sự cần phải bỏ mình tự sát, anh nói xem nhảy lầu tốt hay nhảy sông thì tốt?"
Nghiêm Hạo Tường lúc này mới hơi hơi hé mắt, ngửa mặt lên nhìn cậu
"Em nói buông tay sẽ tiền gian hậu sát"
"... ... ..." em thật muốn xuống địa ngục tản bộ một vòng... Hạ Tuấn Lâm lộ vẻ mặt có thể so sánh với con gái trêu chọc mẹ, "Nếu không, anh để cho em ở trên đi."
Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu, xem chừng là đang thật sự suy nghĩ, sau đó tay bắt đầu cởi nút áo
"Được."
"... ... ... ..." Xong rồi đi Địa Ngục tản bộ một vòng là không đủ, Hạ Tuấn Lâm một phen đè lại tay Nghiêm Hạo Tường, "Anh chờ một chút..."
Trong chuyện ai thượng ai, kỳ thật Hạ Tuấn Lâm cũng không mấy quan tâm, dù sao đối tượng là Nghiêm Hạo Tường, thượng anh hay bị anh thượng, thân thân anh hay bị anh ấy thân thân cũng giống nhau, đều là ở trên giường hôn môi thôi. Lần đầu tiên là do cậu lười biếng không muốn ở trên, nhưng mà đã lâu như vậy cũng hình thành thói quen, cậu cũng không nghĩ tới chuyện phản công.
"Em không muốn sao?" Hai mắt Nghiêm Hạo Tường mông lung nhìn nhìn Hạ Tuấn Lâm .
"Không phải... Em phải nói như thế nào a..." Hạ Tuấn Lâm thống khổ nhấc đầu, xoay người qua nói "Em đương nhiên là muốn anh, nhưng mà... Ai nha, vẫn là quên đi, mọi người đang chờ, em phải đi lấy xe, anh cứ ngủ tiếp đi, buổi tối có thể ở lại đây luôn."
"Anh và em cùng nhau đi." Nghiêm Hạo Tường dụi dụi mắt, đứng dậy toan đi theo Hạ Tuấn Lâm .
"Không, em thấy anh nằm lại thì tốt hơn, hiện tại chưa tỉnh táo đi ra ngoài nhỡ làm gì em không quản được..."
Nhưng mà Nghiêm Hạo Tường vẫn giữ chặt lấy tay cậu, sau đó hai người cùng nhau ra tới phòng khách.
Hạ Tuấn Lâm bất đắc dĩ cũng Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng ra khỏi phòng, Hạ mẫu thân ý nhị nhẹ nhàng thở ra. Mọi người bàn bạc xong quyết định từng nhà một về.
Nghiêm mẫu thân phất phất tay nói, "Ta còn có chuyện muốn nói một chút, lão đại con đi ra trước đi."
"Con đi xuống dưới lầu lấy xe trước." Hạ Tuấn Lâm nói xong định đi xuống lầu, Nghiêm Hạo Tường lại nắm lấy tay cậu ý muốn cùng đi.
"Nghiêm tiên sinh, anh cùng đi sẽ không ngồi được."
Nghiêm Hạo Tường vẫn nhìn cậu.
Đây là ánh mắt gà con ra khỏi vỏ gặp phải gà mẹ a?
"Em sẽ lập tức quay lại."
Nghiêm Hạo Tường vẫn là nhìn cậu.
Đây là đang say hả? Đây nhất định là say đi?! Thật may lần trước anh ra ngủ, không thì phiền phức lớn.
"Đủ rồi! Các người sến chịu không nổi!" Nghiêm tam tiểu thư xoải bước đến, một bàn tay chặt đứt cái nắm tay của hai người, "Đây là lửa giận của phụ nữ mang thai."
Nghiêm Hạo Tường lập tức quay đầu nhìn chị ba, tay cũng không nhàn rỗi, kéo kéo Hạ Tuấn Lâm .
"Em còn dám trừng chị!" Bởi vì trong bụng có hài tử, phách lối của Nghiêm tam tiểu thư thật lâu không dùng đến, giờ phút này lại nóng lòng muốn thử, đã bị anh rể chống đỡ.
"Sorry,sorry."
"Sorry cái đầu anh, nói tiếng Trung Quốc!"
"Thực xin lỗi..."
Tóm lại không giải quyết một chút thì không được.
"Nghiêm tiên sinh, anh ra ghế sopha ngồi đi, em đi một lát sẽ lập tức quay lại." Hạ Tuấn Lâm đem Nghiêm Hạo Tường ra ghế salon ngồi xuống.
Nghiêm Hạo Tường không buông tay.
"Nghiêm tiên sinh, anh vì cái gì lại giống như dây thường xuân a, không cần bám dính như vậy a!" Hạ Tuấn Lâm nhịn không được, giọng nói có điểm cao, nhưng rất nhanh liền hạ giọng, "Em sẽ lập tức quay lại, đợi em chở mọi người về nhà hết đã, anh là ba mươi lăm tuổi chứ không phải năm tuổi a!"
"Lập tức là bao lâu?"
"Nửa giờ liền quay lại" Hạ Tuấn Lâm cam đoan cùng Nghiêm Thụy Nham.
"Được." Tựa như một đứa trẻ có được lời hứa của người lớn, Nghiêm Hạo Tường liền buông tay ra.
Bởi vì hai người kia kình nhau rất lâu, nên mọi người ra về có hơi chậm. Hạ Tuấn Lâm vội vàng đưa nhà anh cả về nhà, sau đó lại trở về cho Nghiêm Hạo Tường một cái cam đoan nữa rồi mới đưa nhà anh hai đi.
Như thế, cuối cùng chỉ còn lại có vợ chồng chị ba cùng hai vị trưởng bối Nghiêm gia.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store